Khai giảng lớp lái xe, tên đầy đủ là lớp dạy lái xe có động cơ.
Ban đầu, lớp này mở chuyên dành cho công nhân và nông dân cần học tập cách điều khiển máy cày. Sau đó theo nhu cầu vận tải tăng lên, và đổi mới phương tiện vận tải, bây giờ các mục trong trong lớp lái xe đã không còn giới hạn ở máy cày nữa. Mà được chia ra làm máy cày dắt tay, xe máy kéo, xe hơi nhỏ, xe vận tải lớn, xe khách.
An Hoa vừa ăn cơm vừa nghe cha An giải thích về lớp lái xe.
“Thật ra vào lớp này không dễ như thế đâu. Một năm chỉ chiêu sinh một đợt. Những thời gian khác muốn học xe chỉ có thể nhờ người quen dạy hoặc nghĩ cách vào đội vận tải, nhờ những tài xế lão luyện như bọn cha cầm tay chỉ việc dạy học.”
An Hoa vừa nghe vừa gật đầu.
Đây không phải là lớp dạy lái xe vào những năm Bảy Mươi, cũng không phải do tư nhân mở, mà thuộc quản lý của sở Giao Thông Vận Tải.
“Cha, lớp lái xe này có thật sự lợi hại như vậy không?”
Những chuyện khác thì An Quốc Cường không biết rõ lắm, nhưng kinh nghiệm và kiến thức về vận chuyển hàng hóa của ông lại cực kỳ phong phú: “Đương nhiên lợi hại rồi. Lớp lái xe này không chỉ dạy lái xe mà còn dạy những kiến thức liên quan về ô tô và luật giao thông. Chỉ cần chăm chỉ học tập sẽ không sợ sau này thi bằng lái không đậu. Mà quan trọng hơn là vào học lớp này có thể quen biết rất nhiều người đến từ các ngành sản xuất khác nhau.”
An Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Thời buổi này, nếu thật sự có thể đậu vào lớp lái xe do tỉnh mở chắc chắn phải có chỗ hơn người. Vào lớp lái xe không chỉ học được kiến thức, mà còn có thể mở rộng mối quan hệ. An Hoa sẽ không thanh cao đến mức nói mình không muốn kết bạn với người ngoài. Cho dù là thời đại nào, mối quan hệ chính là nhân tố không thể thiếu của thành công.
Tháng sau cô đã đủ mười tám tuổi, đã đủ tuổi thi bằng lái. Ban đầu cô cho rằng muốn thi bằng lái thì cô chỉ có thể tự tìm tư liệu rồi học tập. Bây giờ xem ra vào lớp lái xe này là một lựa chọn không tệ.
Chỉ là không biết phải làm thế nào mới có thể đậu vào lớp lái xe này?
Bé An Ngọc thấy chị gật đầu mãi không nhịn được mà học theo dáng vẻ của chị. Còn giả đò tỏ vẻ cậu đã hiểu rồi. An Hoa đang suy nghĩ về chuyện lớp lái xe, bị bộ dáng ông cụ non của cậu chọc bật cười. Cô xoa nhẹ đầu cậu, đút cho cậu một miếng trứng gà.
Lúc này cô mới có tâm trạng để ý hôm nay ăn món gì: “Mẹ, lần này lấy được nhiều trứng gà từ đại đội Hồng Miên về như vậy nhớ đừng ăn tiết kiệm. Bây giờ trời nóng, nếu ăn không hết có nên muối trứng gà không?”
Tuy rằng An Hoa không biết làm việc nhà nông, nhưng vẫn biết sắp sang tháng sáu, không có tủ lạnh trứng gà sẽ không bảo quản được lâu.
Hoàng Hiểu Mai luôn lắng tai nghe cuộc trò chuyện của con gái và chồng, không biết nói gì. Bây giờ nói đến chuyện trong nhà, bà lập tức tự tin hơn: “Mẹ chuẩn bị muối một bình trứng gà, số còn dư sẽ mang đi cho. Lần này cha con nhập viện đã được đám anh em bạn bè của ông ấy giúp đỡ không ít.”
Ở hiện đại An Hoa đã sống tự lập từ sớm, thật sự không ngờ những người thời này lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy. Nghe thấy vậy cô hỏi: “Chỉ tặng trứng gà thôi có đủ không?”
Hoàng Hiểu Mai: “Đủ rồi, ơn tình này không phải một lần là có thể trả hết, từ từ thôi…”
Ngoài hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào.
An Hoa ngẩng đầu ra ngoài cửa nhà đang mở rộng, phát hiện có một người đàn ông cao lớn cường tráng đứng trước cửa nhà Lý Đào Tử ở đối diện. Từ góc nhìn của cô, có thể nhìn thấy rõ bộ quần áo xám xịt trên người của người đàn ông kia.
Tiếp theo, An Hoa đã nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên và vui mừng của Lý Đào Tử: “Tiểu Võ, cuối cùng anh cũng về rồi!” Giọng nói cao vút, cho dù ai nghe xong cũng đều cảm nhận được niềm vui ngập tràn bên trong.
Lúc này An Hoa mới nhớ ra người đàn ông cường tráng này chính là chồng Lộ Võ của Lý Đào Tử. Lộ Võ chính là một trong ba tài xế đã nhận nhiệm vụ lái xe đường dài. Hai người còn lại, một người họ Ngô, một người nữa tên Lý Đại Long, chính là anh em tốt đã đổi nhiệm vụ với cha An Quốc Cường của cô.
An Quốc Cường nhìn thấy Lộ Võ về nhà, vẻ mặt thoáng hiện lên một chút kích động.
“Lộ Võ đã về bình an, vậy Đại Long cũng đã về rồi.”
Hoàng Hiểu Mai nghe chồng nói vậy thì gật đầu. Phải nói, cả đội vận tải, ngoại trừ Tôn Hải ra, Lý Đại Long chính là người có quan hệ với gia đình họ tốt nhất. Hơn nữa Quốc Cường nhà bà còn có ơn lớn với Đại Long. Nếu Đại Long không nhận nhiệm vụ đường dài, vậy thì sau khi Quốc Cường nhà bà gặp tai nạn xe, Đại Long nhất định sẽ chạy tới chạy lui giúp đỡ.
An Hoa thấy An Quốc Cường và Hoàng Hiểu Mai vừa nhắc đến Lý Đại Long đều có vẻ rất kích động, trong lòng cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ.
Nhưng, có lẽ do suy nghĩ của An Quốc Cường quá mãnh liệt, hoặc Lý Đại Long thật sự quan tâm đến người anh em tốt An Quốc Cường của mình. Dù sao, An Hoa cảm thấy mới một giây trước cô nhìn thấy Lộ Võ cười ngây ngô đi về nhà. Giây sau, cửa nhà cô đã xuất hiện một người đàn ông trung niên tuổi tác xấp xỉ cha An.
Người đàn ông này giống như Lộ Võ, dáng vẻ mệt mỏi dãi nắng dầm mưa. Có lẽ vì mới vừa bàn giao xe xong không kịp nghỉ ngơi đã chạy đến nhà cô.
“Ông An, tôi thật lòng xin lỗi ông!”
Ông chú trung niên âu ria xồm xoàm vừa vào cửa chính nhà cô đã to tiếng nói xin lỗi, vẻ áy náy hiện rõ trên khuôn mặt.
“Tôi vừa về tới chưa kịp xuống xe đã nghe thấy tin ông gặp tai nạn xe cộ. Đều do tôi, nếu không phải tôi đổi nhiệm vụ với ông, ông sẽ không gặp phải chuyện này.”
Nói rồi Lý Đại Long còn có ý định quỳ xuống.
Làm sao An Quốc Cường chấp nhận chuyện này, lập tức chống tay xuống bàn đứng dậy, động tác bất ngờ của ông làm cho cái ghế dựa ông đang ngồi ngã ngửa ra sàn.
Phát ra một tiếng “cạch”, làm bé An Ngọc sợ tới mức rụt cổ lại.
An Hoa lập tức duỗi đưa tay ra sau vỗ nhẹ trấn an cậu. Thấy An Quốc Cường dùng một chân chống đỡ cơ thể một cách hoàn hảo, Lý Đại Long ngây ra như phỗng.
Tiếp theo, hai người đàn ông trung niên đã bắt đầu đoạn đối thoại “Tôi thật lòng xin lỗi ông”, “Không phải ông sai”.
Tuy rằng trong trí nhớ nguyên chủ, chú Lý Đại Long này có quan hệ vô cùng thân thiết với cha cô. Nhưng An Hoa luôn cảm thấy người này đột ngột chạy vào nhà làm phiền đến bữa cơm của cả nhà.
Một hồi lâu, dường như Lý Đại Long chợt nhớ ra điều gì đó, đưa tay đánh lên ót của mình, sau đó chạy ra ngoài cửa kéo một cái bao tải vào trong.
“Quốc Cường, lần này tôi đi tỉnh Quảng mua được rất nhiều đồ tốt. Bên kia mở chợ bán rất nhiều đồ không cần tới phiếu. Cái này, cái này, đều cho nhà ông. À, đúng rồi, An Hoa và An Ngọc cũng có quà đó!”
Nói rồi Lý Đại Long cười tủm tỉm lục lọi trong bao đồ, đưa cho An Hoa một cuốn sổ ghi chép rất đẹp, đưa cho bé An Ngọc một con chó bông bằng vải.
Thấy anh em đi xa còn không quên nhà mình, An Quốc Cường và Hoàng Hiểu Mai càng thêm cảm động.
An Quốc Cường càng không biết phải nói gì, nắm chặt tay Lý Đại Long, bảo ông ta cùng ngồi xuống ăn cơm.
“Đừng đừng đừng, đừng phiền thế. Tôi dặn mẹ Kiến Quân chừa phần cơm ở căn tin. Tôi về ăn trước, chờ cơm nước xong anh em ta lại ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.”
Nói rồi, Lý Đại Long xách cái bao tải đã xẹp một nửa hấp tấp đi về phía căn tin cho công nhân công ty Vận Tải.
----
Căn tin, người phụ trách căn tin tên Thái Kim Muội đang ngồi phía sau tấm thớt. Trên thớt để một tô củ cải trắng hầm thịt mỡ đầy ụ, bên cạnh còn có một tô cơm gạo trắng đầy ắp.
Phía sau có mấy người phụ nữ phụ bếp đi qua đi lại. Bọn họ thấy Thái Kim Muội giữ sẵn đồ ăn đã đoán ra ngay bà ấy đang chờ chồng mình là Lý Đại Long.
“Kim Muội, lần này Đại Long nhà bà đi tỉnh Quảng đã mang về rất nhiều đồ tốt đó!” Một người phụ nữ phụ bếp có xương gò má cao ngất vừa dọn dẹp vừa nhìn Kim Muội mà nói.
Tạng người Thái Kim Muội béo ục ịch, nước da ngăm đen, có điều ngũ quan lại rất đoan chính. Nghe thấy có người hỏi chuyện chồng mình, khuôn mặt ngăm đen nở nụ cười tự hào: “Ông ấy à! Vừa xuống xe còn chưa về nhà. Nghe nói đi thẳng qua nhà ông An rồi. Ôi, ông ấy nóng lòng lo cho anh em tốt của mình, người làm vợ như tôi chẳng phải nên ủng hộ sao?”
“Quan hệ giữa nhà cô và nhà ông An cũng thật tốt!” Một người phụ nữ trung niên mặt tròn khác không nhịn được mà cảm thán.
Được làm việc ở bếp ăn công ty Vận Tải thì đều là người thân trong nhà, hoặc ít nhiều đều có liên quan đến công ty Vận Tải. Cho nên, mọi người đều biết hoàn cảnh trong nhà của từng người. Bây giờ nghe thấy người phụ nữ trung niên mặt tròn nói vậy, một người khác không nhịn được nói xen vào: “Còn không tốt được sao? Ông An chính là bà mối cho Kim Muội và Đại Long nhà bà ấy đó…”
“Ha ha…”
Khu bếp ngập tràn tiếng cười chọc ghẹo, Lý Đại Long xuất hiện vào đúng lúc này.
“Ông An sao rồi? Mấy ngày nay tối nào tôi cũng qua đó thăm, nghe nói miệng vết thương hồi phục không tệ.”
Lý Đại Long nhận lấy đôi đũa Thái Kim Muội đưa tới, gật đầu: “Rất có tinh thần, hôm nay tôi tới ông ấy còn đứng lên kéo tay tôi nói chuyện đó…”
Thái Kim Muội đưa tay lau khóe mắt: “Tuy biết không nên, nhưng mà tôi thật sự cảm thấy nếu lần này ông không đổi nhiệm vụ với ông An, nói không chừng người xảy ra chuyện chính là ông…”
Thái Kim Muội cồn chưa nói hết đã bị Lý Đại Long cản lại. Chỗ này là bếp sau căn tin, có nhiều người biết khó giữ được bí mật. Có chuyện gì nên về nhà nói vẫn hơn.
Mọi người xung quanh thấy hai vợ chồng này đều vùi đầu ăn cơm không nói chuyện phiếm mới tiếp tục làm việc của mình.
Có điều, trong lòng mọi người đều có một bàn cân, sau khi An Quốc Cường gặp chuyện không may, mọi người trong công ty Vận Tải đều biết An Quốc Cường đổi nhiệm vụ với Lý Đại Long, chuyện này không hiếm gặp ở đội vận tải, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển đúng hạn thì cấp trên của công ty Vận Tải sẽ không quan tâm.
Bây giờ ai nấy đều thổn thức, vận may An Quốc Cường không tốt, không ngờ gặp phải tai nạn xe cộ. May là con gái trong nhà giỏi giang, đang yên đang lành, một cô gái nhỏ đã phải gánh vác gánh nặng cả nhà.
Sau đó, đề tài trong bếp sau căn tin đã chuyển tới những chuyện xảy ra sau khi An Hoa vào đội vận tải.
Lý Đại Long ngồi ăn cơm luôn dựng thẳng lỗ tai lên. Nghe thấy chuyện An Hoa kế thừa cương vị của An Quốc Cường, cuối cùng trong mắt đã lóe lên chút ngạc nhiên.
Ông ta vừa về, sau khi nghe thấy An Quốc Cường xảy ra chuyện đã không kịp hỏi han rõ ràng mà chạy thẳng đến nhà ông. Bây giờ nhớ lại, vừa rồi ở nhà họ An, ông ta có thấy An Hoa mặc đồng phục công ty Vận Tải.
Có điều gia cảnh nhà ông An đã sa sút đến mức đó sao? Để một cô bé con vào đội vận tải chịu khổ!
Sau khi hai vợ chồng ăn cơm xong thì cùng về nhà.
Vừa vào cửa, Lý Đại Long đã lập tức hỏi rõ vợ mình là Thái Kim Muội tất cả những chuyện lớn bé đã xảy ra trong công ty Vận Tải sau khi ông ta đi lái xe.
Thái Kim Muội đã quen mỗi lần Lý Đại Long đi xe về sẽ có chuyện cần hỏi, thuần thục kể hết.
Lý Đại Long càng ngh chân mày càng nhíu chặt lại.
“Điều đó chứng tỏ vụ tai nạn xe cộ của ông An, công ty Vận Tải chúng ta không bồi thường tai nạn lao động sao?”
Thái Kim Muội là một người phúc hậu, nghe thấy ông ta hỏi vậy thì cũng tiếc nuối lắc đầu: “Cũng không bồi thường được bao nhiêu. Nghe nói công ty chúng ta định chờ chân ông An lành lại sẽ lắp chân giả cho ông ấy. Cho nên ông An không được nhận thêm bồi thường nữa.”
Lý Đại Long nghe thấy có thể lắp chân giả, chút áy náy trong lòng đã nhanh chóng vơi đi không ít.
Lúc này, ông ta mới nhớ ra gì đó. Đưa tay vén quần áo lên. Bên hông có giắt một gói giấy dầu bị bọc kín bằng băng keo bên ngoài.
Mắt Thái Kim Muội sáng lên: “Lần này đi ra ngoài kiếm được bao nhiêu?”
Đến lúc này Lý Đại Long mới lộ ra vẻ đắc ý: “Ba ngàn rưỡi!”
“Nhiều vậy sao?”
“Không nhiều lắm, lần này đoàn xe đi theo đường cao tốc. Giao hàng sớm hơn một ngày. Tiếp đó đi đến nhà máy sản xuất TV mua một vài cái TV không cần phiếu. Cũng không nhiều lắm, tôi mua mười cái. Trên đường về đã bán hết cho khách quen rồi.”
Thái Kim Muội biết mỗi lần Lý Đại Long lái xe đi sẽ luôn mua một ít hàng tốt về bán. Có điều trước kia cùng lắm chỉ mua mấy thứ lặt vặt như vải dệt, hay radio mà thôi. Không ngờ lần này ông ta lại bán sang tay cả TV.
“Những người đi lái xe cùng ông chuyến này có thể tin tưởng được không?”
Lý Đại Long gật đầu: “Ông Ngô làm cùng tôi. Còn tên Lộ Võ kia là người lỗ mãng. Được hai bọn tôi dắt đi mua đồng hồ giá rẻ cậu ta sung sướng phát điên. Cậu ta cũng không hiểu tôi với ông Ngô đang làm gì đâu.”
Nói rồi, Lý Đại Long nhe răng nhếch miệng gỡ miếng băng keo dán trên hông ra, rút ra hai trăm đồng: “Số tiền này, lát tối bà đưa cho vợ ông An đi.”
Thái Kim Muội: “Cái này… Hiểu Mai sẽ không nhận đâu.”
“Bà phải nghĩ cách làm sao để bà ấy nhận, nói thế nào thì lần này cũng coi như ông An gánh nạn thay tôi.”
Hai vợ chồng thương lượng làm sao xử lý ba ngàn rưỡi trong tay này.
Mà bên kia, kẻ lỗ mãng Lộ Võ trong miệng Lý Đại Long đang ngồi trước mặt ở An Quốc Cường, kể cho ông nghe những chuyện xảy ra trong chuyến xe đường dài lần này.