Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Chỉ có cậu ấy mới bảo vệ được cô

Võ Ái Nhi không nói gì, lòng hận thù vì bị Châu
Lam tính kế dâng lên!

Cô ta đã cảm thấy không đúng rồi! Châu Lam
sao có thể có lòng tốt như vậy, thì ra là gài bẫy
mình!

Cái thứ khốn khiếp!



"Tôi nể tình quan hệ của chúng ta khá tốt cho
nên mới nói cho cô biết, đừng để bị người ta sử
dụng làm vũ khí mà không biết. Bây giờ Châu Lam
còn đang ở dài truyền hình, tôi tin là tối nay sẽ bị
đuổi đi, cũng coi như giúp cô báo thù. Chúc cô
quay phim xong sớm ở châu Phi, bái bai!"

Nói xong, Đào Anh Thy dựa vào ghế nhắm
mắt dưỡng thần, chiều còn có một chương trình
phải quay, cô cân nghĩ ngơi một lát.

Không bao lâu, Lâm Anh tới: ˆMC Thy, bên
ngoài đài truyên hình có rất nhiều fan hâm mộ
của Võ Ái Nhi"

Đào Anh Thy khẽ nhếch miệng, tới nhanh đây.



"Đi, tới phòng camera giám sát xem."

Đào Anh Thy và Lâm Anh cùng tới phòng
giám sát.

Trong video của camera giám sát bên ngoài
cửa lớn, Châu Lam vừa đi ra liên bị fan hâm mộ
của Võ Ái Nhi xông tới, còn có cả phóng viên.

Người phỏng vấn thì phỏng vấn, fan hâm mộ
thì túm tóc.

Cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.

Nếu không có bảo vệ kéo ra, chỉ sợ là Châu
Lam phải bò mà đi rồi.

Rời khỏi phòng giám sát, Lâm Anh nói: "Châu
Lam đúng là đáng đời, làm nhiều việc hèn hạ vô sỉ
như vậy. Những người trong bộ phận trước kia
sùng bái Châu Lam như vậy, bây giờ bị vả mặt đến
nỗi không dám nói câu gì"

"Người luôn có lúc bị mê hoặc, tôi có thể
thông cảm”

Tâm trạng của Đào Anh Thy rất tốt, sáng sớm
hôm sau liền tới Minh Uyển, muốn cùng ăn sáng
với sáu đứa nhóc.

Lúc tới, sáu đứa còn chưa xuống, chỉ thấy dì
Hà đi từ phòng bếp ra.

"Dì Hà!"

Dì Hà nhìn thấy Đào Anh Thy thì ngạc nhiên:
“... Anh Thy?"

"Sáu đứa vẫn chưa dậy ạ?" Đào Anh Thy hỏi.

"Vẫn chưa, tôi đang chuẩn bị lên lâu xem
đây!" Dì Hà nói.

"Đi thôi, chúng ta cùng đi... Đào Anh Thy nói,
vừa liếc mắt liền sững sờ: "Dì Hà, dì không đeo sợi
dây chuyên tôi tặng dì sao? Sao lại vẫn đeo sợi cũ
thế?"

"Cái kia mới, tôi không hợp...' Trong mắt dì Hà
lóe lên tia che giấu.

Đào Anh Thy cười: "Cái đó sao mà không
hợp? Chỉ là một sợi dây chuyên thôi mà, sau này
tôi kiếm được nhiều tiên hơn sẽ mua cho dì thật
nhiều đồ trang sức, dì đều phải đeo lên đấy."

"Được, vậy tối nay tôi đeo." Dì Hà biết lòng
hiểu thảo của cô.

Nhưng trong lòng lại càng khó chịu...






5-21.png
transparent.gif


6-23.png
transparent.gif









7-21.png

Chương 422: Đừng để tôi trông thấy lần nữa

Đào Anh Thy nhìn bóng lưng của dì Hà, hoang
mang khó hiểu.

Không phải do dì Hà ở Minh Uyển lâu, nên nảy
sinh những suy nghĩ không nên nảy sinh ư?

Dì Hà sao mà biết cô đang bị Tư Hải Minh
khống chế, loại cảm giác sợ hãi nhưng bất lực,
không thể phản kháng kia khó mà loại bỏ, tựa
nhìn bóng ma về người ba trong quá khứ vậy...



Cửa mở ra, bóng đen ngăn ánh sáng, cả
người Đào Anh Thy chấn động, quay sang, chạm
phải ánh mắt đen sâu như vực thẳm của Tư Hải
Minh.

Tư Hải Minh đứng trước cửa, dáng người cao
to, trên người mặc quần áo ngủ, cổ áo còn hơi hé,
lộ ra đường cong cường tráng. Mà dưới chân, sáu
đứa nhỏ ôm chặt không buông, Bảo Nam còn ác
hơn, cắn vạt áo ngủ của Tư Hải Minh, bị kéo đi
trên thảm.

“.... Đào Anh Thy cạn lời.

"Mẹ ơi!"



"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi!"

Sáu đứa thấy Đào Anh Thy thì hai mắt như
phát sáng, lập tức buông tay, nhào về phía cô,
giống như sáu viên thịt nhảy nhót, vui sướng vô

cùng.

Đào Anh Thy xoa xoa cái đầu nhỏ của bọn
chúng, nụ cười trên mặt cứng ngắc, vừa rôi ở
trong phòng làm gì vậy? Trông sắc mặt ba của
mấy đứa kinh khủng quá...

Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hải
Minh, sửng sốt một chút.

Sắc mặt Tư Hải Minh vừa mới trông rất khủng
bố, thoáng cái liên thay đổi, khí thế cả người thu
lại.

Chẳng lễ là ảo giác của cô?

"Tôi dẫn lũ nhóc xuống dưới” Đào Anh Thy cúi
đầu nhìn đám nhóc nói: "Đi thôi. Chúng ta xuống
ăn sáng nào!"

"Vâng ạ!" Sáu đứa nhóc theo chân Đào Anh
Thy xuống thang máy.

Ánh mắt Tư Hải Minh dõi theo, im lặng không
nói gì.

Trên bàn ăn, Tư Hải Minh và Đào Anh Thy
cùng ăn sáng với sáu đứa nhỏ.

Tâm tư của cô đều đặt trên người sáu đứa
nhóc, nhìn mấy đứa ăn cơm đáng yêu vô cùng,
trái tim cảm thấy thật ấm áp.

Đào Anh Thy nghĩ, bây giờ Tư Hải Minh không
thể không dậy muộn được nữa rồi, công lao của
sáu đứa là lớn nhất!

Bào Điển đi tới, đứng bên cạnh Tư Hải Minh,
có hơi cúi người: "Cậu Hải Minh, người bên kia tới,
đang ở ngoài cửa."

"Không cần để ý đến”

Bào Điển liên đi xuống.




Đào Anh Thy yên lặng dùng bữa sáng, nghĩ



15-18.png
transparent.gif









16-21.png
transparent.gif


17-20.png

Chương 423: Chỉ là một người không quan trọng

“Vâng!” Vệ sĩ bên cạnh lập tức hoảng sợ đáp.

Tư Hải Minh mở cửa xe bước lên rồi đóng
sâm cửa lại, dứt khoát rời đi.

Tư Lệnh Sơn không dám tin những gì ông ta
vừa mới nghe, lúc đó Tư Hải Minh rất hung hăng,
có khả giết luôn ba anh cũng không chừng.



Anh hận ông ta đến vậy sao?

Khi nghe con trai ruột nói với mình những lời
không khách sáo như vậy, trong lòng cảm thấy
như thế nào, cũng chỉ có mỗi mình Tư Lệnh Sơn
biết thôi.

“Mời ông đi cho!” Đến vệ sĩ cũng bắt đầu

không còn khách sáo với ông ta nữa. "Nếu ông
không đi, đừng trách chúng tôi động tay với ông!"



Tư Lệnh Sơn nhìn tên vệ sĩ dữ tợn, lê bàn
chân yếu ớt trở lại xe, khởi động xe rời đi.

Sau khi Tư Hải Minh lên xe, Đào Anh Thy liền
cảm thấy một bầu không khí im lặng ngột ngạt
bao trùm chiếc xe.

Anh đang nhẫn nhịn, như thể nguy hiểm có
thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Nhà họ Tư chính là điểm yếu của Tư Hải Minh,
không thể động vào dù chỉ một chút, vậy mà bây
giờ Tư Lệnh Sơn lại tìm đến tận cửa.

Chẳng khác mục đích đến biệt thự Minh Uyển
lần trước, để thăm sáu đứa nhỏ.

Con trai cũng không còn, lấy đâu ra cháu trai?

Tư Lệnh Sơn này cũng là người có suy nghĩ,

Tư Hải Minh nhìn vào đôi mắt to trong sáng
và ngây thơ của bọn họ, hắc khí đáng sợ trên
người cũng được giảm bớt.

"Ba biết rồi."

Tâm trạng căng thẳng của Đào Anh Thy cũng
được thả lỏng.

Dấu sao tính tình của Tư Hải Minh luôn bất
thường, người bị anh ảnh hưởng đến nhiều nhất
chính là cô.

Miếng “nghịch lân” ăn vào xương cốt đó
không phải Tư Lệnh Sơn và Liêu Ninh tạo thành
sao? Nhưng trong mắt của Tư Hải Minh, cô chính
là con gái của Liêu Ninh, giận cá chém thớt, cũng
không phải là một lần hai lần...

Đến trường học, sáu bé con theo cô giáo đi
vào trong, Đào Anh Thy nói: “Anh đi trước đi, tôi
vào trong xem thử, tôi sẽ đi tài điện vê công ty

Tư Hải Minh nhìn vào đôi mắt to trong sáng
và ngây thơ của bọn họ, hắc khí đáng sợ trên
người cũng được giảm bớt.

"Ba biết rồi."

Tâm trạng căng thẳng của Đào Anh Thy cũng
được thả lỏng.

Dấu sao tính tình của Tư Hải Minh luôn bất
thường, người bị anh ảnh hưởng đến nhiều nhất
chính là cô.

Miếng “nghịch lân” ăn vào xương cốt đó
không phải Tư Lệnh Sơn và Liêu Ninh tạo thành
sao? Nhưng trong mắt của Tư Hải Minh, cô chính
là con gái của Liêu Ninh, giận cá chém thớt, cũng
không phải là một lần hai lần...




Đến trường học, sáu bé con theo cô giáo đi
vào trong, Đào Anh Thy nói: “Anh đi trước đi, tôi
vào trong xem thử, tôi sẽ đi tài điện vê công ty



25-17.png
transparent.gif









26-19.png
transparent.gif


27-18.png
transparent.gif



Chương 424: Quay lại

Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn anh, không phải
Tư Hải Minh đi rồi sao? Sao còn mò về nữa?

“Em muốn đưa bọn nhỏ đi đâu?” Tư Hải Minh
hỏi.

“Cái gì?” Đào Anh Thy không hiểu.



"Phía sau.'

Đào Anh Thy bối rối quay đầu lại, sáu bé con
đang xếp hàng lắng lặng đi theo phía sau khiến
cô vô cùng kinh ngạc: “Trời ạ! Các con sao lại
chạy ra ngoài?" Chắc là do đang suy nghĩ lung
tung nên mới không phát giác ral

Bây giờ nghĩ lại, chẳng trách mọi người đi
đường vừa rồi đều nhìn cô cười!

Sáu bé con bước tới ôm chân Đào Anh Thy.



“Bọn con muốn đi theo mẹ làm việc!” Bảo
Nam hét lên.

“Đi làm với mẹ thì có thể được găo mẹ mọi lúc
rồi!” Bảo Vỹ nói.

“Không muốn đi học!” Bảo Long nói.

"Không muốn...' Bảo My.

“Đến chỗ mẹ làm việc, sau này không phải sẽ
làm phiên mẹ chứ?” Bảo Hân hỏi.

“Làm việc... cùng mẹ!” Bảo An gật đầu đồng ý.

Đào Anh Thy nhìn sáu cái miệng nhỏ nhắn
gào khóc đòi ăn, thật sự khiến cô toát mồ hôi
lạnh, cô đi làm việc thì làm sao có thể mang đám
nhóc này theo được chứ?

Chỉ sợ sáu đứa nhóc này xuất hiện trên tivi, sẽ
gây ra một chấn động lớn!

Hơn nữa với cái suy nghĩ không muốn đi học,
thật là không ngoan nha.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Giáo viên mẫu giáo
vội vàng chạy tới: “Thực xin lỗi! Tôi vừa quay đi
liền không thấy bọn nhỏ đâu, là tôi sơ suất!"

Đào Anh Thy thấy dáng vẻ sợ hãi của cô giáo
mầm non, nghĩ chắc cô ấy cũng không cô ý, nên
không có trách cứ, quyên thế của Tư Hải Minh
cũng đủ khiến cô ấy hồn phi phách tán rồi.

“Không sao, bọn nhóc này cũng nghịch ngợm
quá đấy?" Đào Anh Thy ngồi xuống, nói với sáu bé
con: “Phải ngoan ngoãn đi học, đừng gây phiên
phức cho cô giáo. Mẹ phải làm việc, các con thì đi
học, đây gọi là phân công hợp tác. Càng không
được tự mình chạy ra ngoài, lỡ như không thấy
đâu, mẹ sẽ rất lo lắng đấy, có biết không?”

“Mẹ ơi, thế tối nay có ngủ cùng bọn con
không?” Bảo Vỹ hỏi.

Đào Anh Thy bị ánh mắt ngây thơ trong veo
lại có phân trông mong của sáu bé con nhìn
chằm chằm thật sự không nỡ nhẫn tâm từ chối:
“... Hôm nay không bận, tan làm rồi mẹ sẽ đến
biệt thự Minh Uyển”

“Yeahl” Sáu đứa nhỏ đột nhiên phá lên cười.

Cô giáo bước tới nói: "Tôi sẽ đưa chúng trở lại
trường học!"

“Làm phiền cô giáo quá” Đào Anh Thy lễ phép
nói.

"Không sao không sao!"

Sáu bé con ngoan ngoãn làm theo lời cô
giáo,đứa nào đứa nấy bé xíu, tròn vo mũm mĩm.




Đi được vài bước thì quay lại, vẫy vây đôi tay
bé nhỏ chào Đào Anh Thy.

"Bọn con đi học đây! Bọn con sẽ ngoan



35-12.png
transparent.gif









36-14.png
transparent.gif


37-15.png

Chương 425: Cảm thấy tủi thân à

Đào Anh Thy nhìn những người đi làm ở đài
truyên hình ngoài cửa kính xe, nói: "Tôi đi xuống
đây"

Nói xong liền đứng dậy muốn đẩy cửa.

Tay còn chưa chạm vào cửa xe, cổ tay đã bị
siết chặt, kéo lại.



Trái tim Đào Anh Thy như nhảy lên cổ họng,
quay sang, lập tức đụng phải cặp mắt sắc bén mà
thâm trầm của Tư Hải Minh.

Trong lòng có hơi căng thẳng: "Anh Hải
Minh..."

Còn chưa nói xong, Tư Hải Minh đã lấy ra một
chiếc đồng hồ đeo lên cổ tay trắng nõn xinh đẹp

của cô.



Là chiếc đồng hồ đã bị Võ Ái Nhi lấy đi...

Tư Hải Minh tự tay giúp cô đeo lên.

Cho nên, Tư Hải Minh quay xe là vì muốn lấy
lại đông hồ cho cô?

Cố tay lại lân nữa được đeo chiếc đồng hồ
lên, bị lòng bàn tay thô ráp của Tư Hải Minh đụng
vào, cô không dám động đậy.

"Không cho phép tháo xuống.” Tư Hải Minh bá
đạo nói.

"Biết rôi, lúc quay chương trình cũng phải
đeo." Đào Anh Thy nói, muốn rút tay về xuống xe,
nhưng lực nắm tay của Tư Hải Minh vẫn không
buông lỏng. Ngay lúc nhịp tim của cô trở nên bất
ổn, người lại bị kéo qua: "AI"

Miệng nhỏ la lên tiếng hoảng sợ của Đào Anh

Thy bị Tư Hải Minh chuẩn xác hôn xuống, đánh
chiếm, mang theo sự bá đạo và trừng phạt.

Một hồi lâu sau mới buông ra, Đào Anh Thy
hoa mắt chóng mắt nhanh chóng hít thở, dường
như chỉ cần chậm một giây nữa, cô sẽ bị tắt thở.

Trọng lượng cả người đều ghé vào lồng ngực
rắn chắc của Tư Hải Minh, thở gấp từng hơi.

Ngước con mắt ngập nước lên, vẻ mặt phiếm
hồng.

Tư Hải Minh giơ tay lên, lòng bàn tay quẹt qua
môi cô, non mịn mềm mại.

Cảm giác thô ráp khiến Đào Anh Thy mấp
máy môi, hơi nghiêng mặt đi chỗ khác.

"Không có gì muốn nói hả?" Giọng nói của Tư
Hải Minh vẫn còn hơi khàn khàn, mang theo vẻ
nguy hiểm.

"Nói gì chứ?" Đào Anh Thy hỏi, vừa đụng phải
ánh mắt của Tư Hải Minh thì vội né đi: "Anh nói là
nhà họ Tư à?”

"Chém bọn họ thành ngàn mảnh, nghiên
xương thành tro, được không?" Tư Hải Minh
dường như vẫn đang thảo luận vê điêu vô cùng
tàn nhẫn này với Đào Anh Thy.

"Anh đang muốn đối phó với bọn họ hay là
muốn trừng phạt tôi?" Đào Anh Thy cụp mặt
xuống, ổn định lại tâm trạng sợ hãi, hỏi.

Tư Hải Minh nheo lại đôi mắt đen, ánh mắt rơi
vào trên khuôn mặt tái nhợt của cô, không lên
tiếng.




Đào Anh Thy không nhìn Tư Hải Minh, trực
tiếp xích lại gân, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng hơi
lạnh của anh.

Cô dùng cách này để vỗ về Tư Hải Minh, dựa



45-11.png
transparent.gif









46-12.png

Chương 426: Đến khách sạn tìm tôi

Tủi thân còn cần phải nói à? Nhưng cô không
dám nói.

Lúc này, Tư Hải Minh giống như một con thú
dữ có thể ra vào tự do trong lồng sắt bất cứ lúc
nào, đang suy nghĩ có nên đi ra hay tiếp tục ẩn
nhãn trong lồng sắt.

"Mấy giờ tan làm?”



Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến Đào Anh Thy
sửng sốt một chút, không biết vì sao anh lại hỏi
điều này, còn không hề có nửa điểm quan hệ với
chuyện kia.

“...Xem bản thu âm có suôn sẻ không, nếu
suôn sẻ thì có thể tan làm đúng giờ... Đào Anh

Thy nói.

Tư Hải Minh xuống khỏi người cô: "Tan làm sẽ
đón em"



Đào Anh Thy có chút ngây ngốc.

Tình cảnh có phải chuyển đổi hơi nhanh
không?

Một giây trước cô còn cảm thấy mình sẽ bị Tư
Hải Minh ăn tươi nuốt sống, tư thế và phản ứng
của anh đều đang chờ phát tiết rồi, một giây sau
lại thu lại loại nguy hiểm đó về.

"Muốn tiếp tục à?" Tư Hải Minh bắt chéo
chân, khí thế âm trầm, mắt đen chăm chú nhìn cô,
giọng nói khàn khàn đầy từ tính.

Biểu cảm của cô chấn, Tư Hải Minh lại truyền
lại ánh mắt mang tín hiệu nguy hiểm, khiến cô vội
vàng đứng dậy: “Không, tôi sắp muộn rồi!"

Cô chắc chắn rằng chỉ cần do dự thêm nửa
giây nữa thôi, Tư Hải Minh sẽ nhào tới, kết cục là
cô sẽ không xuống xe được, đúng là đáng sợi"

Nhảy ra khỏi xe, đi đến cổng đài truyền hình,
gần như là chạy trối chết.

Một đường trở vê văn phòng, ngôi trước bàn
làm việc, thở hổn hển.

Có cảm giác may mắn khi sống sót sau tai
nạn.

Dưới tình huống đó mà Tư Hải Minh lại buông
tha cho cô, đầu óc cô lúc này ong ong, cứ như
đang nằm mơ.

Nhịp tim khôi phục như bình thường, tinh
thần cũng tỉnh táo lại.

Tư Hải Minh tức giận vì Tư Lệnh Sơn là thật,
mà hành động mà anh ta đối với cô cũng nồng
đậm nguy hiểm.

Cuối cùng vì sao lại kiêm chế?

Cô không có cách nào nói với Tư Hải Minh
"chuyện đã qua rồi thì để nói qua đi”, khúc mắc
trong lòng anh sâu bao nhiêu mới vô duyên vô cớ
giận chó đánh mèo tren người Đào Anh Thy, cô
hiểu rất rõ.

Cho nên không dám đi chọc giận anh.

Cô hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Tư
Hải Minh, có điều chỉ là miệng thịt chịu tội trên
thớt gỗ mà thôi.

Cô có thể thoát được hay không, hoàn toàn
dựa vào may mắn.




Lâm Anh gõ cửa đi vào, nhìn vê phía Đào Anh
Thy, kinh ngạc hỏi: "MC Thy, môi của cô sao sưng
đỏ vậy?"

Đào Anh Thy liếc mặt trốn tránh: "Ăn phải ớt
cay."



55-12.png
transparent.gif









56-13.png
transparent.gif


57-13.png

Chương 427: Cần phải giải thoát

Dì Hà đứng ở đó, tức giận đến cả người phát
run, lại sợ nếu chậm trễ thì Đào Hải Trạch sẽ thực
sự phát tán video đi.

Đành phải tới khách sạn.

Cửa khách sạn vừa mở, Đào Hải Trạch nhìn dì
Hà đứng ngoài cửa, nói: "Vào đi."



Dì Hà không dám đi vào, sau lại bị Đào Hải
Trạch túm vào, rôi đóng cửa lại.

Đào Hải Trạch mặc áo tắm của khách sạn,
dường như là vừa mới tắm xong.

Nhìn dì Hà núp ở một bên, nói: "Thật ra dựa
vào điều kiện của tôi, muốn tìm phụ nữ trẻ đẹp dễ
như trở bàn tay, nhưng tôi lại hết lần này tới lần

khác tìm bà, bà không nhìn ra vì sao ư? Bà không
cho rằng đây chính là nam nữ hẹn hò bình thường
sao?"



"Bình thường?" Dì Hà nhìn ông ta mà thấy
buồn nôn: "Ông có lúc nào bình thường vậy?
Cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ, cuộc hôn nhân
thứ hai vẫn không trân trọng nó, ông đúng là chó
không đổi được tính thích ăn phân! Tôi thật sự
thấy thương cho vợ ông, lại tìm được một kẻ
chẳng ra gì như ông!"

Đào Hải Trạch đấy kính mắt: "Ngọc Hà, thế
giới này chính là như vậy, bà không làm thì có
người khác làm, với cả tôi và vợ tôi đã sớm không
còn tình cảm. Trước kia, hôi còn ở nông thôn tôi
đã thích bà, bây giờ vân thích, bà theo tôi đỉ, tôi sẽ
không bạc đãi bà.

"Vậy ông xóa bỏ video đi, tôi mới tin lời ông
nói."

"Chỉ cần bà theo tôi, video mãi mãi sẽ an
toàn." Đào Hải Trạch kéo tay bà, dì Hà phản cảm
né tránh, Đào Hải Trạch liền nổi thú tính áp đảo bà
lên giường, vừa định cưỡng ép cởi quân áo dì Hà
thì tiếng đập cửa liền vang lên.

Đào Hải Trạch mất hứng hỏi: "Ai vậy?”

Ngoài cửa không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng
đập cửa không ngừng vang lên.

Tiếng gõ khiến cho Đào Hải Trạch tức giận,
rời khỏi người dì Hà, đi ra mở cửa.

Lúc mở cửa ra, Đào Hải Trạch liên bị dọa sợ.

Đứng ngoài cửa không phải ai khác mà chính
là vợ của ông ta.

"Vợ... vợ ơi, sao bà lại tới nơi này?” Đào Hải
Trạch đè nén lại hoảng hốt trong lòng, hỏi.

"Vì sao tôi không thể tới đây? Tôi vẫn luôn lấy

làm lạ, vì sao ông cứ luôn chạy tới thành phố này?”

"Tôi đã nói là tôi tới bàn chuyện làm ăn rồi..."
Đào Hải Trạch giải thích.

"Thật sao?" Xa Huệ Anh trực tiếp đẩy Đào Hải
Trạch ra, đi vào trong phòng, lúc đối mặt với dì Hà
thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Đây chính là chuyện
làm ăn mà ông bàn à? Được lắm! Dám dụ dỗ đàn
ông đã có vợ, vậy thì phải chụp lại cho tất cả mọi
người xem vẻ mặt của tuesday chứ!"




Dì Hà vừa nhục nhã vừa xấu hổ khi bị bắt tại
trận, lúc này Xa Huệ Anh còn câm điện thoại chụp
ảnh bà, bà vội vã cúi đầu, tránh đi ống kính:
"Không phải như vậy, không phải.. "

Xa Huệ Anh dùng một tay nắm lấy tóc của dì
Hà: “Có gan làm tuesday lại không có gan cho
người ta biết à?"

"A!" Dì Hà bị đau kêu lên.



65-8.png
transparent.gif









66-12.png
transparent.gif



Chương 428: Dì Hà không nhận điện thoại

Sự xuất hiện của vợ Đào Hải Trạch như bứt
nốt cọng rơm níu mạng cuối cùng trong lòng bà...

Dì Hà lấy điện thoại di động ra, kéo đến số
điện thoại của Đào Anh Thy, nước mắt không
ngừng rơi.

Điều duy nhất bà quan tâm là Đào Anh Thy và
lũ trẻ...



Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng về điều
đó nữa, đánh nhóc đang ở Minh Uyển, là con của
Tư Hải Minh, rất an toàn, sau này sẽ khỏe mạnh
lớn lên.

Về phần Đào Anh Thy, cô ấy nhất định sẽ rất

hạnh phúc.

Chỉ là bây giờ, bà rất nhớ bọn họ, muốn được
nghe giọng nói của bọn họ.



Đào Anh Thy đang nghe đạo diễn giảng giải
kịch bản, quay đầu thấy Lâm Anh cầm điện thoại
tới: "MC Thy, tôi đi qua văn phòng của cô, thấy
điện thoại của cô cứ không ngừng reo, bây giờ
cúp máy rồi."

"Đạo diễn, tôi đi gọi điện thoại một chút được
không?" Đào Anh Thy hỏi.

"Được, đi đi, nghỉ ngơi một lát đã."

Đào Anh Thy cầm điện thoại di động đi sang
một bên, thấy là dì Hà gọi tới, ba cuộc gọi nhỡ, lúc
này tìm cô có việc gì?”

Gọi lại, nhưng không có ai trả lời.

Đào Anh Thy lại gọi, nhưng vẫn không có ai

trả lời.

Nghĩ là có thể dì Hà thấy cô không nghe điện
thoại nên đi làm việc khác trước, đợi lát thấy cuộc
gọi nhỡ, dì ấy sẽ gọi lại thôi.

Nhưng đến giờ nghỉ, dì Hà cũng không gọi lại.

Đào Anh Thy không yên lòng, lại gọi lại lân
nữa, nhưng vẫn không có ai nghe.

Kỳ quái, không mang điện thoại bên người lâu
như vậy sao?

Cô cảm thấy nghi ngờ, dì Hà gọi liên tiếp ba
cuộc, hồi trước cũng không như vậy.

Nếu như không phải việc gì gấp cũng sẽ
không gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.

Vậy bây giờ làm sao không nhận...

"MC Thy, có thể quay chưa?" Đạo diễn đi tới hỏi.

Đào Anh Thy hoàn hồn: "Có thể”

Đứng trên sân khấu, máy móc vào vị trí, bắt
đầu quay.

Đào Anh Thy vốn đã thuộc làu kịch bản,
nhưng lúc này lại không biết nói gì, trong đầu rối
bời.

"Thật xin lỗi, có thể làm lại không?" Đào Anh
Thy áy náy hỏi.

"Có thể”

Lại bắt đầu thu lại, mặt ngoài thì coi như qua
được, trên thực tế, chỉ có mình Đào Anh Thy biết
tâm hồn mình đã bay đi nơi nào. Bừng tỉnh một
cái, tấm thẻ trên tay liền rơi xuống.




Đào Anh Thy nhìn chằm chằm vào tấm thể
bất động trên đất kia.

Đạo diễn chỉ có thể dừng quay.



75-10.png
transparent.gif









76-12.png
transparent.gif


77-13.png

Chương 429: Dì Hà chết rồi

Nói xong liền quay người chạy đi.

Cô luôn cảm thấy phải nhìn thấy dì Hà trước
mới có thể an tâm lại.

Đào Anh Thy rời khỏi đài truyên hình, bắt một
chiếc taxi rồi trực tiếp đi về phía nhà trọ.



Tiến vào khu chung cư, vừa tới tâng dưới khu
mình ở, bên tai vang lên một tiếng bịch, dọa Đào
Anh Thy giật mình kêu to, ngã nhào xuống đất.

Cái gì... cái gì rơi xuống vậy?

Đào Anh Thy che ngực, chưa hoàn hồn nhìn
về phía đó, hơn hai mét, có một người nằm rạp
xuống đất, không nhìn thấy mặt, óc đều văng ra,
máu đỏ tươi chảy khỏi cơ thể, dọc theo bồn hoa

bên cạnh chảy ra đường, mùi máu tươi ngập tràn
trong không khí, kích thích lục phủ ngũ tạng của
người ta.



Cả người Đào Anh Thy cứng đờ nhìn người
kia, vẻ mặt trắng bệch, bờ môi đều đang phát run,
từ đầu đến chân cứ như bị ném vào hầm băng.

Những người khác trong chung cư bị kinh
động chạy ra, không ai dám tới gần.

"Sao lại như vậy?"

"Không biết nữa...

"Rơi từ lâu mấy xuống vậy?"

"Không biết, không có ai trong thấy cả"

"Người này khẳng định không xong rồi, não
cũng văng ra...

Một trận bàn tán xôn xao vang lên.

Quản lý tòa nhà chạy tới, lập tức xua đám
người ra, bảo vệ hiện trường, cũng gọi điện báo
cho cảnh sát.

Đào Anh Thy chống đỡ cơ thể mềm nhũn,
từng bước một tới gần.

Quản lý vội vàng ngăn cô lại: "Cô không thể
tới, chờ cảnh sát... Cô Thy?" Quản lý nhìn thấy
Đào Anh Thy thì sửng sốt.

"Tôi... tôi chỉ nhìn một chút...' Đào Anh Thy
đẩy quản lý ra, hất tóc của người đang nằm rạp
trên mặt đất ra, tay run rấy, cả người ngồi phệt
xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Dì... Dì Hà..."

Quản lý nhìn thấy mặt dì Hà cũng trợn tròn
mắt, Đào Anh Thy thường xuyên ở chỗ này với dì
Hà, cho nên rất quen.

Đào Anh Thy dùng một tay bất lực nắm lấy
ống quấn của quản lý: "Gọi... gọi cứu thương, gọi

cứu thương chưa?”

"Gọi rôi, xe cứu thương sẽ tới nhanh thôi."
Quản lý nhìn vẻ mặt bi thương của cô, trong lòng
cũng rất khó chịu, muốn kéo cô đi nhưng lại có
chút không đành lòng.

Quay người vội gọi điện thoại cho một người
khác: "Anh Vĩ, cô Thy xảy ra chuyện rồi"

Không sai, khu chung cư này đã nằm trong
tầm kiểm soát của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy muốn chạm vào dì Hà, nhưng lại
không dám, nước mắt một mực tuôn rơi: "Dì Hà
không có chuyện gì đâu, xe cứu thương sắp tới
rôi, sẽ không có chuyện gì đâu..."




Cô ngửa mặt lên, nhìn vê phía cửa sổ trên
tâng lâu.

Nước mắt lại chảy xuống.



85-7.png
transparent.gif









86-8.png
transparent.gif


87-10.png

Chương 430: Là lỗi của cô

Một số nhân viên cảnh sát đã đến căn hộ trên
tầng tám để điều tra xem liệu đó có phải là trượt
chân ngã hay một vụ giết người.

"Xin hỏi người đã chết là gì của cô?” Cảnh sát
hỏi.

Đào Anh Thy nhìn người cảnh sát trước mặt
mà run rấy, nước mắt lặng lễ rơi.



Cảnh sát thở dài nói: "Tôi biết cô rất buồn,
nhưng sự việc phải được điều tra rõ ràng. Đó là
sự tôn trọng lớn nhất dành cho người chết."

"Đó là dì của tôi, vẫn luôn chăm sóc tôi... Lúc
dì ấy gọi điện thoại tôi không có nhận, khi gọi lại
cho dì ấy thì dì ấy cũng không nghe, tôi lo lắng

nên mới tới xem thử, vừa hay tới nơi đó..." Đào
Anh Thy chỉ vào tâng phía dưới: “... liền ngã
xuống:

"Tại sao cô lại lo lắng?"



"Tôi cũng không biết..." Đào Anh Thy sụp đổ
lắc đầu, lúc ấy chẳng qua chỉ thấy trong lòng bất
an...

“Ngoài việc hôm nay gọi điện cho cô, bà ấy có
gì bất thường không?” Viên cảnh sát hỏi.

Đào Anh Thy im lặng, gân đây phải quay
chương trình, cộng thêm vụ đông hô mà tranh
đấu với Châu Lam, lúc về Minh Uyển thì tâm tư
cũng đặt trên sáu đứa nhỏ, vốn không chú ý tới dì
Hà có điểm nào bất thường...

Là lỗi của cô...

Cảnh sát điều tra trên lâu đi xuống và nói:
"Tạm thời loại bỏ khả năng bị giết, hẳn là do đang

quét dọn vệ sinh thì trượt chân rơi xuống. Trên
ban công còn có điện thoại và khăn lau, cần
mang về cục kiểm tra một chút:

Vô ý bị trượt chân ngã... Trong mắt Đào Anh
Thy ngập nước mắt, tại sao lại đối với dì Hà như
Vậy...

"Đưa người về khám nghiệm tử thu trước."
Cảnh sát nói.

Đào Anh Thy nhìn chằm chăm bác sĩ pháp y
bỏ dì Qiu vào túi đựng xác, cảnh sát nói với cô:
"Nếu không có gì khả nghi, chúng tôi sẽ thông
báo cho cô biết."

Cảnh sát rời đi.

Đào Anh Thy đứng nơi đó, đầu nặng mà chân
nhẹ, lui về sau, lảo đảo ngã xuống, cứ tưởng là sẽ
ngã ngồi trên đất, ai ngờ được người phía sau kịp
thời ôm lấy.

Vòng tay kiên định và vững chắc khiến cô
ngẩng đầu lên, khi đôi đồng tử đẫm lệ đập vào
đôi mắt đen sâu thảm quen thuộc liền run lên,
một giọt nước mắt lại lăn xuống.

Tư Hải Minh lập tức bế cô lên, quay người đi
vê phía xe.

Xe rời khỏi khu chung cư, lạc vào dòng xe cộ.

Sau khi lên xe, Tư Hải Minh vẫn luôn ôm lấy
Đào Anh Thy, để cô ngồi trên dùi anh, ánh mắt
buông thõng, không nhúc nhích, trên mặt còn
đọng nước mắt.




“Tôi sẽ lo việc này” Tư Hải Minh dùng bàn tay
thô ráp lau đi nước mắt trên mặt cô, nói.

"Cảnh sát nói đó là một vụ trượt chân ngoài ý
muốn... có phải do tôi gọi điện thoại cho dì Hà, dì
ấy vừa hay đang ở sát cửa sổ, sau đó không cẩn
thận liền...” Đào Anh Thy còn chưa nói xong, cằm



95-9.png
transparent.gif









96-10.png
transparent.gif


97-13.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK