Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551

Đào Anh Thy nằm trên giường thở hổn hển, nhìn thấy Tư Hải Minh bước vào phòng tắm.

Trong lòng thầm nghĩ đáng đời, người ta đã lựa lời mà khuyên đến thế rồi còn không nghe!

Phòng tắm vô cùng yên tĩnh, không hề nghe thấy tiếng nước chảy. Đào Anh Thy nằm trên giường, hơi thở đã trở lại bình thường.

Một lúc sau, cô bò dậy, xuống giường, đi về phía phòng tắm.

Cửa kính đục khép hờ, có một khe hở nho nhỏ.

Đào Anh Thy nhìn thấy Tư Hải Minh đang thay thuốc ở bên trong, vết thương khiến người ta sợ hãi. Bởi vì quá sốc nên trái tim cô đập thình thịch.

Chiếc áo sơ mi đen bị cởi ra, vóc dáng khỏe khoắn hiện ra, nhưng trên người anh lại có một vết thương khoảng mười centimet, kéo dài từ bả vai đến bụng, vô cùng đáng sợ!

Sao anh lại bị thương? Vì cứu cô sao? Cô cứ nghĩ anh chỉ bị thương ở tay mà thôi, không ngờ ngay cả bả vai cũng…

Đào Anh Thy bỗng nhớ tới lúc Tư Hải Minh kéo cô lại, tay của cô không với tới Tư Hải Minh, nhưng Tư Hải Minh muốn bắt chặt lấy tay cô, vì vậy bả vai anh bị ép xuống, sau đó thì…

Tư Hải Minh nhíu mày, nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, lúc quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng Đào Anh

Thy đang đứng bên ngoài, anh sững lại, kéo nhan chiếc áo phủ lên cơ thể che đi vết thương đáng sợ ấy. Khi Đào Anh Thy bị phát hiện cũng không trốn tránh, cô đẩy cửa kính ra bước vào bên trong: “Anh

đổi thuốc không tiện đâu, để tôi giúp anh!” “Không sợ à?” Tư Hải Minh nhìn cô, im lặng.

Đào Anh Thy không nói gì, đi tới trước mặt Tư Hải Minh nhẹ nhàng kéo chiếc áo sơ mi đen xuống, vết thương dữ tợn lộ ra, lúc tận mắt nhìn thẳng nó, tay cô khẽ run.

Cầm lấy lọ thuốc trên tay Tư Hải Minh, ban nãy người này còn định trực tiếp đổ thẳng thuốc lên trên miệng vết thương sao?

Đào Anh Thy cầm lấy một que tăm bông, chấm một ít nước thuốc, nói: “Tôi sẽ thật là nhẹ tay.”

Sau đó cô chấm nhẹ lên miệng vết thương, nhìn vết thương đáng sợ vậy, tay run là chuyện rất bình thường.

Vết thương sâu như vậy, lúc đó Tư Hải Minh không cảm thấy đau hay sao…

Đào Anh Thy ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm trên mặt Tư Hải Minh, xem phim bán thán mình có làm đau anh không, nhưng lại trực tiếp bất gặp đội mét trầm lặng của anh, đôi mát như một cái hang sáu, không ngừng quyến rũ người ta bước vào.

Đào Anh Thy cụp mắt.

Trên mặt Tư Hải Minh chẳng có biểu cám gi, dủ là nhỏ nhất.

Thật giống như thế anh không bị thương vậy, hoặc là cô chỉ đang xoa bóp cho anh mà thôi.

Anh ấy không sợ đau hay sao?

Đào Anh Thy nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, là Tư Hải Minh đã ẵm cô đi WC.

Trên người anh lúc đấy cũng đang bị thương, lẽ nào anh không sợ miệng vết thương bị vỡ ra hay sao.

“Ấy náy sao? Hửm?” Giọng nói trầm thấp khiến cho người khác hoàn toàn rung động vang vong trong phòng tắm.

“Nếu như sáu đứa nhìn thấy ba chúng bị thương, chúng nó chắc chắn sẽ rất đau lòng” Đào Anh Thy nói.

Tư Hải Minh nhìn cô, cô cụp mắt xuống, lông mi vừa dài vừa dày của cô khẽ chớp tạo thành bóng một cái quạt nhỏ dưới mí mắt.

“Anh vì cứu tôi nên mới bị thương, chắc chắn sẽ áy náy. Dù sao thì nếu không phải là tôi thì không ai có thể làm anh bị thương ” Đào Anh Thy dừng một lúc, mới nói.

“Tôi nhớ em đã từng nói, trong lòng em chỉ có mình tôi, bây giờ câu nói ấy còn tính không?” Tay Đào Anh Thy run nhẹ, cây tăm bông chọc nhẹ vào miệng vết thương làm cô sợ hết hồn, vội vàng rụt tay lại: “Xin lỗi, đau… đau không? Tôi không cố ý chọc vào đâu…” Mặt Tư Hải Minh như chẳng hề có chút đau đớn gì, vẫn như bình thường.

Thật khiến người ta nghi ngờ vết thương này là giả.

Nếu như anh đã chịu đựng giỏi như vậy, tại sao lúc ấy ấy đó lại không nhịn được chứ…

“Trả lời.”

“… Tất nhiên là còn tính.” Đào Anh Thy rụt tay lại, cầm lấy bằng gạc sạch quấn lên: “Tay anh…”

Băng gạc gỡ ra, lòng bàn tay Tư Hải Minh có một vết thương sâu.

Đào Anh Thy ổn định lại cảm xúc, tiếp tục bôi thuốc.

Sau khi đã bôi thuốc và quấn lại băng gạc, Đào Anh Thy định nói gì đó, thì bỗng nhiên cơ thể Tư Hải Minh ép sát tới khiến cô sợ đến ngừng thở.

“Làm làm gì thế?” Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cô, khiến mặt cô đỏ bừng, cô đưa tay ra muốn đẩy anh ra thì nghe thấy giọng nói trầm thấp mờ ám của anh vang lên ở ngay bên tai của cô

Chương 552: Đào Hải Trạch gọi điện

“Cơ thể tôi còn có vết thương.”

Câu nói này khiến cánh tay đang dơ ra của cô chững lại, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Cuối cùng vẫn là buông xuống.

Tư Hải Minh nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, không nói gì nữa mà im lặng bất thường.

Chương Vĩ nói Tư Viễn Hằng trở về rồi. Bởi vì Tư Triều Vũ hay là vì cô.

Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh không được bình thường: “… Anh làm sao thế?”

“Không cho phép tiếp xúc với người khác giới.”

“… Hả?” Đào Anh Thy nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Trong não cô quét một vòng những người khác giới bên cạnh mình, cô không có quá thân thiết với ai mà….

“Nghe chưa?” Tư Hải Minh khẽ đẩy cằm cô, ép cô nhìn mình.

“Nghe thấy rồi.” Đào Anh Thy không biết tên này lại phát điên chỗ nào nữa, nhắc đi nhắc lại hoài.

Cô không những không làm sai chuyện gì, lại còn bôi thuốc cho anh, còn nói trong lòng cô chỉ có anh. Làm sao lại chọc trúng chỗ nào của anh rồi?

Câu nâng mưa thất thường này thật sự là phủ hợp với tính cách của anh mà!

Đôi mắt đen như mực của Tư Hải Minh sắp dán chặt lên mặt Đào Anh Thy: “Nếu như bị tôi phát hiện, sự tự do bây giờ của em coi như tiêu tùng, hứm?”

Đào Anh Thy nghĩ lại, nghĩa là cô không thế đứng ngoài phạm vi giám sát của Tư Hải Minh, ví dụ như tới biệt thự của Đào Hải Trạch?

Cô phỏng đoán hỏi: “Lẽ nào trong lòng ngài Hải Minh đây đã nhắm đến ai là người khác giới đó rồi sao?”

Đôi mắt Tư Hải Minh không hề có gợn sóng “Không có.”

“Nếu như thật sự có người này, tôi sẽ nói cho em biết đầu tiên.” Đào Anh Thy bị anh làm cho hết cách.

Cơ thể bị anh ép đến góc tường.

Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn cô chăm chú, anh vòng tay qua eo của cô, nói với giọng trầm thấp: “Nhỏ như vậy, lần nào tôi cũng sợ là mình sẽ bẻ gãy nó.”

Vậy sau này anh nhẹ một chút. Biểu cảm Đào Anh Thy không được tự nhiên, cô cúi gằm mặt.

“Nhưng tôi thích như vậy. Đôi môi mỏng của anh dừng trên trán cô.

Đào Hải Trạch là một người vô cùng cẩn thận, dù sao thì một khi đã tin sai người thì sẽ không còn đường lui!

Vì vậy, ông ta đã cho người âm thầm điều tra quan hệ giữa Đào Anh Thy và Cố Mạnh.

Nếu như hai người đó gọi điện cho nhau thì sao? Chẳng may bọn họ hợp tác đối phó ông ta thì sao? Nếu như ông ta là một người sơ ý, cẩu thả, thì cũng không thể có thành tựu như ngày hôm nay.

Sau khi điều tra, xác nhận Đào Anh Thy và Cố Mạnh không có liên lạc với nhau, ông ta mới yên tâm, gọi điện thoại cho Cố Mạnh.

“Giám đốc Đào.” Giọng nói lành lạnh của Cố

Mạnh truyền tới. “Ngày mai cậu qua đây một chuyến, cùng nhau

ăn một bữa cơm” Đào Hải Trạch nói.

Cố Mạnh do dự một lúc, nói: “Vâng.”

Ban ngày Tư Hải Minh đã ăn bữa trưa ở nhà rồi sau đó mới tới tập đoàn “Vương Tân.”

Một mình Đào Anh Thy ngồi trên số pha ở ban công, vừa ngắm biển, vừa ăn bữa chiều, nhìn bãi cát rộng lớn trước mặt nói: “Bãi cát đẹp như thế này, dùng để nướng thịt thì thật là phí.”

Chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông.

Đào Anh Thy cầm lên nhìn, ấn nút nghe.

“Anh Thy, dạo này con thế nào rồi? Sức khỏe tốt lên chưa? Nghe nói con đã xuất viện rồi? “Đào Hải Trạch quan tâm hỏi.

Đào Anh Thy lười biếng dựa vào sô pha, vẻ mặt không cảm xúc nhìn về xa xăm: “Tôi rất ổn.” “Đang ở biệt thự Minh Uyển sao?”

“Không.”

“Tư Hải Minh… không đưa con về biệt thự Minh Uyển sao?” Đào Hải Trạch nghĩ, làm sao có thể như vậy chứ? Nếu như Đào Anh Thy xuất viện, không đưa nó về biệt thự Minh Uyển, vậy không phải ý là Tư Hải Minh không còn quan tâm đến con bé nữa hay sao?

Đào Anh Thy cười chế giễu, mục đích của ông có cần phải phơi bày ra cho người ta xem thế không?

“Tôi đang ở căn nhà bên bờ biển của anh ấy.”

“Hóa ra là vậy, ba đã nói mà, cậu ta rất quan tâm con, làm sao có thể mặc kệ không quan tâm con được chứ!” Đào Hải Trạch yên tâm rồi: “Ba nói cho con biết, phải luôn quan sát sắc mặt của Tư Hải Minh, đừng để cậu ta phật lòng

“Ông tìm tôi có việc gì?” Đào Anh Thy lười chẳng muốn nghe ông ta dạy đời.

“Ba đã gọi diện cho Cố Mạnh, hẹn cậu ta tối ngày mai cùng ăn bữa cơm, cả nhà đều đi, ba cũng đã đặt nhà hàng rồi.” Đào Hải Trạch nói.

Chương 553

Tôi nhất định phải đi à?

Đào Hải Trạch đoán được nguyên nhân vì sao cô không quá muốn đi, nên vội khuyên nhủ: “Anh Thy, ba chuẩn bị muốn bồi dưỡng cậu ta trở thành tâm phúc của ba, chuyện lúc trước coi như xong, xem như là nể mặt ba, được không?”

Đào Anh Thy có vẻ hơi do dự, nói: “Vậy thì nể mặt ông. Dù sao, chuyện ngày đó cũng không phải lớn lao gi.”

“Đúng vậy, đúng là như vậy đấy, dù sao sau này cũng là người một nhà”

“Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp mây đây” Đào Anh Thy cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại sang một bên, đứng lên, xoay người đi sang chỗ khác.

Vừa đi không lâu, chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy cởi giày rồi giảm lên cát, hạt cát trắng tinh, cực kỳ tinh tế, tựa như đang đạp lên bông. Cảm thấy không nướng thịt ở đây thì thật đảng tiếc.

Trời trong nắng ấm, biến xanh trời xanh. Nướng BBQ trên bãi cát trắng, mùi thịt tỏa ra khắp nơi, vừa ăn thịt nướng vừa ngắm cảnh, đúng là rất hưởng thụ.

Quay đầu lại, vệ sĩ cách đó không xa cứ luôn đi theo cô.

Sợ cô chạy thế à?

Với mệnh lệnh của Tư Hải Minh, cho dù cô có nói không cần vệ sĩ cũng không được!

Đào Anh Thy không có mục tiêu lang thang dọc theo bờ cát, nước biển thỉnh thoảng cọ lên bàn chân

trắng nõn của cô, rất thoải mái. Đi được một nửa cô quay mặt nhìn về phía biển rộng, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Trước kia vận mệnh của cô rất chông gai, chuyện này rồi đến chuyện khác ập tới, cô không chịu nổi.

Sau đó có con nên càng không có thời gian cho mình.

Đi du lịch như bây giờ là điều cô không tưởng.

Lúc trước đi du lịch cùng với Tư Viễn Hằng, đó là hành trình vui vẻ nhất khi cô lớn lên.

Bây giờ Tư Viễn Hằng đang ở đâu?

Chỉ cần anh ấy ổn là được rồi..

Bầu trời vang lên tiếng ầm ầm ầm, Đào Anh Thy ngẩng đầu thì nhìn thấy một trực thăng màu đen đang bay về phía cô, đáp xuống cách đó không xa.

Người đi từ trực thăng xuống là Tư Hải Minh.

Bộ tây trang màu đen càng tôn lên dáng người cao gầy gợi cảm của anh, khí thể thâm trầm khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ. Người đàn ông này muốn ra ngoài là cứ thay trực thăng à?

Còn nữa, anh vừa đến tập đoàn “Vương Tân” bao lâu chứ? Chắc chưa đến hai tiếng!

Sao lại trở về rồi?

Cho đến khi thân hình cao lớn của Tư Hải Minh tới gần, bao phủ lây cô, Đào Anh Thy hỏi: “Sao lại quay về rồi?”

“Vì sao không mang điện thoại theo?”

Đầu óc Đào Anh Thy đang ngẩn ra, nói cách khác, Tư Hải Minh không gọi được điện thoại cho cô nên dứt khoát trực tiếp quay về sao?

Vậy là những vệ sĩ anh để lại đây không có điện thoại à?

Tất nhiên Đào Anh Thy sẽ không cho là vậy! “Tôi đi một một chút sẽ trở về, cũng không cần phải cầm điện thoại theo suốt mà?” “Lần sau mang theo đi.” Tư Hải Minh bá đạo yêu cầu.

“Biết rồi.” Đào Anh Thy cạn lời, nhìn về phía biển xa xăm.

Tư Hải Minh nhìn khuôn mặt trắng nõn đến trong suốt dưới ánh mặt trời của cô, suy nghĩ không ngừng chuyển động.

“Có phải không thoải mái không?” Tư Hải Minh hỏi.

“Không có.” Đào Anh Thy cảm thấy vết thương của Tư Hải Minh nặng hơn cô rất nhiều. Nhưng lúc ở trong bệnh viện lại giống như chỉ có mỗi cô bị bệnh vậy.

Tư Hải Minh thay thuốc hay làm gì cô cũng không biết.

“Đúng rồi, ngày mai tôi muốn ra ngoài ăn cơm tối, ba tôi đã gọi điện thoại cho tôi rồi.”

“Ông ta không biết em đang tĩnh dưỡng sao?” Giọng nói Tư Hải Minh lạnh xuống, sắc mặt thâm trầm khiến người ta khiếp sợ. “Tôi đã không sao rồi, ngày mai có thể về được.

Anh nhìn vết thương trên trán tôi này, chỉ một chút nhỏ mà thôi.” Đào Anh Thy chỉ vào trán mình, càng nghĩ càng giận: “Tôi còn tưởng rằng vết thương trên trán nghiêm trọng lắm, còn thế này đến bệnh viện chậm một chút thì cũng sắp lành rồi!”

Còn bắt cô dán băng gạc mấy ngày!

Cô chủ yếu chỉ bị nội thương, không bị ngoại thương!

Đôi mắt Tư Hải Minh thâm trầm như chim ưng, duỗi tay đưa mu bàn tay cọ trên mặt cô, giọng nói lộ ra chút nguy hiểm: “Cho dù chỉ là một vết thương nhỏ, cũng đủ để Tư Triều Vũ chết một trăm lần.”

Chương 554
Mặt Đào Anh Thy quay sang chỗ khác, nói: “Ông ấy là chú ruột anh mà.”
“Ngay cá ba ruột cũng không có thì lấy đầu ra chú ruột? Trí nhớ không tốt.”
Ánh mắt Đào Anh Thy hơi tối lại, trong lòng anh, người của nhà họ Tư đã chết không còn ai!
Đề tài này quá nguy hiểm, giống như quá bom không biết khi nào sẽ nổ.
Đào Anh Thy nói sang chuyện khác: “Anh đồng ý không? Vậy đi, ngày mốt tôi đi, được không?”
Đôi mắt đen nhánh kia của Tư Hải Minh mang theo tính xâm lược: “Vậy tôi có lợi gì không?” Ánh mắt trực tiếp này làm hai mắt Đào Anh Thy lóe lên, giả ngu nói: “Anh đi ăn cơm cùng tôi?
“Không đi.” Tư Hải Minh từ chối.
Đào Anh Thy cổ ý nói như vậy, không cần nghĩ cũng biết Tư Hải Minh không bao giờ tham gia buổi liên hoan gia đình của Đào Hải Trạch được
“Lợi đó rồi mà, là anh không cần đây.” Đào Anh Thy xoay người muốn đi. Nhưng vừa đi được một nửa, vòng eo đã bị siết chặt, sau đó bị áp vào cơ bụng tám múi của Tư Hải Minh, dựa vào trong ngực anh.
Bóng tối bao trùm lấy cô.
Miệng nhỏ của Đào Anh Thy bị cắn nuốt, bá đạo đoạt lấy hơi thở của cô.
“Chờ… Chờ một chút.” Đào Anh Thy vội vàng thoát khỏi nụ hôn của Tư Hải Minh.
“Chờ cái gì.”
“Chờ… Em!” Đào Anh Thy vẫn không thể chống lại sự mạnh mẽ của Tư Hải Minh, miệng nhỏ nhắn lại bị cắn nuốt lần nữa, không thể tách rời
Đào Anh Thy bắt đầu giãy giụa, sau đó cũng bất lực.
Lúc được buông ra, mặt cô dán trên ngực Tư Hải Minh, thở dốc từng ngụm từng ngụm, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt bắt đầu mê ly.
“Buổi tối em muốn ăn gì?” Giọng nói của Tư Hải Minh vì cố gắng kiềm chế mà khàn khàn: “Hả?”
Ý thức của Đào Anh Thy dần dần rõ ràng, bắt đầu thoát ra khỏi lồng ngực anh, nhưng đầu óc vẫn hơi choáng váng.
Sau khi hơi thở ổn định, cô nhìn về phía cách đó không xa, nói: “Thịt nướng.”
Tư Hải Minh giơ tay gọi vệ sĩ tới đây thì nghe Đào Anh Thy tiếp tục nói:
“Anh xem, bờ cát xinh đẹp thế này, có phải nên bày một cái giá nướng, sau đó nướng nhiều loại thịt thật ngon, được không?” Đào Anh Thy tay khoa tay múa chân hỏi.
“..” Tư Hải Minh trầm giọng phân phó: “Còn không đi làm đi!”
“Vâng.” Vệ sĩ hơi gật đầu, xoay người đi làm việc.
Mặt trời ngả về Tây, không có ánh mặt trời chiếu xuống nên toàn bộ mặt biển bao trùm bởi sự mờ áo, gió nhẹ từ biển vào, làn nước lăn tăn.
Trên bãi cát tư nhân to như vậy, cầm bếp nướng BBQ, Đào Anh Thy đang cực kỳ nghiêm túc thịt nướng!
Đào Anh Thy cầm xiên thịt đã nướng xong chấm nước sốt trên bàn, sau đó đưa cho Tư Hải Minh: “Này, cho anh ăn đấy.”
Tư Hải Minh nhận lấy, cắn một miếng, thong thả ung dung nhấm nuốt.
Đào Anh Thy chú ý tới vẻ mặt của Tư Hải Minh:
“Chín rồi hả?”
Động tác nuốt thịt của Tư Hải Minh hơi dừng lại, sau đó nhìn cô: “Em không biết sao?”
“Lần đầu tiên tôi nướng nên cũng không chắc chắn lắm, cho nên để anh nếm thử trước, vậy mới biết được có thể ăn được hay không chứ!”
Khuôn mặt Tư Hải Minh cứng đờ, vậy mà anh lại không hề nghi ngờ gì mà ăn luôn, lúc này miếng thịt trong miệng cũng không biết nên nuốt vào hay nhổ ra!
“Không chín sao?” Đào Anh Thy cẩn thận hỏi.
Tư Hải Minh nhai hai cái rồi nuốt miếng thịt xuống: “Chín rồi, nhưng nên nướng thêm chút nữa.” Đào Anh Thy khó hiểu nhìn anh, nướng tiếp sao? Vậy rốt cuộc là chín hay chưa chín thế?
Chưa chín, anh cũng ăn…
Đào Anh Thy có chút chột dạ chuẩn bị đi lật miếng thịt, bóng dáng bên cạnh tới gần thay thế vị trí của cô, sau đó nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp của Tư Hải Minh: “Ngồi xuống đi.”
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh lật tôm, nghĩ thầm, anh có biết nướng không thế? Lại nghĩ là chuyện này đơn giản không cần kỹ thuật cao siêu, chỉ cần lăn qua lật lại không cho cháy là được.
Nên cô xoay người ngồi xuống trước bàn.
Cô chống cằm, nhìn mặt biển xa xăm, từng lớp sóng cuộn ập đến, ngửi mùi thịt nướng, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chương 555
Nhưng mà Tư Hải Minh đang nướng thịt bên cạnh lại có hơi không tưởng tượng được!
Áo khoác tây trang tùy tiện treo trên lưng ghế, anh mặc áo sơ mi màu đen, ống tay áo kéo lên, chỉ cần nhìn thấy đường cong rắn chắc nơi tay kia cũng biết người này sẽ có dáng người gợi cảm thế nào.
Đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân, vậy mà lại đứng đây nướng BBQ, ai tin chứ?
Tâm mắt Đào Anh Thy hơi hốt hoảng, nhìn thấy vệ sĩ và người giúp việc cách đó không đang đi đến, từng người bưng một phần đồ ăn, cung kính để trên bàn, mở nắp ra làm mùi đồ ăn tỏa ra khắp nơi.
Còn có đồ uống hoa quả tự pha và rượu ướp lạnh của Tư Hải Minh.
Bữa thịt nướng đơn giản lập tức trở nên cao cấp Cảm giác đói bụng càng rõ ràng hơn
Có âm thanh nào đó truyền vào lỗ tai, điện thoại của Tư Hải Minh trong túi áo tây trang bên cạnh đang vang lên. “Nghe di Hai tay Tư Hải Minh đang bệnh.
Cô nghe sao? Đào Anh Thy móc điện thoại trong ti áo tây trang ra, nhìn thấy là của biệt thự Minh Uyển thì bắt máy “Alo?
La. Co Đào sao? Giong của Bảo Điển.
Là tôi ” Đào Anh Thy tô mô nhìn Tư Hải Minh.
“Có chuyện gì muốn tôi chuyển lời sao? Hay để anh ấy nghe nhé?”
Bào Điển không thế tưởng được có chuyện gi mà lại khiến cậu Hải Minh không nghe điện thoại: Là thế này, buổi chiều tôi đã nói chuyện bọn nhí muốn chạy ra khỏi trường học với cậu Hải Minh rồi, để bọn nhó trực tiếp nói chuyện với ngài Hải Minh cũng tốt
Còn chưa nói xong đã nghe được giọng nói ru rít muốn nghe điện thoại của sáu bé con.
Đào Anh Thy sửng sốt, chuyện gi thế? Lại muốn chạy ra khỏi trường học sao? Sáu bé con không quan tâm đến lời nói của cô à!
Bởi vì rất muốn đến đài truyền hình tìm cô sao? Trang lông cô không khôi chua xót.
“Anh dùng điện thoại gọi video trực tiếp đi vào Anh Thy tự mình quyết định, dù sao Tư Hải Minh cũng tự mình bảo cô nghe điện thoại màu
Bào Điển cũng không nói có nên được ngài Hải Minh cho phép không, trực tiếp nghe theo, dùng điện thoại call video.
Dù sao báo ông ta từ chối sáu bé con đáng yêu
như vậy, thật sự không đành lòng Dù sao lúc nào ông ta cũng phải đầu hàng Video được gọi tới, Đào Anh Thy chấp nhận, trong màn hình phóng đại khuôn mặt Báo Nam, điện thoại dường như dán luôn trên mặt.
Chỉ thấy cái mũi và cái miệng nhó nhán, Đào Anh Thy cảm thấy cực kỳ đáng yêu, trong mát ngập tràn ý cười.
“Oa oa muốn xem!”
“Oa muốn nhìn!”
“Cho em xem!”
“Ba ba!”
“Em muốn thấy ba ba!”
“Ba ơi!”
Sáu bé con nhanh chóng chen lấn trong màn hình.
Bào Điển dạy bọn nhóc: “Điện thoại cầm xa một chút là có thể nhìn thấy ba rồi.”
Màn hình kéo ra sau cho đến khi sáu bé con đều lọt vào ống kính.
Lúc nhìn thấy người trong video là ai, sáu bé con sửng sốt một chút, ngay sau đó mới phản ứng lại, lần
lượt gọi:
“Me!”
“Mẹ mẹ!”
“Mẹ!”
“Me!”
“Em nhìn thấy mẹ!”
“Me!”
Đào Anh Thy cười: “Là mẹ đây, đã ăn com chưa?” “Ăn rồi mà!” Sáu bé con nhanh chóng trả lời.
Khuôn mặt của Bảo Vỹ để sát vào, đôi mắt to nhấp nháy nhấp nháy, có vẻ nghi ngờ: “Mẹ, con gọi điện thoại cho ba mà, sao lại nhìn thấy mẹ thế!”
Đào Anh Thy vừa muốn giải thích, Tư Hải Minh phía sau màn hình đã bưng đĩa thịt nướng lướt qua, ngồi xuống bên cạnh cô.
“O. Oa nhìn thấy ba tồi!” Bảo Nam kích động,
ngón tay chỉ vào màn hình. “Ba và mẹ ở cùng nhau đấy!” Bảo Long phát hiện ra điều gì đó.
“Cùng nhau..” Đôi mắt của Bảo My trông mong nhìn ba mẹ trong video, rất muốn đi…
“Ừm! Ba mẹ, cháo!” Bảo An dùng sức gật đầu.
“Ba muốn dẫn mẹ đi làm chuyện gì đó!” Bảo Hân vui vẻ nói, quơ quơ hai bên bím tóc.
Tư Hải Minh nói: “Tối hôm nay không quay về.”
Bảo Nam vừa nghe thì không đồng ý: “Oa muốn tìm mẹ cơ! Ba dẫn mẹ đi mà không dẫn con đi chơi!”
Đào Anh Thy cười gượng.
Chương 556
“Ngày mai sẽ về mà.” Tư Hải Minh nói.
“Không muốn không muốn! Con muốn bây giờ cơ!” Bảo Nam tức giận nên cực kỳ ồn ào: “Ba là đồ đại ác ma! Con cũng muốn đi chơi cùng ba mẹ!”
“Nếu con không nghe lời thì ngày mai sẽ không về Tư Hải Minh cực kỳ tuyệt tình làm sáu bé con đá kích rất lớn.
Nước mắt bắt đầu tích tụ trong mắt
Đào Anh Thy thấy thế vội vàng nói: “Không đâu không đâu, ngày mai mẹ sẽ trở về mà!”
“Mẹ, thật sao thật sao?” Bảo Vỹ cười hỏi.
“Chúng con ngày mai có thể nhìn thấy mẹ sao?” Bảo Nam hỏi.
“Tất nhiên rồi! Ngày mai chắc chắn mẹ sẽ trở về!” Đào Anh Thy bảo đảm.
“Oa! Thích quá đi! Sắp được gặp mẹ rồi!” Bảo Long cực kỳ vui mừng.
“Mẹ” Bảo My ấm ức muốn khóc, nước mắt lưng tròng.
“Ba mẹ đó kìa!” Bảo Hân hoan hô. “Mẹ, Ba” Khuôn mặt nhó của Báo Nga kích động đến đỏ bừng,
Đào Anh Thy còn muốn nói gi đó nhưng giọng nói uy nghiêm của Tư Hải Minh lại vang lên: “Được rới, ba mẹ phải ăn cơm rồi, cứ vậy đi.”
Nói xong đã đơn phương cúp điện thoại.
.” Đào Anh Thy còn chưa kịp nói ra điều minh muốn nói: “Nếu không thì… để sáu bé con tới đây đi? Trực thăng rất nhanh sẽ đón bọn nhóc đến đây mà.”
“Lần sau.” Tư Hải Minh không hề có chút ý thương lượng hay đường sống nào.
Đào Anh Thy cắn răng, trừng mắt nhìn Tư Hải Minh, cầm lấy thịt nướng lên ăn.
Mẹ ơi, Đào Anh Thy lần đầu tiên được ăn ngon thịt bò nướng ngon như vậy, thịt rất mềm, các quán ăn hoàn toàn không có vị này.
Cuộc sống xa xỉ này cũng chỉ mình Tư Hải Minh có thôi!
Sau đó vùi đầu ăn, tự dưng có con tôm đã bóc vỏ bỏ vào bát cô khiến Đào Anh Thy sửng sốt: “Không cần bóc cho tôi…”
“Không thích sao? Con ngươi đen nhánh của Tư Hải Minh nguy hiểm nhìn cô.
Lời buột miệng sắp thốt ra bị Đào Anh Thy ép nuốt vào trong cổ họng, sau khi ở nghĩ nghĩ mới nói: “Không phải. Tay anh còn bị thương kìa, không tiện đầu”
“Em đang lo lắng cho tôi à?” Giọng nói Tư Hải Minh trầm thấp khàn khàn, mắt đen nhìn về phía cô:”Hum?”
Tâm mát Đào Anh Thy buông xuống, có không nói có lo láng hay không, mà chí nói: .. Bị thương thi không tốt.”
Đôi mát đen thám trầm của Tư Hải Minh chăm chú nhìn Đào Anh Thư, bầu không khí có hơi áp lực, cảm giác áp lực này hơi giảm khi con tôm đã bóc vô được bỏ vào trong chén Đào Anh Thy: “Không sao.”
Đào Anh Thy nhét tôm vào trong miệng, gặt đầu. “Ngon lắm.”
Bầu không khí lập tức trở bình thường, cũng khiến Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Không ăn hết nửa, Đào Anh Thy đã ăn đến mức bụng căng không thở được
Dạ dày thật sự đã làm việc hết công suất rồi “Đứng lên đi một chút đi.” Tư Hãi Minh cầm khăn giấy lau khóe miệng, nói.
“Lười đi lắm, tự anh đi đi” Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì cổ tay đã bị kéo mạnh lấy.
Hai người đi dọc theo bờ cát.
Đào Anh Thy nhìn tay mình còn nằm trong bàn tay to của Tư Hải Minh, hơi cảm thấy thô ráp, có chút không được tự nhiên nên cô muốn rút tay về.
Nhưng vừa có suy nghĩ đó thì Tu Hài Minh đã nằm chặt tay cô lại, khiến cô không thể tránh thoát.
Dùng sức rất mạnh, cách năm cũng chèn ép. trong lòng Đào Anh Thy giãy giụa một chút nhưng cuối cùng cũng đành từ bỏ. Dù sao sức lực yếu ớt này của cô cũng không thể so được với Tư Hải Minh!
Không nên vì những chuyện không thực hiện được, còn chọc người đàn ông khó tính này, chắc chắn là mất nhiều hơn được!
Dứt khoát yên lặng thoải mái bị nắm tay thôi. Cả quãng đường không nói chuyện, Đào Anh Thy
cảm thấy hơi không được tự nhiên, bầu không khí này quá vì diệu! Bóng đêm dần dần bao phủ, từng ngôi sao dần hiện ra phản chiếu xuống mặt biển như vụn kim
cương nhỏ, đúng là cảnh đêm mỹ lệ.
Đào Anh Thy rũ mắt, Tư Hải Minh đi đôi giày da màu đen, đi trước cô một bước nên hằn dấu chân trên bãi cát.
Mà cô lại đi chân trần, bàn chân trắng nõn dưới bóng đêm càng trắng sáng hơn, thỉnh thoảng vô tình đạp lên dấu chân Tư Hải Minh để lại.
Chương 557

Lúc Đào Anh Thy rũ mắt xuống nghĩ linh tinh, Tư Hải Minh đã quay mặt lại nhìn cô.

Dưới cái nhìn mãnh liệt chăm chú kia, Đào Anh Thy ngước mặt, nhìn thấy ánh mắt còn thâm thúy hơn màn đêm đó, ánh mắt cô không khỏi co rút lại.

Càng cảm thấy vi diệu hơn.

Đào Anh Thy tìm chuyện nói để phá vỡ bầu không khí này: “Trước kia anh thường xuyên ở đây sao?”

“Không.”

Đào Anh Thy nghĩ, mua một căn biệt thự cao cấp để không vậy à? Nghèo hơn cô tưởng tượng quá nhiều rồi! Tư Hải Minh đi phía trước bỗng dừng chân, sau

đó đến gần cô, che đi ánh sao duy nhất trong bóng đêm.

“Thích nơi này sao?” Đôi mắt đen nhánh của Tư Hải Minh khóa chặt cô lại, Đào Anh Thy còn chưa trả lời, anh lại mở miệng lần nữa: “Sau này có thể thường xuyên tới đây.”

Đào Anh Thy ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của

anh. Thường xuyên tới đây là… Cô, hay là cô với anh? Hay cùng sáu bé con?

“Ừm, có thể dẫn sáu bé con tới đây! Sáu bé con rất thích nghịch cát!” Đào Anh Thy nói.

“Tôi chơi cùng em.” Tư Hải Minh nắm hàm dưới

của cô, đôi mắt đen thâm thúy đến đáng sợ.

Môi nhỏ của Đào Anh Thy không khống chế được run lên, tim đập không ngừng, mặt cũng đỏ gay.

Trên số pha trong phòng, Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh đè dưới thân, nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên, nóng đến mức sắp bốc cháy!

Hơi thở Đào Anh Thy rất gấp gáp, Tư Hải Minh giống như một dã thú mất đi lý trí muốn ăn tươi nuốt sống cô!

“Tư Hải Minh, anh.” Đào Anh Thy vừa sợ hãi vừa giãy giụa.

“Hửm?”

“Anh thả tôi ra.. Á!” Đào Anh Thy dùng sức đẩy Tư Hải Minh ra, không ngờ hai người lại cùng nhau rơi từ trên sô pha xuống, cô sợ tới mức la lên một tiếng, nhắm mắt lại.

Không đau đớn như trong tưởng tượng.

Người tiếp xúc với mặt đất là Tư Hải Minh, mà Đào Anh Thy an toàn ngã xuống trong lòng ngực Tư Hải Minh, giống như dùng anh là miếng đệm thịt.

Lần ngã xuống này làm bầu không khí nóng bỏng này vơi đi một nửa.

Trong mắt Tư Hải Minh lóe lên tia nguy hiểm, nhìn châm châm về mặt ngốc nghéch của Đào Anh Thy trên người mình: “Muốn ở trên? Hứm

Ở trên cái rắm

Đào Anh Thy đó mặt: “Anh buông tôi ra!”

Tư Hải Minh buông lóng có ra, Đào Anh Thy đứng lên, kéo lại áo đã bị kéo xuống bả vai, suýt chút nữa bị xé rồi!

Lúc quay đầu lại thì Tư Hải Minh đã đứng lên.

Đào Anh Thy nghĩ đến chuyện gi đó, có hót “Bá vai anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Đào Anh Thy kính ngạc: “Không. Nứt ra chứ?” Thấy Tư Hải Minh không nhúc nhích cũng không nói lời nào, cô muốn tiến lên kiểm tra người anh.

Nhưng Tư Hải Minh mặc áo sơ mi màu đen, không nhìn thấy vết máu.

Dùng tay sờ cũng không tốt, lỡ như đụng tới miệng vết thương thì sao?

“Đến phòng tắm Tư Hải Minh nói

“Vì sao muốn đến phòng tắm Đào Anh Thy khó hiểu hỏi, cổ tay bị siết chặt, bị Tư Hải Minh cường thế túm vào trong phòng tắm.

Ánh mắt Đào Anh Thy lóe lên, bị Tư Hải Minh ghì vào vách tường, mục đích quá rõ ràng rồi.

Hơi thở Đào Anh Thy cứng lại, lúc này mới phản ứng lại: “Anh. anh gạt tôi? Tránh ra!”

Tức giận đấy anh ra, cũng không biết có phải đụng vào trên miệng vết thương của Tư Hải Minh không mà cô nghe thấy anh rên lên một tiếng.

Cả người Đào Anh Thy cứng lại.

Dưới ánh sáng mơ màng kia, cô nhìn thấy nơi cánh tay của áo sơ mi màu đen bị ướt một mảng.

Đó chỉ có thể là máu!

“Đừng lo lắng, chỉ vỡ ra mà thôi.” Tư Hải Minh tới gần, khẽ nhếch miệng cắn một cái trên miệng nhỏ của Đào Anh Thy.

Anh cực kỳ bình tĩnh, không cảm thấy đau đớn, giống như vết thương đó chẳng qua chỉ bị rách da bình thường thôi!

Mà Đào Anh Thy lại đưa ra kết luận, Tư Hải Minh là người đàn ông ngay cả đối xử với bản thân cũng cực kỳ tàn nhẫn!

Người đối xử tàn nhẫn với bản thân, lúc đối xử với người khác, có phải cũng không biết nặng nhẹ không…

Đào Anh Thy nằm nghiêng người, ánh sáng của đèn tường chiếu xuống hắt vào trên khuôn mặt nhỏ đang ngẩn ra của cô.

Quả nhiên miệng vết thương của Tư Hải Minh vỡ ra, trên áo sơ mi thấm đầy máu, sau khi băng bó cho anh lần nữa, lúc này hai người đang nằm trên giường,

Đào Anh Thy không thương xót cho anh đâu, đáng đời!

Chương 558
Nhưng anh lại không kiêng nể gì! Bây giờ thì yên phận đi chứ!
Phía sau bắt đầu có tiếng động, sau đó xích lại, sau lưng cô cảm nhận được lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, Đào Anh Thy mảnh khảnh giống như bị ôm lấy, mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
“Đừng dán gần như thế.” Mỗi tế bào trong cơ thể Đào Anh Thy đều đang rất cảnh giác.
“Không chạm vào em đâu.”
Đào Anh Thy mím môi: “Ngày mai về biệt thự Minh Uyển sao?”
“Ừm.”
Đào Anh Thy cũng không hỏi lại gì nữa, cô chỉ lo Tư Hải Minh nói có lệ với cô và sáu bé con thôi.
Nhắm mắt lại, mơ màng buồn ngủ, cô cũng mặc kệ có phải Tư Hải Minh đang ngủ không.
Hơi thở đều đều truyền đến, Tư Hải Minh duỗi tay tắt đèn đi, lật người Đào Anh Thy qua đối mặt với anh,
Đôi mắt, cái mũi, miệng nhỏ của cô đang gần trong gang tấc, Tư Hải Minh có chút hưng phấn nên không ngủ được.
Hôm sau, Đào Anh Thy ngài trên truc tháng tu ve biệt thự Minh Uyến.
Lúc này sáu nhóc con vân chưa ve.
Đào Anh Thy định tự minh đến trung hoc đón con, định cho sáu bé một ngạc nhiên thật lớn.
Nhưng Tư Hải Minh không cho phép, khoáng thế nào thương lượng, bá đạo đến mức Đào Anh Thy không có bất kỳ cơ hội nào để cãi lại
Nên cô chỉ có thế ngấn người trong biệt thự Minh Uyển cho sáu bé con một sự bất ngờ
Bốn giờ hơn, xe đưa đón đã trở lại.
Sáu bé con giống như mấy con chim cánh cụt nhỏ, nhảy xuống xe dưới sự hỗ trợ của vệ sĩ.
Lúc nhìn thấy Đào Anh Thy đang cười cười đứng trước của đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui mừng chia nhanh đến gần, chân ngắn nhỏ vui sướng không thất
“Me”
“Me”
“Me”
“Me”
“Me!”
“Me!”
Một đầm nhảy lên người Đào Anh Thy.
“Nguy hiểm nguy hiểm đẩy… Ô” Đào Anh Thy đật mông ngồi dưới đất, bị sáu bê con òm chặt không nời, nhưng trên mặt lại nở nụ cười vui vẻ. Bảo Nam nhanh chóng đưa em trai em gái chạy tới gần!
Tư Hải Minh lắng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện lên chút ánh sáng dịu dàng.
“Mẹ không gạt con, thật sự mẹ đã về rồi!” Bảo Nam nói.
“Buổi tối em muốn ngủ cùng mẹ!” Bảo Vỹ cười cười nói.
“Em cũng muốn ngủ cùng mẹ!” Đến lượt Bảo Long “Em… em cũng muốn…” Nhóc đáng thương Bảo My yếu ớt nói.
“Hình như tối qua ba mẹ ngủ cùng nhau! Như thế này!” Bảo Hân không quên lúc trước thấy ba và mẹ ngủ cùng nhau.
“Ba và mẹ! Ngủ cùng nhau!” Bảo An cũng rất kích động.
Đào Anh Thy đổ mồ hôi, ngủ cũng không quên ba, đúng không?
Nói thật, một hai đứa dính cô thì cô còn có thể bế được, chứ sáu đứa quấn lấy thì không có cách nào thoát thân.
Đưa mắt nhìn lên thì thấy trên tay sáu bé con đều đeo vòng tay rất đặc biệt, giống nhau như đúc.
Đây không phải là trang sức dành cho con nít, người đàn ông nam tính như Tư Hải Minh sao có thể cho phép Bảo Nam Bảo Nam Bảo Long đeo trang sức được chứ.
Đào Anh Thy nghĩ nghĩ một chút rồi cũng hiểu ra. Cách giải thích duy nhất đó là, đây là máy định vị. Sầu bé con thường xuyên lén chạy ra ngoài trường học, đây là cách để đề phòng lỡ như.
Tư Hải Minh đi tới, xách Bảo Nam bướng bỉnh nhất lên: “Đi lên trên đi.”
Bảo Nam múa máy tay chân: “Oa con muốn chơi cùng mẹ cơ! Buông ra oa!”
Đào Anh Thy đứng lên: “Được, mẹ sẽ chơi cùng các con, đi vào trước đi.”
Đào Anh Thy và Tư Hải Minh, còn có sáu nhóc con đáng yêu mũm mĩm đi về phía sô pha trong sảnh lớn, điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên.
Đó là điện thoại của Đào Anh Thy.
Cầm điện thoại sau đó nhìn màn hình: “Mẹ đi nghe điện thoại đã, sẽ quay lại ngay thôi.”
Nói xong thì đi về phía bên ngoài.
Mới bấm nghe đã thấy giọng nói của Đào Hải Trạch: “Còn đang ở biệt thự cao cấp ven biển sao?”
“Không, đã trở về rồi.”
“Cậu Hải Minh cũng ở đó sao?”
“Ông muốn hỏi chuyện gì?” Đào Anh Thy chán ghét không muốn nói mấy lời khách sáo với ông ta.
“Cậu Hải Minh có thể tới không?” Đào Hải Trạch hỏi: “Con tới cùng cậu ấy, đây tuyệt đối là chuyện khiến người khác phải mơ ước!”
Chương 559: Hủy hẹn



“Tôi không đồng ý” Đào Anh Thy từ chối.

“Vì sao?” “Ba không nhìn ra Đào Sơ Tâm đang vội vã lên chức sao?”

Cách nói này khiến Đào Hải Trạch hiểu rõ suy nghĩ của Đào Anh Thy nên không miễn cưỡng nữa, dù sao bây giờ ông ta cũng không mong Đào Sơ Tâm và Tư Hải Minh có gì đó.

Người của nhà họ Xa toàn là những tên khốn kiếp! Muốn mời được Tư Hải Minh, lần sau phải đặc biệt sắp xếp thôi! Đến ngày thứ hai, nhà họ Xa xuất hiện trong phòng ăn ở tầng hai của khách sạn.

Không gặp Đào Hải Hùng, Đào Anh Thy và Cô Mạnh.

Đào Hải Hùng có tính ngang ngạnh, không xem Cố Mạnh ra gì, tất nhiên là không muốn ăn cơm chung, cho nên vẫn ở thành phố Tân.

Xa Huệ Anh cười lạnh: “Không biết đến sớm thế này làm gì, muốn cả nhà chúng ta chờ bọn họ à? Biết quan niệm thời gian không chứ?”

Đào Sơ Tâm bưng chén trà lên uống, vẻ mặt thờ ơ, kiểu hạ thấp thân phận như thế này thật sự không phải ý mà cô ta muốn.

Đào Hải Trạch nhíu mày: “Đây là thủ đô, có rất nhiêu người chúng ta phải giao thiệp! Chưa nói đến Cố Mạnh, Đào Anh Thy đã không phải là tâm thường rồi đúng không? Mặc dù là người nhà, nhưng mà bà phải biết, cho dù là người một nhà hay là anh em ruột thì năng lực lớn hay nhỏ cũng rất khác nhau!”

Xa Huệ Anh khinh thường: “Không phải là biết dỗ đàn ông à… với lại, Đào Anh Thy đến thì thôi, vì sao lại gọi Cố Mạnh? Ông có ý định gì?”

“Đã hủy bỏ đám cưới rồi, bà vẫn lo lắng chuyện gì? Cố Mạnh sẽ bắt Sơ Tâm kết hôn sao? Ba của cậu ta và chúng ta quan hệ lâu năm, làm chuyện khó coi quá thì người khác sẽ nhìn chúng ta thế nào? Đến lúc Tư Hải Minh biết, sẽ cảm thấy chúng ta không phóng khoáng!”

Đào Hải Trạch càng ngày càng cảm thấy Xa Huệ Anh cực kỳ nông cạn! “Mẹ, đừng nói nữa” Nghe thấy cái tên Tư Hải Minh, Đào Sơ Tâm bắt đầu ngăn cản.

Xa Huệ Anh vốn rất nghe lời con gái, cũng không nói nữa.

Tiếng gõ cửa vang lên, người bước vào là Cổ Mạnh.

Nhìn thấy người bên trong, anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Tổng giám đốc Đào, bà Đào, phó tổng giám đốc Đào. Xin lỗi, lúc đi hơi tắc đường nên tới chậm” Mẹ con Xa Huệ Anh thờ ơ, không hề đáp lại.

Đào Hải Trạch hiền từ vỗ vai của anh ta: “Ngồi đi” Cố Mạnh ngồi xuống.

Đào Hải Trạch nói: “Không cân khách sáo, sau này cháu nên gọi là chú thím, Sơ Tâm chính là em gái của cháu” “Vâng” Cố Mạnh nghe lời.

“Bảo cháu chạy qua đây, đường sá xa xôi, có mệt không?” Đào Hải Trạch hỏi.

“Không mệt ạ” Cố Mạnh không nói nhiều.

Đào Hải Trạch nhìn thời gian, cách thời gian dự tính đã hơn hai mươi phút.

“Tôi ra ngoài nhìn xem.” Đào Hải Trạch ra ngoài không nhìn thấy bóng dáng Đào Anh Thy, nên lấy di động ra gọi điện.

Trước bàn ăn, Đào Anh Thy và Tư Hải Minh đang dùng bữa, còn có sáu đứa con hiểu chuyện đáng yêu, cố gắng ăn hết phần của mình.

Người giúp việc đi tới, di động trên tay còn đang reo.

“Cô Anh Thy, điện thoại của cô reo mãi.”

Đào Anh Thy quay đầu nhìn điện thoại, dường như nhớ ra gì đó: “Hình như là mình quên mất chuyện gì…” Cô đứng lên, cầm điện thoại đi ra phòng khách, vừa đi vừa nghe.

“Anh Thy, có phải con đi đường bị tắc không?”

“À, tôi quên nói với ông là tôi không đến ăn cơm. Đổi thời gian đi!” Đào Anh Thy nói.

“Cái… Cái gì? Con không đến?” Đào Hải Trạch không thể tin được: “Mọi người đã đến đông đủ, con không đến làm sao được? Với lại Cố Mạnh từ rất xa đến đây, không thể nói nổi mà!” “Sao nào, Cố Mạnh là hàng hiệu hả?” Đào Anh Thy chế nhạo.

“Không phải, chẳng qua là ba cảm thấy chúng †a đang cố gắng vì mục tiêu chung, không thể đối xử với cậu ta như thế”

Nhìn như suy nghĩ cho Cố Mạnh, nói vì lợi ích chung, thật ra là vì sợ mất lợi ích riêng! Đào Anh Thy còn không hiểu ông ta sao? “Nếu không thì… bây giờ tôi từ chối lời mời của Tư Hải Minh, đến chỗ ông nhé?”

Chương 560



Đào Hải Trạch sững sờ: “Con đang ăn cơm với Tư Hải Minh?”

“Nếu không thì vì sao tôi lại không đến chứ?”

Đào Hải Trạch đầu có gan cướp người với Tư Hải Minh, ông ta đổi giọng điệu sốt ruột vừa nãy, nói: “Không cần, con đi ăn với cậu Hải Minh đi! Thế ngày mai thì sao?”

“Được.” Cúp máy, Đào Anh Thy không hề có vẻ áy náy, bởi vì cô cố ý.

Đào Hải Trạch biết khi vào trong phòng nói chuyện này, chắc chắn sẽ khiến Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm không hài lòng, nhưng mà trước mắt cũng không thể không nói

“Ông nói cái gì? Không đến?” Xa Huệ Anh kích động đứng lên: “Cô ta đang trêu đùa chúng ta sao?”

“Nếu không đến, vì sao không nói sớm?” Đào Sơ Tâm hỏi.

“Lúc đó Tư Hải Minh muốn nó cùng ăn cơm, nó không thể liều lĩnh chạy tới đây đúng không? Đổi sang ngày mai! Nhất định ngày mai nó sẽ tới!” Đào Hải Trạch nói. “Muốn đến thì ông đến, tôi sẽ không đến Xa Huệ Anh nổi giận.

“Mẹ, dù sao cũng là ăn cơm, ăn ở đâu cũng thế” Đào Sơ Tâm nói: “Vậy thì hẹn ngày mai.”

Xa Huệ Anh tức giận ngồi xuống.

Nếu không phải Đào Sơ Tâm tính đến việc có khả năng Tư Hải Minh sẽ xuất hiện ở bữa ăn, làm sao cô ta lại bằng lòng bị người ta sắp xếp!

Đào Hải Trạch giải thích với Cố Mạnh: “Tạm thời Anh Thy không đến được, nhưng mà không sao, như Sơ Tâm nói dù sao vẫn phải ăn cơm, ăn xong rồi chúng ta cùng về.”

Cổ Mạnh không có ý kiến, gật đầu.

Hôm sau, Đào Hải Trạch sắp xếp bữa tối với thời gian và địa chỉ, cả nhà Đào Hải Trạch và Cố Mạnh đã đến.

Xa Huệ Anh chế giễu Đến giờ vẫn chưa tới, không phải lại đi ăn cơm với Tư Hải Minh chứ? Hải Trạch, tôi thấy ông nên gọi điện cho nó hỏi nó xem ăn cơm thế nào rồi!”

Đào Hải Trạch chưa nói gì, cửa phòng được nhân viên phục vụ ở bên ngoài kéo ra, Đào Anh Thy đi đến: “Sao hả? Tôi chưa ăn cơm mà đã hỏi tôi ăn thế nào, thế là không chào đón tôi sao?

Đào Sơ Tâm nhìn phía sau Đào Anh Thy thấy không có ai, trong lòng không khỏi thất vọng. Tư Hải Minh không đến… nhưng mà, chưa đến cuối cùng không ai có thể chắc chắn!

“Không có không có, đi Anh của con lo cho con bị kẹt xe trên đường, bảo ba gọi điện cho con ấy mà!” Đào Hải Trạch nhìn thấy Đào Anh Thy thì thở phào, cười nói.

Cố Mạnh đứng lên, gật đầu chào hỏi Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy không nhìn anh ta, không đổi sắc mặt đi đến trước bàn, cô ngồi xuống nhìn Xa Huệ Anh: “Hôm qua tôi nhỡ hẹn, khiến mọi người tức giận đúng không?”

Xa Huệ Anh miễn cưỡng cười: “Sao có thể chứ? Dù sao chúng tôi cũng phải ăn cơm, con không đến thì chúng tôi sẽ tự ăn, không có gì to tát.”

Đào Anh Thy nhíu mày, không nói gì.

Đào Hải Trạch cho bưng tất cả đồ ăn đã chuẩn bị xong lên bàn, một lúc sau trên bàn đã bày đầy đồ ăn.

Đào Anh Thy không kiêng nể ai, cầm đũa gắp ăn. Cố Mạnh khá khiêm tốn, là người cuối cùng cầm đũa, rất có quy củ.

“Dì nghe nói con gặp tai nạn xe đang dưỡng thương, không có di chứng gì chứ?” Xa Huệ Anh hỏi.

“Có.” Đào Anh Thy nhìn Xa Huệ Anh: “Tính tình xấu hơn trước đây.”

Sắc mặt của Xa Huệ Anh thay đổi, đang bảo bà ta chú ý đừng động tới cô sao?

Nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được, dù sao sau lưng Đào Anh Thy là Tư Hải Minh, rõ ràng là cáo mượn oai hùm!

Bắt giặc phải bắt vua trước, không phải sao? “Yên tâm, nếu có người động tới con thì nói với dì, di nhất định không tha cho kẻ đó”

Xa Huệ Anh nói: “Con ăn nhiều vào, để cậu Hải Minh thấy con gầy lại tưởng rằng người trong nhà bỏ đói con. Nhưng mà tại sao cậu Hải Minh không tới với con? Bây giờ con vẫn đang dưỡng thương ở biệt thự Minh Uyển nhi?

Thế mà cậu ấy cũng yên tâm để con ra ngoài. Hôm qua chờ con đến ăn cơm thật sự là dì cũng tức giận với sốt ruột. Cậu Hải Minh không đi cùng, lỡ như xảy ra chuyện gì bất ngờ, thể thì không phải là lỗi của nhà chúng ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK