Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chị... chị ơi..."

Tiếng kêu gọi trẻ con khiến An Hoa buông cặp gắp than đang cầm trên tay xuống. Nhìn một đám người đang từ đầu cầu thang đi đến, trong đó còn có một cậu bé đang giang hai tay chạy về phía mình, An Hoa có chút ngơ ngác.

Mặc dù đã biết nguyên thân có một em trai ba tuổi từ lâu thế nhưng lúc thật sự được một đôi cánh tay nhỏ ôm lấy bắp đùi, An Hoa vẫn có chút không kịp phản ứng. Ở thời hiện đại cô là con gái một, không có kinh nghiệm ở chung với con nít.

Đang lúc cô chuẩn bị chuyển chân để tránh thoát thì cậu nhóc đã huyên thuyên nói ngôn ngữ của con nít với cô.

Ở phía trước, An Quốc Cường được mọi người đẩy cũng đến trước mặt An Hoa.

"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, khá hơn chưa?" Hai mắt sưng đỏ, Huỳnh Hiểu Mai từ phía sau tiến lại gần, đưa tay sờ sờ trán của An Hoa. Sau đó, không đợi An Hoa lên tiếng, liền khom lưng ôm đứa con trai nhỏ còn đang quấn lấy An Hoa, giọng nói khàn khàn bảo: "Tiểu Ngọc, cơ thể của chị gái không thoải mái, con đừng làm phiền chị, ngoan nhé..."

Nói xong quay sang mời mấy tài xế giúp đỡ đi vào nhà uống miếng nước nghỉ ngơi.

An Hoa vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, cảm nhận được cảm giác ấm áp còn sót lại ở trên trán, trong lòng có hơi cảm thấy ngứa ngáy.

"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, về nhà thôi!"

An Quốc Cường vẫn ngồi xe lăn không nói gì, tuy rằng cả khuôn mặt hiện ra một màu xám trắng, thế nhưng thấy con gái ngơ ngác đứng ở cửa không lên tiếng. Không khỏi đưa tay giữ lấy con gái, lo lắng bệnh của con gái vẫn chưa khỏi. Đều là do ông làm cha không tốt lại để xảy ra tai nạn xe cộ, hại con gái chỉ có thể xin nghỉ phép đến chăm sóc người cha vô dụng như ông.

An Hoa hoàn hồn, theo lực của An Quốc Cường đi theo ông quay lại căn nhà mới vừa rồi còn mang theo xa lạ này.

Mấy tài xế giúp đỡ đưa An Quốc Cường vào nhà, biết nhà họ An lúc này lộn xộn, cũng không để ý đến sự khách sáo giữ lại của Huỳnh Hiểu Mai. Sau khi nói với họ vài câu, bọn họ cũng tự giác rời đi.

Đương nhiên, trước khi rời đi, người có chút quan hệ tốt với An Quốc Cường, còn lén lút lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền nhăn nhúm đặt ở trên bàn ăn duy nhất trong phòng khách, tiếp đó nhanh như chớp chạy đi khiến cho Huỳnh Hiểu Mai vội vàng muốn đuổi theo bọn họ trả lại tiền.

"Lão An..."

Trên mặt An Quốc Cường hiện lên nụ cười, nén nước mắt trong mắt đã bắt đầu dưng dưng trong mắt: "Đều nhận lấy đi! Đó là tâm ý của các anh em. Tiểu Hoa, giúp cha lấy sổ sách ra, ghi nhớ tâm ý của các chú các bác này, chờ sau này cha khỏi rồi lại đi kiếm tiền trả lại cho bọn họ.”

An Hoa nghe xong, còn chưa kịp nghĩ đến sổ sách gì thì trong nhà lại có khách.

"Ôi chao, Quốc Cường đáng thương của tôi! Cuối cùng con cũng về nhà..."

Tiếng gào thét thê lương vang vọng cả một phòng ngủ một phòng khách nho nhỏ này của nhà họ An, An Hoa ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một bà cụ tóc màu muối tiêu, xương gò má cao vút từ cửa sắt nhỏ vẫn đang mở rộng chen vào, bộ dáng đau khổ vạn phần. Đáng tiếc chính là, trong miệng gào thét khổ sở nhưng ánh mắt lại ngơ ngác không nặn ra được một chút nước mắt.

An Hoa biết đây chính là bà nội Hoàng Thảo Thảo của nguyên thân, một bà cụ bất công đến tận trời cao.

Theo Hoàng Thảo Thảo vào cửa, phía sau bà còn có một người đàn ông ôm chặt người An Thiết Ngưu đi theo vào, trên lưng đeo một cái túi in hai chữ phân urê. Sau khi An Thiết Ngưu vào cửa liền dậm chân, hướng về phía sau rống một câu: "Quốc Phú, còn không tiến vào đền tội với anh cả con."

An Hoa vừa nghe hai chữ Quốc Phú, trong lòng liền hừ lạnh một câu. Không biết là do tình cảm còn sót lại trên bản thân hay là do ký ức, cô cảm thấy nắm đấm của mình giống như cứng lên.

Người đàn ông vào cửa sau tên là Quốc Phú, chính là chú ruột của nguyên thân, cũng chính là người đầu tiên xuất hiện muốn chiếm của hời sau khi An Quốc Cường bị tai nạn xe cộ vào bệnh viện.

An Quốc Phú có gương mặt điển hình, cao một mét tám. Trên người đang mặc bộ đồ đồng phục tài xế mới tinh của công ty vận tải, thoạt nhìn trông giống như người mẫu.

Trên thực tế, bộ quần áo làm việc của ông ta là An Quốc Cường mang về quê nhà. Người này chơi bời lêu lổng, nói là ở đại đội trồng trọt kiếm công lao, thế nhưng những thủ đoạn gì đó làm ở sau lưng đều đã là bí mật được công khai, An Hoa có thể nhìn thấy vô vàn sự tham lam từ đôi mắt ti hí kia của ông ta.

Một nhà ba người tụ họp, hết lần này tới lần khác không thấy đâu lại đến đúng ngày An Quốc Cường xuất viện về nhà, An Hoa cảm thấy bọn họ tới sẽ không có chuyện gì tốt cả.

Lúc này, Hoàng Thảo Thảo còn đang gào khóc đã ngừng khóc lóc, đang ngồi bên cạnh An Quốc Cường, the thé nói chuyện. Còn An Thiết Ngưu thì không nói một lời, âm trầm nhìn bàn chân bị gạc bao bọc của An Quốc Cường, thiếu đi nửa đoạn chân bị thương. Cuối cùng là An Quốc Phú. Sau khi người này đi vào, ánh mắt cũng không rời khỏi những tờ tiền nhăn nhúm ở bên trên bàn, nhìn bộ dáng kia của ông ta chắc hẳn là muốn chuẩn bị đưa tay sờ lên lấy mấy tấm.

An Hoa không quen với những người này, một bước đi tới, trực tiếp gom tất cả tiền giấy lại một chỗ, nhưng bởi vì sức lực quá lớn nên làm động đến mức chiếc bàn vang lên tiếng ọp ẹp, khiến công tác chuẩn bị hơn mười ngày của Hoàng Thảo Thảo đều bị nghẹn trở lại.

"An Hoa, con gái ở mọi nhà đều dịu dàng, sao con lại thô lỗ như vậy, cẩn thận không gả được ra ngoài." An Quốc Phú giống như đã quên những lời dữ tợn của An Hoa từng nói ở bệnh viện với ông ta, làm ra vẻ của một bậc trưởng bối lên tiếng dạy dỗ.

"An Hoa, bà đã nghe chú nhỏ cháu nói rồi, chú nhỏ chỉ đến bệnh viện để thăm cha cháu. Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, trực tiếp mắng chú ruột của mình chạy mất, nếu như không phải là người một nhà thân thiết với nhau mà là người ngoài thì cháu đã sớm bị tát vào mặt rồi.”

Thấy đứa con trai út dạy dỗ đứa cháu gái này, Hoàng Thảo Thảo lập tức mở miệng tiếp lời.

Nếu đúng theo lời bà ta nói thì nhà con trai lớn chính là có khuyết điểm, mất tiền để cho con gái đến trường. Bây giờ nhìn xem, học đến trung học cũng sắp tốt nghiệp rồi thế mà vẫn còn không hiểu nhân tình thế thái, đối với ông nội bà nội và chú ruột của mình lại tỏ ra xa lạ, nếu như không phải hôm nay tới đây là có chuyện lớn muốn thương lượng với con trai cả thì bà ta đã sớm cho cô một bài học khó quên rồi.

An Hoa hừ lạnh một tiếng: "Cháu như vậy không phải vì sợ tiền này bị gió thổi bay sao? Lỡ như thiếu mất một tờ hay nửa tờ, về sau sẽ không dễ trả lại ân tình cho các chú các bác."

An Hoa nói xong, cẩn thận quan sát ba người trước mắt một lượt, thấy bọn họ không có ý tỏ vẻ gì, ngay lập tức nói thêm một câu: "Ông nội, bà nội, hôm nay mọi người tới đây, có phải là để đưa tiền cho nhà chúng cháu hay không?"

Nói xong, không để ý đến sắc mặt đột nhiên thay đổi của Hoàng Thảo Thảo, lại thêm một câu: "Mặc dù cha cháu đã xuất viện, nhưng mà bàn chân thật sự không còn nguyên vẹn nữa. Bác sĩ nói cần phải bồi bổ, số tiền này đều do các chú, các bác của đơn vị cha cháu đưa để bồi bổ sức khỏe cho cha cháu. Hơn họ, chúng ta là người một nhà, thân như thế bà chuẩn bị đứa cho cha cháu bao nhiêu tiền thế ạ!”

"Cháu..." Hoàng Thảo Thảo nghe thấy phải đưa tiền, liền đứng bật dậy.

"Bà nội, có phải tiền quá nhiều nên bà phải đứng lên để móc ra có đúng không! Bà có muốn cháu giúp bà không ạ?" An Hoa lạnh lùng nói thêm một câu, vờ đi lên, bộ dáng thật sự giống như muốn giúp Hoàng Thảo Thảo lục túi áo.

Lúc này, An Thiết Ngưu vẫn không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.

Chỉ thấy ông ta vươn tay ra gõ gõ bàn: "Quốc Cường, chúng ta đều là người lớn nói chuyện với nhau, con bảo đứa con gái An Hoa này tránh sang một bên đi." An Thiết Ngưu nói chuyện vô cùng cứng rắn, đặc biệt là khi nói đến ba chữ ‘đứa con gái’, giọng nói vô cùng đanh thép.

An Quốc Cường vẫn đang dùng tay xoa chân bản thân, nhìn đám người thân xông vào nhà mình trong lòng vô cùng khổ sở, ông biết rõ mình từ nhỏ ăn nói vụng về nên chỉ biết vùi đầu nghiêm túc làm việc, cho nên cha mẹ thiên vị em trai ông cũng không lên tiếng mà chỉ âm thầm làm việc, dựa vào nỗ lực của bản thân vươn lên. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn chẳng ngờ lại gặp phải một vụ tai nạn xe cộ như thế này.

Mà bản thân ông đã sớm biết cha mẹ ruột không đáng tin cậy, hiện tại chắc chắn không phải tới để giúp đỡ mà ngược lại tới chiếm lợi ích.

"Cha, An Hoa là con gái con, con bé có quyền hỏi chuyện của cha con bé. Hơn nữa, lần này con bị thương nặng như vậy, trong nhà cũng không có tiền, cha có thể giúp đỡ bên này một tay được không?”

An Quốc Cường nói xong với An Thiết Ngưu, lại quay đầu nhìn về phía vợ Huỳnh Hiểu Mai đang bế con trai: "Hiểu Mai, em đưa Tiểu Ngọc về phòng ngủ đi."

Huỳnh Hiểu Mai gật gật đầu, như trút được gánh nặng ôm lấy đứa con trai nhỏ đã ngủ đi vào phòng.

An Hoa quan sát An Quốc Cường, đối chiếu với ký ức của bản thân cô biết người cha trước mắt này không phải là kẻ ngốc mặc cho người khác ức hiếp, đúng như cô suy nghĩ, nếu ông thật sự là một kẻ ngốc thì không thể chỉ thiếu một chút nữa thôi đã được làm đội trưởng đội vận tải.

Chỉ thấy An Quốc Cường sau khi sắp xếp xong việc vợ con, lại đưa tay huơ huơ với An Hoa đang đứng một bên, ý bảo cô cũng trở về phòng. Chuyện còn lại, người làm cha là ông sẽ tự mình gánh vác.

An Hoa nhìn An Quốc Cường đang ngồi trên xe lăn bị một nhà ba người kia vây quanh, vẻ mặt tái nhợt, thật sự là cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô trực tiếp xoay hướng, đứng bên cạnh An Quốc Hoa, hai mắt tỏa ra hào quang kiên định: "Cha, không sao đâu, sức khỏe của con đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ cha không tiện, con có thể ở lại đây chăm sóc cha.”

An Quốc Cường nhìn con gái há miệng, cuối cùng cũng gật đầu, lộ ra nụ cười vui mừng.

Hoàng Thảo Thảo cũng không phải tới để xem tiết mục cha con tình thâm gì đó. Thấy con trai lớn quả nhiên vẫn giống như trước kia, không dạy dỗ con gái bảo bối của mình liền bĩu môi, kéo kéo ông cụ nhà mình còn đang muốn mở miệng dạy dỗ, mặt dày tiếp tục khuyên nhủ: "Quốc Cường à! Con nhìn vào hoàn cảnh hiện tại của nhà con đi, chỉ nói tới vợ con thôi đã thấy chẳng có đức hạnh gì rồi, trưởng bối như chúng ta tới cũng không thấy bưng trà rót nước ra mời, trái lại còn ôm một đứa trẻ trốn trong phòng..."

An Quốc Cường nghe nói như vậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía mẹ mình.

Hoàng Thảo Thảo bị nhìn không nói tiếp được, đành phải đổi lời khác: "Mẹ thật sự thương con mà! Tiểu Ngọc mới ba tuổi, chờ nó lớn lên nhận xe của con còn hơn mười mấy năm, vợ con lại không có kiến thức, căn bản không tiếp được vị trí của con. An Hoa càng không cần phải nói, là một đứa con gái, hơn nữa tuổi cũng lớn rồi phải chuẩn bị sắp xếp cho con bé xem mắt để lấy chồng. Mẹ nghĩ đi nghĩ lại, công việc lái xe vốn tranh lấy không dễ dàng gì nên không thể lãng phí vô ích, con nói xem lời của mẹ có đúng không?”

An Hoa đứng ở bên cạnh, quả thực bị lời này của bà ta chọc đến độ bật cười.

Người gì thế này! Lời nói vẫn luôn trải thảm, cuối cùng không phải vì muốn vị trí tài xế chính thức của An Quốc Cường sao? Chân trái của An Quốc Cường bị cắt từ đầu gối trở xuống, dựa theo công nghệ y tế hiện nay tự nhiên sẽ không thể trở về làm tài xế được nữa.

Cho nên, một nhà ba người hôm nay tới đây, xem ra là vì muốn chiếm trắng công việc của An Quốc Cường.

Chỉ có điều không cần biết An Quốc Cường nghĩ như thế nào, An Hoa cô đây sẽ là người đầu tiên không đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK