“Quên đi, cô về nghỉ sớm, lần
Sau cùng nhau ăn cơm” Trong lúc
chờ đợi, tổng thanh tra nhớ tới quan
hệ lợi hại, trong lòng liên phát hoảng!
Ông ta đương nhiên biết rõ Đào
Anh Thy và người câm quyên tập
đoàn Vương Tân có quan hệ.
Nếu để cho Tư Hải Minh vừa có
quyền thế lại tàn nhẫn, tâm ngoan
thủ lạt kia biết được người phụ nữ
của mình bị đưa đến quán bar, trong
cơn tức giận có thể sẽ khiến ông ta
biến mất ở đây hay không?
Đào Anh Thy không ngờ tổng
thanh tra lại thay đổi đột ngột,
nhưng cô cũng không hỏi nhiều, gật
đầu: “Được rồi!"
Sau khi chào hỏi đồng nghiệp,
cô đi về một mình.
Nơi đến là biệt thự của Đào Hải
Trạch.
Nửa đêm canh ba, khu biệt thự
trên núi hoàn toàn tĩnh lặng.
Cô đã biết mật mã, mặc dù
nóng lòng muốn đến phòng làm
việc nhưng thời gian vẫn còn sớm,
chỉ có thể hành động vào lúc hai giờ.
Đào Anh Thy khi vê đến nhà
một lát sau liền ngủ gật, lúc hai giờ
cô bị đồng hồ báo thức đánh thức,
rón rén đi vào phòng làm việc.
Bật máy tính, nhập mật khẩu và
bắt đầu tìm kiếm video trong đó sau
khi mở khóa, cô cũng không bỏ sót
bất kỳ một phần mềm nào.
Trong khi mở phần mềm để tìm
video, cô luôn chú ý đến động tĩnh
bên ngoài.
Cho dù là hai giờ sáng nhưng
cũng phải rất cảnh giác, tất cả là để
phòng ngừa vạn nhất.
Tuy nhiên, khi Đào Anh Thy xem
hết từng dữ liệu từ trái sang phải, từ
trên xuống dưới, cô cũng không
thấy video của dì Hà.
Nếu có thì chẳng qua cũng chỉ
là một số video quảng cáo của công
ty.
Vất vả khổ cực vài ngày, vậy mà
lại không có trong máy tính!
Đào Anh Thy suy nghĩ lại cũng
không thấy quá ngạc nhiên.
Việc quản lý và kinh doanh của
Đào Hải Trạch trong công ty phải
cùng Xa Huệ Anh minh bạch. Nếu
ông ta lưu video trong máy tính,
chẳng khác nào đợi Xa Huệ Anh tới
xem hay sao? Một khi bị bà ta nhìn
thấy, Đào Hải Trạch sẽ không có
Chương 502: Chiếc USB
Điều quan trọng là Đào Hải
Trạch không chỉ xem video mà còn
làm mấy việc thỏa mãn ham muốn
của chính mình.
Cho dù Đào Anh Thy bịt tai lại
thế nào thì vẫn có những âm thanh
yếu ớt vọng tới, khiến cô chỉ hận
không thể dùng tay chọc thủng
màng nhĩ, để không phải nghe
những âm thanh này.
Khi Đào Hải Trạch đang say sưa
xem, có tiếng người bên ngoài đang
gọi ông ta. Đó là giọng của Xa Huệ
Anh: "Hải Trạch? Hải Trạch?”
Đào Hải Trạch hoảng hốt, vội
vàng rút USB đang gắn trong máy
tính cho vào túi quân ngủ, mở đại
một file thông tin công ty ra.
Cửa phòng làm việc bị mở ra, Xa
Huệ Anh bước vào, nghi ngờ nhìn
chằm chằm vào từng hành động
của Đào Hải Trạch, bước đến gần
ông: “Ông làm gì ở đây mà không
ngủ?” Ánh mắt bà ta rơi trên màn
hình máy tính.
Đào Hải Trạch chỉ vào tài liệu
trên màn hình, bộ dạng có chút mệt
mỏi, nói: "Tỉnh lại không ngủ được,
qua đây xem một ít tài liệu. Công ty
không phải vừa mới mở sao? Một số
hợp đồng cũng nên xem lại"
"Ông thực sự đến đây để làm
việc sao?” Xa Huệ Anh rõ ràng hơi
nghi ngờ.
“Bà xem bà đi, tôi còn có thể
làm gì nếu không đến làm việc chứ
hả?” Đào Hải Trạch cười bất lực.
Xa Huệ Anh đúng thật là nghi
ngờ ông ta. Mặc dù trước đó bà ta
cũng có nghi ngờ Đào Hải Trạch,
nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi,
trong lòng vẫn sẵn sàng tin ông ta.
Cho đến khi bà chủ nhà xuất hiện,
bà ta liên có đủ loại lý do không tin
tưởng vào Đào Hải Trạch.
Kể cả khi Đào Hải Trạch bảo
đảm, thê non hẹn biển, tất cả tiên
bạc đều đưa cho bà ta giữ, nhưng
bóng ma tâm lý làm sao có thể tan
biến dễ dàng như vậy?
“Đưa điện thoại ra đây." Xa Huệ
Anh nói.
"Điện thoại của tôi để ở trong
phòng!" Đào Hải Trạch nói, đứng
dậy choàng tay qua vai bà ta: “Bà
thực sự không thể thiếu tôi một
ngày sao? Ngủ không được đi làm
việc bà cũng có cảm giác không an
toàn. Đi, tôi đi ngủ cùng bà”
Không có điện thoại di động, có
nghĩa là Đào Hải Trạch không gọi
Chương 503: Cố Mạnh
Đào Anh Thu nhẫn nại tâm tình
của mình, rời khỏi phòng làm việc.
Ban ngày cô không ra ngoài, ở
trong phòng xem show “Trò chuyện
cùng bé 2" mà nhà đài phát tối hôm
qua.
Nhìn xem mình thể hiện thế nào
và tìm những chỗ còn thiếu sót.
Hiện nay các phương tiện
truyền thông đều đang phát sóng
“Trò chuyện cùng bé 2”, show
truyên hình có lượng truy cập khủng
và thời lượng phát sóng đáng kinh
ngạc.
Hầu hết tất cả cư dân mạng đều
bị thu hút bởi vẻ đáng yêu và những
câu nói ngây thơ của các đứa bé,
đốn tim vô số người.
“Trời ơi, sao có thể dễ thương
đến thết Trái tim thiếu nữ muốn nở
hoa rồi đây!”
“Đây có phải là đang lừa gạt dụ
dỗ mọi người để sinh con không?”
“Xin hỏi có thể không cần kết
hôn mà vẫn có một đứa trẻ đáng
yêu như vậy không?”
“Nói nhỏ thôi, có tổ chức thành
đoàn trộm trẻ em không?”
“Xin hỏi trộm một đứa trẻ có
phạm pháp không?”
Lần đầu tiên Đào Anh Thy làm
người dẫn chương trình, cô bị mọi
người trên đài truyên hình chất vấn
vì không đủ kinh nghiệm, cũng
không một chút tiếng tăm.
Nhưng bản thân Đào Anh Thy
lại không nghĩ như vậy, cô cho rằng
chất lượng của chương trình không
liên quan gì đến danh tiếng của
người dẫn chương trình.
Nội dung chương trình thú vị là
được.
Điều quan trọng là độ hot của
cô cũng được tăng lên nhờ chương
trình này.
Ngay cả Trương Thiên Di, người
dẫn chương trình “Trò chuyện cùng
bé 1" trước đó cũng bị xướng tên,
nói nếu không phải Trương Thiên Di
bị Châu Lam tính kế thì cũng sẽ
không đến lượt Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy không để tâm đến
những lời nói như vậy, vì đó là sự
thật.
Cô tin rằng Trương Thiên Di sẽ
vẫn làm tốt trong mùa thứ hai này
thôi.
Tất nhiên cũng có một vài người
đi đào lại thông tin của Đào Anh Thy
trong các bình luận, nhưng đều bị
cuốn vào quá khứ, không có gì đặc
biệt.
Muốn đào bới thông tin gì trên
người cô cũng khó bởi trong thời
gian đầu cô chỉ quảng cáo cho các
thương hiệu trang sức mà thôi.
Không biết sáu đứa nhỏ có nhìn
thấy cô trên TV hay không đây?
Hẳn là có cơ hội xem! Dù sao
nếu ở biệt thự Minh Uyển có thể
xem phim hoạt hình, chắc hẳn sẽ có
Chương 504: Câu lạc bộ giải trí Caesar
Cờ bạc...`
“Tên nơi đánh bạc đó là gì?”
Đào Anh Thy hỏi ngay.
"Câu lạc bộ giải trí Caesar."
Cô khẽ cau mày, Caesar...
Tối hôm đó, Đào Anh Thy lại lẻn
vào phòng làm việc của Đào Hải
Trạch một lân nữa, bật máy tính lên,
bên trong có một file vê đầu tư cổ
phân và phân chia hoa hông được
giấu ở giữa những dữ liệu chằng
chịt.
Công ty được đầu tư đó quả
nhiên là câu lạc bộ giải trí Caesarl
Khi Đào Anh Thy nhìn lướt tìm
video tối qua, cô có chút ấn tượng
vê cái tên này, đó là lý do tại sao cô
hỏi!
Thực sự là có quan hệt
Cho dù trước đó Đào Hải Trạch
không liên quan gì đến Caesar, công
ty của Cố Đông Lâm được biết đến
là nợ nân chồng chất vì đánh bạc
trong câu lạc bộ này, nhưng với tư
cách là bạn, Đào Hải Trạch lẽ ra
không ghét thì cũng phải hiểu là nên
tránh khỏi hiềm nghi chứ.
Ông ta lại làm ngược lại, đầu tư
trực tiếp cổ phiếu vào đây. Không
thể không khiến người ta hoài nghỉ
rằng trong cuộc đánh bạc này cất
giấu bao nhiêu âm mưu tính toán.
Cờ bạc, tai nạn xe hơi, mua lại
công ty... Nếu không phải Đào Hải
Trạch giở trò quỷ thì chính là gặp
quỷ.
Đào Anh Thy im lặng trở vê
phòng, nhìn đồng hồ đã là 2 giờ 15
phút sáng.
Cô gửi một tin nhắn rồi lên
giường nằm.
Mắt nhìn chằm chằm vào rèm
cửa, cô khẽ cắn cắn ngón tay.
Chuông điện thoại vang lên, cô
liếc nhìn cuộc gọi rồi trả lời: "Xin
chào?"
“.. Là cô à?” Giọng Cố Mạnh hơi
nặng nề và có phần bất ngờ.
“Không ngờ sao?” Có thể gọi lại
nhanh như vậy chứng tỏ tin nhắn
đối với anh ta rất nhạy cảm!
"Cô Anh Thy có ÿ gì?
"Không có gì, chỉ là gửi cho anh
một tin nhắn mà thôi."
"Câu lạc bộ giải trí Caesar?"
“Có lẽ đó là chỗ mà cha anh đã
đánh bạc?” Đào Anh Thy thẳng thắn
nói: “Không phải là cha tôi nói cho
tôi, là tôi tự mình điều tra”
Cố Mạnh hơi khựng lại một
chút, sau đó cúp điện thoại.
Đào Anh Thy cười nhạt, đặt điện
thoại lên tủ đâu giường rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, Đào Anh Thy,
người tạm thời bận rộn, đi làm đúng
giờ, nhưng cô không quay lại chỗ
của Đào Hải Trạch.
Chương 505: Bắt tay hợp tác!
Cố Mạnh khẽ giật mình, nói: "Tại
sao cô không tìm Tư Hải Minh? Nếu
anh ta ra tay, đừng nói là những tập
đoàn cắm rễ ở thủ đô, ngay cả là
thành phố Tân, hẳn cũng không thể
sống sót!"
Đào Anh Thy hơi rũ mắt xuống,
ngón tay trắng nõn mỏng manh khẽ
đảo quanh miệng cốc, ôn nhu hỏi:
"Nhờ đến Tư Hải Minh giúp, sẽ phải
trả giá rất lớn. Nhưng nếu làm như
vậy, nhờ anh ta, dù có thể đẩy Đào
Hải Trạch xuống Địa ngục, nhưng...
liệu nỗi hận trong lòng có tan biến
không? Nếu một người từng đối tốt
với anh lại chết vì anh, với tư cách là
một người thân, chắc hẳn anh cũng
muốn tự tay tặng họ một phân lễ
vật. Có cái gì dễ dàng giúp bản thân
cởi bỏ khúc mắc hơn việc tự tay trả
thù kẻ thù? Tương tự như vậy, nếu
xung quanh anh có một người như
vậy, anh có yêu cầu người đó giúp
đỡ không? Nếu vậy, anh sẽ không
còn một mình lẻ loi nữa”
Còn nữa, những nỗi đau mà cô
phải chịu đựng từ khi còn bé ở chỗ
Đào Hải Trạch, cũng nên có kết quả
mỹ mãn.
"Cho nên cô nhắn tin để thăm
dò tôi và yêu cầu hợp tác. Cô muốn
bắt lấy nhược điểm của tôi và buộc
tôi phải đồng ý với lời đề nghị của
cô.
“Sai rôi, đồng ý hay không là lựa
chọn của anh, tôi sẽ không cưỡng
ép. Đào Anh Thy nhìn anh: “Anh có
thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ xem
như chưa từng có cuộc gặp mặt
này, cũng như không biết gì vê anh.
Cùng lắm thì tôi sẽ hành động một
mình. Dù có thể khó khăn hơn một
chút, nhưng cũng khiến tôi cảm
thấy dễ chịu hơn... "
Cố Mạnh lại nhìn cô, đôi mắt
anh ta sắc lạnh giống như con dao
mà anh ta đã dùng đe dọa tính
mạng cô trước đó, ánh lên một tia
sáng lạnh lùng.
Anh hiểu rằng nếu đây là ván cờ
của Đào Anh Thy thì chỉ cần anh
đồng ý, anh sẽ bước từng bước một
vào vực thẳm sâu không đáy. Và sự
thật năm ấy sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn!
Đào Anh Thy không vội, kiên
nhẫn chờ sự lựa chọn của anh ta.
Cô uống cạn ly nước, nhìn vê phía
ban công, chỉ tay về phía cửa sổ
đang mở: "Nơi đó là nơi dì Hà đã
gieo mình xuống... Nếu anh đồng ý
hợp tác, xin hãy giao tính mạng của
Đào Hải Trạch cho tôi."
Chương 506: Tại sao lại có mùi nước hoa?
Vào chính lúc Đào Anh Thy
đang thất thần, điện thoại chợt vang
lên.
Cô liếc nhìn điện thoại, là Đào
Hải Trạch gọi, cô nghe máy, giọng
nói của Đào Sĩ Minh truyền tới: “Anh
Thy, hôm nay con lại tăng ca à?”
“Buổi tối tôi ở khu chung cư”
“Sao lại quay về thế? Ở chỗ ba
không tốt sao? Thiếu gì thì con cứ
nói cho ba biết!”
“Không có đâu, chỉ là muốn về
xem chút thôi.”
“Hóa ra là như vậy à! Điêu kiện ở
khu chung cư dù sao cũng thể bằng
ở nhà được, ba hy vọng có thể cho
con mọi điều tốt nhất!”
“Không còn chuyện gì nữa thì
tôi cúp máy nhé." Đào Anh Thy lười
phải nghe tiếp.
“Ba còn một chuyện nữa.
Không phải con nói phải tặng rượu
ngon cho Tư Hải Minh hay sao? Ba
có ủ một bình rượu ngon, khi nào
còn giúp ba gửi cho Tư Hải Minh
nhé?”
“Đợi tôi quay về thì nói tiếp đi!”
“Được.”
Đào Anh Thy tắt máy, vứt điện
thoại sang một bên.
Vừa kết thúc cuộc gọi, tiếng gõ
cửa lại vang lên lần nữa.
Lẽ nào Cố Mạnh lại quay lại rôi?
Cô đi tới mở cửa, khi tay vừa đặt
lên tay nắm cửa, cô liền nghi ngờ,
dán mặt lên cánh cửa hỏi: “Ai đấy?”
“Mở cửa” Giọng nói trầm thấp,
đầy uy hiếp vang lên, là tiếng của Tư
Hải Minh.
Đào Anh Thy kinh ngạc, sao Tư
Hải Minh lại tới đây? Không phải anh
đã phát hiện ra Cố Mạnh tới chỗ cô
rồi đấy chứ? Chắc không đâu! Cố
Mạnh nói anh ấy đã tránh camera
rôi mà, thậm chí anh ấy còn không
đi vào bằng cửa chính nữa, sao Tư
Hải Minh có thể biết được...
Đào Anh Thy quay đầu lại, hai
cốc trà đặt trên bàn khiến trái tim cô
co rút lại.
“Anh tới đây làm gì?” Vừa hỏi
xong, cô lập tức cầm lấy hai cốc trà
cất vào trong cái tủ ở bên cạnh.
Ngoại trừ cốc ra thì không có
bất kỳ thứ gì là bất thường nữa.
Chương 507: Cùng Tư Hải Minh ăn mỳ tôm
A!” Đào Anh Thy không có chút
cảnh giác nào, cô hơi run lên, căng
thẳng, bất an vô cùng.
Tư Hải Minh sẽ không lại dùng
cách thức kia để tra tấn cô nữa đấy
chứ!
Khí oxi xung quanh lập tức thiếu
hụt, khi cô cảm thấy sắp bị nụ hôn
sâu như muốn ăn thịt người này làm
cho ngạt thở đến chết thì Tư Hải
Minh mới hạ thủ lưu tình, buông
lỏng cô ra, anh đứng cách cô tưởng
chừng như chỉ một mili mét, bốn
cánh môi có thể dính lại vào nhau
bất cứ lúc nào.
Hơi thở dày đặc, đan cài vào
nhau.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, não
bị thiếu khí nên cứ vang lên những
tiếng oang oang, khiến cô tham lam
muốn nạp thêm không khí tươi mới
hơn.
Cảm giác giống như cô vừa
được cứu ra khỏi không gian không
có không khí, được sinh ra một lần
nữa vậy!
Khi ý thức của cô bắt đầu trở
nên rõ ràng hơn, cô đứng dậy khỏi
lòng Tư Hải Minh, kéo dãn khoảng
cách với anh.
Cô nhìn anh với ánh mắt đề
phòng, hỏi: “Anh... anh tới nơi này
rốt cuộc muốn làm gì?”
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, anh
quay người, ngôi xuống ghế sofa,
giọng nói khàn khàn giống như bị
một thứ gì đó bào mòn: “Ăn cơm”
Đào Anh Thy không hiểu, tới đây
ăn cơm?
Nhìn vẻ mặt Tư Hải Minh trở
nên bình thường kia, cô liên hỏi:
“Anh gọi đồ giao đến đây?”
“Không phải”
“Vậy anh kêu người ở bên dưới
mua cho anh? Nếu không thì... tôi
đặt cho anh?” Đào Anh Thy hỏi.
Con ngươi đen sẫm của Tư Hải
Minh nghi hoặc nhìn cô, ánh mắt ấy
sâu không thấy đáy: “Trước kia
không phải em từng nấu cơm cho
bọn trẻ hay sao?”
“.... Anh muốn tôi nấu cho anh
ăn?” Đào Anh Thy không dám tin
vào những gì mình vừa nghe thấy.
“Có vấn đề gì sao?”
“Không có gì hết, tôi sợ anh
không ăn nổi đồ tôi nấu thôi. Anh
đợi chút. Đào Anh Thy quay người
đi vào nhà bếp.
Chỗ này của cô thì có thứ gì
ngon cơ chứ? Chẳng nhẽ Tư Hải
Minh chán ăn mấy món sơn hào hải
vị rồi à?
Tâm tư của Tư Hải Minh đúng là
khó mà hiểu rõ nổi!
Đào Anh Thy mím môi, đôi môi
sưng phồng lên nhắc nhở cô về tính
nguy hiểm của người đàn ông này.
Cô mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ
Chương 508: Không có sự giúp đỡ của tôi, một mình em có thể sinh được sao?
Thấy Tư Hải Minh ăn mỳ, cô
chăm chú nhìn sắc mặt anh, hỏi:
“Thế nào? Có phải ngon lắm không?”
Thật ra Tư Hải Minh chưa từng
ăn thứ này bao giờ, ăn vào thấy
cũng được.
Đào Anh Thy thấy anh không
nói gì mà ăn miếng thứ hai, cô liên
biết anh không bài xích nó, vậy là cô
liên giục: “Anh ăn thêm dưa muối
nữa đi!”
Tư Hải Minh gắp dưa muối, bỏ
vào miệng.
“Ăn cùng với mì tôm có phải là
mỹ vị luôn đúng không?” Đào Anh
Thy cười híp mắt hỏi.
“Cũng được.”
“Tôi bảo mà!! Lần sau nếu như
anh muốn ăn nữa thì tôi lại nấu cho
anh ăn.”
Tư Hải Minh gắp mì, nhìn cô:
“Đừng nghĩ tới chuyện gặp con.”
“.." Đào Anh Thy căn răng, tâm
tư của bản thân đều bị anh nhìn
thấu hết rồi! Cô dứt khoát nói thẳng
ra: “Không phải vẫn hay nói ăn của
người khác rồi thì phải trả hay sao?
Anh xem, tôi đã nấu mì cho anh ăn
rôi, anh để tôi gặp con một lần
không được sao? Nhìn một cái thôi
cũng được!”
“Không được."
Đào Anh Thy thật sự muốn
cướp lại bát mỳ này mài Sau đó đổ
mỳ lên đầu anh tai
Nhưng chung quy thì cô cũng
không có cái gan đó, cô bực bội,
tiếp tục ăn mỳ!
Ăn xong, Đào Anh Thy cầm bát
vào phòng bếp.
Tư Hải Minh thế mà ăn hết sạch
sành sanh bát my.
Đào Anh Thy cầm hai cái bát đã
rửa đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy
Tư Hải Minh đang đứng ở ban công
gọi điện. Bóng hình cao lớn còn
thâm sâu hơn cả màn đêm, vừa
lạnh lùng lại nguy hiểm.
Đào Anh Thy đi đến chỗ ghế
sofa rồi ngồi xuống, cô hy vọng Tư
Hải Minh gọi xong sẽ rời đi.
Dù sao thì anh cũng không cho
cô gặp sáu đứa con.
Đã làm như vậy rôi mà còn
không cho gặp, đúng là tuyệt tình
quá mà!
Là bởi vì sự từ chối ban đầu của
cô sao?
Tư Hải Minh gọi điện thoại xong
thì thấp giọng nói: “Tôi đi đây”
Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc.
Cô cứ nghĩ Tư Hải Minh sẽ
không đi, thậm chí còn làm gì đó với
cô! Đây hoàn toàn không giống với
tác phong của Tư Hải Minhl
Đào Anh Thy hơi mẫn cảm hỏi:
“Là điện thoại quan trọng của ai gọi
đến sao?”
Chương 509: Anh bị nữ sắc mê hoặc rồi
Hai tay Đào Anh Thy ôm lấy tay
Tư Hải Minh, cô vội vàng nói: “Anh
nói cho tôi biết có phải sáu đứa con
xảy ra chuyện rồi hay không, tôi liên
để anh đi!”
Loại uy hiếp không chút sức
mạnh này khiến Tư Hải Minh không
nói được lời nào, đôi mắt đen láy
của anh nhìn cô, không chút vẻ gì là
không vui vẻ nhưng vẫn trâm thấp
khiến người ta khiếp sợ.
Đào Anh Thy phản ứng được
mọi chuyện, cô lập tức nói: “Có
được không? Không phải tôi đang
uy hiếp anh đâu, tôi đang thương
lượng với anh thôi!”
“Tôi là người mà em có thể ngăn
được hay sao?” Giọng nói Tư Hải
Minh trầm thấp, con ngươi đen láy
phát ra ánh sáng nhạt.
Đào Anh Thy cắn môi, nhanh
chóng vận chuyển suy nghĩ.
Sau đó cô đưa tay ra ôm lấy eo
Tư Hải Minh, cô kiễng chân lên, hôn
lên đôi môi mỏng của anh.
Con người lạnh lẽo của Tư Hải
Minh chợt sững lại, có ánh sáng
thâm sâu chợt lướt qua.
Cô chủ động dâng tới, cho dù
biết được dụng ý của Đào Anh Thy
nhưng anh cũng không đẩy cô ra.
Ngược lại, anh còn dùng sức ép cô
vào tường.
“Ưm!” Lông mày thanh tú của
Đào Anh Thy hơi nhíu lại, cô đột
nhiên phải chịu nụ hôn mạnh mẽ
của Tư Hải Minh.
Khoảng năm phút sau, Tư Hải
Minh mới buông cô ra, bởi vì thiếu
khí nên suy nghĩ của Đào Anh Thy
loạn cào cào lên, hoa mắt chóng
mặt không thôi.
Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh
dán lên đôi môi nhỏ bị hôn đến
bỏng của cô, giọng nói khàn khàn
vang lên: “Em nghĩ như vậy là tôi sẽ
ở lại sao? Tư Hải Minh tôi có thể dễ
dàng bị nữ sắc mê hoặc thì đã
không thể sống đến ngày hôm nay
rồi”
Đào Anh Thy chìa ngón trỏ ra,
kéo thắt lưng da của anh: “Miệng
nói không ở lại nhưng cơ thể lại
không nghĩ vậy, đúng không?”
“.." Đôi mắt thâm sâu của Tư
Hải Minh như lướt qua sự bất lực,
anh như phát tiết, cắn lên môi Đào
Anh Thy.
“Ưm!l” Cả người Đào Anh Thy
run lên, đau đến nỗi nổi cả da gà.
“Đây là do em kêu tôi ở lại đấy,
đừng hối hận!" Tư Hải Minh thẳng
thừng đè tới.
Đào Anh Thy đã dùng cách này
để tìm ra được câu trả lời.
Nếu như Tư Hải Minh không ở
lại, vậy chứng tỏ sáu đứa con thật
sự xảy ra chuyện, còn ở lại thì
chứng tỏ không phải chuyện gì cân
lập tức xử lí ngay.
Vậy đó là chuyện gì đây?
Chương 510: Lại vô tình chọc giận anh rồi
Được sáu đứa con chữa trị cho
khỏi rồi ư!
Đào Anh Thy thu tay lại, không
khách sao hỏi: “Này anh, không phải
anh nói mình không dễ dàng bị nữ
sắc mê hoặc hay sao?”
“Em thì khác” Tư Hải Minh hoàn
toàn không có vẻ ngượng ngùng khi
bị vạch trần hết bộ mặt thật.
Đào Anh Thy thay đổi tâm nhìn,
cô nhìn ra vị trí của cửa số: “Đúng là
vinh hạnh của tôi mà”
Tư Hải Minh đưa tay qua, Đào
Anh Thy muốn trốn nhưng vừa cử
động đã bị sức mạnh của Tư Hải
Minh giam giữ lại.
“Dậy đi được rồi đấy!”
“Không cân gấp” Tay Tư Hải
Minh vòng qua cổ Đào Anh Thy, vừa
hay tạo thành một vòng tròn, đầu
Đào Anh Thy không cách nào chui
ra được.
Đâu Đào Anh Thy không thoát
ra nổi, nhưng phần bên trên cơ thể
lại rộng hơn phần cổ của cô, cô kéo
cánh tay Tư Hải Minh, nhưng sức
mạnh ở bắp tay anh quả thật rất
mạnh, khiến Đào Anh Thy không thể
không từ bỏ.
“Tối qua không phải anh đã hài
lòng rồi hay sao?” Đào Anh Thy trầm
mặc một lúc rồi hỏi.
“Không được đi gặp con.”
“.,” Đào Anh Thy cắn răng, cuộc
đời này cô chưa từng gặp người đàn
ông nào như thế này cả! Ăn xong
sạch sẽ rồi cũng không cho người
ta chút báo đáp gì hết: “Tôi phải dậy
để đi đến đài truyền hình đây”
Nằm chung một giường với Tư
Hải Minh, sao cô cứ cảm thấy khắp
nơi đều nguy hiểm ấy nhỉ!
“Xin nghỉ đi”
“Như thế thì không được, tôi
muốn đi làm là đi làm, muốn nghỉ là
nghỉ, người khác sẽ nghĩ thế nào về
tôi đây?”
“Đây vốn là chuyện của em”
Đào Anh Thy mở miệng nhưng
lại không biết nên nói gì!
Gần đây đài truyền hình không
có nhiều việc cho lắm, không đi làm
chắc cũng không có chuyện gì đâu...
Nhìn dáng vẻ Tư Hải Minh dùng
tay giữ cổ cô lại, chắc chắn anh
không hề có ý định bỏ cô ra rồi.
Thế nhưng lúc này không phải
là cô nên đi tìm quần áo để mặc hay
sao? Cô không có cảm giác an toàn
chút nào hả?.
Thế nhưng cô mà chui ra thì
không phải càng tăng thêm độ nguy
hiểm à?
Đào Anh Thy thấy mệt chết đi
được, thật sự là cô cứ để Tư Hải
Minh ôm cổ như này đi ngủ cho
lành.
Ấy thế mà Tư Hải Minh lại không
ngủ nữa, anh nhìn chằm chằm Đào