Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy thì không cần gặp Tư Hải Minh, Đào Hải Trạch cũng sẽ nghi ngờ cô. Nhưng nếu xua đuổi Đào Hải Trạch thì cũng sẽ làm ông ta nghi ngờ. Đào Anh Thy chỉ còn cách thử vận may, ôm rượu lại gần căn phòng, đồng thười quan sát vẻ mặt và phản ứng của vệ sĩ.

Mãi tới khi cô đứng trước cửa phòng, vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, giống như không thấy cô. Vậy nên cô cũng có phỏng đoán, quay sang nhìn bên phải, Đào Hải Trạch còn đang nhìn chằm chằm vào cô, còn nở nụ cười khiến cô ghê tởm.

Cô mở cửa bước vào phòng. Sau đó cô thấy người trong phòng, bao gồm

Chương Vĩ, cùng với mấy người đàn ông xa lạ và những cô gái tiếp rượu. Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Chương Vĩ, bên cạnh Tư Hải Minh lại không có, khiến anh có vẻ lạc loài. Sự xuất hiện của Đào Anh Thy rất đột ngột, mấy người kia đều nhìn cô, nhất là đôi mắt thâm trầm của Tư Hải Minh khiến Đào Anh Thy chột dạ.

Chương Vĩ lên tiếng chào cô: “Đào Anh Thy, cô cũng tới đây chơi hả?"

"Vâng." Đào Anh Thy đáp, đành phải tiến lên đặt rượu trước mặt Tư Hải Minh: "Tôi nghe nói đến chơi, đây là rượu tôi tặng cho anh."

Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô. Tiếng động trong phòng riêng trở nên nhỏ hơn, mọi người đều dè dặt, ngay cả không khí cũng tràn đầy áp lực. Đào Anh Thy căng thẳng. Chương Vĩ nói: "Đây đúng là loại rượu mà ngài Hải Minh hay uống, rất đắt tiền. Đào Anh Thy, cô thật có tâm với ngài Hải Minh."

Đào Anh Thy cảm thấy mình sắp bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm đến mức sụp đổ: “Để tôi khui rượu cho anh." Nhân viên phục vụ cầm dụng cụ khui nắp cho cô, Đào Anh Thy thử khui nắp chai. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, nhất là trước mặt Tư Hải Minh, tay run rẩy rất vất vả.

"Bụp" một tiếng, cuối cùng nút chai cũng bật ra, Đào Anh Thy rót rượu vào ly không trước mặt Tư Hải Minh, sau đó bưng đến trước mặt anh.

"Ngài Hải Minh, anh uống thử xem?" Đào Anh Thy hỏi.

Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, không giận mà uy: "Em tới xin lỗi sao?"


Đào Anh Thy khựng lại. Dù sao cô vào đây chỉ để làm cho Đào Hải Trạch xem, còn nghĩ tốt nhất là bị Tư Hải Minh đuổi ra ngoài. Nhưng không ngờ anh lại hỏi thế.

"Vâng... Đúng thế.." Đào Anh Thy không dám chọc giận anh ta, kết cục không phải là cô có thể thừa nhận.

"Rồi sao nữa?" Tư Hải Minh hỏi.

Đào Anh Thy căng thẳng, tay run lên khiến ly rượu cũng lắc lu. Tu Ha Minh muốn "sao nữa" tức là muốn cô chủ động nói rời khỏi nhà Đào Hải Trạch. Đây cũng là lý do mà cô không muốn tiếp cận Tư Hải Minh...

Trong bầu không khí cô đọng này, những người khác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không biết họ có nên nghe tiếp hay không, đều quay sang nhìn Chương Vĩ. Dù gì anh ta cũng là thư ký đứng đầu của Tư Hải Minh, càng hiểu biết tình huống hơn họ. Nhưng Chương Vĩ chỉ ngồi yên ở đó, rũ mi mắt nhìn xuống sàn nhà, không hề phản ứng.

"Ra ngoài!" Tư Hải Minh lạnh giọng nói.

Đào Anh Thy há miệng định trả lời thì nghe giọng nói kính cẩn của Chương Vĩ: "Vâng thưa ngài Hải Minh, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay."

Nói xong, anh ta đứng dậy nháy mắt với người khác, mọi người vội vàng rời khỏi phòng riêng. Đào Anh Thy cứng đờ, tim đập thình thịch, Tư Hải Minh muốn làm gì vậy?

"Em định đứng đó nói chuyện với tôi sao?" Tư Hải Minh hỏi bằng giọng thâm trầm. Đào Anh Thy nhìn hai bên sofa, quyết định ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh.

"Tôi cho em ngồi sao?"

Đào Anh Thy ngẩn người, chợt hiểu ra. Không được đứng, không được ngồi, vậy thì phải quỳ trước mặt anh ta sao? Cô không muốn. Cô đặt ly rượu trước mặt Tư Hải Minh, miễn cưỡng tựa lưng vào sofa: "Tôi còn tưởng anh. đang chờ tôi nên mới nổi dũng khí mặt dày mày dạn tới đây. Anh Hải Minh, chúng ta không thể chung sống hòa bình sao? Bây giờ tôi đang sống ở chỗ ba tôi chứ không phải là sẽ luôn sống ở đó, sao anh lại nổi giận?"
Tư Hải Minh mím môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, không nói một lời.

"Thôi, nếu anh không vui thì coi như tôi tự đa tình đi." Đào Anh Thy có vẻ bất mãn nói, sau đó đứng dậy muốn rời đi. Cô đi ngang qua trước mặt Tư Hải Minh, ngay sau đó cổ tay cô bị nắm chặt, thân thể bị kéo lại.

"Á!" Đào Anh Thy hét lên, ngã ra đằng sau, ngồi bệt trên đùi Tư Hải Minh. Cô kinh ngạc nhìn gương mặt như điêu khắc của anh, khẽ cau mày: "Anh..."

"Ai bảo em rằng tôi đang chờ em? Hửm?"

Đào Anh Thy thờ ơ: “Vậy thì tôi hiểu nhầm rồi."

Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược, dường như muốn nuốt chửng cô.

"Em cho rằng làm vậy thì tôi sẽ cho em gặp con sao?"

"Từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ nhắc tới con! Không gặp thì không gặp, có gì ghê gớm chứ!" Đào Anh Thy lạnh lùng liếc anh ta, giận dỗi đứng dậy, lại bị Tư Hải Minh kéo lại đè xuống sofa, ôm chặt vòng eo thon thả của cô.

"Em đang khích tướng tôi đấy à?" Tư Hải Minh bóp cằm cô. Đào Anh Thy bình tĩnh đối mặt với đôi mắt đen của anh: "Không phải. Anh buông tôi ra, tôi tự rời đi.”

“Đã đến đây thì đừng hòng rời đi." Tư Hải Minh híp mắt, nguy hiểm nói.

"Anh Hải Minh, bên cạnh anh có không ít phụ nữ, tại sao anh lại cứ nhằm vào tôi?" Đào Anh Thy bất đắc dĩ nói.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh vẫn chăm chú nhìn cô. Anh cũng muốn biết đáp án, tại sao anh lại chỉ muốn mình cô? Anh muốn người phụ nữ nào mà chẳng có? Nhưng cô gái nhỏ này cứ làng vàng trong đầu anh, khiến trái tim anh xao động.


Đào Anh Thy khẽ nhúc nhích, nhíu mày bất mãn: "Anh buông tôi ra được chưa? Rốt cuộc anh muốn đè tôi tới khi nào? Ưm..."

Cô còn chưa nói xong thì đôi môi đã bị Tư Hải Minh chiếm lấy, thậm chí không có cơ hội thở dốc. Đào Anh Thy ngây ra một lát, sau đó ra sức đẩy Tư Hải Minh. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn làm gì mình trong phòng riêng? Tư Hải Minh quyền thế ngập trời, có lẽ không chuyện gì là anh ta không dám làm! Nề hà Tư Hải Minh quá khỏe, cô không thể khiến anh ta nhúc nhích, bị bắt thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh ta, mãi đến khi cô bị hấp thụ hết oxy trong phổi, anh ta mới nhân từ buông tha cho cô. Nhưng chỉ là miệng, thân thể cao lớn của anh ta vẫn đè trên người cô.

Đào Anh Thy sợ nhất là Tư Hải Minh chạm vào cổ mình, khiến cô không nhịn được run lên: "Đừng... Tư Hải Minh..."

"Tôi đã nói rồi, đến đây thì đừng hòng rời đi." Tư Hải Minh khan giọng noa

“Vậy... Anh có thể cho tôi gặp con không?" Đào Anh Thy hỏi.

Tư Hải Minh khựng lại, sau đó buông cô ra, ngồi dậy lạnh giọng nói: “Ra ngoài."

Đào Anh Thy ngẩn người, đôi mắt mê ly sương mù tràn đầy mờ mịt, không hiểu nổi sự chuyển biến của Tư Hải Minh. Không hổ là người đàn ông tính cách sớm nắng chiều mưa...

Đào Anh Thy ngồi dậy, sửa sang lại quần áo bị xộc xệch, chợt liếc thấy bụng dưới của Tư Hải Minh, cô vội thu hồi tầm mắt.

"Tôi đi đây." Đào Anh Thy đứng dậy rời đi. Vừa đi được mấy bước, cô nghĩ tới cái gì, bèn quay lại lấy chai rượu.

Sắc mặt Tư Hải Minh càng lạnh lẽo.

Đào Anh Thy đi ra hành lang. Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đoán được chai rượu này từ đâu tới. Cô sẽ không bỏ ra chừng này tiền để dỗ Tư Hải Minh, loại rượu này anh ta cũng không hiếm lạ. Bất ngờ là Tự Hải Minh lại kìm nén không đụng vào cô, xem ra thật sự không muốn cho cô gặp sáu đứa bé. Đúng là tuyệt tình, nhất định phải ép cô thỏa hiệp sao...

"Anh Anh, sao rồi con?" Đào Hải Trạch nhảy ra hỏi.

"Cái gì mà sao?" Đào Anh Thy không muốn suy nghĩ lời nói của ông ta.

"Chính là..." Đào Hải Trạch khựng lại, bởi vì ông ta thấy vết đỏ lộ trên cổ Đào Anh Thy. Chỉ cần nhìn thoáng qua, ông ta đã biết đó là thứ gì, hơn nữa Đào Anh Thy vừa rời khỏi phòng riêng của Tư Hải Minh...

"Cái gì?" Đào Anh Thy không kiên nhẫn nhìn ông ta.

"Sao Tư Hải Minh không nói là muốn gặp ba?" Đào Hải Trạch hỏi.

"Ông không thấy tôi cầm rượu đi ra sao?"

"Đúng rồi, sao con lại cầm rượu ra ngoài?" Đào Hải Trạch khó hiểu.

"Anh ấy không chạm vào một ngụm, chắc là vì rượu này rẻ tiền. Lúc tôi vào phòng, hình như anh ấy đang uống chai rượu được gửi ở quán bar"

Đào Hải Trạch đen mặt, cố gắng kìm nén cảm xúc.

"Tôi biết, chắc chắn ông đang nghĩ có tôi ở đây, Tư Hải Minh không nên kén cá chọn canh, nên nể mặt ông. Chẳng qua tôi xin nói cho ông biết, Tư Hải Minh dung túng tôi hay không đều tùy tâm trạng của anh ấy, đừng tưởng rằng chúng ta muốn làm gì cũng được." Đào Anh Thy nói, thấy Đào Hải Trạch cau mày, cô nói thêm: “Ông cũng đừng nản chí, vẫn còn hy vọng, lúc nãy tâm trạng anh ấy cũng không tồi."

"Cậu ta có tiết lộ chút gì không?" Đào Hải Trạch lập tức hăng hái.

"Anh ấy nói sẽ không khiến tôi thất vọng, vậy thì chắc là sẽ cho ông khu Tây Nam. Nghe giọng anh ấy thì có vẻ sẽ không lâu lắm."

“Vậy thì tốt quá! Anh Anh, quả nhiên con không làm ba thất vọng."

Đào Anh Thy đưa chai rượu cho ông ta: "Lần sau ông muốn tặng rượu thì mua loại xịn hơn đi, tôi sẽ tặng giúp ông"

"Được, bảo đảm không thành vấn đề."

Đào Anh Thy không lên tiếng, đi về phòng riêng. Đến gần cửa, cô dụng vào một người, mùi nước hoa xộc vào mũi...

“A.." Đào Anh Thy ôm cánh tay đau đớn, bất mãn nhìn người vừa đụng vào mình, chính là Cố Mạnh. Đào Anh Thy tức giận mắng: "Anh mù hả? Không thấy tôi à?"

Cố Mạnh nhìn cô: "Tôi đụng vào cô?"

“Chẳng lẽ là tôi cố ý đụng vào anh?" Đào Anh Thy tức giận. Đào Hải Trạch lại gần, vội hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Đụng trúng người khác, chẳng những không xin lỗi mà còn đúng lý hợp tình. Người này là ai?" Đào Anh Thy hùng hổ hỏi.

"Cậu ấy là nhân viên trong công ty chúng ta, làm việc ở tổng thành phố Tấn, lần này công ty con sắp khai trương nên ba điều động cậu ấy tới đây." Đào Hải Trạch nói.

"Tôi còn tưởng lai lịch lớn lắm, chẳng qua chỉ là nhân viên quèn mà thôi, thế mà dám vô lễ với tôi, hay là anh cũng như người hầu trong biệt thự, chuẩn bị ra oai phủ đầu tôi?" Đào Anh Thy vẫn hùng hổ.

Đám Xa Huệ Anh trong phòng đều nhìn Đào Anh Thy ra vẻ uy phong, hoàn toàn không để mắt tới người khác. Đào Hải Trạch còn lo Tư Hài Minh biết Đào Anh Thy bị bắt nạn, lỡ như anh ta nổi giận thì hậu quả không dám tưởng tượng. Ông ta vội tiến lên trấn an cô: "Chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ mà thôi, con cần gì phải nổi giận với cậu ấy.”

"Người hầu nhà ông lần trước đúng là nhân vật nhỏ, nhưng nhân vật nhỏ bị người khác sai sử thì cũng có thể áp đảo tôi, tôi không thể nuông chiều! Đương nhiên, chỉ cần anh nói xem ai sai sử anh thì tôi có thể tạm thời tha cho anh." Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn Cố Mạnh.

Cố Mạnh không lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn cô, nhưng rồi giấu đi cảm xúc. Nếu gia đình Xa Huệ Anh không dễ chọc thì cô gái này lại càng không dễ chọc. Trước khi cô con gái này của Đào Hài Trạch xuất hiện, anh đã nghe nói rất nhiều. Anh còn tưởng cô sẽ khác người nhà họ Xa, xem ra cũng chẳng có gì khác nhau, đều thô lỗ như nhau.

"Cô nghĩ nhiều quá, không có ai sai khiến tôi." Cổ Mạnh bình tĩnh giải thích.

"Anh nói không có tức là không có à?" Đào Anh Thy cười lạnh: "Nếu đang thành phố Tấn thì cứ ở yên đó cho tôi! Đừng có đi lung tung! Làm tôi bực bội!"

Đào Hải Trạch nói ngay: “Ừ, ngày mai ba sẽ cho cậu ấy về thành phố Tấn,

Anh Anh yên tâm."

Đào Anh Thy hừ lạnh, xoay người vào phòng riêng lấy ba lô. Đào Hải Trạch vội hỏi: “"Con đi đâu vậy?"

"Đêm nay tôi không về nhà ông, tôi về biệt thự Minh Uyển." Đào Anh Thy

"À... Được được được, con đi đi!" Đào Hải Trạch lập tức hiểu ngay.

Đào Anh Thy không quay đầu lại rời đi. Đào Hải Trạch đen mặt nhìn Cố

Mạnh: "Ngày mai cậu về thành phố Tấn đi."

Đào Hải Hùng bất mãn: “Cô ta chỉ nói là đừng xuất hiện trước mặt cô ta thôi, chứ có bảo anh ta đừng ở thủ đô đâu?"

"Chuyện này về sau rồi tính." Đào Hải Trạch đánh trống lảng. Trong phòng riêng còn có người khác, ông ta tiền lên tiếp khách. Song Đào Hải Hùng lại rất bực bội, uống một ngụm rượu.

Cố Mạnh quay sang nhìn về phía Đào Anh Thy rời đi, chào hỏi người trong phòng riêng rồi vội vã ra ngoài. Mọi người đương nhiên không có ý kiến, không ai sẽ quan tâm anh có ở lại đây hay không.

Đào Anh Thy nói đến biệt thự Minh Uyển là lừa Đào Hải Trạch. Cô sẽ không tới nơi đó, chẳng qua là viện cớ mà người khác không dám phản đối nói. thôi. Cô vẫn muốn ở lại nhà Đào Hải Trạch.

Đào Anh Thy đang đi về phía trạm tàu điện ngầm thì tiếng kêu từ sau lưng vang lên:

"Cô Anh Thy."

Đào Anh Thy quay lại, Cố Mạnh đến gần cô, nhìn chằm chằm cô một lát rồi nói: “Cô cố ý."

Đào Anh Thy khó hiểu, buồn cười nhìn anh: "Anh đang nói gì vậy?"

"Lúc đụng vào cô trước cửa phòng riêng, tôi chỉ cảm thấy cô xấu tính.

Sau này Đào Hải Trạch kêu tôi ở lại thành phố Tấn, tôi mới biết người nấp ở cửa sau quán bar chính là cô."

Đào Anh Thy cười như không cười: "Anh giỏi đấy, thế mà cũng suy luận được? Lúc đó không phải tôi cố ý nghe lén các anh, tôi vừa lúc tới đó hít thở không khí nên thấy mà thôi. Cả nhà ba tôi hơi cứng đàu, cho nên tôi thuận tay giúp anh, chỉ là chuyện nhỏ, không cần gặp mặt cảm ơn như thế này.

Cố Mạnh nhìn cô: “Mục đích của cô là gì?"

"Tôi không có mục đích gì hết, đừng có suy luận này nọ, cũng đừng để bụng. Tôi bận việc, đi trước đây."

Dưới màn đêm, vóc dáng cao lớn của Cố Mạnh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng mảnh khảnh dần dần bước vào cửa trạm tàu điện ngầm.

Đào Anh Thy ngồi trên tàu điện ngầm, thầm nghĩ Cổ Mạnh thuộc loại đàn ông thông minh, nhưng người như vậy lại không được cả nhà Đào Hải Trạch trọng dụng. Buổi tối liên hoan, anh ấy lại có mặt ở quán bar, vậy thì Cố Mạnh không phải là nhân viên bình thường mới đúng.

Trong phòng riêng, cả nhà Đào Hải Trạch còn đang uống rượu chúc mừng. Một lát sau, nhân viên phục vụ vào phòng, nói với Đào Hải Trạch: "Ngài Hải Minh muốn gặp ông."

Đào Hải Trạch khựng lại, khó tin hỏi tại: “Cậu nói gì? Ngài Hải Minh muốn gặp tôi ư?"

"Vâng." Đào Hải Trạch mừng rỡ đến luống cuống. Điều này chứng tỏ lúc trước Đào Anh Thy nói chuyện với Tư Hài Minh có hiệu quả chăng?! Người khác cũng nghe thấy nên càng nịnh bợ hăng say.

"Lúc nãy đi gặp anh Hải Minh, bây giờ lại gọi ông qua đó, xem ra anh Hài Minh rất coi trọng ông"

"Đúng thế, đãi ngộ này ở thủ đô chẳng có mấy người đâu."

"Thật hâm mộ! Ông Trạch, sau này phải giúp chúng tôi nói mấy câu đấy nhé!"

"Nào có nào có!" Đào Hải Trạch đứng dậy: “Để tôi đi xem thử trước đã." Ông ta vừa ra khỏi phòng riêng thì Xa Huệ Anh vội lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Tư Hải Minh tìm ông làm gì?"

"Tôi không biết! Phải qua đó xem đã. Nhưng tôi đoán chắc hẳn là chuyện miếng đất ở khu Tây Nam” Đào Hải Trạch đắc ý: “Cho nên bà ở nhà dỗ Đào Anh Thy nhiều một chút, sẽ không thiệt thòi gì cho chúng ta nữa ấy chứ."

Xa Huệ Anh trợn trắng mắt: “Còn chưa dỗ dành đủ à? Trong nhà cô ta đã thành bà nội rồi." Nói xong, bà ta ngoài người vào phòng.

Đào Hải Trạch đứng trước cửa sửa soạn lại một chút, sau đó mới đẩy cửa vào phòng. Thấy người đàn ông ngồi trên sofa không giận mà uy, ông ta càng kinh hãi. Đào Hải Trạch lại gần, khom lưng nói: "Chào anh Hải Minh, nhân viên phục vụ nói anh muốn gặp tôi? Không biết có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực?"

"Ngồi đi." Tư Hải Minh khẽ lắc lư ly rượu, chất lỏng màu hổ phách chao đảo khiến người ta hoảng hốt.

"Vâng." Đào Hải Trạch ngồi xuống sofa đối diện. Ông ta chú ý thấy chai rượu trên bàn Tư Hải Minh, đúng là không phải rượu trong quán bar, có thể thấy Đào Anh Thy không lừa ông ta. Trong lúc ông ta ngẩn người thì nhận thấy ánh mắt sắc bén như dao, lập tức tập trung tinh thần.

"Cô ấy ở nhà ông có quen không?" Tư Hải Minh lạnh giọng hỏi.

Đào Hải Trạch lập tức hiểu "Cô ấy" là ai. Anh đang thử ông ta!

"Quen chứ quen chứ! Anh... Đào Anh Thy ở nhà tôi không hề bị bạc đãi, ăn dùng đều xịn nhất!” Đào Hải Trạch nói, lòng bàn tay đổ mồ hôi, Đào Anh Thy đều dùng đồ vật như những người khác, cách xa cái gọi là “xịn nhất". xem ra ông ta về nhà phải chỉnh đốn lại mới được.

"Tốt nhất là vậy." Tư Hải Minh vuốt ve mép ly: "Nếu tôi biết cô ấy chịu một chút thiệt thòi, rớt một cọng tóc thì tôi sẽ tặng quà lớn cho ông."

Đào Hải Trạch kinh hãi: "Anh Hải Minh yên tâm, sẽ không bao giờ xảy ra


chuyện như vậy đâu!" Lúc rời khỏi phòng rieng, trên trán Đào Hải Trạch chảy đầy mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy. Khí thế của Tư Hải Minh quá mạnh, khiến ông ta đối mặt mà cả người như nhũn ra, không dám thăm dò chuyện khác.

Trở về phòng riêng của mình, Đào Sơ Tâm vừa lúc đi ra, xem ra cố ý muốn tìm Đào Hải Trạch.

"Tư Hải Minh nói gì?" Đào Sơ Tâm hỏi.

"Không nói gì, chỉ hỏi ba về tình huống của Đào Anh Thy, không yên lòng cho con bé ở nhà mình." Thấy vẻ mặt thờ ơ của Đào Sơ Tâm, Đào Hải Trạch lập tức hỏi: “Con muốn đi tìm Tư Hải Minh hả? Không thích hợp đâu."

Đào Sơ Tâm liếc ông ta, lạnh giọng nói: "Tôi có nói là muốn tìm anh ấy sao?" Sau đó xoay người vào phòng riêng.

Đào Sơ Tâm biết rõ, bây giờ mình đi tìm chỉ là tự rước lấy nhục. Mình phải nghĩ cách gì đó đặc biệt để tiếp cận Tư Hải Minh mới được.

Sau khi trở lại biệt thự, Đào Anh Thy lập tức đi ngủ, trước chuông báo thức. Đến 2 giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Đào Anh Thy tỉnh dậy tắt chuông. Cô ngồi dậy chờ đầu óc tỉnh táo, sau đó xốc chăn xuống giường. Cô xách túi, mở cửa đi ra ngoài, lặng lẽ bước đi trong bóng đêm như một con mèo.

Hai giờ sáng là giờ ngủ sâu, không có một người hầu nào, yên tĩnh như núi sâu rừng già, có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình. Cô không bật đèn, thích nghi với bóng tối, mượn ánh trăng có thể thấy rõ tình huống trong biệt thự. Đào Anh Thy vào gara, xe của Đào Hải Trạch đã về. Sau khi xác nhận, cô quay lại mò vào thư phòng của Đào Hải Trạch, lắp camera theo dõi lỗ kim. Khoảng mười phút sau, Đào Anh Thy lặng lẽ rời khỏi thư phòng, trở về phòng mình. Sau đó cô lấy điện thoại, mở app theo dõi, camera nhắm ngay bàn làm việc của Đào Hải Trạch. Có thể thấy rõ mọi động tác của ông ta lúc làm việc. Nghĩa là chỉ cần Đào Hải Trạch nhập mật khẩu thì cô sẽ nhìn thấy, cho dù chỉ là làm việc trong công ty.

Đào Anh Thy muốn mau chóng tìm được video, sau đó hủy diệt nó. Vậy thì cô không cần kéo dài thời gian về vụ quyền khai phá đất ở khu Tây Nam. Lúc đó cứ từ chối là được.

Bây giờ cô chỉ có thể nghĩ cách chu toàn với ông ta.

Buổi sáng, Đào Anh Thy thức dậy, không rời giường ngay lập tức mà ngơ ngác nhìn trần nhà. Hôm nay là thứ bảy, không biết sáu đứa bé ở biệt thự Minh Uyển không được gặp mẹ thì có quấy khóc không đây? Nếu cô ở đó thì tốt biết mấy, chắc chắn bọn trẻ sẽ rất vui vẻ..

Trên bàn cơm sáng, trừ Đào Hải Hùng, những người khác đều có mặt.

"Anh Anh, sao con không ngủ thêm một lát?" Đào Hải Trạch oi. nay con không nghỉ hả?"

"Tăng ca."

"Con vất vả quá." Đào Hải Trạch nói: "Không sao, ba đã mua xong đồ rồi, chờ con về rồi xem cũng được."

"Cái gì?" Đào Anh Thy hỏi.

"Đồ trong phòng của con. Ba thấy mấy thứ cũ không tốt lắm nên chuẩn bị thay mới cho con, ngay cả thùng rác cũng là hàng hiệu."

Đào Anh Thy không phát biểu ý kiến, thầm nghĩ Đào Hải Trạch định làm gì nhỉ? Tại sao lại đổi đồ xịn hơn cho mình? Cô nhìn sắc mặt của Xa Huệ Anh, đúng là khó coi.

Sắc mặt Đào Sơ Tâm không thay đổi, vô cảm như búp bê, nhưng điều đó cũng chứng minh cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc.

"Hải Hùng đã về thành phố Tấn, cũng phải có người quản lý tổng công ty. Bên này để tôi với Sơ Tâm xử lý, bà rảnh thì về thăm con trai đi." Đào Hải

Trạch nói với Xa Huệ Anh. "Thắng bé lớn rồi, tôi về thăm cái gì?" Xa Huệ Anh nghi ngờ: “Chẳng lẽ ông muốn xúi tôi đi?"

"Bà xem kìa, quan tâm con trai mà lại phải tội." Đào Hải Trạch xấu hổ. Thấy Xa Huệ Anh không vui, ông ta lại bắt đầu dỗ dành, nhưng trong lòng bà ta vẫn còn oán hận.

Đào Anh Thy không cần đến đài truyền hình sớm như mọi khi, ăn bữa sáng xong rồi ngồi nghỉ ngơi trên sofa phòng khách. Đào Hải Trạch và Đào Sơ Tâm ra ngoài bận chuyện công ty, dù sao cũng mới khai trương. Đào Sơ Tâm đi trước, Đào Hải Trạch thì vào thư phòng.

Đào Anh Thy cầm điện thoại, mở app theo dõi. Từ khi Đào Hải Trạch vào thư phòng, ngồi vào bàn làm việc lấy tư liệu, ngay cả chữ trên tư liệu cũng có thể thấy rành mạch.

Xa Huệ Anh ngồi xuống sofa, kêu người hầu đi châm trà. Trà đã được rót, nhưng lại không rót một ly nước cho Đào Anh Thy.


"Nói thật, bà nội cô rất biết làm ăn."

Đào Anh Thy miễn cưỡng ngước mắt nhìn Xa Huệ Anh.

“9 tỷ bán đứt cô và bà nội cô, kết quả còn kiếm được 4 tỷ rưỡi, cô nói xem có đúng không?" Xa Huệ Anh trào phúng nhìn Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy đổi diện với bà ta ba giây, không nổi giận cũng không phản bác, mà hỏi: "Tại sao bà có trà, còn tôi thì không?"

Thấy cô hỏi không ăn nhập gì, Xa Huệ Anh sửng sốt.

"Xem ra chuyện lần trước còn chưa khiến họ nhớ đời." Đào Anh Thy thản nhiên nói.

"Chẳng qua là một ly trà thôi, cô nên rộng lượng một chút." Xa Huệ Anh

"Xin lỗi, con người tôi trời sinh không biết cái gì là rộng lượng."

Thấy Đào Anh Thy hùng hổ chỉ vì một ly trà, Xa Huệ Anh không muốn làm to chuyện, đành phải mắng người hầu: “Điếc hå? Mau đi châm trà."

"Vâng..." Người hầu đáp, sau đó bị Đào Anh Thy ngắt lời.

nói. "Cần gì phiền toái người hầu." Đào Anh Thy hùng hổ nhìn bà ta: "Bà tự rốt nước cho tôi đi. Tôi không thích uống trà, rót nước trái cây."

"Cô nói gì?" Xa Huệ Anh khó tin nhìn cô.

"Bà làm không?"

"Đào Anh Thy! Cô đừng càn rỡ ở chỗ tôi!" Xa Huệ Anh nghiến răng nghiến lợi.

"Rót ly nước thôi mà, sao lại tức giận vậy?" Đào Anh Thy mim cười, ánh mắt lại lạnh như băng: “Hôm nay, bà không muốn rót cũng phải rót cho tôi!"

Đào Hải Trạch cầm tư liệu rời khỏi thư phòng, đi ra phòng khách hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Xa Huệ Anh mách lẻo trước: "Nhìn xem con gái cưng của ông đi, dám sai khiến tôi rót nước trái cây cho cô ta! Coi tôi là người hầu chắc?" Đào Hải Trạch nhìn vẻ mặt bất mãn của Đào Anh Thy, lại nhìn vẻ giận dữ của Xa Huệ Anh, nói: “Chẳng qua chỉ là ly nước trái cây thôi mà, để tôi rót cho."

"Ba, ba nghĩ cho kỹ đi, bà ta rót thì tôi mới vui lên, ông mới có thể kiếm được nhiều lợi ích." Đào Anh Thy đe dọa trắng ra.

"... Huệ Anh, chi bằng bà rót nhé? Chẳng qua chỉ là ly nước trái cây thôi mà."

"Đào Hải Trạch, ông vừa nói gì?" Xa Huệ Anh chất vấn: “Ông giúp cô ta hå?"

Đào Hải Trạch nhức đầu, nhỏ giọng nói với bà ta: "Coi trọng đại cục! Việc nhỏ không nhịn việc lớn không thành!"

Xa Huệ Anh muốn nổi trận lôi đình, nhưng bà ta không thể không suy

nghĩ đến đại cục, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng kìm nén lửa giận: "Được thôi, bình thường dì hay chăm sóc Sơ Tâm, rót ly nước cho con cũng không sao." Nói xong, bà ta xoay người vào bếp, ép nước trái cây cho Đào Anh Thy. Bà ta vắt một ly nước chanh rồi bưng ly ra, trông rất mê người.

"Cô lại đây." Xa Huệ Anh gọi người hầu. Người hầu đi tới, bà ta đưa ly đến gần người hầu: "Nhổ nước miếng vào đây, nhiều chút."

Người hầu ngây ngần.

"Đây là mệnh lệnh của tôi." Xa Huệ Anh trừng cô ta. Người hầu đành phải nhổ một cục đàm vào ly nước, trông vô cùng ghê tởm. Xa Huệ Anh cố nhịn buồn nôn, hài lòng bưng ly nước cho Đào Anh Thy.

"Của con đây."

Đào Anh Thy nhận ly nước: "Cảm ơn bà nhé."

"Đừng khách sáo, lần sau con còn muốn uống thì cứ nói, dì sẽ làm cho con." Xa Huệ Anh nói.

Đào Anh Thy bưng ly đưa đến bên miệng, trong lòng thầm nghĩ người đàn bà này bị ép bất đắc dĩ nên mới phải làm nước trái cây cho mình, nhưng sao bà ta lại thay đổi thái độ nhanh như thế?

"Bà uống hộ tôi ly nước này đi."

Thấy Đào Anh Thy đẩy ly nước đến trước mặt mình, Xa Huệ Anh hoảng hốt, kìm nén kích động nói: “Chằng phải con muốn uống sao? Đẩy cho dì là thế nào? Mau uống đi! Đừng lãng phí tấm lòng của dì!"

"Không còn cách nào khác, con người tôi luôn cảm thấy bất an, không %3D bằng bà uống trước một ngụm rồi tôi sẽ uống." Đào Anh Thy nâng cảm nhin iy nước: “Uống đi”

"Tôi không thích uống." Xa Huệ Anh từ chối. Sao bà ta có thể uống ly nước này? Bà ta tận mắt chứng kiến người hầu nhổ đàm vào ly nước, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.

"Bà không uống, chứng tỏ ly nước này có vấn đề." Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta.

"Sao cô lại không biết điều thế nhỉ? Suy cho cùng thì chính cô muốn uống, tôi mang tới cho cô mà lại bị cô nói như vậy, cô cố ý thể hiện uy phong đúng không?" Xa Huệ Anh thẹn quá thành giận.

"Được rồi." Đào Hải Trạch bưng ly nước: “Để tôi uống cho." Nói xong, ông ta cầm ly nước uống cái ực. Xa Huệ Anh không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Đào Hải Trạch uống hết, dạ dày nhất thời quặn lại, nhưng chỉ có thể kìm nén, sắc mặt tái mét. Đào Anh Thy nhìn chằm chằm Xa Huệ Anh, càng khẳng định ly nước đó có vấn đề, không biết bà ta đã làm gì ly nước. Nhưng cô cũng không có hứng thú. Dù sao ly nước trái cây cũng đã uống hết, coi như cho Xa Huệ Anh một bài học, đừng có cái gì cũng nhắc đến. Bà nội cô mà bà ta cũng có tư cách nói sao?

"Được chưa?" Đào Hải Trạch đặt ly nước lên bàn, ôn tổn nói với Đào Anh Thy: "Con đừng giận, ba uống cũng được mà, đúng không? DÌ Huệ chỉ muốn tốt cho con thôi."

Đào Anh Thy lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cầm ba lô: "Tôi đi đài truyền hình đây." Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi biệt thự.

Xa Huệ Anh tức giận quay sang rít gào: "Ông đuổi cô ta đi ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy mặt cô ta nữa!”

Đào Hải Trach nhẫn nai trấn an bà ta: “Thôi, ráng nhin một chút."
"Ông chỉ biết nhịn thôi! Tôi còn phải nhịn tới khi nào nữa?"

"Bà biết tối qua Tư Hải Minh kêu tôi đi làm gì không?" Đào Hải Trạch hỏi: “Cậu ta hỏi Đào Anh Thy ở nhà mình sống được không? Bà còn không hiểu ý cậu ta sao? Đào Anh Thy mà rớt một cọng tóc nào thì cậu ta sẽ tính sổ với chúng ta, chúng ta có thể làm gì con bé được đây? Chi bằng giấu tài, chờ lấy được quyền khai phá khu Tây Nam, thế lực thẩm thấu vào thu đô thì chúng ta sẽ có năng lực chống lại Tư Hải Minh, Đào Anh Thy là cái thá gì? Tôi hiểu tâm trạng của bà, tôi cũng đang nhẫn nại mà! Bà đừng để ý tới Đào Anh Ly, đừng gây sự với cô ta nữa, chẳng khác nào tự chọc giận mình."

Mặc dù Xa Huệ Anh rất tức giận, nhưng vì tiền đồ nên không thể không nhẫn nại, thậm chí khiến ngũ tạng lục phủ của bà ta đều co thắt.

"Bà không bỏ thứ gì vào nước chanh chứ?" Đào Hải Trạch chợt hỏi.

Xa Huệ Anh che giấu sự chột dạ: "Tôi có thể bỏ thứ gì vào đó? Nếu bỏ thứ gì, ông còn có thể ngồi yên ở đây sao? Đều do Đào Anh Thy quá đa nghi!"

Đào Anh Thy ôm vai Xa Huệ Anh, nhẹ nhàng an ủi bà ta.

Đào Anh Thy ngồi trên xe, lấy điện thoại ra xem video theo dõi. Sau khi Đào Hải Trạch vào thư phòng, ông ta chỉ lấy tư liệu chứ không đụng vào điện thoại, nhưng cô không tin suốt mấy ngày ông ta không đụng vào máy tính!

Đào Anh Thy đặt điện thoại xuống, cô rất muốn đến biệt thự Minh Uyển. Nhưng có thể đến đó thì sao? Chẳng lẽ gặp sáu đứa trẻ cách một cánh cửa? Sáu đứa trẻ sẽ chỉ khó hiểu tại sao mẹ không vào nhà thôi. Mâu thuẫn của người lớn không thể làm ảnh hưởng tới trẻ con, cho nên cô cũng không dám xuất hiện trước mặt sáu đứa trẻ... Bây giờ Đào Anh Thy chỉ muốn tìm được video. Tìm thấy video thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn...

Thứ bảy cô tăng ca là vì buổi tối là ngày phát sóng chương trình "Trò Chuyện Cùng Bé" số đầu tiên của quý 2. Trước khi phát sóng có rất nhiều công việc cần chuẩn bị, cho nên sẽ rất bận rộn, dù muốn đi tìm sáu đứa con cũng không được...

Trong tập đoàn Vương Tân, Chương Vĩ đang báo cáo trong văn phòng chủ tịch: "Ngài Hải Minh, Đào Anh Thy đã thuê thám tử tư điều tra một người, tên là Cố Mạnh"

"Đó là ai?" Tư Hải Minh tựa lưng vào ghế chủ tịch màu đen, khí thế thâm trầm mãnh liệt.

“Cố Mạnh này rất thú vị, ba anh ta có quan hệ thân thiết với Đào Hải Trạch, hai nhà đã hứa hôn từ lâu. Sau này ba Cố Mạnh qua đời vì tai nạn giao thông, mọi người biết ông ấy đã mắc một khoản nợ kếch xù vì cờ bạc, thậm chí công ty đã bị vỡ nợ. Lúc này Đào Hải Trạch ra mặt thu mua công ty nha lip Cố, đồng thời đưa Cổ Mạnh vào công ty làm việc, nhưng đãi ngộ rất kém, bị người nhà họ Đào chèn ép, nhất là Đào Hải Hùng. Còn Đào Sơ Tâm thì vốn kiêu ngạo, e rằng không thể thực hiện hôn ước." Chương Vĩ báo cáo: “Nhưng tại sao Đào Anh Thy lại muốn điều tra Cố Mạnh? Mục đích của cô ấy là gì?"

Theo dõi cho tôi." Ánh mắt Tư Hải Minh sắc bén.

“Ngài yên tâm, hết thảy đều chú trọng tới sự an nguy của Đào Anh Thy, đồng thời ngăn cản bất cứ những người khác phái khả nghi tiếp cận cô ấy."

Tư Hải Minh không lên tiếng, rũ mi mắt nhìn đồng hồ đeo tay. Chương V lập tức nói: "Thưa ngài, thời gian phát sóng số đầu tiên là 7 giờ, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ."

"Cậu nói nhiều quá.”

“Vâng. Không còn chuyện gì thì tôi xin phép ra ngoài trước."

Đào Anh Thy ở đài truyền hình cả ngày không ra ngoài, bận rộn đến buổi tối. Trước khi phát sóng, cô tranh thủ lúc đi vệ sinh, lấy di động ra xem video theo dõi. Thấy Đào Hải Trạch xuất hiện trong video, cô không khỏi căng thằng. Đào Hải Trạch đang sử dụng máy tính, chứng tỏ ông ta đã nhập mật khẩu. Đào Anh Thy lập tức xem lại đoạn trước của video theo dõi, bắt đầu từ lúc Đào Hải Trạch đi vào thư phòng.

Ông ta vào thư phòng, xem tư liệu một lát rồi mở máy tính lên. Đào Anh Thy lập tức phóng to video, cô có trí nhớ rất tốt, chỉ cần xem ông ta nhập mật khẩu một lần đã nhớ kỹ, khiến cô vô cùng kích động.

Chờ đến khi về nhà, cô sẽ tìm được thứ trong máy tính của Đào Hải Trạch. Chờ hủy video xong, cô sẽ không sợ bị Đào Hải Trạch đe dọa!

Điểm thu hút nhất của "Trò Chuyện Cùng Bé" quý 2 chính là ba đứa trẻ sinh ba, cùng với hai đứa trẻ sinh đôi, khuôn mặt giống hệt nhau, quả thực là đáng yêu gấp hai gấp ba lần, khiến khán giả đắm chìm trong sự dễ thương. Bảy giờ bắt đầu phát sóng, mặc dù Đào Anh Thy biết ratings sẽ không thấp,

nhưng đây là lần đầu tiên cô làm người dẫn chương trình tiết mục, cho nên

đương nhiên là lo lắng cho thành tích của số đầu tiên.

"Trời ơi! Ratings cao quá! Cao hơn cả quý 1 luôn!" Lâm Anh kích động hét lên. Người chung quanh đều nhìn họ, Đào Anh Thy nói: "Nói nhỏ thôi."

"Tôi cố gắng!" Lâm Anh nắm chặt tay, kìm nén đến mức khuôn mặt vặn vẹo.

Đào Anh Thy nhìn con số liên tục thay đổi trên màn hình. Cô ở đây đã nửa tiếng, càng xem càng kích động. Giám đốc đài truyền hình vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại được. Điều này chứng minh quý thứ hai cũng thành công, thậm chí còn thành công hơn cả quý i.

Nhìn bản thân mình trên màn hình TV, biểu cảm và động tác đều thể hiện sự bình tĩnh, chuyên nghiệp, nhưng Đào Anh Thy lại biết lúc mới ghi hình, cô đã căng thẳng đến mức nào. Mãi tới sau này mới dần dần thích ứng.

Sắp đến tám giờ, bọn trẻ con đang chơi chơi đùa ở chỗ máy bay. Bào

Điển vỗ tay: “Đã đến giờ rồi, chúng ta về nhà nhé? Cho dù ngày mai không cần đi học thì cũng phải đi ngủ

Bọn trẻ giả vờ không nghe thấy. Bảo Nam chạy vào trong máy bay, nhìn trái nhìn phải mà không thấy người mình muốn tìm. Bào Điển hỏi: "Sao vậy? Cháu muốn tìm cái gì?"

"Tìm ba!" Bảo Nam hung hăng nói: "Tại sao ba không chơi với bọn cháu? Cháu muốn tìm ba!" Nói xong, cậu bé xoay người chạy ra bên ngoài. Năm đứa bé cũng ném bản vẽ, đồ chơi để chạy theo Bảo Nam.

Bào Điển hiền lành nhìn chúng. E rằng sau khi trở về, ngài Hải Minh lại không được làm việc rồi. Nhưng ông không nỡ ngăn cản niềm vui của bọn trẻ.

Sau một tiếng "Rầm" vang lên, sáu đứa bé nối đuôi nhau lăn vào thư phòng.

"Ba oi ba!"


Thời gian yên tĩnh bị cắt ngang, Tư Hải Minh nhíu mày nhìn chúng. Bảo Nam hoạt bát ôm đùi Tư Hải Minh rồi trèo lên, thấy tiết mục chiếu trên máy tính, đôi mắt cậu bé sáng lên: “Mẹ!"

Sáu đứa bé đứng bên dưới cũng nhìn thấy.

“Mẹ ở trong máy tính!"

"Me!"

"Con muốn mẹ!"

"Me!"

"... Mẹ! Máy tính!" Bảo An kích động kêu.

Tư Hải Minh khép máy tính.

"Mẹ! Không thấy mẹ! Ba xấu xa, ba ngu ngốc, con không thích ba nữa!"

Bảo Nam gào lên.

Sắc mặt Tư Hải Minh khó coi: "Câm miệng!"

"Oa!!!" Sáu đứa bé cùng gào lên, cả thư phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con, khiến Tư Hải Minh đau đầu, đành phải mở máy tính lên, tiếp tục phát sóng chương trình.

Thư phòng lập tức im lặng, chỉ có giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Đào Anh Thy trong tiết mục vang lên. Sáu đứa bé nhìn không chớp mắt. “Mẹ!" Bảo An kích động chỉ vào máy tính.

".. Mẹ." Bảo My ròng ròng nước mắt.

Bảo Nam ngồi trên đùi Tư Hải Minh, năm đứa bé khác muốn cách mẹ càng gần nên đều trèo lên người Tư Hải Minh. Vừa trèo lên được một chút thì ngã xuống. Tư Hải Minh vươn tay kéo từng đứa lên, sáu đứa đồi ngồi trước mặt anh, nhìn chằm chằm mẹ mình trong màn hình, đôi mắt rất đáng thương. Tư Hải Minh làm ghế ngồi cho sáu đứa, mãi tới mười phút sau mới kết thúc.

Trước khi bọn trẻ vào thư phòng, chương trình đã phát sóng được nửa tiếng. Vừa kết thúc, sáu đứa bé đều không thể tiếp thụ.

"Tại sao mẹ lại ở trong máy tính?" Bảo Vỹ nức nở.

"Mẹ ra đây..." Bảo Hân trề môi.

"Con còn muốn xem mẹ." Bảo Long và Bảo My bắt đầu nức nở.

"Mẹ..." Bảo An buồn bã.

"Không được khóc. Các con nên đi ngủ." Tư Hải Minh uy nghiêm nói.

Bảo Nam gào lên: “Con chỉ muốn mẹ! Muốn mẹ!" Còn vươn tay chọc màn hình máy tính như thể muốn lôi mẹ nó ra. Tư Hải Minh bế chúng xuống dưới, khép máy tính lại: "Đi ngủ."

"Con không muốn ngủ!" Bảo Nam ồn ào.

"Con.. Con cũng không muốn ngủ" Bảo Long.

"Ba đừng ngủ." Bảo Vỹ.

"Ngủ cùng ba mẹ." Bảo Hân.

"Con muốn mę." Bảo My nức nở. %3D

"Mẹ!" Bảo An mong chờ nhìn ba.

Sáu đứa bé đứng dưới chân Tư Hải Minh, ngửa đầu nhìn anh, mỗi đứa đều có một biểu cảm, nhưng tóm lại là đều muốn mẹ.

Ban ngày chúng đã đòi gặp mẹ, vất vả lắm mới trấn an được, bây giờ vừa thấy mẹ lại tiếp tục đòi. “Đi ngủ trước." Tư Hải Minh mỗi tay xách ba đứa, rời khỏi thư phòng, bất kể sáu đứa giãy dụa kiều gì cũng vô ích, cuối cùng bị ba xách về phòng mình, bắt phải đi ngủ.

Bởi vì tiết mục đạt được ratings cao nên chưa tới 12 giờ, giám đốc sàn xuất bèn kêu mọi người đi quán bar. Đến tận nơi mới biết không phải là quán bar ngốn tiền kia, mà là một nơi khác. Đào Anh Thy thầm nghĩ, chắc mình không vào được đâu..


"Xin lỗi, cô không thể vào." Người đi trước đều đã vào cửa, chỉ có mình Đào Anh Thy bị chặn lại.

Giám đốc sản xuất nghi hoặc: “Sao cô ấy lại không thể đi vào?"

Đồng nghiệp bên ngành giải trí nói: “Không hiểu sao mà lần trước cô Anh Thy mời đi chơi, nhưng cũng bị chặn ngoài cửa quán bar, kiên quyết không cho vào, mấy quán đều như thế. Cho nên về sau chúng tôi đổi thành đi ăn cơm."

Giám đốc sản xuất nhìn Đào Anh Thy: “Còn có chuyện như vậy à?"

"Giám đốc, hay là mọi người đi chơi đi, tôi không đi vậy, vừa lúc tôi cũng muốn về nhà sớm.” Đào Anh Thy biết, trừ quán bar kia, không còn quán bar nào dám cho cô bước chân vào, hiển nhiên cô còn chưa được gạch tên khỏi sổ đen.

"Thế sao được! Cô là nhân vật chính, cô không đi thì còn gì nữa!” Giám đốc sản xuất kéo Đào Anh Thy sang một bên, hỏi: “Còn có nơi mà cô không đi được à?"

Đào Anh Thy sờ mũi, ông ấy nói chuyện rất có thâm ý.

"Tôi gọi điện thoại thử xem?" Đào Anh Thy hỏi.

"Được rồi, cô gọi đi." Giám đốc sản xuất đi sang một bên.

Đào Anh Thy thật lòng không muốn làm họ cụt hứng. Đến quán bar kia thì không được, dù sao cũng là giám đốc sản xuất tự bỏ tiền túi mời mọi người. Nhưng Tư Hải Minh có chịu nghe điện thoại của cô không đây? Chỉ còn cách thử gọi xem sao...

Thế nên Đào Anh Thy đành phải kiên trì gọi điện. Không ngờ chuông mới vang lên mấy tiếng đã bắt máy, đối phương không lên tiếng. Đào Anh Thy kinh ngạc sững sờ, một lát sau mới tình táo lại, vội nói: “Đài truyền hình muốn đi ăn mừng ở quán bar, nhưng tôi bị chặn bên ngoài. Anh cho tôi vào được không? Tôi không muốn làm họ cụt hứng... Dù gì cũng hiếm khi liên hoan với đồng nghiệp, đúng không?"

"Hết rồi?"

"Hết..: Hết rồi." Đào Anh Thy nói xong, đối phương lại không lên tiếng, cô kêu: "A lô... A lô?"

Đào Anh Thy xem màn hình điện thoại, thấy Tư Hải Minh đã cúp máy, cô tức giận cắn môi. Cho nên cô lại chọc giận anh ta rồi đúng không? Đúng là sớm nắng chiều mưa! Chẳng lẽ cứ phải bắt cô đồng ý dọn vào biệt thự Minh Uyển mới chịu cho cô vào quán bar sao?

"Đào Anh Thy, sao rồi?"

“Xin lỗi giám đốc, tôi không đi được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK