Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi được Kỷ Hoành Sơn tặng sách, những ngày sau An Hoa liên tục bị Kỷ Hoành Sơn gọi tên, còn thường xuyên để cô tự sửa một vài chiếc xe thường hay gặp trục trặc. Nếu cô có thể nhanh chóng sửa xong, ông ta sẽ tâng bốc cô lên mây, còn lúc cô bó tay hết cách, cái miệng ông ta sẽ chẳng hề khách sáo, mắng đến mức cô không biết giấu mặt vào đâu.

Đối với người như đội trưởng Kỷ, An Hoa thật sự không biết nên cảm ơn hay ghét ông ta nữa.

Chờ đến khi cô nhận tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của mình từ tay Lý Kiến Quân, An Hoa mới phát hiện trong lúc không để ý, cô đã ở đội bảo hành được một tháng, đã đến lúc quay lại đội vận tải.

Hôm nay là ngày cuối cùng An Hoa ở đội bảo hành, bởi vì ngày mai là ngày nghỉ ngơi, cho nên sau khi tan làm, Kỷ Hoành Sơn gọi mọi người đang chuẩn bị tan làm lại.

“Hôm nay là ngày cuối cùng An Hoa làm tại đội chúng ta. Trong khoảng thời gian này biểu hiện của An Hoa mọi người đã rõ như ban ngày. Tuy em ấy là người thuộc đội vận tải, nhưng trong một tháng tới đội bảo hành chúng ta, cũng là một phần tử của đội bảo hành chúng ta. Sau này mọi người nên ở chung thế nào thì ở chung thế đó. Không nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi đã đặt mấy món ngon ở tiệm cơm quốc doanh, mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa ngon.”

Kỷ Hoành Sơn nói rồi vỗ tay, thét to bảo mọi người nhanh chân di chuyển, đừng bỏ lỡ giờ cơm ở tiệm cơm quốc doanh.

Sau khi An Hoa nghe Kỷ Hoành Sơn nói xong thì ngẩn người mất một lúc. Tuy rằng Kỷ Hoành Sơn không nói rõ, nhưng mà An Hoa biết, lần này ông ta mời khách là để chúc mừng cô hoàn thành một tháng học tập ở đội bảo hành.

Nghĩ đến đây, những mệt mỏi tích tụ trong khoảng thời gian này dường như đã vơi đi không ít.

“Sao đứng ngây như phỗng ra thế, nhanh chân lên đi! Ăn cơm còn không tích cực thì còn làm gì được nữa.”

Kỷ Hoành Sơn vui tươi hớn hở bỏ lại cho An Hoa câu này, vẫy chìa khóa xe mỏng trong tay, nói với mấy công nhân bảo trì chạy ở phía trước: “Mấy thằng nhóc thối kia, có chạy nhanh cũng vô dụng. Không có ông đây lái xe, các cậu cũng phải chờ thôi? Ha ha…”

Chờ An Hoa đi theo bọn họ đến bãi đỗ xe nhìn thấy một hàng xe tải lớn màu xanh lục. Trong đó có một chiếc xe, mà trên thùng xe phía sau có mấy nhân viên bảo trì nằm bò ra, mọi người phất tay với An Hoa đi cuối cùng: “Tiểu Hoa chạy nhanh lên đi! Rề rà nữa đội trưởng nổi nóng đó…”

Mà lúc này Kỷ Hoành Sơn đã đứng chỗ chốt an toàn trước đầu xe, cầm cái chìa khóa màu bạc hình chữ Z, chuẩn bị khởi động xe vận tải. Nghe thấy mấy công nhân bảo trì nói, giơ cái chìa khóa lên lắc lắc: “Chỉ có mấy cậu không đáng tin, miệng nói lung tung! Chờ lát nữa mỗi người các cậu bớt ăn hai miếng thịt kho tàu cho ông đây nhá…”

“An Hoa, em lại đây, cho em cơ hội khởi động xe đó.” Nói rồi Kỷ Hoành Sơn nhét chìa khóa vào trong tay An Hoa.

Bàn tay chạm vào phần thiết lạnh lẽo, là công cụ khởi động chiếc xe tải màu xanh quân đội trước mắt. Cái này được nhóm tài xế gọi là “Chìa khóa xe lớn”.

Tuy cô biết làm thế nào để khởi động “cục sắt” trước mắt. Có điều, đây mới thật sự là nhiệm vụ khởi động xe đầu tiên của cô.

Dựa theo những bước Kỷ Hoành Sơn đã từng giảng, An Hoa nhét một đầu chìa khóa cầm trong tay vào bên trong lỗ hổng chốt an toàn ở đầu xe. Lỗ hổng này kết nối với động cơ ở đầu xe. Chỉ cần cô làm đúng động tác là làm động cơ bơm dầu thành công. Sau đó sẽ có thể lên xe dùng khóa xe khởi động bình điện, kéo cửa chắn gió, xe đã có thể khởi động thành công.

Sau khi cắm chìa khóa vào, một bàn tay An Hoa nắm lấy chốt an toàn, bàn tay còn lại đè chìa khóa xuống rồi vặn.

Ép xuống, nhấc lên.

Chìa khóa hình chữ Z bắt đầu chuyển động theo chiều kim đồng hồ, cuối cùng An Hoa đã hiểu tại sao cha cô lại nói đàn ông mà yếu đuối sẽ không làm được công việc này. Áp lực bên trong động cơ xe vận tải cực kỳ lớn, mỗi lần ép xuống và nhấc chìa khóa lên đều tốn rất nhiều sức. May là sức cô mạnh, giao chìa khóa vào tay cô không hề uổng phí chút nào. Tuy rằng mới bắt đầu còn không thuận tay. Có điều không bao lâu sau cô đã nới lỏng được động cơ ra.

Kỷ Hoành Sơn đứng bên cạnh thấy động tác cô dừng lại biết động cơ đã được nới lỏng. Lập tức quay người xốc nắp trước xe lên, lắc van dầu bắt đầu bơm dầu. Tiếp theo cùng An Hoa vào buồng lái.

Buồng lái xe vận tải lớn này khác với những chiếc xe đời sau, vị trí điều khiển và ghế phụ đặt sát bên nhau, nhìn thoáng qua là một cái ghế màu đen lớn có dựa lưng.

Vô lăng đơn sơn, có vẻ không nhiều chức năng giống như đời sau, chỉ có vài nút đơn giản, đồng hồ xăng. An Hoa nhấc chân nhảy lên ghế phụ, nhìn Kỷ Hoành Sơn kéo cửa chắn gió, sau đó dẫm chân ga, qua vài lần, xe vang lên tiếng động cơ “grừ grừ grừ” theo quy luật, chứng tỏ chân ga ổn định. Tiếp theo cho đầy nước vào xô rồi đợi xe nóng lên.

Chờ đến khi xe nóng lên, kính chắn gió phía trước và gương chiếu hậu đã được An Hoa lau sạch.

Lúc này, Kỷ Hoành Sơn thò đầu ra ngoài thăm dò, nói với mấy công nhân bảo trì đang đứng vịn tay lên thành xe phía sau, nói: “Xe sắp chạy! Đừng vững cho ông đây!”

Nghe thấy vậy An Hoa lập tức ổn định cơ thể của mình, nhìn Kỷ Hoành Sơn nhanh chóng di chuyển hai chân, chiếc xe to cồng kềnh bắt đầu chạy về phía trước.

Xe chạy vững vàng trên đường rộng rãi, bởi vì là giờ tan làm, Kỷ Hoành Sơn cũng không lái quá nhanh. Thỉnh thoảng mấy chiếc xe đạp chạy xung quanh còn đi nhanh hơn chiếc xe lớn của bọn họ.

“Sao nào? Có phải cảm thấy thầy lái xe giống ông già không?”

An Hoa đang cố gắng nhìn Kỷ Hoành Sơn làm sao điều khiển xe rẽ trái rẽ phải, nghe thấy ông ta hỏi vậy thì lắc đầu: “Sao có thể, an toàn là trên hết.”

Kỷ Hoành Sơn gật đầu: “Đúng vậy. Sau khi em trở thành một tài xế, em không chỉ vì khách hàng, vì hàng hóa mà em vận chuyển. Em còn phải chịu trách nhiệm cho những chiếc xe khác đi trên đường, người đi đường, và cảnh quan ven đường. Tuy rằng xe lưu thông trên đường không nhiều lắm, nhưng nếu tài xế không chú ý thì sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Chuyện ngoài ý muốn, em biết sẽ có kết quả gì…”

Còn chưa nói xong thì An Hoa đã hiểu ý của ông ta. Cha cô là đồng chí An Quốc Cường, chẳng phải bởi vì chiếc xe đột nhiên gặp trục trặc, vì tránh người đi đường nên mới xảy ra sự cố lật xe.

Lúc An Hoa xuyên qua đây, chân An Quốc Cường đã bị cưa cụt. Nguyên nhân cụ thể của sự cố cô không rõ lắm, hình như là đang đi bất ngờ xuất hiện người qua đường, An Quốc Cường muốn phanh xe. Nhưng phanh đột nhiên không nhạy, cuối cùng nhờ An Quốc Cường đánh tay lái sang hướng khác gấp mới tránh được người đi đường, Có điều, cũng bởi vì như vậy mà chiếc xe lật xuống đồng ruộng ven đường. Cuối cùng cẳng chân bị xe vận tải đè lên, không sơ cứu kịp thời, cuối cùng chỉ đành cưa chân.

“Đội trưởng Kỷ, sao thầy lại đối xử tốt với em như thế?” Thừa dịp có cơ hội trò chuyện, An Hoa đã không nhịn được mà hỏi.

Kỷ Hoành Sơn mắt nhìn về phía trước, không trả lời thẳng vấn đề này ngược lại nói: “Lái xe không được mất tập trung…”

Nghe ông ta nói vậy An Hoa chỉ đành không nói nữa. Sau đó tiếp tục nghiêm túc quan sát cách điều khiển chiếc xe vận tải lớn này.

Cũng may, công ty Vận Tải cách tiệm cơm quốc doanh cũng không xa. Chạy xe tầm mười phút đã đến.

Còn chưa xuống xe, hương thơm mang mùi thịt kho tàu đã chui vào trong mũi An Hoa, làm cô không nhịn được mà nuốt nước miếng. Có trời biết đã bao lâu rồi cô chưa được ăn thịt kho tàu. Tuy rằng thức ăn ở nhà họ An cũng được coi là khá tốt ở thời đại này, mỗi ngày ăn ít nhất một quả trứng. Nhưng mà trứng gà có ngon mà ăn hơn một tháng cũng thấy ngán.

Không phải là cô không nghĩ đến việc ra ngoài mua chút thịt kho tàu cải thiện bữa ăn, nhưng khoảng thời gian này cô bận rộn học tập, thật sự không rút ra được thời gian.

Có điều, chờ đến khi An Hoa nhìn thấy mấy công nhân bảo trì phía sau lần lượt nhảy xuống như sủi cảo, xe còn chưa dừng ổn định thì đã trực tiếp dùng một tay chống lên lan can chiếc xe màu xanh quân đội, sau đó nhảy từ trên xuống. Đám người này như ong vỡ tổ vọt vào bên trong tiệm cơm quốc doanh, khóe môi An Hoa giật giật.

Thì ra, không chỉ có mình cô thèm ăn.

“Ha ha, bây giờ cô đã biết tính cách của đám nhãi con này rồi chứ!”

Sau khi Kỷ Hoành Sơn đỗ xe xong thì cười ha hả đi vào.

Bởi vì đám người bọn họ quá thu hút ánh nhìn, cho nên vừa đi vào bên trong tiệm cơm đã nhận được rất nhiều ánh mắt khác nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên An Hoa đến tiệm cơm quốc doanh vào giờ tan làm. Lúc này, các bàn ở ngoài sảnh lớn hầu như đầy người. Trong số những người này, có người chỉ ăn mì sợi đạm bạc, có người lại ăn thịt kho tàu và cơm tẻ.

Cũng may Kỷ Hoành Sơn đã sớm nhờ người quen giữ lại chỗ. Vừa đi vào đã thấy mấy thằng nhóc thối trong đội ngồi trên cái bàn lớn nhất trong góc, đương nhiên An Hoa cũng cùng ngồi xuống với họ.

Mọi người bắt đầu cười nói, thấy Kỷ Hoành Sơn đi gọi món, không nhịn được mà bắt đầu đoán đội trưởng sẽ mời họ ăn món ngon nào.

An Hoa nhìn mấy người đàn ông cao lớn cường tráng trước mắt, suy đoán bữa cơm này có vẻ Kỷ Hoành Sơn sẽ tốn không ít đấy.

“Tiểu Hoa, một lát nữa thịt và thức ăn lên, cô đừng khách sáo, ăn hết sức là được. Đội trưởng chúng ta dồi dào của cải lắm.” Lâm Trụ Tử sợ An Hoa thấy áy náy trong lòng, khẽ nói thầm vào tai cô một câu.

Tạm thời An Hoa vẫn chưa biết rõ địa vị của Kỷ Hoành Sơn, có điều nghĩ đến ông ta có con gái lái xe tăng, người làm cha chắc chắn cũng phải có chút bản lĩnh.

Thịt kho tàu thơm ngào ngạt nhanh chóng được bưng lên, hơn nữa còn để đầy hai cái nồi inox.

Chờ sau khi Kỷ Hoành Sơn bê một nồi cơm tẻ thật to đến rồi ngồi xuống, mọi người cũng không khách sáo nữa. Chiếc đũa không hẹn mà cùng thò đến nồi thịt kho tàu. Chỉ là vừa mới gắp một cục thịt, còn chưa kịp cho vào trong miệng thì đã nghe thấy ở quầy chọn món có người đang cãi nhau ầm ĩ.

An Hoa thính tai, chớp mắt đã nghe được không ít thông tin.

“Chẳng phải nói hôm nay không có thịt kho tàu sao? Sao cái bàn vừa rồi được cả hai nồi to.” Giọng nói của người đó chát chúa, mặc một cái váy hoa rất khó tìm. Một tay cầm một cái cà mèn làm bằng nhôm, một tay cầm mấy cái phiếu thịt, đang to tiếng hỏi nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ kia đang ngồi nghiêng người trên ghế dựa, bị giọng nói của cô ta làm giật mình, nhíu chặt mày: “Đồng chí, là vì người ta đã trả tiền và trả phiếu trước. Bây giờ cô mới tới, được nhiên số thịt này chúng tôi phải đưa cho người ta rồi. Cô đến sau hết thịt tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao chúng tôi cũng đâu thể lấy thịt người ta đã mua cho cô ăn được đâu!”

Nhân viên phục vụ giải thích với giọng hơi mất kiên nhẫn, không hề để ý tới cô gái kia.

Bởi vì ngồi quay lưng nên An Hoa không thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia, sau đó nghĩ thầm có lẽ không phải là người cô quen, nghĩ vậy An Hoa chuẩn bị cho đũa thịt vào trong miệng, kết quả lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ngoài cửa chính tiệm cơm quốc doanh.

Người đi vào chính là An Kim mà cô mới gặp lần đầu cách đây hơn một tháng.

Chỉ là nhìn An Kim có vẻ như ốm hơn trước không ít, bộ đồ công nhân nhà máy Dệt mặc trên người anh ta có vẻ rộng thùng thình, nhưng nụ cười hàm hậu trên mặt rất phù hợp với khuôn mặt chữ điền tiêu chuẩn của anh ta, khiến ai thấy anh ta đều nảy sinh thiện cảm.

Sau khi An Kim đi vào đã đi thẳng đến quầy gọi món. Cô gái trẻ vừa rồi còn hung dữ như lập tức đổi thành người khác, quay đầu lại tủi thân lí nhí nói gì đó với An Kim.

An Hoa nhịn không được mà phỉ nhổ: Vừa rồi giọng nói chát chúa như thế, không ngờ lúc này lại nhỏ như muỗi kêu.

Bên cô không nghe thấy cuộc trò chuyện của cô gái đó và An Kim. Chỉ nhìn thấy An Kim nói gì đó với nhân viên phục vụ, sau đó sắc mặt nhân viên phục vụ dãn ra. Tiếp theo, không ngờ người đó lại nhận cà mèn và tiền giấy do cô gái kia đưa, cuối cùng cái cà mè kia bị đưa ra sau bếp, không bao lâu, một cà mèn chứa đầy thịt kho tàu được mang ra.

An Hoa không nhịn được mà thầm khen người anh họ này một tiếng “hay”!

Quả nhiên người có chút bản lĩnh sẽ không chỉ dựa vào miệng hay là khuôn mặt, mà là cả hai.

Xem náo nhiệt xong, An Hoa cúi đầu bắt đầu thưởng thức món thịt kho tàu mỹ vị. Còn không ăn mau hai nồi thịt kho tàu này sẽ bị đám người bụng to này ăn sạch.

Dù cô không chú ý An Kim, nhưng An Kim vừa đi vào đã chú ý đến cả bàn bọn họ.

Dù sao gần mười người mặc đồng phục công ty Vận Tải ngồi cùng nhau, trong số đó còn có một cô gái, nổi bật như thế, sao An Kim có thể không phát hiện được.

Ngay khi nhìn thấy trên người An Hoa là bộ đồng phục nên thuộc về anh ta, lửa giận đã đè xuống suýt nữa lại xộc lên.

Đều do con nhãi ranh chết tiệt An Hoa này!

Nhớ tới cái ngày giấc mơ làm tài xế xe vận tải của mình bị vỡ nát, An Kim suýt nữa đã ném cà mèn thịt kho tàu trong tay xuống đất.

Đều do con nhãi ranh chết tiệt An Hoa kia!

Nghĩ đến ông già chết tiệt vô dụng An Quốc Phú, vì gần đây bị người trong đại đội bàn ra tán vào mà xấu hổ tới mức không dám ra cửa, anh ta đã nổi giận, bọn họ đã định lên nhà bác Cả hỏi cho ra nhẽ.

Nhưng lần này nhà họ An bọn họ không chỉ mất sạch mặt mũi ở đại đội Hồng Miên, mà còn mất trắng hai trăm năm mươi tệ, còn chưa kể vì để chúc mừng mà trong nhà lấy hết gà và trứng gà ra. Cục tức to như thế, không ai trong bọn họ có thể nuốt trôi được.

“Anh An, sao thế?” Vì cố tình đè giọng đã làm cho giọng nói cô gái kia nghe hơi kỳ quái.

An Kim quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng dịu dàng: “Đồng chí Vương, không sao cả. Chỉ là gặp em họ của tôi, đang nghĩ có nên qua chào hỏi một tiếng không.”

Hiển nhiên đồng chí Vương này đã nghe An Kim kể qua chuyện nhà anh ta. Nghe thấy hai chữ em họ đã lập tức bĩu môi: “Đó chẳng phải là yêu tinh hại người sao? Nếu không phải do nhà họ thất tín thì vị trí tài xế đó đã là của anh từ lâu. Hừ, yêu tinh hại người như vậy vẫn nên cách xa một chút thì hơn. Cha tôi nói cô ta ở đội vận tải không lâu đâu, sớm hay muộn gì cũng xảy ra chuyện…”

Nghe tiếng nói ồn ào của cô gái, cuối cùng tâm trạng An Kim đã không còn nóng nảy nữa.

Đúng vậy, đàn bà con gái học lái xe làm gì chứ? Lại còn lái xe vận tải lớn, đúng là ôm mộng hão huyền. Con gái nên giống mẹ, thành thật ở yên trong nhà, làm ruộng nuôi con dưỡng cái. Lúc An Hoa nói thì lợi hại lắm, chẳng phải nhậm chức đã một tháng mà cứ quanh quẩn mãi trong đội bảo trì sao. Cả ngày người ngợm bẩn thỉu nhem nhuốc, cả tháng rồi chẳng được sờ vào xe.

Cuối cùng An Kim vẫn nhét cà mèn vào trong tay đồng chí Vương, bảo cô ta đi về trước. Sau đó anh ta đi tới trước mặt An Hoa: “Tiểu Hoa, đã lâu không gặp. Ông bà rất nhớ em, sao không về đại đội Hồng Miên thăm họ? Có rảnh thì về đại đội thăm ông bà, bớt ra ngoài ăn cơm với đàn ông đi.”

Chỉ một câu đã lập tức làm loạn mối quan hệ, gán tội cho một bàn tám đàn ông và một cô gái.

Hai bàn kế bên đã để ý động tĩnh bên phía họ, bây giờ nghe An Kim nói vậy, lại nhìn những người ngồi cùng bàn với An Hoa, trong lòng cảm thấy nghi ngờ không hiểu sao một cô gái lại cùng ngồi ăn cơm với cả bàn đàn ông.

An Hoa vốn không có kiên nhẫn đối phó với loại người giả vờ thành thật như An Kim. Bây giờ thấy miệng mồm anh ta còn không sạch sẽ, cô đã lập tức đứng dậy, vừa định mở miệng đáp trả đã những người còn lại trên bàn đều tỏ vẻ không vui.

Lạch cạch, tám người đàn ông cao lớn cường tráng đứng dậy, trợn mắt nhìn chằm chằm An Kim. Người trẻ tuổi nhất trong số này là Lâm Trụ Tử siết nắm tay kêu răng rắc. Chỉ còn chờ đội trưởng Kỷ ra lệnh một tiếng sẽ lập tức cho tên ngốc này đẹp mặt.

Đội trưởng Kỷ lắc đầu với đội viên của mình, rồi nhìn về phía An Hoa, hỏi cô muốn giải quyết chuyện này thế nào.

An Hoa vẫy tay với mấy người đàn ông cường tráng, ra hiệu họ tiếp tục ngồi xuống ăn cơm. Còn mình lại khoanh tay trước ngực, không hề sợ hãi nhìn hết một vòng tiệm cơm quốc doanh.

Những người bị cô nhìn đều không nhịn được mà dời ánh mắt tò mò đi nơi khác. Chỉ có mấy người Hồng vệ binh nhìn chằm chằm về phía họ. Nhìn bộ dạng có vẻ chỉ cần nghe thấy động tĩnh gì là lập tức đi lên bắt người.

An Hoa biết có đôi lúc, chỉ cần một câu nói là bút sa gà chết.

Cho nên, sau khi cô nhìn thấy mấy người Hồng vệ binh ở phía sau, lập tức nói rõ từng câu từng chữ: “Chủ tịch nói nam nữ bình đẳng. Chúng ta đều là giai cấp vô sản, là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội. Mọi người chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, đều là anh em với nhau. Anh họ à, trợn to đôi mắt của anh lên mà nhìn chỗ chúng tôi toàn là đồng chí công nhân. Xin anh nói năng đúng mực một chút. Đừng làm giai cấp vô sản chúng tôi chạnh lòng.”

An Kim vừa nghe mấy lời này đã cảm thấy căng thẳng. Anh ta quay ra sau nhìn theo ánh mắt An Hoa, lúc này mới phát hiện, không ngờ cách đó mấy bàn có mấy người Hồng vệ binh đang ngồi.

Lại quay đầu nhìn tám người đàn ông cường tráng dù đã ngồi xuống nhưng vẫn trợn trừng mắt nhìn mình như hổ rình mồi, tiếp đó anh ta cố nặn ra nụ cười: “Tiểu Hoa, chẳng phải là vì anh họ quan tâm em nên mới nói sai sao? Em đừng giận, em tốt bụng như vậy chắc sẽ tha thứ cho anh họ nhỉ!”

An Hoa cong môi nở nụ cười mỉa mai: “Không đâu anh họ Cả. Tôi lương thiện, nhưng mà tôi lương thiện không có nghĩa là anh có thể tùy tiện bôi nhọ chúng tôi. Bây giờ anh xin lỗi thầy, xin lỗi đàn anh của tôi, nếu bọn họ chấp nhận rồi thì không sao nữa.”

Tình hình này là so ai cứng hơn ai, An Kim thấy mấy người đàn ông cao lớn thô kệch lại muốn đứng dậy, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng khom lưng xin lỗi bọn họ. Sau đó ỉu xìu chạy về phía cửa chính tiệm cơm đi ra ngoài.

Những người trong tiệm cơm đều không ngờ rằng đến ăn một bữa cơm còn có thể xem được kịch hay, bây giờ thấy người gây sự đi rồi, bắt đầu có người rướn người qua xem tình hình thế nào.

Trong số những người này có người nhận ra Kỷ Hoành Sơn.

“Tôi đang nghĩ là ai gây ra được trận lớn như vậy, đến ăn một bữa cơm mà kéo cả một đoàn người lực lưỡng. Thì ra là ông à! Ông Kỷ!”

Kỷ Hoành Sơn đang bị chữ “thầy” vô tình phát từ trong câu nói vừa rồi của An Hoa làm cho sướng đến lâng lâng. Bây giờ thấy người đến còn là người quen của mình thì không tức giận mà cười tủm tỉm trả lời: “Trùng hợp ghê đó ông Lăng! Đi ăn một bữa cơm thôi mà chúng ta lại đụng mặt.”

Ông Lăng trước mắt đây chính là quản lý một phân xưởng trong nhà máy Dệt. Bởi vì những đơn hàng vận chuyển của nhà máy Dệt luôn hợp tác với công ty Vận Tải bọn họ, cho nên hai người cũng quen biết nhau, chỉ là quan hệ không thân thiết mà thôi.

“Ha ha, tôi đã nói sao mà trùng hợp quá.” Ông Lăng cười ha hả nói rồi đưa tay vẫy với người ngồi ở bàn phía sau.

Sau đó, một cậu thanh niên tầm mười bảy mười tám tuổi, đôi mắt to tròn xe, hai chân đi nhanh như cưỡi Phong Hỏa Luân, An Hoa chỉ cảm thấy hoa mắt, một cậu thanh niên cao gần một mét chín, cao như một ngọn tháp sắt đã đi đến trước mặt đội trưởng Kỷ bọn họ.

“Nào nào, Hải Dương, vị này chính là đội trưởng Kỷ Hoành Sơn của đội bảo hành ở công ty Vận Tải.”

Ông Lăng nói rồi vui vẻ đưa tay vỗ lưng con trai, tiếng bốp bốp vang vọng văng vẳng khắp sảnh ăn trong tiệm cơm quốc doanh.

An Hoa chỉ cảm thấy đau giùm, nhưng mà thằng nhóc tên Lăng Hải Dương này cứ như không cảm thấy đau vậy, vẫn cười ngẩn ngơ rồi khom lưng năm mươi độ với Kỷ Hoành Sơn: “Đội trưởng Kỷ, chào bác, tôi tên Lăng Hải Dương!”

Lời tự giới thiệu vang dội như tiếng chuông, làm cho mọi người trong đội bảo hành không nhịn được mà cười phá lên ha hả. Còn có người không nhịn được mà nói thẳng: “Thằng bé này sao nhìn hơi ngốc ngốc.”

Lăng Hải Dương thấy mọi người đều cười thì cũng ngẩn ngơ cười theo.

An Hoa thấy được niềm vui đơn thuần trong mắt cậu ta, biết người này mới thật sự là người khờ. Cô thật sự muốn chạy ra kéo tên anh họ đang chạy trốn kia quay lại để anh ta đứng cùng Lăng Hải Dương. Làm thế, chỉ cần ai có mắt đều sẽ không nghĩ An Kim là một người thành thật.

Thấy trong nụ cười của mọi người đều là thiện chí, ông Lăng cũng không ngại.

Con của ông ta, ông ta hiểu, không có dã tâm gì, chỉ được thể trạng tốt. Nói dễ nghe thì là thành thật, còn nếu nói thẳng thì là có hơi ngốc. Ban đầu ông ta muốn đưa vào bộ đội rèn luyện. Có điều vợ lo con trai quá thành thật, ở bộ đội bị ức hiếp mà còn không biết. Rồi nghe thấy vài ngày nữa bên công ty Vận Tải sẽ tuyển công nhân. Đến lúc đó báo danh cho con trai, để cậu ta thử tham gia đợt tuyển công nhân xem sao.

Ban đầu nghe nói trong đội vận chuyển có một người họ An muốn bán vị trí, có điều chờ khi nhà ông ta chuẩn bị xong tiền thì lại bảo không bán nữa, giữ lại cho con gái nhà mình, bọn họ cũng chỉ đành bỏ ý định này.

Hôm nay nhìn thấy cùng bàn Kỷ Hoành Sơn có một cô gái nhỏ. Sau đó lại nghe thấy người kia gọi tên cô, lúc này mới nhận ra người này chính là nữ tài xế mà bên ngoài lan truyền.

Lần này ông Lăng đến đây chủ yếu là muốn lôi kéo làm thân với Kỷ Hoành Sơn, để con trai ra mặt làm quen với người công ty Vận Tải. Nói không chừng sau này con trai sẽ cần họ giúp đỡ ít nhiều.

Giờ đến làm quen còn nhìn thấy nữ tài xế trong lời đồn. Những chuyện khác chờ về tính toán trước. Ông ta vỗ bả vai con trai ra hiệu anh ta chào hỏi với mọi người ngồi trên bàn, sau đó mới mỉm cười chào tạm biệt mọi người.

Thấy mọi người đã tản ra, những người trong tiệm cơm nên làm gì thì tiếp tục làm việc đó. Có rất nhiều người ăn cơm xong cũng đi ra ngoài cùng người nhà họ Lăng. Bao gồm mấy Hồng vệ binh như hổ rình mồi vừa nãy.

An Hoa cũng đã ngồi xuống từ sớm, ăn thịt lùa cơm, động tác tuy nhanh nhưng không hề vô phép.

Chờ đến khi cô ăn xong ngẩng đầu, thì phát hiện tất cả người trong đội bảo hành đều dừng đũa, nhường cô ăn trước. Mặt An Hoa nóng lên, thấy hơi xấu hổ: “Mọi người ăn đi, đừng khách sáo, nếu không ăn thức ăn sẽ nguội mất.”

“Tiểu Hoa, có phải vừa nãy cô gọi chúng tôi là đàn anh đúng không!” Lâm Trụ Tử là người đầu tiên mất kiên nhẫn. Thấy lúc này người ngoài đã đi ra ngoài hết, lập tức gào to.

“Đúng vậy đúng vậy đó Tiểu Hoa, chúng tôi vừa nghe thấy cách gọi này đều cảm thấy rất thoải mái.”

“Ha ha, tôi đã nói lúc trước Tiểu Hoa học theo các cậu gọi tôi là anh Hoàng, cứ cảm thấy sai chỗ nào. Thì ra cô ấy nên gọi tôi là đàn anh mới đúng.”

“Ha ha…”

Mọi người đều cười ha hả.

Tất cả bảy người bọn họ đều là cấp dưới do Kỷ Hoành Sơn cầm tay chỉ dạy. Nói câu này cũng không quá, Kỷ Hoành Sơn chính là thầy của bọn họ, từ học trò bây giờ lên đến công nhân bảo trì cấp ba, cấp bốn. Thành tựu của bọn họ đều là do Kỷ Hoành Sơn cho.

An Hoa thấy hơi xấu hổ, lúc đầu cô chỉ buột miệng thốt ra, không phải nghĩ muốn móc nối quan hệ. Nhưng bây giờ thầy và đàn anh là mối quan hệ thật sự. Cơ bản là nếu đã dùng cách gọi này, thì phải làm theo quy tắc thầy như cha, đàn anh như anh.

Mọi người đã ở chung một tháng, thấy dáng vẻ này của An Hoa mọi người đã biết cô đang xấu hổ.

Có người lập tức nói: “Tiểu Hoa, nếu như cô không ngại sau này cứ gọi tôi là đàn anh là được.” Nói rồi lập tức móc một tờ tiền giấy trong túi ra, đứng dậy đặt lên mặt bàn trước mặt An Hoa.

“Thầy không ngại em nhận thêm một đàn em đó chứ!”

Kỷ Hoành Sơn bị học trò của mình chọc ghẹo, trợn trừng mắt, ông ta còn chưa kịp nói gì thì Lâm Trụ Tử đã hoan hô: “Vậy thì tốt quá, sau này tôi không phải người nhỏ nhất nữa.”

Nói rồi, Lâm Trụ Tử không thấy Kỷ Hoành Sơn đang định nói chuyện, mà lập tức học theo đàn anh của mình móc một tờ tiền giấy trong túi ra đặt lên tờ tiền giấy vừa nãy.

Tiếp đó, mấy công nhân bảo trì khác cũng học theo, mọi người đều móc tiền giấy trong túi ra.

An Hoa bị cảnh tượng nhận đàn em bất ngờ này làm ngạc nhiên một lúc lâu. Chờ khi cô hoàn hồn thì trên mặt bàn trước mặt đã đặt một chồng tiền giấy dày, mấy tờ trên cùng chính là do “đại gia” thầy Kỷ Hoành Sơn đặt lên.

“Còn ngẩn ra đó làm gì, cất tiền đi. Ngày hôm nay gấp quá, các đàn anh của em không kịp chuẩn bị quà, đây coi như là phí sửa miệng.”

An Hoa rất muốn phỉ nhổ một câu: Phí sửa miệng dùng như thế này sao?

Kỷ Hoành Sơn thấy mình nói xong mà An Hoa còn chưa có động tĩnh gì thì hắng giọng, ho khan hai tiếng.

“Sao nào? Chúng tôi còn không đủ sức làm thầy làm đàn anh của em sao?”

An Hoa ngẩng đầu nhìn một đám đàn ông cường tráng ngồi trên bàn nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt trông mong, kiếp sống công nhân bảo trì một tháng qua đã giúp cô hiểu được tính cách của bang hội lực lưỡng này. Biết mọi người đều thật tình muốn nhận cô. Thân là một người dứt khoát phóng khoáng, cô còn bối rối cái gì chứ!

“Thầy, đàn anh, cảm ơn mọi người.”

Thầy và các đàn anh vừa ra lò còn nóng hôi hổi nghe thấy An Hoa gọi họ, đều cùng cười để lộ ra hàm răng trắng.

Lúc này, An Hoa mới biết được mỗi năm đội bảo hành đều sẽ nhận tài xế học việc của đội xe vận tải và xe buýt, chỉ là trong số những người này không một ai được Kỷ Hoành Sơn nhận làm học trò. Cho nên những người đó đến đội bảo hành chỉ học vài thao tác cơ bản. Một tháng sau ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.

An Hoa chính là học trò duy nhất không thuộc đội bảo hành được Kỷ Hoành Sơn nhận trong mười mấy năm qua.

Đương nhiên cũng là học trò nữ đầu tiên mà đời này Kỷ Hoành Sơn nhận.

Nằm trên giường ở nhà, trong lòng An Hoa lâng lâng một niềm vui khó tả. Giống như nỗ lực trong một tháng của cô đã được thầy và đàn anh công nhận. Cảm giác thành tựu này còn vui hơn so với lúc An Hoa nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng của mình vượt quá chín con số.

Đây cũng là lần đầu tiên cô hiểu rõ tại sao trước khi xuyên qua, cha mẹ cô lại nhiệt tình yêu quý sự nghiệp của mình như thế.

Tuy An Hoa không phải một đứa bé thiếu tình thương, trước khi cô xuyên qua tuy cha mẹ bận rộn công việc, nhưng hằng ngày đều dành thời gian chơi đùa với cô. Trước nay cô không cảm thấy mình thua thiệt những đứa trẻ khác cái gì. Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy lúc cha mẹ làm việc, trên mặt họ tỏa ra hào quang, cô khi ấy vẫn chưa hiểu rõ.

Nhưng qua hôm nay, An Hoa cảm thấy dường như mình đã hiểu rõ điều gì đó.

Hôm sau là ngày nghỉ.

An Hoa hiếm khi nằm nướng trên giường, nằm trong phòng riêng nhỏ hẹp của mình chẳng muốn nhúc nhích.

Trong phòng khách, em trai cô là bé An Ngọc đang bi bô nói chuyện với An Quốc Cường.

Cứ chốc lát bé An Ngọc sẽ bất ngờ bật cười khúc khích, An Hoa tò mò bên ngoài có chuyện gì, nhanh chóng xuống giường. Chờ cô kéo rèm cửa ra đã nhìn thấy em trai chống tay lên khuôn mặt béo tròn của cậu, khuỷu tay đè lên đùi, ngồi trước cửa, mắt to trừng mắt nhỏ với con vịt béo mập.

“Cha, vịt ở đâu ra?”

Con vịt trước mắt cô đang cong chân nằm trên mặt đất, còn em trai cô thì chuẩn bị thò tay ra sờ lên lớp lông màu xanh lục tuyệt đẹp trên cánh con vịt.

“Chú Long của con xách tới, nói hôm nay nhà bếp đi mua đồ thấy vịt ngon, thuận tiện mua mang tới cho nhà ta một con.”

An Hoa: “Đã trả tiền cho người ta chưa cha?” Hình như căn tin thống nhất mua thức ăn ở đại đội nông thôn, không cần phải trả phiếu thịt.

Con vịt trước mặt mập như thế, ít nhất cũng phải nặng tới ba bốn ký. Nửa ký lông vịt đã tốn năm sáu đồng tiền, con vịt trước mặt trị giá bốn năm tệ. Không biết quan hệ giữa Lý Đại Long và cha cô rốt cuộc tốt đến mức nào. Lần trước cô trả xấp tiền giấy kia về có lẽ nhà bên đó đã hiểu rõ ý của nhà cô. Lần này dứt khoát không cho tiền, mà đổi lại tặng vịt.

Chỉ là Lý Đại Long làm ăn quá lớn. già trẻ lớn bé nhà họ An không muốn dính líu nhiều đến chuyện tiền bạc với nhà họ. Đi một chuyến xe đường dài vào những năm bảy mươi, thế mà Lý Đại Long dám mua bán tận mười cái TV. Nếu có gì thay đổi đột ngột, chẳng biết người này còn dám làm ra chuyện gì nữa.

Trực giác của An Hoa hoàn toàn chính xác, lúc này vẫn còn nhiều ẩn tình mà cô không biết. Nhưng nhờ sự cẩn thận của cô mà nhà họ An đã an toàn vượt qua một lần nguy nan.

An Quốc Cường đang chơi với bé An Ngọc ở phòng khách nghe con gái nói vậy thì lập tức nói: “Đã trả rồi. Họ mang con vịt tới rồi cũng không tiện từ chối. Dù sao cũng là tấm lòng của người ta. Cha bảo mẹ con trả năm tệ.”

Nghe vậy An Hoa mới gật đầu, nên làm thế.

Lúc này, bé An Ngọc vừa quay đầu lại đã thấy chị. Lập tức thì cái tay béo ra, chỉ vào con vịt béo mập, nói: “Chị, có vịt vịt, có vịt vịt…”

“Ừ ừ, bé An Ngọc, thịt vịt vịt ăn rất ngon. Hôm nay ăn vịt vịt được không?”

Bé An Ngọc vừa nghe thấy chị nói thịt vịt ăn ngon, vừa quay đầu lại nhìn con vịt đang trợn to đôi mắt vô tội, đột nhiên cậu không biết mình có nên gật đầu hay không.

Còn An Quốc Cường lại hiểu nổi khó xử của con trai, buồn cười lườm con gái: “Đừng chọc em trai con. Mẹ con đi ra ngoài mua hành, buổi trưa chúng ta ăn mì nước. Buổi chiều làm thịt con vịt này, con và An Ngọc mỗi đứa được một cái đùi vịt to.”

Thấy cha quyết định thay mình, bé An Ngọc không còn bối rối nữa, ngược lại giơ tay lên cao, hoan hô nói buổi tối có đùi vịt ăn. Cậu vẫn chưa nhớ được hương vị của thịt vịt, nhưng cái đầu nhỏ của cậu hiểu rõ thịt là món ngon nhất trên đời.

“Cha, hôm qua con nhận thầy và thêm bảy đàn anh.”

An Quốc Cường không hề cảm thấy bất ngờ: “Sáng hôm nay ông Kỷ đã đến đây thông báo. Còn nói chờ vết thương của cha lành sẽ mời cả nhà chúng ta ăn cơm.”

An Hoa nhớ lại mình lười biếng ngủ nướng, không ngờ trong lúc đó Kỷ Hoành Sơn đã đến nhà một chuyến, bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.

An Quốc Cường cứ như đọc được suy nghĩ của cô, cười nói: “Chuyện này có sao đâu, con vẫn là trẻ con, thiếu ngủ. Ngủ nhiều chút tốt cho cơ thể, con không cần phải thấy áy náy. Cha hiểu tính cách ông Kỷ, được học trò của ông ấy chính là may mắn của con. Sau này nhớ phải hiếu thuận với ông ấy là được.”

An Hoa nói xong chuyện cô nhận thầy, rồi bắt đầu nói đến chuyện An Kim.

Một tháng nay nhà ông An vẫn chưa đến cửa gây chuyện, cô còn cho rằng ông An muốn dừng lại. Kết quả tối hôm qua An Kim vừa xuất hiện cô đã biết An Kim là người không dễ tống cổ. Điều đặc biệt làm cô chú ý đó là cô gái có quan hệ thân thiết với An Kim. Cho dù là đầm váy mặc trên người hay là đồng hồ đeo trên cổ tay cô gái kia đều chứng minh điều kiện nhà cô ta cực kỳ tốt.

Không biết sao An Kim có thể tìm ra được một đối tượng như vậy?

“Chào buổi sáng!”

“Chúc buổi sáng vui vẻ!”

Câu chào buổi sáng hết đợt này đến đợt khác, An Hoa ra khỏi khu tập thể công nhân, dọc đường đi gặp ai cũng chào.

Chờ khi Tôn Hải đúng giờ đến tòa nhà Vận Tải như bình thường, đã nhìn thấy An Hoa ngồi gần bàn của Tiểu Lục, đang cầm cuốn sổ ghi chép dày cộm đọc.

Tôn Hải vừa nhìn đã biết đó là sổ ghi chép điều xe của đội vận tải bọn họ.

Sổ ghi chép ghi lại nội dung nhiệm vụ, thời gian, tên tài xế, thời gian giao xe hàng ngày của đội xe vận tải. Có những thông tin này sẽ có thể thống kê thời gian chạy xe mỗi tháng của tài xế, và tình hình sử dụng của xe vận tải.

Không ngờ cô nhóc này còn rất cầu tiến.

Tôn Hải nghĩ thầm, rồi vỗ tay.

Ngoài hành lang có năm sáu tài xế đang tụm năm tụm bảy chờ nhận nhiệm vụ, nghe thấy tiếng vỗ tay của Tôn Hải, một tài xế dập tắt điếu thuốc lá trong tay: “Đội trưởng Tôn, hôm nay có nhiều nhiệm vụ không?”

Trước giờ nhiệm vụ của đội vận tải luôn được sắp xếp xong từ một hai ngày trước, hôm nay xe được điều đi làm nhiệm vụ cũng không nhiều, Tôn Hải thấy người hỏi chuyện chính là ông Ngô cáo già thì cau mày: “Ông Ngô, lần trước sắp xếp cho ông đi tỉnh Quảng, đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi. Sao nào, hôm nay có muốn lái xe không!”

Ông Ngô há miệng để lộ cái răng vàng khè: “Đâu đâu. Đội trưởng sắp xếp tôi làm nhiệm vụ thì tôi phải đi chứ. Với lại tôi ước gì được chạy thêm nhiều chuyến xe, ha ha…”

“Ha ha… Ông Ngô, ông đừng tham lam như thế…”

“Đúng đó! Có ai mà không biết lần trước Đại Long dắt ông đi…”

Mấy tài xế chờ nhiệm vụ nghe thấy ông Ngô nói vậy lập tức nói đùa với ông ta vài câu.

Đây chính là ông Ngô đã đi tỉnh Quảng cùng Lý Đại Long và Lộ Võ rồi kiếm được khoản lời t, nó đã thành bí mật công khai khắp đội vận tải nên có rất nhiều người biết, có điều chuyện này không bị báo lên các cấp trên mà thôi.

Sau khi Tôn Hải đi vào, An Hoa đã ngẩng đầu lên khỏi sổ ghi chép điều xe. Nghe mấy lời chua lòm của nhóm tài xế này, cô biết được mọi người đều biết rõ chuyện này.

Đầu cơ trục lợi nhiều hàng hóa như vậy mà còn dám ngang nhiên nói ra, ông Ngô này đúng là ngại mạng dài mà.

An Hoa hơi híp mắt lại, trả cuốn sổ ghi chép điều xe cho anh Tiểu Lục. Hôm nay cô đến sớm nửa tiếng là vì muốn xem sổ ghi chép điều xe. Vừa rồi cô đã xem xong tình hình điều xe trong một tháng qua của đội vận tải, đại khái cô đã đoán được hôm nay sẽ có nhiệm vụ gì.

Tôn Hải đứng ở đầu bên kia nghe thấy ông Ngô nói thì không vội đi vào văn phòng. Mà lấy bản phân công trong tay Tiểu Lục rồi đứng ngay tại hành lang phát nhiệm vụ.

“Ông Ngô, hôm nay lò giết mổ công xã Dương Minh muốn đến trại nuôi heo bắt một đám heo hơi, nhiệm vụ này giao cho ông.”

Ông Ngô nghe thấy vậy, cái miệng vừa rồi còn lộ hàm răng vàng khè đã hoàn toàn ngậm chặt.

Ông ta không cần, nhiệm vụ này không phải nhiệm vụ béo bở gì.

Xe vận tải sau khi chở heo hơi vừa bẩn vừa thối, chở heo xong nhiệm vụ rửa xe là do tài xế phụ trách. Hơn nữa chờ chuyển số heo béo đó lên xe còn phải tốn rất nhiều thời gian. Mà mỗi lần điều xe luôn có giới hạn thời gian, nếu vượt quá giới hạn cho phép thì ông ta phải viết báo cáo giải trình.

Với lại đường đi công xã Dương Minh quanh co vòng vèo không dễ đi, khả năng xe gặp phải trục trặc trên đường đi tăng cao. Cho nên nhiệm vụ đến công xã Dương Minh chở heo hơi này chính là nhiệm vụ mà chẳng tài xế nào trong đội vận tải thích.

Nghĩ vậy, ông Ngô đứng dậy: “Đội trưởng Tôn, lần trước tôi đi xe đường dài vẫn chưa nghỉ ngơi khỏe. Hay thôi hôm nay tôi lại xin nghỉ một ngày nữa?” Lần trước điều xe đã kiếm được một khoản tiền lớn, ông Ngô cũng không tiếc chút trợ cấp bị trừ do xin nghỉ.

Đội trưởng Tôn nghe vậy thì nhíu mày: “Nói cái gì vậy. Cấp trên sắp xếp nhiệm vụ cho ông, ông còn ra sức từ chối, chọn lựa. Sao nào? Không muốn làm việc ở đội vận tải nữa đúng không?”

Ông Ngô thấy Tôn Hải nhất định bắt ông ta phải nhận nhiệm vụ này, biểu cảm trên mặt trở nên suy sụp. Có điều, ông ta vẫn muốn giãy giụa một chút. Tròng mắt vừa đảo đã nhìn thấy Lộ Võ thành thật ngồi trong góc: “Lộ Võ, anh Ngô của cậu sắp chết mệt rồi. Nếu không một lát nữa cậu nhận nhiệm vụ rồi chúng ta đổi nhé?”

Lộ Võ thành thật:…

An Hoa nhìn thấy diễn xuất của ông Ngô, trong lòng âm thầm thắp cho ông ta một cây nến.

Quả nhiên, Tôn Hải vừa nghe thấy ông Ngô nói vậy thì quát to: “Ông Ngô, hôm nay ông muốn gây chiến với đội trưởng là tôi đúng không? Nhiệm vụ hôm nay ông có nhận hay không?”

Ông Ngô thấy Tôn Hải nói năng cứng rắn như vậy, ngẩng cao cổ không nói gì.

Tôn Hải cũng không nể mặt ông ta, không lựa lời để cho ông ta một bậc thang. Ông ấy đã biết trong đoàn xe có mấy ông cáo già ỷ vào lý lịch của mình mà không ít lần làm chuyện mờ ám, làm mấy chuyện không chính đáng. Lần này ông ấy phải ra sức đánh nát cái uy phong này.

Nhìn bảng phân công nhiệm vụ trong tay, Tôn Hải xoay người tiếp tục chia nhiệm vụ cho đám tài xế ở đây.

Chờ đến khi nhóm tài xế nhận nhiệm vụ xong lần lượt đi ra ngoài, lúc này Tôn Hải mới nói với Lộ Võ: “Lộ Võ, lại đây. Nhiệm vụ này cho cậu, đi kiểm tra xe chuẩn bị xuất phát. An Hoa, hôm nay là ngày đầu tiên cháu về đội chúng ta, cháu cứ đi theo Lộ Võ ra ngoài học tập một chút.”

An Hoa đứng gần đó luôn quan sát vẻ mặt ông Ngô. Bây giờ nghe thấy đội trưởng chia nhiệm vụ cho cô, cơ thể không tự giác mà đứng nghiêm: “Dạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Nói xong, cô đi theo Lộ Võ ra khu làm việc của đội vận tải.

Khoảnh khắc đi qua bãi đỗ xe, khóe mắt cô liếc thấy bóng dáng Lý Đại Long vội vàng chạy đến tòa nhà làm việc. Ông Ngô nhìn thấy ông ta thì nhanh nói với ông ta vài câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK