Trên xe công cộng lắc lư, đã ngồi đầy cả nam lẫn nữ già lẫn bé, chuyến xe này trực tiếp khởi hành từ thành phố Nam Hoa, đích đến là công xã Hồng Sơn thuộc thành phố Nam Hoa.
Bởi vì lộ trình khá xa, hơn nữa là do chuyến xe này là chuyến xe đầu tiên vào sáng sớm, nên trên xe không có mấy người trò chuyện giao lưu với nhau, phần lớn mọi người đều yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, có mấy đứa nhỏ năng động, các bạn nhỏ này trên cơ bản đều rất ít ra ngoài.
Lúc này An Hoa đang ngồi trên chuyến xe này, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng mà, từ bên ngoài có thể nhìn ra được, thần sắc cô tiều tụy, sắc mặt vàng vọt, miệng thì trắng xám, nhìn vào vành mắt, vẫn còn hơi sưng. Mặc dù quần áo trên người sạch sẽ, nhưng lại được vá không ít chỗ rồi, trên chân cô đi một đôi dép nhựa đã được chắp vá nhiều lần bằng cặp gắp than và miếng nhựa đen, trông cả người vừa chán nản vừa đáng thương, khác hoàn toàn so với dáng vẻ rạng rỡ của ngày hôm qua.
Xe quẹo gấp khiến thân thể An Hoa loạng choạng, động tác này cũng đã kéo tâm tư cô trở về.
Lần này cô ra ngoài, là đến đại đội Hồng Miên thu nợ.
Hôm qua, cô để An Quốc Cường từ bệnh viện trở về tìm ra sổ sách của nhà, bắt đầu tính toán. Không tính thì không biết, vừa tính thì bị dọa sợ, mặc dù biết tiền mặt trong nhà sẽ không vượt quá một trăm đồng. Nhưng mà, cô vẫn là bị số liệu trong sổ sách làm hoảng hốt.
Ngoài ra, bởi vì cả nhà bốn người họ An bọn họ chi tiêu không nhiều, nhưng mà tiền tiết kiệm trong nhà cũng không nhiều.
Trong nhà có ba người trưởng thành, nhưng do An Quốc Cường thường xuyên cần phải đi xe, thời gian ở nhà rất ít, phần lớn khẩu phần ăn của ông trên thực tế là đều cho ba người khác trong nhà ăn. Mà trong ba người bọn họ, còn có một em bé ba tuổi, cho nên khẩu phần ăn của nhà họ An từ trước đến nay đều không thiếu.
Như vậy gia đình cũng không cần phải tiêu tiền nhiều, nhưng tại sao không tiết kiệm được nhiều, chủ yếu là do lúc hai người nhà họ An thời trẻ vẫn chưa có con, đã cho cho người của đại đội Hồng Miên mượn không ít tiền, đại đội Hồng Miên là quê hương của hai vợ chồng nhà An.
Cả đại đội, có khoảng mười mấy hộ thiếu tiền nhà họ An. Mặc dù một nhà năm đồng, mười đồng, số tiền rất ít, nhưng kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, càng huống chi đây là tiền nợ.
Nhiều người thiếu như vậy, cộng các tiền nợ lại với nhau số tiền lên đến gần ba trăm đồng. Đương nhiên, trong đó thiếu nhiều nhất chính là An Quốc Phú người em ruột của nhà họ An.
Cũng vì lý do này, lần này An Hoa chuẩn bị đổi phương pháp tới đòi nợ. May là vợ chồng An Quốc Cường không phải là ngốc đến ngây thơ, tất cả những người vay tiền, mượn một đồng, cũng phải viết giấy nợ, có giấy nợ thì rất nhiều việc cũng dễ giải quyết hơn.
Xe lắc lư hơn hai tiếng đồng hồ mới đến công xã Hồng Sơn.
An Hoa xách một chiếc túi nhỏ vải bố, đi trên đường chính của công xã Hồng Sơn.
Công trình kiến trúc của công xã bên này khác biệt rất lớn so với trong thành thị. Trên đường chính này, bao gồm cả phòng làm việc công xã, phòng khám, cung tiêu xã, bưu điện, tiệm cơm quốc doanh, những thứ này là cơ sở hạ tầng cần thiết cho cuộc sống. Ngoài kiến trúc trên đường lớn còn có hai tầng bên ngoài, những nơi khác đều là nhà ngói.
An Hoa mua hai cái bánh bao ở tiệm cơm quốc doanh lót bụng, vươn tay xoa hai má, rồi chuẩn bị đi làm việc.
Theo trí nhớ, sau khi tìm được máy kéo An Hoa không tốn nhiều lời đã ngồi xe đi.
Trong xe máy kéo, ngoại trừ cô, toàn bộ đều là người dân của đại đội Hồng Miên. Những người dân này cứ năm ba bữa lại đến công xã mua kim tiêm đường muối, đều là ngồi máy kéo của đại đội.
Người trên xe kéo không quen biết An Hoa, cho nên tạm thời không ai bắt chuyện với cô, mấy người phụ nữ bên này chỉ lén lút nhìn An Hoa mấy lần thì đã bắt đầu nói chuyện phiếm của bọn họ.
An Hoa dựng tai lên nghe, rất nhanh, đã nghe thấy tin tức có ích cho mình.
Quả nhiên, cô đoán không sai, hai cha con An Quốc Phú và An Kim đang ở sau lưng giở trò quỷ.
“Mẹ Đại Trụ, Hồ Ái Đệ đó nói An Quốc Phú nhà bà ta sắp đi thành phố làm tài xế rồi sao?”
“Còn không phải sao. Hôm nay lúc tôi ra ngoài, còn nghe nói đợi sau khi An Quốc Phú nhận được giấy thông báo, còn mở tiệc ở trong thôn chúc mừng này!”
Những người phụ nữ này tuy không quá hiểu rõ nguyên nhân vì sao An Quốc Phú từ một nông dân già cạo lương thực lại trở thành tài xế xe tải trong thành phố. Nhưng mà, không ảnh hưởng gì đến sự ngưỡng mộ đố kỵ ghen ghét của bọn họ.
Sau khi mẹ Đại Trụ thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Những người nhỏ tuổi như mấy người, đừng ngưỡng mộ cái tên đầu đường xó chợ như An Quốc Phú đấy, nhà bọn họ như vậy là muốn ép chết An Quốc Cường. Nếu không, tại sao lại lợi dụng lúc An Quốc Cường xảy ra chuyện đi giành công việc của ông ấy. Nếu không phải con dâu của em dâu của em gái tôi thân thiết với con gái nhà An Quốc Phú, tôi còn thật sự không biết ông già An Quốc Phú đó vô liêm sỉ như vậy!”
An Hoa bên này nghe thấy mối quan hệ phức tạp như vậy, khóe miệng nhịn không được mà co rút.
Mẹ Đại Trụ này, ngược lại là người thông suốt, nhà An Quốc Phú ầm ĩ qua ầm ĩ lại, không phải là muốn ép chết anh em sao? May là, có An Hoa cô ở đây, sẽ không để cả nhà An Quốc Phú thực hiện được.
Sau khi xe kéo đến đại đội Hồng Miên, thấy An Hoa theo sau bọn họ xuống xe, cuối cùng mẹ Đại Trụ không nhịn được nữa hỏi An Hoa: “Cô gái, cô đến đại đội chúng tôi tìm người sao?”
Chỉ có lúc nhỏ An Hoa mới đến đại đội Hồng Miên vài lần, bởi vì mỗi lần đến đều sẽ bị ông nội bà nội An Thiết Ngưu và Hoàng Thảo Thảo làm khó, lại cộng thêm hai đứa em họ luôn tìm cô gây phiền phức, nên mấy năm gần đây cô không còn tới đây nữa, thành ra người ở đây đều không quen biết cô.
An Hoa biết người trong thôn cảnh giác, cũng không càu nhàu. Cúi đầu sờ mặt, vành mắt lập tức đỏ lên, sau đó cơ thể bắt đầu run lên, run rẩy lấy ra một lá thư giới thiệu từ trong túi ra.
Nhóm người phần lớn tuy không nhìn hiểu chữ bên trên nhưng vẫn nhận ra đấy là thư giới thiệu, có thể lấy ra được thư giới thiệu đều không phải người xấu.
Sắc mặt mẹ Đại Trụ ôn hòa, tiếp tục hỏi An Hoa đến đây tìm ai.
An Hoa lập tức khóc nói: “Cháu là cháu gái của An Thiết Ngưu và Hoàng Thảo Thảo, cha cháu là An Quốc Cường.”
Vừa nghe đến đây, mấy thím mấy bác còn chưa đi, biểu cảm trên mặt có hơi kỳ lạ. Vừa nãy trên xe kéo, bọn còn cùng nhau nói tán gẫu chuyện nhà người ta, quay đầu lại phát hiện con gái nhà người ta đang ở bên cạnh nghe.
An Hoa vẫn tỏ vẻ bình thường giống như không phát hiện ra sự ngượng ngùng của bọn họ, tiếp tục nói: “Lần này cháu đến, là thay cha cháu quay về cảm ơn ông bà nội lần trước đã đến thăm ông ấy, thuận tiện đến tìm chú cháu lấy tiền.”
Hai chữ “lấy tiền” vừa dứt mấy người đã đi xa lại chạy trở về, khuôn mặt tràn đầy hứng thú. Chỉ có mẹ Đại Trụ kia, thấy dáng vẻ của cô gái trông rất chán nản, còn không bằng mấy người nông dân già bọn họ, trong lòng không thể không cảm thấy thương tiếc.
“Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”
An Hoa: Chính là đang đợi mọi người hỏi câu hỏi này!
“Cha cháu không phải là bị tai nạn xe sao? Trong nhà không có nhiều tiền, cháu nghe nói chú út của cháu vẫn còn đang thiếu tiền nhà cháu, nên đến đây lấy tiền. Còn có, cha cháu bên đó còn có mấy tấm giấy nợ...”
An Hoa vừa khóc vừa khẽ nheo mắt quan sát mấy người phụ nữ vây xung quanh cô, đợi khi phát hiện có ánh mắt của hai người phụ nữ bắt đầu úp mở, cô có thể đoán ra được đối phương cũng thiếu tiền nhà cô.
Hừ, mấy người này, không giống người lấy không ra được mười đồng tám đồng, nợ kéo dài nhiều năm như vậy không trả còn không phải là vì thấy An Quốc Cường không đến tìm sao. Hơn nữa, nói không chừng trong lòng còn thầm nói An Quốc Cường có chén cơm sắt, sẽ không đến tính toán một chút tiền này với bọn họ đâu.
Cô thực sự không quen những người này.
Lần này ra ngoài, cô không chỉ trang điểm một chút, mặc quần áo rách rưới. Càng quan trọng hơn là, cô còn phải cho cái ông già An Quốc Phú thiếu tiền nhiều nhất kia một bài học, khiến ông ta ngoan ngoãn đem tiền đến cầu xin trả cho nhà cô.
An Hoa cứ như vậy cùng mẹ Đại Trụ tốt bụng đi đến nhà ông An, theo sau là một đám quần chúng đi hóng chuyện.
Đám người từ cửa thôn đi đến nhà ông An ở giữa thôn, số người từ mười mấy người đã tăng lên đến hai mươi mấy người rồi. An Hoa tin rằng, nếu không phải bây giờ công việc ở đây còn khá nhiều thì số người ở đây có khi sẽ tăng lên gấp đôi.
Nhà ông An, ở đây cũng được tính là đẹp. Ngôi nhà gạch ngói đỏ, vuông vuông, sân rộng, vừa nhìn đã biết là dùng máu để xây lên.
Lịch sử phát tài của An Quốc Cường tất cả đều là nhờ ông vô cùng chăm chỉ, vốn chỉ là một đứa nhỏ nông thôn cha không thương mẹ không yêu, bởi vì ăn không no, tức giận chạy ra bên ngoài, kết quả gặp được Tôn Hải lái xe lật xuống mương, cuối cùng cứu được Tôn Hải rồi kết thành anh em với Tôn Hải. Sau đó nhờ dựa vào người thành phố Nam Hoa - Tôn Hải mà ông mới thoát khỏi gia đình của mình, đạt được công việc mà một số người trong thôn mơ ước. Người nghèo trở nên giàu có, họ rất dễ lung lay.
An Cường Quốc sau khi phát đạt muốn khiến cha mẹ bất công của ông phải nhìn ông với con mắt khác, thậm chí đủ sức sửa nhà cho nhà họ An, khiến mọi người biết ông đã phát đạt rồi!
Nếu để An Hoa bình phẩm, cô chắc chắn sẽ nói đây là một sự lãng phí tiền bạc.
“Ôi chao, mẹ Đại Trụ, có chuyện gì sao?”
Mẹ Đại Trụ giúp đỡ gõ cửa nhìn Hồ Ái Đệ mở cửa sân nhà, bĩu môi nói: “Vợ ông Quốc Phú, An Hoa của anh cả nhà cô đến rồi....”
An Hoa đúng lúc từ sau lưng mẹ Đại Trụ ló đầu ra, có chút nhát gan nói: “Thím hai, cháu là An Hoa.”
Hồ Ái Đệ thấy đột nhiên lại mọc ra An Hoa, trong lòng nhịn không được có hơi hoảng sợ. Hai ngày trước con trai gọi điện thoại về nhà nói có cách giành được chức vụ của An Quốc Cường đến tay nên chồng bà ta vội vàng mang tiền trong nhà, tự mình chạy đi kiếm con trai, sao công việc của Quốc Phú vừa có tin tức lại mọc ra một An Hoa này vậy?
Nhưng mà, Hồ Ái Đệ là một người lòng dạ thâm sâu nên trên mặt bất động thanh sắc, chỉ lộ ra một nụ cười thật thà chất phác giống hệt con trai An Kim của mình: “Thì ra là An Hoa à! Mau vào đây, lâu lắm rồi không gặp cháu, vậy mà đã trở thành thiếu nữ rồi, thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp.....”
An Hoa: Người phụ nữ này, quả nhiên giống như trong ấn tượng, trên mặt phúc hậu, miệng thì như dính mật ong. Bản thân mình cố ý làm cho cả người mình đầy bụi đất, vậy mà còn có thể mặt không đổi mà khen mình. Khó trách, có thể đạt được sự yêu thích của hai ông bà nhà họ An.
An Hoa thuận theo sức lực Hồ Ái Đệ kéo mình, đi vào ngôi nhà nông thôn khí thế to lớn này. Người đi theo phía sau, cũng được Hồ Ái Đệ hiếu khách gọi vào cửa.