Hắn cầm đuôi tóc của mình vờn qua vờn lại với ngón tay cái, hai chân dang ra đặt song song trên mặt sàn, khuỷu tay còn lại gác lên thành ghế sopha. Bộ dáng quyền lực ngồi chễm chệ trên ghế, toàn thân toát ra một loại khí tức như hung thần ác bá làm cả bầu không khí cư nhiên trở nên cô tịch thâm trầm.
Tống Gia Viễn nhướng mày, dán đồng tử vào người đàn ông trước mặt, giọng nói lạnh lẽo phát ra lanh lảnh đều đều: "Chuyện của tôi và Lý Giai Tuệ từ khi nào liên quan đến kẻ lạ mặt như anh?"
Tĩnh Dư "hừm" một cái rõ khinh thường. Anh vắt chéo chân, hai tay đan lại ung dung đặt trên đùi, buông lời cứng cỏi đáp trả: "Có thể chuyện giữa anh và Giai Tuệ không liên quan đến tôi nhưng vì cái rắc rối này đã làm liên lụy đến em trai tôi, tôi muốn tìm thủ phạm tra cho ra lẽ và bây giờ kẻ chủ mưu đó đang dương dương tự đắc trước mặt tôi, anh nghĩ tôi có cần phải có đủ tư cách mới được nói chuyện với anh không?"
"Thú vị đấy! Vương Tĩnh Dư, Đại thiếu của gia tộc Vương thị, chủ tịch trẻ tuổi nắm quyền Thiên An tập đoàn. Thế lực và thân phận cũng quá là nổi bật rồi. Anh là anh trai Vương Dạ Tước đương nhiên có đủ tư cách nhưng phải đợi đến khi tôi 'trò chuyện' với cô Lý đây thì mới đến lượt anh muốn tra xét gì thì tra"
Lời vừa dứt, Tống Gia Viễn liền bất ngờ đứng phắt dậy vươn tay giật lấy bắp tay Giai Tuệ xách lên hung hăng, Tĩnh Dư theo phản ứng nắm cổ tay cô chặn lại. Cánh tay mảnh mai bị siết đến đau điếng giữa hai thế lực dằn co, cô khó khăn kháng cự, trên trán lấm tấm mồ hôi toát ra. Áp lực hiện tại có thể nói đến độ hít thở cũng không thông.
"Đau..." Giai Tuệ nhăn mặt rít lên khe khẽ. Tống Gia Viễn vẫn trưng ra bộ mặt thờ ơ bấu chặt cánh tay cô. Tĩnh Dư nghe cô rên rỉ liền xót xa nới lỏng tay, tức giận quát lớn: "Buông ra!"
Mặt Tống Gia Viễn hắc tuyến, hắn trợn mắt lườm một cái sắc lạnh, bấu chặt móng tay vào cánh tay mềm mỏng, một lực giật mạnh làm Giai Tuệ mất đà bị kéo thẳng áp vào người hắn. Giây phút từng ngón tay cô lần lượt vuột ra khỏi bàn tay ấm áp của Tĩnh Dư cũng là lúc trái tim cô nháy lên một cảm giác hụt hẫng khác lạ, đau lòng đến nỗi nước mắt không tự chủ được mà bất giác ứa ra hai bên khóe mắt.
Tống Gia Viễn dùng ngón trỏ nâng cằm cô ngẩng lên, cười lạnh: "Khóc rồi sao? Anh hẹn em đến đây đâu phải để khóc, chúng ta ngồi xuống cùng ôn lại chuyện xưa nhé?"
"Tôi và anh không còn gì để nói cả, bỏ tôi ra, tôi muốn ngồi đàng hoàng!" Giai Tuệ nghiến răng, hất cằm khỏi tay Tống Gia Viễn, ánh mắt cương quyết ngắm thẳng vào đồng tử của hắn.
"Hừ, đàng hoàng? Trước đây chẳng phải em rất thích ngồi trên người anh sao?" Tống Gia Viễn một lực bế cô đặt trên đùi ngồi xuống sopha, tay với lấy ly rượu nâng lên uống một ngụm, vẻ mặt hăng say hưởng thụ như đang thưởng thức vị chát của vang, mùi cồn sộc lên mũi càng làm hắn sảng khoái hít hà như một kẻ loạn.
Liếc mắt nhìn cô gái đang căm ghét mình, hắn cúi đầu liếm cổ cô, cô giật đứng người vùng ra chạy trốn. Một chân còn chưa kịp chạm đất đã bị tay hắn tóm chặt kéo cô lại, tay bóp chặt cằm cô áp mặt xuống cuồng dã hôn, hắn luồn lưỡi tách môi cô ra, chuốc rượu vào miệng. Hắn giữ chặt gáy cô không để cô có thế phản kháng, liếc nhìn Tĩnh Dư với ánh mắt khiêu khích. Tĩnh Dư tối mặt, tay siết chặt thành nắm đấm, còn định bước lên thì bên tai vang vọng một tiếng "chát" inh ỏi, anh bất ngờ.
Giai Tuệ tát mạnh vào mặt Tống Gia Viễn, cô hét lên, ánh mắt ngấm đầy căm phẫn: "Anh đủ chưa? Tôi đã chấm dứt hợp đồng với anh rồi, anh còn muốn làm nhục tôi đến khi nào nữa đây? Anh cút đi"
Một giọt máu tụ lại ở khoé miệng, gương mặt kiêu ngạo hằn lên vết bàn tay đỏ chót. Tống Gia Viễn trợn mắt hung bạo, tay lau mép, cười khanh khách: "Hà... cô dám tát tôi? Cô chán sống rồi sao?"
"Đúng! Tôi chán sống! Chán sống rồi mới ngu ngốc quan hệ với anh, chán sống rồi mới bỏ trốn về đây để anh truy lùng tôi. Tống Gia Viễn! Coi như tôi cầu xin anh... buông tha cho tôi đi, cũng đừng gây hại cho người đó nữa. Anh ấy không yêu tôi, anh ấy đã đính hôn rồi, tôi chẳng còn giá trị gì trong lòng anh ấy cả, anh có làm gì cũng vô ích thôi. Cho dù người đó có biến mất, tôi vẫn không thể yêu anh được, anh nghe có hiểu không?"
Giai Tuệ túm lấy cổ áo Tống Gia Viễn dằn co, nước mắt bắn ra nhạt nhoà hoà lẫn tiếng nói như hét đã vơi đi sự trong trẻo. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hắt lên tức giận cùng uất ức kia vẫn không có lấy một xúc cảm gì gọi là dao động. Hắn đắc ý cười, cười man rợ. Tiếng cười của hắn ẩn chứa thủ đoạn khôn lường làm Tĩnh Dư cũng ý thức đề phòng.
"Haha. Lý Giai Tuệ à, cô nghĩ tôi ám sát Vương Dạ Tước vì cô ư? Cô cho rằng tôi ghen tị vì tình yêu của cô dành cho hắn nên tôi muốn giết hắn? Cô nghĩ tôi yêu cô mà đi giết tình địch thật sao? Đúng là đồ đàn bà ngu ngốc, cô sai lầm nghiêm trọng rồi! Tôi đến quốc gia này, sát hại Vương Dạ Tước, tất cả chỉ vì muốn thâu tóm Thiên Tước tập đoàn của hắn mà thôi, vốn dĩ tôi đã lập kế hoạch từ trước rồi. Làm sao một tài phiệt mưu trí như tôi có thể ngồi yên khi thấy miếng mồi béo bở đang ngày càng phát triển ở Á châu này mà không chiếm đoạt chứ. Từ đầu đến cuối cô chỉ là công cụ của tôi mà thôi, là một tiểu tình nhân được tôi bao dưỡng, thích thì mang lên giường ân ái, chán rồi thì vứt đi. Bị lợi dụng còn nghĩ rằng mình được yêu thương à?”
“Thì ra... từ trước đến nay anh đều coi tôi chẳng khác nào thứ mua vui cho anh. Tại sao anh lại có thể khốn nạn đến như vậy hả?”
Giai Tuệ nghiến răng, cô vung tay định tát thêm một phát thì bị Tống Gia Viễn bắt bài, hắn túm tay cô lại, dương môi cười đắc ý: “Cùng một việc không thể áp dụng hai lần với tôi được đâu”
“Đồ khốn!”
“Tiểu mỹ nhân làm sao lại cay độc thế này? Công nhận một điều là cô thật sự rất đẹp, là người tuyệt vời nhất trong số những nữ nhân showbiz tôi bao nuôi, nhưng cô tự tin với bản thân mình hơi quá rồi đó. Tôi nói nếu Vương Dạ Tước chết đi thì cô sẽ yêu tôi, cô tin ư? Thực chất chỉ muốn cô nghĩ rằng tôi yêu cô, cô sẽ tự nhận mình là kẻ sát nhân, chính là muốn để cô ân hận với tội danh ‘hắn vì cô mà chết’. Cô nói xem, ngư ông đắc lợi chẳng phải rất thú vị sao?" Tống Gia Viễn nâng mặt cô lên, dúi mặt sát vào nói nhỏ bên tai: "Giờ thì hiểu rồi chứ? Lý Giai Tuệ cô chẳng là cái thá gì với tôi cả!"
Giai Tuệ thất kinh hồn vía, tròng mắt khô khốc hõm vào trong thất thần, cô lắp bắp phát không ra tiếng, cổ họng bị phẫn uất xâm chiếm làm cho nghẹn ứ. Hắn cười lớn sảng khoái, vung tay hất cô ngã xuống không thương tiếc. Tĩnh Dư nhanh như cắt chạy đến đỡ lấy cô, anh trượt chân làm cả hai cùng ngã phịch xuống sàn.
"Em có sao không?"
"Ha... ha... rốt cuộc em đã làm ra loại chuyện gì vậy? Em... em... aaa"
Giai Tuệ hoảng loạn ôm đầu hét lên. Thì ra từ trước đến giờ cô đều là con cờ của người khác, vì xa hoa hão huyền mà đánh mất bản thân, vì nhu nhược mà liên lụy đến người cô thương yêu, Giai Tuệ cuối cùng cũng đã hiểu ra thứ “tiền đồ” mà cô theo đuổi, tất cả chỉ là phù du, nhưng cái gọi là "phù du" đó đã bị cô dùng cả thân thể lẫn tâm trí để đánh đổi. Cô hoảng loạn nhưng vẫn còn suy nghĩ, chỉ là hành động đó như đang trừng phạt bản thân, trừng phạt cho sự ngu ngốc và tham vọng sai lầm của mình. Cô muốn thức tỉnh bản thân khỏi những ủ dột trước kia, nhưng liệu còn ai có thể chấp nhận được cô đây?
"Tuệ Nhi đừng sợ, bình tĩnh đi em. Cho dù em như thế nào vẫn có anh ở đây mà"
Giai Tuệ ngỡ ngàng, đôi mắt mở to căng ra làm nước mắt được giải thoát trượt dọc xuống hai bên má. Cô ngồi yên không loạn nữa, tay run run nắm chặt ngực trái, co rút cơ thể.
“Bây giờ thì em đã biết cảm giác lúc nãy là gì rồi...”