Mục lục
Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Điều kiện quan trọng nhất



“Vâng, cãi nhau, bây giờ tôi không gặp được anh ấy, gọi điện thoại cũng không nhận.” Đào Anh Thy chân chừ một lát, hỏi: “Thư ký Chương Vĩ, anh có thể lấy được vị trí của Tư Hải Minh cũng khá dễ mà đúng không?”

Chương Vĩ im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Cô có biết, điêu kiện quan trọng nhất để được trở thành thư ký của chủ tịch là gì không?”

“… Nhìn mặt mà nói chuyện.” “Cho nên cô phải tự mình cố gắng thôi” “Cảm ơn” Mặc dù Chương Vĩ không có giúp cô giải quyết vấn đề, nhưng Đào Anh Thy vẫn khách khí cảm ơn anh ta.

Cúp điện thoại xong Đào Anh Thy lại quay lại nhìn căn biệt thự to lớn thâm sâu phía sau cánh cổng cao, trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy mờ mịt.

Cái mà Chương Vĩ nói nhìn mặt mà nói chuyện, cô hiểu. Tư Hải Minh không có bất kì chỉ thị nào, hoặc để lộ ra chút mục đích gì, thì Chương Vĩ cũng không thể tự tiện sắp xếp.

Làm thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tất cả mọi hành vi của Chương Vĩ đều được xây dựng lên do Tư Hải Minh.

Sao anh ta lại có thể giúp cô lớn thâm sâu phía sau cánh cổng cao, trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy mờ mịt.

Cái mà Chương Vĩ nói nhìn mặt mà nói chuyện, cô hiểu. Tư Hải Minh không có bất kì chỉ thị nào, hoặc để lộ ra chút mục đích gì, thì Chương Vĩ cũng không thể tự tiện sắp xếp.

Làm thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tất cả mọi hành vi của Chương Vĩ đều được xây dựng lên do Tư Hải Minh.

Sao anh ta lại có thể giúp cô được chứ.

Bởi vì Chương Vĩ không nói rõ vị trí của Tư Hải Minh hiện tại đang ở đâu, cũng không có nghĩa là Tư Hải Minh đang ở Thủ đô.

Tư Hải Minh không ở biệt thự Minh Uyển, cũng không ở tập đoàn Vương Tân, vậy rốt cuộc là anh ở đâu? Chẳng lẽ là đi lang thang chơi ở chỗ nào rồi? Đào Anh Thy biết mình cứ tìm như thế này chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Đã muộn như thế này rồi, cô chỉ có thể về nhà trước thôi.

Sau khi trở vê, Đào Anh Thy ngôi trên tấm đệm xốp, gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, nhưng vẫn không có ai nghe.

Đào Anh Thy tức đến mức đập điện thoại: “Anh cứ dứt khoát tắt máy là được rồi!” Điện thoại nảy ra xa xa, Đào Anh Thy lại vội vàng chạy tới nhặt điện thoại lên xem, cũng may là chưa ném hỏng.

Buổi sáng khi Đào Anh Thy đang dùng bữa sáng thì bên ngoài vang lên tiếng người mở cửa.

Vậy chỉ có một mình dì Hà mà thôi.

Dì Hà mở cửa đi vào, nhìn Đào Anh Thy đang ngồi ăn sáng, nói: “Tôi đưa thằng bé đến trường xong rồi nên ghé thăm cô một chút. Sắp đi làm à?” “Ừm” Dì Hà ngồi xuống nhìn cô: “Không liên lạc được với ông chủ Hải Minh sao?” “Không được, anh ấy không nhận điện thoại. Để lát nữa tôi tới tập đoàn Vương Tân tìm xem” Đào Anh Thy nói.

“Ông chủ có cần như vậy không? Sao lại nghiêm trọng như thế chứ?” “Tôi nói mấy câu không nên nói.” “Chỉ thế thôi à?” Đào Anh Thy đưa mắt nhìn dì Hà, nói: “Cho nên dì thấy anh ấy đáng sợ thế nào chưa? Anh ấy đang trừng phạt tôi đấy.”

“Thật là…” Dì Hà chỉ đành an ủi cô: “Cho dù là trừng phạt thì cũng sẽ qua thôi, cô đừng lo. Tôi vẫn dỗ được thằng bé” Đào Anh Thy cũng đã từng an ủi mình như thế, chỉ có điều, không biết bây giờ Tư Hải Minh đã giận đến thế nào rồi.

Cô không dám chắc! Cho nên, cô không dám dùng phương thức lấy lui làm tiến để đối phó Tư Hải Minh.

Người đàn ông này, lòng dạ sâu như biển, tâm trạng thay đổi thất thường, vô cùng đáng sợ.

Đào Anh Thy rất đau đầu, không phải chỉ lỡ nói mấy câu thôi sao, sao lại phải như thế chứ? Ban ngày Đào Anh Thy phải đi làm, rất bận rộn, chỉ có thể để khi tan làm rồi đến tập đoàn Vương Tân.

Nhưng tới nơi rồi cô không vào, mà xuống bãi đỗ xe dạo một vòng.

Nhưng đi hết bãi đỗ xe rồi cũng không thấy xe của Tư Hải Minh đâu.

Điều này có nghĩa là, Tư Hải Minh không ở đây.

Đào Anh Thy tìm tới nhân viên lễ tân Liên Bình hỏi: “Anh Hải Minh có ra khỏi nhà không?” “Hẳn là không đâu. Không nghe thấy thông báo gì cả. Sao cô lại tìm anh ấy?” Liên Bình lấy làm lạ hỏi.

“Anh ấy nợ tiền tôi.” “..

“Hôm nay anh ấy có tới công ty không?” Đào Anh Thy hỏi.

“Tôi cũng không biết. Dù sao thì có lúc anh ấy đi thẳng từ bãi đỗ xe lên phòng làm việc, chúng tôi cũng không thấy” Liên Bình đáp: “Này, có phải bây giờ cô đang làm ở đài truyên hình SK không? Có phải là có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao lớn không?” “Cũng khá được.” Đào Anh Thy không yên lòng mà nói chuyện phiếm với cô ta.

Dì Hà nói mấy ngày nay không thấy Tư Hải Minh, Liên Bình lại không thấy Tư Hải Minh đi công tác, vậy Tư Hải Minh còn ở Thủ đô không hay là đi đâu rồi? Đào Anh Thy trở về đài truyền hình, ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh.

Cô gõ: “Đêm hôm đó, anh nghe “Cũng khá được.” Đào Anh Thy không yên lòng mà nói chuyện phiếm với cô ta.

Dì Hà nói mấy ngày nay không thấy Tư Hải Minh, Liên Bình lại không thấy Tư Hải Minh đi công tác, vậy Tư Hải Minh còn ở Thủ đô không hay là đi đâu rồi? Đào Anh Thy trở về đài truyền hình, ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh.

Cô gõ: “Đêm hôm đó, anh nghe thấy gì.”

Chương 392: Nếu như không có đứa trẻ thì anh chỉ là một cái rắm.



Sau đó cô lại một lân nữa gõ tin nhắn: “Tư Hải Minh, nếu như không có đứa trẻ thì anh chỉ là một cái rắm mà thôi” Đến “cái rắm” xong lại xóa đi.

Lại truyền vào tiếp: “Tư Hải Minh, anh đừng có mà dồn ép tôi, nếu không thì chuyện gì tôi cũng có thể làm được đấy” Lại tiếp tục xóa Cảm giác như là mình có nói gì thì cũng là hành động theo cảm tính, không hề có tác dụng gì cả.

Cô phiên não ném điện thoại di động đi, đứng dậy, chuẩn bị đi tới đi lui trong phòng thu.

Vừa đi ra khỏi phòng làm việc, cô liên thấy Đinh Hoàng Yến trở về, cùng lúc đó cô như sực nhớ ra: “Đinh Hoàng Yến, tôi nghe nói là ông nội cô mất rồi sao? Cô xem này, tôi bận rộn quá, đến nỗi mà quên mất cả an ủi cô. Người chết không thể sống lại, cô cũng đừng đau buôn quá. Nếu như ông nội cô biết cậu thương xót cho cái chết của ông ấy như vậy thì ở dưới suối vàng, nhất định ông ấy cũng rất vui mừng.”

Sắc mặt Đinh Hoàng Yến lúc đỏ lúc trắng, cố gượng cười: “Cảm ơn cô chủ.” “Không có gì, hay là tôi cho cô nghỉ mấy ngày nhé?” Đào Anh Thy nói.

“Không cần đâu. Đã… An táng xong rồi” “Cho dù là an táng xong xuôi rôi nhưng mất đi người thân yêu, hẳn là trong lòng cô cũng rất khó chịu. Cô thật sự không cần nghỉ ngơi sao?”

“Không cần đâu ạ. Cảm ơn cô chủ Thy đã quan tâm” “Tôi còn tính là sẽ tìm người thay thế vị trí của cô, để cô chữa lành vết thương lòng trước đã. Nếu như không cần thì vậy coi như xong nhé.” Sau khi Đào Anh Thy xoay người, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt.

Buổi tối hôm đó, Đinh Hoàng Yến liên ngoan ngoãn làm thêm giờ.

Bên này, lúc Đào Anh Thy đang sứt đầu mẻ chán vì công việc của Tư Hải Minh thì ở bên kia, Tư Hải Minh đang ép Đào Hải Trạch phải rút hết những nguồn vốn có liên quan đến Liêu Ninh.

“Lúc nào mới rảnh ra thời gian để ăn một bữa cơm đây?” Đào Hải Trạch hỏi. “Cũng không cần thiết phải ăn cơm chứ? Tôi với ông cũng không có gì để có thể ăn một bữa ngon miệng với nhau.” Liêu Ninh nói.

“Tôi sẽ rút vốn đầu tư” Đào Hải Trạch nói.

“Rút vốn ư? Vì sao?” Liêu Ninh hỏi.

“Tư Hải Minh.” Liêu Ninh nghe xong hơi sững sờ, ngay sau đó liền giễu cợt cười lớn, cười giống như là một người bị thần kinh có vấn đề: “Tôi còn tưởng rằng, không có gì là không thể với ông mà? Cho nên, ông muốn tìm đến sự giúp đỡ của tôi sao? Đầu tiên, tôi nói với ông này, điều đó là hoàn toàn không có khả năng đâu vì tôi không giúp được gì cả”

Liêu Ninh vừa nghĩ tới chuyện mình bị Đào Anh Thy cướp mất mười lăm nghìn tỷ đồng, trong lòng liền hừng hực lửa hận. Mười lăm nghìn tỷ đồng đấy.

“Bà giúp được. Ví dụ như là điểm yếu của Đào Anh Thy, dĩ nhiên là bà sẽ hiểu nó hơn tôi” Đào Hải Trạch nói: “Sáu đứa bé cũng được, không thể động vào”

Liêu Ninh nghe Đào Hải Trạch nói, đây có thể coi là kế Đào Anh Thy không? Như vậy thì sẽ có người thay bà ta làm việc ác, bà ta không cần phải ra tay. Cơ hội tốt như vậy, tại sao bà ta lại không biết nắm bắt chứ? “Điểm yếu… Ông có thể thử tìm đến Nguyễn Ngọc Hà”

Liêu Ninh đã không vừa mắt Nguyễn Ngọc Hà từ rất lâu rồi: “Không phải là năm đó, ông luôn muốn lấy được bà ta hay sao?” Lúc bà ta và Đào Hải Trạch còn sống chung cùng nhau, tính tình của Liêu Ninh như thế nào, bà ta đã sớm biết rõ như lòng bàn tay hết rồi.

“Nguyễn Ngọc Hà rất quan trọng đối với Đào Anh Thy. Từ tay bà ta, ông có thể lấy được rất nhiều thứ ông muốn mà người khác cũng không thể nào nghĩ ra được” Đào Hải Trạch cười một tràng trong điện thoại: “Thế mà tôi lại quên mất một người như vậy. Xem ra, bà ta vẫn rất có ích” Liêu Ninh cúp điện thoại, trong mắt hiện tia ác độc.

Tính cách của Đào Hải Trạch ra sao, bà ta vô cùng rõ. Tính cách của Nguyễn Ngọc Hà như thế nào, bà ta cũng nắm trong lòng bàn tay. Nếu thật sự xảy ra chuyện này, nhất định là Đào Anh Thy sẽ rất đau lòng đấy chứ? Đào Anh Thy ghi âm tiết mục trong phòng ghi âm đến tận mười giờ đêm.

Cầm điện thoại lên, trên đó đang phát một đoạn video, là video sáu bé con đang chơi đùa trên sân cỏ.

Dáng vẻ lanh lợi, dễ thương của sáu đứa trẻ khiến cho sự mệt mỏi của Đào Anh Thy hoàn toàn tan biến.

Cơ thể nhỏ nhắn của sáu đứa trẻ lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, giống như là sáu quả cầu thịt bé xinh vậy.

Khóe miệng Đào Anh Thy bất giác cong lên.

Cô chỉ có thể gọi điện thoại cho sáu bé con, xem video nhưng lại không thể nào gặp mặt nhau được.

Tin nhắn thứ hai vẫn là tin nhắn của dì Hà gửi tới lúc hơn chín giờ.

Bà ấy nói, buổi tối, Tư Hải Minh về nhà ăn cơm, chín giờ lại ra ngoài…

Đào Anh Thy ra khỏi đài truyền hình, đi trạm xe lửa. Ánh đèn sáng loáng của xe lửa khiến cho cô hơi bị hoa mắt.

Chương 393: Có thể đi đâu được chứ?

Đào Anh Thy vê đến nhà, không tắm rửa mà lại ngơ ngác ngồi yên tĩnh trong phòng, xem video của sáu bé con.
Tâm trạng hoảng hốt, đầu óc cô quay cuồng giống như là xe lửa đụng loạn xạ. Cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng không tìm được Tư Hải Minh.
Nếu như Tư Hải Minh ở Thủ đô, còn có thể đi đâu được chứ? Cũng đã muộn như vậy rôi mà…
Đào Anh Thy vừa nghĩ đến cái gì đó, vội vàng xách túi lên vai rôi chạy ù ra ngoài.
Cô đi đến quán bar, chính là cái quán bar gây chuyện đó.
Xong khi xông vào, cô liền túm lấy một nhân viên bảo vệ rồi hỏi: “Có Tư Hải Minh ở đây không?” “Không có ở đây.
Đào Anh Thy lại chạy đến, tìm xe của Tư Hải Minh, quả nhiên là không có xe của Tư Hải Minh ở đây.
Là mình đoán sai rôi sao? Trễ như vậy rôi Tư Hải Minh còn phải ra ngoài, nhất định là phải đến chỗ nào đó tiếp khách…
Đào Anh Thy đứng ở bên ngoài quán bar. Gió đêm thổi hiu hiu khiến cho đầu óc cô vận hành nhanh nhạy hơn.
Trong đâu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, Tư Hải Minh không chỉ đưa cô đến một nơi duy nhất là quán bar, không phải sao? Đào Anh Thy chạy vọt ra đường, cản một chiếc taxi đang chạy trên đường rồi chạy thẳng đến mục tiêu của mình.
Cô không muốn chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa cả. Hôm nay đánh mất đi cơ hội lần này thì liệu ngày mai có còn cơ hội khác? Dòng chữ “Câu lạc bộ giải trí” được thiết kế theo kiểu đắt tiền, sáng lấp lánh trong màn đêm u tối.
Đây chính là Câu lạc bộ mà Tư Hải Minh đã đưa Đào Anh Thy tới đánh golf mấy lần.
Đào Anh Thy chẳng cần vào hỏi cũng biết Tư Hải Minh đang ở đây.
Ngoài cửa đậu chiếc xe Rolls Royce của Tư Hải Minh, mấy chiếc xe sang trọng đó trông thật là chướng mắt.
Bên cạnh còn có mấy người vệ sĩ đứng canh.
Trong lòng Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tìm được người rồi.
Cặp mắt tinh nhuệ của mấy tên vệ sĩ liền lập tức nhìn thấy cô.
Dường như chỉ hơi sửng sốt, nhưng trên mặt họ vẫn không hề có biểu cảm gì cả.
Đào Anh Thy vừa bước vào cửa vừa nghĩ, mình sẽ bị chặn lại sao? Nếu bị chặn lại thì sẽ sao nhỉ? Cho đến tận lúc cô đi vào bên trong, những vệ sĩ đứng bên cạnh xe vẫn không hề nhúc nhích.
“Xin lỗi, ở đây đã được bao trọn rồi, không cho phép người ngoài ra vào.” Lúc Đào Anh Thy vừa bước vào bên trong thì một nhân viên an ninh liền chạy ra ngăn lại.
Ánh mắt Đào Anh Thy đảo quanh. Bao trọn cả câu lạc bộ, từ trước đến giờ đó luôn là tác phong không hề thay đổi của Tư Hải Minh.
Điều đó biểu thị cho thân phận cao quý của anh.
Nhưng bên trong này không biết là có phải một mình Tư Hải Minh không.
Ở bên ngoài, ngoại trừ chiếc Rolls Royce của Tư Hải Minh ra thì vẫn còn rất nhiều những chiếc xe sang trọng khác. Thậm chí còn có vài chiếc xe đắt tiền có màu sắc rất xinh xắn.
Chẳng lẽ lại có người đàn ông nào sẽ tao nhã như vậy sao? Trong lòng cô cũng đã có tính toán sương sương. Tư Hải Minh bao trọn chỗ này, có đàn ông không thì cô không biết nhưng mà chắc chắn là có phụ nữ. Hơn nữa, còn là người phụ nữ có địa vị không thấp.
Cũng đúng, với thân phận của Tư Hải Minh thì muốn loại con gái nào mà không cớ? “Tôi đến tìm Tư Hải Minh. Lần trước tôi đã tới đây một lần rồi, không tin thì có thể đi hỏi ông chủ Câu lạc bộ của cậu.”
Đào Anh Thy rất bình tĩnh, không hề nóng vội, sau đó ngẩng đầu nhìn nhân viên an ninh: “Cậu là người mới tới sao?” Cô dùng quyên thế áp đảo, không hề kiêng ky gì cả, khiến cho nhân viên an ninh có hơi chùn bước: “..Vâng” “Yên tâm đi, tôi tới không phải để gây chuyện. Tôi đến một lát rồi đi thôi” m thanh của Đào Anh Thy rất bình tĩnh. Nói xong, cô liền đi thẳng vào bên trong.
Cửa của phòng VỊP không khó tìm. Bởi vì ở bên ngoài cửa có rất nhiều vệ sĩ áo đen đứng canh gác, tất cả đều là đàn em của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy đi tới, chỉ còn cách cửa lớn có hai mét thì liền nghe được một tiếng phụ nữ kêu lên từ bên trong vọng ra.
Đào Anh Thy rủ mắt xuống. Tư Hải Minh tới đây tìm phụ nữ nhưng lại để cô phải đau khổ vì không được gặp con? Nội tâm cô dâng trào sự tức giận.
Bàn tay cô vừa đặt lên cửa, chuẩn bị đẩy ra.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Đào Anh Thy lại ngẩn người ra, không nhúc nhích.
Nghiêng đầu suy nghĩ. Từ lúc cô bước vào cho đến khi chuẩn bị đẩy cửa phòng VỊP. Vệ sĩ ở dọc đường đi đều nhắm mắt làm ngơ, coi như không nhìn thấy.
Đó là bởi vì biết cô hay là mưu kế do Tư Hải Minh đặt ra? Cô càng tin tưởng vế sau hơn.
Cô vội vã chạy đến đây như vậy, sau khi bước vào trong, nhất định sẽ nhìn thấy Tư Hải Minh. Đồng thời, cô cũng bị những cảnh không nên nhìn đập vào mắt.
Nhất định sẽ là ánh mắt cay độc.
Đây chính là một cái hố, một cái hố sau.
Mục đích Tư Hải Minh là gì? Làm mất mặt cô sao? Lực trên tay tản ra, không còn suy nghĩ đẩy cửa ra nữa.

Chương 394: Vừa đến cửa liền rời đi luôn



Cô thu tay về, xoay người rời đi.

Vệ sĩ nhìn thấy Đào Anh Thy rời đi, không còn một bóng người mới xoay người, đẩy cửa, đi vào trong phòng VIỊP.

Mấy cô gái gọi vẫn đang múa may trên cột sắt, thi thoảng còn ném một ánh mắt quyến rũ về phía người đàn ông quyên thế ngút trời đang ngôi trên ghế salon kia.

Ông chủ của Câu lạc bộ cũng ở đây, trái phải mỗi bên một em nhưng mà cũng không thể buông lỏng, chơi đùa vui vẻ được.

Vừa vui đùa với mấy cô gái bên cạnh lại vừa thi thoảng lén nhìn Tư Hải Minh.

Trái phải bên cạnh Tư Hải Minh đều là con gái. Nhưng mà nghiêm túc mà nói thì để chưng cho có.

Ông chủ Câu lạc bộ cảm thấy lần vui đùa này nhất định chính là chịu tội.

Người con gái được săn đón nhất chính là cô gái đang uốn éo trên cột sắt. Cô ta chính là một diễn viên hạng một, muốn dùng một bữa cơm với cô ta cũng phải tốn đến mấy trăm triệu. Lúc này, cô ta cố tạo dáng bao nhiêu tư thế quyến rũ hòng câu dẫn Tư Hải Minh. Nhưng kết quả là người đàn ông đầy quyên lực này hết uống rượu lại hút thuốc.

Cho dù một màn trước mắt nhưng mà tròng mắt của anh vẫn đen thẳm, không để cho người khác nhìn thấu tâm tư. Nhưng đó tuyệt đối không phải là ánh mắt thèm thuồng sắc đẹp.

Cả người anh, từ trên xuống dưới đều toát lên một khí thế nguy hiểm, bất khả xâm phạm.

Vệ sĩ đi vào, đến gần Tư Hải Minh, khom người nói: “Anh Minh, cô Thy vừa đến cửa liền rời đi luôn” Tư Hải Minh giữ cây thuốc lá, tròng mắt đen khẽ nhúc nhúc, ẩn hiện vẻ tàn ác.

Nữ diễn viên hạng một đi một đôi giày cao hai mươi phân từ trên sân khấu đi xuống. Cô ta đi đến bên cạnh Tư Hải Minh, kéo cô gái đang ngồi bên cạnh anh ra để mình thay thế vị trí, vô cùng tự tin.

Trên tay cô ta câm bật lửa, cả người như muốn dính sát lấy: “Anh Minh, em đến châm thuốc cho anh, được chứ?” Trong đầu cô ta thầm nghĩ, người đàn bà vừa ngồi bên cạnh anh thì đẹp cái nỗi gì chứ? Có thể so sánh được với cô ta sao? Cô ta chính là diễn viên hạng một, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng dấp có dáng dấp.

Những người đàn ông khác muốn mời cô ta đi ăn cơm cũng phải xem tâm trạng của cô ta.

Cho nên, chỉ cần cô ta ra mặt thì không có bất kỳ người đàn ông nào là không thích cả.

Sau đó liền thấy Tư Hải Minh quay mặt sang, đưa điếu thuốc đang kẹp giữa môi ra trước mặt cô ta.

Khóe miệng của nữ diễn viên đó nâng lên một nụ cười đầy thích thú.

Đây không phải là cho phép cô ta châm thuốc hay sao? Lúc cô ta chuẩn bị bật lửa lại nghe được âm thanh trầm thấp, lạnh lùng của Tư Hải Minh: “Cô là cái thá gì chứ?” “Cái gì… Hả?” Nữ diễn viên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Tư Hải Minh cho một cái bạt tai, ngã nhào ra đất.

Những người khác cũng bị dọa cho sợ.

Trong miệng Tư Hải Minh nhả khói. Anh đứng dậy, cũng không thèm nhìn nữ diễn viên đang ngã nhào trên đất lấy một cái mà bước chân ra khỏi phòng VỊP.

Ông chủ của Câu lạc bộ cũng không dám thờ ơ, vừa tỉnh táo lại liền chạy theo sau.

Sau khi Đào Anh Thy ra khỏi Câu lạc bộ cũng không đi luôn mà đứng ở bên cạnh một bồn hoa cách cửa lớn không xa, nhìn chằm chằm vào chiếc Rolls Royce.

Cuối cùng, Tư Hải Minh cũng phải ra chứ? Ra ngoài thì phải lên xe, đứng ở đây trông nom chiếc xe cẩn thận là được rồi.

Đào Anh Thy cho rằng, mình sẽ phải đứng đợi ở đây một đêm, ít nhất là đến rạng sáng. Cô hiểu rất rõ sức chiến đấu của Tư Hải Minh trên phương diện đó.

Hơn nữa, vừa rồi, tiếng kêu của cô gái trong phòng VỊP cũng vô cùng mãnh liệt, nghĩ thôi đã thấy vô cùng kịch liệt rồi.

Đào Anh Thy cười nhạt, thật là thú vị.

Đúng lúc cô đang ngây người, phía cửa lại truyền tới âm thanh xôn xao.

Đào Anh Thy quay mặt lại liền nhìn thấy một bóng đen cao lớn. Cô sửng sốt, sức chiến đấu như thế này có phải hơi nhanh rồi không? Không giống với bình thường.

Quần áo trên người Tư Hải Minh vô cùng chỉnh tề, giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì hết vậy.

Nhưng mà cũng chẳng có gì lạ cả. Trước kia, sau khi kết thúc những chuyện như thế này, Tư Hải Minh cũng chỉ cần một giây để kéo khóa lên mà thôi.

Đào Anh Thy hoàn hồn, lập tức đuổi theo Tư Hải Minh rồi trực tiếp đứng chặn lại trước mặt anh: “Anh có ý gì vậy? Không cho tôi gặp con? Tại sao tôi lại không thể gặp con chứ? Anh đã đồng ý với tôi là tôi có thể được gặp con, tại sao anh lại lật mặt như thế chứ?” Tư Hải Minh nhìn cô đầy thờ ơ.

Đáy mắt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng, bao phủ một màn sương lạnh. Sự chèn ép quanh người anh khiến cho người khác không thở nổi.

Chương 395: Bị anh cướp đi mất



“Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao? Tôi vất vả lắm mới sinh được con ra, nuôi lớn đến chừng này lại bị anh cướp đi mất. Ngay cả tư cách gặp chúng cũng không có sao? Tư Hải Minh, sao anh có thể độc ác như vậy chứ? Con cũng cướp đi, anh có làm tròn nghĩa vụ của một người ba không vậy?

Con cái thì vứt ở nhà rồi chạy đến đây chơi gái. Anh có thấy mình quá đáng không? Còn cả những lời ở trong phòng VIP nữa, từ đầu đến cuối là do tôi sai sao? Anh không biết cái gì gọi là riêng tư à? Nếu như anh không lắp máy nghe trộm thì đâu có thành ra như vậy đâu?”

Đào Anh Thy tức giận chất vấn, suy nghĩ kích động, cả người cũng đang run lên.

Sau khi cô gào lên, không khí càng trở nên đáng sợ hơn, cả người lảo đảo như sắp bị lăng trì.

Lúc sắp không chịu nổi sự yên lặng như vậy nữa, Tư Hải Minh mới trâm thấp giọng, lạnh lùng đến mức không còn tính người: “Nói xong chưa?” Người Đào Anh Thy lảo đảo, ánh mắt run rấy: “Anh Minh, anh..” Vẫn còn chưa nói xong nhưng Tư Hải Minh đã lạnh lùng rời đi.

Đào Anh Thy vội vàng chạy lên, dùng người mình ôm chặt lấy anh, dùng hết sức lực của mình ngăn không cho anh rời đi: “Đừng mà… Tư Hải Minh, tôi sai rồi. Những lời đêm hôm đó tôi không nên nói. Tôi chỉ muốn nói cho Võ Ái Nhi nghe thôi, có thể trước kia tôi hận anh… Nhưng anh đã quan tâm như vậy, sao tôi có thể hận anh được nữa cơ chứ..”

Tư Hải Minh một tay đút túi quân, không hê động đậy nhưng cũng không đẩy Đào Anh Thy ra: “Cô không thể quên được anh ta sao?”

Đào Anh Thy khóc thút thít: “Nếu như nói không phải thì chính là nói rối. Lần đó, tôi và anh ta cùng ra nước ngoài nhưng chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì cả. Bây giờ, người ở bên cạnh tôi là anh… chỉ có anh. Từ Hải Minh, trong lòng tôi chỉ có anh…”

Cả người Tư Hải Minh bị chấn động, tròng mắt cũng vì thế mà trở nên rõ ràng hơn, vạch rõ từng dấu vết.

Bàn tay đang đút trong túi quân của anh rút ra, nâng cằm Đào Anh Thy lên, ép bốn mắt nhìn nhau.

Tròng mắt đen thẫm, sắc lạnh như lưỡi dao nhìn thấy hai con ngươi của Đào Anh Thy: “Chỉ có tôi?” “.. Đúng, không có thêm bất kỳ ai khác nữa” Trong mắt Đào Anh Thy ngấn lệ, nhìn anh run run.

“Hôn tôi đi” Yết hầu của Tư Hải Minh chuyển động lên xuống, anh ra lệnh, âm thanh trầm thấp.

Đào Anh Thy sửng sốt một chút, sau đó hai tay liên bấu lên vai Tư Hải Minh, nhón chân rồi nâng môi mình lên, dùng sức hôn lên đôi môi mỏng của Tư Hải Minh.

Ánh mắt của Tư Hải Minh lập tức thay đổi, một giây sau liền đè Đào Anh Thy lên thân xe đầy thô bạo, kêu “rầm” lấy một tiếng.

“A” Tư Hải Minh hôn vô cùng kịch kiệt, vừa mang tính trừng phạt, lại dường như là phải nuốt chửng cả người Đào Anh Thy vào trong bụng vậy.

Lúc vừa được buông ra, Đào Anh Thy bị thiếu không khí, đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn. Cô bị Tư Hải Minh bế lên kiểu công chúa, xoay người bước vào cửa Câu lạc bộ.

“Dọn dẹp sạch sẽ đi” Gió lạnh thấu xương thổi ngang qua. Ông chủ Câu lạc bộ vội vàng đuổi hết “những người không có nhiệm vụ” ở trong phòng VỊP ra ngoài.

Đến phòng, cửa vừa đóng lại, Đào Anh Thy liền bị Tư Hải Minh đè lên tường. Anh hôn lên đôi môi nhỏ nhắn đã sưng đỏ của Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy hơi quay mặt đi chỗ khác, hô hấp khó khăn. Nhịp tim của cô đập nhanh hơn bình thường: “Anh Minh, những người phụ nữ vừa rồi không làm anh hài lòng sao?”

Ngón tay Tư Hải Minh khẽ vuốt ve bờ môi của cô, hơi thở dồn dập: “Ghen à?” Đào Anh Thy rủ mắt xuống, giấu đi suy nghĩ: “Không dám…” “Không phải là lá gan của cô rất lớn sao?”

Tư Hải Minh hôn cô, âm thanh ồm ồm: “Tôi sẽ cho cô biết, tôi có chạm vào bọn họ hay không ngay.” Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong phòng là bóng tối.

Cô vừa tỉnh dậy, não liền tiếp nhận được tín hiệu của những con đau âm ỉ từ khắp nơi trên cơ thể.

Đào Anh Thy không dám động đậy.

Dường như là chỉ cần động đậy một xíu thôi là toàn thân cô sẽ hư hỏng.

Cả người cô bị ôm chặt, mặt ai đó đang vùi trong ngực cô.

Chương 396:



Trong lòng cô đã bao giờ có tôi chưa Không cần nhìn, cũng biết người đang ôm cô là ai.

Tư Hải Minh dã thú, đáng sợ đến cực điểm.

Đào Anh Thy bị đụng thành một đống bột nhão, đầu óc vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, không biết rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu mới dừng lại, cô chỉ biết là dài đằng đẳng.

Tư Hải Minh không thèm dùng hết sức lực nhưng đã có thể làm cho cô cảm nhận được sức mạnh to lớn khủng khiếp, không thể nào ra tay! Cô cảm thấy người phụ nữ nào mà đi tìm Tư Hải Minh nhất định là ngại mình sống quá lâu! Mà cô chính là cái người chủ động tìm tới cửa đó…

Cô không thể chạy thoát khỏi móng vuốt của Tư Hải Minh nữa rồi.

Tư Hải Minh giả vờ không thấy là đang cho cô cơ hội chạy trốn à? Quá ngây thơi Một khi cô có suy nghĩ muốn chạy trốn, hậu quả sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn.

Thứ nhất, cô không trốn thoát được; thứ hai, cô sẽ không gặp được con.

Cô không có đường lui, con đường duy nhất mà Tư Hải Minh móng vuốt của Tư Hải Minh nữa rồi.

Tư Hải Minh giả vờ không thấy là đang cho cô cơ hội chạy trốn à? Quá ngây thơi Một khi cô có suy nghĩ muốn chạy trốn, hậu quả sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn.

Thứ nhất, cô không trốn thoát được; thứ hai, cô sẽ không gặp được con.

Cô không có đường lui, con đường duy nhất mà Tư Hải Minh cho cô là cầu xin anh ta.

“Ừm..” Đào Anh Thy nằm một chút rồi thử cử động cơ thể, nhưng vẫn không nhịn được mà hừ một tiếng, da đầu run lên từng đợt.

“Tỉnh rồi à” Giọng nói trâm thấp, khàn khàn của Tư Hải Minh thanh từ bên trên rơi xuống.

“Ừm” Đào Anh Thy cắn răng, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, muốn thoát ra khỏi lòng ngực của Tư Hải Minh.

Vừa mới xoay người, tay của Tư Hải Minh đã quấn chặt eo của cô, kéo cô vê phía anh.

Lưng cô dán lên lồng ngực rắn chắc, nóng rẫy của Tư Hải Minh.

Ánh mắt của Đào Anh Thy rơi vào trong bóng tối: “Mấy giờ rồi? Tôi phải dậy, tôi còn phải đi làm…” “Xuống giường được à? Hả?” Hơi thở cực nóng của Tư Hải Minh phả vào phần da thịt trên gáy của Đào Anh Thy.

“Tôi đi được.” Đào Anh Thy cắn răng.

Tư Hải Minh ở sau lưng cô động đậy một chút, hẳn là đang xem giờ: “Ba giờ.” “Ba giờ sáng?” “Buổi chiều” “..”Vì quá kinh ngạc, cơ thể của Đào Anh Thy khẽ động một chút, cảm giác đau nhức ngay lập tức truyền đến, cô đành phải thả lỏng cơ thể một lần nữa.

Ba giờ? Buổi chiều? Cô không thể tin nổi.

Nhưng Tư Hải Minh không cần phải lừa cô.

Màn cửa có nhiều lớp nên ánh sáng không chiếu xuyên qua được.

Trong phòng chỉ còn lại bóng tối, cho nên mới không biết thời gian.

Cô đến muộn rồi! Không đúng, coi như là bỏ làm rồi.

Vào lúc Đào Anh Thy ngây người, Tư Hải Minh lấy tay sờ quanh chỗ sẹo trên mặt làm cô sợ hãi hoàn hồn, chụp lấy tay của anh: “Làm gì vậy?” Người này sẽ không làm nữa đấy chứ “Tôi đói, có gì ăn không?” Đào Anh Thy cố tình nói lảng sang chuyện khác.

Cô cảm thấy bây giờ mình rời giường đã hơi khó khăn, cho nên phải nhanh chóng làm cho Tư Hải Minh xuống giường.

Ai biết anh sẽ làm ra chuyện gì nữa chứ! Nhưng cô cũng nói thật một phần. Cô đói bụng thật, cơ thể đã bị vắt kiệt sức lực.

“Ừm” Tư Hải Minh buông cô ra, xoay người bật đèn treo trên tường, lập tức xua tan đi bóng tối.

Đào Anh Thy nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn chằm chằm vào màn cửa.

Nghe thấy Tư Hải Minh ở sau lưng sai bảo bên dưới chuẩn bị đồ an.

Đào Anh Thy tưởng rằng sau khi ra lệnh xong Tư Hải Minh sẽ rời giường ngay, ai ngờ rằng cơ thể của anh lại lần nữa dán tới, ép cô nằm thẳng.

Đào Anh Thy chớp mắt nhìn khuôn mặt đang gần mình trong gang tấc ở phía trên.

Khoảng cách này thật sự đem lại cho cô cảm giác áp lực và nguy hiểm.

“Trong lòng của cô đã bao giờ có tôi chưa?” Tư Hải Minh nắm cằm của cô, giọng nói trầm thấp, suýt nữa thì không nghe rõ.

Đào Anh Thy thở chậm lại, sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này: “Không biết… Nhưng vừa không tìm ra anh, trong lòng đã cảm thấy như vậy… Tôi đã giải thích cho anh rồi, tôi ở trong hộp đêm là vì tôi có chuyện cần nói với Võ Ái Nhi.

Vào lần tôi ra nước ngoài với Tư Viễn Hằng, trong lòng tôi không có anh ta mà chỉ có anh. Nếu trong lòng tôi thật sự có anh ta thì đã sớm cao chạy xa bay rồi.” “Cô cho rằng tôi không biết mấy trò vặt vãnh của cô à? Hả?” Cặp mắt đen của Tư Hải Minh sâu xa nhìn cô, không hề có vẻ gì như đang sống.

Đào Anh Thy sững sờ: “Vậy mà anh vẫn xuất hiện?” “Dù có muốn thả câu tôi, làm tôi mắc câu thì cũng không được phép chạy theo người đàn ông khác.

Nghe rõ chưa?” Tay của Tư Hải Minh nắm lấy cằm của cô hơi dùng sức, bên trong sự bá đạo lộ ra cảnh cáo.

Chương 397: Cướp cò

Cặp mày xinh đẹp của Đào Anh Thy khẽ nhíu, ham muốn chiếm hữu của người đàn ông này thật đáng sợ.
“Biết rồi, anh xuống trước đã…
Ưml” Đào Anh Thy định giấy dụa cơ thể, miệng nhỏ lại bị hôn một cách đột ngột không hề báo trước.
Từ trước đến nay Tư Hải Minh chưa bao giờ biết thế nào là hôn lướt qua rồi thôi, mà luôn luôn sử dụng phong cách chiếm hữu rất mạnh mẽ, tràn đây tính xâm lược.
Vào lúc Đào Anh Thy phát hiện ra Tư Hải Minh không được bình thường, cô hoảng sợ: “Anh đi ra đi, còn phải ăn cơm đấy!” Người đàn ông này thật là.
Tư Hải Minh kịp thời thu tay lại, hô hấp nặng nề vô cùng, môi mỏng kê sát vào mặt của Đào Anh Thy: “Đừng lộn xôn, dễ cướp cò đấy.
Nói xong, anh đi xuống giường, khoác lên một tấm áo ngủ, xoay người đi vào phòng tắm.
Cơ thể của Đào Anh Thy bình tĩnh lại, trong đầu rối bời, vô lực tựa trên gối đầu, ánh mắt mờ mịt.
Trong lòng của cô chỉ có Tư Hải Minh, cả những chuyện đó mà cô cũng nói ra được…
Nếu không nói như vậy thì có thể vượt qua cửa ải này của Tư Hải Minh không? Một người tuyệt tình như anh.
Có phải chuyện này đã nói rõ ràng rằng Tư Hải Minh thật sự tin tưởng lời cô nói? Dù có tin hay không, bây giờ làm yên lòng Tư Hải Minh là được rồi.
Tư Hải Minh thật sự là ma quỷ! Đào Anh Thy đột nhiên nhớ ra cơ thể dưới chăn của mình không có mảnh vải che thân, thừa dịp Tư Hải Minh đi vào phòng tắm, bận rộn tìm đồ mặc.
Không tìm thấy trang phục của cô ở trong phòng.
Nhớ lại chuyện tối qua, hẳn quân áo ở ngay cửa ra vào.
Đã bị xé toang, nếu có tìm tới chắc cũng không thể nào che kín cơ thể nữa.
Đào Anh Thy dùng chăn mần bọc lại mình, bước đi từ trên giường xuống.
Hai chân vừa tiếp đất, trên đùi không có chút sức lực nào, cô lập tức ngồi sụp xuống đất.
Khốn nạn…
Đào Anh Thy vừa định vịn mép giường đứng lên thì bỗng nhiên cơ thể nhẹ bẵng, bị bế lên.
“Cô muốn gì?” “Quần áo” Đào Anh Thy siết chặt chăn trong tay.
“Đợi chút nữa cũng phải cởi, không cần mặc làm gì.” “..” Đào Anh Thy không tin nổi vào tai mình, hỏi: “Anh sẽ không…Muốn nữa ở đây chứ? Không được, tôi muốn đi Minh Uyển thăm conl”
“Không vội.” Tư Hải Minh đặt cô lên trên giường, đưa mặt tới gần: “Tình trạng cơ thể bây giờ của cô thích hợp nhìn con à?” “.” Đào Anh Thy.
Tiếng đập cửa vang lên, Tư Hải Minh đứng dậy, ra khỏi phòng.
Nghe tiếng động ở bên ngoài, hẳn đồ ăn đã được đưa tới. Vẫn là ông chủ của câu lạc bộ đích thân đem tới, cung kính, nơm nớp lo sợ như đang hầu hạ vua chúa vậy.
Tình trạng hiện tại của cô mà quay về Minh Uyển chăm sóc sáu bé con đúng thật là hơi phí công, nhưng cũng không có nghĩa là không được trở về luôn chứ! Đương nhiên cô cũng hi vọng mình luôn có trạng thái tốt nhất ở trước mặt con cái.
Đã giờ này rồi, cũng không thể đi đến đài truyền hình được nữa.
Khăng khăng rời đi cũng không được, tìm không ra cớ. Cô cũng đã nói trong lòng chỉ có Tư Hải Minh, làm sao đi được đây…
Cô nhìn hai bên một chút, không nhìn thấy điện thoại đâu, bèn đi theo Tư Hải Minh vào, nói: “Có thể đưa điện thoại cho tôi không? Một ngày rồi tôi chưa đến đài truyền hình, còn không gửi tin nhắn, không tốt chút nào.” “Ăn cơm trước.” “Vậy có thể mang quần áo tới cho tôi không?” Đào Anh Thy không thể không nói chuyện này.
“Xuống giường được không?” “Xuống được!” Đào Anh Thy hận không thể nghiến răng nghiến lợi: “Đưa quần áo cho tôi, tôi đi rửa mặt.” Tư Hải Minh xoay người đi lấy áo ngủ cho cô.
Đào Anh Thy cầm áo ngủ, sắc mặt không được tự nhiên nói: “Đồ lót: “Cần mặc à?” Tư Hải Minh đứng ở mép giường, bóng hình cao lớn làm cho người ta cảm thấy áp lực vô hình, dường như anh cũng không có ý định tránh đi.
Đào Anh Thy dùng chăn để che trước cơ thể mình rồi mặc áo ngủ vào, buộc dây lưng áo ngủ ở dưới chăn.
Dù sao cũng không mặc gì bên trong nên cô siết dây lưng khá chặt để tránh bại lộ cái gì ra.
Dưới cái nhìn đầy áp lực của Tư Hải Minh, cô mặc xong áo ngủ, chuẩn bị xuống giường thì bỗng cơ thể nhẹ bãng, bị bế lên.
Tim Đào Anh Thy đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.
Cũng may anh chỉ đặt cô lên ghế ngồi ở trước bàn ăn.
Trên bàn đã bày biện rất nhiều đồ ăn phong phú, rất nhiều loại tôm cô mà cô không biết tên gọi là gì đã được lột xong hết, cô nghỉ ngờ không biết liệu ba tháng tiền lương của mình có thể trả nổi bữa ăn này không.

Chương 398: Gọi điện thoại.
“Không thích à?” Tư Hải Minh hỏi.
“Không có. Đào Anh Thy hoàn hồn. Cô đói bụng thật, không thèm quan tâm Tư Hải Minh mà tự lấy cho mình một cái nĩa, xiên lấy một miếng thịt bò lên ăn, tươi ngon nhiều sốt, rất ngon miệng.
Lại ăn thêm một miếng gạch cua.
Lúc trước có khi cô còn muốn đem về cho sáu bé con ăn, bây giờ thì đã không cân nữa.
Đồ ăn của sáu bé con đều có chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị, hoàn toàn không cần cô phải quan tâm.
“Canh tổ yến” Tư Hải Minh đặt một phân duy nhất ở trước mặt Đào Anh Thy.
“Cảm ơn” Đào Anh Thy uống một miếng, nghĩ thâm, anh đang muốn bổ gì cho tôi vậy? “Khách sáo thể à?” Giọng điệu rất khó đoán.
Ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Tư Hải Minh, rõ ràng cảm thấy được loại cảm giác áp lực khi đôi mắt đen của Tư Hải Minh im lặng nhìn cô chằm chằm.
Đào Anh Thy mấp máy môi, tự biết tâm trạng của người đàn ông này rất hay thay đổi thất thường.
Ngay cả câu “Cảm ơn mà cũng không được nói à? Nhưng mà đã nói ra rồi thì không thể rút lại được.
Cô bèn cầm nĩa xiên một miếng thịt tôm đặt lên cái đĩa ở trước mặt anh, nhìn không ra được vẻ lấy lòng, giống như là hành động một cách tự nhiên: “Tôm này ngon lắm, anh ăn thử một miếng xem” Cặp mắt đen của Tư Hải Minh sâu xa nhìn cô. Một giây sau, anh duỗi ra cánh tay dài, bóp đằng sau cổ Đào Anh Thy giữ chặt, khí thế mạnh mẽ áp tới. Đào Anh Thy giật mình, miệng nhỏ nuốt xuống…
“Ừm!” Hai mắt Đào Anh Thy mở lớn, người này lại làm sao nữa! Cô không dám phản kháng, để yên cho Tư Hải Minh chiếm hữu từ trong ra ngoài xong rôi mới buông Cô ra.
Đào Anh Thy thở dốc liên tục, sau đó nghe thấy Tư Hải Minh nói: “Đây mới là cảm ơn” “..” Hai mắt Đào Anh Thy rưng rưng nước mắt nhìn anh: “Vậy ăn xong một bữa cơm chắc phải hôn tróc da miệng luôn đúng không?” Cặp mắt đen đang nhìn cô chăm chú của Tư Hải Minh hơi thay đổi, hình như có vẻ gì đó thoáng hiện lên. Môi mỏng lần nữa ép xuống, nhưng không kịch liệt như muốn ăn thịt người như lúc nấy.
Ánh mắt của Đào Anh Thy rung động, trái tim đập mất khống chế vì bị Tư Hải Minh dây dưa.
Vào lúc Tư Hải Minh buông ra, trên mặt cô ửng đỏ, hít thở gấp gáp.
Tư Hải Minh nói giọng trâm thấp, lộ ra vẻ nguy hiểm: “Thật muốn làm cho cái miệng nhỏ của cô hư luôn” “..” Đào Anh Thy không thể tin được người đàn ông này lại hung tàn như thết Cô nhìn xuống, không ngẩng đầu lên để ổn định cảm xúc, hỏi: “Có muốn ăn nữa không?” Tay Tư Hải Minh đang chụp lấy gáy cô bèn nới lỏng ra, tiếp tục ăn cơm.
Ăn một lát, Đào Anh Thy hỏi: “Ở đây thật à?” “Cô muốn ở đây?” Tư Hải Minh nói giọng trầm thấp, không lộ cảm xúc.
Nếu là trước kia, chắc chắn Đào Anh Thy sẽ trả lời về chỗ ở của mình. Nhưng nếu bây giờ mà còn nói như vậy thì đúng là uổng phí cho bao nhiêu thiệt thòi cô phải chịu trước mặt Tư Hải Minh! “Ở Minh Uyển đi? Tôi nghĩ sau khi sáu đứa con tỉnh lại nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Đào Anh Thy nói.
“Được” Tư Hải Minh đồng ý.
Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở ra.
Cô thật sự sợ rằng anh sẽ không đồng ý.
Nhưng cô đã thử quan sát biểu cảm và khí thế xung quanh người Tư Hải Minh, dường như cảm xúc của anh cũng không tệ lắm.
Nhưng lát nữa khi đi cô phải mặc gì đây? Đào Anh Thy quay đầu thì thấy ngay quần áo bị xé nát vung vãi trên mặt đất ở cánh cửa không xa, nhìn thôi cũng đã khiến cô khá mất tự nhiên.
Dù sao cô cũng đã biết quá rõ ràng lý do quần áo lại trở nên như thế này.
Dáng vẻ thô bạo của Tư Hải Minh thật sự là rất đáng sợ.
Tối hôm qua suýt chút nữa kết quả của cô cũng đã giống như bộ quần áo này…
Đào Anh Thy đặt đũa xuống, đứng dậy, chân vẫn như nhũn ra nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ở trên giường.
Cô đi đến ghế sô pha, mở ba lô lấy điện thoại ở bên trong ra.
Trong mấy cuộc gọi nhỡ, có số của tổng thanh tra đài truyền hình, còn có số của dì Hà.
Đào Anh Thy cầm điện thoại, định xoay người đi vào trong gọi điện thoại.
“Gọi ngay ở đây đi” Giọng của Tư Hải Minh truyền đến.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn về phía anh, Tư Hải Minh đã ăn xong đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa tràn đầy quyền lực.
Gọi điện thoại thôi mà cũng muốn quản lý ư? “Gọi điện thoại cho dì Hà…” Đào Anh Thy nói, đi vào gọi điện thoại cho dì Hà. Bên kia vang chuông mấy lần rồi kết nối: “Dì Hà, dì gọi điện thoại cho tôi à?”

Chương 399: Cơ thể cô thuộc về tôi



“Mấy đứa nhỏ lấy gọi điện cho cô đấy. Cô không nghe điện thoại, chúng nó còn khóc nhè một khoảng rất lâu, nhưng bây giờ đã không sao rồi, đang chơi rất vui đây.” Dì Hà nói.

Đào Anh Thy nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ trở về ngay.

“Cô về rồi à? Ổn thỏa hết rồi à?” Dì Hà hỏi.

“Ữm” “Vậy thì tốt quá!” Dì Hà vui vẻ.

Cúp điện thoại xong, Đào Anh Thy quay người, trừng mắt với Tư Hải Minh: “Bây giờ trở về ngay đi!” “Cơ thể có chịu nổi không?” “Khi nãy còn hơi khó chịu, bây giờ quen rồi, không sao nữa.” Đào Anh Thy kiên trì.

Tư Hải Minh nhìn cô, không nói chuyện, cặp mắt đen tĩnh mịch.

Đào Anh Thy vội đi qua, đứng ở trước mặt Tư Hải Minh: “Dù sao anh đã nói tôi có thể về, bây giờ về chắc cũng không sao đúng không… AI Cô còn chưa dứt lời, eo đã bị siết chặt, bị cánh tay dài duỗi ra ôm chầm lại làm cho cô ngã thẳng lên người Tư Hải Minh trên thân. Hai cánh tay cô ôm lấy bờ vai rộng của anh, khoảng cách giữa mặt hai người có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp nóng rẫy của đối phương: “Anh… Anh làm gì?” “Nếu biết sẽ như thế này thì tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhắm lại, trông rất nguy hiểm.

Tư Hải Minh siết chặt lấy eo của Đào Anh Thy, một tay khác câm điện thoại di động lên, gọi điện thoại: “Ðem hai bộ quần áo tới: Nói xong, anh ném điện thoại qua một bên.

Từ đầu đến cuối, cặp mặt đen nọ vẫn nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy.

Như dã thú đầy tính xâm lược đang nhìn chằm chằm vào con môi.

“Tôi… Tôi còn phải gọi một cuộc điện thoại nữa cho, đài truyên hình.

Anh thả tôi ra trước đi…” Đào Anh Thy ở trên người Tư Hải Minh giãy dụa. Không ngờ đôi tay ở bên hông cô thật sự buông ra, sau khi cô đã đứng thẳng người lên được rồi thì dây lưng áo ngủ lại bị giật ra, một đầu nằm trong tay của Tư Hải Minh: “A!” Đào Anh Thy sợ hãi đến mức lập tức dùng tay nắm lấy áo ngủ, siết thật chặt.

Cô trừng mắt với Tư Hải Minh, người đàn ông mắt đen này cứ như là ma quỷ tà ác.

Đào Anh Thy không cần dây lưng nữa, quay người đi vào bên trong. Cô muốn tìm một cái dây lưng khác nhưng lại tìm không ra, chỉ có thể dùng một tay nắm lấy vạt áo trước của áo ngủ, tay còn lại cầm điện thoại gọi điện thoại.

Gọi cho tổng thanh tra: “Thật ngại quá thưa tổng thanh tra, lúc trước tôi đang có chút việc gấp, điện thoại cũng không ở trên người…’ Gọi điện thoại xong, từ đầu tới cuối, và cả sau khi nghe cô giải thích xong, tổng thanh tra chưa hề nói một câu nói nặng, ngược lại còn nói với cô nghỉ ngơi một ngày cũng được, không cần vội.

Đúng vậy, so sánh với bản hợp đồng mà cô đã kí trước đó với ông ta, chậm trễ một ngày thì cũng không sao.

Nhưng trong lòng Đào Anh Thy cũng rõ ràng, tổng thanh tra thể hiện như thế này đều là bởi vì Tư Hải Minh đang ở sau lưng cô.

Nếu không, làm sao tổng thanh tra có thể nói chuyện hiền lành như vậy được! Quần áo đã được đưa tới.

Đào Anh Thy cầm lấy định đi vào phòng tắm thay.

“Thay ở ngay đây đi” Tư Hải Minh không hề ngại ngùng, cởi quần áo ngủ ra ở ngay trước mặt Đào Anh Thy. Cơ ngực, tám khối cơ bụng rõ ràng như đao khắc, tràn ngập dã tính và nguy hiểm.

Đào Anh Thy cầm quần áo, đứng đó chần chừ.

Lúc nhìn về phía Tư Hải Minh, ánh mắt cô ngay lập tức chạm phải dáng người tràn ngập cơ bắp đầy gợi cảm, bèn vội vàng thu hồi lại.

“Cơ thể của cô thuộc về tôi, không cần phải tránh.” Đào Anh Thy cắn răng, cái câu nói này, cái gì thuộc về anh cơ? Cơ thể của tôi là của chính tôi! Hiển nhiên, sự thật là cô không thể quyết định được cơ thể của cô.

Không thể làm trái lời Tư Hải Minh được anh, nếu chọc giận anh, chỉ sợ tất cả những cố gắng vào tối hôm qua sẽ tiêu tan.

Đào Anh Thy có thể nhịn nhục thay quần áo ở ngay trước mặt anh được, chủ yếu cô sợ Tư Hải Minh sẽ nhào tới như một con dã thú.

Nếu vậy cô sẽ không thể quay về nữa! “Tôi có thể thay, nhưng xin anh giữ khoảng cách với tôi.’ Đào Anh Thy khẽ nhíu mày, quay người đưa lưng về phía anh, cởi áo ngủ không có dây lưng ra thả xuống, áo ngủ rơi xuống mặt đất, che phủ mắt cá chân mảnh khảnh.

Trong giây phút áo ngủ rơi xuống này, ánh mắt của Tư Hải Minh đã nhìn chằm chằm vào cơ thể của Đào Anh Thy.

Bên trên da thịt trắng nõn của cô là những dấu vết nhạt màu, các loại dấu vết màu đỏ đủ hình dạng.

Đằng sau mà đã như thế thì đừng nói gì trước mặt.

Chương 400: Những đứa trẻ.

Cho thấy sự điên cuồng vào tối hôm qua của hai người.

Mà những vết tích này đều do Tư Hải Minh gây ra cả. Mắt đen của Tư Hải Minh trở nên sâu xa, hô hấp hơi nặng nề, động tác mặc quần áo trên tay cũng chậm lại.

Dù Đào Anh Thy đưa lưng về phía anh nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh rơi vào trên da thịt mình như kim châm.

Không nhìn thấy sau lưng có gì, không biết gì vê nguy hiểm tiềm tàng, sẽ chỉ làm cho cô căng thẳng hơn.

Cô vừa mặc quân áo vừa dựng thẳng lỗ tai nghe nóng động tĩnh sau lưng.

Cô nhanh chóng mặc quân áo vào, mãi cho đến khi mặc xong mới xoay người lại. Tư Hải Minh khi nấy còn lộ ra cơ bụng cơ ngực giờ phút này đã mặc đồ vest phẳng phiu, lộ ra dáng người cao lớn, màu đen sang trọng càng làm tôn lên khí thế mạnh mẽ của anh, ngang tàng đập vào mắt cô.

Hai người ra khỏi phòng, ông chủ câu lạc bộ đang đứng ở ngoài cửa lập tức khom người.

Tư Hải Minh đi lướt qua người ông ta, mang theo vẻ không giận mà uy, đi vào trong thang máy.

Ông chủ câu lạc bộ nhìn theo chiếc Rolls-Royce và xe của vệ sĩ nối đuôi nhau rời đi mãi cho đến khi khuất, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra. Vì người mà ông ta đưa đến hôm qua không làm cho cậu Minh hài lòng, làm cho ông ta sợ hãi đến mức đã một ngày một đêm vẫn chưa chợp mắt: “Sắp dọa mất nửa cái mạng của tôi rôi’ Xe tới gần cổng sắt lớn của Minh Uyển, Đào Anh Thy nhìn qua cửa sổ rồi sững sờ, cơ thể đều ngồi thẳng.

Bởi vì từ xa xa, cô đã nhìn thấy sáu bé con đứng trong cổng sắt, dì Hà và quản gia Bào Điển đứng ở bên cạnh.

Bảo An, Bảo Hân, Bảo Vỹ chui khuôn mặt tròn vo của mình vào trong cửa sắt, chen đến mức mặt bẹp lại, miệng nhỏ chu lên.

Mà Bảo Nam và Bảo Long thì còn chui cả nửa người vào trong cửa sắt, nhất là cái bụng tròn nhỏ, chân ngắn nhỏ không ngừng duỗi ra ngoài.

Xe đã đến trước cổng.

Bảo Nam trừng lớn mắt: “Ba đến rồi!” “Ba ơi!” Bảo Long.

Xe dừng lại.

“Tôi đi vê với bọn nhỏ đây. Nói xong, Đào Anh Thy đẩy cửa xe đi xuống dưới.

Sáu đứa bé đứa nào cũng đang cố gắng chui ra nào, Bảo Nam và Bảo Long còn la hét ồn ào…

“Cho con ra ngoài đi!” “Con muốn đi ra ngoài!” “Ra ngoài…” Bảo My len lén đẩy Bảo Long từ sau lưng, cổ vũ cậu bé.

Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ đáng yêu của bọn họ, vừa định bật cười thì trong lòng lại cảm thấy chua chua.

Cố gắng muốn chui ra ngoài như vậy là vì muốn tìm cô đúng không? Bảo An nhìn thấy Đào Anh Thy trước tiên, đôi mắt lập tức sáng lên: “Mẹ ơi!”

Năm đứa trẻ khác bị tiếng gọi ‘Mẹ ơiï’ của Bảo An làm cho sững sờ, khi nhìn thấy Đào Anh Thy đang đi về phía bên này thì vui vẻ gọi: “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi!” “Mẹ ơi” “Mẹ ơi!” Cổng sắt lớn mở ra, sáu đứa trẻ bèn dồn hết sức vào những cặp chân ngắn chạy vội về phía cô đang đứng ở gần cánh cổng.

Bổ nhào vào người Đào Anh Thy, ôm thật chặt chân của cô, Bảo An và Bảo Long còn muốn trèo lên trên nhưng không bò lên nổi, nhanh chóng rớt xuống.

“Mẹ ơi!” Sáu đứa trẻ ôm chân của Đào Anh Thy, vui sướng nhảy nhót.

“Mẹ ơi, bà nói mẹ sẽ về ngay lập tức! Mẹ bèn về ngay lập tức thật!” Bảo Vỹ nhăn nhăn trán, lộ ra khuôn mặt tròn trịa, mắt to lóe lên sáng lấp lánh.

“Mẹ ơi… Mẹ ơi… Bảo My nắm lấy quần của Đào Anh Thy, vô cùng kích động.

Đào Anh Thy ngồi xổm xuống, tất cả sáu đứa nhỏ bèn chui vào trong ngực cô.

Bảo An và Bảo Long muốn leo lên trên vai Đào Anh Thy, vừa leo lên trên, cơ thể nho nhỏ đã bị xách lên.

Tư Hải Minh xách hai đứa lên, ôm mỗi đứa một bên tay: “Không được bò lên.” “Hứ!” Bảo An.

“..” Tư Hải Minh.

Hai đứa con vừa ngồi lên người Tư Hải Minh thì càng trở nên nhỏ bé hơn, vô cùng đáng yêu.

“Mẹ ơi mẹ vừa tăng ca xong thì đến thăm bọn con à?” Bảo Hân quơ quơ hai cái bím tóc, sốt ruột nói chuyện.

Đào Anh Thy nhìn mấy cái miệng nho chu lên gào khóc đòi ăn, nói: “Đúng vậy, vừa mới làm xong thì quay trở lại xem các con luôn.” Trong lòng lại nghĩ, nếu không có người ba đáng sợ của các con thì mẹ đã đến thăm các con từ sớm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK