… … …
“Dạ, được, thím hai.”
An Hoa hoàn toàn không khách sáo vươn đũa ra, coi như mấy lời giả bộ phép tắc của Hồ Ái Đệ là thật. Vừa bắt đầu ăn cơm, lập tức vung đũa, vèo vèo vài lần, mau chóng gắp quả trứng gà, miếng thịt muối phơi khô, cá mặn mà mình nhắm trúng vào trong bát của mình.
Hành động không khách sáo như vậy của cô khiến cho Hoàng Thảo Thảo đùng một tiếng ném đôi đũa trong tay xuống bàn cơm, tiếp đó trừng mắt chuẩn bị bắt đầu chửi.
Nhưng động tĩnh của bà ta lớn như vậy, An Thiết Ngưu lập tức không hài lòng nhìn chằm chằm bà ta.
Mấy lời khi nãy Hồ Ái Đệ nói, khiến cho trong lòng An Thiết Ngưu có chút không yên tâm. Người trong nhà đều không biết con trai nhỏ Quốc Phú này mang hai trăm đồng đến thành phố Nam Hoa làm cái gì, chỉ biết cháu nội cả gọi điện về nhà nói đã tìm được phương pháp rồi, nói Quốc Phú mang tiền tới đó, đưa một ít tiền trà bánh cho lãnh đạo công ty vận tải.
Theo lý thì Quốc Cường bên đó không có mối quan hệ nào để giúp đỡ nên chuyện này dựa vào năng lực của cháu nội cả An Kim, chắc chắn là có thể thành công. Chỉ là bây giờ con nhỏ An Hoa này lại chạy đến đây đòi nợ, hai sự kiện bắt gặp cùng một lúc nhìn như thế nào thì cũng cảm thấy kì lạ.
Nhưng mà, người con dâu đảm đang Hồ Ái Đệ này nói cũng có hơi đúng. Trước khi còn chưa xác định được chức vụ đến tay, vẫn là nên mắt nhắm mắt mở với con nhỏ này thì tốt hơn.
Hai người An Ngân, An Đồng không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy nhỏ An Hoa vậy mà dám vươn đũa gắp thịt thì lần lượt bắt chước theo, vươn đũa ra, gắp miếng thịt lấp lánh dầu.
Lại là một tiếng “đùng”, lần này Hoàng Thảo Thảo không hề kiêng nể nữa, trực tiếp dùng đầu đũa như chớp đánh vào mu bàn tay đang cầm đũa của An Ngân và An Đồng.
Mu bàn tay nhanh chóng trở nên sưng đỏ, tiếng kêu lập tức vang lên.
Một bữa cơm bình thường cứ như vậy trong âm thanh gà bay chó chạy mà kết thúc.
An Hoa vui mừng vì bản thân mình thông minh, sớm đã gắp những món mình muốn ăn vào trong bát rồi, không cần phải lại xem sắc mặt của Hoàng Thảo Thảo, còn về chuyện hai chị em An Ngân, An Đồng vừa nãy trưng ra vẻ mặt tỵ nạnh với cô, An Hoa cũng lười để ý đến người ta dạy con.
Sau khi ăn cơm xong, An Hoa vỗ vỗ mông, lại khoa trương âm lượng có vẻ bí mật nhưng thực chất mọi người đều có thể nghe thấy mà dặn dò: “Thím hai, chuyện trong nhà hồi sáng cháu nói, thím nhớ là nhất định không được nói ra ngoài. Nếu không, chức vị đó của cha cháu sẽ không bán được với giá tốt nữa.”
An Hoa vừa đi, người của nhà họ An đều nhìn về phía Hồ Ái Đệ.
“Vợ thằng hai, chuyện gì mà không thể nói ra ngoài?”
Hồ Ái Đệ vừa muốn mở miệng, thấy hai đứa con gái cũng nhìn qua đây, hai mắt trừng lại: “Còn không mau dọn bàn rửa chén đi.”
Nói xong, lại lần nữa kéo hai ông bà đến trong sân.
“Khi nãy nói không kịp, chưa nói xong. Con nhỏ An Hoa nói nhà nó chuẩn bị đợi An Hoa trở về, lập tức đem chức vụ tài xế đi bán. Nhưng mà, bây giờ cũng không biết Quốc Phú và Kim Tử ở bên đó rốt cuộc đã giải quyết xong chuyện hay chưa. Cha, hay là bây giờ cha đến đại đội đi, mượn điện thoại của đại đội trưởng gọi cho nhà máy dệt tìm Tử Kim hỏi cho rõ mọi chuyện. Nếu bọn họ bên đó không được, chúng ta lập tức tìm cách cứu chữa.”
Ba người thì thầm thương lượng, có chút không hiểu vì sao An Quốc Cường lại dặn dò An Hoa đến đây rồi tiết lộ tin tức.
Còn bên này, An Hoa chầm chậm rời khỏi nhà họ An, đang nhìn những ngôi nhà không cùng kiểu cách trong thôn. Từ ngoài quan sát mấy ngôi nhà này, thì có thể hiểu được đại khái tình hình kinh tế của đại đội Hồng Miên.
Mặc dù ở đây không phải mỗi nhà mỗi hộ đều ở nhà mái ngói nhưng mà hộ người kém nhất, nhà ở cũng là nửa gạch ngói nửa nhà lá. Cho nên, An Hoa có thể chắc chắn một trăm phần trăm, trong tay người của đại đội Hồng Miên có dư tiền.
Nghĩ đến mục đích mình đến đây, An Hoa đi về hướng nhà của đại đội trưởng.
Cả nhà đại đội trưởng An Bình của đại đội Hồng Miên vừa ăn cơm trưa xong, vừa lúc đang ngồi dưới cây đào ở trong sân hóng mát uống trà. Thấy An Hoa đến, trên mặt An Bình thoáng có sự kinh ngạc, lập tức cười ha ha hỏi: “Cháu chính là An Hoa con gái của An Quốc Cường đúng không!”
An Hoa vừa sáng sớm đã chạy đến đại đội Hồng Miên, từ cửa thôn đã bắt đầu gây ra động tĩnh không nhỏ, người nên biết người không nên biết, đều đã nghe nói con gái của người xảy ra tai nạn xe cộ An Quốc Cường đã chạy về thôn đòi nợ rồi!
An Hoa gật đầu, nhìn về hướng người họ hàng xa không cần chịu tang của nhà họ An: “Đội trưởng An, cháu tới đây, là muốn mời chú giúp đỡ việc này.”
Lời An Hoa vừa nói ra, da đầu đội trưởng An bắt đầu phát tê. Quả nhiên, lúc ông ấy đang bận làm việc ở đây, nghe nói mục đích An Hoa đến đại đội Hồng Miên, thì biết sẽ đến tìm mình.
Nhưng mà, đầu năm nay, người thiếu nợ giống với mấy địa chủ ông chủ lúc trước địa vị rất cao. Lúc mượn tiền thì khóc cha gọi mẹ, sau khi tiền đến tay rồi thì cảm đám người giả điếc giả câm. Nhà ai ở đại đội từng mượn tiền hai vợ chồng An Quốc Cường, trong lòng ông ấy cũng có đếm, chỉ là một nhà năm đồng, mười đồng, mười mấy hộ như vậy tuy số tiền không nhiều nhưng đến tận cửa đòi thì rất phiền phức.
An Hoa sớm đã thăm dò tính cách của vị đội trưởng An từ chỗ cha kỹ càng rồi nên mới thẳng thắng nói: “Đội trưởng An, cháu biết mọi người đều ở ruộng kiếm ăn, nhất thời không thuận lợi cũng có. Chỉ là, số tiền này đã mượn rất nhiều năm rồi, cha cháu cũng không thu lãi gì với bà con. Bây giờ, nhà cháu gặp khó khăn, chỉ có thể bảo bà con trả tiền thôi.”
Nói xong, cô ngừng lại, quan sát sắc mặt của cả nhà đội trưởng An một chút. Thấy bọn họ đều có dáng vẻ là đồng ý với lời của mình nói rồi mới tiếp tục nói: “Cháu biết mười mấy hộ người đó có thể trong tay không có tiền, hơn nữa nhà họ An chúng cháu cũng không phải dạng người xấu xa gì. Cho nên, cháu nghĩ là, nếu bà con không có tiền cũng có thể dùng lương thực hoặc là trứng gà đến thế.”
Đây là biện pháp mà sau khi An Hoa và An Quốc Cường thương lượng rồi quyết định.
Bởi vì bây giờ trên tay có giấy nợ, cũng không thể thật sự vì năm đồng, mười đồng mà kiếm tới nhà người ta. Nếu đã như vậy thì dứt khoát để cho mấy người này dùng lương thực và trứng gà đến thế. Năm rồi mùa màng tốt, nhà nhà đều được phân không ít lương thực, An Hoa tin tưởng rằng bảo mấy người thiếu nợ này trực tiếp đưa tiền có thể còn khó hơn so với việc cắt miếng thịt của bọn họ, lúc này đưa ra biện pháp lấy lương thực đến thay, rất nhiều người sẽ bằng lòng.
Suy cho cùng, ở thời đại quý trọng danh tiếng này, không có ai thật sự bằng lòng mang danh quỵt nợ.
Quả nhiên, đợi đội trưởng An dắt theo An Hoa tìm đến từng nhà, mấy người thiếu nợ kia ban đầu khi vừa nghe thấy cô gái nhỏ nhắn An Hoa trước mắt đại diện cho cha mình là An Quốc Cường đến thu tiền đều là dáng vẻ không tình nguyện, đợi sau khi nghe An Hoa nói có thể dùng lương thực hoặc trứng gà đến trừ nợ thì đều bằng lòng mang đến trả nợ.
Có mấy người thấy An Hoa cao cao gầy gầy, lại nghĩ đến sự tốt bụng của An Quốc Cường trước đây, lúc cân lương thực, không nhịn được tăng thêm chút gạo tấm bỏ vào.
An Hoa ở đại đội Hồng Miên làm ra việc này, rất nhanh lại truyền khắp cả đại đội Hồng Miên.
Có một số người cảm thấy An Hoa quả nhiên vẫn là một cô bé, không biết dùng não, vậy mà không cần tiền lại cần lương thực. Bọn họ đều biết ở thành phố Nam Hoa, đều dùng lương thực lấy từ hàng hóa, cơ bản là không dùng gạo của bên ngoài. Cô gái này mang nhiều gạo như vậy trở về còn chưa kịp ăn xong có thể đã muốn nấm mốc đến biến chất rồi.
Cũng có người cảm thấy An Hoa giống với An Quốc Cường, là một người ăn ở tử tế, biết bọn họ là người nông thôn, nắm được chút tiền không dễ dàng gì cho nên mới thu lương thực và trứng gà để trừ nợ.
Không quan tâm mọi người nói như thế nào, sau khi An Hoa thu xong khoản nợ năm đồng mười đồng cảm thấy xương cốt cả người đều thả lỏng được hai phần.
Nhưng mà, đại đội trưởng An Bình này, nhìn thấy mười mấy bao gạo xếp chồng trong sân nhà mình lại thêm một sọt trứng gà trứng vịt, mười mấy miếng thịt lạp, có hơi choáng váng.
“An Hoa, nhiều thứ như vậy, đến lúc đó làm sao cháu mang về thành phố Nam Hoa đây!”