Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo Vỹ hỏi: "Mẹ, mẹ sẽ ngồi thuyền với con sao?" Bảo Nam nói: "Ba nói muốn dẫn con đi bắt cá."

Bảo Long: "Thuyền rất rất lớn đó!

Bảo My: "Lớn lắm luôn..."

Bảo Hân: "Mẹ, mẹ sẽ đi cùng bọn con chứ?"

Bảo An không nói gì chỉ bước lên ôm lấy chân Đào Anh Thy, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa chân cô, cọ xát làm nũng.

Đào Anh Thy nghĩ bây giờ cách cuối tuần chỉ còn ba ngày nữa thôi, sáu đứa nhóc cũng đã biết rồi, là Tư Hải Minh nói sao?

Hai ngày gần đây cô và Tư Hải Minh cũng không liên lạc với nhau, cô đã tự động quên mất việc ra biển.

Cứ cho là sẽ không đi nữa.

Nhưng mà sáu đứa nhỏ đi, cô không cần đi nữa rồi!

"Mẹ, mẹ sẽ đi cùng bọn con chứ?" Bàn tay nhỏ bé của Bảo My cầm lấy quần Đào Anh Thy: "Mẹ à.."

Đào Anh Thy nhìn sáu đứa bé đang thút thít, ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu bọn nhỏ; "Mẹ... thật sự không thể phân thân được, hay là đến lúc đó rồi tính sau?"

"Mẹ nhất định phải đi!" Sáu đứa bé lập tức hoan hô. "Vâng, muốn mẹ đi cùng!" Bảo Nam bá đạo nói.

Trên mặt Đào Anh Thy đầy vẻ miễn cưỡng.

Ngồi lên xe rời khỏi trường học.

Đào Anh Thy nhìn ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ, nếu như bây giờ Tư Hải Minh vẫn còn đang lạnh nhạt, có vẻ như vấn đề không phải là cô không muốn đi.

Cô hiểu rất rõ Tư Hải Minh muốn cô đi thì cô nhất định phải đi, không có sự lựa chọn nào khác!

Sáng sớm sáng thứ sáu, Đào Anh Thy vẫn ngồi xe đến đài truyền hình.

Sáng nay cô ngáp liên tục.

Tối qua ngủ rất ngon cơ mà.

Thật là gần đây luôn cảm thấy không khỏe, lại không rõ là chỗ nào không ổn, cả người lười biếng.


Đào Anh Thy nhìn thời gian đến đài truyền hình còn hai mươi phút nên trực tiếp nằm xuống ghế ngồi.

Sau khi nằm xuống Đào Anh Thy hóm hỉnh nghĩ, không phải vì ghế ngồi quá thoải mái nên cô mới buồn ngủ như vậy chứ?

Ngẫm lại quan hệ giữa mình và Tư Hải Minh đúng là quá khó nắm bắt...

"Lý Ba, bao giờ đến đài truyền hình thì gọi tôi nhé? Tôi ngủ một lát..." Đào Anh Thy nói.

"Được, cô Đào cứ yên tâm ngủ đi."

Nói xong thì Đào Anh Thy thật sự yên tâm ngủ. Vài giây sau đã chìm vào giấc ngủ! Cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, khi cảm nhận được bị người khác lay lay, sờ sờ chỗ này chỗ nọ trên người, trên mặt bị đặt lên một nụ hôn mềm mại.

Cảm giác này vô cùng quen thuộc với Đào Anh Thy, cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy hàng ghế sau xe có sáu đứa bé siêu dễ thương vây quanh, cô sửng sốt.

Cô... cô đang nằm mơ sao? Không phải cô đang trên đường đến đài truyền hình sao?

"Mẹ tỉnh rồi!" Bảo Long kích động la lên.

Lúc này Đào Anh Thy mới hoàn hồn ngồi dậy: "Sao những nhóc con này lại ở trên xe mình..." Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một màu xanh bao la của biển.

Mà bên bến tàu bên cạnh có một chiếc du thuyền khổng lồ màu trắng đen.

Lý Ba đi vòng qua ghế sau nói: "Cô chủ Đào, muốn xuống xe chứ? Du thuyền vẫn đang đợi cô đó.”

Nhìn vẻ mặt của Lý Ba, còn có ánh mắt mong đợi của sáu đứa bé trước mặt, nếu Đào Anh Thy còn không hiểu thì có mà hâm nặng.

Chỉ là...

Lúc Đào Anh Thy đã xuống xe vẫn không thấy bóng dáng của Tư Hải Minh đâu cả.

Anh ta, anh ta không có ở đây... "Ba tới!" Giọng của Bảo My rất kích động.

Quay đầu nhìn lại, Đào Anh Thy nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce màu đen kia đang ngang ngược lại tới, sau đó dừng ở bên cạnh!

Vệ sĩ mở cửa xe ra, chân dài bước từ bên trong ra, không phải là Tư Hải Minh thì còn có thể là ai... Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe lên, nhìn vào ánh mắt kích động của sáu đứa bé.

Đúng là bọn nhỏ rất vui vẻ mà...

Cô bị đứa đến đây theo một cách không khác gì ép buộc, thậm chí còn không cho cô cơ hội rút lui.

Cô có thể xoay người bỏ đi trong ánh mắt ngấn lệ của sáu đứa bé sao?

Sau khi Tư Hải Mình xuống xe thì nói với sáu đứa bé: "Đi nào."

Trực tiếp xem như không nhìn thấy Đào Anh Thy.

Ba đứa nhóc chạy theo Tư Hải Minh, ba đứa nhóc còn lại thì kéo Đào Anh Thy lên du thuyền.

Bởi vì để dễ lên du thuyền, ở giữa có một tấm phao.

Sáu đứa bé được Tư Hải Minh nhấc từng đứa lên trên du thuyền, sau cùng là Đào Anh Thy.

Cô tự nhận không cần ai giúp, nhưng mà đã đánh giá cao trình độ cân bằng của bản thân! Vừa bước chân lên phao thì dưới nước loàng một cái khiến cả người cũng lung lay, dọa Đào Anh Thy hết cả hồn.

Một giây sau đó, cả người đã bị chặn ngang hông, an toàn nhào vào vòng tay vững chắc của Tư Hài Mình, cảm giác va chạm bất ngờ khiến trái tìm như là bị va phải.

Hơi thở quen thuộc khiến tình thần Đào Anh Thy hoảng hốt, hơi thở cũng nghẹn lại. Đã vài ngày rồi không tiếp xúc với Tư Hải Mình, còn ở khoảng cách gần như vậy nữ... Cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trên người anh, nhịp tim mạnh mẽ, vòng tay khỏe khoắn, bị sức ép mạnh mẽ bao trùm khiến cô căng thẳng...

Sai khi Đào Anh Thy phản ứng lại thì bỗng đẩy anh: "Anh đừng đụng vào tôi!"

Nhưng mà sự cứng nhắc của Tư Hải Minh lại khiến cô lùi lại.

Nhưng mà cái hành động như là bản năng này lại khiến cô hốt hoảng.

Tiêu rồi! Phản ứng như vậy có lố quá không!

Trong lúc cô còn đang cố gắng che giấu phản ứng của mình, một giây sau, cổ tay căng lên, cả người lại bị kéo qua đụng vào lồng ngực của Tư Hải Minh.

Còn mạnh hơn lần đầu tiên!

Đào Anh Thy cảm giác như là tim trong lồng ngực mình thật sự sắp bay ra ngoài, căng thẳng và lo lắng đang ập vào cô.

Giọng nói trầm thấp đáng sợ của Tư Hải Minh vang lên: "Bị Tư Viễn Hằng chạm vào nên không muốn cho tôi chạm vào nữa sao?"

Sức nắm trên cổ tay ngày càng mạnh theo cơn giận của Tư Hải Minh.


Thân thể của Đào Anh Thy run lên cầm cập.

Anh vẫn xem camera... Anh thực sự vẫn xem camera...

Anh đã xem camera nhưng mà chưa từng xuất hiện trước mặt cô, chưa lóc xương cô?

"Anh nói lung tung gì vậy? Xin anh đừng nói khó nghe như vậy!" Đào Anh Thy tức đến mức mặt đỏ lên.

Đang lúc hai người nắm nắm kéo kéo.

Một giọng nói em bé vang lên: "Ba với mẹ, hai người đang cãi nhau sao?"

Đào Anh Thy cúi đầu, nhìn thấy dưới chân có sáu đứa con nhỏ đang ngây thơ nhìn cô và Tư Hải Minh.

Bảo My hỏi: "Chà, lần nào cũng vậy. Mẹ làm cho ba nổi giận. Ba lại sẽ muốn cắn miệng của mẹ."

"Không phải như vậy, Bảo My con đừng nói lung tung!" Đối mặt với những ánh mắt ngây thơ vô tội mở to của sáu đứa nhóc, Đào Anh Thy quay mặt đi chỗ khác, muốn nhảy xuống biển luôn cho rồi.

Muốn giằng tay của mình ra nhưng mà Tư Hải Minh lại không thả ra, sức giữ lòng bàn tay cứ như là xích sắt vậy. Đào Anh Thy yên lặng trừng anh.

Bỗng nhiên Tư Hải Minh bế cô lên theo kiểu công chúa.

Đào Anh Thy hoảng sợ theo bản năng ôm lấy bờ vai rộng của anh, sắc mặt ngại ngùng bỗng hơi ửng đỏ: "Anh... Anh làm gì vậy? Tôi sẽ tự đi!"

"Muốn nhảy xuống?"

Đào Anh Thy nhíu đôi chân mày thanh lệ, mắc mớ gì đến anh? Sau đó lại hơi ảo não. Đây là lần đầu tiên cô lên du thuyền, chưa quen nên có vài động tác sơ sót cũng là điều bình thường mà!

Hơn nữa hai người cũng đang cãi nhau.

Cái tính cách nắng mưa thất thường này của anh đúng là không thể nào đoán trước được!

Du thuyền khổng lồ có vài tầng, không chỉ lớn mà còn trang trí vô cùng xa hoa khiến người bình thường như Đào Anh Thy nhìn ngẩn người.

Trong lòng lại thầm oán đúng là lạc thú của người có tiền có khác! Đúng vậy! Nếu không tiêu xài kiểu này thì tiền để đầu cho hết. Sáu đứa nhóc không biết tốt xấu, dù sao cũng chỉ biết là chơi rất vui, chạy trước chạy sau, chạy lên chạy xuống một cách vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK