Chương 22: Tôi nghĩ răng đàn ông thích phụ nữ trưởng thành
“Thật ra tôi cảm thấy đàn ông sẽ thích người phụ nữ trưởng thành hơn.”
Mọi người bắt đầu phỏng đoán về loại người mà Tư Hải Minh thích ra sao.
Không biết bầu không khí như thế này có thổi đến tai Tư Hải Minh hay chưa thì không biết được, nhưng nhất định đã thổi đến tai thư ký Chương.
Anh ta liền gọi điện thoại bảo Đào Anh Thy đến văn phòng của mình.
Đào Anh Thy đứng trong phòng, Chương Vĩ nhìn cô vài giây rồi hỏi: “Mấy tin nhắn gần đây trong nhóm chat của công ty em có biết không?”
“Biết.”
“Cô nói ra đi? Khi tôi biết được tin tức này có chút khó không thể tin được. Cô phải biết, những lời này khi truyền đến tận tai Ngài Hải Minh, thì sẽ không dễ để giải thích đâu.”
“Những chuyện tôi nói ra tất cả đều là sự thật. Hơn nữa, Ngài Hải Minh chuyển tôi đến bộ phận thư ký, chẳng phải vì muốn cùng tôi phát sinh quan hệ sao? Một khi đã như vậy, tôi nhắc đến chuyện kết hôn thì có gì sai?”
Chương Vĩ nghĩ thầm, cô cũng đúng thật là sao lại dám nói ra như vậy.
“Ngài Hải Minh cân nhắc cô là bởi vì cô có năng lực, hoặc là trừng phạt hành động của Tần Minh Hạo, nhưng chắc chắn không như những gì cô nghĩ.” Chương Vĩ nói.
Đào Anh Thy nhíu mày nói: “Thật không? Nhưng sao tôi có cảm giác anh ta thích tôi?”
“Tôi thấy chuyện cô tự tin như vậy tốt hơn hết nên dành trong công việc.”
“Kỳ thực là tôi cố ý nói như vậy trong nhóm chat của công ty. Anh không nhìn ra sao, đây là muốn ép hôn sao?”
“..” Chương Vĩ, nghĩ thầm xem ra anh ta đã đánh giá cô thấp rồi.
“Thư ký Chương, không phải anh định sa thải tôi đi sao? Điều này sao có thể được, tôi còn muốn làm thay vị trí của thư ký Chương nữa!” Đào Anh Thy nói.
“..Cô trở về bàn làm việc của mình đi, không cần nói lời như thế.”
“Được.” Đào Anh Thy xoay người đi ra ngoài.
Chương Vĩ thấy thật sự đau đầu, bộ phận thư ký là do anh ta quản lý, mọi thứ trước giờ vẫn luôn bình an vô sự, Đào Anh Thy đúng là tìm thêm rắc rối cho anh ta. Vậy cô còn muốn thay vị trí của anh ta sao? Cô nghiêm túc?
Trong lòng Đào Anh Thy đang cầu nguyện Chương Vĩ sẽ đuổi việc cô, cô chờ đợi và chờ đợi, cô cảm thấy đợt gió này vẫn còn chưa đủ mạnh!
Đến khoảng giữa trưa, Tư Hải Minh bước vào đại sảnh công ty xung quanh là vòng bảo vệ của vệ sĩ, liền nhìn thấy Đào Anh Thy đang đứng trước quầy lễ tân càu nhàu và khoe khoang ầm ï.
Giọng nói đó cho dù đứng cách vài mét đều có thể nghe thấy rất rõ.
“Sở dĩ tôi có thể đến được phòng thư ký là vì sự cưng chiều của Tư Hải Minh dành cho tôi đó, cô phải biết rằng là đằng sau tôi có biết bao nhiêu người có năng lực tốt hơn. Bằng không cô thật sự cho rằng tôi có thể dùng trí tuệ để bước vào phòng thư ký sao? Chỉ dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết phải có quy tắc ngầm.”
Tư Hải Minh dừng chân lại, vẻ mặt của Chương Vĩ có chút căng thằng, thỉnh thoảng anh ta lại quan sát sắc mặt, lời nói của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy là đang muốn chết sao! Cô không cảm giác được không khí có chút lạ sao?
Người đứng sau quầy lễ tân sợ hãi đến mức tái hết mặt lại, Đào Anh Thy vẫn nói tiếp: “Này sao cô không nhìn tôi? Rốt cuộc cô có nghe thấy những lời tôi nói không? Còn nữa, chờ đến khi tôi ngồi vào vị trí bà chủ của nhà họ Tư, tôi tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện tương tự thế này!”
“Khụ!” Chương Vĩ không thể không nhắc nhở, nếu không, không thể biết Đào Anh Thy còn muốn nói tiếp ra mấy chuyện linh tỉnh vớ vẩn gì khác nữa.
Đào Anh Thy giật mình, quay đầu lại, vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Tư Hải Minh, lập tức cúi đầu xuống, như là đang ăn năn nhận sai.
Tư Hải Minh lạnh lùng thu lại ánh mắt, lập tức đi thằng đến thang máy, cả người tràn ra sự tức khiến người khác không dám lại gần.
Nghe thấy tiếng bước chân dần đi xa, Đào Anh Thy khẽ ngoảnh mặt lại nhìn, thì không còn thấy Tư Hải Minh nữa.
Cô âm thầm thở dài một hơi, chuyện này đã có thể khiến anh sa thải cô được chưa?
Mọi chuyện như vậy đã tốt còn về phần kiếm tiền nuôi mấy đứa nhỏ, cô sẽ nghĩ ra cách khác!
Cô không thể dây dưa với Tư Hải Minh, nếu không sau đó anh sẽ phát hiện ra sự tồn tại của bọn trẻ?Cô không thể đánh cược được…
Đào Anh Thy còn chưa ăn cơm trưa, Chương Vĩ đã gọi cho cô nói không cần đến công ty nữa.
Đào Anh Thy nhếch miệng cười, không thể chờ để cô ăn xong bữa trưa miễn phí rồi mới đuổi người đi sao?