Nụ cười trên mặt Đào Anh Thy đột nhiên giảm dân, cô cố hết sức tập trung vào người mấy đứa bé.
Bảo Vỹ chạy tới, trên đầu cột một chùm tóc nhỏ tròn tròn, khuôn mặt phồng lên không vui: “Mẹ, ở đây cũng không có côn trùng!”
Đào Anh Thy đổ mồ hôi, cho nên con vừa cảm ngón tay vào cỏ là để tìm côn trùng đấy hả?
Bãi có ở đây được dọn dẹp đúng giờ, không cần nói đến côn trùng, e rắng tìm thấy một con kiến cũng đã khó rồi.
Báo Hân cũng chạy theo tới: "Ba ơi, chơi trò chơi đi!"
Bảo Nam và mấy đứa bé khác cũng đến vây xung quanh, nhìn ba mẹ với vẻ mặt phấn khích, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.
“Được” Tư Hải Minh đồng ý rồi.
Đào Anh Thy ngạc nhiên quay mặt sang: “Anh sẽ không chơi thật đúng không? Mọi người đều đang nhìn không...' Chữ “hay” ở đẳng sau sau vẫn chưa được nói ra.
Phát hiện ra rằng Bào Điển và dì Hạ không biết họ đã rời đi từ khi nào mất rồi.
"Dù sao tôi cũng không biết chơi loại trò chơi này..." Đào Anh Thy nói xong liền quay người rời đi.
Nhưng mà vừa chuẩn bị rời đi thì...
“Mẹ không muốn chơi trò chơi với tụi con à?” Bảo Vỹ hỏi.
"Mẹ..." khẽ nheo miệng lại, nước mắt rơi xuống từ lúc nào không hay.
Đào Anh Thy nhìn bốn đứa nhỏ còn lại, mỗi đứa đều có bộ dạng đáng thương.
Cô mỗi lần bị sáu đứa nhỏ nhìn mình như vậy, thì cô đều không nỡ lòng nào mà từ chối.
Trong lòng đang đấu tranh phân vân, thì khi cô lùi chân lại, đã bị vấp phải thứ gì đó.
"A... Đào Anh Thy giật mình.
Một giảy sau, anh siết chặt bên hông và thuận thể đã đè cô xuống bãi cỏ.
Ánh mắt của Đào Anh Thy hoảng hốt ngẩn người ra, phía trên người cô đã bị cơ thế của Tư Hải Minh che phủ một cách vững vàng, tạo thành một cái bóng trên người cô.
Cô nhìn chăm châm vào anh với ánh mắt hờn giận.
Vừa rồi là do anh vấp ngã!
“Con muốn chơi!" Bảo Nam chạy nhanh nhất.
®Con cũng muốn!” Báo Long chạy sát theo sau.
“Mẹ, con tới đây!” Bảo Vỹ nói.
“Con muốn leo lên!” Bảo Hân.
"Con... con..." Bảo My.
“Mẹ!” Bảo Hân mặt đó bừng hưng phấn, cho dù là người chạy cuối cùng cũng không ảnh hưởng đến sự hạnh phúc của cậu bé.
Sáu đứa nhỏ lần lượt leo lên trên người Tư Hải Minh, và tất cá đều ục ịch thở hổn hển leo lên.
Đào Anh Thy thậm chí còn không có cơ hội để ngọ nguậy, mắt cô nhìn thấy trên người Tư Hải Minh đang dính đầy “bánh bao nhân thịt”.
Trong lòng cô thở dài một hơi, sau này sẽ không thể luôn có những trò chơi như vậy xuất hiện háng ngày đúng không?
Đối với cô mà nói, cảnh này có khác nào bị giày vò đâu.
Mặc dù trên người cô không hề chống đỡ một chút trọng lượng nào của 6 đứa bé, nhưng mà cô đã tiếp xúc gần sát với cơ thể của Tư Hải Minh.
Mặt cô cùng với mặt của anh lại càng gần trong gang tấc, ánh mắt nhìn chăm chăm, hơi thở vướng víu tuôn trào ra ở trên mặt, khoảng cách giữa bốn bờ môi rất là nguy hiếm, dường như có thế dính lấy nhau bất cứ lúc nào.
Đào Anh Thy gần như đến mức phải nín thở.
Tính ra cũng đã gần một phút, Đào Anh Thy định chuẩn bị để sáu đứa bé xuống, chơi một lát thế là được rồi!
Tuy nhiên, khi cô vừa mở miệng ra thì khuôn mặt của Tư Hải Minh đã che lại hết, cô sợ hãi tới mức trực tiếp khép miệng lại ngay.
Tư Hải Minh không hề chạm vào miệng cô, mà là giữ nó ở khoảng cách có cũng như không 1mm.
Nhịp tim của Đào Anh Thy tăng nhanh, toàn thân căng thẳng cứng đờ, hai mắt bối rối hoảng loạn nhìn theo bóng đáng của sáu đứa bé, cũng may bọn chúng chơi rất là vui vẻ, căn bản là cũng không để ý đến hành động đang xảy ra ở bên dưới.
Ngay cả khi nhìn xuống đi chăng nữa, cũng chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của Tư Hải Minh!
Đào Anh Thy cau lông mày tuyệt đẹp của mình lại, quay mặt đi, rồi thở gấp nhẹ.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn vé bối rối trên gương mặt của cô với vẻ am hiểu sâu sắc.
Đào Anh Thy cảm thấy bản thân ngay giờ phút này đã trở thành con mồi trong mắt Tư Hải Minh, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị anh xé xác ra mà liếm láp! Chiếm đoạt!
“Có thể đứng dậy được chưa?” Đào Anh Thy dùng lực vùng vẫy.
Cơ thể Tư Hải Minh đè chặt vào cô: "Xem biểu hiện của cô cái đã”
Đào Anh Thy trợn mắt nhìn anh, cái biểu hiện gì cơ chứ?
Tư Hải Minh bình tĩnh nhìn cô, không hề có ý định muốn đứng dậy.
Đào Anh Thy nghiến răng nghiến lợi, cô tin rằng nếu cô không làm gì cả, Tư Hải Minh nhất định sẽ đè cô xuống như thể này cả đêm!
Chương 346: Nhu cầu của tôi rất cao
Sáu đứa bé rất dễ đưa đi nơi khác, cứ trực tiếp cho người đến đem đi là được rồi!
Đào Anh Thy giận mà không dám nói gì, không hề đếm xỉa đến, ngẩng mặt lên, môi chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Tư Hải Minh.
Đôi mắt đen của Tự Hải Minh hơi sững sờ, tối sầm lại, anh dùng một tay ôm lấy phía sau đầu của Đào Anh Thy, nụ hôn lại càng sâu thêm.
"` Đào Anh Thy.
Sau thời gian gần ba mươi giây, anh mới chịu buông cô ra.
Đào Anh Thy gối đầu lên trên bãi cỏ, hơi thở gấp gáp.
Môi cô đó bừng hỏi: "Anh hài lòng chưa?”
“Nhu cầu của tôi rất cao” Tư Hải Minh nói xong rồi rơi xuống khỏi cơ thể cô.
Sáu đứa bé cũng không hề được báo trước mà lăn xuống khỏi người của anh.
Đào Anh Thy lập tức ngồi dậy, mặc kệ Tư Hải Minh đang nói lời gì: "Chơi xong hết rồi, chúng ta quay về thôi nào!"
"Mẹ, chúng ta lần sau lại chơi tiếp nhé!” Bảo Vỹ ánh mắt của anh phát sáng lên.
Trong mắt của 6 đứa bé nớ rộ từng đốm sáng nhỏ.
".,` Đào Anh Thy biểu hiện rằng không bao giờ muốn chơi nữa.
Đào Anh Thy ngủ cùng với sáu đứa bé trong phòng mình.
Chẳng mất nhiều thời gian đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Đào Anh Thy hôn lên khuôn mặt đang ngủ say của mấy đứa bé, lưu luyến không rời: "Mẹ đi về nhé?"
“Nhất định phải quay về sao? Trời đã tối sầm cả rồi” Dì Hà không muốn cô rời đi.
“Tôi không muốn ở lại đây” Đào Anh Thy nói.
"Vậy thì cô phải chú ý an toàn đấy!"
"Tôi biết rồi, dì đừng lo lắng, không sao cả đâu”
"Gọi cho tôi khi cô về đến nhà nhé”
"Được rồi"
Đào Anh Thy quay về phòng và cô vừa xách vali bước ra khỏi phòng gửi đồ thì liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện trong phòng ngủ, khiến cho không khí có vẻ như gấp rút hết cả lên.
“Vội vã gấp rút như vậy sao?” Vẻ mặt Tư Hải Minh trầm lắng khó lường.
“Tôi chỉ về nhà mà thôi” Đào Anh Thy cẩn thận đối phó trả lời. Ánh mắt Tư Hải Minh rũ xuống: “Ở lại đây đi”
“Anh Minh này, chúng ta đã nói rõ với nhau rồi, tôi không ở lại đây!” ĐàoAnh Thy hờn giận không vui.
Tư Hải Minh hướng đến gần Đào Anh Thy, tao nhã mà nguy hiểm. Bóng dáng cao lớn bao bọc Đào Anh Thy một cách kỹ càng chặt chế: "Cô thích phòng nào? 98 phòng cứ tùy ý chọn, chọn cho đến khi cô thích thì thôi”
"... Đào Anh Thy.
Không ngờ Tư Hải Minh lại nói như vậy, như vậy là không cho phép cô rời đi sao?
*Ở đây không có thứ mà tôi muốn ” Đào Anh Thy nói.
"Cái gì vậy?"
"Cơ thể của tôi đã mệt lử rồi, muốn đi tắm một cái. 98 phòng của anh đều không có thứ tôi muốn... bồn tắm. Không có cái nào cả, đúng không?” Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh chăm chầm.
Khi cô nói xong hai chữ cuối cùng, thân thế Tư Hải Minh bỗng nhiên chấn động, sắc mặt biến sắc hắn đi, cả người như thể vẫn ở đó.
“Tôi sẽ đọn đến ở khi anh trang bị bồn tắm cho phòng!” Đào Anh Thy nói xong rồi kéo vali rời đi.
Đi ra khỏi phòng, bước chân của Đào Anh Thy càng lúc càng nhanh, khi vào thang máy, cô cám thấy động tác của người giúp việc quá chậm nên đã đích thân ra tay giúp đỡ.
Khi xuống tới dưới, cô hỏi quản gia Bào Điền: "Ông có thể gọi xe để đến đưa tôi đi không? Hay là... tôi có thể tự gọi xe cũng được”
Bào Điển liếc nhìn lên lầu một cái rồi nói: "Hãy để tài xế đưa cô đi. An toàn hơn chút."
Sau khi vali được chất lên xe, Đào Anh Thy ngồi vào ghế sau của xe.
Chiếc xe chạy rời khói khỏi biệt thự Minh Uyển.
Xe càng chạy đi xa, thì thân kinh của Đào Anh Thy càng được thư giãn thả lỏng thêm một phần.
Lòng bàn tay xòe ra, đều ướt át mồ hôi hết cả rồi.
Sợ hãi.
Sao cô lại có thể nhắc đến chuyện bồn tằm ở trước mắt Tư Hải Minh chứ, đó là nơi mà mẹ anh đã tự sát. Giả vờ như không biết, đương nhiên cũng rất rõ ràng tại sao 98 căn phòng đều không có bồn tắm.
Cô nói như thế, không chỉ có đau lòng.
Cô thực sự không muốn ở lại biệt thự Minh Uyển.
Thỉnh thoảng cô đến Minh Uyển, ở lại nơi đó toàn bộ đều là vì sáu đứa nhỏ nếu không thì có đánh chết cô cũng sẽ không đi!
Đào Anh Thy ở tại chỗ của đì Hà, đến đài truyền hình báo danh có mặt.
Không khác gì so với trước đây, cô vẫn như cũ làm trợ lý của Trương Thiên Di.
Để nói rằng cô yên lòng với tình trạng hiện tại, cũng không có gì khác ngoài sự phản kháng bất lực của cô mà thôi!
Khi ở trong phòng tắm, Trương Thiên Di mở cửa đi vào để trang điểm, hỏi Đào Anh Thy đang rửa tay bên cạnh: "Cô đã đi đâu vậy ?"
Chương 347: Ẩu đả
Đào Anh Thy ngập ngừng một hồi.
Trương Thiên Di nói tiếp: "Giám đốc nói cô là một người tài có thế bồi dưỡng, để tôi giữ cô lại, đối với tôi cũng có lợi, đây cũng chỉ mấy lời lừa bịp người khác thôi."
"Tôi đã gọi điện cho giám đốc rồi"
“Cô đã gọi điện cho giám đốc thật sao?” Điều này khiến Trương Thiên Di khó chịu: "Dù sao tôi cũng là cấp trên trực thuộc của cô, cô làm kiểu này vượt quá bổn phận rồi đấy”
“Xin lôi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa” Đào Anh Thy phúi tay: “Tôi đi làm việc đây”
Nói xong thì cô liền rời đi.
Đào Anh Thy vừa rời đi, thì có người bước ra khỏi chỗ làm việc.
Khiến Trương Thiên Di sửng sốt, nhìn thấy Châu Lam, thì vẻ mặt cô ta lạnh nhạt đi.
Châu Lam không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của cỏ †a, mà chỉ đứng bên cạnh cô ta vừa cười vừa rửa tay: “Màu son của cô đẹp thật đấy"
Trước cống trường học toàn là phụ huynh đang chờ đón con trẻ.
Liêu Ninh cũng không ngoại lệ, bà ta ngồi trên xe chờ đợi.
Dạo gần đây tâm trạng của bà ta rất tốt, nằm trong tay khối tài sản lên đến 15 nghìn tỷ, lúc đi ngủ cũng có thể cười bật tỉnh dậy.
Khi cửa kính xe bị gõ, thì Liêu Ninh hạ kính cửa xe xuống, nhìn thấy người bên ngoài thì liền sứng sốt: “Là bà à? Làm gì vậy?"
"Có thế xuống xe nói chuyện được không?"
“Không được. Bà có tư cách gỉ kêu tôi xuống xe chứ?” Liêu Ninh chế nhạo.
Di Hà nhìn bà ta mà không nói gì cả.
"Sao, bà định đến bênh vực cho Đào Anh Thy sao? Bà xem bà là cái gì chứ? Đừng tưởng rằng bà bám lấy Đào Anh Thy, thì bản thản khác với những người khác nhé, bất kể như thế nào, thì tôi cũng là mẹ ruột của con bé." Giọng điệu và thái độ của Liêu Ninh như thể bà ta cao hơn người khác một bậc vậy.
Dì Hà nhìn thấy mặt mũi bà ta như vậy, thì càng tức giận hơn.
Một tay víu lấy kính cửa xe, còn tay kia thò vào nắm lấy tóc của Liêu Ninh rồi dùng lực giật ra ngoài thật mạnh.
*A a!” Liêu Ninh đau đớn hét lên: “Buông ra cho tôi! Buông rat
Sao mà đi Hà có thế buông ra được, túm lấy tóc rồi kéo tới tấp, đến nỗi lôi cả đầu Liêu Ninh ra khỏi cửa xe.
“Bà mau buông ra cho tôi!” Liêu Ninh gỡ tay dì Hà ra, nhưng càng gỡ thì da đầu càng đau, điều này chỉ khiến bà ta hét lên.
Sau khi nhìn thấy thì tài xế vội vàng chạy lại giúp đỡ: "Bà mau thả ra cho tôi! Có nghe thấy không?”
Lúc này thì mái tóc của Liêu Ninh mới được buông ra khỏi tay dì Hà, bà ta tức đến nỗi máu dồn lên cả mặt: "Nguyễn Ngọc Hà, bà đừng tưởng rằng tôi không dám đánh bà nhé!"
Nói xong thì bà ta bước xuống xe, trong tư thế như muốn đánh người ta vậy.
Di Hà nhìn bà ta: "Con trai bà sắp ra rồi đấy"
Liêu Ninh sửng sốt trong chốc lát, nhìn về lối vào cổng trường học, có rất nhiều đứa trẻ đi ra, bà ta không khỏi có chút nao núng.
Dù sao bà ta cũng là một người phụ nữ quyên quý, đánh nhau ngoài đường thì còn ra thể thống gì nữa?
"Hừm, tôi không phải là thứ đàn bà chanh chua đanh đá như bà! Nhưng bà hãy nhớ kỹ cho tôi, chuyện này, tôi nhất định sẽ đòi lại!” Liêu Ninh cay đắng bước lên xe.
Di Hà cũng quay lưng bỏ đi.
Tay mở ra, trên tay nằm lấy núm tóc bứng được trên đầu Liêu Ninh.
Buổi tối, Đào Anh Thy đang ăn cơm một mình, nghe thấy tiếng cửa mở, nhìn thấy dì Hà bước vào, thì cô sửng sốt một hồi.
"Di Hà, sao dì lại quay lại rồi? Dì ăn cơm chưa?"
Dì Hà không trả lời, bước tới đưa cho cô khăn giấy ăn đã vò nát: "Trong này có gói tóc của Liêu Ninh, tất cả đều có chân lông, cô mang đi kiểm định đi!
"Di Hà...' Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc.
Cô cũng đang nghĩ cách làm thế nào để lấy được mảu kiểm định của Liêu Ninh, rốt cuộc bây giờ bà lại cùng với Liêu Ninh gây rắc rối đến vậy.
Không ngờ dì Hà lại...
“Ngay cả tóc nối nang lông...Dì Hà, dì đánh nhau với bà ấy sao? Dì có sao không?” Đào Anh Thy lo lằng nhìn bà.
"Không sao, có đánh nhau đâu, tôi chỉ kéo tóc của bà ta thôi, mà bà ta cứ tưởng tôi đi bênh vực cho cô đấy chứ. Ở trước cổng trường học, bà ta chú ý đến con trai, nên cũng không đám làm gì tôi cả” Dì Hà nói.
"Di Hà...' Đào Anh Thy không ngờ di Hà lại vì cô mà đi làm chuyện nguy hiểm như vậy: "Lần sau dì đừng làm vậy nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ mang tội suốt đời mất"
Chương 348: Xét nghiệm ADN
Đào Anh Thy có thể cảm nhận được Liêu Ninh không thích đì Hà chút nào, mà dì Hà lại còn đi chọc tức bà ta, làm thế chắng phải bà đã tự đưa mình vào chỗ nguy hiếm rồi sao?
"Đừng lo lẳng, tôi sẽ không sao đâu. Chỉ cân cô đi kiểm định quan hệ huyết thống này xong rồi, thì lòng cô mới thanh thản”
Đào Anh Thy nhìn quả cầu giấy trong tay.
Có núm tóc này trong tay, thì việc kiểm định quan hệ huyết thống không có vấn đề gì cả.
Nhưng cô không thể đi tìm Hạ Khiết Mai được.
Cho dù có nói thế nào, thì Hạ Khiết Mai cũng là người của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy đã tìm đến một bệnh viện khác đế kiếm định quan hệ huyết thống.
Trong mấy ngày chờ đợi, tư tưởng Đào Anh Thy không thế tập trung được.
Trong quá trình làm việc cũng thường xuyên xảy ra sai sót.
Lần đầu tiên cô làm chuyện như vậy, hơn nữa vì nghi ngờ mối quan hệ huyết thống của mình với Liêu Ninh.
Cô hy vọng không có vấn đề, nhưng cô lại cảm thấy thái quá.
Khẳng định, phủ định, cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Cho đến ngày đã có thể nhận được kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống.
Khi Đào Anh Thy nhận giấy xét nghiệm, rồi nhìn vào kết quả, thì tay cô đã run lên.
Toàn bộ ý thức của cô đều đều bị kinh hãi.
Cỏ và Liêu Ninh... về mặt sinh học, không hề tồn tại mối quan hệ huyết thống nào!
Không tồn tại ư...
Cô không thế tưởng tượng nối tại sao lại không có quan hệ gì?
Có mắc xích nào xuất hiện vấn đề sao? Theo những gì cô nhớ, Liêu Ninh đúng là mẹ ruột của cô, không hê có người phụ nữ khả nghi nào khác từng xuất hiện cả.
Cuối cùng cô đã phát hiện ra một bí mật được cố tình che giấu, hay là, tất cả mọi người đều biết ngoại trừ cô?
Chí ít thì...Chí ít thì Liêu Ninh cũng biết điều đó, đúng không?
Vì vậy, bây giờ đã có thế lý giải được tại sao Liêu Ninh lại tàn nhẫn với cô đến như vậy.
Bởi vì cô không phải con gái ruột của bà ta, không hề có liên quan gì đến bà ta!
Tuy nhiên, Tư Hải Minh lại vì cổ là con gái của Liêu Ninh mà đã dày vò và làm nhục cô đủ điều!
Tất cả cũng là vì cổ là con gái của Liêu Ninh!
Đào Anh Thy không biết bản thân nên vui hay nên ăn mừng nữa.
Như thể cả người cô như được giải thoát.
Chỉ cần cô cầm tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống này ném vào mặt Tư Hải Minh, thì anh sẽ không có lý do gì để chiếm giữ và hành hạ cô như vậy nữa!
Bây giờ Đào Anh Thy chỉ muốn đi tìm Tư Hải Minh ngay lập tức!
Cô vừa chạy vừa rơi nước mắt.
Những ngày đau khổ chịu đựng sự trả thù của Tư Hải Minh đã có thể kết thúc rồi!
Đào Anh Thy dùng hết hơi sức chạy về phía lối vào tàu điện ngầm, nước mắt bay theo chiều gió.
Tuy nhiên, khi cô đến cửa vào tàu điện ngầm thì đột ngột đừng lại.
Đào Anh Thy há hốc mồm, ngơ ngác nhìn.
Một lần nữa cô cầm tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống lên, rồi ngập ngừng do dự.
Nếu Tư Hải Minh biết được kết quá, thì cô thật sự có thể không bị anh ta chiếm hữu nữa sao?
Nếu không có thứ ung nhọt như Liệu Ninh ngán đường ở giữa, thì không phải Tư Hải Minh càng sẽ giữ cô lại biệt thự Minh Uyển sao?
Ngay cá việc bỏ trốn thì cô cũng không tìm đâu ra lý do cá.
Cô không bao giờ muốn ở bên cạnh một người đáng sợ như Tư Hải Minh!
Đào Anh Thy đã lâm vào tình thế khó xử, nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Lựa chọn như vậy, tuy rằng khiến cô trở nên yếu ớt, nhưng ít nhất cũng sẽ không trở nên tồi tệ hơn...
Ngồi trên chuyến tàu điện ngầm trở về, đầu óc Đào Anh Thy hoàn toàn trống rỗng.
Vừa về đến nhà, thì chuông điện thoại đã vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, bắt máy: "Dì Hà..."
"Có ra kết quả chưa?"
Đào Anh Thy yếu ớt ngồi dưới đất, dựa vào sô pha: "Tôi và Liêu Ninh...không có bất kỳ quan hệ nào cả, tôi không phải con gái của bà ta"
"Còn thật sự không phải gì nữa? Chẳng trách...Chẳng trách bà ta lại vô tình với cô như vậy! Người phụ nữ này thật là độc ác!"
“Thế này thì tốt quá rồi, sau này tôi không còn cân phải lo lắng gì nữa”
Đào Anh Thy vừa nói, hai tay vừa ôm lấy trán, trán cô đã lạnh l&o: “Dì Hà, dì nói xem, Liêu Ninh không phải mẹ ruột của tôi, vậy mẹ ruột của tôi là ai?"
"Chuyện này... E rằng chỉ có ba cô và Liêu Ninh mới biết được."
Đào Anh Thy cũng đã hiếu rằng chỉ cần cô đi hỏi, thì những người khác sẽ biết về tờ giấy xét nghiệm quan hệ ruột thịt này, rồi truyền đến chỗ Tư Hải Minh..
Chương 349: Đã dụ dỗ anh ấy
“Anh Thy à, nếu cỏ không phải là con gái của Liêu Ninh, thì mối quan hệ của cô với ông Trạch có thể thay đổi rôi” Dì Hà nói.
"Di Hà, dì đừng tiết lộ chuyện này cho người thứ ba biết”
"Tại sao vậy? Chẳng lẽ cô không muốn rửa sạch nỗi oan ức của mình sao?" Dì Hà hỏi.
“Hiện tại thì không cần phải rửa sạch đâu” Đào Anh Thy cho rằng, Tư Hải Minh của hiện tại sẽ lo cho sáu đứa trẻ thôi mà sẽ đối xử với cô chẳng ra sao cả, như vậy đã đủ rồi.
Tiến xa hơn một bước hoàn toàn không phải là điều cô muốn chút nào.
“Tôi không hiếu” Dì Hà nói.
"Với tác phong mạnh mẽ của Tư Hải Minh, nếu biết tôi không có quan hệ máu mủ gì với Liêu Ninh, thì anh ta đã có thể danh chính ngôn thuận mà giữ tôi ở lại biệt thự Minh Uyển. Dì Hà, tôi không hề thích Tư Hải Minh, cho dù là vì Tiểu Tuyển..."
"Anh Thy, tôi đã hiểu được đại khái rồi, ở cùng một người mà mình không thích là một điều bất hạnh, tôi tôn trọng lựa chọn của cô."
"Cảm ơn dị Hà”
Nứa đêm canh ba, Đào Anh Thy trằn trọc trở mình trên giường.
Bị ảnh hưởng bởi kết quả xét nghiệm huyết thống, bị Tư Hải Minh bức bách hành hạ, tất cả những nöi đau cô chịu đựng, dù cho có biết được chân tướng, thì cũng đành ngậm đẳng nuốt cay.
Việc không cam lòng như vậy khiến cô tức giận, tâm trạng cũng khó bình tỉnh lại.
Vì vậy Đào Anh Thy trực tiếp đi đến quán bar, là loại quán bar yên tĩnh.
Cô ngồi ở một vị trí trong góc, uống rượu, nghe nhạc.
Muốn đế tâm trạng bình tĩnh lại.
Có lẽ đêm nay cô không cần ngủ rồi...
Cuối cùng cô đang trải qua một cuộc sống như thế nào, trôi nổi quanh co...
Điện thoại trên bàn đổ chuông.
Khi cô ra ngoài thì đã hơn mười một giờ, ai mà còn gọi cô muộn như vậy?
Có thế là di hà không chừng?
Nghĩ đến đứa con thì Đào Anh Thy giật mình. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy người gọi đến là ai.
Sau đó cô nghi hoặc, Trương Thiên Di gọi điện cho cô vào giờ này làm gì?
Chưa bao giờ có trường hợp đã quá giờ tan sở rôi mà còn phải đi tăng cai
Bắt máy, Đào Anh Thy còn chưa kịp nói, thì tiếng khóc run rẩy và sợ hãi của Trương Thiên Di truyền tới: "Đào Anh Thy, cứu tôi...
Đào Anh Thy sứng sốt: “Chị Di, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi... Tôi đã xúc phạm anh Minh rồi... Anh ta muốn giết tôi!"
Trong lòng Đào Anh Thy bị sốc, Trương Thiên Di sao lại chọc đến Tư Hải Minh chứ?
“Chị đã làm gì rồi?” Đào Anh Thy tò mò.
"Tôi... Tôi đã dụ đỗ anh ấy”
“Tôi không giúp được chị đâu.” Đào Anh Thy cau mày, càng cảm thấy đầu đau hơn.
"Cô còn chưa giúp gì sao mà biết không giúp được chứ? Chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu sao? Đào Anh Thy, coi như nể tình thường ngày tôi đối xử không tồi với cô thì hãy giúp tôi đi? Chính là quán bar mà chúng ta đã gặp nhau trước đây, tôi... AI Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi sai rồi, tôi không cố ý...A!"
Sau một tiếng hét, thì điện thoại im bặt.
Đào Anh Thy bị dọa đến nỗi kinh hãi.
Thực sự... xảy ra án mạng chết người rồi sao?
Nếu là người khác thì cô không thể đảm bảo lắm, nhưng nếu là Tư Hải Minh, lòng dạ độc ác, trong mắt anh thì Trương Thiên Di chỉ là một con kiến, dễ dàng bị bóp cho đến chết.
Thấy chết không cứu?
Đào Anh Thy không muốn gặp mặt Tư Hải Minh, sau khi cô rời khỏi biệt thự Minh Uyến vào lần trước, Tư Hải Minh không bao giờ xuất hiện lần nào nữa.
Cỏ biết là do chính lời nói của mình đã có tác dụng, đồng thời cô cũng đã xúc phạm đến Tư Hải Minh.
Nhự vậy, bây giờ cô lấy đâu ra tự tin mà thấy mình có thể cứu Trương Thiên Di chứ?
Rốt cuộc Trương Thiên Di này đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô ta lại đi quyến rũ Tư Hải Minh? Ăn gan hùm mật báo gì mà lại đám làm thể?
“Thôi được rồi!" Đào Anh Thy uống cạn ly rượu trước mặt, rồi đứng dậy rời khỏi quán bar.
Trương Thiên Di bị vệ sĩ ném xuống mặt đất, cô ta không còn quan tâm nổi đến cái đầu gối bị đau nữa.
Tư Hải Minh ngồi trên chiếc sô pha khiến cô ta run lên vì sợ hãi.
Trong hộp đêm không chỉ có Tư Hải Minh mà còn có những người khác trong giới thương gia, họ đều đang ngồi chính tê ngay ngần. Dường như hộp đêm lúc này không phải là nơi để giải trí nữa, mà giống như bầu không khí của một lò mổ hơn.
Vốn đĩ bâu không khí rất tốt, tất cả đều là do người phụ nữ này, vô cớ gây sự với anh Minh, bây giờ thì tốt rồi, chọc giận anh Minh, khiến tất cả người ở đó đều hoảng sợ, sợ mình cũng bị liên lụy.
Chương 350: Uống ly rượu của anh
“Chạy đi đâu vậy?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, giọng nói không nhẹ cũng không nặng, nhưng rất nguy hiểm.
"Tôi... đi vào nhà vệ sinh, gọi điện cho...cho Đào Anh Thy. Anh có thể niệm tình Đào Anh Thy, mà tha cho tôi được không? Tôi thực sự không cố ý đâu..."
Động tác xoay xoay ly rượu trong tay anh dừng lại, đôi mắt đen nhánh nhắm nghiền, khí chất bình tĩnh khiến người ta rợn cả người.
Tư Hải Minh quay mặt lại, nhìn Trương Thiên Di như nhìn một người chết:
"Niệm tình cô ấy? Cô ấy là cái gì chứ?"
“Không...Tôi không biết” Trương Thiên Di co quảp lại mà nói.
*Tôi rất muốn biết cô ấy sẽ cứu cô như thế nào đấy” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh đầy nham hiểm.
Trương Thiên Di bị dọa đến sợ hãi mà chắng dám nói gì.
Khi Đào Anh Thy chạy đến hộp đen thì Trương Thiên Di vẫn còn đang quỳ trên mặt đất!
Lớp trang điểm trên mặt đều đã lem nhem, xem ra cô ta đang sợ hãi hoảng loạn vô cùng.
"Chị Di, chị làm sao vậy? Đang yên đang lành thì gọi điện cho tôi, trong điện thoại kêu lên như giết lợn không bắng..." Nói xong, cô bước đến trước mặt Tư Hải Minh, rồi ngôi xuống bên cạnh anh, nhấc ly rượu trước mặt lên rồi một hơi uống cạn: "Wal” Rượu nồng khiến cô nhíu mày: “Rượu này có độc sao?”
Mấy “nhân vật quần chúng” đứng đó để làm bối cảnh đều há hốc mồm sửng sốt.
Một người trong số đó còn bị sốc đến nỗi rượu trong ly tràn ra cả quần.
Rượu có độc sao? Ly rượu cỏ uống chính là của Tư Hải Minh đấy!
Sau khi uống cạn, Đào Anh Thy đặt ly rượu xuống, vừa ngước mắt lên thì đã nhìn thấy những người khác đang nhìn cô chảm chảm với vẻ mặt quỷ dị:
“Có chuyện gì sao?” Cô quay đầu lại, thì đụng phải đôi mắt đen nhánh đây thù địch của Tư Hải Minh, rồi hỏi: “Sao lại nhìn tỏi như vậy chứ? Tôi có làm gì đâu”
“Ly rượu của tôi” Khuôn mặt Tư Hải Minh không có cảm xúc, chỉ có một biểu cảm, lạnh lùng.
"A...Tôi xin lỗi, tôi chỉ tiện tay cầm ly rượu ở gần mình thôi... Anh Hải Minh, có thể thả Trương Thiên Di ra được không? Chắc chắc chị ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi” Đào Anh Thy chuyển đề tài.
Trương Thiên Di đang quỳ bên kia, không dám nói gì, vội vàng gật đầu.
“Không được” Tư Hải Minh không có thành ý để thương lượng.
Đào Anh Thy đã biết được điều đó, cô nhìn Trương Thiên Di: "Chị nhìn đi, kêu tôi đến cũng chẳng ích lợi gì đâu, ai bảo chị to gan táo bạo như vậy? Nếu như Từ Hải Minh muốn trừng phạt chị, thì chị phải chịu thôi”
“Không...không, Đào Anh Thy, tôi không cố ý đâu, lần sau tôi sẽ không dám nữa!" Trương Thiên Di sợ hãi đến nỗi rơi cả nước mắt.
Đào Anh Thy thở dài lắc đầu không nói nên lời: "Chị đừng có nói với tôi, không giấu gì chị, hôm nay tâm trạng tôi cũng không được tốt lắm..." Vừa nói, cô vừa vươn tay rót đây ly rượu đối diện bản uống trà.
Thoạt nhìn, đó chính là ly rượu của người đàn ông đối diện.
Tay cầm lấy rồi rót vào miệng.
Chỉ là ly rượu chưa kịp chạm vào môi thì đã bị ném với một lực mạnh.
Ly rượu đập mạnh xuống bàn uống trà, vỡ tan tành thành các mảnh vỡ.
Dọa mấy người gan nhỏ đến nỗi kêu lên vì sợ hãi.
“Cút ngay!” Tư Hải Minh giận đữ hét lên.
Những người khác hoàn hồn, vội vàng luống cuống đứng đậy chạy thoát thân ra khỏi hộp đêm, như thể bên trong có hỏa hoạn vậy.
Trương Thiên Di không dám lơ là, cả người nhẹ nhàng đứng dậy, rồi chạy thoát thân.
Trong hộp đêm chỉ còn lại một đống hồn loạn và Tư Hải Minh với Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy tươi đẹp cau mày: "Sao lại tức giận như vậy chứ?”
“Cô đã uống rượu rồi à?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh đầy vẻ lạnh lùng.
“Ừ, vốn đĩ tôi đang uống rượu ở quán bar khác” Đào Anh Thy mềm mại dựa vào ghế sô pha, sảc mặt đỏ bừng, đầu óc còn có chút choáng váng.
Đã uống một ít rượu ở quán bar trước đó, nhưng chủ yếu vẫn là do rượu nồng độ cao của Tư Hải Minh.
Cấu trúc của cơ thế người đàn ông này là gì vậy chứ!
“Cho nên cô chạy tới đây để mượn rượu làm càn sao?” Tư Hải Minh không hẳn đã thông cảm cho cô.
Đầu Đào Anh Thy kê trên chiếc sô pha rồi lăn sang trái, mệt mỏi nhìn Tư Hải Minh, sau đó gảng sức ngồi dậy, ánh mắt mơ mơ màng màng: "Anh có biết hôm nay tôi đã làm cái gì rồi không? Đoán xem?"
Tư Hải Minh mím chặt mỏi rồi lạnh lùng không nói gì.