Ba lô rơi trên mặt đất, hợp đồng bị rơi ra, nhưng không ai quan tâm.
Đào Anh Thy chống tay lên ngực Tư Hải Minh, xúc cảm cứng rắn khiến cô muốn rụt tay lại, cứ cảm thấy nhiệt độ này sẽ làm tổn thương da thịt, nhưng nếu rút ra thì thân thể sẽ mất cân bằng ngã vào lòng anh ta.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng cứng đờ người: “Anh làm gì vậy?” “Em không thành thật” Tư Hải Minh nắm cằm cô.
Đào Anh Thy nhíu mày: “… Tôi đã nói rôi mà, hơn nữa chuyện này suy cho cùng là chuyện của riêng tôi, nói hay không đều không quan trọng… Còn chưa dứt lời, cô chợt cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống.
“Chuyện của riêng em sao?” Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi lại.
Đào Anh Thy mím môi. Đúng là chuyện của riêng cô, nhưng thấy Tư Hải Minh thế này, giống như cô còn dám kiên trì nói thế thì đừng hòng rời khỏi người anh ta. Cô nghĩ tốt nhất là đừng chọc giận anh ta nữa.
“Anh đã xem hợp đồng giúp tôi, cho nên cũng là chuyện của anh” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh ôm cổ cô, bá đạo kéo cô lại gân mình, môi kê sát bên tai cô trâm thấp nói: “Tôi chơi với em” Đào Anh Thy run lên. Nghĩa… Là sao? Chơi… Cái gì? Xem thấu cô hay chỉ muốn nói tới trò chơi gì đó…
Ngay khi Đào Anh Thy đang sững sờ thì mông cô bị vỗ nhẹ: “Xuống xe” Đào Anh Thy hoàn hồn, phát hiện xe đã dừng lại.
“Hay là chờ tôi bế xuống?”
“Không cần!” Đào Anh Thy ngượng ngùng nhảy xuống, sau đó xuống xe. Lúc này cô mới phát hiện mình để quên ba lô, quay lại lấy thì trước mắt không phải là biệt thự Minh Uyển, mà là một nhà hàng xa hoa. Cũng đúng, về biệt thự Minh Uyển không thể nào nhanh như thế.
Tư Hải Minh bước xuống xe, khí thế tản ra, ngay cả chung quanh nhà hàng cũng trở nên nghiêm trang.
Đào Anh Thy cùng Tư Hải Minh vào nhà hàng. Trừ nhân viên phục vụ không có vị khách nào, hiển nhiên lại bị Tư Hải Minh dọn sạch.
Người này đi ăn cơm hình như không thích có “người không phận sự.
Đào Anh Thy ngồi vào bàn ăn, thầm nghĩ mình cũng chưa ăn tối.
Cô đi thẳng từ đài truyền hình tới phòng yến tiệc. Chút điểm tâm ăn ở bữa tiệc còn chưa đủ cho cô nhét kẽ răng. Chẳng qua không biết ăn xong, anh ta có đưa cô về chung cư không đây? Nói thật, cô rất nhớ sáu đứa nhỏ…
Vừa ngồi xuống, bữa tối đã chuẩn bị xong. Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bưng từng đĩa thức ăn lên bàn. Thấy gà chiên, ánh mắt Đào Anh Thy hơi thay đổi, sau đó khôi phục bình tĩnh.
“Không ăn à?” Sắc mặt Tư Hải Minh vẫn sâu không lường được như thường lệ.
“À” Đào Anh Thy giơ tay lên lấy đồ ngọt xinh đẹp bên cạnh. Đút một miếng vào miệng, cô nhất thời cảm thấy điểm tâm trong bữa tiệc còn không bằng một phần mười nơi này, không khỏi nhìn Tư Hải Minh: “Anh cũng chưa ăn tối à?” “Bận” Tư Hải Minh kiệm lời.
Đào Anh Thy tin anh ta rất bận, nhưng lại xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện. Dù sao cô sẽ không hỏi lý do Tư Hải Minh xuất hiện trên bữa tiệc, chỉ là làm điều thừa mà thôi.
Chẳng qua rốt cuộc Tư Hải Minh biết bao nhiêu về hành động của cô? Anh ta có biết cô chuẩn bị đối phó với Đào Hải Trạch, thậm chí là mua thuộc bà chủ nhà kia không? Cô vừa gài bãy Đào Hải Trạch, vừa kiêng ky Tư Hải Minh.
Chung quy hành động kế tiếp của cô rất có khả năng sẽ chọc giận anh ta, lúc đó cô thật sự không dám tưởng tượng hậu quả…
Chương 462: Vui vẻ
Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy ăn đồ ngọt, không nói một lời, Đào Anh Thy đã tự giác đặt đĩa đồ ngọt xuống, câm miếng gà rán lên ăn.
“Em không có gì muốn hỏi tôi sao?” Tư Hải Minh bỗng lên tiếng.
Đào Anh Thy ngẩn người, hỏi cái gì? Phản ứng của cô khiến khí thế chung quanh Tư Hải Minh trở nên lạnh hơn, đôi mắt đầy nguy hiểm.
“Gần đây sáu đứa nhỏ không nghịch ngợm gây sự chứ?” Tư Hải Minh lặng lẽ nhìn cô.
Đào Anh Thy vắt óc suy nghĩ một lân, sau đó khẩn trương nói: ”… Hay là, anh gợi ý cho tôi một chút?”
Không thì cô chẳng biết mình cần hỏi Tư Hải Minh chuyện gì đâu! Sao cô đoán được tính cách sớm nắng chiều mưa của người đàn ông này? Chẳng phải là làm khó cô sao? Nhưng Tư Hải Minh không nói gì, xiên miếng thịt bò nhét vào miệng. Đào Anh Thy không khỏi thấp thỏm.
Tại sao lại không gợi ý? Không được à? Ngay khi Đào Anh Thy cho rằng Tư Hải Minh sẽ không lên tiếng, quyết định ăn cơm thì giọng nói vô cảm của anh vang lên: “Trên bữa tiệc.”
Đào Anh Thy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Hải Minh, đôi mắt đen của anh như chứa đựng cảm xúc nào đó, giống như dã thú bị nhốt trong lồng giam. Cô nhanh chóng suy nghị, trên bữa tiệc… có cái gì? Cô cảm thấy nếu mình không nghĩ ra được điều gì đó thì chắc chắn Tư Hải Minh sẽ nổi giận. Chỉ ngẫm lại thôi cũng thấy sợ.
Không hiểu sao, trong đầu cô hiện lên gương mặt xinh đẹp tuyệt trân của Đào Sơ Tâm.
“Sao Đào Sơ Tâm lại nói như thế với anh? Cô ta muốn gì? Ừm, nếu anh không muốn trả lời thì không sao, tôi chỉ hỏi thử…” “Em thấy thế nào?”
Đào Anh Thy nhìn sắc mặt Tư Hải Minh, quả nhiên là vì chuyện này. Cô nhe răng cười: “Cô ta coi trọng anh.” “Em buồn cười à?”
Đào Anh Thy lập tức ngậm miệng: “Không buồn cười! Tôi chỉ cảm thấy Đào Sơ Tâm rất xinh đẹp, rất xuất chúng. Người như cô ta chủ động tấn công anh thì chắc chắn là có ý với anh. Nhưng tôi nghĩ cô ta không xứng với anh, xuất sắc không có nghĩa là phù hợp.”
Tư Hải Minh im lặng nhìn cô, cảm xúc xao động đã được an ủi, thậm chí trở nên vui vẻ. Đào Anh Thy ngước mắt, đối diện đôi mắt sâu thẳm như hố đen của anh, nhất thời hô hấp rối loại, vội dời mắt.
Đừng đùa, sao cô có thể cho phép Đào Sơ Tâm có quan hệ đó với Tư Hải Minh? Đào Hải Trạch là kẻ khốn nạn, Đào Sơ Tâm sao có thể là người tốt?
Theo cô thấy, người nhà này đều là cùng một loại người. Cho Đào Sơ Tâm làm mẹ kế của sáu đứa trẻ ư? Đào Anh Thy cảm thấy mình sẽ bằng mọi giá dẫn sáu đứa trẻ rời đi, không dẫn đi được thì giết Đào Sơ Tâm.
Trở về biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy vừa xuống xe thì đi tìm sáu đứa nhỏ. Chắc lúc này bọn nhỏ còn chưa ngủ đâu. Không sao, ngủ rồi thì cô chỉ cần ôm thân thể nho nhỏ của chúng cũng thỏa mãn.
Đào Anh Thy đẩy cửa phòng, sáu đứa nhỏ còn chưa lên giường, đang mặc đồ ngủ chơi đùa với nhau nhất thời dừng lại, sửng sốt nhìn cô, sau đó vui vẻ ném đồ chơi chạy về phía cô.
“Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ” “Mẹ!”
Sáu cặp chân sung sướng chạy về phía cô. Bảo An khờ khạo luôn là đứa chạy cuối cùng.
Bảo Nam nhảy lên người Đào Anh Thy không chịu xuống dưới, kế tiếp là Bảo Long, Bảo Hân, Bảo My, Bảo Vỹ đều nhào lên ôm chân Đào Anh Thy.
Chương 463: Âm mưu của Tư Hải Minh
Chân Đào Anh Thy bị sáu đứa trẻ ôm, không khỏi lắc lư.
“Các con chưa ngủ à?” Đào Anh Thy không nỡ đẩy chúng ra, bèn cúi người ôm cả sáu đứa.
“Mẹ, bọn con chưa ngủ, bọn con chờ mẹ vê!” Bảo Vỹ nói.
Trái tim Đào Anh Thy chua xót.
Mỗi đêm chúng đều chờ cô như vậy sao? “Ba nói!” Bảo Nam kêu lên.
Đào Anh Thy đang nghi hoặc thì Bảo Nam bị búng một phát.
“Ư?” Bảo Nam ôm đầu, ngẩng mặt lên thì thấy Tư Hải Minh đang cúi đầu nhìn mình. Bảo Nam nhất thời hung ác kêu: “Ba cứ bắt nạt con”
“Con không nghe lời” Tư Hải Minh nói.
“Con không có!” Bảo Nam kháng nghi.
Đào Anh Thy liếc nhìn Tư Hải Minh. Cô tin lời Bảo Nam, nhưng lại không thể nói giúp cậu bé. Bảo Nam là đứa trẻ nghịch ngợm nhất trong sáu đứa, bình thường chắc chắn ăn đòn không ít.
Nhìn Bảo Nam nước mắt ròng ròng, Đào Anh Thy không khỏi đau lòng, có phải bị búng đau không? Tư Hải Minh khỏe như thế, có khi nào không biết nặng nhẹ không?
Nhưng cô cũng nhận ra điều gì đó, hình như cô xuất hiện ở đây là âm mưu của Tư Hải Minh.
Bảo Vỹ năm trên đùi Đào Anh Thy: “Mẹ ơi, ba nói sẽ dẫn mẹ về!” “Dạ, ba nói!” Bảo My gật đầu, bím tóc lắc lư.
“Mẹ thật sự về rôi!” Bảo Long hoan hô.
“Ừm ừml” Bảo An kích động đỏ mặt.
Tư Hải Minh tựa vào cạnh cửa, thản nhiên nhìn bọn nhỏ bán đứng mình, dường như không định truy cứu. Mấy chiêu thức như giết gà dọa khỉ không có tác dụng với bọn nhỏ.
“Xin lỗi vì đã để các con chờ lâu, đáng lẽ mẹ phải đến sớm hơn” Đào Anh Thy nắm tay Bảo An, áy náy nói.
“Mẹ đừng buồn! Không sao!” Bảo Vỹ hiểu chuyện an ủi.
“Đúng!” Mãy đứa nhỏ khác gật đầu.
Sáu đứa nhỏ đều ôm Đào Anh Thy, vô cùng vui vẻ. Dường như bất kể lúc nào mẹ đến, chúng đều sẽ chờ.
“Mẹ, buổi tối mẹ muốn ngủ chung với bọn con với ba không?” Bảo Hân vui vẻ cầm bím tóc hỏi.
Không chờ Đào Anh Thy trả lời, Tư Hải Minh đã đứng thẳng dậy, nói: “Cũng được” “Ba vạn tuế” Bảo Hân giơ tay lên.
“Vạn tuế” Mấy đứa khác cũng reo lên.
Nhìn sáu đứa nhỏ, Đào Anh Thy như người câm ăn hoàng liên, đắng cũng không nói được.
“Mấy đứa lên giường nằm đi.
Mẹ phải đi tắm” Tư Hải Minh nói.
“Ba với mẹ tắm chung hả?” Bảo Hân hỏi.
Đào Anh Thy cạn lời. Tư Hải Minh nhếch môi, xoa đầu Bảo Hân khen ngợi: “Con nói đúng.
Trong lúc Đào Anh Thy đang sững sờ, cô đã bị Tư Hải Minh kéo ra ngoài. Cô hoảng hốt, chẳng sẽ phải tắm chung với anh ta? “Anh… Tôi về phòng mình!”
“Cũng được” Tư Hải Minh phê chuẩn. Sau đó kéo Đào Anh Thy vào phòng của cô. Đào Anh Thy buồn bực, đây chính là hậu quả khi thương lượng với anh ta, quả nhiên chỗ nào cũng được.
Đến phong anh ta hay phòng mình, chỉ cần có anh †a thì khác nhau chỗ nào? 98 căn phòng, đi đâu cũng như nhau.
Bảo Hân à, con đang đẩy mẹ vào hang sói đấy con ơi. Vừa vào phòng, Đào Anh Thy lập tức rút tay lại: “Anh về phòng anh tắm đi, tôi tắm ở đây, sẽ tiết kiệm thời gian hơn. Sáu đứa nhỏ vẫn còn chờ chúng ta”
Tư Hải Minh nghiêng người, ngay cả không khí cũng trở nên bất an. Anh đến gần Đào Anh Thy, khí thế áp bách không thể ngăn cản.
Chương 464: Tắm chung
“Hai người tắm chung không chỉ tiết kiệm thời gian mà còn tiết kiệm được.” Giọng Tư Hải Minh trầm thấp khàn khàn, hơi thở cực nóng phả trên gương mặt mịn màng của cô.
Đào Anh Thy bình ổn trái tim đập thình thịch, chậm rãi ngước mắt: “Thật sự có thể… Tiết kiệm thời gian sao?” Tư Hải Minh rũ mắt nhìn cô, ánh mắt càng sâu thẳm, mang theo sự nguy hiểm, khiến Đào Anh Thy muốn bỏ trốn. Nhưng cô đang bị anh giam cầm, muốn trốn không được, không chừng còn sẽ khiến anh hung ác hơn.
“Vậy thì chắc tôi hiểu nhầm rồi.
Chẳng qua là tắm rửa thôi, đúng không? Có gì không được?” Đào Anh Thy cố ý nói, sau đó chui ra từ dưới nách Tư Hải Minh, đi vào phòng tắm. Cô cởi từng món quân áo, Tư Hải Minh đẩy kính mờ của phòng tắm, dáng người cao lớn tựa vào tường thủy tinh, nhìn chăm chằm Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không quay đầu, ánh mắt tràn đầy áp bách như hóa thành thực chất trên người cô, khiến cô căng thẳng, cảm thấy mình đang bị xâm phạm bằng thị giác.
Anh ta muốn làm gì? Không vào tắm rửa mà đứng ở đó như thưởng thức, khiến Đào Anh Thy hoảng hốt. Cô kìm nén cảm xúc, cố găng làm cho mình trở nên bình thường, cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen, mặc cho dòng nước lướt qua đường cong trên cơ thể mình.
Thân thể cô vừa ướt nhẹp thì nghe thấy Tư Hải Minh ở sau lưng có động tĩnh. Đào Anh Thy thâm nghĩ, anh thử làm cho tôi nhìn anh với cặp mắt khác xưa đi chứ.
Tư Hải Minh ôm cô từ sau lưng, hơi thở phả lên cổ cô, nóng hơn cả nước ấm.
“Đừng khẩn trương, chỉ tắm rửa bình thường thôi. Đương nhiên, nếu em muốn làm gì thì tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn em” Đào Anh Thy cắn răng: “Vậy thì anh có thể buông tôi ra không? Thế này thì còn tắm rửa kiểu gì?”
Tư Hải Minh không buông cô ra, giọng khàn khàn: “Tôi tắm cho em” Đào Anh Thy đẩy anh ta ra, thoát khỏi vòng tay anh ra rồi trốn vào góc, kéo khăn tắm quấn lên người, đề phòng nhìn Tư Hải Minh: “Tôi thấy anh không đơn thuần gì hết”
“Lại đây.”
“Không!” Tư Hải Minh không nổi giận mà đến gần Đào Anh Thy. Thấy tình thế bất lợi cho mình, Đào Anh Thy xoay người muốn chạy. Trên vài cô trâm xuống, là bàn tay của Tư Hải Minh, khiến cô giật mình, phản xạ ném khăn tắm lên mặt Tư Hải Min, đồng thời che thân chạy ra ngoài, xoay người đóng sầm cửa phòng tắm.
Tư Hải Minh không đuổi theo cô mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đầy xâm lược. Nếu anh không buông ra, sao cô có thể thoát khỏi sự khống chế của anh? Đào Anh Thy chạy vào phòng chứa đồ, mặc nội y và đồ ngủ.
Sau khi đeo dây thắt lưng xong xuôi, Đào Anh Thy mới có thời gian thở dốc, nhìn bản thân mình trong gương.
Khuôn mặt cô vẫn còn đỏ ửng. Cô xoay người lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sau đó cô chạy ra khỏi phòng.
Bây giờ chỉ có phòng của sáu đứa nhỏ mới là an toàn nhất, Tư Hải Minh còn chưa đến mức làm gì cô trước mặt sáu đứa nhỏ.
Cửa mở ra, sáu đứa nhỏ nằm trên giường nhất thời tỉnh táo.
“Mẹ với ba tắm chung, mẹ nhanh nhất, giỏi nhất!” Bảo Nam kích động.
Đào Anh Thy cười gượng. Tắm rửa mà còn có lợi hại hay không à? Cô chỉ trốn khỏi hổ khẩu thôi mà.
Bảo Vỹ cười đứng trên giường, vươn hai tay: “Mẹ bế!” Đào Anh Thy đi qua, bế Bảo Vỹ rồi lên giường. Vừa ngồi xuống, mấy đứa nhỏ khác không cam lòng lạc hậu, đều trèo lên người Đào Anh Thy.
Chương 465: Mẹ thích ba không?
Đào Anh Thy ôm thân thể mềm mại của chúng, dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu, không nhịn được cầm bàn chân bụ bẩm của chúng. Cô chợt nghĩ đến gì đó, bèn hỏi bằng giọng trưng cầu: “Mẹ hỏi các con một chút, tại sao lại muốn cho ba ngủ cùng chúng ta? Nếu mẹ không cho ba ngủ chung thì sao?”
Nghe xong, sáu đứa nhỏ vô tội nhìn cô, mít ướt im lặng nước mắt ròng ròng. Bảo Nam bình thường hay bị đánh lại im lặng nhất.
“Mẹ, chúng ta ngủ không cho ba ngủ chung, ba sẽ rất đáng thương.” Bảo Hân nói.
Đào Anh Thy suy nghĩ, bình thường con toàn nói mấy câu kỳ lạ, mẹ nên nói con như thế nào đây…
“Ba thật đáng thương… Bảo My như sắp rơi nước mắt.
Thấy vẻ mặt buồn bã của sáu đứa trẻ, Đào Anh Thy vội từ bỏ suy nghĩ này: “Được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi, không phải thật sự không cho ba ngủ chung với chúng ta!”
Bảo Nam bò xuống người Đào Anh Thy, bò lên đằng trước, nằm lên đùi cô, đáng yêu nhìn cô: “Mẹ ơi…
Con… Con sẽ bảo vệ mẹ”
Đào Anh Thy nở nụ cười: “Ừ” Có phải cậu bé cũng nhận thấy ba mình là nhân vật nguy hiểm không nhỉ? Có điều cho dù nguy hiểm thì cũng muốn ngủ chung sao? Đây cũng không phải là chuyện xấu, ít nhất sáu đứa bé đều tiếp nhận cha mình, Đào Anh Thy không phải là người ích kỷ, cô biết tâm quan trọng của gia đình đối với bọn trẻ, cho nên mong muốn bọn trẻ đều được ba mẹ yêu thương.
Do đó, dù cô sợ hãi Tư Hải Minh đến mấy, cô cũng sẽ thỏa mãn yêu cầu của bọn nhỏ.
“Mẹ, thích ba không?” Bảo Hân hỏi.
Đào Anh Thy giật mình nhìn đôi mắt trong veo của Bảo Hân. Khi cô đang bất đắc dĩ thì cảm thấy bầu không khí khác thường, Tư Hải Minh đã tắm rửa xong, xuất hiện trong phòng. Ánh mắt Đào Anh Thy né tránh, chắc chắn Tư Hải Minh đã nghe thấy lời nói vừa rồi…
“Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi” Đào Anh Thy đánh lạc hướng sáu đứa nhỏ. Cô vừa định nhúc nhích thì Lâm Tử Ngọc đã ngồi xuống sau lưng cô, đặt tay lên vai cô. Động tác rất bình thường, lại khiến Đào Anh Thy không thể nhúc nhích.
“Bình thường em hay dỗ bọn nhỏ kiểu đó hả?” Tư Hải Minh kề môi bên tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn len lỏi vào tai khiến cô nổi da gà. Đào Anh Thy khẽ nhíu mày: “… Anh muốn thế nào?”
“Phải trả lời hết những câu hỏi của bọn nhỏ, mới có lợi cho sự trưởng thành của chúng” Đào Anh Thy mím môi, cô thật lòng không biết đối thoại kiểu này thì có lợi gì cho trưởng thành.
Cô biết rõ Tư Hải Minh đang cố ý gây khó dễ cho mình. Nếu cô không trả lời, bàn tay trên vai sẽ không chịu buông ra. Đào Anh Thy không có khả năng đánh nhau với Tư Hải Minh trước mặt sáu đứa nhỏ. Thấy đôi mắt mong chờ của chúng, Đào Anh Thy chần chờ một lát, bị buộc nói: “… Thích”
Đôi mắt đen thâm thúy của Tư Hải Minh dừng lại trên gò má mịn màng của Đào Anh Thy. Ngón tay vuốt ve men theo bờ vai. Ánh mắt Đào Anh Thy lóe lên. Đôi mắt của sáu đứa trẻ sáng ngời như ánh sao.
“Mẹ, con cũng thích ba!” Bảo Hân nói.
“Thích!” “Thích!” Đào Anh Thy thúc giục: “Được rồi, ngủ đi. Đã khuya rồi.”
“Dạ” Sáu đứa trẻ đi ngủ, Đào Anh Thy còn tỉnh lại. Tư Hải Minh xoay người ôm lấy cô. Sáu đứa trẻ ngủ lăn lộn các góc giường, đều nằm kề sát người lớn, vừa ngoan vừa đáng yêu.
Chương 466: Hẹn hò với ai cũng không quan trọng bằng hẹn hò với chị
Bảo Hân xoay người, gác chân lên đùi Tư Hải Minh. Đúng lúc Đào Anh Thy nhìn thấy, cô không nghĩ quá nhiều mà chỉ thấy đáng yêu. Khi cô buồn ngủ nhắm mắt lại thì bỗng nghe Tư Hải Minh nói: “Bảo Hân giống em nhất”
Những lời này va vào tim Đào Anh Thy, khiến cô rối bời. Cô nhắm mắt nói: “Tôi buôn ngủ rồi” Sáu đứa trẻ không phải là kết tinh của tình yêu, càng sẽ không trở thành cầu nối của họ. Họ là hai cá thể độc lập, không có chút liên quan.
Đào Anh Thy tự nhủ, cô cũng là cá thể độc lập, bất kể Tư Hải Minh làm gì, vực sâu ngăn cách giữa hai người đều không thể vượt qua, càng không muốn dao động vì Tư Hải Minh.
Buổi chiều, Đào Anh Thy đang ghi hình. Vừa ghi hình xong, cô xuống sân khấu đứng quan sát nên không chú ý người đưa nước cho mình, nghĩ đó là Lâm Anh.
Dù gì Lâm Anh cũng là trợ lý của cô. Cô cầm chai nước lên uống. MC như cô thì ghi hình cân phải nói rất nhiều, một ngày phải uống không biết bao nhiêu nước.
Nhất là lúc bọn nhỏ không có trạng thái thì phải quay đi quay lại, mặc dù không giống đối phó với ngôi sao khó tính, nhưng đều mỏi mệt như nhau. Trẻ con không thể mắng, chỉ có thể dỗ dành. Đào Anh Thy vẫn am hiểu dỗ trẻ con nên đa phân tiết mục đều được ghi hình thuận lợi.
“Cô rất am hiểu đối phó với trẻ con, không biết còn tưởng cô có kinh nghiệm nuôi con ấy chứ” Đào Anh Thy sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Trương Thiên Dị, không khỏi kinh ngạc: “Chị Thiên Dị, chị lấy nước cho tôi à? Cảm ơn chị”
“Đừng cảm động, nhớ ngày xưa tôi không được thoải mái như cô đâu, thấy con nít khóc thì tôi lại nhức đầu, đều giao cho cha mẹ chúng dỗ. Còn cô lại đích thân dỗ chúng.” Trương Thiên Di đã đứng dưới sân khấu nhìn hồi lâu.
“Thực ra con nít dễ dỗ lắm, chỉ cần dùng thứ mà chúng thích thôi” Đào Anh Thy có thể đối phó với cả sáu đứa trẻ, huống chỉ là một chọi một như thế này.
Tính cách Trương Thiên Di tương đối nóng nảy, làm không được thì chắc chắn sẽ bị mắng. Cô ta không thể mắng con nít, nhưng sẽ rất bực bội.
“Thời gian trình chiếu đã quyết định chưa?”
“Chưa đâu, sau cuộc họp buổi chiều mới quyết định được.”
Đào Anh Thy nói: “Tiết mục show thực tế của chị sao rồi?”
“Ngày mai sẽ đến nơi quay show thực tế, cho nên tôi tới thăm cô.” Trương Thiên Di hơi kiêu ngạo nói: “Tối nay ăn một bữa cơm nhé!”
“Được”
“Đồng ý nhanh vậy? Không hẹn hò à?”
“Tôi thì hẹn hò gì? Hẹn hò với ai cũng không quan trọng bằng hẹn hò với chị.” “Xem ra cô rất am hiểu dỗ dàng đàn ông.”
Đào Anh Thy: “..” Sau khi hẹn giờ xong, Trương Thiên Di rời đi. Buổi chiều họp tới 5 giờ mới kết thúc, đã quyết định thời gian phát sóng số đầu tiên. Đào Anh Thy cảm thấy chờ tiết mục được phát sóng, mình sẽ lên Tv, lúc đó sáu đứa trẻ cũng có thể thấy mình.
Không biết khi thấy mình trên TV, sáu đứa trẻ sẽ cảm thấy thế nào? Đào Anh Thy vừa về văn phòng vừa cười. Thấy có người đến đây, cô hoàn hồn, vội kìm nén ý cười, xấu hổ vào phòng.
Vừa vào văn phòng, điện thoại của cô rung lên. Cô tắt âm lúc bắt đầu cuộc họp. Màn hình lóe lên, Tư Hải Minh gọi tới. Đào Anh Thy không muốn nghe máy. Bây giờ là 5 giờ, không cần nghĩ cũng biết anh ta gọi tới làm gì. Cô không muốn ngày nào cũng về biệt thự Minh Uyển.
Nhưng không nghe thì cô sẽ bất an, sợ chọc giận người đàn ông tính cách khó đoán này. Đào Anh Thy chần chờ một lát, cuối cùng bắt máy: “A lô…”
Chương 467: Cảm xúc khó đoán
“Tan tầm chưa?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Còn chưa. Nhưng sau khi tan tầm, tôi muốn đi ăn với đông nghiệp.
“Đồng nghiệp nào?” “Trương Thiên Di” Đào Anh Thy đáp. Trương Thiên Di có thể đến đài truyền hình cũng là nhờ Đào Anh Thy nói với Tư Hải Minh, bằng không dư luận lan truyền như thể, đài truyền hình không được lệnh của Tư Hải Minh thì cũng không dám nhận Trương Thiên Di.
Nói xong, bên kia im lặng một hôi. Đào Anh Thy đang định nói chuyện thì bên kia cúp máy, khiến cô há hốc mồm.
Trong chiếc Rolls-Royce đỗ trước cửa đài truyền hình, Tư Hải Minh ném điện thoại qua một bên, sắc mặt hung ác.
Đào Anh Thy ngồi trên ghế nhìn chằm chăm di động đặt trên bàn làm việc, cứ như thể đó không phải là di động mà là Tư Hải Minh. Mặc dù bất an, song cô không muốn quan tâm tới cảm xúc của người đàn ông này.
Cô cảm thấy hiện giờ Tư Hải Minh trông coi mình càng ngày càng nghiêm ngặt. Nhưng cuối cùng, Đào Anh Thy vẫn soạn tin nhắn: Tôi ăn cơm xong sẽ vê biệt thự Minh Uyển.
Viết xong, cô im lặng nhìn dòng chữ. Đây không phải là thỏa hiệp, mà là cho mình một cơ hội…
Di động reo lên, Tư Hải Minh cầm lên xem, thấy nội dung tin nhắn, sắc mặt anh mới dịu đi, không khí trong xe cũng trở lại bình thường. Cảm xúc của anh bị Đào Anh Thy ảnh hưởng sâu sắc.
“Đi” Tư Hải Minh câm điện thoại, kêu tài xế. Chiếc Rolls-Royce rời khỏi đài truyền hình.
Gửi tin nhắn xong, bỗng có người gọi cho Đào Anh Thy. Cô nhìn màn hình, là Đào Hải Trạch. Thứ gì nên đến thì sẽ đến, chẳng phải là mình mong muốn sao…
“Ông tìm tôi làm gì?” Đào Anh Thy thản nhiên hỏi, giả vờ như không biết.
“Anh Anh, gân đây con rảnh không? Dì Huệ muốn kêu con tới nhà ăn một bữa cơm, cả nhà đều rất hoan nghênh”
Đào Hải Trạch vui vẻ nói: “Bữa tiệc lân trước con đi sớm quá, không nói được mấy câu.” Đào Anh Thy từ chối: “Khỏi cần đi” “Anh Anh, ba càng mong con có thể sống với ba”
“Tại sao? Sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy lạc loài thôi. Tôi không muốn” Đào Anh Thy từ chối dứt khoát.
Nghe vậy, Đào Hải Trạch càng yên tâm. Nếu Đào Anh Thy đồng ý thì ông ta sẽ lo lắng cô có âm mưu.
“Anh Anh, ba biết con không có nơi ở, vẫn ở trong chung cư của Ngọc Hà thì không ổn đâu. Tư Hải Minh không cho con vào ở trong biệt thự Minh Uyển, nếu cậu ta có tâm thì đã sớm cho con dọn vào đó rồi, đúng không? Cho nên con sống cùng ba là danh chính ngôn thuận”
Đào Anh Thy thầm nghĩ, không phải Tư Hải Minh không cho cô sống ở biệt thự Minh Uyển, mà là cô không muốn.
Cô mà sống ở đó thì sao còn chờ được Đào Hải Trạch? Ông ta càng không dám mời, khác nào giành người với Tư Hải Minh? “Người nhà ông đồng ý sao?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đương nhiên đồng ý. Thêm một đứa con gái không tốt sao? Dì Huệ của con rất tốt bụng, cái gì cũng nghe ba.
Nhưng cho con ở thành phố Tấn thì không được. Thế này đi, sáu đứa cháu của ba còn ở đây, ba không nỡ để các con chia lia, cho nên ba quyết định mua nhà ở thủ đô. Nhưng mua nhà ở thủ đô lại cần hộ khẩu thủ đô, con có thể hỏi thăm Tư Hải Minh không?”
Hỏi thăm? Đào Anh Thy lạnh mặt, nói thật nhẹ nhàng: “Không cần tìm Tư Hải Minh, chỉ cần Tư Hải Minh không ngăn cản ông thì ông bỏ ra thêm ít tiền là được mà, đồng thời cho Tư Hải Minh xem thành ý của ông, đúng không?” “Thế… Được rồi! Vậy con chịu sống với ba không?”
“Để tôi suy nghĩ đã” Đào Anh Thy nói.
“Ừ. Dù sao ba không muốn con sống cô đơn một mình ở chung cư” “Tôi cúp đây.” “Khoan đã. Con đã nhắc Tư Hải Minh chuyện kia chưa?”
Chương 468: Giáo viên vũ đạo?
“Ông gấp cái gì?” Nói xong, Đào Anh Thy cúp máy, ném di động sang một bên. Lá mặt lá trái với Đào Hải Trạch thật sự là không kiên nhẫn.
Cô đang chờ đợi lời mời của Đào Hải Trạch, không vào ở trong nhà của Xa Huệ Anh thì sao có thể thực hiện kế hoạch của mình? Cô cùng Trương Thiên Di ăn cơm tối trong một nhà hàng lịch sự tao nhã, nhạc nhẹ du dương.
“Tối nay cô không tăng ca à?” Trương Thiên Di hỏi.
“Không cần, hiện giờ ban ngày ghi hình thuận lợi, hâu như có thể tan tầm đúng giờ” “Nếu là tôi trước kia, cho dù ban ngày thuận lợi thì buổi tối cũng thường xuyên làm đêm” Trương Thiên Di nói. Mặc dù không làm rõ, nhưng ánh mắt cô ta đã rất rõ ràng.
Đãi ngộ của Đào Anh Thy cao hơn cô ta, còn có người đàn ông như người cầm quyền của tập đoàn Vương Tân, có thể nói là làm gì cũng thuận lợi.
“Chị nghe tin đồn gì à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không phải.”
Trương Thiên Di bưng ly trà lên: “Mà cũng phải cảm ơn cô. Có câu nói phượng hoàng xuống đất không bằng gà, tôi xem như trải nghiệm được hết. Hơn nữa con tiện nhân Châu Lam kia còn vận dụng mạng lưới quan hệ đổ thêm dầu vào lửa, nếu không phải chuyện đồng hồ đeo tay thì bây giờ tôi còn chưa thể ngóc đầu dậy được”
Đào Anh Thy cũng bưng ly trà lên cụng ly với cô: “Chị Thiên Di khách khí vậy làm gì? Tôi chỉ làm việc, không thích đồng nghiệp mưu mô thủ đoạn. Bây giờ chị dẫn chương trình show thực tế kia, bao nhiêu ngôi sao nổi tiếng muốn tham gia mà không được, chắc chắn danh tiếng của chị sẽ được nâng cao một bước.”
“Cảm ơn lời chúc của cô. Nhưng áp lực cũng lớn, làm không được thì sẽ biến thành con dao hai lưỡi. Đài truyền hình còn mời giáo viên vũ đạo cho chúng tôi, bởi vì có một khâu gọi là “thể hiện tài năng”, dạy khiêu vũ để thể hiện tài hoa”
“Đài truyền hình coi trọng show thực tế như vậy, giáo viên vũ đạo chắc chắn cũng nổi tiếng”
Trương Thiên Di ăn một bông cải xanh: “Nhắc đến đây tôi lại cảm thấy show thực tế vẫn là do tư bản định đoạt. Giáo viên vũ đạo gì chứ! Chưa từng làm giáo viên, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn nhận được không ít giải thưởng vũ đạo. Nhưng biết khiêu vũ thì chắc gì đã biết dạy? Chúng tôi đều cho rằng cô ta đi cửa saul”
“Ai vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Cùng họ với cô, tên rất dễ nhớ, là Đào Sơ Tâm” Đào Anh Thy ăn một miếng, vẻ mặt không thay đổi.
Tại sao Đào Sơ Tâm lại mượn quan hệ làm giáo viên vũ đạo? Làm vậy sẽ không ảnh hưởng tới công việc của Đào Sơ Tâm.
Giáo viên vũ đạo chỉ cần hướng dẫn động tác vũ đạo để lên ống kính càng đạp, càng nhẹ nhàng. Chẳng lẽ là sở thích nghiệp dư của cô ta?
Đào Anh Thy đương nhiên sẽ không ngây thơ như vậy. Trong bữa tiệc hôm trước, cô đã thấy rõ Đào Sơ Tâm, rất có khả năng cô ta đến đây để tiếp cận Tư Hải Minh.
Cô cười lạnh, mục đích của gia đình này chỉ có một, đó là trèo lên ngọn núi vàng mang tên Tư Hải Minh. Đừng nói là Tư Hải Minh, ngay cả Đào Anh Thy cũng sẽ không chấp nhận. Sao cô có thể cho pháp loại người ghê tởm này tiếp cận sáu đứa con của mình?
“Cô sao vậy?” Thấy sắc mặt Đào Anh Thy là lạ, Trương Thiên Di hỏi.
“Không có gì. Trước kia tôi từng tiếp xúc với Đào Sơ Tâm này rồi, con người cô ta không tốt lành gì.” “Vậy à..” Mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng Trương Thiên Di đã có dự tính.
Đào Sơ Tâm ngồi trên sofa trên nhà, nhận được điện thoại của đài truyền hình, sắc mặt cô ta thay đổi: “Cô vừa nói gì?”
“Xin lỗi cô, giáo viên vũ đạo của show thực tế phải có bằng sư phạm chính quy, cấp trên đã hạ lệnh, cho nên rất xin lỗi cô”
“Tôi biết rồi” Đào Sơ Tâm cúp điện thoại, khuôn mặt tinh xảo không giấu nổi vẻ phẫn nộ. Cô ta đã nghĩ mọi cách để lôi kéo quan hệ với đài truyền hình, cho dù chỉ là chức vị tạm thời cũng được. Nơi có Đào Anh Thy thì không cần lo không được gặp Tư Hải Minh.
Chương 469: Bất an
Ai ngờ ngay cả công việc không đáng chú y đó mà cũng khó nhận như vậy. Có điều cô ta sẽ không bỏ Cuộc.
Trương Thiên Di bước ra từ nhà vệ sinh, vẻ mặt như thường trở lại trước bàn ăn. Đào Anh Thy cười nhìn cô: “Sao chị đi lâu vậy? Mau ăn đi, tôi thấy chị chẳng ăn được mấy miếng”
“Tôi cũng hết cách rồi, phải lên màn hình, chỉ cân hơi mập một chút thì lên màn hình sẽ rất xấu. Mà cô ăn nhiều nhỉ? Không thấy cô kiêng ăn gì cả, cô có cách hay để giảm béo à?”
“Không phải, chẳng qua tôi khó mập lên thôi.”
“Cô biết tôi ghét nhất loại người nào không?
” “Loại người nào?”
“Ăn không sợ mập!” Đào Anh Thy bật cười. Lúc này điện thoại của cô reo lên, cô lấy điện thoại ra: “Xin lỗi chị, tôi đi nghe điện thoại.”
Cô đứng dậy, ra ngoài nghe máy: ˆA lô?” “Em ăn xong chưa?” Giọng nói trầm thấp vang lên.
“Mới nửa tiếng kể từ cuộc điện thoại lân trước của anh mà nhỉ?” Đào Anh Thy buồn bực. Cô đi đường không cân thời gian sao? Người này làm gì mà trông coi kỹ dữ vậy?
Tư Hải Minh im lặng một lúc, nói: “Ăn xong gọi điện thoại cho tôi”
“Biết rôi” Báo Đen biết Tư Hải Minh muốn đón mình.
Cơm nước xong, Trương Thiên Di nói: “Cô sống ở đâu? Để tôi đưa co về”
“Không cần, tôi chờ người đến đón”
Trương Thiên Di cười đầy ẩn ý: “Vậy thì tôi đi trước nhé.”
“Ừm, bye bye” Sau khi Trương Thiên Di rời đi, Đào Anh Thy ngồi trước bàn ăn, chậm rãi uống trà. Ngôi một mình như vậy cũng rất thoải mái, không cần phải lo nghĩ gì, cũng không sốt ruột gọi cho Tư Hải Minh.
Sớm muộn gì Tư Hải Minh cũng biết cô quyết định dọn vào nhà họ Xa. Nói cho anh ta ư? Cô lại nghĩ, tại sao phải nói cho anh ta?
Bởi vì anh ta quyền thế ngút trời? Lòng chiếm hữu cố chấp? Cô không vào ở biệt thự Minh Uyển mà chọn nhà họ Xa, Tư Hải Minh không giết chết cô mới là lạ.
Người đàn ông này vốn cường thế đáng sợ như vậy. Chỉ cần không vuốt ve thì dã thú sẽ bại lộ bản tính hung ác…
Đào Anh Thy ngơ ngẩn nhìn ly nước trà. Nếu Tư Hải Minh biết thì sẽ xé xác cô như thế nào? Giống như trước kia sao? Hay là càng nghiêm trọng hơn? Chỉ ngẫm lại thôi cũng thấy đáng sợ.
Đào Anh Thy không dám uống rượu, chỉ có thể uống trà. Dì Hà, dì yên tâm, tôi sẽ trả thù cho dì. Tôi sẽ không tha cho loại người khốn nạn như Đào Hải Trạch đâu! Bất cứ ai cũng không thể ngăn cản quyết định của tôi, kể cả Tư Hải Minh.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Đào Anh Thy liếc nhìn, khi thấy số điện thoại của Tư Hải Minh, cô phản xạ ngồi thẳng lưng. Cô cầm điện thoại lên, là video gửi tới.
Đào Anh Thy mở ra thì thấy đoạn video quay cảnh cô uống trà một mình trước bàn ăn, thị giác nhìn từ bên cạnh cửa sổ. Cô hoảng sợ quay sang bên cửa sổ, chiếc Rolls-Royce đang đỗ ở cách đó không xa, thân xe tối om phản xạ ánh sáng.
Đào Anh Thy giật mình, Tư Hải Minh đến đây khi nào? Cô bình tĩnh lại, cầm ba lô và di động rời khỏi nhà hàng, đi về phía chiếc Rolls-Royce. Vệ sĩ mở cửa cho cô, khí thế của Tư Hải Minh tỏa ra khiến Đào Anh Thy căng thẳng.
Cô chần chờ một lát rồi lên xe. Cửa xe đóng lại, tài xế xoay vô lăng, vững vàng tiến vào làn đường.
Thùng xe khép kín tràn ngập khí thế áp bách của Tư Hải Minh. Đào Anh Thy hơi bất an. Chắc chắn Tư Hải Minh đã sớm đến đây, thấy cô ngồi một mình ở đó nên mới quay đoạn video kia. Nhưng cô bất an cái gì? Cô đâu làm sai chuyện gì?
“Em đang nghĩ gì?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh đánh vỡ không khí im lặng trong xe, con ngươi đen sâu thẳm.
Chương 470: Tôi chuẩn bị dọn qua nhà ba tôi
Đào Anh Thy nghĩ, quả nhiên như cô nghĩ, Tư Hải Minh đã đến từ lâu. Cô đáp: “Tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình chứ không suy nghĩ gì. Cô không có dũng khí nói mình chuẩn bị dọn đến nhà Đào Hải Trạch.
“Sao anh biết tôi ở đây?” Hỏi xong, thấy đôi mắt sắc bén của Tư Hải Minh, cô rũ mi mắt: “Thôi, đằng nào tôi ở đâu anh cũng tìm được.”
Tư Hải Minh rất tán thành điều này. Anh muốn tìm cô chỉ là chuyện đơn giản. Mọi ngõ ngách của thủ đô đều năm trong tâm mắt anh.
“Đào Hải Trạch tìm em?” Đào Anh Thy chấn động, lập tức nổi giận: “Tư Hải Minh, anh nghe lén điện thoại của tôi hả?” “Em nổi nóng gì vậy?” Tư Hải Minh cau mày.
“Tôi muốn xuống xe!” Đào Anh Thy tức giận đá lên cửa xe, không quan tâm đây có phải Rolls-Royce cao cấp hay không. Sau đó cô nắm cửa xe, nhưng ngay sau đó đã bị kéo đến trước mặt Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy nổi nóng: “Anh buông tôi ra!” Tư Hải Minh trầm mặt, đè cô ngồi lên ghế.
Đông Hải thở hổn hển nhìn người này, khí thế mãnh liệt bao vây quanh người cô khiến cô hoảng hốt: “Anh… Anh làm gì vậy?”
“Nếu tôi nghe lén thì tôi sẽ không hỏi em như vậy. Tư Hải Minh nhìn cô.
Đào Anh Thy run lên, hơi bình tĩnh lại mới nghĩ ra. Đúng là Tư Hải Minh không nghe lén cô, nếu nghe lén thì sao không biết chuyện Đào Hải Trạch kêu cô về nhà họ Xa? Nếu biết, sao anh ta có thể bình tĩnh như bây giờ?
“… Ông ta tìm tôi không có chuyện gì, chỉ nói là sắp vê thành phố Tấn”
“Hết rồi?”
“Còn gì nữa? Một mình tôi không thể ngồi đó nghỉ ngơi một lát sao? Còn gì mà suy nghĩ? Cho dù suy nghĩ thì cũng liên quan tới công việc, liên quan tới sáu đứa nhỏ.”
“Chỉ có chừng đó?”
“Ừ, chỉ chừng đó thôi” Đào Anh Thy tránh tâm mắt của anh, nhìn sang một bên. Ngay sau đó cô đã bị nắm cằm, bắt quay lại đối mặt với Tư Hải Minh, đôi môi bị anh chiếm đoạt.
“Ưm!” Đào Anh Thy không nhịn được rên lên, muốn đẩy người này ra, nề hà Tư Hải Minh mạnh mẽ khiến cô không thể chống cự. Đào Anh Thy bị anh hôn đến nghẹt thở, giống như muốn nuốt chửng cô, thật lâu sau mới buông cô ra.
“Ha… Ha..” Đào Anh Thy há miệng thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt ngấn lệ.
Thấy dáng vẻ mê người của cô, Tư Hải Minh lại muốn hôn cô, bị Đào Anh Thy né tránh: “Được chưa? Anh muốn khiến tôi nghẹt thở mà chết hả?” Tư Hải Minh cọ mũi lên mặt cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em đừng lo, tôi sẽ không để em chết, bất cứ kẻ nào cũng không được…”
Đào Anh Thy run lên, kháng cự đẩy anh ta ra: “Anh đứng lên được không?”
“Sợ tôi ăn em sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy chống cự dao động trong lòng: “Tư Hải Minh, đứng lên!” Thấy cô đỏ mặt, đôi mắt Tư Hải Minh sâu thẳm, ngón tay thô ráp lướt qua làn da mịn màng của cô.
Đào Anh Thy né tránh ánh mắt đầy xâm lược của anh ta, muốn ngồi dậy. Nhưng vừa nâng nửa người trên lên thì đã bị Tư Hải Minh hôn lên môi.
“Ưm! Anh… Làm gì… Buông tôi ra! Tôi van anh, Tư Hải Minh…”
“Còn chưa quen với tôi sao?” Tư Hải Minh nắm cằm cô, giọng nói càng khàn khàn, tràn đầy nguy hiểm. Ngay khi Tư Hải Minh kéo tay cô áp chế trên đỉnh đầu, cô buột miệng: “Tôi chuẩn bị dọn qua nhà ba tôi”