Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng ngàn ngọn đèn được thắp lên, chiếu sáng trong đêm tối.

Sau khi An Hoa dừng xe vận tải lớn ở bãi đất trống trước khu tập thể công nhân, không đợi tài xế lái xe ra tay cô đã nhảy thẳng xuống xe từ ghế lái phụ rồi nhanh chóng và dễ dàng trèo lên toa xe vận tải.

Kiểu toa xe vận tải trước mặt khác với những chiếc xe vận tải thưởng thấy ở đời sau, mà là xe vận tải nhẹ kiểu đầu không khác gì đầu xe máy kéo. Ngày nay, việc phân loại xe vận tải đã khác so với các thế hệ sau, có các loại khác nhau như hạng nhẹ, hạng nặng, xe rơ mooc và sơ mi rơ mooc. Lúc này, có một chiếc xe có thể dùng để vận chuyển đã là một chuyện vô cùng tuyệt vời rồi.

Sau khi trèo lên toa xe vận tải, nhân lúc màn đêm buông xuống An Hoa nhanh chóng dỡ mấy cái sọt lớn xuống. Tài xế lái xe phải vội vàng trở về công ty Vận Tải giao hàng, nên cũng không nói nhiều với An Hoa nữa. Ông ấy giúp dỡ sọt xuống rồi vội vội vàng vàng đạp chân ga về thẳng đội vận tải.

Chờ chuyển đồ về nhà, An Hoa xoa bả vai mỏi nhừ, thầm cảm ơn bản thân đã có sức mạnh kỳ lạ này. Nếu không những người bị thương và yếu ớt trong nhà, hơn nữa còn có một đứa trẻ, e rằng cuộc sống sẽ rất chật vật.

Cũng may, dù yếu đuối thế nào Hoàng Hiểu Mai vẫn rất yêu thương con gái. Thấy con gái khiêng nhiều đồ vào nhà như vậy, bà không giúp được gì liền lập tức bận việc. Lúc thì mang canh cho An Hoa, lúc thì mang một chiếc khăn ướt cho An Hoa, khiến An Hoa không tiện từ chối ý tốt của bà.

“Thật sự đã lấy về rồi sao?” Cả nhà đang ăn cơm thì An Quốc Cường kinh ngạc không thôi khi nghe thấy An Hoa kể lại chuyện hôm nay ở đại đội Hồng Miên.

Không phải là ông chưa đi tìm đồng hương để trả tiền. Tuy nhiên, kết quả luôn không như dự tính mong muốn.

An Hoa gặm miếng sườn heo còn sót lại sau khi nấu canh, cô nghe thấy những lời này bèn cười nhạt nói: “Tất cả đều nhận về rồi, lúc con đi thím Hai còn đi khắp nơi nói bản thân quá tốt với người khác, thương hại nhà chúng ta nên lập tức trả lại tiền.”

Vừa nghe thấy hai chữ thương hại, ánh mắt An Quốc Cường ảm đạm không ít.

Đang lúc trung niên, không ngờ lại bị què, con cái còn trẻ, áp lực như vậy khiến ông không thở nổi. Nếu không phải con gái không chịu thua kém, nhận ca làm của ông để kiếm tiền và nảy ra ý định đòi nợ thì cuộc sống sau này của nhà này sẽ rất chật vật.

Dường như An Hoa hiểu rõ ý của ông, thỉnh thoảng ngẩng đầu lén nhìn em trai mình, cô mỉm cười rồi nói: “Cha, cha đừng lo, cuộc sống là để sống mà.”

Ánh mắt Hoàng Hiểu Mai hiếm thấy, lập tức nói theo An Hoa, nói chuyện hôm nay Tôn Hải đến. Hôm nay Tôn Hải không chỉ đến thăm em trai tốt An Quốc Cường, mà còn mang giấy thông báo nhận việc của An Hoa đến nhà họ An.

Chẳng bao lâu, bầu không khí trong nhà đã trở nên tốt hơn.

Mặt khác, An Quốc Phú cũng đã về đến đại đội Hồng Miên lúc hơn sáu giờ tối. Lần này về, mặt ông ta đỏ bừng và tự mãn.

“Quốc Phú! Về từ thành phố rồi đấy à!”

An Quốc Phú ngẩng đầu nhìn ông già nói chuyện với mình, ông ta kiêu ngạo gật đầu.

Ở nông thôn ăn tối sớm, gã này vừa ăn cơm xong, để tiết kiệm chút tiền dầu hỏa gã ra khỏi nhà đi dạo hóng mát. Chủ đề không có gì ngoài chuyện hôm nay An Hoa tới đây và dáng vẻ cả nhà An Quốc Phú nhanh nhẹn trả tiền.

Bây giờ vừa nhìn thấy An Quốc Phú về, cũng không để ý đến thái độ chỉ trích của gã, có một người đàn ông cường tráng đến gần và duỗi cánh tay to như bắp đùi ra, một tay khoác lên người An Quốc Phú chuẩn bị rời đi, gã lập tức kéo ông ta lại.

“Hì hì, người anh em Quốc Phú. Chú vội gì thế, muốn ôm vợ cũng phải chờ buổi tối chứ, haha!”

Hôm nay, người hóng mát ở nơi đây phần lớn đều là những người đàn ông làm việc trên đồng. Buổi tối lúc ăn cơm, họ đã nghe mẹ mình ở trong nhà nói về những chuyện vừa xảy ra trong thôn nên bây giờ chưa hỏi rõ họ sẽ không thả An Quốc Phú về.

An Quốc Phú cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi người đàn ông khoác cổ mình. Cuối cùng ông ta thấy không thoát được, lúc này mới không cam tâm trả lời: “Tôi vội về nhà ăn cơm.”

“Cơm lúc nào cũng có thể ăn. Người anh em Quốc Phú à! Sao tôi chưa từng nghe nói nhà chú giàu như vậy!” Vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh đùa bỡn theo: “Chính là… là…”

Vẻ mặt An Quốc Phú đầy nghi ngờ: Lẽ nào chuyện vui mình sẽ sớm đến thành phố Nam Hoa làm tài xế xe vận tải đã truyền ra trong đại đội rồi sao?

Nghĩ như vậy, An Quốc Phú thích khoác lác bỗng bình tĩnh lại. Lúc này ông ta không ghét những người vây quanh mình và mùi hôi trên người họ nữa mà ngược lại ông ta đứng ở đó bắt đầu nói chuyện tự tin, ung dung, nói về tất cả những điều tốt đẹp ở thành phố Nam Hoa.

Ông ta thấy sức nóng cũng tàm tạm, lại ném xuống một trái bom nặng: “Ông à! Vận khí tốt thôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến công ty Vận Tải ở thành phố Nam Hoa để làm việc!” Nói xong, An Quốc Phú đưa tay chống nạnh, cười đắc ý, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa ngứa đòn, khiến những người đàn ông bận rộn cả ngày ở đồng nhìn đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Hèn chi! Lúc trước còn nghe nói muốn bày tiệc chúc mừng. Tôi còn tưởng rằng chuyện vui gì, hóa ra là đã tìm được một công ăn việc làm ổn định!”

“Thảo nào! Thảo nào!”

“Sao chuyện gì tốt cũng đều rơi vào nhà ông lớn An vậy?”

Những người đàn ông hóng hớt sức chiến đấu cũng không kém phụ nữ là bao, lập tức có người chúc mừng An Quốc Phú, sau đó hỏi ông ta có phải muốn bày tiệc chúc mừng hay không.

An Quốc Phú hưởng thụ những lời nịnh bợ từ những người đàn ông to lớn hơn ông ta, cánh tay còn to hơn đùi ông ta, cả người cảm thấy lâng lâng. Lần đầu tiên ông ta hối hận, năm đó An Quốc Cường làm tài xế xe vận tải tại sao bản thân mình lại ngại vất vả, không nghĩ cách cướp vị trí của ông.

Nhưng hiện tại vẫn không muộn. Nhìn đi, bây giờ không phải ông ta đã trở thành tấm gương cho đàn ông của cả đại đội hay sao! Haha…

Cả người An Quốc Phú lâng lâng, hơn nữa gia đình ông ta cũng từng nói sẽ mời khách, nên ông ta lập tức học theo cách nói chuyện của lãnh đạo, một tay chắp sau lưng, một tay giơ lên: “Được, được, không phải mời khách thôi sao? Chuyện này, tôi đáp ứng được. Trưa mai tôi sẽ đãi mọi người một bữa để mọi người vui vẻ, đến lúc đó mọi người đừng khách sáo với tôi nha! Hahaha…”

An Quốc Phú cảm thấy mình đã bước lên đỉnh cao của đười người, ngẩng cao đầu và hưởng thụ sự tâng bốc của mọi người, chỉ có bụng ông ta không nhịn được lập tức ùng ục.

Lúc này, An Quốc Phú thông minh cuối cùng cũng tỉnh táo chút, cam đoan với mọi người lần nữa ngày mai ông ta chắc chắn sẽ mời khách, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng người khác vẫn chưa đi, những người đàn ông đó lại có người nói: “Thì ra là đã nắm được công ăn việc làm ổn định! Bảo sao vợ Quốc Phú hào phóng như vậy, trả luôn hai trăm năm mươi đồng cho người anh em Quốc Cường…”

An Quốc Phú nghe thấy hai chữ trả tiền, lông tơ cả người dựng thẳng lên. Ông ta không tiếp tục giả vờ là một lãnh đạo đi dạo nữa mà ba bước hai bước đi tới trước mặt người đang nói: “Vừa rồi ông nói cái gì?”

Người nọ bị dáng vẻ của An Quốc Phú làm cho hoảng sợ, lùi hai nước, sau đó cười gượng: “Thì chuyện chiều nay vợ ông đã trả hai trăm năm mươi đồng cho con gái nhà Quốc Cường đó!”

Vẻ mặt người nói chuyện khó hiểu, thấy dáng vẻ dữ tợn của An Quốc Phú sau khi nghe xong tự nhiên cảm thấy chuyện có vấn đề, vì vậy người nọ đã bỏ chạy thật nhanh.

Vẻ mặt An Quốc Phú tức giận, loạng choạng chạy về nhà.

“Vừa rồi An Quốc Phú nói mời khách còn giữ lời không?” Những người có mặt ở đây không phải là kẻ ngốc, biết chuyện nhà An Quốc Phú trả tiền chắc chắn có nội tình.

“ ́y, sao lại không tính chứ, ông ta đã hứa rồi. Yên tâm, khi về tôi sẽ chia sẻ chuyện vui này ra ngoài. Trưa mai chúng ta cùng đi ăn hôi, chúng ta có nhiều người như vậy bụng trống đến cửa, người anh em Quốc Phú sẽ không mặc kệ chúng ta…”

Có rất nhiều người trong đại đội Hồng Miên chướng mắt những hành vi của cả nhà An Quốc Phú. bây giờ có cơ hội nên muốn để cho nhà này tổn thất.

Cười hì hì, những người đàn ông tốp năm tốp ba đi về nhà, thuận tiện truyền ra ngoài chuyện vui An Quốc Phú sắp đến thành phố làm tài xế lái xe vận tải và trưa mai ông ta mời khách. Tin rằng đến ngày mai, nhà An Quốc Phú chắc chắn náo nhiệt lạ thường.

Còn An Quốc Phú liều mạng chạy về nhà, ông ta không thèm gõ cửa, một cước đá văng cửa sân nhà mình rồi gầm lên với Hồ Ái Đệ đang giặt quần áo: “Bà vợ này, có phải bà đã lấy tiền của tôi đưa cho nhà anh cả hay không…”

Trong lúc nhất thời, nhà ông An gà bay chó chạy.

An Thiết Ngưu đi dạo từ bên ngoài về, đúng lúc nhìn thấy con trai lấy ghế đẩu đập con dâu. May mà con dâu nhanh tay nhanh chân, kéo An Ngân ở bên cạnh chắn trước người.

Sau khi An Thiết Ngưu thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, con dâu là người trong nhà, nếu bị thương phải đưa đến bệnh viện mất tiền, không hề có lợi. Cháu gái là người nhà khác, nếu bị thương chỉ cần bôi một ít tro lên là được.

Không để ý đến tiếng khóc của cháu gái, An Thiết Ngưu trừng mắt, hỏi rốt cuộc An Quốc Phú phát điên cái gì. Sau khi nghe được chuyện hai trăm năm mươi đồng kia, vẻ mặt già của ông ta hiếm có đỏ lên. Tự biết là sơ suất của mình, nhưng cũng không thể thừa nhận ngay để tránh đứa con trai ngoan lục đục với ông ta nên An Thiết Ngưu chỉ có thể làm bộ làm tịch dạy dỗ Hồ Ái Đệ mấy câu.

Sau đó cười haha nói: “Quốc Phú à! Chuyện lần này là vợ con không đúng nhưng nó cũng là người có thân phận. Sau này ấy! Đừng hở một tý là nổi giận, con xem những người làm lãnh đạo đó đâu có ai tùy tiện tức giận chứ?”

Sau khi An Quốc Phú nổi giận một trận, dù da thịt đau đớn không còn hai trăm năm mươi đồng đó. Nhưng nghĩ đến mình sẽ sớm trở thành tài xế xe vận tải, nên tốt xấu gì sao cũng phải nhịn xuống. Sau đó ông ta đá một cước, An Ngân vẫn đang khóc: “Khóc khóc khóc, khóc cái gì, mau mang cơm nóng đến cho ông đây.”

Tuy Hồ Ái Đệ cũng tức chồng mình, càng tức cha chồng đổ chuyện trả tiền lên đầu mình nhưng bà ta lo lắng về cuộc sống tươi đẹp của mình sau này nên cuối cùng vẫn nhịn, vẻ mặt tươi cười kéo An Ngân đi nhóm lửa cho mình, chuẩn bị nấu một bữa ăn ngon cho chồng bà ta.

Trong sân, sau khi An Quốc Phú nổi giận một trận cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ông ta nói chuyện ngày mai phải mời khách với An Thiết Ngưu.

Chờ sau khi Hoàng Thảo Thảo dẫn đứa cháu gái nhỏ An Đồng vào, hai cha con đã thương lượng xong chuyện bày tiệc ngày mai. Tuy Hoàng Thảo Thảo không vui, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình trên đường về, nhận được những lời nịnh hót lấy lòng của người trong làng, cuối cùng khó có được hào phóng một lần, vỗ tay đồng ý chuyện mời khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK