“Kia là cô ta à?”
“Đúng vậy! Lạ ghê! Nữ tài xế đầu tiên đó, sau này sẽ lái xe vận tải lớn như chúng ta…”
“Ba hoa, tôi không tin một cô gái cao gầy như kia sẽ thật sự lái nổi xe vận tải lớn như chúng ta…”
“Cho nên tôi mới nói, đàn bà con gái học lái xe làm gì…”
Bên cạnh sân bảo dưỡng của công ty Vận Tải chính là bãi đỗ xe.
Mấy ngày nay, An Hoa đã bị tất cả công nhân viên chức công ty Vận Tải và người nhà của họ vây xem. Cũng may cô lớn lên ở khu tập thể công nhân. Hầu như tất cả người trong công ty Vận Tải đều nhận ra cô, và họ cũng quen cha cô là An Quốc Cường và mẹ cô Hoàng Hiểu Mai.
Sau khi mọi người quen và chấp nhận sự thật cô sẽ nối nghiệp An Quốc Cường, tương lai sẽ trở thành nữ tài xế trong đoàn xe vận tải, rất nhiều người đã không còn nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn gấu trúc nữa.
Còn về lén bàn tán, thì An Hoa không quản được.
Cố tình hôm nay anh em tài xế công ty Vận Tải số Hai đến thành phố Nam Hoa giao hàng hóa. Sau khi giao hàng hóa xong, đã ngừng xe tại bãi đỗ xe công ty bọn họ nghỉ ngơi.
Bây giờ mấy tài xế lái xe vận tải đang ngồi chồm hổm trong góc, dùng ánh mắt tò mò nhìn cô còn luôn miệng bán tán với giọng nói rất to, khu bảo dưỡng lại trống trải, hầu như là mọi người đều nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.
Hôm nay nhân viên đội bảo trì đều có mặt đầy đủ, hơn nữa còn có cả đội trưởng Kỷ Hoành Sơn, tổng cộng có tám người. Bây giờ mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về mấy nam tài xế đang nói xấu cô.
Không cần nghĩ cũng biết suy nghĩ của họ, chẳng phải là vì cảm thấy cô không phải đàn ông mà lại chạy đến đội vận tải làm việc là một việc rất kỳ lạ sao?
Còn bên đây, An Hoa đang theo sát làm trợ thủ cho Kỷ Hoành Sơn, vừa nghe ông ta hướng dẫn lấy dụng cụ, bật đèn pin, vừa học cách sửa chữa động cơ xe vận tải.
Cả đoàn xe vận tải có tổng cộng hai mươi lăm chiếc xe vận tải lớn, trong đó ngoại trừ năm chiếc kiểu mới sử dụng nhiên liệu dầu diesel, còn lại đều là kiểu cũ dùng nhiên liệu than đá. Loại động cơ sử dụng nhiên liệu than đá, bởi vì nhiên liệu không đủ để đốt nên động cơ sẽ thường xuyên gặp phải vấn đề không đủ động lực.
Nói đơn giản chính là trong quá trình xe vận tải di chuyển, thường hay gặp vấn đề vì không đủ động lực mà xảy ra tình trạng trượt xe, hoặc là tắt máy.
Mà một tài xế ưu tú nhất định phải nhanh chóng giải quyết được trục trặc của động cơ để xe có thể tiếp tục lên đường.
Nghe Kỷ Hoành Sơn giảng giải rất nhanh, An Hoa không rảnh quan tâm mấy nam tài xế lắm mồm kia. Cô cố hết sức nhớ kỹ những điều quan trọng và trình tự các bước bảo trì xe. Những kỹ thuật này, vào thời khắc quan trọng, có thể nói là kiến thức cứu mạng.
“Em không cảm thấy đám người đó rất ồn sao?”
An Hoa đang cố gắng ghi nhớ, đột nhiên nghe thấy Kỷ Hoành Sơn nói. Cô ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ chờ hóng chuyện vui trong mắt Kỷ Hoành Sơn, An Hoa không nhịn được mà lại trợn mắt.
Ở đội bảo trì mấy ngày, cô đã biết Kỷ Hoành Sơn là người độc miệng ham vui đến cỡ nào rồi.
Tuy vị đội trưởng Kỷ này không xem thường một cô gái đến học lái xe, học sửa xe như cô. Nhưng cũng thường hay chọc ghẹo cô đôi câu. Giống như hôm nay, dường như đang muốn ép tất cả những bất mãn tích tụ sâu trong xương tủy của cô ra ngoài vậy.
Thấy động cơ đã được con ốc cuối cùng vặn chặt lại, An Hoa đập “bốp” một cái, gấp cuốn sổ nhỏ đang đeo trên cổ lại. Bỏ lại một câu “nhìn em này”, tiếp theo nâng lọng che xe lên rồi chui ra ngoài, nói thật to với đám nam tài xế đang ngồi ở góc chỉ chỉ trỏ trỏ kia: “Mấy đồng chí phía trước, mấy người cứ ngồi đó nhìn suốt, có phải là thấy chúng tôi bận rộn quá nên muốn đến giúp không!”
An Hoa hét to về bên kia, sau đó không chờ bọn họ đáp lời đã nhanh chóng nhẹ nhàng xách hai cái lốp xe to nặng đã thay xong trên mặt đất lên, mỗi tay một cái, ném mạnh về phía đó, vừa ném vừa nói: “Vậy phiền các đồng chí giúp mang cái lốp xe này đến kho phế phẩm bên cạnh…”
Một cái lốp xe vận tải nặng hơn năm mươi ký nện từ trên cao xuống làm đám nam tài xế không rảnh tám chuyện nữa, hốt hoảng tản ra khắp nơi.
“Ha ha ha…” An Hoa nhìn thấy bọn họ hoảng sợ chạy tán loạn giống như gà con thì chống nạnh cười phát lên. Quả nhiên câu nói một anh khỏe chấp mười anh khôn của người xưa là vô cùng có lý. Nếu như An Hoa đi theo lý luận với bọn họ sợ rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn mạnh tay ném đồ dọa bọn họ lại càng sảng khoái hơn.
Động tác này của An Hoa đã nhanh chóng làm mấy công nhân bảo hành đang sửa xe bên cạnh cũng cười to ha hả.
Bọn họ vừa cười vừa nói: “Tiểu Hoa, chiêu thức kia của cô chưa đạt tiêu chuẩn đâu nha!”
Chẳng phải sao, bị lốp xe nặng như vậy nện xuống, không đập chết người cũng đủ dọa sợ chết người rồi.
An Hoa vỗ bao tay đen nhánh trên tay mình lắc đầu, tỏ vẻ mình là cao thủ: “Anh Lâm, vậy anh chẳng hiểu rồi. Mấy đồng chí kia là tài xế lão làng! Vừa rồi anh không nghe thấy bọn họ nói sao? Bọn họ chính là cao thủ lái xe mười mấy năm, tôi chỉ là một con nhãi vắt mũi chưa sạch, có học tập cũng chẳng theo kịp bọn họ. Không nói lại đâu, với cả nhìn cơ thể cao gầy này của tôi, đến buồng lái xe tải cũng không leo lên nổi, ôi ôi ôi…”
An Hoa càng nói càng hăng, bắt đầu giả vờ yếu đuối.
Cuối cùng vẫn là nhóm công nhân trong đội bảo trì đã ở cùng với cô vài ngày đồng loạt trưng ra dáng vẻ ê răng. Phải biết rằng lần đầu khi họ nhìn thấy An Hoa, thật ra trong lòng cũng cảm thấy hơi coi thường cô.
Không quan tâm cô thông minh hay không thông minh, có học sửa xe được hay không. Nhưng mà tay nghề sửa xe cần lấy công lấy sức làm nền móng. Nhất là nơi bảo dưỡng như bọn họ, tất cả đều là xe vận tải và xe khách. Có điều đến khi bọn họ tận mắt nhìn thấy một mình An Hoa nhẹ nhàng xách hai cái lốp xe lên, chút thái độ xem thường trong lòng đã tan thành mây khói.
Thỉnh thoảng họ còn cảm thấy tự ti. Tốt xấu gì mình cũng ăn cơm lâu hơn An Hoa mười mấy năm. Kết quả sức mình còn chẳng bằng một nửa người ta. Cũng bởi vì nguyên nhân này, mọi người đều vô cùng bội phục An Hoa, không hề coi cô như một cô gái nhỏ bình thường, mà thật lòng xem cô là một phần của đội bảo trì.
Mấy tài xế này bị An Hoa dọa cho khiếp sợ, lại thấy tất cả người trong đội bảo trì giễu cợt bọn họ. Không nhịn được mà siết chặt nắm tay, nhích lại gần phía An Hoa.
Kỷ Hoành Sơn thấy vậy thì làm ra vẻ, thét to: “Ồn cái gì? Bây giờ đang trong giờ làm việc, nhanh đi làm việc đi.” Sau đó cười tủm tỉm nói với mấy tài xế đứng ở đằng trước, nói: “Đúng không, các vị đồng chí. Trong giờ làm việc phải chú tâm làm việc, có vài người không ngậm được miệng, đúng là kỳ cục…”
“Ông…”
Đứng đằng trước là một tài xế có dáng người cường tráng nhất, nghe thấy Kỷ Hoành Sơn chỉ cây dâu mắng cây hòe như thế, sắc mặt đỏ lên. Chỉ đến khi nhìn thấy mấy nhân viên bảo dưỡng bỏ việc trên tay xuống, xách cờ lê đứng dậy, cuối cùng mới nhớ ra mình đang đứng trên địa bàn nhà người ta.
“Hừ, công ty Vận Tải số Một đúng là giỏi lắm…”
Bỏ lại một câu không đau không ngứa, đám người này mặt mày ủ dột chạy đến bãi đỗ xe bên cạnh. Nhanh chóng leo lên xe nhà mình, không thèm ăn cơm trưa mà lập tức đi ngay.
“Ha, toàn đàn ông thôi mà sao…” Nhìn mấy người này ũ dột mặt mày xám xịt chạy đi, Lâm Trụ Tử nhịn không được mắng một tiếng. Ngày đầu tiên An Hoa vừa tới đội bảo trì học tập chính anh ta dẫn dắt. Sau một ngày ở chung, anh ta cảm thấy An Hoa không phải là một người chẳng hề có chút năng lực nào.
Thế như đám tài xế chạy từ trời nam đất bắc nào đó đến đây, trên mặt tỏ vẻ ta đây kiến thức rộng, ngồi đó mà xì xào bàn tán. Hừ, Chủ Tịch cũng đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Có luật nào quy định phụ nữ không được học lái xe đâu? Có luật nào quy định phụ nữ không được lái xe vận tải lớn chứ?
Lâm Trụ Tử không quen nhìn sắc mặt đám người này. Có bản lĩnh thì đứng thẳng dậy nói ngay trước mặt đây này.
Kỷ Hoành Sơn thấy Lâm Trụ Tử tức giận bất bình, cười nói: “Sao nào, cậu thật sự muốn đứng dậy đánh một trận à…”
An Hoa cắt ngang lời Lâm Trụ Tử định nói, lên tiếng: “Đám đó nhát gan, cũng không ngoan ngoãn đứng yên chờ bị đánh. Đừng nói bọn họ, đội trưởng, vừa rồi thầy nói về các vấn đề của động cơ, còn phương pháp nào có thể tránh được không?”
Kỷ Hoành Sơn biết cô hỏi đến những trục trặc mà các xe trong đội vận tải thường gặp phải, lắc đầu: “Hiện nay đất nước chúng ta mới vừa khai thác mảng động cơ kiểu mới và xe vận tải. Có lẽ một hai năm tới, chúng ta còn phải dựa vào số xe thể thao đa dụng cổ lỗ sỉ này.”
Kỷ Hoành Sơn cũng không nói hết, cháu trai lớn Kỷ Minh Thành của ông ta đang làm ở nhà máy sản xuất ô tô của tỉnh, tham gia vào dự án sáng tạo Ô tô do bộ Giao Thông Vận Tải dẫn đầu. Nếu dự án này thuận lợi, thì mọi người tin qua vài năm nữa, bọn họ sẽ được lái thêm nhiều xe vận tải tiên tiến và tiện lợi.
Sau khi An Hoa nghe xong, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa trông đợi.
Trải qua mấy ngày học tập ở đội bảo trì, cô đã học được rất nhiều kiến thức mà trước kia không được học. Trong đó, có một điều càng làm An Hoa ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả tròng mắt ra.
Nó chẳng phải điều gì mới lạ, mà là thời đại này, không ngờ cách khởi động xe vận tải không như ở đời sau. Ở hiện đại, nguyên lý khởi động ô tô là sử dụng chìa khóa xe để đánh lửa, vận chuyển nhiên liệu trong xe để làm nóng động cơ, từ đó sinh ra động lực. Mà thời đại này, cách khởi động của xe vận tải giống như khởi động máy kéo, khởi động bằng cách sử dụng bộ đánh lửa quay tay.
Cho nên có nhiều lúc, nếu sức tài xế không đủ mạnh sẽ không thể nào đáp ứng được yêu cầu về thể lực cần để khởi động xe vận tải. Huống chi nếu gặp tiết trời rét lạnh, khởi động xe còn tốn nhiều thể lực hơn.
Mà tất cả những điều này chính là nguyên nhân làm lúc trước An Hoa không được mọi người coi trọng.
Dù sao, đàn ông sức yếu cũng chẳng đủ sức khởi động xe vận tải càng đừng nói là một cô gái bình thường. Cũng may, vấn đề này không hề hấn gì với một người có sức mạnh “quái vật” như An Hoa, nhẹ như tờ giấy.
Chờ chuông tan làm vang lên, An Hoa cởi bao tay đeo trên tay xuống, chào hỏi với người trong đội bảo trì một tiếng, chuẩn bị tan làm.
Công ty Vận Tải có căn tin cho công nhân viên chức, phần lớn những công nhân viên chức chưa lập gia đình hoặc nhà xa đều đến căn tin ăn cơm vào buổi trưa. Có điều nhà An Hoa ở gần, nên ba bữa trong ngày cô đều về nhà mình ăn cơm.
Vừa ra khỏi khu bảo dưỡng, cô đã gặp chị Kim đi ra từ văn phòng.
Chị Kim nhìn thấy cô, giơ tay vẫy cô.
An Hoa biết chị Kim là người đáng tin cậy, chắc chắn là chuyện cần tìm nên cô nhanh chóng đi lên.
“Tiểu Hoa, em đã nghe nói gì chưa?”
An Hoa: “Nghe nói cái gì vậy? Chị Kim, sáng nay em bận học bảo dưỡng động cơ, không nghe chuyện gì mới cả!”
Chị Kim bày ra vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Không phải hôm nay người công ty số Hai đến đây sao? Trong đám người họ có người để lộ tin tức, tỉnh mở lớp lái xe, sắp chiêu sinh rồi!”
Công ty số Hai chính là công ty Vận Tải số Hai, mấy tài xế buổi sáng bị cô dọa chạy mất dép chính là người của công ty số Hai. An Hoa chỉ nghe thấy mấy người đó bàn tán về mình, không nghe thấy tin tức gì. Có điều, mở lớp lái xe, chẳng lẽ là điều cô đang nghĩ sao?