Lúc Chương Vĩ chạy đến bệnh viện thì Tư Hải Mình đang ngồi bên ngoài trên ghế đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, bên cạnh là bác sĩ đang xử lí vết thương trên tay và vai anh,
Áo vest được vệ sĩ cầm trên tay, áo sơ mi đen được kéo xuống lộ ra bả vai rắn chắc với vết thương nặng.
Khi khâu vết thương, Tư Hải Minh như người mất cảm giác không để lộ chút vẻ mặt khác lạ, chỉ là cả người anh luôn trong trạng thái cứng đơ, đầu cúi thấp như một con thú bị nhốt.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng chứng tỏ Đào Anh Thy còn cấp cứu bên trong.
Chương Vĩ nhận được điện thoại của ngài Hải Minh bảo anh ta điều tra camera giám sát tại hiện
trưởng để biết chuyện gì đã xảy ra. Giọng nói của ngài Hải Minh bên trong điện thoại rất gấp gáp và khấn trương. Chỉ khi liên quan đến Đào Anh Thy, anh ấy mới như vậy.
"Thưa ngài Hải Minh, là Tư Triều Vũ." Chương Vĩ hơi kiêng dè sắc mặt của Tư Hải Minh, anh ta ngừng một chút mới nói tiếp: “Ở tiệm sách, Tư Triều Vũ cưỡng ép cô Đào Anh Thy, may mắn cô ấy thoát được lên xe nhưng lại bị Tư Triều Vũ lái xe bám theo rồi đụng xe nên mới tạo thành tai nạn như ngài thấy. Bây giờ, Tư Triều Vũ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.”
Cặp mắt rét lạnh mang theo sát ý của Tư Hải Mình khẽ chuyển động, anh lên tiếng: “Ông ta vẫn còn mặt mũi để cứu sống à?"
"Vâng ... Ông ta đáng chết... Đèn phòng phẫu thuật tắt rồi kìa ngài Hải Minh” Vẻ mặt của Chương Vĩ thay đổi.
Cơ thể của Tư Hải Minh chấn động, anh nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật.
Hạ Khiết Mai tháo khẩu trang, cô đi đến trước mặt
Tư Hải Minh báo cáo kết quả như anh mong muốn: "Yên tâm đi, cô ấy chỉ bị thương ngoài da, não cũng bị chấn động nhẹ. Quan sát hai ngày mà không có việc gì thì có thể xuất viện.” Cơ thể Tư Hải Minh cứng đờ từ nãy, bây giờ đã có thể thả lỏng, tay không bị thương run rẩy nhẹ, còn mắt anh phiếm hồng.
"Tránh ra." Tư Hải Minh mở miệng, giọng anh đã khàn nhiều. Bác sĩ và y tá cúi đầu tránh sang một bên.
Tư Hải Minh lại khôi phục dáng vẻ ngày thường, anh kéo áo sơ mi che lại vết thương nơi bả vai rồi gài từng cúc một.
Bầu không khí bị đè nén khiến mọi người thở cũng không dám thở.
“Chương Vĩ” Tư Hải Minh gọi. "Dạ."
"Để cho người mình xử lí tuyến đường nhánh lẫn tuyến đường chính.”
Chương Vĩ sửng sốt rồi nhanh chóng đáp: “Vâng a."
“Về phần Tư Triều Vũ.” Tư Hải Minh giương đôi mắt thị huyết nhìn.
"Nếu không có Tư Triều Vũ thì việc hạ Liêu Ninh sẽ có chút khó khăn.” Chương Vĩ chưa nói xong thì điện thoại trên người vang lên. Anh ta lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi và nghe, không biết bên kia nói gì. Cúp máy, Chương Vĩ nói: “Thưa ngài Hải Minh, bác sĩ nói Tư Triều Vũ, không thể xác định khi nào tỉnh lại.
"Vậy thì chờ đến lúc ông ta tỉnh dậy, tôi sẽ để cho ông ta hối hận về việc mình tỉnh lại.” Mắt của Tư Hải Minh tràn ngập sự lạnh lùng lẫn hung ác.
Chương Vĩ không nói thêm, ngài Hải Minh muốn giết Tư Triều Vũ chính là đã đả kích Liêu Ninh.
Liêu Ninh vốn là mẹ của cô Đào Anh Thy, anh ta hiểu rõ cửa ải này sẽ không dễ dàng vượt qua.
Đào Anh Thy không biết bản thân đã ngủ bao lâu, mắt còn chưa mở đã bị mùi thuốc sát trùng kích thích khứu giác. Trần nhà màu xanh trắng xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Hình như cô... không chết.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng trước khi hôn mê, bị cái tên Tư Triều Vũ thần kinh lái xe đâm trúng, mình không chết ông ta sẽ không tha.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tư Viễn Hằng quyết tâm chia tay.
Nếu không chia tay, có lẽ cô đã bị tên Tư Triều Vũ có tâm lí vặn vẹo kia giết chết.
Không thể tin được dưới tình huống mò kim đáy biển đó, Tư Viễn Hằng có thể bảo vệ cô an toàn.
“Ưm.” Đầu cô truyền tới cảm giác đau đớn, theo bản năng cô đưa tay đỡ trán.
Tay còn chưa chạm đến trán đã được một bàn tay to lớn nắm lấy.
"Đừng nhúc nhích.”
Ánh mắt bị bóng dáng đen kịt của Tư Hải Minh hay thế, đôi mắt anh đen láy như một vũng nước, sắc bén và sâu thẳm, lộ ra vẻ nguy hiểm không rõ.
Còn có... cả sự lo lắng.
"Khó chịu à? Hạ Khiết Mai sẽ tới ngay lập tức. Từ Hải Minh hơi nhíu mày, anh không vui vì Hạ Khiết Mai lê chầm chậm.
Tiếng đập cửa vang lên, sau khi nhận được câu trả lời của Tư Hải Minh, cửa mới được đẩy ra.
Hạ Khiết Mai đi đến, khi thấy sự áp bức của Tư Hải Minh, thì biết mình đã tới quá chậm.
Chậm à? Vừa nghe thấy tiếng chuông là mình đã chạy tới cực nhanh, chỉ trong vòng hai phút.
Nhưng mà đối với Tư Hải Minh mà nói, một giây cũng dài dâng dặc!
Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Hạ Khiết Mai kiểm tra tình trạng cơ thể cho Đào Anh Thy Đào Anh Thy thấy vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Tư Hải Minh, cô thấy nhìn chằm chằm chỗ nào, đó rõ ràng như bị giám sát.
Cô không khỏi hỏi Hạ Khiết Mai: "Viện trưởng Mai, tôi rất nghiêm trọng sao?" "Không có việc gì, chỉ là chấn thương ngoài da, chấn động nhẹ nên phải nằm viện theo dõi hai ngày, không có máu tụ là có thể xuất viện.” Hạ Khiết Mai nói, cô không khỏi nhìn Tư Hải Minh mà trong lòng thấy vui mừng.
Có lẽ ngay từ đầu, khi Tư Hải Minh mang Đào Anh Thy đến bệnh viện lần đầu tiên, nó đã giống như một loại xác minh thân phận nào đó rồi!
Chỉ là muốn thay đổi một người, lại không dễ dàng như vậy.
Huống chi là thay đổi hai người...
Khi Đào Anh Thy đang tiếp tục được kiểm tra, ánh mắt cô nhìn sang chỗ khác, nhìn vào tay phải của Tư Hải Minh, trên đó có quấn vải xô.
Anh đã dùng bàn tay này, tay không xé toạc nóc xe.
Sức mạnh như vậy, khiến Đào Anh Thy vẫn còn sợ hãi đến bây giờ.
Tại sao có thể có người chỉ cần dùng lực tay là có thể xé toạc nóc xe?
Nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy, thực sự cảm nhận được sự chênh lệch mạnh yếu giữa hai người nhiều bao nhiêu, thực sự là đáng sợ! Trước đây cô còn muốn phản kháng trong tay anh nữa! Đúng là lấy trứng chọi đá, sợ là ngay cả trứng cô cũng không sảnh nổi!
“Anh Minh, hồi phục rất tốt, không cần lo lắng.” Hạ Khiết Mai gật đầu ra hiệu với Đào Anh Thy, rồi xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Đào Anh Thy nhìn theo bóng dáng Hạ Khiết Mai rời đi, nhìn cánh cửa đang đóng.
Trong phòng chỉ còn lại cô và Tư Hải Minh, không
khí im lặng làm tim cô đập vì lo lắng, dường như cô cũng không dám nhìn Tư Hải Minh.
Là Tư Hải Minh đã cứu cô.
Cô cho rằng đó sẽ là cảnh sát, sẽ là người qua đường, nhưng có làm sao cô cũng không nghĩ tới sẽ là Tư Hải Minh.
Đột nhiên ở trước mắt, anh dùng phương thức đơn giản mà thô bạo, thậm chí là máu tanh...
Chỉ là, tại sao Tư Hải Minh lại muốn dùng phương thức đó mà cứu cô?
Hoàn toàn có thể chờ cảnh sát tới mà...
Ngay khi cô đang căng não vì hành vi khó hiểu của Tư Hải Minh, thành giường hơi lún xuống khiến cô phải quay lại nhìn.
Quay mặt lại, Tư Hải Minh cầm cốc nước, cắm ống hút vào rồi đưa cốc môi lên Đào Anh Thy, Đào Anh Thy hiểu ý, cô hơi hé miệng, ngậm ống hút.
Dòng nước ấm vào trong miệng, lướt nhẹ khắp cổ họng, thoải mái ngấm vào.
Uống được hai ngụm, ống hút đã bị Tư Hải Minh rút đi: “Không thể uống nhiều.”
Đào Anh Thy hẳng giọng: “Cảm ơn.”
Tư Hải Minh đặt cốc nước sang một bên, anh hơi ngồi nghiêng với khí chất thâm trầm, con ngươi đen của anh nhìn cô, không nói một lời.
Cái nhìn chăm chú không tiếng động này làm cho toàn thân Đào Anh Thy không được tự nhiên.
Tư Hải Minh không biết khí thế của mình rất mạnh sao? Trong nháy mắt, có vẻ như Đào Anh Thy là đứa con có lỗi, nhưng họ lại không phải ruột thịt.
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?" Đào Anh Thy phá vỡ bầu không khí đè nén, cô hỏi.
“Hai giờ.”
Đào Anh Thy nghĩ, dù sao thì cô cũng đã lỡ sáu giờ rồi sáu tiểu chỉ là thời gian...
"Được rồi, tài xế thì sao? Còn Tư Lệnh Sơn đâu?" Tư Hải Minh cứu cô, anh không cứu những người khác, mà trực tiếp mang cô lên xe rời đi.
Dường như mạng sống của những người khác không liên quan gì đến anh.
"Tư Lệnh Sơn hôn mê bất tỉnh, tài xế không sao.” Tư Hải Minh nói cho cô.
Tư Lệnh Sơn hôn mê bất tỉnh, cũng không biết sẽ tinh lại lúc nào,
Nếu không phải Đào Anh Thy được Tư Hải Minh cứu kịp thời, thì tình trạng của cô ấy chỉ sợ còn tồi tệ hơn Tư Lệnh Sơn.
“Cám ơn anh đã cứu tôi, nếu không có thể hiện tại tôi sẽ không dễ nói chuyện như giờ" Đào Anh Thy thành khẩn nói.
Tư Hải Minh không nói chuyện, mà là đè thân trên xuống, bóng đen của anh che ở phía trên, hai tay anh chống ở bên tai của cô, anh nhìn Đào Anh Thy ở khoảng cách gần chỉ có mấy cm.
Đào Anh Thy nin thở mà nhìn anh, cô không biết người này muốn làm gì..
"A." Anh mắt run lên, môi mỏng của Tư Hải Minh chiếm lấy khuôn miệng đang mím chặt của cô.
Anh cực kỳ bá đạo,
Không lâu sau, Đào Anh Thy cảm thấy nụ hôn ấy mạnh đến nối linh hồn cô gần như bị anh hút mất! Tư Hải Minh gần trong gang tấc mà nhin chán châm cô, giọng nói anh trầm thấp: "Như cô không để ý đến cái đầu của mình, tôi sẽ trực tiếp hôn cô cho đến khi cô thiếu dưỡng hít thở không thông"
Đào Anh Thy thở hổn hển, đồng tử cô mở mịt khó hiểu: “Tôi làm sai chuyện gì à?"
"Không có."
"??" Vẻ mặt Đào Anh Thy đặt dấu chấm hỏi. "Bị thương không phải do em sai, nhưng cũng là
lỗi của em.” Đào Anh Thy vẫn mơ màng, người này còn có thế lại bá đạo hơn không? Dường như từng chỗ trên người cô đều là của anh!
Nhưng trong nháy mắt đã biến mất tiêu tan, trước đây Tư Hải Minh đã nói đủ rõ ràng, cô là của anh!
Điện thoại di động trên người Tư Hải Minh vang lên, anh đứng lên nghe điện thoại.
Đào Anh Thy chuyển động chậm rãi lật người nằm nghiêng, cô nhét ngón trỏ vào trong miệng, hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng mà cản, lông mi thanh lệ hơi nhíu lại, làm sao bây giờ? Cô cần thay băng vệ sinh.
Sau khi quay quảng cáo, cô vào nhà vệ sinh để thay, cho tới bây giờ cô đã ra nhiều lắm rồi!
Cô có thể cảm giác được sự tràn lan ẩm ướt!
Nếu buổi tối không thay, thì dưới thân tuyệt đổi sẽ không khác gì giết người cả!
Tư Hải Minh mới vừa cúp điện thoại, tiếng đập cửa đã vang lên.
Biệt thự Hàn Uyển mang thức ăn tới đây, Đào Anh Thy có chú ý tới, thứ vệ sĩ cầm vào không chỉ có đồ ăn, còn có một túi giấy không nhãn mác, không biết
bên trong là thứ gì. Thẳng đến khi Tư Hải Minh đưa cái túi xách tới trước mặt cô, Đào Anh Thy mới biết đó là cái gì, biểu tình của cô cứng ngắc, ánh mắt lóe lên.
Là ý của Tư Hải Minh sao...
Đào Anh Thy chuẩn bị rời giường, thì bóng đen tới gần, một giây kế tiếp anh đã bế cô kiểu công chúa, rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh,
"Tôi có thể tự mình xuống giường!” Khuôn mặt của Đào Anh Thy ửng đỏ đầy khả nghi.
Hạ Khiết Mai không nói cô không thể tự làm! Chỉ nói không nên vận động mạnh.
Đi vệ sinh không sao đâu...
Nội tâm cô rất giãy dụa, trong nháy mắt cô đã vào trong phòng vệ sinh.
Sau khi hai chân Đào Anh Thy đáp xuống, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh: “Có khó chịu không?"
"Không có, phiền anh Minh đi ra ngoài một chút!" Đào Anh Thy chịu đựng khuôn mặt nóng lên của mình, giả bộ nghiêm trang.
Con ngươi đen của Tư Hải Minh hiểu rõ mà nhìn cô: “Có gì gọi tôi."
Sau đó anh đi ra ngoài. Đào Anh Thy ngồi bệt xuống bồn cầu, với vé mặt mờ mịt, vô tội, kinh ngạc. Cô đã lớn như vậy không có xảy ra bệnh sao? Đương nhiên là có
Thế nhưng thể loại bị coi thành dáng vé không thế
tự lo liệu sinh hoạt này có không? Không có! Khi ở nước ngoài, Tư Viên Hàng cấn thận dịu dàng săn sóc cô cũng không tự tay ôm cô đi WC! Không lẽ cố là đứa trẻ ba tuổi sao? Sáu tuổi đi vệ sinh cũng không cần ôm rồi!
Cho nên, về sau cô tuyệt đối sẽ không gọi Tư Hải Minh!
Cô nâng ánh mắt lên, phần trên cổ được phản chiếu trong gương, khuôn mặt cô không hề xấu xí, trên trán băng bó vải xô. Là do đầu cô va vào tấm kính.
Thật là may mắn...
Đào Anh Thy đứng dậy, cô chuẩn bị xả nút, thì ngón tay bỗng nhiên dừng lại.
Nơi đây cách âm không tốt, chỉ cần nước xả ra, không phải bên ngoài sẽ nghe thấy sao? Không xả nước? Bên trong bồn cầu có máu... Quên đi. Đào Anh Thy dừng quấn quýt lại, đầu cô rất đau! Ôm ấp cái gì chứ, số lần bị anh ôm còn ít sao? Bất kể là hành vi hay là tâm lý, đều không chống lại được
Tiếng xả nước của bồn cầu vừa dừng, Tư Hải Minh không muốn lãng phí thời gian mà mở cửa bước vào.
Anh bế Anh Thy rời khỏi phòng tắm rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Mới thế mà đã tám giờ, Anh Thy cũng ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng Tư Hải Minh vẫn chưa rời đi. Anh lười biếng ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, không làm gì cả, một tay đặt lên đùi, một tay xoa lớp vỏ bọc mịn màng của ghế sô pha như thể đó là một động tác vô thức.
Vẫn còn sớm nên chắc là anh chưa muốn rời đi. “Ngủ đi.” Giọng của Tư Hải Minh vang lên.
Anh Thy cũng không nói gì mà quay lưng lại rồi nhắm mắt chìm dần vào giấc ngủ.
Không lâu sau Anh Thy đã ngủ thiếp đi, cô không biết Tư Hải Minh đã rời đi hay chưa, Khi cô tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.
Có lẽ vì bị thương ở đầu nên cô ngủ một mạch đến hơn chín giờ mới thức giấc.
Cô mở mắt ra đã thấy Tư Hải Minh vẫn ngồi trên ghe so pha như cũ, giống như từ đêm qua đến giờ anh vẫn không hề di chuyển chút nào.
Nhưng cô nghĩ lại thì thấy không có khả năng, có lẽ anh đến từ sáng sớm!
Hạ Khiết Mai đến xem qua cô một lần vào buổi sáng, sau một hồi kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì cô ấy đã rời đi.
Dù sao thì Tư Hải Minh cũng đang ở đây nên cũng không thoải mái để nói chuyện.
Sau đó Đào Anh Thy ngồi dựa trên giường, tay thì cầm cốc nước, miệng thì ngậm ống hút, cô nhìn về phía ghế sô pha bên cạnh.
Tư Hải Minh đang giải quyết công việc của Tập đoàn Vương Tân trên máy tính xách tay, khi anh làm việc luôn khiến cho người khác sinh ra loại cảm giác bất khả xâm phạm và lộ ra sự khôn ngoan cùng tài trí của anh.
Anh có thể kiểm soát một vương quốc kinh doanh lớn như vậy thì chắc chắn không phải là một người đơn giản.
Anh đứng ở một tầm cao mà rất khó để với tới. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Hạ Khiết Mai lúc đó.
“Ở thủ đô có cái gì không phải của anh ấy không?” Hạ Khiết Mai nói: “Không phải là không phải của anh ta mà là anh ta không muốn nó.” Qua đó có thể thấy được người đàn ông này đáng sợ như thể nào!
Trong đầu cô lại nghĩ đến cảnh mình được cứu,
Ánh mắt Anh Thy hơi lóe lên, cô thu hoi tâm mát lại rồi nói: "Anh giúp tôi gọt quả được không?" Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm
vào máy tính sau đó dời đi rồi bình tĩnh nhìn Anh Thy.
"Dù sao thì anh cũng đã ở đây nên cũng phái có chút hành động chăm sóc bệnh nhân đúng không? Anh Thy chu cái miệng nhỏ nhắn nói mấy lời rất có đạo lý.
Tư Hải Minh không nói lời nào mà tạm gác công việc trước mặt sang một bên và bắt đầu gọt hoa quả.
Một lúc sau, Anh Thy cầm lấy trái cây vừa cắt gọt rồi nhìn Tư Hải Minh tiếp tục làm việc với máy tính nói: "Giúp tôi lấy giấy ăn."
Tư Hải Minh ngẩng đầu hỏi: "Lau cái gì?"
"Còn có thể lau cái gì nữa? Đương nhiên là lau miệng." Anh Thy nói rất tự nhiên.
Đôi mắt Tư Hải Minh rơi vào khuôn miệng nhỏ nhắn dính đầy nước trái cây của Anh Thy, đôi môi đỏ tươi, ẩm ướt, mềm mại và đàn hồi.
Anh Thy nhai trái cây trong miệng và tự hỏi liệu Tư Hải Minh có lấy giấy ăn cho mình không.
Tất nhiên là cô cố tình làm vậy vì muốn xem Tư Hải Minh sẽ làm được đến đâu, Hay là muốn mặc kệ tất cả chạy lấy người...
Trong đầu cô vẫn còn nhiều loại suy đoán khác nhau thì Tư Hải Minh đứng dậy đi đến bên này.
Anh Thy tưởng anh muốn lấy giấy ân nhưng không ngờ có một bóng den chân ngay trước mặt cô.
Hàm cô bị bóp chặt rồi hơi nàng lên, anh thó bạ0 tiếp xúc da thịt với cô, cái miệng nhỏ ngạc nhiên bị hôn ngấu nghiến.
"A!" Anh Thy hơi sững sờ.
Thứ cô ấy muốn là một tờ giấy ăn!
Tư Hải Minh hôn mọi ngóc ngách trong khuôn miệng của cô từ trong ra ngoài rồi đặt mới đặt giấy ăn vào tay cô, sau đó anh quay lại ngồi trên ghế sÔ pha.
Hồ hấp của Anh Thy đồn dập không ổn định, cô nhìn giấy ăn trong tay rồi lại nhìn chằm chằm Tư Hải Mình đang bình tĩnh.
Miệng cô đã bị anh ta xâm phạm rồi thì cái giấy ăn này có ích lợi gì!
Ngoài cửa vang lên tiếng động.
"Chúng tôi đến gặp Anh Thy. Tôi nghe nói rằng
con bé bị tai nạn xe hơi. Anh có thể cho chúng tôi vào được không?"
Anh Thy nghe thấy giọng nói bên ngoài thì nhận ra ngay đó là Đào Hải Trạch, tin tức thực sự đã đến tai ông ta.
Việc gì mà phải giả mù sa mưa!
"Người không có phận sự không được phép lại gần, lập tức rời đi." Giọng nói hung dữ của vệ sĩ vang lên.
"Không phải, tôi chỉ xem qua và rời đi ngay sau khi nhìn thấy con bé” Đào Hải Trạch nói.
"Ông không hiểu tiếng người sao?” Giọng người vệ sĩ trở nên lạnh lùng hơn.
Anh Thy nhìn sắc mặt dần trở nên ảm đạm của Tư Hải Minh nói: "Để ba tôi vào đi? Ông ấy chỉ muốn đến gặp tôi thôi."
Đôi mắt Tư Hải Minh nhìn Anh Thy càng ngày càng phát ra âm trầm.
"Một lát thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Anh Thy nói.
Tư Hải Minh đóng máy tính lại rồi đứng dậy mở cửa và đi ra ngoài. Khi Đào Hải Trạch nhìn thấy người vừa bước ra thì
lập tức trở nên kính nể: “Ngài Hải Minh!"
Bên ngoài không chỉ có Đào Hải Trạch mà còn có
Đào Sơ Tâm, cô ta ăn mặc sang trọng và duyên dáng giúp khí chất của cô ta được nâng cao hơn. Nhìn thấy Tư Hải Minh, Đào Sơ Tâm cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng nên tạm thời không nói
một tiếng nào, Sac mặt của Tư Hải Minh không hiện lên một chút âm áp nào, thậm chí anh còn không thêm liếc måt nhìn qua một chút.
Anh Thy đang ngẩn ngơ dựa vào giường thì Đào Hài Trạch bước vào. Đào Hải Trạch để gió trái cây và thực phẩm chức năng trong tay sang một bên và hói: "Có vấn đề gì không? Bác sĩ nói thể nào?"
"Đầu bị chấn động nhẹ, khoảng chiều nay là có thể xuất viện."
"Tốt rồi. Con không biết ba nghe nói con bị tai nạn đã nóng lòng muốn chết."
Anh Thy phớt lờ giọt nước mắt cá sấu của ông ta và hỏi: "Làm thể nào mà ba biết được?"
"Lý Ba nói cho ba biết! Tư Triều Vũ gây ra chuyện gì vậy? Ông ta muốn làm gì? Xem sau này ba tha ông ta như thế nào!"
"Hiện tại ông ấy vẫn đang hôn mê bất tỉnh."
"Vậy thì đợi ông ta tỉnh lại." Đào Hải Trạch bày ra bộ dáng nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái mình.
"Ba có chắc là muốn chống lại nhà họ Tư không?" Anh Thy hỏi.
Đào Hải Trạch nghe cô ấy hỏi như vậy thì sự tự tin dần biến mất.
Cho dù nhà họ Tư không liên quan gì đến Tư Hài Minh nhưng họ cũng là người gốc thủ đô nên thực lực họ có hơn rất nhiều một người mới đến thủ đô như ông ta! "Con nói cũng đúng, nhưng dù sao thì loại chuyện này cũng không đến lượt ba. Ngài Hải Minh nhất định sẽ không để yên cho Tư Triều Vũ."
Ánh mắt Anh Thy hơi lay động, từ khi tỉnh dậy cô vẫn không nhắc đến Tư Triều Vũ trước mặt Tư Hải Minh.
Dù sao thì người kia cũng đã hôn mê làm sao có thể không buông tha...
"Ba nghĩ một người có quyền lực sẽ tốt hơn, đúng không?” Đào Hải Trạch hỏi.
Lời này còn có hàm ý khác.
Anh Thy sao có thể không nghe hiểu.
Cô nhàn nhạt nhìn về phía cửa sổ và nói: "Ba nói xem nếu người bất tỉnh trong vụ tai nạn ô tô này là con thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
Đào Hải Trạch lúc đầu không hiểu nhưng sau khi mất ba giây để hiểu mối quan hệ quyền lực này thì nét mặt của ông ta dần thay đổi.
Nhưng lời nói ra lại không đồng nhất với lời trong lòng “Đối với ba thì con là người quan trọng nhất còn những người khác chỉ là thứ yếu.”
Anh Thy biết ông ta muốn tiếp tục nghe nên cô sẽ giúp ông ta thỏa mãn, cô nói: "Nếu con bất tỉnh thì Tư Hải Minh sẽ rất tức giận, sẽ có rất nhiều người bị liên lụy, trong đó có cả ba. Dù sao thì nếu không phải vì con phải sống cùng ba thì điều đó sẽ không xảy ra. Con nghĩ với tính khí của Tư Hải Minh thì sẽ bắt ba phải rời khỏi thủ đô trong vòng ba ngày. "
Đào Hải Trạch đương nhiên biết điều này, lúc đầu ông ta không hiểu nhưng sau khi bị Anh Thy nhắc nhở thì ông ta cảm thấy thân thể của mình run rấy như sắp ngã.
"Tư Hải Minh vẫn chưa thả ra quyền phát triển của khu Tây Nam, ba có biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Anh ấy đang thử ba."
Đào Hải Trạch hơi cau mày.
"Trong quá trình kiểm tra ba thì không ai biết điều gì sẽ xảy ra. Ví dụ như hôm nay con đã xảy ra chuyện. Vì vậy ba không thể dựa vào một mình con. Ba phải có thực lực của mình. Quyền lực này phải bắt đầu từ trong công ty, giống như đang làm móng xây nhà vậy."Anh Thy nhìn Đào Hải Trạch hỏi: "Ở công ty có người của ba không? Đừng nói với con tất cả đều là người của nhà họ Xa. "
Đào Hải Trạch cảm thấy xấu hổ: "Người của nhà họ Xa luôn trông coi rất chặt nên việc kiếm được một số tiền mang ra ngoài là một chuyện rất rủi ro."
"Cơ đồ của ba cần được mở rộng. Chỉ có tiền thì có ích gì không? Nhà họ Xa trong chặt nhưng con không tin rằng mọi người trong công ty đều là người của nhà họ Xa. Ba nên tìm một người mà nhà họ Xa không thích hợp tác mà bồi dưỡng thành người của chính mình”Anh Thy nói. "Ba không sợ sau khi có được quyền phát triển khu Tây Nam thì nhà họ Xa sẽ tranh phần miếng bánh sao?"
Đào Hải Trạch hơi suy nghĩ một chút rồi nói: "Có một người như vậy."
"Đừng nói với con, dù sao con cũng không biết anh ta.” Anh Thy không quan tâm.
"Con đã gặp người đó."
"Ai?"
“Cố Mạnh” Đào Hải Trạch thấy vẻ mặt Anh Thy vẫn mờ mịt không hiểu nên nói: "Là người mà lần trước con đụng phải trong quán bar.
"Là anh ta..." Anh Thy nghĩ lại: "Người nhà họ Xa không thích anh ta?"
"Cũng chỉ vì một người phụ nữ, đại khái là vì người phụ nữ mà Đào Huy Mạnh thích lại thích Cố Mạnh nên mới có chuyện này. Ngoài ra, lúc đầu Cố Mạnh là chồng chưa cưới của Đào Sơ Tâm, mẹ con Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm nóng lòng muốn đá anh ta đi ngay lập tức. Muốn cho anh ta biến mất thật xa, Về sau Cổ Mạnh chủ động hủy bỏ hôn ước nên mới có thể ở lại công ty kiếm miếng ăn không để người ta đàm tiểu."
Anh Thy cảm thấy đây là mánh khóe của Cố Mạnh. Nhìn qua thì giống như anh ta đang nhân nhượng, khúm núm nhưng thực tế là đang có kế hoạch của riêng mình.
Thể nhỡ may Cổ Mạnh nói với nhà họ Xa thì sao?" Anh Thy nói với Đào Hải Trạch.
"Chuyện này con không cần lo lắng, ba chắc chắn
về chuyện này." Anh Thy nói: “Vậy thì tốt." Cô thầm nghĩ không biết đến lúc đó ai mới là người dắt mũi ai! "Đúng rồi, ba đi cùng ai?"
Sơ Tâm, con bé không đi vào, hiện đang ở bên ngoài."
Anh Thy nở một nụ cười chế nhạo, Đào Sơ Tâm chắc chắn là cố ý không vào! Cô ta biết rằng khi Đào Hải Trạch vào thì Tư Hải Minh sẽ đi ra ngoài, chuyện này vừa vặn hợp ý cô ta...
Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Hải Minh tiến vào, khí thế trên người anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Đào Hải Trạch vội vàng đứng lên: “Ngài Hải Minh, không có chuyện gì nên tôi đi về trước, Anh Thy không sao nên tôi cũng yên tâm."
Tư Hải Minh không nói, không khí tràn đầy áp lực. Đào Hải Trạch không dám ở lại thêm một giây
nào vội vã đi ra ngoài. Tư Hải Minh trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Ngay sau khi Đào Hải Trạch đến bên ngoài thì thấy sắc mặt của Đào Sơ Tâm rất xấu, cô ta quay người và rời đi.
Đào Hải Trạch vừa thấy liền biết tiến triển không tốt, hiện tại trong lòng ông ta không có tâm tư giúp cho nhà họ Xa.
Ông ta phải bồi dưỡng người của riêng mình, Cố Mạnh.
Đào Hải Trạch không phải không nghi ngờ, ông ta không thể tin tưởng Anh Thy hoàn toàn nhưng lại cảm thấy không logic.
Anh Thy chưa bao giờ tiếp xúc với Cố Mạnh, dù Anh Thy có lén tiếp xúc với Cố Mạnh sau lưng ông ta thì làm sao cô biết được ông ta sẽ nghĩ đến Cố Mạnh? Trước đây chưa bao giờ ông ta có ý tưởng này!
Cho nên sẽ không có khả năng đó.
Có lẽ do ông ta quá đa nghi.
Dù sao có đoạn video của dì Thu ở đây thì Anh Thy cũng không dám làm cái gì quá phận.
Trong phòng bệnh, Anh Thy nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh khi đi vào không tốt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm. "Không lâu đúng không? Không tới mười phút." Anh Thy cảm thấy mình giống như tội phạm.
Tư Hải Minh ngồi xuống ghế sô pha rồi nhìn cô thật sâu: “Buổi trưa em muốn ăn gì?"
Anh Thy sửng sốt, cô còn tưởng anh sẽ nói ra lời nguy hiểm! Không ngờ lại cho phép cô chọn đồ ăn.
"Cái gì cũng được, anh chọn đi.” Anh Thy không đưa ra lựa chọn.
Mỗi lần dùng bữa với Tư Hải Minh đều có món cô ấy rất thích ăn. Bên cạnh đó, món ăn ngon mà giá cả lại tốt thì dù có ăn kiêng thì cũng không cưỡng nổi.
Anh Thy dựa vào giường và cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh vẫn chưa rời khỏi người mình, cô không kìm lòng được mà hỏi: "Anh có chuyện muốn nói?"
"Không."
Không có sao lại nhìn chằm chăm tôi thế này? Anh Thy lại hỏi: "Anh không đi làm à?"
"Tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."
Anh Thy nghĩ lại thấy cũng đúng, công việc này còn không phải anh ta muốn làm thì làm sao, dù sao thì anh ta cũng là người cầm quyền của Tập đoàn Vương Tân! Ai dám thắc mắc một câu?
"Em không còn gì để nói à?" Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy bị hỏi đến mức thần kinh có vẻ hơi nhạy cảm, ý của anh là gì? Là nội dung nói chuyện giữa cô và Đào Hải Trạch sao?
Không phải chuyện này.
Sau khi suy đoán tâm lý của Tư Hải Minh cô thử dò hỏi: “Vừa rồi... Đào Sơ Tâm ở bên ngoài đúng không?”
Tư Hải Minh bình tĩnh nhìn cô.
"Chị ta cũng không vào. Mà chị ta không phải tới đây tìm tôi đúng không?” Đào Anh Thy nói như đang tán gẫu.
Tư Hải Minh đứng dậy.
Cơ thể Đào Anh Thy căng thẳng, cô tưởng Tư Hải Minh định đến gần cô nhưng anh lại quay người đi vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng nước ở bên trong.
Không lâu sau Tư Hải Minh đi ra với cái khăn cầm trên tay, bước đến đầu giường. Cúi xuống nhìn cô với vẻ trịch thượng rồi ra lệnh: "Tay."
Đào Anh Thy đưa tay ra với vẻ khó hiểu rồi bị Tư Hải Minh cầm vào lòng bàn tay, có cảm giác vừa rắc chắc lại vừa thô ráp.
Từng ngón tay của cô được lau bằng khăn ấm.
"..." Đào Anh Thy sững sờ nhìn Tư Hải Minh đang tập trung làm.
Trong chốc lát Đào Anh Thy ảo tưởng mình giống như một thú cưng nhỏ bé tội nghiệp, hai bàn chân nhỏ bị chủ nắm lấy giày vò.
Vừa nãy khi cô đang ăn trái cây thì Đào Hải Trạch đến. Sau khi ăn trái cây xong thì tay bị dính nước trái cây mà bỗng quên mất.
Có nhìn cũng không nhìn ra được, chỉ có thể nói suy nghĩ của Tư Hải Minh quá sâu xa. Mọi thứ trong mắt anh đều có thể được phân tích sắc bén.
Vậy thì ngày cô tiếp xúc với Đào Hải Trạch anh đã biết được bao nhiêu...
Đào Anh Thy sẽ không bao giờ đi hỏi anh...
"Nếu Đào Sơ Tâm thay thế vị trí của em thì em phải làm thế nào?” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên không hề báo trước.
Giọng nói đó không có những thăng trầm không cần thiết nhưng lại khiến Đào Anh Thy vô thức đề phòng. Đây là thăm dò!
Đào Anh Thy tức giận rút tay về tiện thể giật lấy chiếc khăn trên tay Tư Hải Minh về tự mình lau. Lần trước nói đến Đào Sơ Tâm, Đào Anh Thy cũng đã trả lời rồi.
Sao cô có thể để Đào Sơ Tâm làm mẹ kế được? "Nếu anh muốn thì tùy anh thôi!” Đào Anh Thy nhìn xuống nói.
Sắc mặt của Tư Hải Minh bỗng chốc lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn cô. Khí lạnh toát ra nồng nặc khắp người khiến cho một chút nhiệt độ cuối cùng trong phòng cũng bị chiếm lấy!
"Nhưng...Không phải anh thích tôi sao?" Đào Anh Thy hỏi ngược lại như một đòn chỉ mạng.
Khiến cơ thể của Tư Hải Minh bị chấn động mạnh, cứng đờ tại đó.
Đào Anh Thy ngẩng đầu lên, nhìn thắng vào đôi mắt đen sắc bén của Tư Hải Minh đang nhìn cô không chớp mắt.
"Anh thích tôi thì sao để chị ta đến thay thế tôi được?” Đào Anh Thy lại hỏi. “Nếu không thì tôi có thể dựa vào việc này mà không chút kiêng nể gì với anh sao?”
Đường nét trên khuôn mặt Tư Hải Minh căng cứng, cơ hàm cũng động đậy vì dùng sức: “Em dám nói dám làm đấy.”
Đào Anh Thy nhướng mày, vén chăn bước xuống giường: “Vậy có thể là do tôi hiểu nhầm rồi...” Cô muốn vào nhà vệ sinh để thay băng vệ sinh.
Nhưng Đào Anh Thy còn chưa đặt chân xuống đất thì đã bị tấn công, bị bóng đen đè chặt xuống giường.
“Anh..." Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp trai đang gần trong gang tấc, nhìn cô với ánh mắt hung dữ,
Tư Hải Minh ngang ngược nắm lấy cảm của Đào Anh Thy, dùng đôi môi mỏng hôn mạnh xuống.
"A!" Người Đào Anh Thy run rấy, cái miệng nhỏ đáng thương bất lực tiếp nhận sự chiếm hữu của Tư Hải Minh.
Muốn ăn sạch cô một cách đáng sợ.
Không bao lâu đầu Đào Anh Thy choáng váng, cơ thể mềm nhũn.
Tư Hải Minh buông miệng cô ra thở gấp, anh đang đè nén thật sâu thứ gì đó. Sau vài giây rời đi, lại lần nữa đặt đôi môi mỏng lên vừa tựa như hôn vừa tựa như chơi đùa.
Đào Anh Thy bị anh làm cho không thở được, đôi tay yếu ớt đẩy anh ra: “Đừng...Tôi sắp không thở nổi rồi..."
Tư Hải Minh cắn miệng Đào Anh Thy khiến cô
đau đớn.
"Um!"
"Không thở nổi sao? Tôi phải khiến em khóc cả đêm!” Hơi thở nóng bỏng của Tư Hải Minh phả vào mặt Đào Anh Thy đang uy hiếp cô.
Đào Anh Thy mím chặt đôi môi tê dại, liếc anh đầy vẻ cương quyết.
Từ Hải Minh chậm rãi đứng dậy khỏi người cô, buông bàn tay đặt trên eo cô ra.
Đào Anh Thy lập tức đứng dậy khỏi giường, chỉnh sửa lại quần áo trên người rồi đi vào nhà vệ sinh.
Đào Anh Thy đóng cửa lại, ngồi lên trên bồn cầu suy nghĩ những lời lúc nãy mình vừa nói.
Tất nhiên là Đào Anh Thy biết được sự yêu thích của Tư Hải Minh.
Bị người đàn ông nguy hiểm như vậy cố chấp chiếm hữu là chuyện tốt hay xấu? Cho dù là thiên đường hay địa ngục thì cũng không phải là ở trên đời đúng không?
Cứ như vậy, Tư Hải Minh càng không thể buông tha cho cô.
Đương nhiên có sáu đứa nhỏ ràng buộc thì cô làm sao có thể nghĩ đến việc trốn thoát.
Dường như ở trước mặt Tư Hải Minh cô luôn bị động.
Rồi lúc nãy, khi cô hỏi ngược lại anh rằng có phái thích mình hay không thì mới thấy mình được trên cơ, trấn áp một chút phần tháng của Tư Hải Minh.
Tiếng ngón tay gỗ lên cua, hai lan không nặng không nhẹ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy khẽ nhíu chân mày tao nhã, có thế cho cô một chút riêng tư được không? Đi vệ sinh mà cũng quy định thời gian sao?
Cô mặc kệ, không nghe thấy, cứ xem như một người điếc có chết cũng không đổi.
Kết quả là cánh cửa bị đẩy ra.
"..." Người Đào Anh Thy cứng đờ, trợn mắt nhìn bóng đen cao lớn ở cửa, một tay rảnh rỗi nắm lấy mép quần.
"Nghĩ gì đấy?”
".Chẳng nghĩ gì cả! Đóng cửa lại đi."
"Đừng có ở mãi trong đây.” Tư Hải Minh đóng cửa lại.
Đào Anh Thy không muốn đi phản kháng gì cả. Chống lại Tư Hải Minh thì có ích gì chứ?
Ra khỏi nhà vệ sinh, Tư Hải Minh đang tựa vào vách tường bên cạnh cửa, Khoanh tay trước ngực, nhìn theo cô đầy vẻ nguy hiểm.
Đào Anh Thy cố gắng lờ đi, quay về giường nằm. Cô nhắm mắt lại hỏi: "Buổi chiều được ra viện rồi đúng không? Tôi muốn ở trong căn hộ, ở đỏ khá yên tĩnh" Cô sờ trán, thầm thì trong miệng: “"Không biết có thể lấy thứ này xuống không...”
Vốn dĩ cô nghĩ đến việc ở lại biệt thự Minh Uyển trong kỳ kinh nguyệt của mình nhưng giờ không thể đi được rồi. Cô như thế này sẽ khiến sáu đứa nhỏ sợ mất.
Cho dù có xé băng gạc xuống cũng sẽ có vết thương...
Đào Anh Thy ngủ trưa tỉnh dậy thấy Tư Hải Minh đang lặng lẽ ngồi trên số pha giải quyết công việc trên máy tính không có một chút tiếng động.
Tư Hải Minh dường như cảm nhận được, ngước đôi mắt đen lên.
Đào Anh Thy không khỏi run rẩy yếu ớt khi bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi trầm xuống: "Vào đi."
Hạ Khiết Mai bước vào mỉm cười với Đào Anh Thy rồi nói: “Anh Hải Minh, đến giờ kiểm tra rồi. Nếu kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì có thể ra viện.”
Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đi về.
Nóng lòng kiểm tra tra lại toàn bộ, không có bất kỳ vấn đề gì.
Đào Anh Thy vừa đi ra khỏi phòng khám thì thấy vệ sĩ bước đến nói với Tư Hải Minh đang ngồi ở đó "Anh Hải Minh, máy bay trực thăng đang đợi.” “Đi thôi.” Tư Hải Minh đứng dậy.
Đào Anh Thy sửng sốt, cô đi lại hỏi: “Sao lại phải ngồi trực thăng? Tôi chỉ về căn hộ thôi...”
Đi xuống máy bay trực thăng, đứng ở chỗ thang bước xuống nhìn ra xa thấy có một vùng biển bao la và một bãi biển riêng không có một bóng người.
Hoàng hôn màu vàng trứng ngỗng đúng lúc lặn xuống đường chân trời tựa như một bức tranh vô giá.
Cô đã đến biệt thự view biển của Tư Hải Minh một lần.
Đúng thật là nơi phù hợp để phục hồi sức khỏe... Nhưng có phải hơi quá lố rồi không?
“Tạm thời ở lại đây.” Giọng Tư Hải Minh trầm như bị khàn tiếng, sau lưng xuất hiện dáng người cao lớn. Vóc dáng cao ngất ngưởng cùng với bờ vai rộng và cái eo nhỏ muốn quấn lấy Đào Anh Thy đang ở phía trước.
"Tôi đã khỏe lại rồi, có cần thiết phải ở lại đây không?” Đào Anh Thy quay lại, tình cờ Tư Hải Minh cũng tiến lại gần một bước. Khoảng cách quá gần khiến cô vô thức lùi về sau, lưng chạm vào lan can,
“Sợ cái gì? Hả?" Tư Hải Minh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt đen láy thông thạo: "Tôi cũng ở lại đây.”
" Đào Anh Thy suýt nữa thì thốt lén răng chính vì anh cũng ở đây nên tôi mới càng không muốn ở lại "Vậy sáu đứa nhỏ phải làm sao? Anh là ba của chúng thì phải xửng với cái danh này một chút chứ?"
"Dỗ chúng ngủ rồi lại qua" Tư Hải Minh nói. Đào Anh Thy mím môi không nói gì. Cũng đã đến đây rồi cô còn nói được gì chứ.
Cảm giác áp bức đến gần khiến phần trên của có hơi ngả về phía sau. Hai tay Tư Hải Minh chống lên lan can ở bên người cô, khóa chặt cô lại với đầy về xâm lấn.
"Anh...Giờ anh đến Minh Uyển được rồi đấy. Dù sao vừa nãy anh mới nói phải dỗ bọn chúng ngủ.” Ánh mắt của Đào Anh Thy lóe sáng.
Như thể đối mặt với anh thì có nguy cơ bị nuốt chừng!
Bây giờ hành vì của Tư Hài Minh dường như càng suồng să hon.
Có phải cô không nên nói câu cô được anh thích.. "Chắc là tối nay bọn nhỏ sẽ không để bụng đâu."
..." Đào Anh Thy sửng sỡ nhìn anh.
Bệnh viện nơi Tư Triều Vũ ở.
Tư Viễn Hằng đi vào phòng bệnh đứng trước giường bệnh.
Tư Triều Vũ đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, gương mặt dưới mặt nạ oxy có vài vết sẹo do thủy tinh làm xước.
"Chưa chết?" Tư Viễn Hằng hỏi.
Bác sĩ ở bên cạnh sững sờ khi bị anh hỏi, hình như anh ta rất thất vọng?
Hoài nghi người ở trước mặt có phải là người nhà của bệnh nhân không nữa.
Chắc là có thù hận gì thâm sâu lắm đây.
"Chưa chết thì không nên gọi tôi đến." Tư Viễn Hằng đưa tay ra trực tiếp kéo mặt nạ oxy trên mặt Tư Triều Vũ.
Không có oxy kéo dài sự sống khiến cơ thể Tư Triều Vũ bắt đầu co giật.
"Anh không thể làm như vậy!” Bác sĩ giật cả mình, vội vàng đi đến đặt lại mặt nạ oxy lên mặt Tư Triều Vũ thì cơn co giật mới ngưng lại.
Đối với bác sĩ mà nói, việc của bọn họ là cứu chữa chăm sóc. Tuyệt đối không thể giết người ở trước mặt bọn họ được!
Tư Viễn Hằng nhìn bác sĩ với ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa u ám,
"Hay...Hay anh đợi tôi đi rồi hẵng...” Bác sĩ bị ánh mắt của anh ta làm cho hoảng sợ,
Lúc này có cảnh sát đến hỏi thăm tình hình.
Tư Viễn Hằng liếc nhìn cảnh sát rồi cứ thế rời đi,
Rất rõ ràng, Tư Triều Vũ không chết thì anh ta sẽ không xuất hiện!
Càng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Tư Viễn Hằng lên xe, khởi động máy, nhấn cần ga rồi rời khỏi bệnh viện.
Chiếc Ferrari với tốc độ cực nhanh như con báo săn hung dữ trong bóng tối bao trùm. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Là do cảnh sát liên lạc với anh ta.
Anh ta đã về nước nhưng sống trong biệt thự ở ngoại ô.
Cho đến bây giờ, chuyện xảy ra ở nước ngoài vẫn thỉnh thoảng khiến trái tim anh ta đau nhói.
Làm sao anh ta có thể tượng tượng được rằng cái buông tay trong chốc lát sẽ khiến Đào Anh Thy trực tiếp rời khỏi quỹ đạo của cuộc đời anh ta.
Cô ấy...sinh được sáu đứa con, ba của đứa trẻ là Tư Hải Minh..
Tình huống như vậy thì anh ta phải nên hận ai!
Tư Hải Minh? Đào Anh Thy? Tư Triều Vũ? Hay chính anh ta?
Hoặc... Tất cả đều có lỗi!
Anh ta bị thương hộc máu, một mình chữa trị, nồi đau trong tim rất lâu mới hồi phục được. Biết bao nhiêu đêm anh ta muốn gọi cho Đào Anh Thy hỏi cô tại sao lại phản bội mình. Anh ta hận không thể bóp chết cô!
Xe dừng lại, tòa nhà bên cạnh đang sáng đèn là nơi Đào Anh Thy ở.
Tư Viễn Hằng không xuống, thẫn thờ nhìn về phía tòa nhà thông qua cửa kính.
Đào Anh Thy có đang ở bên trong không? Hay đang ở biệt thự Minh Uyển?
Trong khoảng thời gian xa nhau, Đào Anh Thy chưa từng gọi điện cho anh ta.
Cô thật sự...không quan tâm đến anh ta chút nào...
Tư Viễn Hằng thu ánh nhìn lại, con mắt ẩn chứa vẻ đau xót.
Anh ta về được thành phố không chỉ vì Tư Triều Vũ mà chỉ là anh ta muốn hoàn toàn quên đi, chứng minh mình không cần Đào Anh Thy.
Người phụ nữ giống như cô, cùng lắm cũng chỉ
Chuông điện thoại vang lên.
Tư Viễn Hằng liếc nhìn rồi nghe máy: “Có chuyện là... gì?"
"Anh đi đâu vậy? Anh không ở nhà sao?” Giọng
nói của Tân Diễm My truyền đến.
"Anh đang ở thành phố.”
Tân Diễm My sững sờ: “Anh...Đi tìm Đào Anh Thy
sao?" Hạt mưa to tầm hạt đậu đập vào kinh, một giot hai giọt rồi càng lúc càng nhiều.
Tư Viễn Hằng nhìn về phía trước như thể mất đi lý tri.
"Viên Hàng, anh tỉnh táo lại đi. Cô ta và Tư Hải Mình đã có con với nhau rồi, anh không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa!” Tần Diễm My vì anh ta không đáng. "Chẳng lẽ trên đời này chỉ có một mình Đào Anh Thy thôi sao?”
"Trên đời này sẽ không có Đào Anh Thy thứ hai. Không phải anh đến tìm cô ấy." Tư Viễn Hằng nói xong liền cúp máy. Vứt điện thoại lên ghế phụ làm vang lên một tiếng bốp.
Lái xe rời khỏi chung cư, chiếc xe sang trọng biến mất trong màn đêm.
Đào Anh Thy tìm khe hở của nhà vệ sinh, cầm điện thoại xem màn hình giám sát.
Xem từng hành động của Đào Hải Trạch trong phòng sách.
Văn không thấy được gì cả.
Không lẽ thật sự để thứ đó ở trong công ty rồi sao? Nếu thật sự ở công ty thì cô làm sao đi tìm đây? Quyền khai phá vùng phía tây nam không thể cử trì hoãn mãi được. Đào Hải Trạch cũng không ngốc, hơn nữa Tư Hải Minh chắc sẽ không ủ quyền khai phá ở đó để đợi tăng giá!
Đào Anh Thy trở về phòng ngủ.
Cách cửa kính di động là một bục quan sát rất lớn bên ngoài. Tư Hải Minh với dáng người cao lớn đang đứng lặng ở bên lan can gọi điện thoại.
Ánh đèn xen lẫn màn đêm bao trùm lên người anh. Sự trầm lắng khiến người ta phải kiêng dè.
Lúc Đào Anh Thy nhìn sang, trực tiếp đụng vào cặp mắt đen sâu ấy.
Ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn mang theo lực sát thương. Đào Anh Thy thu ánh nhìn về, ngồi xuống đầu giường. Trông Tư Hải Minh có vẻ sẽ ở lại đây tối nay cho dù bây giờ cô có không tiện.
Đào Anh Thy kéo lấy chăn rồi lăn ra ngủ.
Vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì phía đầu giường đã bị lún xuống, không cần nghĩ cũng biết là ai đến.
Không một tiếng động khiến người ta thấy căng thẳng trong lòng.
Tư Hải Minh lên giường, ép về phía Đào Anh Thy. "Tôi không được tiện đâu!" Đào Anh Thy thật sự sợ anh quên mất! Ai biết người đàn ông này mà cầm thú lên thì sẽ
làm gì chứ? “Không tiện chỗ nào? Hả?" Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh kề bên tai, khẽ cọ vào tai. Hơi thở nóng bỏng khiến da thịt ở vùng cổ của Đào Anh Thy run cả lên, da thịt cũng ửng đỏ khiến cặp mắt đen của Tư Hải Minh trở nên tinh tường, nguy hiểm sẽ xâm nhập bất cứ lúc nào.
"A...Tôi đau đầu!” Đào Anh Thy nhíu đôi mày xinh đẹp lại, tay đỡ lấy trán.
Sắc mặt Tư Hải Minh bỗng trở nên trầm xuống, anh ôm cô vào lòng: “Đau lắm sao?”
“Ừ, anh cứ chạm là tôi lại đau”
Vẻ mặt Tư Hải Minh sửng sốt, ngẩn người ngay tại đó.
Đào Anh Thy đang ở trong lòng mở mắt ra nhìn Tư Hải Minh không nhúc nhích ở bên trên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút đau đớn cùng với ánh mắt trong sáng: “Anh Hải Minh khôn khéo và thâm sâu đến mức đáng sợ trong lời đồn lẽ nào không nhận ra tôi đang giả vờ?”
"Thấy có thành tựu lắm sao?"
Đào Anh Thy suy nghĩ rồi gật đầu: “Cảm giác cũng không tệ.”
Tư Hải Minh nắm cắm cô nhấc lên một cách tàn bạo: “Không khỏe thật thì tôi sẽ phá cả bệnh viện.”
“...” Đào Anh Thy sững sờ nhìn anh. Người này ác lên thì đến cả bệnh viện của mình cũng không tha luôn sao?
"Có thể lên giường của tôi thì tốt hơn việc tính kế tôi đấy.” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp như khàn giọng. Đào Anh Thy vội lấy ngón tay chặn đôi môi mỏng của anh khi bóng đen đang bao trùm.
"Anh Hải Minh, tốt hơn hết nên yên phận! Đến lúc đó người khó chịu không phải là bản thân tôi.. um!" Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì đôi môi mỏng đã hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đến cả tay cũng suýt chút nữa bị nuốt khiến cô sợ hãi vội vã rút ra.
Đào Anh Thy cứ như vậy bị Tư Hải Minh siết chặt trong lòng chịu đựng sự chiếm hữu độc đoán.
Sau một phen thâm sâu, Tư Hải Minh quấn quít, vô tình hay cố ý đùa giỡn cái miệng nhỏ nhắn nóng rực của Đào Anh Thy: “Cũng không phải là hoàn toàn không thể. "
E rằng Đào Anh Thy đang thiếu không khí cũng có
thể cảm nhận được sự xấu xa của Tư Hải Minh, cô vùng vẫy trong lòng anh: “Đừng có quá đáng quá...” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen có chút ẩm ướt của cô, giọng nói của anh khàn khàn:
"Tha cho em đấy.”
Nói xong anh thật sự buông Đào Anh Thy ra, xoay người xuống giường.