Tôn Hải nghe những lời này, biểu cảm trên mặt ngược lại không có bất kỳ thay đổi gì, ông ấy sớm đã biết theo tính cách ông An cuối cùng chắc chắn sẽ đồng ý nguyện vọng của An Hoa, chỉ là ông ấy không ngờ lại nhanh như vậy mà thôi.
“Được! Nếu cháu đã lựa chọn thì bác cũng không nói nhiều nữa, tất cả mọi chuyện đợi sau khi cháu vào công ty Vận Tải chúng ta rồi nói tiếp.”
Tôn Hải cũng không gấp nói với An Hoa về những gian khổ khi lái xe mà quay sang hỏi việc chữa lành vết thương của An Quốc Cường.
An Hoa nói về những ngày sau khi An Quốc Cường xuất viện ở nhà.
“Mặc dù đơn vị sẽ thanh toán tiền thuốc thang của ông An, cũng không tốn mấy đồng, nhưng dù sao cũng đã bị thương nặng trăm ngày, hơn nữa cha cháu còn mất nửa chân nên cần phải bồi dưỡng cơ thể nhiều hơn, nếu trong nhà có chuyện gì thì nhớ nói với bác, đừng khách sao, biết chưa?”
An Hoa gật đầu: “Vâng, nhà cháu sẽ không gắng gượng.” An Hoa nghe được từ mẹ Huỳnh Hiểu Mai nói rằng trong nhà vẫn còn một số khoản nợ chưa lấy về được, hôm nay sau khi chắc chắn được việc về chức vụ, cô phải đến đại đội Hồng Miên một chuyến.
“Vậy được, cháu về trước đi! Đợi ngày mau sau khi trưởng phòng đi làm, duyệt thư thông báo lên chức, bác sẽ mang qua cho cháu thuận đường thăm tình hình của ông An." An Hoa biết việc chuyển giao chức vụ này ngoài trừ cần sự đồng ý của người sở hữu vị trí ra còn cần chữ ký của đội trưởng đoàn xe và trưởng phòng của công ty Vận Tải, lúc đấy mới có đủ hiệu lực, vốn cô tưởng rằng sẽ gặp trắc trở ở chỗ đội trưởng Tôn nhưng không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy.
Lúc này An Hoa còn không biết muốn chân chính trở thành một tài xế lái xe lớn hợp lệ, cô còn phải đi một đoạn đường dài nữa.
“Vâng! Còn có một chuyện, cháu chuẩn bị làm tài xế lái xe lớn, phiền bác giữ bí mật giúp cháu nhé.”
Tôn Hải không biết An Hoa muốn làm gì nhưng ông ấy vẫn gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không nói với người khác.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
An Hoa nhận được sự đồng ý của Tôn Hải liền kéo cửa ra.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặc bộ đồng phục màu xanh xám của đội vận tải đang đứng ở cửa, trên quần áo của người đàn ông có mấy chỗ vá trên khuỷu tay và đầu gối, cổ tay áo còn có nhiều vết dầu đen, cô đại khái đoán được người trước mặt này chính là đội trưởng đội sửa chữa trong ký ức.
“Ông Kỷ, sao lúc này lại đến đây?”
Tôn Hải kinh ngạc khi nhìn thấy Kỷ Hoành Sơn đến, mặc dù ông Kỷ này quản mấy công nhân sửa chữa, nhưng lại sốt ruột chạy đến đội vận tải vào cuối tuần.
Kỷ Hoành Sơn nhìn An Hoa mở cửa, lúc này mới trả lời: “Cô nhóc này lần trước không phải hỏi chuyện xe tải mới của tôi ư? Phía Minh Thành có tiến độ, tôi đây còn không phải nhân lúc đi dạo thuận tiện sang báo cho ông sao? À mà, cô gái này là con gái nhà ông An nhỉ.”
Tôn Hải gật đầu rồi mỉm cười bảo An Hoa về trước, sau đó mời Kỷ Hoành Sơn ngồi xuống, chuẩn bị nghe ông ta nói chuyện xe mới.
Tuy Kỷ Hoành Sơn là đội trưởng sửa chữa của công ty Vận Tải nhỏ bọn họ, nhưng những người khác trong nhà lại không bình thường, không nói người ngoài, chỉ nói cháu trai của ông ta là Kỷ Minh Thành, khi còn nhỏ đã là một kỹ sư cao cấp ở nhà máy sản xuất ô tô của tỉnh, lần này là hạng mục do Bộ giao thông vận tải nghiên cứu phát triển xe tải mới, Kỷ Minh Thành phụ trách công việc nghiên cứu động cơ, là một nhân tài hiếm có.
An Hoa xách túi quà trắng rời đi, bên tai còn bắt được những thuật ngữ chuyên ngành liên quan đến ô tô như tốc độ động cơ, dầu tiêu hao, động lực nhưng đáng tiếc cô không quen thuộc với xe này lắm. Trước khi xuyên qua, cô từng lái xe gia đình như xe con và xe thể thao đa dụng, cũng may cô là người thích lái hộp số tay, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc học lái xe sau này của cô.
Chỉ là cô ra khỏi văn phòng vẫn chưa kịp đóng cửa thì lại có một người đàn ông trung niên đến.
Cô cũng biết người đàn ông này là đội trưởng Vương Thủy Khẩu phụ trách đội xe buýt.
An Hoa không nhịn được lè lưỡi, đây là mình có vận khí gì a, lần đầu tiên đến đội vận tải lại gặp được người phụ trách ba đại đội của công ty Vân Tải.
Vị đội trưởng đội xe buýt có cái bụng bự hiếm có trong thời đại này, tai to mặt lớn nên trông không giống người lái xe, ngược lại giống tên đồ tể trong lò mổ.
“Ông Vương, ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy?” Đội trưởng Tôn ngồi đối diện với cửa chính văn phòng còn chưa kịp đóng lại liếc mắt một cái đã thấy người đến là Vương Thủy Khẩu.
Vương Thủy Khầu giống như không để ý đến sự tồn tại của An Hoa, trực tiếp bước nhanh vào, suýt nữa còn đụng phải An Hoa ở bên cạnh.
Sau đó, vị đội trưởng Vương này cũng không khách sáo với Tôn Hải và Kỷ Hoành Sơn, ông ta nói thẳng: “Đội các ông có ai đó tên là An Quốc Cường đúng không, không phải nói xảy ra tai nạn xe nên đã mất chân sao? Vị trí của ông ta trống, ông định sắp xếp để ai lên?”
An Hoa đứng ở ngoài cửa, từ khe cửa cô có thể nghe thấy được lời nói không hề khách sáo của Vương Thủy Khẩu, ánh mắt cô hơi nheo lại.
Lúc này người này chạy đến đội xe lớn hỏi chuyện này là muốn làm gì chứ? Cũng may, nhà cô đã quyết định tin bác Tôn sẽ giấu giúp họ.
An Hoa nhìn cửa văn phòng bị đóng lại không nghe thấy gì nữa, cho đến mấy ngày sau cô mới biết mục đích Vương Thủy Khẩu đến đội xe lớn từ An Quốc Cường, tâm trạng cô vui vẻ rồi vác đồ về nhà.
Trong tòa nhà công nhân, An Hoa vừa ra khỏi cầu thang thì thấy Hồ Hà đang đứng ở cầu thang kéo mấy người phụ nữ nói cười, mấy người phụ này giống mẹ Hoàng Hiểu Mai của An Hoa, đều là phụ nữ nội trợ không có việc làm. bình thường ở nhà chăm sóc trẻ em và người già, khi rảnh sẽ tụ tập lại với nhau nói chuyện về hàng xóm.
Đương nhiên người yểu điệu như Hoàng Hiểu Mai sẽ không có tình bạn gì với nhóm nói nhiều như này rồi.
An Hoa vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Hồ Hà giống như đã quên chuyện mấy hôm trước bị An Hoa dọa sợ đến mức ngã nhào, miệng toe toét nói với An Hoa: “An Hoa, quê cháu lại gửi một túi khoai lang đến à!”
An Hoa biết chuyện nhà ông An tặng cho An Quốc Cường bị thương một túi khoai lang để bồi bổ cơ thể đã lan truyền khắp tòa nhà nhân viên, bây giờ những người nhiều chuyện này nhìn thấy cô vác một cái túi urê cùng loại về, không phải đều chờ cười nhạo nhà cô sao? Nhưng hiện tại tâm trạng cô rất tốt nên cũng không muốn mất thời gian lảm nhảm với những người nhiều chuyện này, cô thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, thím, những ngày này cha cháu bị thương may mà có sự giúp đỡ của hàng xóm cũ trong tòa nhà, giống như nhà thím Lý đối diện, nhà bác Vương bên cạnh, nhà bà Hà đằng trước…”
An Hoa đọc tất cả những người đã giúp gia đình cô một lần, ngay sau đó cô nói với giọng điệu đầy cảm kích: “Nhà cháu nhận được nhiều sự giúp đỡ như vậy, trong lòng rất cảm kích… May mà phần lớn tòa nhà nhân viên chúng ta đều là người tốt…”
Mấy người phụ nữ đó nghe An Hoa đọc một vòng người ta ở tòa nhà nhân viên như đọc kinh, vốn dĩ hơi bực mình nhưng dần dần lắng nghe, họ phát hiện hình như nhà mình không có trong danh sách cảm ơn của An Hoa, không biết sao mặt họ dần dần hơi nóng lên.
Bởi vì chồng họ lái xe vẫn chưa về nên họ xem như không biết chuyện nhà họ An, khi hàng xóm nói cùng nhau giúp đỡ nhà họ An, họ giống như bị mất trí nhớ tập thể trốn ở nhà không xuất hiện, nếu chồng lái xe về phát hiện họ lạnh lùng như vậy sợ rằng sẽ nổi giận.
Nghĩ như vậy, họ cũng không có tâm trạng nhiều chuyện nữa, nói được hai câu liền nói phải về nhà nấu cơm.
An Hoa thấy biểu cảm hơi xấu hổ trên khuôn mặt của mấy người rời đi lập tức biết đối phượng đã hiểu rõ, sống trong một đơn vị tập thể thế này, nếu gia đình nào xảy ra sự cố thì những nhà khác cũng chẳng quan tâm. Những điều như vậy khá phổ biến trong thế giới trước khi cô xuyên không, nhưng trong xã hội coi trọng khái niệm tập thể này, hành vi của họ như vậy đã khiến cho rất nhiều gia đình trong tòa nhà coi thường.
Mọi người sẽ vô thức đánh giá ở trong lòng, hôm nay nhà họ An xảy ra chuyện nhà bọn họ cũng không chịu giúp một tay, như vậy một ngày nào đó nếu nhà tôi có chuyện ngoài ý muốn thì nhà họ có phải cũng sẽ như vậy hay không? Sau khi nảy ra ý nghĩ như vậy, mọi người sẽ tự ý thức được hoặc vô thức tránh xa những gia đình như thế.
Đợi trong nhà những người này xảy ra chuyện thì sẽ không có ai đến giúp.
Tình người thường nảy sinh như vậy, bạn giúp tôi thì tôi sẽ giúp bạn, cuộc sống mới có thể thuận lợi hơn.
Trước kia An Hoa chưa đến, Hồ Hà đã nói chuyện nhà họ An với mấy người phụ nữ này, ở trong mắt Hồ Hà thì nhà họ An rất nhanh sẽ rời khỏi tòa nhà nhân viên, trong nhà không có An Quốc Cường biết lái xe, còn lại một Hoàng Hiểu Mai yểu điệu, một đứa con gái đang chờ cho thêm tiền để làm của hồi môn, còn có một đứa trẻ nhỏ, gia đình như vậy ở dưới quê họ thì ngay cả cái nhà cũng không giữ được.
Cho nên Hồ Hà mới tùy tiện buôn chuyện về nhà họ An với người khác.
Nhưng cô gái An Hoa này nói vài ba câu đã khiến mấy bạn bè mà bà ta khó mới kết thân được chạy mất, điều này đã khiến bà ta cảm thấy rất khó chịu. Phải biết rằng, Hà Hồ bà hống hách lộng hành hai mươi năm ở quê, chạy đến thành phố để hưởng phúc, bây giờ mới đến được một tháng còn chưa hưởng được bao nhiêu phúc khí thì đã bị nhà họ Hà bên cạnh làm tức giận.
Rõ ràng Hoàng Hiểu Mai giống bà ta đều là người ở nông thôn vậy mà lại không cần làm việc, không cần chăm sóc người già vô dụng trong nhà, không cần nhìn sắc mặt của người đàn ông.
Hồ Hà càng nghĩ càng tức, thấy khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm kia của An Hoa, thật sự muốn tát cô, chỉ là nghĩ đến hơi sức kia của An Hoa lại rụt cổ về.
Từ sau khi An Hoa xuyên không thì đã cảm thấy mình không hợp với người phụ nữ mập trước mặt này, bây giờ nhìn vẻ mặt đầy ghen ghét của bà ta, làm sao còn không rõ chứ! An Hoa lạnh lùng cười hai tiếng, cũng không lảm nhảm với bà ta nữa mà giả vờ vô tình mở túi urê ra sau đó cô lấy riêng thịt ba chỉ được bọc trong giấy dầu ra mở trước mặt Hà Hồ.
“Ôi, thím Hồ, nghe nói nhà thím thường ăn thịt hầm, thím có thể dạy cháu làm thế nào để hầm thịt ba chỉ thơm ngon không?”
Chồng Hồ Hà không cho bà ta nhiều tiền lắm, một tháng cũng không ăn được một bữa thịt thì làm gì có tay nghề hầm thịt chứ? Cho nên sau khi nghe thấy câu hỏi lịch sự của An Hoan, bà ta tức giận, hai tay chống nạnh chuẩn bị mắng.
Lúc này An Hoa cảm thấy bà ta sắp nổi giận liền nhanh chóng mở cửa nhà mình rồi ném đồ vào trong, rầm một cái, khóa cửa lại.
Hà Hồ mở to miệng chuẩn bị mắng: “…”
Bên trong, An Hoa vừa ngâm nga bài hát vừa thu dọn những thứ tốt này, ngoài cửa Hà Hồ tức đến mức giậm chân, cuối cùng nghĩ đến vừa rồi bà ta còn chưa kịp chia sẻ tin tức với mấy người kia.
Hà Hồ ngậm miệng lại rồi hừ lạnh một tiếng: Để cho nhà họ An các người nhảy nhót hai ngày, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi đi. Hừ!