Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rầm… rầm…"

Tiếng rầm rầm nặng nề vang vọng trong hành lang hẹp dài, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng va chạm loảng xoảng giữa nắp vung và nồi sắt, khiến lỗ tai người nghe không khỏi khó chịu.

"Hầy, cô có nghe nói không?" Một giọng nói sắc bén dùng giọng điệu tự cho là thì thầm để nói chuyện, trên tay thờ ơ lật bắp cải trong nồi, thuận tiện dùng ánh mắt liếc nhìn người phụ nữ đang thái thịt bên cạnh.

"Nghe nói gì?" Không dễ gì mới mua được một miếng thịt ba chỉ nhỏ, Lý Đào Tử đang cố gắng băm thịt, nghe thấy Hồ Hà hỏi thì nghỉ tay chốc lát rồi lại tiếp tục băm thịt lợn.

"Haha, trước mặt tôi cô còn giả ngu giả ngây ngốc à? Không phải là chuyện của nhà lão An sao?" Người phụ nữ nói xong, thấy bắp cải trong nồi đã xào xong, ngay lập tức tắt lửa, lạch cạch hai ba cái rồi vớt rau đang bốc khói trắng thả vào chậu inox.

Vừa nói đến chuyện nhà lão An, Lý Đào Tử cũng bất giác dừng tay lại.

Nói ra thì lần này lão An thật sự là xui xẻo.

Nếu nói đến toàn bộ công ty vận tải, ông không phải là người lái xe đầu tiên bị tai nạn. Nhưng mà, người ta xảy ra tai nạn nhiều nhất chỉ là lật xe hoặc đụng hỏng xe, người không bị làm sao hết. Chân tay lành lặn, được cứu về nghỉ ngơi khỏe thì tiếp tục chạy xe tiếp.

Lão An này thì khác!

Xảy ra tai nạn, xe bị lật thì thôi không nói, đây thì một chân bị đè ở trong xe. Cuối cùng không có cách nào hết cả, chân hoại tử nên phải cưa mất một đoạn. Chậc chậc, nhìn kìa, chẳng trách quá đáng thương!

"Ai, cô nói xem người này thật xui xẻo, thật sự là không có cách nào để nói." Lý Đào Tử nói xong, dùng bàn tay bóng loáng mỡ vỗ ngực, một mặt tỏ ra sợ hãi.

Hồ Hà híp mắt lại, lắc mông: "Chuyện này không thể nói là mệnh lão An không tốt. Cô chắc là không biết đâu…"

Giọng nói sắc bén buôn chuyện nói không ngừng, ở trong hành lang hẹp dài, không kiêng nể gì mà vang vọng.

Trong căn phòng nhỏ cách hai người bọn họ một vách tường mỏng manh, một cô gái trẻ tuổi khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, hai má đỏ bừng nằm trên giường.

Căn phòng nho nhỏ nhìn không quá ba mét vuông, ba bên là bức tường, một bên là ván gỗ. Vừa nhìn đã biết là một gian phòng đơn dùng ván gỗ để ngăn cách. Trong phòng ngoại trừ một cái giường giá gỗ ra, còn xếp vào một bàn trang điểm khảm gương lớn cùng một tủ quần áo lớn mở được hai cửa sang hai bên. Căn phòng đầy ắp, đồ nội thất nhìn vô cùng đơn giản, thế nhưng đều là những thứ có chất lượng vô cùng tốt. Căn phòng không có cửa sổ, có vẻ như không khí khá nặng nề.

Tuy nhiên, bởi vì lối ra duy nhất của căn phòng này không được lắp cửa, chỉ treo một tấm rèm cửa màu xanh nhạt. Gió nhẹ thỉnh thoảng từ khe hở ở phía dưới rèm cửa thổi vào cũng giảm bớt được đôi phần sự nặng nề của căn phòng.

Cô gái nom có vẻ bị đầu đầy mồ hôi khiến cho vô cùng không thoải mái, sau khi cái đầu gối trên gối lắc sang trái sang phải vài cái, cuối cùng, một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp mở ra nhìn thẳng về phía trần nhà ở trên đỉnh đầu bởi vì niên đại đã lâu nên có vẻ xám trắng.

Ánh mắt cô gái nhìn vẫn chưa có tiêu cự, mơ mơ màng màng. Thế nhưng, từng câu từng chữ sắc bén vẫn chui vào trong tai cô. Không bao lâu sau, ánh mắt của cô gái dần dần có thần thái.

Chống hai tay ngồi dậy, cô gái quan sát chung quanh chỗ của bản thân, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kì lạ.

Không đợi cô sắp xếp rõ ràng những ký ức lóe lên trong đầu, chợt nghe thấy ngoài cửa lại lần nữa truyền đến giọng nói sắc bén.

"Đào Tử, cô không biết lão An này chính là tên nghèo của đại đội bên dưới tới đây. Cũng không biết giẫm phải vận phân chó gì, đi theo con đường của lão đội trưởng, ở đội vận tải lăn lộn trở thành tài xế. Nghe nói chờ lão đội trưởng lên trên thì vị trí đội trưởng này chính là của ông ta. Bây giờ, cô nhìn xem, đừng nói là đội trưởng của đội xe, ông ta thậm chí còn không thể giữ vị trí hiện tại của mình. Cho nên mới nói cuộc đời này con người có thể ăn bao nhiêu cơm bao nhiêu thịt, đó là do trời định trước. Nhà Lão An ấy, vừa nhìn là thấy cả nhà đề không có phúc khí..."

Cô gái cũng chính là An Hoa, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, giảm bớt kích thích không thoải mái do trí nhớ cùng với tiếng ồn ngoài cửa mang đến.

Nếu như cô nhớ không lầm thì rõ ràng cô đang ngủ trong căn hộ đơn rộng rãi tám mươi mét vuông của mình. Sao vừa thức dậy thì đã xuyên không rồi?

Nếu như không phải có ký ức trong đầu, cô chắc chắn còn cho rằng bản thân mình đã bị bán vào hang ổ nào đó.

Bây giờ là mùa hè năm 1975, cơ thể mà cô đã xuyên không cơ cùng tên với cô, còn được gọi là An Hoa. Gia đình sống trong một tòa nhà công nhân của một công ty vận tải. Nguyên thân sắp tốt nghiệp trung học, bởi vì không có đường lên đại học, trong nhà đang chuẩn bị nhờ cậy mối quan hệ để tìm cho cô một công việc, tránh khỏi việc bị sắp xếp về nông thôn.

Ba của nguyên thân An Quốc Cường là người hào sảng, lại là một tài xế đi đây đi đó nhiều nơi, quen biết cũng không ít người. Công việc vừa có thể diện lại đúng lúc gặp được cơ hội thăng tiến. Thời gian cả gia đình cổ vũ cùng nhau phấn đấu tiến bộ. Thế nhưng, một lần xảy ra tai nạn bình thường đã khiến An Quốc Cường mất đi một chân.

Mẹ của nguyên thân là Huỳnh Hiểu Mai, tính cách yếu đuối, hơn nữa em trai nguyên thân mới ba tuổi, cũng là lúc cần người chăm sóc nhất. Bản thân không có cách nào, chỉ có thể xin nghỉ phép từ trường học đến bệnh viện để chăm sóc cha. Bởi vì mấy ngày nay vất vả cùng lo lắng, chưa đợi được cha xuất viện thì nguyên thân đã ngã bệnh.

Hôm nay bởi vì là ngày An Quốc Cường xuất viện, cho nên mẹ của nguyên thân mang theo con trai út, mời mấy tài xế đội vận tải nghỉ phép cùng nhau đến bệnh viện đón An Quốc Cường về nhà. Còn nguyên thân mặc dù đã hạ sốt thế nhưng vẫn bị mẹ bắt ở nhà nghỉ ngơi.

Sau khi hiểu rõ tình hình hiện tại của bản thân, An Hoa đứng dậy, mang dép lê từ căn phòng đi ra.

Sau khi đi ra, tiếng động trong hành lang càng nghe rõ ràng hơn.

Giọng nói sắc bén kia vẫn tiếp tục nói chuyện về gia đình cô với người khác. An Hoa nhịn không được cắn chặt môi dưới, trong lòng dâng lên sự không thoải mái.

Tuy rằng không hiểu vì sao bản thân lại xuyên không thế nhưng điều đó cũng không cản trở An Hoa cảm thấy người ngoài phòng vô cùng đáng ghét. Không chỉ nói chuyện sắc bén làm ồn cô thức dậy, hơn nữa còn lải nhải không ngừng buôn chuyện phiếm về nhà họ An.

Nhà họ An đây là ăn gạo nhà cô ta, hay là cắn thịt nhà cô ta mà đến mức lại ở trước cửa nhà người ta nói xấu người ta?

Không để ý quan sát toàn bộ kết cấu căn nhà, An Hoa đưa tay đặt lên cánh cửa sắt duy nhất trong phòng khách. Kéo trái kéo phải, trực tiếp kéo chốt cài cửa ra, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cửa sắt mở ra.

An Hoa ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách một hành lang hẹp dài, đối diện là một căn hộ nhỏ đang mở cửa phòng. Trước cửa căn hộ nhỏ đặt một cái bàn gỗ cũ kỹ, trên bàn đặt nồi niêu xoong chảo.

Một người phụ nữ tóc xoăn béo phì đang quay lưng về phía cô, tay chân đều đang đong đưa, giống như đang vui vẻ nói chuyện gì đó. Trên thực tế, người phụ nữ này chính là người đã nói xấu nhà họ An.

Mà đối diện người phụ nữ mập mạp, lại là một người phụ gầy gò đang nghiêng người. Người phụ nữ ấy không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ừ ừ phụ họa hai câu.

An Hoa vừa mở cửa, liền đánh động đến hai người.

Người phụ nữ mập mạp động tác rất nhanh, quay đầu nhìn thấy An Hoa, còn chưa kịp thu lại nụ cười vui sướng khi người gặp họa khiến nó cứng ngắc trên mặt. Sau đó, cô ta nặn ra từng câu từng chữ khỏi miệng: "An Hoa à! Cô... Sao cô lại ở nhà thế?”

An Hoa nhìn thấy bộ dáng của bà ta, trong lòng hết sức buồn cười. Người đàn bà này, nếu như trí nhớ của cô không sai, là Hồ Hà. Chồng cô ta, giống như An Quốc Cường, là tài xế của một công ty vận tải.

Tuy nhiên, người cha An Quốc Cường của nguyên thân lái xe tải hạng nặng. Còn chồng của Hồ Hà này là lái xe buýt.

"Tại sao tôi không thể ở nhà? Nếu tôi không ở nhà, tôi thực sự không biết, hóa ra thím lại hiểu chuyện nhà tôi như vậy!" An Hoa như cười như không hỏi ngược lại một câu.

Hồ Hà há miệng, giống như nhận ra bản thân cũng đâu có làm chuyện xấu gì. Đây chỉ là sự thật mà thôi. Nghĩ đến đây, bà ta đứng thẳng lưng: "Này, chúng ta đây không phải là hàng xóm cũ sao? Quan tâm chuyện nhà cháu là điều đương nhiên. Hôm nay cha cháu xuất viện, cháu là con gái sao lại không đi đón thế? Có chút không nói nổi!”

"Tôi nói không nói được mà, thím không biết sao?" Nói xong, An Hoa dựa theo trí nhớ, ở trên bàn trước cửa nhà mình mò mẫm một lát, muốn tìm cách làm thế nào để đun chút nước nóng để uống. Thế nhưng không đợi cô tìm được đồ thì từ trên bàn đã rút ra một cái kìm lửa.

Hồ Hà vốn muốn phản bác, bỗng nhiên giật mình một cái, giống như là nghĩ tới cái gì đó, bưng thức ăn mình xào lên muốn đi về phía nhà mình ở ngay cách vách.

Thế nhưng cũng không biết là như thế nào, bà ta vừa mới đến cửa, bỗng nhiên lảo đảo một phen, khiến một chậu bắp cải đầy ắp trực tiếp rời khỏi tay, tiếp theo rầm hai tiếng, trên mặt đất nhiều hơn một cái chậu sắt trơn trượt, cùng bắp cải trải đầy đất.

An Hoa trực tiếp phì một tiếng bật cười.

Cô biết vì sao Hồ Hà lại có phản ứng lớn như vậy.

Bởi vì cô gái An Hoa này là tính tình nóng nảy, không cho phép người ta ức hiếp người nhà mình. Ngày đó, sau khi An Quốc Cường bị tai nạn giao thông, người chú cực phẩm kia của nguyên thân đã tới nhà một lần, muốn xem An Quốc Cường có phải là người không còn hay không. Nếu như người đã mất thì ông ta tất nhiên sẽ tiếp nhận một chút đồ An Quốc Cường để lại.

Kết quả, ở bệnh viện, không đợi người chú cực phẩm này gây ra chuyện, An Hoa trực tiếp mang vào một cây gậy sắt, vặn cây gậy thẳng thành đường cong gợn sóng ngay trước mặt ông chú. Động tác này, khiến người chú cực phẩm của nguyên thân bị dọa sợ bỏ chạy mất.

Lúc ấy những người ở đội vận tải đi theo đến bệnh viện hỗ trợ đều nhìn thấy cảnh tượng này, nhờ thế mà tiếng tăm của cô cũng truyền ra ngoài.

Hiện tại xem ra, trong mười mấy ngày dưỡng thương của An Quốc Cường, quê nhà vẫn không có ai tới, nói không chừng chính là sợ xảy ra chuyện gì đó. Còn Hồ Hà, lại càng sợ An Hoa bị kích động, không cẩn thận làm bản thân bà ta bị thương, cho nên mới động tác nhanh chóng muốn bỏ chạy.

Nghĩ tới đây, An Hoa không khỏi nhìn cặp gắp than trong tay, dùng sức một cái, trực tiếp bẻ cái miệng nhọn lệch kia của kìm lửa thành thẳng.

Sờ cái miệng kìm lửa bị mình bẻ thẳng, An Hoa cảm thấy có chút kỳ quái. Loại năng lực kì quái kia trong trí nhớ này vậy mà là sự thật. Trước khi xuyên không tuy rằng cô học được chút công phu quyền cước, thế nhưng thật sự là không có sức lực lớn như vậy. Xem ra, sức lực của nguyên thân này, có thể coi là ông trời thưởng cho cơm ăn.

"Ôi da..."

An Hoa còn đang cảm thán, Hồ Hà ngã xuống đất kia đã dùng giọng nói sắc bén kia khóc cha gọi mẹ.

Lý Đào Tử không rảnh để ý tới chuyện của An Hoa, lập tức đi qua hỗ trợ.

An Hoa nhìn Hồ Hà tay chân mập mạp giãy đành đạch dưới đất, lần thứ hai nhịn không được mà bật cười.

Không đợi Hồ Hà bên này đứng dậy, bên tai An Hoa bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân lộn xộn.

Tiếp theo, mấy người đàn ông cao lớn thô kệch, vây quanh một người đang ngồi xe lăn, từ đầu cầu thang đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang