Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 281: Tai nạn xe cộ



Ở nhà không có đồ đạc gì nhiều, những thứ quan trọng cô đã gói gọn trong hai cái ba lô cả rồi. Cô đoán chắc lúc này Tư Hải Minh đang nghi ngờ.

Cô không biết làm sao anh điều tra được, chỉ là tuyệt đối không thế ở lại Tokyo thêm một khắc nào nữa.

Kế hoạch chạy trốn phải được thực hiện gấp rút. Nội tâm Đào Anh Thy tràn đầy sợ hãi, tay chân nhũn ra như không có sức.

Tư Hải Minh lên xem mở phần mềm theo dõi trên điện thoại lên, phát hiện vị trí điểm báo của Đào Anh Thy đang di chuyển.

Anh hừ lạnh một tiếng: “Muốn trốn? Xem ra vẫn chưa học được cách ngoan ngoãn rồi”

Theo vị trí xác định, Đào Anh Thy mọc cánh cũng khó mà thoát được.

Roll Royces đi qua khu chung cơ Ánh Sáng, thuận đường chạy thẳng về phía trước. Tư Hải Minh phát hiện vị trí của Đào Anh Thy đã dừng lại mười phút trước. Vẫn không hề di chuyển. Tư Hải Minh nhíu mày, chẳng lẽ cô không phải muốn chạy? Vị trí này cũng không phải chỗ ở của cô, cô đến đó làm gì?

Anh tiếp tục lái về phía trước khoảng năm phút.

“Ngừng” Tư Hải Minh lạnh giọng âm trầm ra lệnh. Xe ngừng lại, Tư Hải Minh xuống xe.

Chỉ thấy một cảnh huyên náo phía trước, tình cảnh vô cùng lộn xôn. Hàng rào ven đường bị đụng gấy, trên đường đậu đầy xe cứu thương cùng đội tìm kiếm.

Ở bên vệ đường có đàn ông phụ nữ kêu trời than đất, hình như là than nhân của người gặp nạn.

Chương Vĩ từ trên một chiếc xe khác leo xuống nói: “Hình như là tai nạn xe cộ”

Còn chưa dứt câu, Tư Hải Minh đã trực tiếp đi qua, bước chân vững vàng từng nhịp lúc này có về vội vàng.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Tư Hải Minh đi đến trước mặt đội trưởng đội tìm kiếm hỏi.

Cả người tản ra vẻ cao quý và mạnh mẽ khiến cho vị đội trưởng nọ trả lời theo bản năng: “Vì né chiếc xe điện khác đang đi ngược chiều mà một chiếc xe buýt lạc tay lái, mất khống chế lao vào hàng rào rồi rơi xuống hồ”

Tư Hải Minh lấy điện thoại ra lần nữa, khi thiết bị thông báo vị trí kia vẫn lắng lặng nằm ngay hồ không nhúc nhích, tay anh chợt run rấy, ánh mắt lóe lên hốt hoảng.

Chương Vĩ đứng bên cạnh anh nghe rất rõ ràng, suy đoán chuyện đã xảy ra.

Anh Tư Hải Minh vừa ra khỏi bệnh viện, liền đi đuối theo người ta. Đuổi theo ai? Anh ta chợt nhớ đến trên người Đào Anh Thy có gắn máy định vị.

Như vậy mục tiêu theo dõi của ngài Tư Hải Minh ngoại trừ Đào Anh Thy thì chẳng còn ai nữa.Chẳng qua là ai biết lại xui xẻo như vậy, Đào Anh Thy lại ở trên chiếc xe này.

“Lệnh cho toàn bộ người đến tìm”

Tư Hải Minh thấp giọng ra lệnh, áp chế lo lắng kinh hoàng, thậm chí đưa điện thoại xác định vị trí cho bảo vệ: “Động tác nhanh chóng lên.”

Bây giờ phái tranh thủ từng giây cứu người.

Vệ sĩ không dám thờ ơ, trực tiếp đoạt ấy công cụ tìm người của đội cứu hộ sau đó nhảy xuống hồ.

Thậm chí còn có người cởi quần áo, trực tiếp lặn sâu xuống. Nhân viên của đội cứu hộ đều sợ ngây người.

Tư Hải Minh đứng trên phía hàng rào, nhìn chăm chắm vào người đang mò mẫm dưới đáy hồ, thân thể căng cứng.

Chương Vĩ chưa bao giờ thấy ông chủ nhà mình lộ ra thần sắc như vậy. Đối mặt với bất kỳ minh tranh ám đấu nào trên thương trường cùng vô số kiểu người sâu không lường được, biểu cảm vạn năm không đổi lúc này xuất hiện vết rách.

Thời gian dần trôi, đội cứu viện và xe cứu thương đã đến đông đủ, chỉ cần có thế nhanh chóng cứu người lên thì hy vọng cũng rất lớn.

Mà trên người Đào Anh Thy có giữ máy định vị, có khả năng được tìm thấy nhanh hơn so với người khác một chút. Bên cạnh đó, thân nhân của những người khác nắm được một thành viên của đội cứu hộ giống như vớ được khúc gỗ nổi, khóc nói: “Sẽ tìm được con gái tôi chứ? Con bé sẽ không có chuyện gì đúng không?”

“Chúng tôi sẽ cố hết sức”

Chương Vĩ thăm dò tình huống kỹ càng rồi mới đi đến bên người Tư Hải Minh nói: “Anh Hải Minh, trên xe có khoảng ba mươi người, nghe nói có cả người già và trẻ con. Nhưng mà trên người Đào Anh Thy có máy định vị, có lẽ sẽ tìm được rất nhanh thôi”

Tư Hải Minh không lên tiếng, cũng không nhúc nhích, tròng mắt đen tuyền vẫn nhìn chằm chăm vào hồ.

“Tìm thấy rồi”

Phía dưới có người kêu lên.

Người lên tiếng không phải vệ sĩ mà là người của đội cứu hộ. Nhìn xuống thấy một hai người được tìm thấy và đang được kéo lên bờ.

Tư Hải Minh dùng sức chen vào đám người, cứu được đến bảy tám người, không phải Đào Anh Thy, cũng không phải dì Hà và đứa bé. Tốc độ của cứu hộ rất nhanh chóng, những ai biết bơi thì tự cứu lấy mình, ai không biết thì được đưa lên sau, nếu tim đã dừng đập thì có nhân viên y tế cấp cứu những người còn có dấu hiệu của sự sống, sau đó vội vàng chuyển người vào bệnh viện.

Chương 282: Chiếc vòng tay màu bạc



Anh muốn cứu Đào Anh Thy trước tiên nhưng hết lần này đến lần khác đều không thấy bóng người.

Đội cứu hộ cùng người của Tư Hải Minh vân còn lục soát bên dưới, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đội cứu hộ tìm không thấy, vệ sĩ cũng tìm không ra.

Tư Hải Minh nhất thời không thể kìm nén được thở dốc. Vệ sĩ từ trong nước ngơi lên, xác định vị trí cẩn thận rồi lại lặn xuống lần nữa, tới tới lui lui không dừng lại.

Có thể thấy vị trí cũng không thay đổi nhiều lắm nhưng tại sao đến giờ vẫn không tìm được người.

Tư Hải Minh siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên vặn vẹo.

Người được đội cứu hộ cứu ra đều có người nhà đưa đi, chỉ còn mỗi Tư Hải Minh vần nắm chặt tay nhìn mặt hồ.

Quá trình lục soát không ngừng nghỉ kéo dài vài giờ đồng hồ, sắc trời cũng dần tối lại.

Bây giờ dù cho có tìm được người thì cũng không còn khả năng sống sót nữa.

Vệ sĩ hầu như đã kiệt sức nhưng không có phân phó của Tư Hải Minh cũng không ai dám ngừng lại.

Đội trưởng đội cứu hộ mang vé mệt mỏi đi đến: “Xin hỏi người nhà anh là ai?

Tư Hải Minh làm như không nghe thấy, sắc mặt âm trầm, không có một tí nhiệt độ, ngơ ngẩn đứng ở đó, tựa như nhũng người xung quanh chẳng có bất kỳ quan hệ nào với anh.

Chương Vĩ nói: “Bây giờ còn không chắc chắn có mấy người, chỉ có thể khẳng định có phụ nữ và trẻ em trên xe”

Đội trưởng đội cứu hộ nghi ngờ nói: “Chắc chắn có đứa trẻ sao? Vừa rồi tài xế tỉnh lại có nói xe có ba đứa bé, nhưng ba đứa bé kia đã được bảo đảm tính mạng an toàn rồi, đã được cứu rồi”

Chương Vĩ kinh ngạc, ba đứa bé?

Chẳng lẽ Đào Anh Thy không có mang theo đứa bé bỏ trốn sao?

Có thể đem con giấu đi chứng tỏ cô vô cùng quan tâm đứa bé này, sao có thế có chuyện bỏ lại đứa bé chứ?

Suy luận này không hợp lí chút nào.

Tư Hải Minh quay mặt sang, đôi mắt tàn bạo như chim ưng, âm thanh cật lực kiềm nén hỏi: “Ông nói cái gì?”

Đội trưởng đội cứu hộ còn chưa trả lời, phía dưới đã có người hô lên:

“Anh Hải Minh, tìm được rồi”

Tư Hải Minh chợt quay đầu, thấy trên tay hộ vệ đưa lên chiếc vòng tay màu bạc kia, dưới bầu trời ảm đạm kia vẫn có thế thầy rõ ràng. Lúc Tư Hải Minh cầm lấy chiếc vòng, mọi thứ đều nguyên vẹn ngoại trừ cái nút bị tháo ra. Nút khóa này là đồ đặc chế, trừ phi tự mình cởi ra, nếu không sẽ không thể vì bất cứ lý do nào mà rơi xuống.

Tư Hải Minh xoay người đi về xa: “Kiểm tra camera giám sát”

“Vâng”

Tạch tạch mấy cái nhanh chóng điều tra.

Tư Hải Minh không nói một lời, không khí bị đè ép vô cùng đáng sợ.

Chương Vĩ lợi dụng kỹ thuật đánh cắp từ Internet, hack vào một video giám sát ngay bên hồ của khu chung cư Ánh Sáng.

Không tới ba phút sau: “Anh Hải Minh, có rồi ạ.”

Chương Vĩ ngồi vào hàng ghế của Tư Hải Minh sau đó chuyển máy tính sang cho Tư Hải Minh xem.

Trong video thấy bóng dáng Đào Anh Thy đi ra từ xe điện ngầm, rồi đi vào khu chung cư Ánh Sáng, còn thấy dì Hà và sáu đứa bé?

Đôi mắt đen của Tư Hải Minh chăm chú nhìn, tại sao lại là sáu đứa? Năm đứa khác là con cái nhà ai?

Dường như mỗi lần đứa bé đó xuất hiện là cả sáu đứa này sẽ đi cùng nhau.

Hình ảnh chuyến đối, xe taxi đã đến cây cầu ven hồ, đi qua hiện trường của vụ tai nạn đột nhiên dừng lại. Xe cứu thương và đội cứu viện cũng vừa đến.

Tiếp theo đó thấy Đào Anh Thy từ trên xe bước xuống, chạy đến gần hàng rào, dùng sức ném thứ gì đó xuống hồ.

Chương Vĩ tạm ngừng video, phòng đại lên thì thấy đồ bị ném trong tay Đào Anh Thy chính là cái vòng màu bạc kia.

Sự thật như này khiến cho nhiệt độ không khí trong xe nháy mắt hạ xuống cực nhanh, lạnh đến mức khiến lỗ chân lông của anh cũng phải co rút lại.

Không khí nguy hiểm đáng sợ đang không ngừng bành trướng, tùy thời đều có thể phát nổ, Có chút chịu không nổi.

“Anh Hải Minh, có vẻ lúc chúng ta đến hiện trường tai nạn thì Đào Anh Thy vừa mới rời đi. Làm trễ nãi thời gian lâu như vậy sợ là cô ấy đã rời khỏi thành phố rồi” Thần kinh Chương Vĩ căng như dây đàn, cẩn thận nói.

Chương 283



Coi như Đào Anh Thy cũng có chút tâm cơ. Lại biết đụng đến chiều kim thiền thoát xác. Vẫn chưa có một ai dám ngang ngược trước mặt ngài Tư Hải Minh, đây coi như mở rộng tầm mắt.

Tư Hải Minh đôi mắt đen sâu hoắm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lòng bàn tay siết chặt cài vòng màu bạc, cật lực kiêm chế, giọng nói trầm thấp phảng phất như tu la địa ngục: “Cho dù có phải đào ba thước đất cũng phải đem cô ấy bắt về cho tôi”

Đào Anh Thy bước từ trên xe xuống, lập tức thuê một chiếc xe khác đến thành phố lân cận. Chính là vó ngựa không ngừng mà chạy trốn. Cô không dám lơ là một giây một phút nào.

Trên xe, dì Hà hỏi: “Đã rời khỏi thành phố rồi, còn phải chạy như ma đuổi vậy sao?”

“Di Hà, nội không hiểu Tư Hải Minh. Cái vòng bạc đó bị ném vào trong hồ anh ta chắn chắn sẽ tìm đủ mọi biện pháp vớt lên. Cái vòng đó có gần máy định vị, tìm được chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian nhưng không có nghĩa là không thể tìm. Một khi anh ta phát hiện chỉ còn mỗi cái vòng, không có người, anh ta sẽ biết đấy là mưu kế của tôi, chắc chắn sẽ nhanh chóng đuổi theo. Chỉ cần tra rõ các vé đã được bán thì sẽ biết tôi đã đi thành phố kia”

“Cô rơi vào hồ nước, vòng tay bị rơi ra, đây cũng là bình thường mà?”

“Nhưng mà tôi không dám ôm hy vọng vào cái may mắn mỏng manh này, tôi lo lắng” Đào Anh Thy nói.

Dọc đường đi, trong lòng cô giống như treo một thùng nước đầy, sẵn sàng bị lật đổ bất cứ lúc nào.

Cô rất sợ Tư Hải Minh sẽ bất chợt xuất hiện trước mắt cô.

Trốn thoát thất bại không nói, chắc chắn sẽ phải chịu đủ loại hành hạ của Tư Hải Minh. Vừa nghĩ đến những thủ đoạn trừng phạt kia, nội tâm của Đào Anh Thy không ngừng dâng lên từng trận sợ hãi. Chắc hẳn tâm tình phải xuống địa ngục bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Nhưng mà dì lo lắng mấy đứa bé này không chịu nổi” Di Hà nói.

Đào Anh Thy đưa mắt nhìn sáu đứa bé dọc đường đi vô cùng ngoan ngoãn, sờ sờ ôm ôm bọn họ một chốc: “Cố gắng một chút nữa được không? Đến đây, ngủ bên cạnh mẹ này, giống như ngủ ở nhà vậy”

“Mẹ, chúng ta sẽ đi máy bay sao?” Bảo Nam hỏi.

Năm cặp mắt khác cùng lúc sáng lên, tựa như có một tình yêu bất diệt đối với máy bay.

Bảo Vỹ: “Mẹ, con quên mang gấu trúc rồi, gấu trúc chưa từng được đi máy bay”

Bảo Nam: “Con muốn chơi súng”

Bảo Long: “Mẹ, con với Bảo My quên mang theo con diều rồi”

Bảo My: “Không mang.”

Bảo Hân: “Mẹ mua cho con chiếc nhẫn, con cung quên mạng đi rồi”

Bảo An giơ cánh tay nhỏ bé mập mạp lên, trên tay không có gì cả, bộ dáng có chút đáng thương: “O.”

Bút của cậu, cậu cũng quên mang rồi.

Đào Anh Thy đầu đầy mồ hôi, các con cho rằng đây là đi du lịch hả? Đành an ủi: “Đến nơi rồi mẹ mua lại cái khác cho bọn con, được không?”

“Được ạ” Sáu cái miệng nhỏ đồng thanh đáp ứng.

Màn đêm phía ngoài càng ngày càng đen, xe rất nhanh đã chạy đến sân bay, tâm tình bất an của Đào Anh Thy đần dân buông xuống. Sáu đứa nhỏ ngáp đài ngáp ngắn trên xe. Ba đứa dán vào người dì Hà ngủ mất, ba đứa còn lại thì dựa vào Đào Anh Thy mà ngủ. Sau khi xe rời đi được khoảng nửa giờ, dì Hà đột nhiên ai da một tiếng.

“Thế nào rồi?”

“Bảo My sốt rồi. Nóng quá” Di Hà sốt ruột nói.

Đào Anh Thy lo lắng đưa tay sang sờ trán Bảo My, nhiệt độ quả thật hơi cao.

Trước khi ngủ còn rất bình thường mà.

“Bảo My, Bảo My?”

“Hu hu” Bảo My nhắm mắt, khóe mắt mang theo hơi nước, giọng nói mềm nhũn khóc thút thít.

“Bác tài, muốn đến thành phố lân cận còn bao lâu nữa?”

“Nếu không kẹt xe thì cũng phải hai tiếng rưỡi nữa” Bác tài nói.

Đào Anh Thy không thể nghĩ tới trường hợp Bảo My sẽ lên cơn sốt.

Trán nóng như vậy, cơ thể Bảo My xưa nay yếu ớt, nhất định là thời gian đi đường quá dài nên con bé có chút chịu không nổi.

“Anh Thy, phải mau quay lại thôi. Còn đến hai tiếng rưỡi nữa, lỡ như đứa bé này sốt đến có chuyện gì, cháu sẽ phải tự trách cả đời đấy” Dì Hà gấp gáp nói.

“Tôi biết”

Đào Anh Thy chắc chắn không thể để cho Bảo My sốt hai canh giờ trên đường được, nói với thầy: “Bác tài, trở về thôi, đưa chúng tôi thẳng đến bệnh viện đi”

Chương 284



“Có thể” Tái xế lái xe đến ngã tư phía trước, quay đầu lại, chạy đến bệnh viện thành phố.

Đào Anh Thy ôm Bảo My trong lòng, vô cùng đau khố. Đôi má nhỏ nóng bỏng.

“Mẹ ơi..” Bảo My nhắm mắt, yếu ớt gọi.

“Mẹ đây, không có chuyện gì đâu.” Đào Anh Thy hôn má cô bé, trong lòng sốt sắng, hận không thể cho xe đến ngay bệnh viện. Bốn mươi phút sa, Bảo My mới được bác sĩ khám, truyền nước.

Cô bé chỉ đơn thuần là sợ hãi nên phát sốt. Cần phải truyền nước, Đào Anh Thy mới thở phào nhẹ nhôm.

Thân ảnh bé nhỏ nắm trên giường bệnh, Đào Anh Thy ngồi bên cạnh chăm sóc.

Khi năm đứa nhỏ xuống xe thì bị gọi dậy, lúc này đang ngủ bên cạnh giường, dì Hà dỗ bọn nhỏ ngủ hết mới đi đến.

“Tôi đi mua cho cô chút đồ ăn”

“Tôi không đói.”

“Dù sao thì đi với bọn trẻ cũng ăn ở thành phố rồi, bây giờ cô vẫn chưa được ăn cái gì cả, dì lập tức trở lại ngay.”

Di Hà ra khỏi phòng bệnh, Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ, Bảo My vẫn còn bị bệnh, nhất thời không kìm được, nước mắt rơi xuống.

Khi dì Hà ở đây, cô đều không dám tỏ ra yếu đuối.

Lúc trước ở nước ngoài dẫn theo sáu đứa trẻ, cô cũng không có bất lực như bây giờ.

Nhưng cô biết, chuyện bất lực là không thích hợp với cô nhất, đặc biệt cô còn là mẹ của sáu đứa trẻ. Cho nên, sau khi cô rơi nước mắt, Đào Anh Thy lau sạch nước mắt, giả vờ như chưa xảy ra bất kỳ chuyện gì. Cô khẽ năm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo My.

“Bảo My..” Một giọng nói mềm mại truyền đến.

Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, quay mặt qua, nhìn bốn đứa nhỏ khác đang ngủ say, chỉ có Bảo Long ngồi dậy, mơ hồ dụi mắt.

Cô vội vàng bước qua, ôm cậu bé vào trong lòn “Sao vậy? Bảo My đang ngủ

Đào Anh Thy ôm Bảo Long ngồi xuống ghế. Bảo Long rúc vào trong lòng Đào Anh Thy, nhìn Bảo My đang ngủ say, không nói gì.

Một lúc sau, cậu bé trượt xuống khỏi người Đào Anh Thy, đứng bên giường, dùng tay nhỏ sợ mặt Bảo My. Thân làm mẹ sao Đào Anh Thy lại không biết đứa trẻ đang nghĩ gì chứ.

Bảo Long và Bảo My là sinh đôi, cảm ứng mạnh hơn với những đứa nhỏ khác, khi hai đứa nhỏ ngủ cũng đều dựa vào nhau.

Bây giờ Bảo Long muốn ngủ rồi, Bảo My không ở bên cạnh, nhất định đang nhớ đối phương.

“Mẹ, Bảo My vẫn còn đau sao?” Bảo Long ngây thơ hỏi.

“Đau đớn đã bay đi mất rồi, có Bảo Long ở đây, Bảo My nhất định sẽ không bị bệnh đâu.”

“Vâng, con cũng muốn giúp Báo My” Bảo Long giơ tay, năm tay Báo My.

Khuôn mặt của Đào Anh Thy nở nụ cười vui vẻ.

Có bọn nhỏ hiểu chuyện đáng yêu như này ở bên cạnh, tâm trạng chắc chấn cũng sẽ được chữa khỏi. Dì Hà mua đồ ăn trở về. Đào Anh Thy ngồi bên cạnh vừa ăn, vừa lấy điện thoại tìm nhà trọ.
Muốn thuê khách sạn thi phải cần chứng minh thư. không thể ở được, một khi ở sẽ bị Tư Hai Hinh điều tra ra, chỉ có thể tim nhà trọ tư nhân thôi, .com

Còn là loại cách xa thành phố một chút.

Bây giờ đứa nhỏ đã bị bệnh rôi, có không đám vội vàng ra đường nữa, thể nào cũng phải đợi Bảo Hy hoàn toàn khôi phục mới có thể đi được.

Cho nên phải ở lại mấy ngày mới được. Cho dù cô có sắp xếp như vậy thì trong lòng vẫn bất an, cô quá sợ bị Tư Hải Minh tìm thấy:

Trong lòng chỉ đang cầu mong rằng Tư Hải Minh không tìm được dấu vết của cô.

“Đang tìm chỗ ở sao?” Di Hà đợi Bảo Long ngủ xong, ngôi xuống, nhìn điện thoại của cô.

“Vâng, tìm tạm một cho ở trước đã

“Dì Hà, dì đi ngủ đi, tối hôm nay tôi chỉ có thể ngủ trong bệnh viện thôi”

Đào Anh Thy nói.

“Bỏ đi, truyền thuốc trước, đợi sau khi Bảo My không sao, thì trực tiếp tìm một chỗ ở, không phải cô đang tìm phòng sao? Đợi khi tìm được rồi, đến lúc đó chúng ta có thế ở cùng nhau rồi ” Dì Hà nói.

“Dì Hà, cơm ơn dì. Nếu không phải tôi, sao dì phải rời khỏi thành phố chứ”

Đào Anh Thy rất áy náy.

Chương 285



Đào Anh Thy chưa từng nghĩ sẽ gây cho dì Hà nhiều rắc rối như vậy.

“Cô nói cái gì vậy? Nói như vậy là muốn xem tôi là người ngoài sao, dù sao thì tôi cũng chỉ có một mình, ở đâu mà không giống nhau chứ? Ở cùng cô, còn có mấy đứa nhỏ, tôi mới cám thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng” Dì Hà nói.

Bây giờ Đào Anh Thy bói cái gì cũng đều rõ ràng là vô lực, chỉ có thể đặt ý tốt của đi Hà vào trong lòng, nhớ kỹ, phải đối tốt với dì. Sau khi Bảo My truyền hai bình thuốc, thì giảm sốt, mới rời khói bệnh viện. Năm đứa nhỏ lại bị gọi dậy.

Thật sự là đáng thương cho đám nhỏ. Một buổi tối mà bị gọi dậy mấy lần liền. Còn may, đám nhỏ rất ngoan, không khóc không quấy, cùng mẹ ngồi vào xe.

Đào Anh Thy vẫn gọi xe riêng. Sau đó trực tiếp lái xe đến nhà trọ tư nhân mà cô tìm được. Đó là một vùng ngoại ô cách xa thành phố. Chỉ mất chưa đầy một giờ đồng hồ là đến nhà trọ rồi.

Lúc đến nhà trọ đã là mười hai giờ tối.Chủ của nhà trọ là con gái, rất giỏi nói chuyện. Cái tốt ở nhà trọ chính là bên trong cái gì cũng có, còn có phòng bếp đầy đủ đồ đặc, giống như nhà thuê lúc trước ở thủ đô.

Hai phòng, dì Hà ngủ một phòng, Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ ngủ một phòng.

Khi Đào Anh Thy bò lên giường, sáu đứa nhỏ đã ngủ say rồi.Đào Anh Thy nhìn nhà trọ tám mươi mét vuông, thật sự muốn ở lại đây.

Cô đột nhiên cảm thấy, thể giới lớn như vậy, vậy mà mình lại không có chỗ dung thân. Trừ khi Tư Hải Minh từ bỏ ép bức cô. Nếu chỉ có một mình cô, không tìm được chắc anh sẽ từ bỏ, nhưng bây giờ, Tư Hải Minh đã biết sự tồn tại của sáu đứa nhỏ, càng không thế nào.

Một chiếc trực thăng dừng xuống một bãi đất trống của một khu nào đó.Tư Hải Minh tử trực thăng đi xuống, khí trường lạnh thấu xương.

Vệ sĩ của anh đưa một người đàn ông ra khỏi thang máy, ném xuống trước mặt Tư Hải Minh. Người đàn ông loạng choạng, suýt chút nữa ngã xuống đất. Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt mang theo khí thế đáng sợ, hai chân mầm nhũn, suýt nữa thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh.

Vệ sĩ hỏi: “Có phải anh chở một đoàn khách, có hai người phụ nữ, còn có sáu đứa nhỏ không?”

Người đàn ông này không phải là ai khác, mà chính là người tài xế xe riêng đã chở đám người Đào Anh Thy rời khỏi bến xe.

“Đúng. Có một đoàn khách như vậy.”

Giọng nói của Tư Hải Minh lạnh lùng: “Đi đâu rồi”

“Hải… Hải Phòng”

Tư Hải Minh nói: “Từ bến xe đến Hải Phòng mất ba tiếng, anh ra khỏi thành phố được nửa tiếng đã trở lại rồi, còn bọn họ đâu?”

Người đàn ông ngẩn ra một lát, sao đến cái này mà anh ta cũng biết? Giống như là tận mắt chứng kiến vậy.

“Không muốn nói sao?” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh híp lại, mang theo sát khí

“Không không, tôi nói, bọn họ ngồi xe của tôi, nhưng khi ra khỏi thành phố thì lại quay xe lại. Nói ra cũng rất kỹ lạ, đều đã thống nhất xong giá cả rồi, sau đó lại không ngồi nữa, đây không phải là đang đùa tôi sao? Tôi thấy rõ ràng là cô ta không có tiền”

Tài xế có chút tức giận, nhưng trước mặt người đàn ông nguy hiểm không lường này, anh ta lại không dám.

Sắc mặt Tư Hải Minh u ám, người khác không biết, không có nghĩa là anh không nhìn ra.

Đào Anh Thy sợ anh tìm được xe riêng và tra được nơi bọn họ trốn, bởi vì như vậy, anh sẽ tìm được nhanh hơn.

Cho nên Đào Anh Thy dứt khoát chọn chỗ không có máy quay, xuống xe rồi đổi xe.

Như vậy, cho dù anh biết Đào Anh Thy đi Hải Phòng, trong một thời gian ngắn cũng không tìm được cô.

Dám chơi trò này với anh, mang con của anh chạy đi mất, cô nên biết sẽ có kết cục thế nào.

Tư Hải Minh quay người rời đi. Tài xế nhìn thấy người đàn ông lên trực thăng, lúc này toàn thân run rẩy của anh ta mới thả lỏng.

Cô gái đó nói không sai chút nào, cô ta thật sự bị người khác đuổi giết. Lúc mới bắt đầu, cô gái muốn đối xe, còn nói mình bị người khác đuổi giết, lúc đó anh còn bán tín bán nghi.

Bây giờ xem ra, thật sự có chuyện như vậy rồi.

Chương 286



Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có khí trường đáng sợ như vậy.

Đúng vậy. Khi Đào Anh Thy đang vội đến bệnh viện, cũng không quên lừa Tư Hải Minh một vố. Tư Hải Minh có quyền có thể, có thể dễ dàng điều tra camera.

Khi cô xuống khỏi bến xe, Tư Hải Minh sẽ biết rõ cố lên xe nào, đi đường nào. Cho nên phải cắt đứt đầu mối này. Sau khi tài xế quay lại, cô liền xuống xe. Vì muốn tài xế giúp mình, nên đã tìm cái cớ là bị đuổi giết. Nhưng lớp sương mù này không thể che được lâu, cô vẫn nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Buổi sáng khi Đào Anh Thy thức dậy, sáu đứa nhỏ vẫn ngủ bên cạnh, Bảo My nằm ngủ trong lòng cô.

Việc đầu tiền làm là sở trán Bảo My, chạm vào mặt cô bé, không hề phát sốt. Chủ yếu mặc dù Bảo My đã hết sốt, nhưng vẫn không có tinh thần, Đào Anh Thy không dám tùy ý lên đường.

Đào Anh Thy vội vàng trốn đi không mang theo cái gì cả. Đào Anh Thy không dám ra ngoài mua, đều là mua hàng trên mạng, toàn bộ đều đưa đến cửa.

Sau khi dì Hà nhìn thấy Đào Anh Thy thanh toán tiền thì hỏi: “Thy, tiền của cô có đủ dùng không? Chỗ tôi có ít tiền tiết kiệm, cô lấy dùng trước đi. Lúc trước tôi bảo cô không cần phải trả lương, cô cứ muốn trả, tôi cũng không có gì cần dùng đến tiền cả”

“Dì Hà, đủ mà, không cần lo lắng về tiền bạc”

Di Hà nhớ lại lúc Đào Anh Thy trở về, khi làm việc tập đoàn Vương Tân lương một tháng là chín mươi triệu, làm việc ở đài truyền hình thì được gần ba mươi triệu, mặc dù lương không ít nhưng cô không làm lâu, tính lại mới chỉ hơn một tháng, không chỉ không có tiền tiết kiệm, dường như chi có ra mà không có vào.

“Thy, bà của cô thật sự cho cô tiền sao?”

Đào Anh Thy cười: “Đúng vậy, không phải lúc trước tôi nói với dì rồi sao.”

“Tôi nghĩ đó là đo cô an ủi tôi thôi. Không ngờ dì Châu lại suy nghĩ nhiều cho cô như vậy, đối với một bà cụ nông thôn mà nói, có thể tiết kiệm được tiền không phải là chuyện dễ dàng mà”
“Vâng, người tôi khâm phục nhất chính là bà tôi, nếu không có bà, không biết bây giờ tôi đã trở thành thế nào nữa” Đào Anh Thy hoài niệm nói.

“Đúng vậy, tôi cũng khâm phục di đấy, nhân hậu còn tốt bụng”

“Dị Hà, nhất định là di rất tò mò về việc bà cho tôi bao nhiêu tiền đúng không?” Đào Anh Thy vì muốn dì Hà yên tâm, dứt khoát nói với bà.

“Cũng có chút tò mò.”

Dì Hà cười: “Chính là tôi đang nghĩ, rốt cuộc di Châu cho cô bao nhiêu Tiền, đến bây giờ cô đã dùng hết chưa? Cô dùng không nhiều, nhưng bọn nhỏ đều cần phải dùng tiền, càng không nói còn phải ở nước ngoài. Một bà cụ nông thôn dù có tiết kiệm tiền cũng sẽ tiết kiệm được bao nhiêu chứ?”

“Bà để lại cho tôi chín tỷ”

“Cái… cái gì? Chín tỷ? Sao lại nhiều như vậy?”

Di Hà kinh ngạc, sau đó hỏi: “Tiền đến bù phá dỡ sao?”

Đào Anh Thy cười đáng yêu với dì Hà, nói: “Bà cháu chỉ có một căn nhà, hơn nữa cũng không có chỗ nào phải phá cả

“Vậy dì Châu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Dì Hà rất tò mò.

*Di biết ba tôi đúng không?”

“Tất nhiên dì biết rồi” Dì Hà nhắc đến người này là trong lòng vô cùng tức giận, thân là con trai, dùng bạo lực với con gái, không hiếu thảo với mẹ già, tính cách quá khốn nạn rồi.

“Có một ngày, có một người phụ nữ tìm đến cửa, là một người phụ nữ giàu có, bà ta thích ba cha muốn kết hôn với ba cháu. Khi biết có một đứa con gái như cháu, bà ta không muốn kéo theo cái chai dầu này, nên muốn một lần mua đứt luôn, đưa ra ba tỷ”

“Nhất định dì Châu sẽ không đồng ý”

“Dì sai rồi, bà cháu đồng ý. Không chỉ đồng ý, còn tăng thêm giá, mua đứt với giá bốn tỷ năm trăm triệu.”

“Vậy cũng không có đến chín tỷ chứ?” Dì Hà bỏ qua nói.

“Người phụ nữ giàu có kia đồng ý, bốn tỷ năm trăm triệu. Thì bà lại nói chín tỷ mới thành giao, khiến người phụ nữ choáng váng. Sau đó bà nội, đưa chín tỷ, bà và sẽ cắt đứt quan hệ với con trai.

Ý nghĩa rất rõ ràng, chỉ cần sau khi kết hôn với ba tôi, bà ta đến cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu rắc rối đó cũng không có, càng không cần con trai con dâu dưỡng già. Cuối cùng người phụ nữ giàu có kia đưa ra chín tỷ. Cháu cảm thấy bà cháu là một cao thủ đàm phán” Năm đó Đào Anh Thy trốn ở trong nghe thấy.

Chương 287



Bà cố ý tỏ ra mình là người tham lam và tính cách khó ưa chua ngoa, để người phụ nữ kia không chút đắn đo nào bỏ ra chín tỷ.

“Không có người mẹ nào muốn cắt đứt quan hệ với con mình cả, có thể thấy di Châu đã thất vọng thể nào. Cũng muốn cuộc sống sau này của cô thoải mái hơn một chút, ít ra sẽ không cần lo nghĩ về chuyện tiền bạc”

“E rằng bà tôi không ngờ tôi lại dùng tiền đi nuôi con” Đào Anh Thy cúi đầu thảo hộp sữa bột ra, cũng dì Hà pha sữa cho sáu đứa nhỏ. Pha xong sáu bình sữa nhỏ, chỉ còn lại một nửa hộp sữa.

“Sớm muộn gì cô cũng phải sinh con, có điều phương thức sẽ không giống nhau. Sáu đứa nhỏ đều là cháu của di ấy, nếu đi ấy biết mình có sáu đứa cháu, di ấy chỉ cảm thấy tiên có hơi ít thôi”

Hình như Đào Anh Thy nhớ ra cái gì đó, bật cười: “Năm đó khi người phụ nữ kia sảng khoái đưa ra chín tỷ, bà tôi vẫn luôn hối hận răng đã đòi quá ít tiền”

“Ai da, tâm lý đẩy giống với gì lúc mặc cả quần áo vậy, nếu mà cửa hàng đồng ý luôn với giá đây, vậy thì rõ ràng là tôi bị hố rồi. Lần nào tôi cũng vô cùng hối hận.”

“Lần sau mua quần áo để tôi mặc cả giúp dì, tôi sẽ mặc cá được giá tốt”

“Được”

Năm đứa trẻ đều vây quanh Bảo My chơi, Bảo My cũng muốn chơi, nhưng không có tinh thần gì cả, vẻ mặt đáng thương, dựa vào ghế nhìn bọn họ. Đào Anh Thy mang sáu bình sữa nhỏ qua, mỗi người một bình.

Bảo My nước mắt lưng tròng: “Mẹ ơi, con không muốn uống sữa đâu”

“Vậy con muốn ăn cái gì?”

“Kem”

Đào Anh Thy bật cười, nhất định không thể để cho cô bé ăn kem được.

Đào Anh Thy ôm lấy cơ thể mềm mại của cô bé: “Bảo My, con xem, Bảo Nam, Bảo Vỹ, Báo Long, Bảo Hân, Bảo An đều đang đợi con chơi cùng đẩy, uống xong sữa thì rất nhanh sẽ khỏi bệnh thôi. Con có muốn chơi cùng anh chị em mình không?”

Bảo Nam: “Bảo My, bọn anh sẽ giúp em đánh quái vật”

Báo Vỹ: “Tiêu diệt nó.”

Báo Long: “Không sợ không sợ”

Bảo Hân: “Chúng ta chơi cùng nhau”

Bảo An dùng sức gật đầu: “Ừm. Uống sữa đi”

Sau đó đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tay Bảo My.

Hai bàn tay nhỏ bé chồng lên nhau, dường như đang cổ vũ cho cô bé.

Bảo My bật cười, yếu ớt nói: “Muốn chơi”

“Được, mẹ lấy bình sữa cho con” Đào Anh Thy đút đầu bình sữa vào cái miếng nhỏ nhắc của Bảo My, Bảo My ngoan ngoan bú sữa. Sáu cái miệng nhỏ đều nhúc nhích, thật là đáng yêu.

Mắt Chương Vĩ nhìn chắm chẩm vào thiết bị điện tử giao thông của Hải Phòng, một ngày một đêm, hai mắt nhìn video giám sát suýt chút nữa biển thành mắt bị gà đá cộng thêm mắt cá chết.

Từ trước đến giờ anh ta chưa từng trải qua khối công việc nào lớn như vậy.

Tại mỗi nhà ga, ngã tư, trong các khu nhà đều không thấy bóng dáng của Đào Anh Thy.

Trong phòng khách sạn ở Hải Phòng, được đặt sáu máy, Chương Vĩ chăm chú nhìn video giám sát, nhiều ánh mắt như vậy, không có một con ruồi nào có thể chạy thoát được.

Nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Đào Anh Thy.

Để tìm kiếm Đào Anh Thy, quả thật phải dùng đến rất nhiều chất xám. Thật sự không thể nhận ra cô gái này, lúc trước khi còn ở tập đoàn

Vương Tân, nhìn giống như một cô gái nhỏ đáng yêu, sao khi tính toán người khác lại không hề thương tiếc một chút nào vậy?

Xem ra anh ta đã hiểu nhầm về “cô gái nhỏ đáng yêu” này rồi.

Vừa đổi phó trước mặt anh Hải Minh, sau lưng thì lại đi giấu con, phẩm chất tâm lý này thật đáng khâm phục mà.

Ngay ở thành phố, ngay dưới mắt anh Hải Minh.

E rằng ngài Hải Minh không hề ngờ Đào Anh Thy lại giấu một bí mật kinh thiên động địa như vậy.

Bây giờ không chỉ phải điều tra dấu vết của Đào Anh Thy, còn phải điều tra quỹ đạo sinh sống của Đào Anh Thy ở thủ đô nữa.

Quan trọng hơn là chuyện Đào Anh Thy sinh con vào ba năm trước, cần điều tra rõ ràng, càng chi tiết càng tốt.

Anh Hải Minh đã liên hệ với bên nước ngoài rồi, anh ta chỉ cần đợi là được.

Chương 288
Khi đèn sáng lên, thì điện thoại của Chương Vĩ cũng vang lên, anh ta nhìn điện thoại rồi vội vàng nghe máy: “Anh Hải Minh, vẫn chưa nhìn thấy hình dáng của Đào Anh Thy, cô ấy trốn rất kỹ. Chỉ cần cô ấy ra ngoài, thì có thể tìm được cô ấy”
“Chặn hết các lối ra vào Hải Phòng cho tôi”
“Vâng, vẫn luôn chặn ạ. Chi cần cô ấy đang ở Hải Phòng, thì sẽ không thể trốn ra ngoài được đâu.”
Tư Hải Minh không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại. Lúc này Tư Hải Minh đang ở trong nhà của di Hà ở thủ đô. Vệ sĩ tập trung đứng bên ngoài, dáng vẻ không để ai đến gần.
Trước khi Đào Anh Thy chạy trốn, để hết đồ của sáu đứa nhỏ ở bên nhà dì Hà. Sàn nhà được ốp bằng những tấm xốp hoạt hình giống nhà của Đào Anh Thy.
Ở hành lang còn có quần áo trẻ con chưa kịp dọn. đi, bình sữa được xếp gọn gàng, hộp sữa và nhiều đồ chơi trẻ con khác đều nằm rải rác trên đất. Sáu đứa nhỏ đều lớn bằng nhau, tại sao bên cạnh Đào Anh Thy lại xuất hiện sáu đứa nhỏ chứ?
Đứa nhỏ ôm chân anh ở thang máy. Khi anh nhìn thấy đứa nhỏ trong chương trình, Tư Hải Minh cảm thấy đứa nhỏ có chút giống với Tư Thái Lâm, chỉ là anh không ngờ mình lại có con, Còn là do một đêm kích tình lưu lại.
Cuồng loạn, không quan tâm đến cái gì. Bây giờ đã khẳng định Bảo Nam là con của anh, vậy thì, năm đứa trẻ khác thì sao? Là của ai? CA nên mới cần Chương Vĩ đi điều tra.
Tư Hải Minh nhặt quyến số trên đất lên, bên trong vẽ các loại màu sắc, là đứa nhỏ thích trèo lên xe anh, thường hay bị tụt lại phía sau.
Tư Hải Minh đứng trước cửa số, thân hình cao lớn, tràn đầy nguy hiểm, ánh mắt còn tối hơn màn đêm.
Đào Anh Thy giở trò trước mặt anh không chỉ một hai lần, không chỉ có tâm cơ, mà còn rất can đảm.
Lần đầu tiền Tư Hải Minh ngã trên người người khác, còn ngã đến tận cùng như vậy, còn là ngã trên một người phụ nữ. Điều này khiến mạch máu trong cơ thể anh không ngừng dao động, không thể áp chế xuống được. Anh vội vàng muốn tìm Đào Anh Thy, để cô phải chịu đựng cơn tức giận của mình.
Tại sao ở Hái Phòng không tìm được bóng dáng của cô?
Dựa vào mưu mô của cô, nhất định sẽ dùng một cách trốn không thể ngờ đến được.
Đi qua thành phố Hải Phòng, quay lại nửa tiếng.
Ánh mắt của Tư Hải Minh hơi tàn bạo, quay người rời đi, rút điện thoại ra gọi điện: “Tìm tên tài xế kia cho tôi”
Bên phía Tư Hải Minh đang tìm Đào Anh Thy, bên phía Tư Viễn Hằng cũng đang tìm Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy rời khỏi đài truyền hình, không đến làm việc, cũng không gọi được điện thoại. Thậm chí Tư Viễn Hằng còn canh giữ ở ngoài nơi ở của Đào Anh Thy, đợi cả ngày lẫn đêm, nhưng không thể đợi được cô. Cho nên anh ta trực tiếp đi Minh Uyển.
Bảo Điển không biết anh ta: “Anh là?”
Tử Viễn Hằng chưa bao giờ đến Minh Uyển.
“Tôi là Tư Viên Hằng”
“A cậu Hằng, chào cậu”
Mặc dù Bảo Điển chưa từng gặp Tư Viễn Hằng, nhưng cũng có nghe qua.
“Đào Anh Thy có ở đây không” Tư Viễn Hằng hỏi thăm
“Cô Thy? Cô ấy không ở đây” Bào Điển nói.
Tư Viễn Hằng thấy vẻ mặt của anh ta không giống nói dối, nhưng anh ta là người của Tư Hải Minh. không thể đơn giản như vậy.
“Anh tôi đâu?”
“Ngày Hải Minh đang ở tập đoàn Vương Tân”
“Nửa đêm rồi mà vẫn còn ở công ty?” Tư Viễn Hằng hỏi.
“Cái này… Tôi cũng không biết nữa. Làm một người làm công mà nói, anh Hải Minh không ở Minh Uyển, vậy chỉ có thể đang làm việc mà thôi, chúng tôi cũng không có hỏi về lịch trình của anh Hải Minh.”
“Vậy tôi đợi ở đây” Tư Viên Hằng nói xong thì đi và sảnh lớn.
Bào Điển vội vàng chạy theo: “Cậu Hàng, cậu đợi đây cũng chưa chắc đã gặp được anh Hải Minh đâu.”
“Tại sao?” Tư Viễn Hằng quay người lạnh lùng nhìn anh ta.
“Gần đâu anh Hải Minh tương đối bận, đều không trở về đây.” Bob nói.
Tư Viễn Hằng khẽ cau mày, tại sao Tư Hải Minh lại không quay trở về? Đi công tác? Hay là anh ta đưa Đào Anh Thy đi cùng rồi?
Sau ngày hôm đó, anh ta vẫn chưa được gặp Đào Anh Thy, chắc là do Tư Hải Minh can thiệp, nếu không không thể đến điện thoại cũng không thể gọi được.

Chương 289



Tư Viễn Hãng bước ra khỏi sảnh lớn, lên xe, gọi điện thoại cho Tư Hải Minh. Tuy nhiên phía bên kia không có ai nhấc máy. Tư Viễn Hằng nằm chặt tay đập mạnh vào tay lái, dường như không cảm nhận được chút đau đớn nào cá, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Một lúc sau, anh ta lại cầm điện thoại gọi điện cho Chương Vĩ.

Bên phía Chương Vĩ rất nhanh đã tiếp điện thoại, phía bên kia truyền đến một giọng nói chính trực: “Cậu Hằng, sao lại gọi cho tôi vào lúc này vậy?”

“Còn chưa ngủ sao?”

Chương Vĩ bất lực cười: “Đang làm việc mà”

*Tư Hải Minh ở đâu?” Tư Viễn Hằng hoài nghi hỏi.

“Anh Hải Minh? Đi công tác rồi. Cậu có việc gì tìm anh ấy sao? Cậu có thể gọi điện thoại cho ngài ấy, có điều chắc ngài ấy tương đối bận, chưa chắc đã nghe được điện thoại” Chương Vĩ trực tiếp cho cuộc đối thoại vào lối chết.

Tại sao Tư Viên Háng lại gọi cho anh ta, thân là thư ký trưởng của Tư Hải Minh, anh ta vẫn có ít IQ này.

“Có phải anh ta đưa Đào Anh Thy đi rồi không?” Tư Viên Hằng kiên nhẫn hỏi.

“Cái này thì tôi không biết”

Chương Vĩ nói xong, đổi chủ đề: “Cậu Hằng, nói một câu thật lòng, thật ra khi Đào Anh Thy còn làm việc ở tập đoàn Vương Tân đã ở bên ngài Hải Minh rồi, thái độ của ngài Hải Minh chắc cậu cũng đã nhìn thấy rồi, cho nên, không cần phải vì một người con gái mà hai anh em phải tàn sát lẫn nhau đâu”
“Anh đang dạy đời tôi sao?” Tư Viễn Hằng bóp chặt điện thoại, ngón tay trở lên trắng bệch.

“Không không, cậu Hang hiếu nhầm rồi. Tôi chỉ là cảm thấy, loại chuyện tình cảm ấy, một khi buông tay, thì rất khó để quay lại như trước kia”

Chương Vĩ nói: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đẩy, Đào Anh Thy và ngài Hải Minh đã sớm có quan hệ k đấy rồi, cậu cảm thấy Đào Anh Thy còn quay tr về bên cạnh cậu sao? Quan trọng là, cô ấy đồng ý sao?

Lời nói của Chương Vĩ tràn đầy vạch trần, Tư Viễn Hảng lập tức quên thở, sau đó lại thở gấp, giọng nói có chút run run: “Tư Hải Minh đi công tác ở đâu?”

“Cậu Hàng, cậu cảm thấy tôi có thế nói sao? Chuyện này liên quan đến đạo đức nghề nghiệp của tôi” Chương Vĩ đúng đần nói, trong lòng nghĩ, vậy mà anh lại muốn đuổi theo sao? Thật là điên rồi.

Tư Viễn Hãng cúp điện thoại, tức giận đến nỗi suýt chút nữa đập tan điện thoại.

“A” Tài xế taxi vừa mới chạy ca đêm xong, đang chuẩn bị trên đường trở về, một chiếc xe ô tô màu đen đột nhiên chăn ngang trước mặt, anh ta sợ đến mức phanh gấp, nếu không thắt dây an toàn, cả người anh ta đã đập và kính chắn gió rồi.

Khi nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce đó, anh ta lập tức sợ hãi, chân tay trở nên mềm nhũn, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.

Cũng may cũng may, nếu anh ta đâm phải con xe này, chắc anh ta phải bán cả nhà mới đủ tiền đền.

Tài xế mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, vừa mở khóa cửa xe, đã bị một người bên ngoài kéo mạnh ra, đến cả tài xe cũng bị kéo ra ngoài, ngã trên mặt đất,

Khi anh ta nhìn thấy người đàn ng bước ra từ con xe Rolls-Royce, anh ta sợ hãi đến mức quên cả đứng dậy.

Đào Anh Thy dẫn theo sáu đứa nhỏ và dì Hà cũng luôn ở trong nhà, không ra ngoài, nhiều nhất là đung đưa trên ban công một chút.

Chí cần đợi Bảo My khỏi lại thì trực tiếp rời đi.

“Mẹ, chúng ta xuống dưới chơi đi” Bảo Nam chạy đến, nói.

Năm đứa nhỏ khác cũng tiến lại gần, sáu đôi mắt to long lanh long lanh nhìn Đào Anh Thy, mang theo khao khát.

Tại sao Đào Anh Thy không ra ngoài, còn không phải là sợ bị người ta nhìn thấy sao, hơn nữa, trong khu cũng có máy giám sát, đối mặt với thế lực che trời của Tư Hải Minh, cô luôn phải thật cẩn thận.

“Bây giờ sao? Hay là đợi Bảo My khỏe lại rồi chúng ta ra ngoài chơi nhé?

Đào Anh Thy đang thương lượng với bọn nhỏ.

“Mẹ ơi, con… con khỏe rồi” Hai bàn tay nhỏ bé của Bảo My đặt trên ngực, yếu ớt nói.

“Thể này đi, chúng ta ăn tối xong thì ra ngoài chơi, được không?” Đào Anh Thy không nỡ từ chối ánh mắt khao khát của bọn nhỏ.

“Được.” Sáu đứa nhỏ vui vẻ đáp lại, nháy loạn ха.

Đào Anh Thy biết bọn nhỏ tủi nhục thế nào, luôn bị nhốt trong nhà đến người còn phải hoảng sợ, càng không nói đến sáu đứa nhỏ hoạt bát đáng yêu này.

Buổi tối mang bọn nhỏ ra ngoài chơi một chút chắc là không sao đâu, xem Bảo My có phải là khói thật rồi không.



Chương 290



Nếu không có việc gì, thì sáng sớm mai bọn họ sẽ rời khỏi nơi này. Sau khi ăn cơm xong, Đào Anh Thy và đi Hà chuẩn bị dẫn sáu đứa nhỏ xuống dưới đi xung quanh. Vừa mới mở cửa, sáu đứa nhỏ tranh nhau chạy ra ngoài giống như những chiếc bánh bao nhỏ vậy.

Di Hà vội vàng chạy theo: “Đừng chạy, cẩn thận ngã đấy”

Đi thang máy xuống dưới. Trước khi cửa thang máy mở ra, Đào Anh Thy nói: “Bảo Nam, dẫn đầu hàng đi về phía bên phải”

“Vâng ạ” Bảo Nam đáp lại.

Cửa thang máy vừa mở.

“Một” Bảo Nam.

“Hai” Bảo Vỹ.

“Ba” Bảo Long.

“Bốn” Báo My.

“Năm” Bảo Hân.

“Sáu” Bảo An

Xếp hàng đi ra khỏi thang máy, đúng lúc cũng có người đang đợi thang máy. Tuân thủ theo thứ tự ra trước vào sau, người bên ngoài đợi người bên trong ra ngoài, không ngờ lại là một đoàn nhỏ đáng yêu.

“Dạ, bọn nhỏ đều bằng tuổi nhau, bọn nhỏ đáng yêu quá”

“Thật đáng yêu”

“Còn xếp hàng nữa. Dễ thương quá”.

Khi Đào Anh Thy và dì Hà bước ra ngoài, nghe thầy người bên cạnh khen, bọn họ nở một nụ cười lịch sự. Khi đang người đợi thang máy bên cạnh đi qua, thì nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên.

“Đào Anh Thy?”

Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, quay đầu lại.

“Có vài người đứng ở cuu thang máy, khi tầm mắt rơi vào gương mặt của một người đàn ông trong đó, ánh mắt Đào Anh Thy có chút xa xăm. nhưng khi phản ứng lại người này là ai, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, đến cả cơ thể cũng khẽ run lên! Đây là một loại bản năng sợ hãi về cả cơ thể và tâm lý.

Dì Hà còn nhận ra người đàn ông này nhanh hơn Đào Anh Thy, dù sao thì năm đó thì Đào Anh Thư trở về bên bà nội thì vẫn còn bé. Dì Hà không khỏi lại gần Đào Anh Thy. nằm chặt tay của cô, dường như đang tiếp dũng khi cho Đào Anh Thư, nhưng lại nhận ra tay của Đào Anh Thy rất lạnh.
Đào Anh Thy cảm thấy dì Hà đang kéo mình, mới khẽ tỉnh táo lại. Khi Đào Hải Trạch đi qua, cơ thể Đào Anh Thy cứng đờ lại không thể cử động được.

“Không nhận ra ba sao?” Trên mặt Đào Hải Trạch đeo một cặp kinh cận, dáng vẻ cười rất vô hại.

Tuy nhiên chỉ có Đảo Anh Thy biết, hình ảnh bạo lực của ba cô trong đầu cô là như thế nào.

“Ông xã” Một người phụ nữ đi qua, khoát cánh tay Đào Hải Trạch, khi nhìn Đào Anh Thy thì ngẩn ra.

“Ai, là cô sao? Đã quen sống ở đây chưa?”

Người phụ nữ này còn là chủ nhà của Đào Anh Thy. Sao lại trừng hợp như vậy chứ.

Đào Anh Thy không nói gì cả, quay người kéo dì Hà rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK