Đào Hải Trạch và Xa Huệ Anh cãi cọ mãi đến khi trong phòng đóng cửa lại mới yên tĩnh. Cho dù sau này làm hòa, trong lòng Xa Huệ Anh vẫn như bị gai đâm.
Đêm yên tĩnh, Đào Anh Thy lét lút rời khỏi phòng, xuống thư phòng dưới tâng một. Đào Hải Trạch sẽ không giữ video trong di động, rất có khả năng ông ta đang giấu trong máy tính.
Biệt thự rất yên tĩnh, người hâu đều đi ngủ. Đào Anh Thy rón rét mò tới thư phòng. Cửa không khóa. Cô mở cửa, lẻn vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng tối như mực.
Cô không bật đèn mà soi bằng đèn pin điện thoại. Một chiếc laptop đặt trên bàn. Cô mở laptop, có mật khẩu. Cô cũng không bất ngờ, dù gì cũng chứa toàn những thứ dơ bẩn.
Tới bây giờ cô chỉ thấy một người không cài mật khẩu máu tính, đó chính là Tư Hải Minh. Muốn tìm được mật khẩu thì phải dùng cách đặc thù…
Cô đang suy tư nhìn quanh thư phòng thì bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Đào Anh Thy vội mở ra một khe cửa, tiếng động cơ ô tô, ánh đèn lóe lên. Ai vê nhà vậy?
Đúng rồi, cô quên mất một người, Đào Hải Hùng. Anh ta đang định lên lâu thì nhạy bén dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khánh cách đó không xa.
“Ai ở đó?” Đào Anh Thy quay lại, tay còn cầm ly, hình như đi rót nước uống.
Thấy cô, ánh mắt Đào Hải Hùng chán ghét, không kinh ngạc khi thấy Đào Anh Thy ở nhà, chứng minh anh ta đã sớm biết Đào Anh Thy sẽ dọn qua đây.
“Cô làm gì?” “Uống nước.” Đào Anh Thy giơ ly nước lên, vẻ mặt bình thản: “Tôi khát nước nên xuống dưới rót chút nước uống” Đào Hải Hùng khinh miệt nhìn cô, thái độ ngạo mạn của một cậu ấm: “Có thể uống nước, nhưng làm tôi ngứa mắt là lỗi của cô” Đào Anh Thy lắc lư ly nước: “Anh nói kiểu đó khiến nước cũng cảm thấy mình toàn nghiệp chướng.
Nhưng tôi nhớ kỹ, lân sau tôi sẽ kêu ba lắp máy lọc nước trong phòng cho tôi.” Nói xong, cô đặt ly nước xuống, chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.” “Có chuyện gì?” “Người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân cho phép cô dọn tới đây sao?”
“Tôi có thường xuyên ở đây đâu? Thỉnh thoảng cũng sẽ đi biệt thự Minh Uyển”
“Tôi rất tò mò, cô từ nhỏ đã bị Đào Hải Trạch đánh mà vẫn dám vào đây ở, tôi nên nói cô dũng cảm hay ngu xuẩn đây? Hay là cô có mục đích khác?” Đào Hải Hùng nhìn chằm chằm cô như muốn tìm kiếm manh mối.
Đào Anh Thy mỉm cười: “Mục đích gì? Suy cho cùng thì là nhà anh gọi tôi tới đây” Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Về trong phòng, Đào Anh Thy ngồi trên giường. May mà cô nhanh chân rời khỏi thư phòng, không thì sẽ bị Đào Hải Hùng phát hiện manh mối.
Nếu Đào Hải Trạch biết cô làm gì thì video sẽ càng khó tìm, hơn nữa còn bị Đào Hải Trạch nghi ngờ mục đích cô chuyển vào đây, sẽ càng thúc giục chuyện khai phá khu Tây Nam. Đào Hải Hùng không phải là thứ tốt lành gì, cũng chẳng có gì lạ, trúc xấu thì sao sinh ra măng đẹp?
Sáng hôm sau, trên bàn cơm chỉ có Đào Hải Trạch và Đào Anh Thy, những người khác đều vắng mặt.
Xa Huệ Anh còn đang chiến tranh lạnh với Đào Hải Trạch, tối qua còn ngủ riêng, bất kể Đào Hải Trạch khép nép dỗ dành như thế nào cũng vô ích, có thể thấy rất bị tổn thương.
Đào Sơ Tâm giữ dáng nên buổi sáng chỉ ăn một quả trứng gà, nhưng điều đó cũng chứng tỏ cô ta làm con gái nên càng thiên vị Xa Huệ Anh.
Đào Hải Hùng chậm rãi bước vào, nhưng không ngồi xuống mà chống tay lên bàn, ra oai với Đào Hải Trạch: “Ông tìm gái gú ở bên ngoài thì ít ra cũng nên che giấu, chứ bại lộ vẻ mặt giả dối thì sẽ mất công lắm đấy.
Chương 482: Cuộc gọi tới
“Hải Hùng, không phải thế, ba chỉ nhất thời hô đồ…” Không chờ Đào Hải Trạch nói xong, Đào Hải Hùng đã trào phúng xong rồi xoay người rời đi.
Đào Hải Trạch đen mặt ngôi xuống ghế: “Muốn giữ gìn gia đình thì phải nhẫn nhịn.” Đào Anh Thy cười lạnh, nếu không phải vì quyền lực và tiền tài thì ông có nhẫn nhịn không?
Chắc đã đánh nhau rồi ấy chứ. Nhưng từ đó cũng có thể thấy, cuộc sống của Đào Hải Trạch không hề thoải mái.
Bây giờ cô đã biết tại sao ông ta lại sốt ruột muốn giành được quyên khai phá khu Tây Nam, chính là vì muốn hãnh diện trước mặt ba mẹ con Xa Huệ Anh, thậm chí không cần nhìn sắc mặt họ, muốn làm gì thì làm.
Đào Hải Trạch có thể không từ thủ đoạn đạt được mục đích, nhưng ông ta sai ở chỗ không nên đụng vào di Hà. “Sao bà chủ nhà kia lại đến đây?” Cô hỏi.
“Huệ Anh kêu cô ta tới” Đào Hải Trạch nói: “Đều tại cô ta, lòng tham không đáy, không thì sao lại bị Huệ Anh phát hiện?”
“Dù sao bà ta cũng là vợ ông, tôi thấy bà ta rất để ý ông, dỗ dành chút là được.” Đào Anh Thy nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy nếu ông còn chưa có mức tài sản nhất định thì đừng nên đụng vào hoa thơm cỏ lạ bên ngoài.”
“Chẳng giấu gì con, chính vì thế nên ba mới muốn quyên khai phá khu Tây Nam. Mặc dù hiện giờ ba đang quản lý công ty, nhưng khác nào làm công cho người ta? Anh Anh, con nhất định phải giúp ba”
“Chờ buổi tối tôi gọi cho Tư Hải Minh” Đào Anh Thy chỉ cảm thấy Đào Hải Trạch dõi trá hết sức.
“Con thông minh thế này, lẽ ra ba nên nhận con sớm hơn” Đào Anh Thy không thể nghe được nữa. Nhận sớm hơn thì cô sẽ không gặp Tư Hải Minh, không có giá trị lợi dụng, sao có thể lọt vào mắt ông ta? “Ba sắp thành lập công ty con ở thủ đô, lúc đó con cũng đi đi” “Biết rồi” Đào Anh Thy nghĩ, Đào Hải Trạch đúng là nhanh chân.
Điện thoại vang lên, Đào Anh Thy lấy điện thoại ra, cái tên trên màn hình khiến cô thất thân. Sao Chương Ví lại gọi điện thoại cho cô? Nhận thấy ánh mắt của Đào Hải Trạch, Đào Anh Thy cất điện thoại vào túi, tiếp tục dùng bữa sáng.
“Con không nghe máy à?” “Có gì đâu mà nghe? Tối hôm qua gọi điện, hôm nay lại gọi điện, trông coi kỹ càng khiến người ta không thở nổi” Đào Anh Thy cố ý giận dõi. Nói vậy, Đào Hải Trạch lập tức biết ai gọi tới.
“Chứng tỏ cậu ta quan tâm con” “Ông thấy anh ta quan tâm tôi ở chỗ nào?” Đào Anh Thy nỏi.
“Là vì Liêu Ninh sao? Còn chưa nói con không phải là con gái ruột của Liêu Ninh hả”
“Sao anh ta lại không biết? Chẳng vì tôi không phải là con gái của Liêu Ninh thì anh ta sẽ chú ý tới tôi sao? Dù gì Liêu Ninh cũng nuôi tôi. Hơn nữa Tư Hải Minh rất mưu mô, muốn cưới vợ cũng sẽ cưới tiểu thư danh gia vọng tộc có thể giúp đỡ anh ta, tôi có là gì đâu? Chẳng qua từng sinh con cho anh ta mà thôi.”
“Con đừng nản chí. Được sinh con cho Tư Hải Minh tức là con đã có cơ hội. Người khác còn chưa có cơ hội đụng vào Tư Hải Minh, huống chỉ là sinh con! Chờ ba có sự nghiệp địa vị, còn ở thủ đô, có thể giúp đỡ cậu ta thì sẽ cưới con” Đào Hải Trạch nói.
“Mong là thế”
“Con đương nhiên sẽ được như mong muốn. Cậu ta đã đồng ý suy xét quyền khai phá khu Tây Nam, con dỗ dành một chút thì càng dễ hơn. Cậu ta gọi điện thoại tới đây không chừng là muốn nói chuyện này, không nghe không được, con đi đi” Đào Hải Trạch còn sốt ruột hơn cả Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy chần chờ một chút rồi buông đũa: “Tôi đi nghe máy” Sau đó đứng dậy rời đi.
Đào Hải Trạch suy nghĩ, hiện giờ Đào Anh Thy dám không nghe điện thoại của Tư Hải Minh, xem ra hai người thực sự thân mật.
Cô ra ngoài, chuông điện thoại đã tắt, đành phải gọi lại. Bên kia bắt máy, giọng Chương Vĩ vang lên: “Tôi quấy rầy cô hả?”
Chương 483: Cô ấy còn nói gì nữa?
“Chào thư ký Vĩ. Tôi đang ăn điểm tâm, không nghe thấy điện thoại. Anh tìm tôi có chuyện gì?” Đào Anh Thy hỏi, trong đầu lại nghĩ tới Tư Hải Minh.
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì. Nghe nói cô đã dọn tới nhà của Đào Hải Trạch? Tôi xã giao ở ngoài đều nghe nói tới ông ta. Cô ở đó còn được không?” Chương Vĩ hỏi.
“Tôi mới dọn tới. Cũng bình thường.” Đào Anh Thy nói: “Mà anh gọi điện cho tôi, Tư Hải Minh biết không?”
“Không biết. Tôi chỉ đúng lúc nghe nói mấy chuyện, dù gì đi nữa tôi cũng từng là thủ trưởng của cô, nhân tiện hỏi thăm cô một chút”
Đào Anh Thy còn tưởng là Tư Hải Minh yêu cầu, xem ra cô suy nghĩ nhiều. Từ thái độ cay nghiệt của Tư Hải Minh, không đuổi tận giết tuyệt Đào Hải Trạch, cả cô cũng đuổi ra khỏi thủ đô đã là nhân từ rôi, sao còn kêu Chương Vĩ gọi tới hỏi thăm mình?
“Cô qua đó, đã từng gọi cho ngài Hải Minh chưa?” Chương Vĩ lại hỏi.
.. Còn chưa. Nhưng vì chuyện tôi ở nhà ba tôi mà anh ta thậm chí không cho tôi gặp sáu đứa con…” Đào Anh Thy suy sụp nói.
“Cô có thể thử gọi cho ngài ấy” Chương Vĩ thâm nghĩ, cô mà còn không gọi cho ngài Hải Minh thì cả tập đoàn Vương Tân này đều sẽ đoản mệnh! Nhất là tôi!
“Cô ngẫm lại mà xem, nếu ngài ấy không cho cô gặp con thì tại sao không đuổi cô khỏi thủ đô luôn? Cô thông minh như thế thì cũng nghĩ tới điều này đúng không?”
“Chính vì biết điêu đó nên tôi mới gọi cho anh ta trước khi dọn đi.
Anh là thư ký của anh ta, mỗi ngày đối mặt với anh ta, chẳng lẽ không biết anh ta là người như thể nào sao?” Đào Anh Thy thở dài: “Tôi hiểu ý anh. Buổi tối tối sẽ tìm anh ta” Chương Vĩ cười: “Vậy thì tốt.
Chúc cô sớm ngày được gặp lại con.” Đào Anh Thy mím môi. Cô cúp máy rồi im lặng ngôi bên bồn hoa.
Cô cầm điện thoại, rất muốn chủ động mặt dày đi gặp Tư Hải Minh, chẳng qua tìm được rồi sao? Lỡ Tư Hải Minh ra lệnh cho cô rời đi thì phải làm sao? Cô cũng biết rõ Tư Hải Minh là người độc ác như thể nào, sao có thể đồng ý yêu cầu của cô chỉ vì một cuộc điện thoại?”
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Vương Tân, Chương Vĩ gõ cửa văn phòng Tư Hải Minh. Anh đi vào phòng, cung kính đặt một xấp tài liệu trước mặt Tư Hải Minh: “Mời ngài xem.”
Tư Hải Minh cầm một tờ, khí thế thâm trầm, tầm mắt sắc bén nhìn lướt qua, đây là công việc nội bộ trong công ty. “Ngài Hải Minh, vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Đào Anh Thy…
Chương Vĩ nhìn sắc mặt anh: “Đào Anh Thy nói là muốn gọi điện thoại cho ngài, chẳng qua là sợ hãi” Ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn tư liệu, chẳng buồn ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: “Đừng tự chủ trương”
“Vâng, tôi chỉ tìm hiểu tình huống một chút thôi” Thấy Tư Hải Minh càng lạnh lẽo, Chương Vĩ không dám nói tiếp.
Sau khi văn kiện được ký tên, Chương Vĩ ôm chúng xoay người rời đi.
“Cô ấy còn nói gì nữa?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
Chương Vĩ quay lại, đứng thẳng lưng: “Thật đáng tiếc, cô ấy không nói thêm gì” “.„. Cút” “Đi ngay” Chương Vĩ cầm văn kiện vội vã rời đi, cứ như thể ở lại thêm một giây sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mà cũng phải công nhận ngài Hải Minh thật là rối rắm…
Đào Anh Thy rời khỏi đài truyền hình, bước xuống bậc thang. Cửa xe mở ra, tài xế đi tới: “Cô Anh Thy, tôi là Lưu Chính, tài xế của cô. Ông Sĩ Minh kêu tôi tới đón cô”
Đào Anh Thy liếc nhìn anh ta rồi xoay người gọi điện thoại cho Đào Hải Trạch: “Ông phái tài xế cho tôi hả?” “Đúng rồi, con đi tới đi lui rất phiền toái mà” “Ông tốt với tôi thật đấy” Đào Anh Thy thản nhiên nói.
Bữa tối, Xa Huệ Anh và con cái của bà ta đều có mặt.
Chương 484: Đôi co
Đào Hải Trạch quả là lợi hại.
Chưa đầy ba ngày, người một nhà đã xuất hiện đông đủ.
“Mấy ngày nay con sống thoải mái không?” Xa Huệ Anh hỏi, hiển nhiên là nhằm vào Đào Anh Thy. Cô nuốt đồ ăn, nói: “Cũng được.”
Xa Huệ Anh nhìn Đào Hải Trạch, hừ lạnh: “Mặc dù ba con không đáng tin, nhưng lại rất để bụng con gái.” Đào Hải Trạch vội cười lành lành, gắp đồ ăn cho bà ta: “Bà ăn nhiều chút. Ăn cá không? Tôi lấy giúp giúp bà”
Nói rôi gắp một miếng thịt cá lên nhặt xương, sau đó bỏ vào bát của Xa Huệ Anh.
Đào Anh Thy im lặng ăn phân của mình.
“Đúng rôi Anh Anh, ngày mai sẽ làm nghi thức cắt băng khai trương công ty, đây là chuyện lớn, ba muốn mời người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân đến chủ trì, con xem..” Đào Hải Trạch nói xong, ánh mắt mọi người đều thay đổi, dường như đang chờ câu trả lời của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy rũ mi mắt. Đào Hải Trạch tính rất hay, một khi Tư Hải Minh xuất hiện chủ trì nghi thức thì công ty của ông ta sẽ trở nên nổi bật, có không ít người hùa vào nịnh bợ, còn thiếu tiên tài sao?
Đào Hải Trạch biết mình không mời được Tư Hải Minh nên dứt khoát kêu Đào Anh Thy ra mặt. Quyền khai phá khu Tây Nam cũng đòi được, huống chỉ là chủ trì nghi thức cắt băng? Chuyện nhỏ mà thôi.
“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy” Đào Anh Thy nói.
Đào Hải Trạch nở nụ cười: “Ba biết con sẽ đồng ý mà, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ với con thôi. Anh Anh, ăn nhiêu chút” Xa Huệ Anh dội nước lạnh: “Con bé chỉ kêu gọi điện chứ không nói Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đến đâu.
Đào Hải Trạch nhìn Đào Anh Thy, hỏi: “Cậu ta sẽ đến đúng không?” “Nếu anh ấy bận thì tôi không dám chắc, ai bảo bây giờ ông mới báo cho tôi. Lúc tôi ở tập đoàn Vương Tân, lịch trình của Tư Hải Minh đều sắp xếp đến một tuần sau.” Đào Anh Thy thong dong đáp.
“Vậy thì ăn cơm xong, con gọi ngay cho cậu ta đi” Đào Hải Trạch nói.
“Biết rồi” Đào Sơ Tâm không ăn cơm, cầm đũa gẩy thức ăn trong bát, nghỉ ngờ nhìn Đào Anh Thy: “Nếu Tư Hải Minh quan tâm em thì tại sao không cho em ở biệt thự Minh Uyển? Em thật sự có bản lĩnh làm Tư Hải Minh đến chủ trì nghỉ thức cắt băng sao?”
Đào Anh Thy nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi có bảo là anh ta nhất định sẽ đến à?” Đào Sơ Tâm nhất thời nghẹn lời.
“Nếu tôi đã sống ở đây thì cũng là một thành viên trong nhà, huống chỉ tôi còn nhập cổ công ty, góp ít sức là chuyện bình thường. Nếu chị không muốn tôi tìm Tư Hải Minh thì chị tự đi nhé?” Đào Anh Thy hỏi.
Sắc mặt Đào Sơ Tâm rất khó coi, nhưng dù tức giận vẫn không làm biến dạng lớp trang điểm tinh xảo của cô ta: “Em nói lấp lửng như thế, tại sao em cho rằng Tư Hải Minh sẽ nhượng quyền khai phá khu Tây Nam? Em đang đùa giỡn cả nhà đúng không?”
Đào Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch, ông ta nở nụ cười trấn an.
“Đào Sơ Tâm, vậy chị mong Tư Hải Minh sẽ nhượng hay không không mong?” Đào Anh Thy chống cằm, ung dung nhìn cô ta.
Đào Sơ Tâm ngụy trang rất kín đáo, giọng nói không dao động: “Có nhượng hay không thì còn xem bản lĩnh của em” “Được rồi, ba tin Anh Anh sẽ cố gắng. Chúng ta là người một nhà, nên tin tưởng người trong nhà, đúng không?” Đào Hải Trạch ra mặt xoa dịu không khí.
“Tôi không ăn nữa, mấy người ăn tiếp đi” Đào Anh Thy nổi giận ném đũa, đứng dậy rời đi.
Đào Hải Trạch đẩy mắt kính, bất đắc dĩ: “Các con làm gì vậy? Còn muốn kinh doanh công ty không? Ba vất vả dỗ dành con bé để làm gì? Chẳng lẽ là vì ba sao? Chờ đạt được mục đích, các con muốn làm gì thì làm, muốn đuổi đi cũng được” Đào Hải Hùng cười lạnh: “Con gái ruột của ông có biết ông thâm độc đến mức này không?”
Chương 485: Gọi điện thoại
Đào Hải Trạch nhíu mày, rũ mi mắt che khuất ánh sáng âm u, sau đó lộ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc trước ba chạy tới chạy lui ở thủ đô là vì ai? Cuối cùng công ty chẳng phải đều thuộc về con sao? Còn Sơ Tâm, cuối cùng gả cho Tư Hải Minh không tốt sao?”
Nghe vậy, Đào Sơ Tâm dịu đi, dù gì đó cũng là mục đích của cô ta.
“Vậy thì cảm ơn ông đã suy nghĩ giúp chúng tôi” Đào Hải Hùng lạnh lẽo nói.
“Ba lên kế hoạch cho con mình thì có gì sai?” Đào Hải Trạch hỏi bằng giọng đương nhiên: “Ba không có yêu cầu gì khác, sau này ba già rôi, các con dưỡng lão cho ba là được”
Đào Anh Thy về phòng, tựa vào đầu giường cầm điện thoại. Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Anh Anh, con có trong phòng không?” Là Đào Hải Trạch! Đào Anh Thy run lên, bóp chặt điện thoại, hô hấp khẩn trương.
“Anh Anh, con ngủ chưa?” Không nghe thấy động tĩnh, Đào Hải Trạch lại hỏi.
Đào Anh Thy nhắm mắt, kìm nén sợ hãi: “Chưa.” “Ba có chuyện muốn nói với con, ba có thể vào phòng không?” Đào Anh Thy hô hấp rối loạn.
Còn có thể là chuyện gì? Không phải là hỏi chuyện Tư Hải Minh cắt băng cho công ty sao? Cô thả lỏng tinh thân, đứng dậy mở cửa. Cửa mở ra, Đào Hải Trạch đứng bên ngoài, quan tâm hỏi: “Con ăn chút cơm đó mà không thấy đói à? Ba kêu nhà bếp nấu thêm đồ ăn cho con nhé? Con muốn ăn gì?”
“Không cần” Đào Anh Thy chặn trước cửa, không cho ông ta vào phòng.
“Con đừng để ý, mấy đứa nó đều khờ, chủ yếu là sắp mở công ty rôi nên không biết làm sao, trong lòng sốt ruột.” Đào Hải Trạch nói.
“Ông thật lòng đối đãi tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ thật lòng với ông.”
“Đúng là thế, mấy đứa nó không hiểu chuyện bằng con” Đào Hải Trạch dừng lại rồi hỏi tiếp: “Con gọi cho Tư Hải Minh chưa? Cậu ta nói sao?”
“Anh ta không bắt máy.” “Cậu ta… Không bắt máy ư?” Đào Hải Trạch nghỉ ngờ nhìn cô: “Anh Anh, có phải con đang lừa ba không?”
Đào Anh Thy thản nhiên nhìn ông ta: “Ông không tin tôi?”
“Không phải là không tin con, chẳng qua cảm thấy cậu ta không nghe máy của con sao mà trùng hợp quá” Đào Anh Thy tỉnh rụi đưa điện thoại cho ông ta: “Ông xem lịch sử cuộc gọi đi.”
Đào Hải Trạch cầm điện thoại, bấm vào “cuộc gọi gần nhất”, thấy ghi chú ba chữ “Tư Hải Minh” trong lịch sử cuộc gọi. Gọi bốn cuộc mà không người bắt máy. Không ngờ lại đúng là thật…
Đào Hải Trạch cẩn thận bấm vào số điện thoại này. Đào Anh Thy kinh hãi, không ngờ Đào Hải Trạch lại dùng chiêu này.
Cô trơ mắt nhìn số điện thoại đang kết nối…
Đào Anh Thy căng thẳng, khẩn trương vô cùng. Bởi vì cô thật sự không gọi cho Tư Hải Minh, cô bấm gọi rồi lại hủy, chỉ cần nhanh tay thì bên Tư Hải Minh sẽ không đổ chuông, không cần thực sự gọi điện, trong điện thoại vẫn lưu trữ lịch sử cuộc gọi.
Nếu Tư Hải Minh bắt máy thì sao? Đào Hải Trạch còn mở loa ngoài, một khi Tư Hải Minh bắt máy, chẳng phải sẽ bại lộ chuyện cô với anh ta đã trở mặt hay sao?
Điện thoại vẫn vang lên đến lúc tự ngắt liên kết, vẫn không ai nghe máy. Đào Hải Trạch cười: “Xem ra cậu ta không mang theo điện thoại. Nếu mang theo thì dù không bắt máy cũng sẽ từ chối nghe máy”
Đào Anh Thy tức giận giật điện thoại, sắc mặt lạnh lùng: “Bây giờ ông đã tin chưa? Hài lòng chưa?”
Đào Hải Trạch cười xấu hổ: “Ba hiểu nhầm con” “Hiểu nhầm?”
Đào Anh Thy khó chịu nhìn ông ta: “Ông làm ăn với người khác cũng đa nghỉ vậy sao? Xem ra mỗi lần tôi trả lời ông về chuyện khu Tây Nam, ông vấn luôn nghỉ ngờ tôi đúng không? Nếu thế, sao ông còn đe dọa tôi bằng video? Chẳng phải là làm điều thừa sao?”
Chương 486: Bọn con có thể đi tìm mẹ không?
Đào Anh Thy nói rồi muốn đóng sâm cửa, lại bị Đào Hải Trạch ngăn cản: “Khoan đã Anh Anh, là lỗi của ba, lân sau ba sẽ không nghi ngờ con nữa, hoàn toàn tin tưởng con, được chưa?”
“Tốt nhất là thế, nếu còn lần sau thì tôi sẽ thật sự có lệ ông đấy.” Đào Anh Thy hờ hững nói.
“Được rồi, con ngủ sớm đi. Chắc Tư Hải Minh đang bận, thấy con gọi tới thì sẽ gọi lại cho con thôi. Ba chờ tin tốt lành của con” Đào Anh Thy không muốn nói chuyện với ông ta, trực tiếp không khách khí đóng sâm cửa. Sau đó cô lại lên giường, thả lỏng thân thể.
May mà Tư Hải Minh không bắt máy. Chẳng qua Tư Hải Minh thật sự không mang theo điện thoại sao? Chuyện này không có gì đáng hoài nghi.
Đơn giản là hai tình huống, thứ nhất là không mang theo điện thoại, lát nữa sẽ bị Tư Hải Minh nhìn thấy, không biết anh ta sẽ xử lý cuộc gọi nhỡ thế nào. Thứ hai là mang theo điện thoại, nhưng lại làm lơ cuộc gọi của cô.
Trong thư phòng biệt thự Minh Uyển, Tư Hải Minh ngôi trên ghế đen sau bàn làm việc, ngón tay thô ráp vuốt ve mặt kính đồng hồ, khí chất thâm sâu khó lường.
Chương Vĩ ngồi trên sofa, câm văn kiện báo cáo công việc, quan sát sắc mặt Tư Hải Minh, đây là sâu không lường được hay là đang mất hồn mất vía? Vừa rôi điện thoại trên bàn cứ rung lên, giống như tâm tư khó đoán của anh Hải Minh.
Khi điện thoại rung lên, Tư Hải Minh đưa mắt nhìn màn hình khoảng ba giây mới thu hồi tâm mắt, mặc cho điện thoại rung đến khi kết thúc. Từ sự thay đổi không khí, Chương Vĩ có thể đoán được người gọi điện thoại là ai. Ngài Hải Minh không nghe máy, nhưng tâm tư lại bay đi…
Ngay khi Chương Vĩ vừa báo cáo vừa suy nghĩ thì cửa thư phòng đã bị đụng mở, sáu đứa bé chạy vào. Lần này sáu đứa bé không mặc áo ngủ kiểu nhỏ mà mặc đồ nhủ động vật, đội mũ trùm, trên đầu là tai động vật, không phải mèo thì là chó, hoặc là tai gấu trúc, trông rất đáng yêu. Chương Vĩ bình tỉnh lại, đáng yêu quá không chịu nổi.
“Ai cho các con vào phòng?” Tư Hải Minh bị cắt ngang công việc, uy nghiêm hỏi.
Sáu đứa bé không nhìn sắc mặt khó coi của cha mình, chạy đến trước mặt anh, Bảo Nam thậm chí còn trèo lên người anh, Bảo Long ôm đùi cố trèo lên, sau đó bị ngã lăn quay trên mặt đất.
Tư Hải Minh nhấc Bảo Nam lên: “Con muốn trèo lên đầu ba hả?”
Bảo Nam vung chân, điên cuồng giấy dụa: “Con muốn mẹ! Mẹ lại không tới!”
Tư Hải Minh lạnh mặt: “Câm miệng!” “Oal Con muốn mẹ! Ba ngu ngốc!” Bảo Nam quấy khóc.
Tư Hải Minh cau mày. Bảo Hân chạy đến trước mặt Chương Vĩ: “Vĩ Vĩ, chú biết mẹ cháu đang làm gì không?”
Bảo An và Bảo My cũng chạy tới, đôi mắt ầng ậng nước nhìn Chương Vĩ. Sắc mặt Chương Vĩ nghiêm cẩn như lúc báo cáo công việc: “Đào Anh Thy đang làm việc, các cháu còn nhỏ mà đã vất vả thế này, nếu Đào Anh Thy biết các cháu nhớ cô ấy thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Nhưng mẹ các cháu không có nhà thì đã có ba, ngài Hải Minh hoàn toàn có thể chăm sóc các cháu!”
Bọn trẻ khó hiểu nhìn Chương Vĩ.
“Giờ này các cháu nên đi ngủ.
Hay là để mai lại nói?” Chương Vĩ hỏi.
Bảo Nam bị bỏ xuống dưới, nhìn Tư Hải Minh kêu to: “Không ngủ! Không ngủ! Bọn con muốn mẹt” Tư Hải Minh nhíu mày, nhẫn nại nhìn Bảo Nam kêu gào.
Bảo Long: “Muốn mẹ” Bảo My hít mũi: “Mẹ…”
Bảo Hân hỏi: “Ba ơi, mẹ làm việc ở đâu? Bọn con có thể đi tìm mẹ không?”
Chương 487: Hay là mỗi ngày gọi một lần
“… Mẹ!” Bảo An.
Bào Điển cuống quýt vào thư phòng, nhìn sáu đứa bé quấy rối Tư Hải Minh, vội nói: “Xin lỗi ngài, tôi sẽ dẫn chúng đi ngủ ngay bây giờ” “
Không ngủ!” Sáu đứa bé đều nhìn chằm chằm Tư Hải Minh.
Bảo Nam càng ôm chặt chân anh: “Không muốn! Không muốn! Không muốn!”
Tư Hải Minh xoa huyệt thái dương, đau đầu phất tay, Bào Điển hiểu ý, lùi ra ngoài.
“Cậu về đi” Tư Hải Minh nói với Chương VỊ, sau đó đứng dậy nhìn sáu đứa bé, câm di động lên: “Đi, ba dẫn các con đi ngủ.”
Sáu đứa bé ngẩn người, lập tức đi theo anh.
Chương Vĩ nhìn sáu đứa bé đi theo Tư Hải Minh, thật là quá đáng yêu. Mà nhìn Tư Hải Minh dừng làm việc chăm con cũng thật mới mẻ.
Bởi vì có ba cùng ngủ, lại bị đe dọa nên sáu đứa bé đêu ngoan ngoãn đi ngủ, nằm la liệt trên giường, vô cùng đáng yêu.
Tư Hải Minh tựa vào đầu giường cầm điện thoại, trong lịch sử cuộc gọi là cuộc gọi nhỡ của Đào Anh Thy. Cô ấy còn biết gọi điện thoại tới sao? Vì con? Ánh mắt Tư Hải Minh thâm trâm, không phải là cô ấy gọi.
Với tính cách của Đào Anh Thy thì chắc chắn sẽ không chỉ gọi một cuộc điện thoại, biết anh không nghe máy, cô sẽ gửi tin nhăn. Từ bỏ một cách dễ dàng như vậy không phải là tác phong của cô ấy.
Chương Vĩ đang lái xe, thấy có cuộc gọi đến, anh ta mở tai nghe: “Ngài Hải Minh” “Gọi điện thoại cho cô ấy, tìm hiểu tình huống nhà họ Đào là thế nào.”
Nghe vậy, Chương Vĩ lập tức hiểu ý: “Vâng”
Đào Anh Thy vừa tắm rửa xong, chuông điện thoại bỗng vang lên, cô ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Tư Hải Minh thấy cô gọi tới nên bây giờ gọi lại ư?
Không thể nào, nếu Tư Hải Minh không nhận được cuộc gọi của cô thì sẽ chỉ làm lơ, sao còn cố ý gọi tới? Đào Anh Thy cầm điện thoại lên, quả nhiên không phải là Tư Hải Minh.
Cô bắt máy: “Thư ký Vĩ..”
“Cô ngủ chưa?”
“Đang định ngủ. Thư ký Vĩ tìm †ôi có chuyện gì?”
“Không có gì, tôi mới rời khỏi biệt thự Minh Uyển”
Đào Anh Thy siết chặt điện thoại, kìm nén cảm xúc: “Vất vả cho anh… Mà anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”
“Lúc tôi làm việc, sáu đứa bé quấy rối ngài Hải Minh, nhất định đòi gặp mẹ, trông rất đáng thương.” Đào Anh Thy rũ mi mắt, trong lòng khó chịu. Nghĩ tới cảnh sáu đứa bé đòi gặp mẹ, vành mắt cô đỏ hoe.
Cô nhẫn nại, bình tĩnh lại: “Rồi sao nữa?”
“Ngài Hải Minh dẫn bọn nhỏ đi ngủ.”
Đào Anh Thy câm nín: “Anh muốn tôi về biệt thự Minh Uyển sao? Thư ký Vĩ, nếu ban đầu tôi không muốn thì bây giờ cũng sẽ không đến đó. Nơi đó là nhà của sáu đứa bé, chúng đã quen thuộc, sau này sẽ ổn..”
“Cô gọi điện cho ngài Hải Minh chưa?” Chương Vĩ lại hỏi.
Đào Anh Thy lập tức nghĩ tới cuộc gọi bất đắc dĩ lúc này, không phải là cô gọi, nhưng cô có thể nói thế sao? Nếu Tư Hải Minh biết điện thoại của cô rơi vào tay người khác, còn gọi cho anh ta thì chắc chắn sẽ nôi giận. Không phải ai cũng có thể biết số điện thoại của Tư Hải Minh.
“Có… Tôi có gọi, nhưng anh ta không bắt máy” Chương Vĩ thầm nghĩ, đây là đáp án mà ngài Hải Minh muốn sao? Hiển nhiên không phải. Nhưng nghe giọng điệu của Đào Anh Thy thì anh ta cũng không phát hiện được điều gì.
“Chi bằng mỗi ngày cô gọi một lần thử xem? Không chừng ngài Hải Minh mềm lòng khoan hồng cho cô.”
Đào Anh Thy nhướng mày: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi nhận.
Không có việc gì thì tôi ngủ đây” “Chúc ngủ ngon” Đào Anh Thy cúp máy, đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó ngã xuống giường.
Chương 488: Quán bar
Mỗi ngày gọi cho Tư Hải Minh một lân? Nói thật, gọi điện thoại không khó, chỉ cân mặt dày thôi.
Nhưng lỡ anh ta thật sự nghe máy thì cô sẽ nói gì?
Thỏa hiệp mà dọn vào biệt thự Minh Uyển sao? Đào Anh Thy biết trước khi dì Hà xảy ra chuyện, cô cũng từng nghĩ vậy, coi như là đi theo sáu đứa bé.
Nhưng sau này cô đã từ bỏ ý nghĩ đó. Cô không thể nguôi ngoai mối hận trong lòng.
Đêm khuya tỉnh dậy, cô vẫn nghĩ tới cảnh tượng dì Hà chết thảm. Cho nên cô dứt khoát không đến gân Tư Hải Minh…
Còn việc kêu Tư Hải Minh chủ trì cắt băng, sao cô có thể đi tìm anh ta? Hơn nữa Tư Hải Minh cũng không để ý tới cô. Nếu để ý thì sao không gọi cho cô?
Đào Anh Thy không buồn ngủ, nằm trên giường ôm gối, không có mùi sữa. Lúc này chắc sáu đứa bé đang ngủ với Tư Hải Minh…
Trên bàn cơm sáng, Đào Hải Trạch lại bắt đầu hỏi: “Anh Anh, Tư Hải Minh gọi lại cho con chưa?” Ánh mắt Đào Sơ Tâm khẽ thay đổi.
“Rôi, không rảnh. Nói sau này có chuyện thì báo trước.” Đào Anh Thy vừa ăn vừa nói.
Sắc mặt Đào Sơ Tâm khôi phục như thường, có vẻ không muốn Tư Hải Minh đồng ý chủ trì nghi thức cắt băng.
“Xem ra cậu ta cũng không quan tâm con.” Xa Huệ Anh nói móc.
Đào Anh Thy không sợ Đào Hải Trạch sẽ xem điện thoại của mình.
Trải qua chuyện tối qua, ông ta cũng phải biết điều. Đào Hải Trạch nhăn mặt, mặc dù không thoải mái, nhưng không nói gì thêm: “Thôi, không tới thì không tới. Hôm nay con đi đi.”
Đào Anh Thy từ chối: “Hôm nay tôi đi làm, không rảnh
” Đào Hải Trạch không thuyết phục: “Được rồi, nhưng buổi tối con phải dự tiệc chúc mừng đấy” Đ
ào Anh Thy không đáp lời. Kêu cô tham gia cắt băng chẳng phải là muốn lôi kéo Tư Hải Minh hay sao?
Bây giờ Tư Hải Minh không đi, cả nhà Đào Hải Trạch còn ước gì cô đừng xuất hiện ấy chứ. Còn liên hoan buổi tối, Đào Anh Thy cho rằng Đào Hải Trạch chỉ có lệ mình nên không để bụng.
Không ngờ làm việc xong, Đào Anh Thy vừa vào văn phòng thì nhận được điện thoại của Đào Hải Trạch.
“Ăn mừng ở quán bar? Tôi không đi” “Tại sao không đi? Đều là người trong nhà đi ra thả lỏng thôi, con tới đi” Đào Hải Trạch vẫn kiên trì.
Đào Anh Thy không tin lời Đào Hải Trạch.
Người nhà thả lỏng thì tại sao phải kêu cô?
Cả nhà họ chỉ coi cô là ván cầu, chờ đạt được mục đích thì có thể hủy bỏ. Chắc chắn còn có người khác. Vậy thì cô nên xuất hiện, trở thành ván cầu cho họ.
Cũng được, cô muốn đi xem thử.
Biết người biết ta, rút cầu khi nào còn phải do cô quyết định.
“Biết rồi, lúc đó tôi sẽ tới” Đào Anh Thy đồng ý.
Sau đó, Đào Anh Thy nghĩ tới một vấn đề. Đi quán bar?
Đào Anh Thy nhớ hình như mình đã bị viết vào sổ đen của các quán bar ở thủ đô rồi mà? Còn vào được không?
Không đúng, loại người đầy hư vinh như Đào Hải Trạch thì chắc chắn sẽ tìm quán bar cao cấp nhất để thể hiện, vậy thì sẽ tới quán bar của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy ở đài truyền hình làm việc, mãi đến chính giờ Đào Hải Trạch gọi điện thoại tới thúc giục, cô mới rời đi. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, Đào Hải Trạch đã chọn quán bar đốt tiền đó.
Đào Anh Thy đến trước cửa, đi vào quán bar, không có ai ngăn cản cô. Bảo vệ vừa thấy cô thì lập tức nói vào bộ đàm đeo trên tai: “Cô Anh Thy đã đến, chú ý chút.”
“Đã biết” Bộ đàm này được kết nối với tất cả nhân viên trong quán bar. Chỉ cần nói như thế, những người khác đương nhiên đều biết tin.
Sau khi bước vào bên trong, Đào Anh Thy nhìn bảo vệ ở cách đó không xa. Có phải cô vừa đặt chân vào đây, bên Tư Hải Minh đã nhận được tin tức không nhỉ? Hay là vẫn làm lơ cô? Chắc là thế, dù gì bây giờ cô cũng đang chiến tranh lạnh với Tư Hải Minh.
Chương 489: Tiếng mắng
Thậm chí cô xuất hiện trước mặt Tư Hải Minh chẳng khác nào tìm chất.
Đào Anh Thy được dẫn vào phòng riêng. Trong phòng là cả nhà Đào Hải Trạch, cùng với mấy người lạ.
Người đàn ông ngôi trong góc lười biếng tựa vào ghế, áo khoác không cài nút, cài cúc áo sơ mi đến nút trên cùng, caravat chỉnh tê, tay cầm ly rượu chưa uống, thoạt nhìn không đáng chú y, nhưng anh ta lại có gương mặt rất xuất chúng, nhất là đôi mắt vô cùng sắc bén.
Đào Anh Thy dừng lại một chút rồi dời mắt.
“Anh Anh, mau tới đây!” Đào Hải Trạch nhiệt tình gọi cô, giới thiệu cho mọi người: “Đây là Đào Anh Thy, con gái tôi, bây giờ đang làm MC ở đài truyên hình Tiên Phong trực thuộc tập đoàn Vương Tân, hơn nữa rất quen thuộc với anh Hải Minh, người cầm quyên của tập đoàn Vương Tân. Tôi có thể đến thủ đô đều dựa vào con gái tôi!”
Mấy người lạ lập tức nịnh bợ Đào Anh Thy, nào là xinh đẹp, nào là tài năng, ninh hót không lặp lại.
Đào Anh Thy cảm thấy sắc mặt mình không thay đổi cũng rất lợi hại.
Bị Đào Hải Trạch coi là ván câu cũng không sao, dù gì lúc trước cô cũng biết chuyện này rồi.
“Ngôi bên cạnh ba đi” Đào Hải Trạch nói rôi muốn kéo Đào Anh Thy. Cô lặng lẽ quay đi: “Tôi ngôi bên này đi” Sau đó ngồi bên cạnh Đào Sơ Tâm.
Đào Hải Trạch hơi xấu hổ, lập tức cười nói: “Được rồi, chị em ruột thì nên ngồi cạnh nhau”
Người khác lập tức phụ họa: “Đúng thế, chứng minh tình cảm thân thiết!” Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi: “Xin hỏi chị muốn uống gì?”
“Trừ rượu ra là được.” Đào Anh Thy nói.
Đào Hải Trạch lại khuyên: “Anh Anh, con uống chút rượu đi, lấy loại nào độ cồn thấp thôi” “Tôi bị nhiễm trùng rượu, không uống rượu được.”
Đào Anh Thy mượn cớ. Người khác đều hiểu, cho nên không cưỡng câu. Nhân viên phục vụ lấy đồ uống cho cô.
Đào Anh Thy uống một ngụm, đúng là không có chút hơi cồn nào.
Xa Huệ Anh khinh thường nhìn Đào Anh Thy, ước gì được bỏ rượu vào ly đồ uống đó, khiến cô uống đến chết mới tốt! “Cô Anh Thy, tôi mời cô một ly.
Tôi uống rượu, cô uống gì cũng được” Một người đàn ông lại gần mời rượu, rõ ràng là muốn nịnh bợ.
“Thôi khỏi, mọi người đều là bạn của ba tôi, uống rượu hay không đều không quan trọng, tôi không chú ý mấy thứ này” Đào Anh Thy từ chối.
“Vậy… Cũng được.” Người đàn ông cũng không bất mãn, về chỗ ngồi xuống. Một người khác a dua: “Con của ông Hải Trạch đều xuất sắc hơn người!”
“Nào có nào cóI” Đào Hải Trạch cụng ly với họ: “Mời mọi người uống!”
Không lâu sau, Đào Hải Hùng ra ngoài, người đàn ông ngồi trong góc cũng đứng dậy, rời khỏi phòng riêng. Đào Anh Thy uống hơi nhiều đồ uống, bèn đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Cô ra ngoài, thầm nghĩ hay là rời đi luôn đi. Dù sao cũng Đào Hải Trạch đã đạt được mục đích rồi.
Đào Anh Thy đi ngang qua nhà vệ sinh, bên kia là cửa sau dẫn ra con hẻm nhỏ. Cô muốn qua bên đó hóng gió. Vừa đến gần cửa, cô bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ ở gần đó.
“Cố Mạnh, anh chẳng qua chỉ là một con chó của nhà tôi, thế mà dám sủa bậy trước mặt tôi hả?” Đào Anh Thy nghiêng người, thấy Đào Hải Hùng đang mắng người. Người bị mắng chính là người đàn ông ngồi yên trong góc phòng.
Sắc mặt Cố Mạnh có vẻ nhẫn nhịn, cho dù bị mắng là chó, anh cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo tình thế hơn người. Anh nghe những lời này còn thiếu sao?
“Hải Hùng, công trình ở thành phố Tấn vẫn do tôi phụ trách, cậu có thể chờ tôi hoàn thành rồi mới điều động lại đây được không?” Cố Mạnh thương thượng.
“Cố Mạnh, anh là cái thá gì? Anh muốn làm thì làm, không làm thì cút đi!” Nói xong, Đào Hải Hùng xoay người đi vào.
Đào Anh Thy đứng rửa tay trước nhà vệ sinh, sau đó trở lại phòng riêng.
Chương 490: Phòng riêng của Tư Hải Minh
Đào Anh Thy vừa vào cửa thì Đào Hải Trạch vội vàng đi tới: “Anh Anh, ngài Hải Minh đã đến! Ba hỏi thăm số phòng rồi, chúng ta qua đó chào hỏi đi”
Đào Anh Thy rất khiếp sợ, rũ mi mắt che giấu cảm xúc. Tư Hải Minh đến đây là chuyện bình thường, nơi này nói là địa bàn của Tư Hải Minh cũng không quá
. Trước kia anh ta vẫn nắm giữ nơi này, không biết có tiên mua tiên cũng được hay là quán bar này đã là của anh ta.
Nhưng dù thể nào, Đào Anh Thy cũng không muốn Tư Hải Minh chạm trán với Đào Hải Trạch.
Hiển nhiên, Đào Hải Trạch sẽ không từ bỏ cơ hội thể hiện sự tôn tại tuyệt vời này.
“Con đứng ngây ra đấy làm gì? Đi thôi!”
Đào Hải Trạch chào những người khác trong phòng rồi kéo Đào Anh Thy ra ngoài. Đào Anh Thy hoàn hồn, phát hiện Đào Hải Trạch đang kéo tay mình, sắc mặt khó coi rút tay ra, hít thở dôn dập.
Cô vẫn còn nhớ mình từng bị ông ta đánh như thế nào, bây giờ vẫn không kìm nén được cảm xúc sợ hãi.
“Con sao vậy?” Thấy sắc mặt cô là lạ, Đào Hải Trạch hỏi.
“Ông thật sự muốn cứ thế qua đó sao?” Đào Anh Thy hỏi ông ta.
“Ý con là sao?”
“Sao ông biết Tư Hải Minh chịu gặp ông?”
“Cậu ta không gặp ba cũng không sao, chỉ cần chịu gặp con là được.” Đào Hải Trạch không hề lo lắng.
“Chịu gặp tôi không có nghĩa là muốn thấy ông. Ông hấp tấp xuất hiện trước mặt anh ấy như thể, lỡ ảnh hưởng tới cảm xúc của anh ấy thì sao? Anh ấy còn đang suy xét miếng đất ở khu Tây Nam kia, đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ” Đào Anh Thy phân tích.
“Vậy theo ý con, ba nên làm gì?” Đào Hải Trạch hỏi.
Đào Anh Thy nghiêm túc suy nghĩ: “Ông đi lấy chai rượu lại đây, tôi vào phòng riêng đưa rượu cho anh ấy, sau đó nói là ông tặng, anh ấy mà vui thì không chừng sẽ cho ông vào gặp mặt.”
Đào Hải Trạch cảm thấy cô nói có lý: “Anh Anh, con thật thông minh! Ba sẽ đi lấy rượu ngay!” “Đừng lấy loại dở quá” Đào Anh Thy nhắc nhở.
“Con yên tâm, ba biết mà. Dù sao Tư Hải Minh không phải là người thường, rượu thường cậu ta không bao giờ đụng vào.” Đào Hải Trạch hăng hái đi lấy rượu.
Đào Anh Thy đứng chờ ở đó.
Đương nhiên cô sẽ không cho Đào Hải Trạch gặp Tư Hải Minh, Tư Hải Minh còn đang nóng giận, lỡ bị Đào Hải Trạch phát hiện thì sau này ông ta sẽ không tin cô nữa. Sao có thể như thế?
Cô phải chơi chết Đào Hải Trạch mới được! Chứ không phải giao quyền chủ động cho cả nhà Đào Hải Trạch! Không lâu sau, Đào Hải Trạch ôm rượu quay lại, còn bưng bằng hai tay, có thể thấy giá trị của nó.
“Đây là loại rượu đắt nhất trong quán bar! Nhiều tiền lắm!” Đào Hải Trạch đau lòng.
“Trong hầm rượu của Tư Hải Minh đầy loại rượu như thế này” Đào Anh Thy đã quen rồi.
“Con nói biệt thự Minh Uyển còn có hầm rượu ư?” “Tôi còn nhớ rõ có mấy chai rượu hiếm, trị giá cả triệu đô cơ” Đào Anh Thy nhớ lại.
“Thật sao?” “Tiếc là bị tôi đập mất, không uống được một ngụm nào.
Khóe miệng Đào Hải Trạch co giật. Đào Anh Thy cầm chai rượu trong tay ông ta, xem kỹ rồi nói: “Ông đừng qua đây, tôi đi một mình là được.”
“Để ba dẫn con đi. Con không biết số phòng đâu.”
“Sao tôi lại không biết? Trước kia tôi thường xuyên đi theo anh ấy đến đây cơ mà” Đào Anh Thy cố ý nói, sau đó xoay người rời đi.
Đương nhiên cô đang nói dối, nhưng muốn tìm Tư Hải Minh lại thật sự đơn giản. Đào Anh Thy không tốn nhiều công sức đã tìm thấy phòng riêng của Tư Hải Minh.
Trước cửa phòng là một đám vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng, khí thế mạnh mẽ. Đào Anh Thy phát hiện Đào Hải Trạch vẫn bám theo sau lưng mình, xem ra ông ta nhất định phải thấy mình vào phòng mới yên tâm.
Nhưng Đào Anh Thy không dám cam đoan, lỡ vệ sĩ không cho cô vào thì sao?