Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ôi, sau khi anh cả xảy ra chuyện, cả nhà chúng ta đều hoảng sợ không thôi. May mắn là tổ tiên phù hộ, cuối cùng người cũng không sao....”

Nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Hồ Ái Đệ trước mặt mình, so với các loại hành vi của người phụ nữ này trong kí ức của nguyên thân, An Hoa nhịn không được cảm thán một câu, cao thủ trong dân gian. Nếu không phải cô ở hiện đại đã gặp qua nhiều bạch liên hoa (người giả tạo, giả nai), e rằng cũng sẽ giống với nguyên thân tưởng rằng người thím hai trước mặt này là người trong nhà tốt nhất thứ hai, còn người tốt số một đó chính là anh cả họ An Kim.

“Lần trước ông nội bà nội với chú cháu đến thành thị, trong nhà bận rối rít, không kịp đến thu dọn đồ đạt. Hôm nay cháu đến rồi thì đừng vội quay về, thím đi sắp xếp thu dọn đồ tốt trong nhà, đến lúc đó cháu mang về cho anh cả bồi bổ cơ thể.”

Lời lẽ quan minh chính đại, khiến An Hoa muốn cười hai tiếng ha ha.

Có bận thật thì cũng không thể nào xách một túi khoai lang đến thăm người bệnh. Thật sự bận bịu như vậy, cũng sẽ không nhận được tin tức khi vừa xảy ra chuyện, chạy đến bệnh viện xem xem An Quốc Cường chết chưa. Lại nói, mấy người khác của nhà họ An bận việc, vậy An Kim lại ở thành phố làm việc, cũng sẽ không không đến thăm bác cả ruột của mình một cái.

“Cháu đó! Mấy năm rồi không về thôn lấy một lần, thím hai nhớ cháu cũng không có thời gian đến đó thăm cháu. Cháu nhìn cháu xem, đều đã gầy đi không ít. Đợi chút nữa thím hai nấu đồ ngon cho cháu, trông thật đáng thương.....”

An Hoa lạnh lùng thờ ơ nhìn người thím hai tốt bụng này, xem xem bà ta muốn chơi trò gì. Rất nhiều phụ nữ của đại đội Hồng Miên ngồi bên cạnh, trong số những người này, có người có mối quan hệ không tốt với Hồ Ái Đệ, đương nhiên cũng sẽ nhìn bà ta không vừa mắt.

Lúc này, nghe Hồ Ái Đệ nói chuyện líu lo không ngừng, thì có một người phụ nữ tóc ngắn da đen khỏe mạnh hai tay chống nạnh, “xí” một tiếng một cùng vang dội.

Hồ Ái Đệ chuẩn bị một bụng lời thoại hỏi han ân cần, vẫn chưa nói xong đã bị người ta đánh gãy, lông mày lặp tức nhăn lại, nhìn về phía người phụ da đen khỏe mạnh: “Mẹ Cẩu Đản, bà đây là muốn làm gì? Cháu gái cả nhà tôi khó khăn lắm mới về một lần, bà đây là tới đây bắt lỗi sao?”

“Tôi thì sao hả? Tôi chỉ là bật cười một tiếng mà thôi. Cháu gái cả này của bà vừa từ thành phố trở về, bà cũng không thèm hỏi người ta xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ không thành....”

Lời này còn chưa nói xong, khiến An Hoa biết được rằng mẹ Cẩu Đản bình thường không hợp với Hồ Ái Đệ. Nghĩ nghĩ, cô đổi sang một khuôn mặt sầu khổ, đau khổ nói: “Cha cháu không phải là xảy ra tai nạn sao? Bây giờ không đi làm được, trong nhà không còn bao nhiêu tiền nữa, hôm qua nghe anh họ nói muốn trả hai trăm năm mươi đồng tiền chú hai thiếu cha cháu, cho nên cháu lập tức đến đây ngay.”

An Vừa vừa nói ra, người ngồi đầy trong phòng này hít một ngụm khí lạnh.

Hai trăm năm mươi đồng đó! Rất nhiều người trong nhà bọn họ, ngay cả một trăm đồng đều kiếm không ra. An Quốc Phú này, vậy mà lại không có tiếng động nào, mượn anh ruột mình An Quốc Cường nhiều tiền như vậy. Nhà họ An đúng là mắt mù mới bỏ lơ một người con ngoan ngoãn như vậy đó! An Quốc Cường làm tài xế xe lớn thật sự kiếm được rất nhiều tiền! Không chỉ bỏ tiền ra cho vợ chồng già nhà họ An sửa sang lại một ngôi nhà ngói khang trang như vậy, mà còn cho người em trai An Quốc Phú mượn nhiều tiền như vậy!

Lúc này, trong lòng bọn họ, đối với mọi người trong nhà họ An đều cảm thấy vô cùng ghen tị.

An Hoa cố tình nói thẳng thắng chuyện này ra, chính là muốn xem phản ứng của Hồ Ái Đệ.

Lúc Hồ Ái Đệ nghe thấy An Hoa nói trong nhà không có tiền, thần sắc đã trở nên cảnh giác. Kết quả, đợi đến khi nghe thấy An Hoa nói muốn thu tiền nợ, cho dù bà ta đã cố giữ bình tĩnh, cũng không khỏi phải mở to hai mắt.

An Hoa lập tức nắm bắt thời gian trống này, nhẹ giọng hỏi: “Thím hai, sao vậy? Thân thể thím không khỏe sao?”

Hồ Ái Đệ phản xạ có điều kiện lắc lắc đầu.

Khi thấy mấy người phụ nữ kia vừa nãy còn đang kinh ngạc, giờ lại tập trung ánh mắt hết vào bà ta. Lần đầu tiên Hồ Ái Đệ cảm thấy hối hận vì lúc trước đã quá khách sáo, để cho mấy người nhiều chuyện trong thôn vào cửa nhà mình. Vốn dĩ là muốn thể hiện một chút nhà mình đối tốt với An Hoa. Như vậy, đợi Quốc Phú giành được chức vụ của An Quốc Cường rồi, người trong thôn sẽ đánh giá đây có thể là chuyện mà hai anh em nhà bọn họ sớm đã thương lượng với nhau rồi. Đến lúc đó, nhà mình không chỉ lấy được một chức vụ tốt mà còn có danh tiếng tốt nữa.

Đáng chết mà!

Hồ Ái Đệ thu lại biểu cảm của mình một chút, khô khan nói: “An Hoa, một cô gái nhỏ trong nhà như cháu, có một số chuyện có thể không rõ. Trong nhà không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Lại nói, cha cháu cũng đã từng nói, số tiền này không cần trả gấp.”

Thật ra Hồ Ái Đệ càng muốn phủ nhận khoản tiền nợ này hơn, nhưng nếu An Hoa đã từ thành phố chạy tới đây, ở đây lại có nhiều phụ nữ trong thôn đến như vậy, bà ta biết không thể phủ nhận ngay tại đây. Hơn nữa, cái tên An Quốc Cường đáng chết, năm đó khi cho mượn tiền, nói cái gì mà nể tình anh em nên mới cho mượn, cứ thế bảo Quốc Phú viết giấy nợ, bây giờ tờ giấy nợ này cũng không biết có phải đã được An Hoa mang về đây hay không.

An Hoa sớm đã biết người này sẽ không thành thật trả tiền, cô cũng không nóng vội. Chỉ nói: “Không thể nào! Thím hai. Hôm qua chú hai và anh họ cả đã đến đội vận tải của chúng cháu. Sau đó, có người chạy đến nhà cháu nói trong tay chú hai có tiền, chuẩn bị trả cho nhà chúng cháu cho nên cháu mới chạy đến đây. Nếu không, cháu đã ở lại nhà chăm sóc cha cháu rồi.”

Vài lời nói, nói đến có lý có căn cứ, logic rõ ràng. Người ở bên cạnh nghe đều nhịn không được gật đầu theo.

Mấy người ngoài như bọn họ, cũng nghe nói An Quốc Cường năng nổ nhất của đại đội Hồng Miên xảy ra tai nạn xe cộ. Chỉ là, rất nhiều người đều không quá hiểu rõ về việc của đội vận tải. Bây giờ nghe thấy con gái của người ta đến đòi nợ, nếu không muốn đến nhà mình, không thể không lên tiếng ủng hộ.

“Vợ Quốc Phú, cháu gái cả của bà nói không sai, chắc chắn là ông Quốc Phú thấy nhà anh cả của ông ta gặp nạn, nên muốn nhanh chóng đem tiền trả lại, muốn cho anh cả ông ta chuyên tâm dưỡng bệnh.”

“Đúng vậy đó! Không nghĩ đến An Quốc Phú vậy mà vẫn còn lương tâm như thế, quả thực là một người tốt.”

“Hừ, Hồ Ái Đệ, tôi không tin nhà bà không có tiền. Con trai cả của bà, không phải là dựa vào An Quốc Cường để có được việc làm trong nhà máy dệt trong thành phố sao? Công nhân của nhà máy dệt, nghe nói tiền lương rất cao, nhà bà sao có thể không có chút của cải chứ!”

Lỗ tai Hồ Ái Đệ nghe đủ các loại lời khuyên, nhưng mà sau khi bà ta nghe thấy lời của mẹ Cẩu Đản nói, cuối cùng nhịn không được đứng dậy. Vừa muốn mở miệng, lại bị An Hoa đánh gãy lời.

“Xin lỗi, xin lỗi, có phải cháu nói sai lời gì rồi không ạ? Nếu không phải nghe nói chú hai đã chuẩn bị tiền xong để cháu qua lấy, cháu sẽ không đến đâu. Cha cháu đã nói trong nhà chỉ có hai anh em, mặc dù nhà chúng ta không có tiền cũng không thể đòi chú hai trả tiền.”

An Hoa nói những lời thoại mà bản thân đã chuẩn bị từ sớm, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi theo. Nhưng mà, trong lòng sắp bị lời thoại bạch liên hoa của bản thân làm cười chết rồi.

Bởi vì cô phát hiện ra, tùy theo lời của bản thân mình nói ra, thần sắc trên mặt của mấy người ở đây cũng theo đó mà có hơi áy náy. Mấy người này, chắc chắn thiếu tiền của An Quốc Cường vẫn chưa trả, nhưng nhà thiếu nhiều tiền nhất thần sắc ngược lại trở nên tức đến thở hổn hển.

Hồ Ái Đệ miễn cưỡng giữ nụ cười trên mặt: “An Hoa, chuyện này thím không rõ. Hôm qua chú hai cháu đến thành phố tìm anh họ cháu, bây giờ vẫn chưa trở về. Trong nhà này thím không làm chủ được, hay là cháu đợi ông nội bà nội tan tầm trở về rồi chúng ta lại thương lượng với nhau một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh họ cháu ở bên đó hỏi thử nhé?”

Mọi người thấy không có gì náo nhiệt để xem nữa, thì đã thu dọn trở về nhà nấu cơm rồi.

Trước khi đi, có mấy thím tốt bụng kéo tay An Hoa, hỏi cô tình hình của An Quốc Cường, mấy người này phần lớn đều là người nhìn An Quốc Cường trưởng thành nên hiểu rõ được sự thiên vị của hai ông bà An Thiết Ngưu và Hoàng Thảo Thảo. Lén lút nói với An Hoa, nếu hai người này làm khó cô, thì đến nhà bọn họ ăn cơm.

An Hoa không ngờ rằng An Quốc Cường nhiều năm như vậy không trở về quê mấy, vậy mà vẫn còn người nhớ đến ông. Lập tức dẹp hết suy nghĩ của bản thân nghiêm túc trả lời câu hỏi của các vị lớn tuổi.

Cho đến khi tất cả mọi người đều rời khỏi nhà họ An, An Hoa mới nghe thấy Hồ Ái Đệ thở phào nhẹ nhõm. An Hoa thầm nghĩ, lúc này cho bà thở phào nhẹ nhõm, một chút nữa tôi sẽ cho bà biết tay.

Đợi chuông tan tầm vang lên, An Thiết Ngưu, Hoàng Thảo Thảo còn có hai người con gái An Ngân, An Đồng của An Quốc Phú cũng vừa trở về, nhìn thấy An Hoa đang ngồi trên bàn cơm, cùng lúc kinh ngạc hô: “Sao cháu lại đến đây?”

An Hoa quay đầu, mỉm cười nhìn mấy người nhà họ An.

Từ sau khi người trong thôn rời đi, An Hoa lôi Hồ Ái Đệ kéo đông chỉ tây khiến cho Hồ Ái Đệ vốn dĩ muốn đi gọi điện cho con trai cũng không có năng lực để thoát. Bây giờ thấy người nhà đều đã trở về, bà ta lập tức đưa mắt nhìn hai đứa con gái của mình.

An Ngân và An Đồng đã ở trên ruộng làm việc cả buổi sáng, đang vô cùng mệt mỏi. Thấy An Hoa hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ gọn gàng xinh đẹp tỏa sáng của lúc trước, toàn thân bụi đất. Giống như uống nước lạnh vào tháng tám vậy, cả người thoải mái không thôi. Bỏ qua những thứ khác, hai chị em lập tức tiến đến bên cạnh An Hoa, chặn tầm mắt của cô với Hồ Ái Đệ, thuận tiện bắt đầu mở miệng châm biếm cô.

An Hoa thấy Hồ Ái Đệ lén lút kéo hai ông bà vào trong sân, thì biết bọn họ đang thương lượng cách đối phó rồi. Chỉ là theo kế hoạch của cô, chuyện nhà cô trên cơ bản là sẽ truyền đi cả cái đại đội Hồng Miên này.

Ba người đó, cho dù là có biện pháp gì đi nữa, chỉ cần bọn họ vẫn còn muốn chức vụ tài xế đó, thì chắc chắn sẽ không ở tại thời điểm này xé rách mặt với mình.

“Vợ Quốc Phú, hàng bồi thường An Hoa này đến đây lúc nào vậy?” Hoàng Thảo Thảo vô cùng hung ác nhìn về chỗ An Hoa, phun một cục đờm ở trên đất, miệng không sạch sẽ mắng hai câu.

An Thiết Ngưu cũng là dáng vẻ thần sắc u ám.

Mặc dù Hồ Ái Đệ nghe chồng mình nói An Hoa làm hư chuyện lớn của ông ta. Nhưng mà, đợi sau khi thấy con ranh non nớt này, bà ta cảm thấy An Hoa không có gì đáng sợ hết. Chỉ là vừa nãy khi An Hoa lôi kéo bà ta nói chuyện, bà ta cũng từ trong miệng An Hoa hỏi thăm được không ít tin tức.

“Cha, mẹ, đừng quan tâm An Hoa nữa. Con nghe nói chức vụ tài xế An Quốc Cường bên đó bây giờ rất khó cướp, vừa nãy An Hoa đã nói nhà bọn họ mấy ngày nay có mấy chục người đến cửa chỉ để dò hỏi tin tức, Quốc Phú bên đó tuy nói có cách khiến lãnh đạo đội vận tải đưa chức vụ cho anh ấy nhưng anh ấy đi cũng đã hai ngày rồi, vẫn chưa thấy tin tức gì. Chúng ta có phải nên đi thăm dò một chút không? Đừng có bận rộn một trận, rồi kết quả vịt đến tay rồi còn bay đến bát của người khác.”

Dù sao hai cha con An Quốc Phú và An Kim đều là tự mình nói sẽ có cách chứ chưa từng nói rõ ràng nên người trong nhà thật sự đều không rõ, bây giờ nghe thấy An Hoa nói như vậy, không thoát khỏi sốt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK