Chương 273: Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với Tư Viễn Hằng nữa
Ngay cả trên mặt đất cũng không có bảng xốp hoạt hình.
Tất cả những gì thuộc về sáu đứa trẻ đều được chuyển đến chỗ dì Hà.
Khá tốt, động tác của cô rất nhanh nhẹn.
Bóng người trên sô pha động đậy đứng dậy, ngay cả động tác cũng rất phòng bị.
"Muốn rời khỏi thành phố? Tôi đã đồng ý chưa?"
Tư Hải Minh lạnh lùng hỏi, tầm mắt chú ý tới tư thế bảo vệ của Tư Viễn Hằng lập tức trở nên tối sầm: "Đến đây"
Đào Anh Thy sợ đến mức toàn thân run bần bật, thần kinh căng thẳng, tưởng chừng có thế gục ngã bất cứ lúc nào.
Bình thường Tư Viễn Hằng liên lạc với cô đã chọc tức Tư Hải Minh, huống chỉ là bây giờ.
Trước khi cô có bất kỳ hành động nào, Tư Viễn Hằng đã lên tiếng: “Anh, sao anh phải ép cô ấy như vậy? Cô ấy đã làm gì sai?"
Tư Hải Minh ánh mắt thay đổi, vệ sĩ liền đập tay lên vai Tư Viễn Hằng, anh ta lập tức bắt lấy tay vệ sĩ ném qua vai một cái, hung hãn quật người vệ sĩ xuống đất.
Ngay khi một vệ sĩ ngã xuống, sau lưng những người vệ sĩ khác tiếp tục tiến lên phía trước.
Đào Anh Thy sợ hết hồn, lo lắng Tư Viễn Hằng sẽ bị thương liền bước tới giúp đỡ.
Đột nhiên cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt, Tư Hải Minh kéo tay cô lôi đi.
“A*
Đào Anh Thy giãy dụa: “Anh buông ra”
"Tôi cho cô trở lại là để cô gặp nó? Hả? Còn hẹn nhau ở chỗ này?" Tư Hải Minh trầm giọng hỏi, đôi mắt đen lộ ra một tia hung ác.
"Tôi không có hẹn anh ta, chỉ là...' Đào Anh Thy còn chưa nói xong đã nghe thấy Tư Viễn Hằng bực bội hử lạnh một tiếng, cô quay lại thì thấy anh ta đang bị hai vệ sĩ đạp cho mấy phát.
Đào Anh Thy sợ hãi hét lên: "Tư Hải Minh, mau thả anh ta ra. Anh như vậy thì có bản lĩnh gì chứ? Nhiều người cùng đánh một người. Anh ta còn là em trai của anh đó."
"Anh cả dạy dỗ em trai không nghe lời, tại sao không được?"
Mắt thấy Tư Viễn Hằng không thế chịu được nữa, bị vệ sĩ đạp tới một gối xuống đất, khóe miệng chảy máu, Đào Anh Thy thống khổ nắm lấy cánh tay Tư Hải Minh: "Anh Hải Minh, đừng đánh nữa, chúng tôi không có hẹn trước, chẳng qua là trùng hợp gặp nhau. Thả anh ta ra, tôi sẽ đi với anh ”
“Cô đau lòng cho nó?” Ánh mắt của Tư Hải Minh sắc bén và tàn nhẫn.
"Không... không phải...
Đào Anh Thy cố nén nước mát: "Đừng đánh nữa. Anh Hải Minh, nếu anh tức giận cứ nhằm vào tôi là được."
Bỗng một cái chai đập hướng Tư Hải Minh đập tới, sự chú ý của anh vẫn đặt trên người Đào Anh Thy, giây tiếp theo ánh mắt lập tức đông lại, né sang một bên.
Cái chai đập xuống đất vỡ tan tành.
Sau đó, vệ sĩ tiến lên đạp cho anh ta một cước.
Tư Viễn Hằng chật vật khuỵu xuống, hai tay chống đỡ trên mặt đất.
“Đừng đánh” Đào Anh Thy vùng vẫy về phía trước, nhưng cánh tay bị Tư Hải Minh kéo lại, không thể nào tránh thoát.
Anh kéo mạnh cô về phía mình, siết chặt gáy cô rồi hôn lên đôi môi hơi hé mở của cô, kịch liệt chiếm lấy.
“Ưm” Đào Anh Thy kinh ngạc, không hiếu hành vi của Tư Hải Minh, nhưng giây tiếp theo liền ngộ ra.
Sau khi phản ứng, cô vươn tay đấy ngực Tư Hải Minh ra, nhưng sức lực của anh quá lớn.
Anh thậm chí trực tiếp đấy cô vào tường, mạnh bạo cưỡng hồn cô.
“Ưm” Đào Anh Thy gấp đến mức bật khóc, vung tay tát Tư Hải Minh.
Tư Viễn Hằng bên kia nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không nói nên lời, tim như muốn vỡ ra, giận dữ hét lên: "Tư Hải Minh"
Tư Hải Minh buông Đào Anh Thy ra, quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Tư Viễn Hằng: "Mới như vậy đã tức giận rồi sao?"
Sau đó anh kéo cô vào căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại và ném cô lên giường.
“A"
Đào Anh Thy nhìn anh như ma quỷ đang tới gần mình, chật vật muốn lui về phía sau, giọng nói run run: “Tư Hải Minh, anh... anh định làm gì?
"Cô nói xem?"
“Đừng... không... anh không thể làm chuyện đó với tôi”
Nước mắt Đào Anh Thy chảy xuống: "Tôi sẽ không bao giờ liên lạc với Tư Viễn Hằng nữa. Không bao giờ"