An Quốc Cường chỉ lạnh lùng nhìn mẹ mình nói chuyện, không nói một lời nào.
Còn Hoàng Thảo Thảo giống như không nhìn thấy khuôn mặt không còn chút máu của đứa con trai mới xuất viện này, tiếp tục lải nhải: "Con cứ nghe theo mẹ là được rồi, mặc dù so sánh với con, mẹ tương đối thương em trai con hơn. Nhưng mà, tốt xấu gì con cũng là một miếng thịt rơi từ trên bụng mẹ, mẹ sẽ không làm hại con đâu, bây giờ chân con đã mất làm sao có thể làm tài xế được? Nhân lúc vết thương này của con vẫn chưa khỏi, vội vàng tỏ ra đáng thương với đơn vị lãnh đạo, cầu xin bọn họ để cho bọn họ đồng ý nhường chức vụ này cho em trai con..."
"Đúng đúng đúng, anh Cả, nghe mẹ là đúng nhất. Anh nghĩ lại đi, tuy anh đã là phế nhân nhưng cũng không thể vứt bỏ công việc này được! Ngoài em ra, trong nhà còn có ai có thể nhận công việc của anh được cơ chứ?”
"Đừng nói lung tung, làm sao có thể nói anh Cả của mình là phế nhân hả?" Trong lời nói của Hoàng Thảo Thảo giống như đang mắng An Quốc Phú một trận thế nhưng lại mang theo sư yêu thương, ai có lỗ tai đều có thể nghe ra được.
An Hoa nhìn bộ dáng phấn khởi và thản nhiên của một nhà ba người bọn họ, cuối cùng cũng nhịn không được phải mở miệng.
Lúc này, An Quốc Cường lại đột nhiên đưa tay vỗ vỗ cô, sau đó nhìn về phía cha mẹ ruột cùng em trai đang phấn khởi, mâu thuẫn nói một câu: "Quốc Phú, vậy em định bỏ ra bao nhiêu tiền để mua bát cơm sắt này của anh trai em?"
An Hoa thấy cha mình nói ra những gì trong lòng mình, không khỏi nhếch khóe môi.
Hay lắm!
An Quốc Phú bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, sau đó bất mãn nói: "Anh Cả, hai ta là anh em ruột, của anh chính là của em, còn nói cái gì tiền hay không tiền, xa lạ biết bao!”
Hoàng Thảo Thảo cho rằng An Quốc Cường thật sự bị mình thuyết phục, lập tức ra tay vỗ về đứa con trai út, tiếp theo cười nói: "Quốc Cường, mẹ đã nói con là người tốt mà, nhà con chỉ có một mình con là công nhân, hiện tại cơ thể của con không ổn phải dựa vào anh em mới có thể nuôi sống vợ và con cái. Nhưng mà, như em trai con đã nói, nhà chúng ta đến thế hệ các con cũng chỉ có hai anh em, con có chuyện gì em trai con cũng không ngại giúp đỡ một tay, số tiền này tự nhiên sẽ không cần nữa, nếu có nó thì quá xa lạ rồi."
Hoàng Thảo Thảo nói xong, dùng ánh mắt quan sát con trai lớn một chút, phát hiện biểu cảm trên mặt ông vẫn rất bình thường không có ý muốn từ chối trong lòng không khỏi vui sướng, biểu cảm trên mặt thả lỏng, trực tiếp đem suy nghĩ của vợ chồng và con trai nhỏ nói ra.
"Nếu không thì thế này đi, cha mẹ làm chủ, vị trí tài xế kia của con sẽ nhường cho em trai con. Về phần nhà các con, tạm thời vẫn là một nhà ở riêng cùng nhau, chờ chân của con hoàn toàn khỏi thì cả nhà các con về quê. Đến lúc đó, cũng không cần con xuống ruộng kiếm tiền công, cha mẹ cam đoan sẽ cho cả gia đình bốn người ăn no, chuyện này nói ra cũng là chuyện tốt anh em đồng tâm.”
Càng nói càng đẹp đẽ, Hoàng Thảo Thảo lúc này cũng cảm thấy bản thân là người mẹ tốt nhất của cả đại đội Hồng Miên. Nhìn bà ta xem, công bằng biết bao! Con trai lớn gặp nạn, con trai út giúp đỡ, đứa con trai út không những được công việc ổn định mà việc nhà con trai lớn cũng được xử lý tốt.
An Hoa ngược lại bị lời này của Hoàng Thảo Thảo làm cho bật cười.
Những người này phải mặt dày bao nhiêu mới có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy. Hơn nữa, còn có bộ dáng mẹ là vì tốt cho con. Giờ phút này, An Hoa chỉ cảm thấy An Quốc Cường thật đáng thương.
Cơ thể An Quốc Cường hơi run rẩy, một hồi lâu mới khẽ nói: "Điều này là không thể."
"Con trai lớn…"
"Quốc Cường..."
"Anh cả..."
Ba giọng nói khác nhau cùng lúc vang lên, giống như không nghe hiểu lời An Quốc Cường nói, trực tiếp xông tới.
Lần này An Hoa không khách khí nữa, cười tủm tỉm nói: "Bà nội, bà cũng nói tất cả mọi người đều là người thân, đừng khách sáo, vì vậy cháu sẽ không khách sáo với người già mấy người nữa đâu. Trong khoảng thời gian cha cháu nằm viện, trong nhà khẳng định bận rộn công việc, cho nên mới không đến thăm cha cháu, có đúng không?”
Thấy một đứa con gái như An Hoa bỗng nhiên xen vào cuộc nói chuyện, trên mặt hai vợ chồng già nhao nhao lộ ra bộ dáng không đồng ý. Thế nhưng, nghe An Hoa nói xong, lại nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của cô, bỗng nhiên nhớ tới con trai lớn rất yêu thương đứa con gái bảo bối này. Xem ra, vẫn nên xuống tay từ đứa cháu gái mà bọn họ không thích này.
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Hoàng Thảo Thảo trở nên hòa ái dễ gần hơn.
Chỉ thấy bà ta đưa tay lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, mang theo vẻ khoa trương khóc lóc nói: "Còn không phải sao? Lúa nước đang lúc ngậm nước, ông nội và chú cháu mỗi ngày đều bận rộn ra ruộng xem nước, trong nhà cũng không ngừng nghỉ ra trông coi một chút. Hơn nữa, bởi vì tất cả chúng ta đều biết cha cháu được nằm ở bệnh viện tốt nhất của phía Nam, có sự chăm sóc của bác sĩ nên chúng ta mới không quá khẩn trương lo lắng nữa.”
Nói xong, bà ta đưa tay ném túi phân urê trên mặt đất lên bàn.
"Cháu nhìn xem, những thứ này chính là đồ tốt từ quê nhà mang tới."
An Hoa đứng ở đó, lạnh lùng nhìn bà cụ biểu diễn, chờ đến khi nhìn thấy Hoàng Thảo Thảo lấy từ túi phân urê ra khoai lang thịt trắng, lại nhìn vẻ mặt đau đớn của bà cụ thì An Hoa thật sự không thể không thừa nhận, bà cụ này thật đúng là nhân tài.
Hoàng Thảo Thảo không biết suy nghĩ của An Hoa, lấy ra mấy củ khoai lang thịt trắng to bằng nắm tay, trực tiếp đặt ở trước mặt An Quốc Cường.
"Quốc Cường, con nhìn xem, mẹ biết con thích ăn khoai lang này nhất, cố ý mang từ ở nhà tới đây để bồi bổ thân thể cho con..."
Hoàng Thảo Thảo còn muốn tiếp tục biểu hiện tâm địa của người mẹ hiền một chút, bỗng nhiên thấy được khóe môi An Hoa nhếch lên. Không biết như thế nào, trong lòng bà ta bỗng có ý suy nghĩ không được tốt hiện ra trong đầu.
Ngoài cửa, bắt đầu truyền đến từng đợt tiếng bước chân, An Hoa biết, người mà bản thân mình chờ sắp đến rồi.
Tròng mắt cô vừa chuyển, trực tiếp tiếp nhận khoai lang mà Hoàng Thảo Thảo đưa tới, thái độ khác thường, lớn tiếng nói: "Bà nội, khoai lang có thể bồi bổ thân thể sao? Cám ơn bà vì đã mang theo một túi tới đây, bồi bổ thân thể cho cha cháu..."
"Từ khi nào mà khoai lang biến thành thứ tốt có thể bồi bổ thân thể rồi!" Một tiếng to lớn từ ngoài cửa truyền vào, tiếp theo, một bóng người cao lớn cường tráng đen nhánh từ ngoài cửa đi vào, theo sau người có dáng người cao lớn cường tráng đó còn có hai người đàn ông cũng cao lớn cường tráng tương tự như thế. Sau đó, ở cửa chậm rãi được mấy người hàng xóm của tòa nhà công nhân bao quanh.
An Hoa từ trong đám người vây xem nhìn thấy Lý Đào Tử, chớp mắt cảm ơn với cô ta, kế tiếp nhìn về phía người dẫn đầu đi vào: "Đội trưởng Tôn, bà nội cháu nói, nhiều khoai lang như vậy chính là thứ tốt mà bà ấy mang từ quê tới bồi bổ thân thể cho cha cháu!"
Lời này vừa nói ra, khóe mắt người đàn ông trung niên được gọi là đội trưởng Tôn bỗng co giật, người vây xem càng ồn ào hơn.
Đầu năm nay, không cần biết là khoai lang đỏ, khoai lang trắng hay khoai lang vàng cũng không được xem là thứ tốt. Chỉ có mì trắng, mì vàng, gạo, gạo kê và các loại ngũ cốc khác mới được coi là lương thực tốt để bồi bổ cơ thể người bệnh. Thành phố phía Nam của họ, các xã ở gần sản xuất bổ khoai lang, hầu hết đều thu được từ các gia đình trồng trong đất riêng của họ, sau khi thu hoạch sẽ được sử dụng để làm bột khoai.
Bình thường người đại đội đến thăm bệnh, đều sẽ đưa chút mì gạo nhà mình cất giữ hoặc đường nâu bán ở cung tiêu xã, nếu không cũng sẽ cắt một ít rau tươi.
Chỉ là không nghĩ tới, người làm mẹ này thế mà lại đưa cho đứa con trai bị thương một túi khoai lang, coi như là thứ tốt để bổ dưỡng thân thể. Chậc chậc, đây là mẹ ruột hay là mẹ kế vậy!
An Hoa vừa nhìn liền biết bước cờ này đã đi đúng.
Cô không quan tâm gì cả, hiện tại bọn họ chỉ có thể dựa vào uy phong của lão đội trưởng để đuổi một nhà ba người này đi, chờ đến lúc cô nói chuyện trong nhà cho rõ ràng, sẽ có thể ra tay thu dọn những cực phẩm này. Dù sao thì, nếu ký ức trong đầu của cô không sai thì An Quốc Phú này đã mượn không ít tiền của nhà cô.
Lão đội trưởng tên là Tôn Khải, là đội trưởng đội vận tải của An Quốc Cường, cũng là người lúc trước dẫn An Quốc Cường đi trên con đường lái xe. Ông ấy đưa tay vỗ vỗ bả vai An Quốc Cường, tiếp theo nói với An Hoa: "Gọi là đội trưởng gì chứ, gọi là bác Tôn, bác vừa trở về từ cuộc họp liền đến thăm lão An.”
Nói xong, Tôn Khải quay đầu nhìn về phía ba người ở phía sau, ánh mắt lóe lên. Ông ấy ở đội vận tải nhiều năm như vậy, gặp qua ngưu quỷ xà thần nhiều đến không đếm xuể, làm sao có thể không biết những chuyện tồi tệ của nhà lão An.
Hiện tại, những người này lại tới cửa, khẳng định không có chuyện gì tốt.
"Cha mẹ lão An, các người tới thăm lão An sao?"
Hoàng Thảo Thảo nhìn Tôn Khải cả người khí thế dọa người bèn rụt cổ, kéo An Thiết Ngưu, bảo ông ta mở miệng.
Thế nhưng, An Thiết Ngưu vừa mới ở trước mặt An Quốc Cường và An Hoa uy nghiêm mười phần, lúc này trái lại trở thành một cái hồ lô khép miệng.
Vẫn là An Quốc Phú khôn lẻo, biết người nói chuyện trước mắt là đội trưởng đội vận tải, lập tức nịnh nọt cười nói: "Đội trưởng Tôn, chúng tôi bởi vì nghe được tin anh Cả xuất viện nên mới cố ý từ đại đội tới thăm anh ấy, không những thế chúng tôi còn mang theo quà đến nhà nữa.”
Tôn Khải biết em trai An Quốc Cường không phải là một ngọn đèn cạn dầu nên cũng không dây dưa với ông ta, trực tiếp hỏi: "Người bệnh các người cũng thăm rồi, quà cũng tặng, thời gian không còn sớm nữa, có phải nên trở về rồi hay không? Lão An vừa mới xuất viện, vết thương còn chưa lành, cũng không thể hao tâm quá mức.”
Lời này vừa nói ra, hàng xóm vẫn yên lặng vây xem đều chuyển tầm mắt về phía An Quốc Cường đang ngồi trên xe lăn, sau khi thấy sắc mặt ông trắng bệch không có một chút huyết sắc, lại nhìn những người thân sắc mặt hồng nhuận của ông, trong lòng dâng lên từng đợt sóng không thoải mái.
Nếu trụ cột nhà bọn họ gặp tai nạn xe cộ, giống như lão An bị mất chân, lại gặp phải người thân như vậy, sợ sẽ tức giận trực tiếp thăng thiên mất.
Nghĩ như vậy, bọn họ liền nhao nhao mở miệng giúp đỡ, anh một lời, tôi một câu để cho ba người này rời đi trước. Có mấy thím còn nhiệt tình trực tiếp chen vào, hảo tâm giúp đỡ dìu ông cụ cùng bà cụ đứng lên, sau đó trực tiếp kéo ra khỏi cửa.
Bị người ta mời đi ra ngoài như vậy, lại nhìn thấy nhà họ An chật ních người của đội vận tải ba người tự nhiên biết chuyện hôm nay xem như không thành nên chỉ có thể cứng ngắc nặn ra khuôn mặt tươi cười, khách sáo với Tôn Khải hai câu rồi ỉu xìu rời đi.
Thấy ba người khách xấu xa đã bị đuổi đi, Tôn Khải mới khoát tay áo với hàng xóm đang xem náo nhiệt ngoài cửa, bảo bọn họ về nhà. Tiếp theo, một người đàn ông đi tới trực tiếp đóng cửa sắt đang mở lại.
"Lão An à! Cậu thấy đấy, cậu vừa mới xảy ra chuyện, ngưu quỷ xà thần gì đó liền xuất hiện. Hôm nay, tôi đã có một cuộc họp với các lãnh đạo, mọi người đều đồng ý rằng tai nạn lần này là một tai nạn không lường trước được nên trách nhiệm cũng không đổ trên đầu của cậu. Nhưng mà, chân cậu không còn, sau này không thể tiếp tục làm tài xế nữa, cậu tính xem có nên chuyển sang một vị trí hoặc bán vị trí tài xế này không?”
An Hoa nhân lúc An Quốc Cường thương lượng với Tôn Khải, lật lại trí nhớ trong đầu, đại khái hiểu được, hiện tại vị trí tài xế chính thức, có thể bán ra năm trăm đến tám trăm đồng.
Vị trí công nhân lái xe không chỉ thu được tiền lương, phúc lợi, thực phẩm hàng hóa, mà quan trọng hơn là mỗi khi ra khỏi xe người lái xe có thể nhận được không ít phần lời từ bên ngoài. Hơn nữa bây giờ vừa hay là lúc có một nhóm học sinh trung học sắp tốt nghiệp, mọi người lúc này đều đang tranh thủ tìm công tác nên vị trí tài xế này nếu thuận lợi thậm chí có thể bán được hàng ngàn đồng.
Công việc không những ổn định, còn có triển vọng rộng mở.
Thế nhưng An Hoa trong lòng cân nhắc một chút, nói với An Quốc Cường vẫn đang suy nghĩ cách xử lý vị trí của mình ra sao: "Cha, để con nhận công việc của cha đi!"