Chương 232: Anh muốn nhìn xem cậu bé này muốn làm gì?
"Cùng ai hả?"
“Chỉ bảy đứa nhỏ, không có người khác”
Đối với Đào Anh Thy mà nói việc này thật sự. làm cô cực kì kinh sợ.
Bảy đứa nhỏ tự mình đi ăn trong nhà hàng?
Nhất định là Tư Thái Lâm yêu cầu.
Đào Anh Thy nghĩ bảy đứa nhỏ không đến ba tuổi đi ăn nhà hàng. A! thật dễ thương.
Cúp điện thoại, Đào Anh Thy liền gọi cho tài xế. Cô muốn tự mình đi tìm con.
Bảy đứa nhỏ ngồi ở trước bàn, ăn một cách thích thú. Có thể ăn rồi.
Tay nhỏ cầm thìa, từng miếng một mà bỏ vào trong miệng nhỏ tròn xoe đang mở to ăn, cái miệng nhỏ mấp máy. Trên mặt mấy đứa trẻ dễ thương rất Vui Vẻ.
Khách đến nhà hàng ăn cơm đều nhìn không chớp mắt, cũng quên bản thân là đến đây ăn cơm.
"Trời ơi, nhỏ như vậy không chỉ biết đến nhà hàng, còn có thể tự mình ăn cơm. Tôi nhìn thấy đứa bé dễ thương gảng sức như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mình là đồ bỏ đi"
"Tại sao con của tôi 5 tuổi rồi còn phải đi theo sau mông cho ăn? Tứ giận đến mức tôi muốn quay lại đánh nó."
"Tôi muốn trộm một đứa về. Trên tầng hai một hồi xôn xao
Nhìn thấy Tư Hải Minh đang bước xuống cầu thang, thân hình cao to, hào quang không giận mà uy. Chương Vĩ đi theo phía sau, đang vừa đi vừa cùng người khác nói chuyện làm ăn, dường như là gặp mặt vừa mới kết thúc.
Đi xuống cầu thang, Tư Hải Minh lập tức đi thắng đến cửa liên nghe thấy một âm thanh bên phải. "Bảo Nam, mình cũng muốn đi."
Thân hình của Tư Hải Minh có hơi chấn động mà dừng bước. Người ở phía sau cũng dừng lại, nhất thời không hiểu
Tư Hải Minh quay mặt qua, liền nhìn thấy một đứa bé đang chạy ở bên kia, chân nhỏ ngắn ngủn, phía sau còn có Tư Thái Lâm đi theo.
Tư Hải Minh khế nhíu mày, đối với cái tên 'Bảo Nam này hà tất nhạy cảm như vậy. Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Vì thế lãnh đạm mà thu lại tâm mắt, đi ra ngoài.
Tư Thái Lâm không thể tin được mình bị coi thường như vậy, nhất thời khóc lớn: 'Anh trai tồi, anh trai khốn nạn. Em không bao giờ thích anh nữa.
"Oa"
Bảo Nam an ủi cậu: "Đừng khóe, chúng ta cùng nhau đi tiểu”
Tư Thái Lâm khịt khịt mà hít mũi, rất thương. tâm: "Ừ...
Chiếc xe đắt tiên, xa xỉ và đẳng cấp Roll Royce dừng ở ven đường. Tư Hải Minh cùng mấy người kia nói chuyện. Mà một bóng dáng nhỏ bé đang đi theo ra. Chân nhỏ ngắn ngủn một bậc một bậc mà đi xuống bậc thang, đi đến phía chiếc xe Rolls Royee.
Tâm mắt của Tư Hải Minh quét qua, đây là rớt lại phía sau sao?
Bảo An từ bên cạnh đôi chân dài của anh bước. qua, liền hướng về phía sau cánh cửa xe đang mở, muốn vào ngồi ở phía sau
Vệ sĩ vừa muốn ngăn cản, tay Tư Hải Minh khẽ nâng lên. Anh ngược lại muốn nhìn xem cậu bé này muốn làm gì.
Đào Anh Thy đuổi theo tới ban đầu nhìn thấy Tư. Hải Minh ở cửa thì đã dọa đến mức trốn đi. Không. ngờ rằng khủng bố chính là, Bảo An từ phía sau đi ra hướng tới chiếc xe Rolls Royee leo lên. Đào Anh
Thy đã bị dọa cho mất hồn mất vía, Ôi! Đừng leo lên xe anh ta chứ con ơi.
Vì sao? Con rất thích chiếc xe kia sao? Lúc trước con vẽ lên bảng, bây giờ leo lên. Mẹ mua
không nổi! Con đối sở thích được không? Chú yếu nhất là cách xa Tư Hải Minh một chút.
Đào Anh Thy lại nhìn vẻ mặt của Tư Hải Minh. phát hiện cặp mắt đen như chim ưng kia đang nhìn chằm chằm Bảo An không biến sắc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên
TruyệnVietwriter.net