Mục lục
Người Tình Mất Trí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô cũng lợi hại thật. Dù tôi không lên tiếng, cô vẫn biết đó là tôi" Vương Dạ Tước bỏ tay cô ra, ngồi phịch xuống ghế, trầm giọng đáp.



"Em có niềm tin với chúng ta, em cảm nhận được anh đang ở đây"



Câu nói khiến tâm trí Vương Dạ Tước bắt đầu phát lại một vài hình ảnh ân ái của hai người trước đây. Anh nhắm nghiền mắt vì đầu lại bắt đầu đau lên mỗi khi kí ức quá khứ ùa về..



Anh ngồi gục xuống, lấy tay ôm đầu. Mặt nhăn nhó khó coi. Cố gắng không nghĩ đến nữa, đầu quả thật nhẹ nhõm hơn.



Vương Dạ Tước thở hắt ra một hơi, vào thẳng vấn đề chính: "Mắt của cô tại sao lại thành ra như vậy?”



Hạ Thiên Du giật thót tim. Cô tự hỏi tại sao anh lại hỏi vấn đề này, lẽ nào anh nghi ngờ rồi chăng?



Cân nhắc bản thân phải tỏ ra thật bình tĩnh vì không chỉ một mình Vương Dạ Tước nghi ngờ, còn có Lý Dật Hiên đang ở đây. Với chỉ số thông minh của hai người đàn ông này, nếu cô dám đánh giá thấp mà trả lời khinh suất để lộ sơ hở thì nhất định sẽ bị vạch trần ngay lập tức.



"Cách đây 2 tuần vào một buổi tối, em bị sốt. Lúc đó em không thể gọi người đến vì chẳng còn chút sức lực nào, sốt càng lúc càng cao sau đó thì bất tỉnh. Bác sĩ đến khám và đưa ra kết luận mắt em bị mù do ảnh hưởng của sốt cao"



Vẫn cùng là một lời giải thích cho Lý Dật Hiên và mọi người. Cô đã thành công xây lên bức tường điềm tĩnh cho dáng vẻ của mình trước mặt Vương Dạ Tước.



"Cô! Đang nói dối!" Một tay chống lên đùi, một tay Vương Dạ Tước bóp chặt, kéo cằm cô hất qua hướng mình.
















"Tại sao anh ấy biết mình đang nói dối? Mình đã để lộ sơ hở gì ư? Giọng nói? Hay tay đang run? Tất cả đều không có. Vậy thì tại sao?"



Lý Dật Hiên nghi hoặc nhìn cô. Tuy chột dạ nhưng lại rất thản nhiên, cô vờ thở dài bất cần: "Nếu anh không tin, em cũng hết cách. Sự thật chính là như vậy"



"Đêm hôm đó cô đến phòng của tôi, cũng là lúc mắt tôi xảy ra tình trạng thị lực kém. Cô chắc hẳn đã biết tôi bị mù và cần phải có giác mạc mới có thể tiến hành phẫu thuật” Lực đạo ở các ngón tay Vương Dạ Tước ép lại mạnh mẽ hơn, cằm cô hằn lên dấu vết đỏ chói, “Chính cô là người hiến giác mạc cho tôi phải không? Tôi không cần cô vì tôi, ai cho phép cô tự ý làm như vậy hả?"



Cõi lòng Hạ Thiên Du thắt lại, cái nhếch miệng mang theo giọng điệu phủ phàng trôi ra ngoài: "Anh nghĩ anh là ai mà để em phải hy sinh cả đôi mắt của mình. Anh quên mất em, quên mất em là hôn thê của anh, nhưng lại thừa nhận Lý Giai Tuệ là phải. Anh nghĩ sau những chuyện anh gây tổn thương cho em, em vẫn một lòng vì anh sao? Vương Dạ Tước, em mới không ngốc như vậy. Em không phải là nữ nhân của anh, sẽ càng không hiến giác mạc cho anh!”



Vương Dạ Tước cảm thấy yên ổn và thanh thản phần nào về câu trả lời phủ nhận này. Nhưng lại cực kỳ khó chịu vì giọng điệu của cô.



"Không phải nữ nhân của tôi ư? Vậy thì bắt đầu từ bây giờ tôi muốn cô trở thành tình nhân của tôi"



Dứt câu, Vương Dạ Tước vòng tay qua hai chân cô bế xốc cô lên.



"Á! Anh làm gì vậy?”



Lý Dật Hiên nhẫn nhịn cũng đã đủ. Bây giờ càng không thể để mặc Vương Dạ Tước mang cô đi trước mặt anh. Anh đứng phắt dậy ngăn cản: "Vương Dạ Tước, cậu đừng có quá đáng! Để Thiên Thiên ở lại đây!”



Đối mặt với cái nhìn kiên quyết của Lý Dật Hiên, Vương Dạ Tước quá đỗi bình tĩnh, hơn nữa còn ôm được nữ nhân trong tay, anh chẳng có lí do gì phải nể nang người bạn này.
















"Cút!" Vương Dạ Tước ném cho Lý Dật Hiên cái nhìn kiên quyết không kém, “Vì cậu là người bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không tính toán với cậu”, nói rồi thẳng thừng ôm cô bước ra cửa.



"Vương Dạ Tước, thả em xuống, tên hỗn đản, thả em xuống ngay” Hạ Thiên Du bốc đồng tay đánh vào ngực anh, nhẹ như gãi ngứa.



Lý Dật Hiên cắn răng, đuổi theo gọi lớn: "Thiên Thiên. Em đã hứa sẽ để anh chăm sóc em. Đừng đi với cậu ta có được không?"



Vương Dạ Tước đang đi giữa chừng nghe Lý Dật Hiên nói vậy thì đột nhiên dừng lại, nhìn xuống lạnh giọng hỏi: "Cô muốn ở bên cạnh cậu ta thật sao?”



Hạ Thiên Du nắm chặt tay trước ngực, ngẩng mặt hét lên: "Đúng vậy, anh thả em xuống. Em muốn ở cùng với Hiên ca ca. Em không muốn ở bên cạnh kẻ sắc lang bá đạo như anh. Bỏ em ra! Đừng chạm vào người em!"



Sau lời từ chối là một loạt những hành động vùng vẫy kịch liệt.



Lý Dật Hiên mừng thầm vì phản ứng tiêu cực của cô, nhân cơ hội thuận lợi, nhanh chóng chắn trước mặt Vương Dạ Tước.



“Cô ấy đã cương quyết không chấp nhận cậu, xin cậu tự trọng đi Tước à!”



“Tự trọng?”



Nhìn thấy Lý Dật Hiên cả gan dám ngán đường mình, trán Vương Dạ Tước nổi gân xanh. Anh vung tay hất cô lên vai vác đi, mặc hai chân hai tay cô đang đập thùm thụp vào lưng và ngực mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK