Lộ Võ là học trò do An Quốc Cường tự tay dẫn dắt, bây giờ đã là tài xế cấp bốn, tiền lương một tháng là bốn mươi bảy đồng.
“Vậy cậu cứ giả ngu giả ngơ, nhìn bọn họ đi đầu cơ trục lợi TV mà không hề động lòng?” Sắc mặt An Quốc Cường phức tạp, nhìn cậu học trò đang cười ngây ngô trước mặt mình.
“Thầy, em không giả ngu chẳng lẽ đi tố cáo bọn họ sao! Dù sao em cũng chẳng có can đảm đi làm cái việc đầu cơ trục lợi kia. Hơn nữa bọn họ không chỉ làm kiếm chút đỉnh, mà mua một lần tận mười cái TV đó!”
Lộ Võ khoa tay múa chân miêu tả mười cái TV nhiều thế nào.
Sau khi Lộ Võ đến nhà, An Hoa đã bị cha An giữ lại. Còn Hoàng Hiểu Mai biết bọn họ muốn nói chuyện quan trọng cho nên dắt bé An Ngọc đi ra ngoài chơi.
Bây giờ, An Hoa đang nghe Lộ Võ kể lại quá trình hai người Lý Đại Long làm sao tuồn hàng đi, không nhịn được mà ồ lên một tiếng.
Cô biết thời đại này có nhiều tài xế xe vận tải sẽ lấy thực phẩm từ Nam ra Bắc bán, hoặc mang từ Bắc vào Nam bán, buôn qua bán lại. Có điều không ngờ rằng lần này Lý Đại Long lại to gan lớn mật như vậy. Vừa ra tay đã mua mười cái TV. Không cần tính, chỉ cần mua một cái TV ít nhất cũng hơn… trăm. Không biết ông ta lấy đâu ra nhiều tiền vốn như thế.
Hơn nữa, trong quá trình vận chuyển TV sẽ rất dễ gặp bất trắc. Nếu gặp phải cướp bóc trên đường thì cả xe TV mất trắng. Cho dù may mắn không gặp phải cướp, mà gặp phải công an hay Hồng vệ binh thì cũng đủ cho ông ta lỗ sặc máu.
“Rất giỏi!” An Quốc Cường vẫn rất hài lòng với cậu học trò nhát gan này.
Đôi khi nhát gan không phải khuyết điểm, nhất là với tài xế lái xe thể thao đa dụng đường dài mà nói thì càng cẩn thận sẽ càng tốt. Chỉ là họ không ngờ Lý Đại Long lại to gan lớn mật như vậy. Nhóm người bọn họ cũng sẽ nhân cơ hội lái xe đi xa thuận tiện mua chút hàng hóa mới lạ về. Nếu đồ không nhiều thì trong đội không quan tâm.
Nhưng lần này một lần đầu cơ trục lợi tận mười cái TV, đã không còn là “kiếm chút đỉnh” nữa rồi.
“Ôi… Đều là cái nghèo thúc ép…”
An Hoa: Không, đây là lòng tham thúc ép.
---
Đến buổi chiều, An Hoa vừa đến chỗ làm đã lập tức dò hỏi người trong đội bảo trì về lớp lái xe.
“Anh Lâm, anh biết lớp lái xe không?”
Lâm Trụ Tử đang kiểm tra tình trạng hư hỏng của bánh xe vận tải đi tỉnh Quảng trở về lúc sáng, nghe thấy An Hoa hỏi vậy, dường như anh ta không bất ngờ khi nghe cô hỏi chuyện này: “Biết chứ! Năm nào cũng đều có một kỳ huấn luyện. Có điều chia xuống chỗ chúng ta chỉ được năm suất. Những ai không giành được suốt chỉ có thể thành thật đi theo các thầy trong đội học thôi.”
Lâm Trụ Tử nói xong nghĩ đến An Hoa còn chưa tốt nghiệp, lại nói thêm một câu: “Chờ qua vài ngày nữa công ty chúng ta sẽ dán thông báo tuyển dụng. Sau khi tuyển xong tài xế học việc rồi sẽ tiến hành tuyển dọn danh sách đi học lớp lái xe.”
Lúc này An Hoa mới nhớ ra còn hơn nửa tháng nữa học sinh cấp hai và cấp ba sẽ tốt nghiệp. Bởi vì lần này cô nhậm chức của cha nên đã xin trường cấp ba, đợi khi tốt nghiệp rồi đến trường nhận bằng tốt nghiệp là được. Trong trường cũng có không ít người giống cô, có nhiều nhà cho con vào nhà máy làm từ sớm. Vào nhà máy sớm sẽ có thể kiếm thêm được chút tiền, đây là suy nghĩ của rất nhiều gia đình.
Sau khi hỏi Lâm Trụ Tử xong cô lại tìm thêm mấy công nhân bảo dưỡng hỏi tiếp, ý của họ đều không khác nhau lắm.
Xem ra suất đi học lớp lái xe này rất khó giành được. An Hoa trầm tư, chui xuống gầm xe tải để xem tình huống hư hại của gầm xe.
Sàn xe tải trước giờ luôn nhẵn nhụi, nhưng bây giờ đã dính không ít đất đỏ và bùn lầy. Hơn nữa còn có thể nhìn thấy dấu lõm vào. Xem ra chiếc xe này đã chạy đường núi, hơn nữa tình hình giao thông chỗ đó cũng không tốt. Nghĩ đến đây là xe từ tỉnh Quảng về, sau khi An Hoa kiểm tra sàn xe xong đã lập tức nhảy lên thùng xe.
Bên trong thùng xe kín có rất nhiều cọng rơm, xác trấu nằm rải rác. Có lẽ vì lúc trước chở hàng hóa đắt đỏ nên dùng để giảm xóc. An Hoa biết chuyến này đi có ba chiếc xe, trong đó có hai chiếc chở TV, vì thể đã kiểm tra cẩn thận trong thùng xe.
Tuy sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ thùng xe cũng không phát hiện ra cái gì có ích, nhưng thật sự khiến cô thêm tin tưởng lời Lộ Võ nói, mấy người Lý Đại Long thật sự bán một lần mười cái TV.
“Ổn không An Hoa? Xe sắp lái đi rồi.”
An Hoa hoàn hồn, lập tức nhảy xuống khỏi thùng xe.
“Thế nào?”
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, làm An Hoa đứng chưa vững chân hốt hoảng.
“Có cảm giác gì sau khi kiểm tra chuyến xe đã chạy đường dài trở về?” Người nói chuyện chính là đội trưởng Kỷ Hoành Sơn của đội bảo trì.
“Em xem chiếc xe này, chạy đoạn đường ngắn thì ổn, đi một chuyến đường dài trở về xe không những bẩn mà còn bị hư hỏng. Cứ thế này, em còn muốn làm tài xế xe vận tải nữa không?”
An Hoa thật sự muốn trợn trắng mắt. Trên thực tế, cô cũng vừa cầm chổi vừa trợn mắt nhìn Kỷ Hoành Sơn.
“Đội trưởng Kỷ, em phát hiện thầy thực sự rất thích đả kích em.”
Kỷ Hoành Sơn cười nói: “Thầy không đả kích em, mà để em thấy sự thật tàn khốc phía sau công việc nhìn rất vinh dự này.”
An Hoa lại trợn mắt lần nữa: “Em cảm ơn thầy nhé! Nhưng mà em thích khiêu chiến bản thân.” An Hoa định vị bản thân mình không chỉ đơn giản là một tài xế xe vận tải bình thường, cô còn có mục tiêu lâu dài hơn, chẳng qua bây giờ nói ra có lẽ sẽ chẳng ai tin mà thôi.
Kỷ Hoành Sơn đánh giá cô gái cao gầy đứng trước mặt, tuy rằng ông ta đã khắc sâu ấn tượng về sức mạnh của An Hoa, nhưng ông ta vẫn lo lắng nếu sau này một cô gái nhỏ như cô thật sự đảm đương trách nhiệm tài xế sẽ không quen cuộc sống xóc nảy. Cho nên ông ta mới hỏi đi hỏi lại cô nhiều lần, để xem quyết tâm của cô.
“Nếu em đã kiên quyết như thế, thì chăm chỉ học tập vào.”
An Hoa:… Đội trưởng Kỷ này đúng là kỳ quái, thật sự rất kỳ quái.
“Đừng nhìn thầy như thế, chờ tháng sau em sẽ rõ.”
Bỏ lại câu này xong, Kỷ Hoành Sơn khẽ ngâm nga, quay người về văn phòng.
“Anh Lâm, đội trưởng Kỷ không thích nhìn thấy nữ tài xế sao?” An Hoa nhìn thấy Lâm Trụ Tử đi từ phía đầu xe tới, không nhịn được khẽ hỏi.
Lâm Trụ Tử ngẩn người: “Không thể nào. Tuy đội trưởng Kỷ Hoành Sơn của chúng ta rất kỳ lạ nhưng tìm khắp cái công ty Vận Tải này sẽ không có một ai tin tưởng cô hơn ông ấy đâu. Con gái ông ấy lái xe tăng trong quân đội, cô nói xem ông ấy sẽ có ý kiến với phụ nữ lái xe sao?”
An Hoa:… Lái xe tăng… Vậy cũng quá trâu bò rồi…
An Hoa cảm giác khoảnh khắc này, tròng mắt của mình đã sắp rơi xuống.
Chờ đến khi An Hoa tan làm, cô lại bị Kỷ Hoành Sơn làm cho kinh hãi lần nữa.
Cúi đầu nhìn chồng sách đặt trước mặt mình, An Hoa hơi nhếch môi: “Đội trưởng Kỷ cái này cho em thật sao?”
Kỷ Hoành Sơn chắp hai tay lên nhau, đặt sau ót, cả người thả lỏng dựa lên lưng ghế, lười biếng gật đầu.
“Không phải em kiên quyết tỏ vẻ mình thật lòng yêu thích công việc tài xế lái xe vận tải sao? Đây chính là sách cho em học. Chăm chỉ học tập, sau này đi lái xe, nói không chừng có thể giúp ích khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn đó…”
An Hoa không biết đội trưởng Kỷ coi trọng mình điểm nào, chỉ có thể choáng váng ôm mấy quyển sách “Giải thích kết cấu ô tô” “Nguyên lý động cơ” “Sách tranh xe vận tải”… về nhà.
Kết quả, cô vừa về tới cửa đã bị em trai An Ngọc kéo lại.
“Sao vậy bé An Ngọc?”
“Chị…” Bé An Ngọc ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, làm như sắp nói ra bí mật nào đó, móc một xấp tiền giấy thật dày trong túi ra.
“Suỵt… Cái này từ đâu ra? Bé An Ngọc ngoan nói cho chị biết.”
Bé An Ngọc hơi bất an ôm đùi chị, lắc cái đầu nhỏ: “Em không biết…” Khuôn mặt tròn tròn của cậu nhăn nhúm lại, coi bộ hết sức buồn rầu.
An Hoa thả sách trong tay xuống ôm em trai lên.
Mẹ cô đang đứng xào rau ở hành lang phía ngoài, còn cha cô lại không có trong nhà.
“Mẹ, cha đi đâu rồi.”
Hoàng Hiểu Mai đang đảo nồi dừng tay lại: “Ông ấy đến nhà chú Long con rồi.”
An Hoa: “Hôm nay còn ai tới nhà không?” Xoa khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của em trai, An Hoa không biết là ai lén nhét lên người một đứa trẻ nhiều tiền như vậy. Một xấp tiền giấy thật dày, ước chừng khoảng hai trăm tệ.
“À, lúc nãy chú Long và thím Thái con đến mời nhà chúng ta đi ăn cơm. Em con còn ngủ chưa dậy, con thì còn đi làm, cho nên cuối cùng chỉ có mình cha con đi đến nhà chú Long thôi.” Hoàng Hiểu Mai nói, đôi mắt cười đến híp lại.
“Lần này chú Long con về, cha con lại có thêm một nhà để đi chơi.”
An Hoa đã rõ, chắc chắn là vợ chồng Lý Đại Long, sợ cha mẹ cô không nhận số tiền này cho nên lén nhét vào trong túi bé An Ngọc đang ngủ.
“Chị…”
Khuôn mặt bé An Ngọc ngây thơ, giãy dụa muốn thoát ra khỏi lòng An Hoa. Cậu nhớ mẹ đã nói, bây giờ chị phải đi làm, cậu lại tròn quay như thế, bắt chị ôm sẽ làm chị mệt.
An Hoa ôm chặt em trai tròn quay: “Bé An Ngọc ngoan. Cả ngày nay chị chưa ôm em, cho chị ôm một chút được không.”
An Hoa vừa nói, bé An Ngọc lập tức quên mất lời mẹ dặn dò. Vươn bàn tay nho nhỏ mềm mụp ôm lấy bả vai chị: “Dạ chị, cho chị ôm một chút.”
An Hoa mỉm cười cất xấp tiền giấy đi, định chờ sau khi An Quốc Cường trở về rồi nghĩ xem nên xử lý thế nào thì tốt. Có điều trong lòng cô cũng cảm thấy hơi nghi ngờ: Thời buổi này làm gì có người anh em nào sẽ tốt tới mức này, vung tay một cái là hai trăm tệ. Phải biết rằng tiền lương tài xế cũng chỉ cỡ bảy mươi tệ mà thôi. Cô cầm xấp tiền trong tay, nhiêu đây đã bằng tiền lương ba tháng của Lý Đại Long.
Không biết có phải do cô đã suy nghĩ quá nặng nề hay không… An Hoa khẽ nói thầm.
Hơn tám giờ tối An Quốc Cường mới được Lý Đại Long và con trai Lý Kiến Quân đưa về, mọi người còn đứng ngoài hành lang trò chuyện với hàng xóm.
Lý Kiến Quân là bạn học với An Hoa, hai người xem như lớn lên cùng nhau. Lúc trước An Hoa xin học không tới trường, Lý Kiến Quân còn cố ý chạy đến nhà họ An mấy lần để xem thử có giúp được gì hay không.
Ban đầu cô định thương lượng với An Quốc Cường chuyện xấp tiền kia, bây giờ nhìn thấy Lý Kiến Quân, An Hoa suy nghĩ rồi bảo Lý Kiến Quân lại đây một chút.
Hai người cũng không đi ra ngoài, tám giờ tối ở khu tập thể công nhân, hành lang chính là nơi công nhân viên chức và người nhà ra ngoài hóng mát nói chuyện phiếm. Hai người một nam một nữ đứng cùng nhau như thế, sợ là ngày mai sẽ nổi tiếng khắp cả công ty Vận Tải.
An Hoa lập tức nắm tay em trai béo dắt cậu và Lý Kiến Quân vào trong nhà. Vừa hỏi chuyện nhận bằng tốt nghiệp ở trường vừa cầm xấp tiền giấy ra.
“Lý Kiến Quân, đây là lúc cha mẹ cậu đến đây bất cẩn làm rơi. Lúc về phiền cậu trả lại cho họ.”
Tuy rằng Lý Kiến Quân thấy nghi ngờ không hiểu sao cha mẹ mình lại làm rơi nhiều tiền như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ An Hoa, rồi anh ta cũng không nghĩ sâu xa. Chỉ gật đầu nói: “Lúc nhận bằng cậu quay về trường học một chuyến sao? Hay là tôi nhận bằng tốt nghiệp rồi mang về giúp cậu?”
An Hoa: “Không về trường, gần đây bận học sửa xe, không rảnh về trường học. Đến lúc đó cậu mang bằng tốt nghiệp về giúp tôi là được. Đúng rồi, đã nghĩ kỹ sẽ đi làm ở nhà máy nào chưa?”
An Hoa chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ rằng Lý Kiến Quân lại trả lời: “Không phải vào công ty Vận Tải thì cũng vào nhà máy Dệt. Tôi nghe nói tháng sau thằng nhóc Tôn Khải sẽ tham gia kỳ thi vào công ty Vận Tải, chắc chắn là cậu ta sẽ thi đậu, đến lúc đó sợ là hai người phải làm đồng nghiệp rồi.”
“Đến lúc đó chẳng lẽ tôi còn sợ cậu ta chắc?”
Hai người nói một chút về định hướng của các bạn học, chờ đến khi người lớn đứng ngoài hành lang nói chuyện xong, lúc này Lý Kiến Quân mới đi về.
Sau khi An Hoa lấy xấp tiền giấy ra không bao lâu, Hoàng Hiểu Mai đã đi vào trong nhà, lúc này thấy Lý Kiến Quân đi rồi, An Quốc Cường bước vào, bà lập tức bỏ cái áo lót len trong tay xuống.
“Hôm nay mấy anh em chúng tôi ăn cơm, nói đến chuyện tuyển công nhân tháng sau. Tiểu Hoa, có lẽ công ty Vận Tải sẽ tuyển vài tài xế học việc vào đội xe vận tải của chúng ta, còn đội xe buýt bên kia thì không rõ, Con phải nhân thời gian này tập trung học tập nhiều hơn. Có lẽ sau khi người mới vào thì sẽ bắt đầu chọn người cho suất đi học lớp lái xe.
---
Nằm trên giường của mình, nhớ lại tin tức mà An Quốc Cường đi ra ngoài ăn cơm đã mang về. An Hoa lật những quyển sách mà Kỷ Hoành Sơn đưa, sau đó sắp xếp lại những thông tin đã thu thập được trong hai ngày qua, tiếp theo là tuyển dụng người mới, cô vô cùng chờ mong được vào lớp lái xe.
Lật nhìn cuốn sách về động cơ ô tô trong tay, trang giấy đã ố vàng, ở những chỗ trống có các dòng chữ mạnh mẽ có lực được viết cẩn thận bằng bút máy. Phần lớn những dòng chữ này đều là tổng kết kiến thức sau khi đọc sách, và các ý tưởng vĩ đại của chủ nhân cuốn sách.
Tuy rằng An Hoa không biết gì về động cơ, nhưng vẫn có thể đọc hiểu, người viết xuống những dòng chữ này đã có phỏng đoán tiến bộ về sáng tạo động cơ, nó sẽ trở thành hiện thực vào hai mươi năm sau.
“Đây là một suy nghĩ cực kỳ thiên tài…”
Trước khi đi ngủ, An Hoa đưa ra một kết luận về chủ nhân cuốn sách này.
Mà chủ nhân cuốn sách lúc này đang ở trong phòng thí nghiệm, ghi chép lại số liệu trong thí nghiệm động cơ mới.
“Công nhân Kỷ, làm phiền một chút, bên ngoài có điện thoại tìm anh.”
Cây bút máy trong tay người đàn ông dừng lại, đưa tay xoa giữa chân mày, đi ra khỏi phòng thí nghiệm, bước thẳng đến chỗ đặt điện thoại trong văn phòng.
“Bác Cả, có chuyện gì ạ?”
“Minh Thành à! Bác Cả có chuyện cần làm phiền cháu.”