Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, An Hoa ở trong phòng nhỏ nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, biết mình phải dậy rồi.

Cả khu tập thể công nhân tổng cộng chỉ có ba tầng, mỗi một tầng có mười đơn vị, hiện tại nhà nhà đang bày bàn gỗ mà bình thường dùng ở trong phòng bếp ra ngoài cửa, bởi vì bên trái phía dưới cầu thang của hai bên tòa nhà có một phòng đun nước nên mọi nhà giặt quần áo, đánh răng rửa mặt thậm chí phơi quần áo đều ở trong phòng đun nước.

Còn cầu thang bên phải là xây nhà vệ sinh công cộng cho cư dân cả tầng.

Sau khi An Hoa xuyên không, ngoài việc không quen ăn mặc ra, điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là dùng phòng đun nước và nhà vệ sinh công cộng.

Mấy ngày nay cô không cần dậy sớm đi học, ngược lại tránh được giờ cao điểm nhà vệ sinh công cộng. Hôm nay cô phải đến đội vận tải để xử lý thủ tục nhận việc, nên chỉ có thể kiên trì chen với mọi người.

“Này, Tiểu Hoa, sao dậy sớm vậy? Phải đi học à?”

Cả khu tập thể công nhân đều rõ chuyện An Hoa xin nghỉ ở trường để chăm sóc gia đình.

An Hoa khẽ cười lắc đầu, bàn chải đánh răng trong tay nhanh chóng động đậy. Đây là lần đầu cô nói chuyện với người khác với cái miệng đầy kem đánh răng, cô luôn cảm thấy kỳ kỳ chỗ nào đó.

Cũng may, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô lập tức nhanh chân chạy vào trong nhà.

Ở cửa, Hoàng Hiểu Mai đã dậy đang nấu mỳ trên bếp.

“Tiểu Hoa, vào trong đợi đi, mì xong ngay đây.”

An Hoa gật đầu, vừa vào cô phát hiện An Quốc Cường cũng đã dậy. Ông đang chống nạng đi ra từ trong phòng nhưng An Hoa không đến đỡ ông bởi vì cô biết người cha này tuy đã cụt nửa chân, nhưng có thể dựa vào nạng tự mình đi được, càng sớm chấp nhận thực tế thì càng dễ thích nghi cuộc sống sau này.

Cô làm như không nhìn thấy sự vất vả của An Quốc Cường, chỉ tươi cười nói chào buổi sáng với An Quốc Cường rồi vào phòng mình chuẩn bị thoa kem mặt.

An Quốc Cường và Hoàng Hiểu Mai rất yêu thương đứa con gái này, bàn trang điểm được khảm mặt kính lớn là đồ hiếm thấy ở cả khu tập thể công nhân thế nhưng An Hoa lại có một cái.

Mà trên bàn trang điểm bày một lọ butterfly cream, một lọ ngao dầu, một lọ dầu quế dưỡng tóc, thậm chí An Hoa còn nhìn thấy một thỏi son có vỏ ngoài màu đen.

Đúng vậy, là son môi! Ở thời đại vật tư không phong phú này, cô lại còn có một thỏi son màu đỏ, đây là đồ mà đầu năm nay An Quốc Cường lái xe từ Phương Nam mang về, cô và mẹ cô mỗi người một thỏi. Nhờ vào một số đồ trên bàn trang điểm, hơn nữa quần áo cũng đầy trong tủ, khiến An Hoa cảm nhận được sâu sắc tình cảm của vợ chồng nhà họ An với An Hoa.

Nếu cô đã là An Hoa, vậy cô sẽ tiếp nhận phần tình cảm này đồng thời cũng muốn báo đáp tình cảm cho đôi vợ chồng bình thường lương thiện này.

“Chị, chị, ăn mì thôi!”

Động tác thoa mặt của An Hoa dừng lại, sau đó quay đầu thì nhìn thấy dưới rèm cửa buông xuống có một bàn chân mập mạp đi dép nhựa đỏ. Nhìn từ góc độ này, An Hoa còn có thể thấy những ngón chân nhỏ tròn kia đang động tới động lui.

Không biết nhóc tì An Ngọc đã dậy từ khi nào, chạy đến cửa gọi cô ăn sáng.

Mặc dù Tiểu An Ngọc mới ba tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, hoàn toàn nhớ lời dặn dò của mẹ không thể tùy tiện chạy vào phòng của chị. Lúc này, cậu ngoan ngoãn đứng bên ngoài rèm cửa chỉ để che gọi chị, cũng không xông thẳng vào.

Nhóc tì hiểu chuyện như vậy, sao An Hoa không thích được chứ!

Cả nhà quây quần bên nhau, sau khi ăn sáng xong An Hoa hùng dũng oai phong đeo túi xách nhỏ của mình đến đội vận tải báo danh!

Hôm nay là ngày đi làm, có hai điều phối viên phụ trách sắp xếp xe ngồi trong văn phòng đội vận tải và hai kế toán chị Kim, chị Ngô.

Những người này đều ở đội vận tải mấy năm rồi, nên cũng đều biết An Hoa. Họ vừa nhìn thấy cô, ngoài chị Kim cuối tuần đến tăng ca ra thì không ai biết cô đến làm gì.

Trong lòng An Hoa cảm thán trình độ giữ bí mật của đội trưởng Tôn, làm đội trưởng ở đội vận tải thật sự có tài mà không phát huy được.

Nhân tài đội trưởng Tôn đi vào thì nhìn thấy An Hoa đang bị chị Ngô mang bầu lôi kéo, bảo cô ăn bánh ngọt mà mình mang đến.

An Hoa không muốn tranh giành đồ ăn với phụ nữ mang thai, đang không biết nên từ chối ý tốt của chị Ngô thế nào. Bây giờ vừa nhìn thấy đội trưởng Tôn vào, cô khéo léo thoát khỏi tay chị Tôn, chạy thẳng đến trước mặt đội trưởng Tôn, lớn tiếng hô: “Chào buổi sáng đội trưởng!”

Lỗ tai Tôn Hải run rẩy bởi giọng nói vang dội của cô, sau đó khóe mắt co rút: “Cô gái, sáng sớm tinh thần rất tốt nha!”

Ý bảo An Hoa đi theo, Tôn Hải dẫn An Hoa rời khỏi văn phòng đội vận tải, đi đến tòa nhà nhỏ bên cạnh.

Trong khu vực này, tòa nhà làm việc tầng hai ngoài đội vận tải xe vận tải ra, bên cạnh chính là đội xe buýt, cũng là tòa nhà mới nhất và là tòa nhà làm việc của công ty Vận Tải số một bọn họ.

Chờ sau khi hoàn tất thủ tục nhận việc từ bộ phận nhân sự của công ty Vận tải, cuối cùng An Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Này, cháu còn có lúc lo lắng à!” Chứng kiến mấy ngày này An Hoa làm việc, Tôn Hải đã mở mang tầm mắt với cô gái trước mặt này.

An Hoa cười hì hì hai tiếng, ôm hai bộ đồng phục đội vận tải màu xanh xám nhận được từ bộ phận hậu cần rồi cười tủm tỉm nói: “Kế hoạch tốt đến đâu cũng không kịp thay đổi! Đội trưởng nói xem, toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối vẫn đều là dựa vào sự giúp đỡ của bác, nếu không một cô gái như cháu đâu thể làm được việc lớn như vậy.”

Tôn Hải bị điệu cười của An Hoa làm cho sởn gai ốc: “Bác Tôn của cháu là một người kém văn hóa, nên đừng đội mũ cao cho bác, chuyện quê nhà cha cháu không có vấn đề gì chứ!”

Biết Tôn Hải hỏi chuyện An Quốc Phú chạy khắp nơi kết thân muốn cướp vị trí của An Quốc Cường, An Hoa lạnh lùng cười: “Bác Tôn yên tâm, lần này cứ để nhóm người nhà ông An chờ gieo gió gặt bão là được rồi!”

Hai người trên đường trở về đúng lúc chạm mặt đội trưởng Vương Thủy Khẩu của đội xe buýt.

Vương Thủy Khẩu cầm tăm xỉa răng, đang hồi tưởng lại bữa phở bò thơm phức ở tiệm cơm quốc doanh sáng nay. Kết quả vừa vào thì nhìn thấy Tôn Hải - người cạnh tranh vị trí quản lý công ty Vận Tải với ông ta, lập tức trở mặt, liều lĩnh nói: “Ông Tôn, không phải tôi đã nói với ông rồi sao? Đừng ỷ vào mình là đội trưởng đoàn xe mà tùy tiện dẫn người ngoài vào, ông không biết công ty Vận Tải chúng ta là đơn vị trọng điểm liên quan đến dân sinh sao?”

An Hoa nhìn Vương Thủy Khẩu ưỡn cái bụng to, dáng vẻ lãnh đạo Tôn Hải, trong lòng cô không nhịn được châm biếm bụng ông ta to như vậy, có thể thắt được dây an toàn không? Lúc lái xe sẽ không bị kẹt vào tay lái chứ?

Tôn Hải tự nhận là người kém văn hóa nhưng cũng chướng mắt gã mập mạp họ Vương này, ông ấy xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay dài to khỏe được rèn luyện quanh năm giao hàng và dỡ hàng ở bên ngoài: “Ông Vương, ông đây là chưa tỉnh ngủ à! Mắt nào của ông nhìn thấy người ngoài?”

Lúc này Vương Thủy Khẩu mới cẩn thận nhìn An Hoa một cái: “Đội xe vận tải của ông lại tuyển công nhân từ khi nào thế?”

Kỳ thi tuyển dụng hàng năm của công ty Vận Tải được tổ chức vào mùa hè khi học sinh trung học và học sinh cấp ba tốt nghiệp. Lúc này, cách thời gian tuyển công nhân vẫn còn khoảng một tháng nữa.

Tôn Hải lườm ông ta một cái: “Đây là công nhân mới đến đảm nhận vị trí của ông An!”

Sau khi Tôn Hải bỏ lại câu này, cũng không kiên nhẫn nói nhiều với ông Vương phế vật này nữa mà trực tiếp ra hiệu cho An Hoa về đội với mình.

Đội trưởng Vương nhìn An Hoa kéo bím tóc sau đầu, nghi ngờ: “Vị trí đó của ông An, không phải là cho em trai ông ta sao?”

An Hoa đi theo Tôn Hải, trong lòng cũng biết đội trưởng Vương bên cạnh này có mối quan hệ bất thường với chú hai tốt và anh họ tốt của cô.

Nếu không phải cô thông minh, sớm nhờ đội trưởng Tôn giúp đỡ nói chuyện với quản lý công ty Vận Tải. Thêm vào đó, lần này An Quốc Cường xảy ra tai nạn chủ yếu là do xe vận tải trục trặc, giấy thông báo nhận việc trong tay cô khó mà được phê duyệt.

Suy cho cùng, mặc dù chiều cao của cô chỉ có 175 cm cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cô lái xe vận tải lớn, nhưng khoảng thời gian này bởi vì công nghệ sản xuất xe, có rất nhiều người cảm thấy việc lái xe này không liên quan nhiều đến phụ nữ. Nhất là cô muốn lái xe vận tải lớn chứ không phải là xe máy kéo, điều đó thật sự càng khiến người ta khó tin hơn.

Đương nhiên, dù cô thuận lợi nhận việc, nhưng điều tiếp theo để có thể trở thành tài xế xe vận tải chính thức thì cô còn phải đi một chặng đường dài nữa.

Bên kia, nhà ông An của đại đội Hồng Miên cũng đã dậy từ sáng sớm, chuẩn bị chuyện buổi trưa mời người trong làng ăn tiệc.

Phong tục bên họ là nhà ai mời cả làng ăn tiệc, trên cơ bản không phải người gây thù chuốc oán thì đều phải đến cửa chúc mừng. Đương nhiên, giống như An Quốc Phú, nếu mỗi hộ gia đình không được thông báo thì sẽ khó xác định số người.

Hai vợ chồng nhà ông An tính toán, cứ làm thịt hết năm con gà trong nhà và ba con gà mua của hàng xóm, lại tráng hơn ba mươi quả trứng gà còn lại, đến ba miếng thịt ba rọi giấu kỹ trong nhà cũng lấy ra, nếu vẫn không đủ ăn thì thêm ít rau xanh là được.

Đương nhiên, An Quốc Phú rất bất mãn với bữa tiệc giản dị như vậy. Phải biết rằng, ông ta là tài xế xe vận tải duy nhất trong tương lai của đại đội Hồng Miên.

Đợi sau khi ông ta làm tài xế thì có thể chạy khắp nơi và mua rất nhiều thứ tốt yêu thích. Đến lúc đó, ai mà không cầu xin ông ta giúp đỡ chứ?

Thật vất vả mới đợi được đến giữa trưa tan ca, rất nhiều nhà của đại đội Hồng Miên đều chạy về nhà ông An. Qua một đêm, mọi người đều biết chuyện tốt của An Quốc Phú cho nên vừa vào đã khen hết nấc, khiến An Quốc Phú hồng hào cả mặt.

Nào là khen ông ta rất tài hoa, khen ông ta giỏi, khen ông ta là người có tiền đồ. Tóm lại, những lời hay gì đều bắn ra hết, dù sao cũng không cần tiền.

Lúc đầu, An Quốc Phú còn làm bộ làm tịch, vừa nhận lời khen ngợi của người trong làng, vừa ngoài miệng khiêm tốn mấy câu đâu có đâu có. Đợi sau khi uống hai ngụm rượu, ông ta hoàn toàn đã được thả ra. Mỗi một bàn đều đi một lượt, vừa đi vừa khoe khoang: “Tôi nói rồi tôi mới là trụ cột của nhà ông An, mọi người xem, anh cả đó của tôi thật không may mắn mà. Một tài xế tốt thế mà lại cụt chân…”

Bên này An Quốc Phú khoe khoang mình và hạ thấp An Quốc Cường, bên kia Hoàng Thảo Thảo đã cười đến mức sắp không thấy mắt đâu, cả đời này bà ta chưa từng vẻ vang như vậy, nhìn đám quỷ chết đói liều mạng gắp thịt gà nhà mình, mặc dù đau nhưng nghe những lời tốt đẹp mà cả đời chưa từng nghe kia, Hoàng Thảo Thảo cảm thấy mình đã bước lên đỉnh cao của đời người.

Những nữ trạng nguyên thời xưa, sợ là cũng không có huy hoàng như bà ta.

Lúc nhà ông An náo nhiệt, đại đội bộ nhận được một cuộc điện thoại gọi đến từ thanh phố Nam Hoa.

Sau khi kết nối điện thoại và nghe được lời nói ở đầu dây bên kia, đội trưởng An Bình không khỏi giật giật khóe miệng.

“Đội trưởng An, đội trưởng An, mau tìm cha tôi đến nghe điện thoại đi!”

Người nói ở đầu dây bên kia chính là An Kim – con trai An Quốc Phú.

Sáng nay, lúc anh ta dỡ hàng ở nhà máy thì nghe thấy tài xế giao hàng đang nói chuyện.

Bởi vì bác cả nhà mình là tài xế xe vận tải nên ước mơ từ nhỏ của An Kim là được giống với bác cả, trở thành một tài xế xe vận tải. Nhưng đáng tiếc, anh ta không phải là con trai của bác cả nên không nhận được ca làm của ông. Cuối cùng dựa vào sự nịnh hót của mình với bác cả, còn có danh tiếng cháu đích tôn nhà ông An, cuối cùng anh ta đã nhờ bác cả giúp đỡ làm trung gian giới thiệu, tìm được một công việc chính thức.

Nhưng công việc này lại là công nhân bốc xếp trong nhà kho của nhà máy dệt.

Loại công việc cực khổ hôi hám cả ngày này không phù hợp với thân phận An Kim của anh ta chút nào.

Khi nghe thấy bác cả nhà mình bị tai nạn xe, anh ta đã lập tức gọi điện về đại đội Hồng Miên, giục cha mình tới xem bác cả đã chết chưa. Nếu đã chết, vậy thì nhà anh ta có thể lấy được vị trí tài xế kia của bác cả rồi.

Kết quả, bác cả này cao số, lúc còn trẻ cũng không chết đói, bây giờ bị tai nạn xe lớn như vậy mà cũng không chết.

Sau khi An Kim biết chuyện này, anh ta đã xé rách quần áo của mình để trút giận.

May mà anh ta là một thiên tài, tìm mọi cách lên chỗ đội trưởng Vương của đội xe buýt. Có sự giúp đỡ của đội trưởng Vương, thêm vào đó tặng lễ nặng như vậy, anh ta tin nhà mình chắc chắn sẽ lấy được vị trí kia của bác cả. Đợi sau khi phía cha anh ta lấy được giấy thông báo nhận việc, anh ta có thể bảo cha mình đổi vị trí với anh ta. Dù sao khi cha anh ta già đi thì vị trí này cũng là của anh ta, nếu nó ở trong tay anh ta sớm hơn, anh ta còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn về nhà.

Phải biết rằng, anh ta làm công nhân bốc xếp ở nhà máy dệt vô cùng vất vả. Cũng may anh ta còn có mối quan hệ với tài xế xe tải thường đến giao hàng, biết nhiều bí mật khi làm tài xế. Trong đó, chuyện mỗi lần tài xế lái xe ra ngoài thì có thể kiếm được khoản thu nhập thêm càng khiến anh ta thích hơn.

Nhưng sáng nay, anh ta lại nghe được một tin không thể tưởng tượng nổi.

Sao phụ nữ có thể lái xe vận tải lớn được?

Khuôn mặt luôn thật thà của An Kim sau khi nghe được cuộc nói chuyện của tài xế lập tức sụp đổ, anh ta không tin, rõ ràng đã nắm chắc mọi thứ, bên đội trưởng Vương cũng đã nhận tiền quà và hứa rồi, kết quả lại khiến anh ta khó có thể chấp nhận được.

Đợi sau khi tan làm, anh ta không thèm ăn cơm, mà lập tức gọi điện cho đại đội, kết quả lại nghe được lời chúc mừng của An Bình.

Chờ đến khi An Quốc Phú bị loa của đại đội gọi đến nhận điện thoại từ bữa tiệc náo nhiệt, các dân làng đang ăn tiệc còn chờ mong có phải nhà ông An lại có chuyện vui gì không.

Kết quả, chờ chưa được bao lâu, lúc An Quốc Phú ra ngoài theo chiều dọc bây giờ lại bị mấy cán bộ của đại đội khiêng ngang vào.

Nhà ông An, rối loạn hết cả lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK