“Mẹ có biết bác sĩ riêng của mẹ Tư Hải Minh, Hạ Khiết Mai không? Con nghĩ những gì cô ấy nói chắc cũng đáng tin nhỉ?”
“Đó… đó là người của Tư Hải Minh, đương nhiên là cô ta sẽ nói dối con!” Liêu Ninh không chịu thừa nhận.
“Không thừa nhận cũng không sao, nhưng tại sao việc mẹ làm lại muốn con gánh? vì mẹ mà Tư Hải Minh hận con, tra tấn con, làm nhục con, khiến cho bệnh hen suyễn của con tái phát. Tất cả những điều này không có ý nghĩa gì với mẹ hết sao?” Đào Anh Thy mệt mỏi nhìn bà, đôi mắt mang theo hơi nước: “Mẹ còn nói cho ba số điện thoại và địa chỉ của con, có phải mẹ ghét con mà muốn con chết không!”
“Không phải, không phải!” Liêu Ninh khóc lóc tiến lên ôm lấy cô: “Thy à, thật sự không phải như thế. Đó là ba của con, ông ấy muốn tìm con, muốn nhận lại cón gái của con, vả lại suốt bao năm qua con cũng chỉ có một mình, phải cần có tình thấp chứ, mẹ chỉ muốn bù đắp cho con…” %3D
Đào Anh Thy buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Bù đắp tình cảm gia đình?
Đúng là hài hước!
“Mẹ, từ khi bà nội mất, tình thương của cha mẹ… đã không còn nữa rồi, con bây giờ… chỉ còn có khủng hoảng.” Liêu Ninh mạnh mẽ đẩy cô ra: “Cho nên, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ?”
“Nói đoạn tuyệt thì nghiêm trọng quá, chính mẹ là người bỏ rơi con trước.”
“Hừ, con muốn cắt đứt quan hệ đúng không? Mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày mới sinh được ra con, đưa mẹ 15 nghìn tỷ, từ nay về sau mẹ sẽ không là mẹ của con nữa” Liêu Ninh lau nước mắt không giấu diếm, dù sao bà ta cũng biết được năm đó mình đã làm gì. .
Lời nói như vậy khiến Đào Anh Thy đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
“Không phải con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ sao? Mẹ đã cho con sinh mệnh, yêu cầu con 15 nghìn tỷ không hề nhiều đúng không?”
Đôi mắt ngấn lệ, Đào Anh Thy chợt mỉm cười, giọng nói run run: “Hóa ra… con đáng tiền như vậy sao? Khiến mẹ thất vọng rồi, cả đời con bán mạng kiếm tiền cũng không có nhiều như thế… ” %3D
“Con không có, Tư Hải Minh có. Số tiền ít ỏi này chỉ như cây me rụng lá với cậu ta thôi.” Liêu Ninh tàn nhẫn nói.
Khuôn mặt gắt gỏng chỉ có tiền ở trong mắt của mẹ mình khiến Đào Anh Thy tức ngực đến không thể thở được.
Thì ra đây là bộ mặt thật của bà ta.
“Tôi cho!”
Ngay khi nỗi đau trong lòng Đào Anh Thy đã vơi phần nào, một giọng nói trầm thấp đầy tính uy hiếp vang lên phía sau khiến người ta căng thẳng.
Đào Anh Thy quay mặt lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt, toàn thân lạnh như băng vĩnh cửu, trông đáng sợ vô cùng.
Người đàn ông này vừa nói gì?
Anh ta sẽ làm gì?
Hay là do cô quá đau lòng nên sinh ra ảo giác? Quá sức khiếp sợ khiến cho nước mắt như nghẹn lại.
Liêu Ninh sợ Tư Hải Minh, rụt rè thu mình lại.
Bà ta không ngờ Tư Hải Minh lại ở đây! Dù vậy cũng không quên tạo cho mình sự tự tin, dù sao thì sức cám dỗ của đồng tiền cũng rất lớn: “Cậu… thật hả? Chỉ cần cậu đưa tôi 15 nghìn tỷ, tôi sẽ bán nó cho cậu. Từ nay nó sống hay chết đều không phải là việc của tôi, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy nó nữa. ”
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra gọi cho Chương Vĩ: “Chuyển 15 nghìn tỷ vào tài khoản của Liêu Ninh ngay bây giờ.”
Dặn dò xong liền xoay người kéo Đào Anh Thy rời khỏi phòng.
Toàn thân Đào Anh Thy như một cỗ máy, thậm chí não cũng rỉ sét, bị Tư Hải Minh kéo mới bước đi được.
Vừa ra khỏi nhà, Đào Anh Thy đã phản ứng lại, hất tay Tư Hải Minh ra: “Tôi là người lớn, tôi có trách nhiệm với cuộc đời của tôi. Không ai có thể bán tôi hết!”
Đào Anh Thy mất kiểm soát hét lên.
Nhưng sau khi hét xong, cô nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại của Liêu Ninh.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sâu thẳm: “Tiền vào tài khoản rồi.”
“Không… không…” Thân thể Đào Anh Thy mềm nhũn ra, Tư Hải Minh vươn tay ra đỡ, ôm cô vào lòng rồi xoay người rời đi.
Chương 342
Ở trong nhà Liêu Ninh nhìn thấy 15 nghìn tỷ trong tài khoản ngân hàng đã vui mừng đến phát điên.
Hoàn toàn không nghĩ đến sự tuyệt vọng trong lòng của Đào Anh Thy. Trong mắt bà ta chỉ có tiền, đối với bà ta con gái chẳng là cái gì cả.
Một chiếc Rolls-Royce ở ven đường đã đợi sẵn, sau khi Tư Hải Minh bế Đào Anh Thy lên xe, người vệ sĩ đã kính cẩn đóng cửa lại.
Vừa lên xe, Đào Anh Thy giãy giụa khỏi người Tư Hải Minh rồi bướng bỉnh ngồi sát cửa xe. Mắt cô rưng rưng, không khóc lóc cũng không nháo, chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô ấy thực sự… bị chính mẹ mình bán cho Tư Hải Minh.
Mẹ ruột của cô…
“Loại người như này đáng để cô như vậy à?” Giọng nói anh lạnh lùng, ánh mắt anh không quá cứng rắn, chỉ nhìn cô thật sâu.
Đào Anh Thy quay mặt lại, kích động nói: “Tư Hải Minh, cần anh xía vào
chuyện người khác à!”
“Cô nói gì vậy?” Sắc mặt Tư Hải Minh rất khó coi.
“Tôi nói trước cho anh biết, muốn tiền thì không có, nhưng muốn mạng
thì có ngay đây!” Đào Anh Thy tức giận.
“Cái mạng của cô bây giờ đúng thực là của tôi.”
Vẻ mặt của cô gần như vỡ òa, trái tim đã sụp đổ từ lâu. Đúng vậy!
Mặc dù trước đây ở chỗ Tư Hải Minh cô không tự do là mấy, muốn lấy mạng cô quà là điều dễ dàng, nhưng bây giờ chuyện thành ra thế này lại hoàn toàn khác!
Giống như giờ cô đột nhiên có chủ nhân, còn ký hợp đồng chính thức!
Đào Anh Thy tựa đầu vào cửa kính xe, cảm thấy hiện tại dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thay đổi tình huống.
Trước đây trong lòng cô chỉ vướng bận 6 bánh bao nhỏ , nhưng bây giờ thì hay rồi, nợ Tư Hải Minh hẳn 15 nghìn tỷ.
Đào Anh Thy không muốn nói đến chuyện này nữa: “Đồ trong nhà của tôi đâu? Có phải anh mang đi không?”
Đôi mắt đen láy của anh hơi sững sờ, đè nén cảm xúc nhanh như vậy
“Trong phòng tôi.”
“Tại sao lại lấy đồ của tôi? Lấy đồ của tôi, tại sao không đưa cho tôi?”
“Cô là của tôi, cô nói xem?”
Đào Anh Thy nghiến răng không nói nữa.
Mạng sống của cô là của anh, huống chi những vật ngoài thân đó?
Hiện thực này giống như luồng khí lạnh đột ngột tràn vào tim phổi khiến cơ thể lạnh ngắt.Khi đến biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy xuống xe, trực tiếp đi vào đại sảnh.
Tư Hải Minh không vội vàng bước xuống, đôi mắt đen láy nhìn theo dáng người mảnh khảnh của cô.
Liêu Ninh muốn 15 nghìn tỷ? Tiền của anh dễ lấy vậy sao?
Nhưng tốt hơn hết không để Đào Anh Thy biết những chuyện như vậy, sao? bắt cô nợ 15 nghìn tỷ cũng tốt.
Sau khi ra khỏi thang máy, Đào Anh Thy đi thẳng đến phòng của Tư Hải Minh.
Thấy vali và hai chiếc túi của cô trong phòng thay đồ.
Cô kéo vali về phòng mình.
Vừa bước vào, cô liền mở vali lục lọi tìm chiếc vòng.
Nhưng mãi không tìm thấy!
Cô lo lắng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.
Chắc không phải là lăn từ bên trái sang bên phải chứ? Cô trực tiếp mở hẳn vali, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc vòng!
Cô vẫn chưa hề lấy nó ra!
Có lẽ nào… bị Tư Hải Minh lấy mất rồi không ? Anh ta mở vali của cô ư?
“Đang tìm gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp đầy đe dọa vang lên sau lưng cô.
Đào Anh Thy thân thể cứng đờ, không quay lại, cúi đầu giả vờ thu xếp quần áo: “Tôi không tìm gì cả. Nút vali bị bung ra, quần áo vương vãi trên mặt đất.”
“Tìm cái này à?”
Đào Anh Thy quay mặt lại, khi nhìn thấy chiếc vòng mà cô đang tìm trên tay Tư Hải Minh, mắt cô run lên, tim gần như ngừng đập.
Tư Hải Minh thực sự đã lấy nó..
Chẳng khác nào bị bắt gian tại trận!
Tâm trí cô trống rỗng.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh khi đứng lên.
“Tôi chuẩn bị ném đi rồi, sao anh lại lấy đi làm gì…” Đào Anh Thy cảm thấy cổ họng có chút thắt lại.
Hơi thở không ổn định. Chiếc vòng này không hề rẻ, lẽ nào một người đàn ông sắc sảo như Tư Hài Minh lại không nhìn ra? Với điều kiện của cô có thể mua được sao?
Chương 343
Khi anh em nhà họ Tư tặng đồ cho người ta liệu có thể bình dị một chút hay không? Khiến cho cô không thể tìm được một cái cớ nào!
Vì vậy, khi nói điều này cũng là trực tiếp thừa nhận rằng chiếc vòng là của cô ấy, do Tư Viễn Hằng tặng cho cô.
Cô còn cách gì nữa?
Nói dối trước mặt Tư Hải Minh chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình!
Tư Hải Minh mặt không cảm xúc, đôi mắt đen u ám, ngữ khí lạnh đến đáng sợ. “Trả lại cho cô, có muốn không?”
“Không cần nữa, tôi đã nói rồi, vốn định vứt đi nhưng chưa kịp thôi…”
Đào Anh Thy xoa dịu nỗi bất an trong lòng nói.
“Vậy thì giải quyết dứt điểm đi!”
Cô nhướng mày nhìn lên, nhưng rồi lại nhìn trúng vào đôi mắt đen lạnh lùng của Tư Hải Minh, khiến cô run rẩy nhìn xuống: “Được.”
Cô bước về phía trước, lo lắng cầm lấy chiếc vòng từ tay Tư Hải Minh, nín thở đến mức ngực thắt lại.
Cầm lấy cái vòng xong, cô quay lại lấy chiếc kéo ở tủ bên cạnh đó.
Cô bắt đầu cắt nó.
Cô dùng hết sức bình sinh để phá hỏng nó.
Cố gắng như vậy trước mặt Tư Hải Minh nghe chừng không có kết quả.
Bởi vì cô biết rõ, cái Tư Hải Minh muốn là kết quả khiến anh hài lòng.
Một khi anh không hài lòng, cái vòng sẽ thành dây dẫn lửa, mà cô cũng sẽ xui xẻo.
Đây là thứ cuối cùng Tư Viễn Hằng tặng cho cô, cho dù chỉ là vòng tay, nhưng Tư Hải Minh cũng không thể chịu đựng được.
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, dùng hết sức bình sinh nhưng cố gắng đến cả
người cũng run lên mà vòng chưa hề đứt.
Lúc này, một bàn tay ôm lấy mu bàn tay cô, bao cả bàn tay cô lại.
Thân thể Đào Anh Thy chấn động, sức mạnh trong tay đột nhiên biến mất, cử trụ lại ở đó.
“sức lực yếu quá.” Tư Hải Minh dán lên người cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp và nguy hiểm áp vào tai cô, tiến sâu vào màng nhĩ mỏng manh, rồi một tiếng lách cách, chiếc vòng tay tách ra làm hai.
Không chỉ hai, mà hai còn phân thành bốn.
Dưới sức lực của Tư Hải Minh, dường như chỉ cắt một sợi chỉ mà thôi, thậm chí còn rất dễ dàng.
Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn chiếc vòng bị cắt rời, nhưng lại cố làm ra vẻ không quan tâm.
Chỉ có cô biết rằng thứ mà chiếc kéo cắt ra không phải là chiếc vòng tay mà là sợi dây tương tư cuối cùng giữa cô và Tư Viễn Hằng.
Cô bị hành quyết dưới sự tàn bạo của Tư Hải Minh.
“Vứt nó vào toilet đi.” Tư Hải Minh ra lệnh.
“Ừm.” Đào Anh Thy không nói lời nào mà đi vào phòng tắm, ném mảnh vỡ trong tay rồi nhấn xả, trong phút chốc mảnh vỡ bị nước cuốn trôi đi sạch.
Bước ra ngoài, cô không thấy Tư Minh, không biết anh đã rời đi lúc nào. Im hơi lặng tiếng y hệt lúc đến ..
Anh có tức giận hay không?
Đào Anh Thy ngồi xổm xuống, sắp xếp quần áo rồi nhét vào vali. Sau khi nhét được một nửa, cô dừng lại, cứ ngồi trên thảm mà ngây ra.
Không còn gì nữa rồi.
Như vậy cũng tốt, tránh cho cô khỏi phải nhìn vật nhớ người.
Có gì tốt cho cô đâu?
Nếu đã không thể thay đổi tình hình, sao phải làm gì khiến Tư Hải Minh tức giận chứ?
Đạo lý này chắc mọi người đều hiểu…
Tiếng gõ cửa vang lên, Đào Anh Thy chỉ vừa mới qua đại nạn thôi, vì thế mà giật bắn cả mình.
Nhìn thấy dì Hà đẩy cửa bước vào, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại ngồi dưới đất thế này?” Dì Hà đến giúp cô thu dọn.
“Dù sao cũng có cái thảm, ngủ trên mặt đất không sao ạ.” Cô cười gượng.
“Tôi thấy cậu Hải Minh đi rồi mới qua, cô không sao chứ? Tôi thấy cô vội vàng bước lên lầu.”
Đào Anh Thy nghĩ, rõ ràng như vậy sao?
“Tại sao cô lại ngẩn ngơ ở đây một mình thế?” Dì Hà hỏi.
Cô nhìn ra cửa sổ kính sát đất, nghiêm nghị hỏi: “Dì Hà, trước đây dì có nghe tin đồn đại nào trong thôn không? Ví dụ như tôi không phải là con đẻ của Liêu Ninh ấy?”
“Hả? Cô… Cố nghi ngờ cô không phải là con gái ruột của Liêu Ninh sao?” Dì Hà bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ.
Chương 344
“Tôi chỉ suy bụng ta ra bụng người thôi. Đều làm mẹ mà sao khác biệt lại lớn thế chứ” Đào Anh Thy không nói ra chuyện 15 nghìn tỷ, cô nói cũng bằng không.
“Chuyện này… tôi từng nghe nói gì đâu?” Dì Hà suy nghĩ một hồi, nhưng cũng không nghĩ ra: “Bà nội không có nói gì với cô à?
“Với tính khí của bà thì cho dù Liêu Ninh không phải mẹ ruột của tôi bà cũng sẽ không nói. Bị bỏ rơi, ít nhất trong lòng tôi vẫn sẽ nghĩ đến tình thương, nhưng không ngờ tình mẫu tử ai trở nên không thể chịu nổi như vậy… ” Cô hít một hơi thật sâu rồi mới kìm nén sự nóng bỏng trong mắt.
“Vậy phải kiểm tra à?” Dì Thu hỏi.
“Ừm.” Đào Anh Thy nhìn qua cửa sổ kiểu Pháp, mắt hướng về phía xa: “Tôi hy vọng… không phải mẹ đẻ.”
Dì Thu sững sờ, muốn nói cũng không nói được gì, thật sự cảm thấy tội nghiệp cho Đào Anh Thy.
Nếu không phải vì thất vọng tột cùng, cô sẽ không nói những lời như vậy.
Trên bàn, tám người, hai người lớn và sáu bé bánh bao nhỏ đang tập trung ăn uống.
Đào Anh Thy bí mật quan sát Hải Minh, cảm xúc kiềm chế, khí chất trầm lắng, không cảm nhận được khí lạnh dị thường, cho thấy rằng anh không hề tức giận…
Trong lúc đang suy đoán, cô nghe thấy Bảo Nam vui vẻ hỏi: “Mẹ, chúng ta đi chơi game nhé?” “Mèo trốn tìm hả?” Cô cười.
“Không phải!” Bảo Nam lắc đầu.
Bảo Vỹ: “Con biết! Là trò mà ba với mẹ chơi trên giường đấy!”
” ” Đào Anh Thy vẻ mặt không thoải mái, lời này dễ khiến người khác hiểu lầm biết bao!
Bào Điển cúi thấp đầu, tỏ ý không nghe thấy gì!
“Vui thế!” Bảo Long.
“Vui… vui…” Bảo My.
“Em cũng muốn chơi!” Bảo Hân.
“Ừ!” Bảo An hào hứng nói.
Tư Hải Minh đắc ý liếc nhìn sáu đứa con của mình: “Ăn xong rồi chơi.”
“…” Đào Anh Thy không khỏi nhìn Tư Hải Minh, vẻ mặt thâm sâu khó dò không rõ thật giả.
Chỉ nói để sáu đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn thôi đúng không!
Nói như vậy, quả nhiên sáu bánh bao nhỏ đều sẽ ăn ngon hơn.
Đào Anh Thy bày tỏ nội tâm hoảng loạn vô cùng.
Sau khi ăn xong, Đào Anh Thy đưa sáu con đi ra ngoài chơi.
Bảo Nam ôm bóng chạy, muốn giơ tay ném đi ai dè giơ cao quá, cả người bị bóng kéo ra đằng sau ngã lăn trên cỏ.
Bảo Long chạy tới, đá quả bóng lên, Bảo My chạy theo phía sau.
Bảo Hân và Bảo Mỹ ngồi xổm ở đó, tay giật giật ngọn cỏ.
Bảo An cầm quả bóng gôn trên tay, không cần thận làm rơi mất, vội vàng chạy qua nhặt, vừa ngồi xổm xuống thì do vị trí hơi dốc nên quả bóng lại lăn mất. Cậu bé đứng lên tiếp tục đuổi theo.
Đào Anh Thy thấy thế trông thật đáng yêu. Cô đã nói rằng chỉ cần nhìn sáu đứa con nhỏ, trái tim cũng dễ dàng được chữa lành.
Di Hà và Bào Điển đứng cách đó không xa, cũng đang quan sát với nụ cười trên môi.
Bên cạnh có tiếng động, Tư Hải Minh đi về phía Đào Anh Thy và 6 đứa nhỏ.
Bào Điền nói với dì Hà: “Cô Hà này, chúng ta đi nơi khác nhé?”
“A? Được rồi… Được rồi.” Dì Hà hiểu ý, đi theo Bào Điển rời khỏi bãi cỏ.
Vừa đi Bào Điển vừa nói: “Một tháng cô Hà được nghỉ hai ngày, tôi thấy cô không hề nghỉ ngơi.” Di Hà xấu hổ cười: “Dù sao thì nghỉ ngơi cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng chăm bọn nhỏ còn hơn.”
“Cổ Hà có thường đi mua sắm không?”
“Cũng có đi mua sắm quần áo.” Dì Hà nói: “Nhưng tuần này tôi thực sự muốn đi chơi một chút.”
“Thật tốt.”
Hai người trò chuyện rồi cùng đi.
Đào Anh Thy không hề biết, còn cười ngọt ngào nhìn mấy đứa trẻ.
Mãi cho đến khi tôi cảm thấy có gì đó bất thường trong không khí, cô mới phát hiện ra Tư Hải Minh.