“..." Tư Hải Minh đành phải nhường chỗ.
Đào Anh Thy ngồi xuống buộc tóc cho Bảo
Hân, chẳng mấy mà xong.
Bảo Hân đứng lên, hai tay nắm bím tóc nhỏ,
lanh lợi vui vẻ, còn nhảy tới trước mặt Tư Hải
Minh: "Ba ơi, đây là mẹ buộc cho con!"
"Ừm" Tư Hải Minh hừ lạnh một tiếng.
Đào Anh Thy buộc cho Bảo Hân xong thì đến
lượt Bảo Vỹ, cuối cùng là Bảo My.
Những thứ này cô đều rất quen thuộc.
Đào Anh Thy nhìn Bảo Nam, Bảo Long và Bảo
An đang chơi rất vui vẻ.
Ngày trước mỗi sáng sớm, dù cô không có ở
đây thì còn có dì Hà.
Bây giờ cô có ở đây, dì Hà rốt cuộc lại chẳng
vê.
Lúc đầu, cô đã cố gắng hết sức để lôi kéo dì
Hà đến Minh Uyển, một là, dì Hà không muốn tách
khỏi sáu đứa nhỏ, hai là sáu đứa trẻ cũng rất vui
khi có dì Hà ở bên, ba là cô không muốn sáu đứa
nhỏ ở chỗ mới sẽ thấy không quen.
Bây giờ, dì Hà không ở đây, nếu cô cũng rời
khỏi Minh Uyển, đám nhóc sẽ khổ sở lắm...
Đào Anh Thy nhìn, cố gắng nuốt nước mắt
vào trong.
Cô nên làm gì đây...
"Ăn cơm thôi!" Rửa mặt, mặc quần áo xong,
sáu đứa nhỏ như chim cánh cụt, dang tay chạy ra
khỏi phòng.
Cô hầu đi theo ngay sau.
Đào Anh Thy vừa muốn đi, cổ tay liền bị siết
chặt, lôi lại, suýt chút nữa thì đụng vào trong
ngực Tư Hải Minh, khiến hô hấp cô như ngừng lại.
"Sau này mỗi ngày em sẽ chải tóc cho con
gái?" Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang
lên.
Hơi thở cực nóng khiến cho cô muốn né tránh
cũng không được.
Ánh mắt Đào Anh Thy rung lên, mỗi ngày đều
chải tóc, nói cách khác, có ý là mỗi ngày cô đều
phải ở đây à?
Cô không biết...
Vì sáu đứa nhỏ, cô phải bị Tư Hải Minh vây
trong Minh Uyển sao?
Có điều bây giờ cô còn có gì đâu?
Ngoại trừ sáu đứa nhỏ, cô chẳng còn gì cả.
Ngay cả dì Hà cũng rời bỏ cô...
Trong lòng hoảng sợ, cô liền chuyển chủ đề:
“Hôm nay... sẽ có kết quả sao?"
“Ừm"
Đào Anh Thy cụp mắt xuống, vừa định nói thì
Bào Điển đã chạy tới: “Cậu Hải Minh, điện thoại
của cậu!"
Bào Điển đưa điện thoại di động cho Tư Hải
Minh.
Tư Hải Minh câm điện thoại lên nghe, không
biết người ở đầu dây bên kia nói cái gì mà Tư Hải
Minh chỉ im lặng lắng nghe.
Đào Anh Thy rút cổ tay đang bị Tư Hải Minh
nắm, quay người rời đi.
Dù sao Tư Hải Minh đang nghe điện thoại, cô
Chương 435: Bà không về nữa
Chưa kịp nói xong, miệng đã bị anh mạnh mẽ
hôn lấy, chiếm đoạt.
Khiến Đào Anh Thy rốt cuộc không nói lên lời.
Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh chống đỡ ở vách
thang máy, hôn sâu không ngừng, hô hấp không
kịp thở, não vào tình trạng thiếu đi dưỡng khí, chứ
nói chi là khả năng ngôn ngữ.
Lúc buông ra, Đào Anh Thy chỉ còn biết thở,
nếu như Tư Hải Minh không ôm cô thì cô đã sớm
trượt xuõng ngã ngôi trên đất. Một nụ hôn, hút
cạn sức lực của cô.
"Con ở been cạnh em lâu như vậy, không tốt
chỗ nào?" Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh gần
như tiến vào trong linh hôn của cô: "Lại nói lung
tung nữa, tôi sẽ tiếp tục hôn, cho đến khi em bỏ
suy nghĩ đó đi mới thôi, hoặc là, lên giường.
“.." Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh, hiểu
được thủ đoạn của Tư Hải Minh, sao cô có thể
nguyện ý làm chuyện đó để hóa giải bi thương
được chứ? Không biết anh nghĩ thế nào mà ra
được! Chỗ sâu nhất trong lòng từ chối: "Không
cần”
Có điều, ngược lại đúng là bị nụ hôn sâu của
Tư Hải Minh làm cho tỉnh táo.
Đúng vậy, cô sinh sáu đứa, còn nuôi liền ba
năm, đều rất tố, cô không nên nói vậy.
Cô chỉ là mất đi dì Hà nên nói năng mới lộn
xộn, sợ hãi đến cùng cực.
"Trước ăn no đã, những việc khác để tôi lo”
Tư Hải Minh nói, kéo tay Đào Anh Thy đi ra thang
máy.
Hậu sự của dì Hà đều là do Tư Hải Minh cho
người đi làm.
Còn Đào Anh Thy lấy danh nghĩa là con gái dì
Hà đi đưa ma.
Trong nghĩa trang, người không nhiều, toàn là
người của Minh Uyển, Chương Vĩ, Tư Hải Minh,
Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ.
Bầu không khí nặng nề vô cùng.
Đào Anh Thy đứng cạnh Tư Hải Minh, mắt cô
vẫn luôn ẩm ướt.
Sáu đứa nhỏ không hiểu về sinh ly tử biệt,
ngây thơ mà ngoan ngoãn đứng đợi.
"Mẹ ơi, bà!" Bảo An vừa phát hiện, ngón tay
ngắn ngủn chỉ vào bức ảnh dì Hà trên bia mộ
Bảo Vỹ chạy lên, đứng trước bia một, ngón ta
nhỏ bé cũng chỉ tới: "Con biết rồi, đây là bà Hài"
Đào Anh Thy đi qua, ngồi xổm xuống, nhẹ
nhàng vuốt sợi tóc phất phơ trên trán của cậu bé:
"Đúng vậy, chính là bà Hà, Bảo Vỹ nói đúng rồi:
Bảo Nam tiến lên: "Mẹ ơi, con không nhìn thấy
bà Hài!”
"Bà... Bảo Long và Bảo My cũng tới gân Đào
Anh Thy.
Bảo Hân: "Mẹ ơi, bà Hà đâu ạ?”
Hốc mắt Đào Anh Thy ẩm ướt, nước mắt cố
kìm nén không có rơi xuống: 'Bà Hà... đi tới chỗ
rất xa rồi”
"Bà còn về không ạ?" Bảo Hân hỏi.
"Sẽ không về nữa" Đào Anh Thy nói.
"Vì sao không về ạ? Dì Hà không làm cơm cho
con ăn nữa ạ?” Bảo Vỹ hỏi, năm đứa nhỏ còn lại
Chương 436: Ba mẹ ngủ chung với bọn con Sao
Đào Anh Thy ngoảnh mặt nhìn nghĩa trang
càng ngày càng xa qua cửa kính xe, cụp mắt
xuống, cô không khóc nhưng nước mắt lại tự
dưng rơi xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay.
Như sợ bị người khác nhìn thấy, cô vội vàng
muốn lau đi.
Nhưng tay còn chưa động, một bàn tay khác
đã nắm chặt lấy, cảm giác thô ráp, mạnh mẽ khiến
cánh tay cô run nhè nhẹ.
Tay Tư Hải Minh vòng ra sau gáy Đào Anh
Thy, ép cô nhìn về phía mình.
Đào Anh Thy không muốn để Tư Hải Minh
nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt mình, vừa định
tránh né, liền bị một tay khác của Tư Hải Minh
nắm lấy cằm.
"Tôi... Đào Anh Thy vừa định nói chuyện,
gương mặt của Tư Hải Minh lại tới gân, chóp mũi
cao cọ vào mũi của Đào Anh Thy, khiến cô quên
cả mở miệng, ngay cả nước mắt cũng đọng lại.
Cô cho là Tư Hải Minh muốn hôn mình nhưng
lại dùng lại trong gang tấc.
"Người chết không thể sống lại, không cho
khóc nữa" Tư Hải Minh trâm thấp nói.
Đào Anh Thy hiểu đạo lý này, cũng biết dì Hà
không hi vọng cô cứ mãi đau khổ.
Cô chỉ là không khống chế nổi mình.
"Ngủ một lát đi" Tư Hải Minh kéo mặt cô áp
vào trong ngực mình.
Đào Anh Thy thật theo dựa vào lông ngực rắn
chắc của anh, nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ
của anh.
Hai hôm nay, mặc dù Đào Anh Thy không làm
gì, đều do Tư Hải Minh cho người đi sắp xếp
nhưng cô vẫn cảm thấy cả thể xác và tỉnh thần
đều mệt mỏi, bởi vì dì Hà đi khiến cho tinh thần cô
chịu đả kích...
Đào Anh Thy không ngờ tới vào lúc này, người
ở bên cạnh mình là Tư Hải Minh.
Cái người chỉ đàn ông nguy hiểm chỉ làm cho
cô thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy mình nên chọn ở lại Minh Uyển...
Cho dù là vì sáu đứa nhỏ, cô hi vọng bọn họ
sẽ luôn thật vui vẻ.
Buổi tối Đào Anh Thy liền ở lại Minh Uyển
chăm sóc lũ nhóc, dỗ dành chúng đi ngủ.
Không biết bọn chúng có phải cảm giác được
gì không, vậy mà không năn nỉ kể chuyện trước
khi đi ngủ nữa, lôi kéo chăn nhỏ của mình đi ngủ.
Đào Anh Thy ngẩn người, sau khi hoàn hồn
mới phát hiện sáu đứa nhỏ đã xếp hàng ngủ xong.
Đào Anh Thy cười, nhìn bọn chúng, trong lòng
ít nhiều cũng được an ủi.
Cô biết, người chết không thể sống lại, người
sống không thể tiếp tục sống mãi trong đau khổ,
con đường phía trước vẫn còn phải đi tiếp.
Bầu không khí lại bị xâm chiếm, Đào Anh Thy
còn chưa kịp phản ứng, Bảo Hân đã reo lên: "Ba
ơi"
Đào Anh Thy quay sang, nhìn Tư Hải Minh đột
nhiên xuất hiện trong phòng, ánh mắt lại liếc đi
chỗ khác.
"Sao còn chưa ngủ?" Tư Hải Minh nghiêm
Chương 437: Sợi dây chuyền không thấy
“Ở đây vẫn còn đau sao?” Giọng nói khàn
khàn của Tư Hải Minh vang lên bên tai, đập vào
màng nhĩ mỏng manh.
Cơ thể Đào Anh Thy run lên một cái, theo bản
năng giấy dụa: “... Anh làm gì vậy?”
Cơ thể vừa thoát khỏi cái ôm liền bị đặt ở
vách tường.
Nhoáng một cái, cảm giác áp bức của Tư Hải
Minh lại theo tới.
"Hỏi em, chỗ này còn đau sao?" Tư Hải Minh
nhìn cô, dùng hơi thở lôi cuỗn cô.
Trong mắt Đào Anh Thy ngập nước, run rẩy
nhìn anh.
Tư Hải Minh đưa tay nắm lấy cằm cô, nhẹ
nhàng hôn lên môi cô, giống như thú dữ đang
liễm láp vế thương.
Hô hấp của cô trở nên đồn dập, sắc mặt
phiếm hồng, động tác dịu dàng như vậy khiến cô
sợ hãi không biết làm sao.
“Chờ... Chờ một chút, tôi phải cùng sáu đứa
nhỏ ngủ” Đào Anh Thy quay mặt thở dốc.
"Chúng nó ngủ rồi:
dt sửng sốt một chút, tưởng là sáu đứa sẽ
chờ cô ngủ.
Nghĩ gì đó lại hỏi: "Anh cố ý dỗ chúng ngủ à?”
Tư Hải Minh không nói lời nào, dùng ánh mắt
mang đầy tính xâm lược nhìn cô.
Đào Anh Thy liền biết mình đoán đúng, anh
thật sự cố ý.
"Tôi tắm xong rồi, muốn ra ngoài... Đào Anh
Thy không thể ở đây cùng Tư Hải Minh, người đàn
ông này quá nguy hiểm!
"Chỗ nào rửa sạch rôi?" Tư Hải Minh áp sát cơ
thể cô lên vách tường, khiến cô không thể nào
động đậy.
"Đừng như vậy! Tôi không có tâm trạng!" Đào
Anh Thy bài xích nói.
“Đó là cảm giác mất đi người thân” Tư Hải
Minh khẽ cắn môi của cô: “Tôi sẽ cho em quên đi
nỗi đau...”
Đào Anh Thy hiểu được Tư Hải Minh có ý gì,
tinh thần run rẩy dữ dội, giấy dụa phản kháng: "Tư
Hải Minh, anh không được!"
"Đợi chút nữa có thể khóc lớn tiếng rồi..."
"Không muốn!"
"Chí ít, em may mắn hơn so với tôi...
"ƯmIl"
Khi Đào Anh Thy tỉnh dậy, đôi mắt cô mở ra,
nhưng ý thức thì dường như không rõ ràng.
Một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện gì đã xảy
ra với mình, cơ thể cứng đờ không dám cử động.
Đúng như những gì Tư Hải Minh nói hôm qua,
cô không còn sức lực suy nghĩ đến việc của dì Hà
nữa.
Lớn tiếng khóc lên, cũng không biết đau lòng
vì dì Hà mà khóc hay là vì Tư Hải Minh không biết
tiết chết
Không cần nhìn, trong phòng yên tĩnh, Tư Hải
Minh không có bên cạnh.
Người đàn ông này cho dù nằm bên cạnh
Chương 438: Đi tới phòng trọ
Đào Anh Thy bước ra khỏi phòng, nhìn thấy
Bào Điển thì bước tới: "Tôi đi ra ngoài một lát
"Cô đi đâu? Có cần hỗ trợ không?"
Bào Điển hỏi.
Bào Điển tự biết thân phận và quy tắc của
mình, sẽ không tùy tiện hỏi tung tích của người
khác, bây giờ hỏi cô, Đào Anh Thy biết đây tuyệt
đối là ý của Tư Hải Minh.
"Về nhà trọ thu dọn đồ đạc của dì Hà” Đào
Anh Thy nói: "Chỉ cân đưa tôi tới đó”
"Được" Bào Điển thở dài: "Cô Thy đừng quá
đau buồn, không ai muốn điều này xảy ra cả, cô
nhất định phải giữ gìn sức khỏe. Có vậy, dì Hà
dưới suối vàng mới có thể an tâm”
"Tôi biết rôi, cảm ơn"
Đào Anh Thy ngồi xe rời khỏi Minh Uyển, dựa
vào cửa kính xe nhìn cảnh vật lùi đi bên ngoài,
trong mắt lại trống rỗng.
Điện thoại trong túi reo lên.
Đào Anh Thy lấy điện thoại di động ra, thấy
tên hiển thị trên màn hình thì ném di động sang
một bên, không thèm đếm xỉa gì đến.
Tuy nhiên, điện thoại vẫn cứ liên tục đố
chuông, vang đến khiến người ta bực bội.
Đào Anh Thy tức giận nghe: "Rốt cuộc ông
muốn thế nào? Tôi không muốn nhận điện thoại
của ông, ông không nhìn ra à? Tôi phải làm sao thì
ông mới buông tha cho tôi!
Đào Hải Trạch bị quát mà không có tức giận:
“Anh Thy, ba không có ý gì khác, chỉ là nghe nói
Ngọc Hà xảy ra chuyện, con vẫn ổn chứ?"
“Làm sao ông biết dì Hà bị tai nạn?” Đào Anh
Thy nghi ngờ hỏi.
“Ba bị cảnh sát hỏi thăm, con không biết
sao?” Đào Hải Trạch hỏi lại.
Đào Anh Thy cau mày, cô không biết.
"Ba và dì Hà gặp mặt trước đó, cho nên cảnh
sát liền hỏi chút vấn đề"
"Sao ông lại gặp mặt dì Hà? Ông muốn làm
gì?" Đào Anh Thy bất mãn nói.
"Ba chỉ muốn bảo bà ấy khuyên con nhận
người ba này.'
Giọng nói của Đào Anh Thy vô cùng lạnh lùng:
"Tôi không cần sự quan tâm của ông, tôi có ổn
hay không là chuyện của tôi, xin các người đừng
làm phiền tôi nữa! Với cả, tôi không cần nhất
chính là "ba" như ông!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tức giận khiến cho cô hít thở không thông.
Vì sao người quan tâm cô đều rời đi, kẻ cô
ghét thì cứ như âm hồn không tan!
Gọi điện thoại đến giả vờ làm người tốt gì
chứ? Giả mèo khóc chuột à?
Khi đến phòng trọ, Đào Anh Thy bắt đầu tìm
sợi dây chuyên của dì Hà.
Khi dì Hà chuyển đến Minh Uyến, chỉ lấy quần
áo cho bốn mùa, còn lại vẫn để trong tủ.
Mọi thứ đều gọn gàng và ngăn nắp.
Lật tới lật lui vẫn không tìm thấy sợ dây
chuyền của dì Hà.
Chương 439: Dây chuyền bị đứt
Tư Hải Minh không nói gì, cúp điện thoại.
Đào Anh Thy bóp chặt điện thoại, nhìn chằm
chằm vào cái gối dưới đất.
Cô cúi xuống một lâần nữa, từ từ nhặt nó lên,
cố gắng nhớ lại.
Khoảnh khắc đó khiến cô nhớ lại tình huông
khi Tư Hải Minh gọi cô trong phòng trọ.
Chiêu hôm đó, cô mua một sợi dây chuyên
cho dì Hà, sau đó quay lại đài truyên hình, dì Hà
quay trở lại nhà trọ, nói rằng dì ấy sẽ nghỉ ngơi
một hoặc hai giờ trước khi đón đứa trẻ.
Cùng ngày đó, Đào Anh Thy trở vê nhà trọ,
giống như lúc này, vừa nhận điện thoại của Tư Hải
Minh, vừa nhặt gối lên.
Dì Hà là người cực kỳ thích sạch sẽ, mọi thứ
đều phải dọn dẹp cẩn thận tỉ mỉ.
Như vậy, nếu như ngày đó dì Hà trở vê nhà trọ
thì sao có thể để gối rơi xuống đất được?
Lúc ấy Đào Anh Thy còn cảm thấy kỳ quái, có
điều cô cũng không quá để ý chỉ tiết này.
Đào Anh Thy cầm gối nhìn từ trước ra sau thì
thấy dấu vết của những sợi vải bị kéo trên gối.
Không nhìn kỹ thì sẽ không ra.
Cô nhớ là trên gối không có dấu vết thế này!
Góc tường có dán một tấm bọt biển, ngày đó
lúc điều tra cảnh sát đã tháo xuống.
Cũng không có phát hiện điêu gì bất thường.
Nhưng gối ôm rơi xuống đất cùng vết xước
trên gối là thế nào?
Cộng thêm không thây sợi dây chuyên của dì
Hà đâu...
Còn có... còn có ngày đó dì Hà đã nói là đón
lũ nhóc nhưng cũng không đi.
Không đúng, không đúng, cô càng nghĩ thì
càng thấy nhiều sơ hở.
Dì Hà thật sự là trượt chân ngoài ý muốn sao?
Cảm xúc của Đào Anh Thy khó mà kiềm chế
được, vội vàng buông gối ra, tìm kiếm dấu vết để
lại quanh ghế sô pha.
Kéo ngăn kéo của bàn trà phụ bên cạnh, vội
vàng muốn biết đáp án, không buông tha bất kỳ
một nơi hẻo lánh nào.
Cuống quít đến nỗi eo bị đụng trúng cạnh bàn
mấy lần, khiến cô đau đến giật mình, các chén rơi
xuống đất, phát ra tiếng choang rồi vỡ nát.
Một tiếng vang thanh thúy van lên khiến cho
tâm trạng lo lãng vô cùng của cô mới có chút tỉnh
táo lại.
Nhìn những mảnh vỡ, cô không muốn trong
phòng dì Hà có bất kỳ lộn xộn nào, bởi vì đì Hà
không thích.
Đào Anh Thy đứng dậy lấy chổi quét sạch sẽ.
Còn có vài mảnh vỡ bắt tung tóe dưới gầm
ghế sô pha.
Cô không khỏi ngồi xổm xuống, dùng chổi
luồn vào gầm ghế, quét mảnh vỡ ra.
Chổi vừa quơ, một thứ đồ phát sáng bị quăng
ra.
Không phải mảnh thủy tinh vỡ.
Đào Anh Thy đi qua, chính là sợi dây chuyền
Chương 440: Không còn video
Đào Anh Thy sững sờ, lưu ba ngày, như vậy,
video mười ngày trước đã không còn...
Vậy thì cô sẽ không biết ngày đó dì Hà có gì
khác thường không.
"Cô Thy, có vấn đề gì à?" Quản lý hỏi.
Đào Anh Thy nhìn vê phía quản lý, hỏi ông ta
thì ông ta cũng không biết gì.
Nếu không trước đó lúc cảnh sát đi điều tra
đã nói ra rồi.
"Không có gì.' Đào Anh Thy nói.
Quản lý nhìn ra phía ngoài: "Có xe tới rồi!" Vội
vàng điều khiển nâng cột chắn lên cao.
Đảo Anh Thy không nói gì, quay người rời đi.
Vừa đi ra khỏi bốt bảo an, một chiếc xe màu
đen dừng trước mặt cô.
Đào Anh Thy nhìn thấy chiếc xe đó thì sửng
sốt một chút.
Cảm giác quen thuộc đến khắc có ghi tâm.
Không đợi vệ sĩ mở cửa, người bên trong xe
đã bước ra.
Đào Anh Thy nhìn bóng dáng cao lớn bỗng
nhiên xuất hiện trước mặt, ánh mắt trở nên rung
động.
Tư Hải Minh đứng lặng nhưng vẫn luôn mang
tới cảm giác áp bức mạnh mẽ cho người ta.
Đào Anh Thy không hiểu, lúc trước anh gọi
cho cô rồi, sao lại tới đây...
"Có việc gì sao?" Tư Hải Minh nhìn vào ánh
mắt của cô.
“... Tới xem camera giám sát một chút." Đào
Anh Thy nửa thật nửa giả trả lời: "Tôi muốn xem
video dì Hà... xảy ra chuyện..."
"Xem cái gì chứ?" Tư Hải Minh hỏi: "Em nghi
ngờ gì?"
"Không phải... chỉ là muôn xem một chút, có
điều quản lý nói không có, chỉ có bên cảnh sát có,
nên tính xem...
"Không cho phép đi xem” Tư Hải Minh bá đạo
nói.
Đào Anh Thy cụp mắt, không nói gì.
Đúng vậy, dì Hà đã được chôn cất rồi, nhìn lại
chỉ càng thêm đau lòng thôi.
"Còn có cái gì muốn lấy nữa không?" Tư Hải
Minh hỏi.
"Không có, túi của tôi và điện thoại còn ở
trong phòng, tôi đi lấy đã"
"Chìa khóa” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy lấy chìa khóa đưa ra, Tư Hải
Minh nhận lấy, chuyển cho vệ sĩ.
Vệ sĩ đi lên cầm túi xuống cho cô.
"Về thôi."
Đào Anh Thy liếc mắt một cái, Tư Hải Minh
vươn tay kéo cô qua.
Tay bị lòng bàn tay của anh năm chặt. Tay trái
anh nắm lấy tay phải của cô, đồng hô nam nữa
dựa vào nhau thật gần.
Cứ như đang tỏ rõ họ là một đôi.
Trên đường trở về, Đào Anh Thy im lặng nhìn
ra ngoài cửa sổ.