Lúc này, An Hoa cũng không biết nhà ông An đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi cô theo đội trưởng Tôn về đội vận tải, ánh mắt mọi người nhìn cô khác nhau. Trước đây, cô là con gái của ông An đồng nghiệp cũ nhưng bây giờ cô đã trở thành một phần của tập thể đội vận tải.
“Được rồi, mọi người đều thấy đấy, sau này An Hoa sẽ đảm nhận vị trí của ông An, trở thành nữ tài xế xe vận tải đầu tiên trong lịch sử đội vận tải chúng ta. Những người đang ngồi đều là trưởng bối của An Hoa, nể mặt ông An và tôi, mọi người chiếu cố nó nhé…”
Giờ này đang là giờ cao điểm làm việc của đội vận tải, chưa nói đến các đơn vị trong thành phố gọi điện đến yêu cầu sắp xếp xe, nói tới nhận đơn chuẩn bị tài xế lái xe cũng đã hơn chục đơn.
Sau khi họ nghe xong những lời của đội trưởng Tôn, lại nhìn cô gái An Hoa có khuôn mặt xinh đẹp vô song với vẻ mặt kinh ngạc. Từ trên người cô, có thế nào đi nữa cũng không nhìn ra được chỗ nào có năng lực trở thành tài xế xe vận tải.
Có một số tài xế nói thẳng: “Đội trưởng, anh không nhầm lẫn đấy chứ! Kỹ thuật của ông An là hạng nhất hạng nhì của đội vận tải chúng ta, điều này tôi phục. Nhưng cũng không thể để con gái ông ấy đến đảm nhận vị trí này như vậy được! Phụ nữ…”
Ông ta chưa nói xong thì đã bị một tài xế khác đưa tay bịt miệng ông ta lại, sau đó cười gượng hai tiếng: “Đội trưởng, buổi sáng gã này quên đánh răng, miệng thối, anh đừng để bụng nhé!”
Đội trưởng Tôn:…
An Hoa nhìn những tài xế này, bên trong có bảy tám người đã đến nhà cô trước đây, tặng cha cô một số đồ dinh dưỡng, nét mặt của họ tuy không biểu hiện rõ ràng như vậy nhưng An Hoa vẫn thấy được sắc mặt không tán thành trong mắt họ. Trên mặt mấy người khác lại càng khoa trương hơn, lộ ra biểu cảm “sao phụ nữ có thể lái xe được.”
Lúc nào cũng phải dựa vào thực lực để nói chuyện cho nên An Hoa cũng không phản bác gì ngay, cô chỉ lạnh lùng nhìn những người này nói chuyện với đội trưởng Tôn, sau đó cùng đội trưởng Tôn vào văn phòng của ông ấy.
An Hoa biết sắp đến phân đoạn quan trọng nhất rồi.
Từ khi hạ quyết tâm nhận vị trí này, cô đã tìm hiểu quá trình đào tạo tài xế đội vận tải với cha An.
Đúng vậy, là đào tạo tài xế.
Đầu năm nay, muốn trở thành một tài xế xe vận tải hợp lệ lấy được bằng lái xe, cũng không phải là một việc dễ dàng. Ngược lại, bởi vì tính đặc thù của vị trí tài xế mà tất cả mọi người ở vị trí này đều phải bỏ ra nỗ lực hơn nhiều người khác.
“Tiểu Hoa, tháng sau cháu phải vào đội bảo trì để học những kiến thức sửa chữa cơ bản về xe, ông An đã nói chuyện này với cháu chưa!”
An Hoa gật đầu.
Muốn học lái xe thì phải học sửa xe trước, đây là quy tắc ngầm của đội vận tải.
Tài xế xe vận tải phải chạy khắp mọi miền đất nước, nhưng lúc này đường cái không phải là đường nhựa bằng phẳng như đời sau.
Đường núi, đường đất, đường đá, đường bùn vàng… Tóm lại, có đủ loại tình hình giao thông phức tạp. Hơn nữa xe sẽ bị trục trặc bởi nhiệt độ ở các nơi khác nhau, nếu chẳng may lúc lái xe bị trục trặc ở đoạn đường không có dân cư, vậy người sửa xe chỉ có mình tài xế.
An Hoa không quên những gì mình được biết từ cha An, muốn làm tài xế thì phải học sửa xe trước, có bao nhiêu điều bất trắc chứ.
Sau này, sau khi nghe xong phân tích của cha An, cô mới hiểu, đây không là thời đại mà gọi một cuộc điện thoại đến cửa hàng xe kéo 4S là giải quyết được, mọi thứ chỉ có thể kiếm được bằng chính đôi tay của mình.
Thay quần áo làm việc màu xanh xám xong, An Hoa đến đội bảo trì duy nhất của công ty Vận Tải.
Đội bảo trì ở trong nhà trệt lớn bên cạnh bãi đỗ xe, kết cấu nhà gạch ngói, bức tường bên ngoài không quét chút vôi nào, gạch đỏ lộ ra bên ngoài, có vẻ rất quê mùa.
“Đồng chí, sao cô lại chạy đến đây? Tìm ai thì chờ trong phòng bảo vệ là được.”
Một người đàn ông trẻ khoảng ngoài hai mươi tuổi, đeo găng tay dính dầu, đang ngồi xổm trên mặt đất lục lọi hộp đồ nghề thấy An Hoa vào liền nói thẳng.
An Hoa: “Xin chào, tôi là người học nghề mới đến, sang đây tìm quản lý Kỷ để báo danh.”
Hai tiếng “loảng xoảng” giòn tan, chiếc cờ lê to dài khoảng 30cm rơi thẳng xuống đất.
Sau đó, bên trong nhà trệt truyền ra tiếng mắng chửi: “Trụ Tử, cậu đây là muốn phá đội chúng ta à?”
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Trụ Tử mở miệng, khó tin hỏi: “Cô là người học nghề mới đến ư?”
An Hoa bình tĩnh gật đầu: “Tài xế xe vận tải học nghề mới đến, tới đây học sửa xe một tháng.”
Lần này, người đàn ông tên là Trụ Tử lại càng nói không nên lời.
Ông trời ơi!
Đội bảo trì bọn họ cho dù là thợ bảo trì hay là tài xế mới được tuyển sang đây học đều là các ông lớn, từ khi nào lại bắt đầu có phụ nữ đến học công việc vất vả này? Lâm Trụ Tử cảm thấy cô gái trước mặt này chỉ thích hợp mặc váy đẹp, xuất hiện trong các cửa hàng bách hóa rộng rãi và sáng sủa, thay vì họ mặc quần áo lao động màu xanh xám cứng rắn, xuất hiện trong bãi sửa chữa đầy dầu.
Người bên trong thấy Lâm Trụ Tử vẫn không lên tiếng, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, ông ta vừa đi ra thì nhìn thấy An Hoa nói chuyện với Lâm Trụ Tử. Đột nhiên ông ta nhớ đến ngày hôm đó đến tìm ông Tôn, ông Tôn đã lén lút nói cho ông ta biết, ông ta không khỏi đưa tay vuốt râu cằm, vẻ mặt cười xấu xa.
“Con gái nhà ông An, cô sang đây làm việc sao?”
An Hoa nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, biết là đội trưởng đội bảo trì Kỷ Hoành Sơn mà mình muốn tìm. Cô gật đầu: “Đội trưởng Kỷ, đội trưởng Tôn chúng tôi sắp xếp tôi sang đây học tập.”
Vẻ mặt Kỷ Hoành Sơn cao thâm khó lường: “Biết rồi. Trước tiên cô…” tay chỉ chỉ, lúc này ông ta nhớ lại ngày hôm qua đã kiểm tra kỹ xe cộ. Cho nên, hôm nay bãi sữa chữa chỉ còn lại ông ta và Trụ Tử, hai người kết hợp lại làm việc còn những người khác đều đã nghỉ ngơi.
“Vậy hôm nay cô đi theo bên cạnh Trụ Tử trước đi, phân biệt dụng cụ sửa xe!” Nói xong, ông ta tiêu sái xoay người, về văn phòng của mình rồi ngồi xuống tiếp tục xem báo uống trà.
An Hoa:…Lãnh đạo đến từ đâu thế, sao khác với những gì cha cô nói vậy!
Vì vậy, sự nghiệp trợ lý thợ bảo trì của An Hoa chính thức bắt đầu.
Đương nhiên, sáng nay chuyện cô được lưu động vào đội tài xế đã được truyền khắp ba đại đội của công ty Vận Tải số một.
Đến giữa trưa, lúc An Hoa ngẩng đầu lên từ một đống dụng cụ: cờ lê, cái kích, tua vít, hàn điện, cô đã trở thành “người nổi tiếng” của công ty Vận Tải số một rồi.
Nổi tiếng như vậy, bắt đầu từ đội bảo trì rồi tiếp diễn cho đến khi cô về nhà.
Trên đường, những tài xế mà cô gặp đều ném ánh mắt không tán thành hoặc kỳ lạ vào cô. Mấy nữ công nhân mà cô gặp, ngược lại vỗ vai cô rồi bảo cô cố lên, đấu tranh cho phụ nữ, cô thật vất vả mới về đến khu tập thể công nhân, lại nghênh đón một làn sóng ánh mắt mới.
“Ôi chao, tài xế An chúng ta tan làm rồi à!” Nói chuyện kỳ kỳ quái quái, không cần nhìn, An Hoa cũng biết là bà Hà Hồ tóc xoăn.
Người này giống như kẹo mè xửng vậy, luôn nhìn chằm chằm nhà cô không tha.
Đối phó với người như vậy, phớt lờ là cách tốt nhất với cô, An Hoa coi bà ta như vật trong suốt, ngược lại cô nói mấy câu với Lý Đào Tử đang xào rau. Lý Đào Tử gả sang đây được hơn một tháng thì chồng cô ấy đã nhận nhiệm vụ vận chuyển đường dài hơn nửa tháng trước, xuất phát cùng mấy tài xế già, đến nay vẫn chưa về.
Nói đến nhiệm vụ vận chuyển đường dài lần này, ngay từ đầu là do An Quốc Cường cha cô dẫn đội. Chỉ là đúng lúc một người anh em tốt của An Quốc Cường là Lý Đại Long nói cãi nhau với vợ trong nhà, muốn ra đường dài tránh đầu sóng ngọn gió cho nên cuối cùng xin An Quốc Cường đổi nhiệm vụ lần này với ông ta.
Có đôi khi, An Hoa không nhịn được nghĩ nếu An Quốc Cường không đổi nhiệm vụ với Lý Đại Long, có phải sẽ không xảy ra tai nạn xe hay không?
Hà Hồ thấy An Hoa không để ý đến bà ta, trừng mắt, há miệng, chuẩn bị nói tiếp cái gì đó thì bỗng sau lưng bà ta xuất hiện một người đàn ông trung niên.
“Hà Tử, giữa trưa không nấu cơm, đang làm gì vậy?”
Người đàn ông trung niên là chồng của Hà Hồ - lái xe ở đội xe buýt, tên là Lý Cẩu. Sau khi Lý Cẩu nói xong với Hà Hồ, lại nhìn An Hoa từ trên cao xuống.
Hôm nay An Hoa không chỉ nổi tiếng ở đội xe tải, mà còn nổi tiếng ở đội xe buýt bọn họ. Rất nhiều người nể mặt An Quốc Cường đã không nói thẳng, nhưng để Lý Cẩu nói thì ông ta cho rằng phụ nữ nên giặt giũ, nấu cơm, nuôi con, chăm sóc người già ở nhà.
Tôn Hải có vấn đề à, lại bảo một cô gái đến đảm nhận ca làm của An Quốc Cường, bởi vì chuyện này mà đội trưởng bọn họ đã nổi một trận lớn trong văn phòng.
Dù sao ông ta cũng nghe nói quản lý của công ty Vận Tải sắp lên chức, vị trí còn lại không phải cho Tôn Hải thì chính là cho Vương Thủy Khẩu. Đến lúc đó, nếu Vương Thủy Khẩu lên chức quản lý thì tài xế lâu năm như ông ta cũng có cơ hội chạm vào vị trí đội trưởng đội xe buýt.
“Là con gái trong nhà, vẫn nên về nhà sớm chút xem mắt rồi kết hôn sinh con!” Ông ta không đầu không đuôi ném câu này lại rồi vào nhà.
An Hoa: Đồ thần kinh…
Cũng may, cả tầng mười hộ gia đình, cực phẩm cũng chỉ có nhà này, An Hoa khắc sâu hai vợ chồng cực phẩm này ở trong lòng rồi về nhà ăn cơm trưa.
Mà phía An Kim, sau khi cúp điện thoại gọi đến đại đội Hồng Miên anh ta liền trực tiếp mượn một chiếc xe đạp, đi tìm Vương Thủy Khẩu tính sổ.
“Đội trưởng Vương, chuyện này không giống như đã nói.” Vẻ mặt An Kim tức giận, chặn Vương Thủy Khẩu chuẩn bị rời đi ở cổng đoàn xe.
Vương Thủy Khẩu vỗ chiếc bụng to của mình với vẻ mặt tức giận.
Ông ta đã nhận tiền và quà của An Kim, nhưng cộng lại cũng chỉ có mấy đồng còn không đủ để ông ta ăn hai bữa thịt kho tàu. Nếu không phải thằng nhóc nghèo An Kim đến từ nông thôn này cứu con gái bảo bối của ông ta, thì sao ông ta có thể để ý đến nhân vật nhỏ như vậy?
Vốn ông ta tưởng rằng chào hỏi với quản lý và uy hiếp tên giảo hoạt Tôn Hải chút là đã nắm chắc việc này rồi. Không ngờ Tôn Hải không tuân theo quy tắc, tìm một cô gái đến làm tài xế xe vận tải.
Đương nhiên, ông ta cho dù có tức quản lý không nể mặt, tức Tôn Hải làm mất mặt ông ta, cũng không thể để một người quê mùa không tiền không quyền như An Kim chất vấn.
Ông ta cao cao tại thượng nhìn An Kim một cái, sau đó lấy một xấp tiền và phiếu từ trong túi ra. Nhìn cũng không nhìn, ném thẳng vào mặt An Kim: “Số tiền và phiếu này đủ để đền bù những thứ rách nát mà cậu mang đến, chuyện tôi làm cho cậu không thành tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sao, con gái tôi và cậu cũng đã sòng phẳng, thằng nhóc nghèo như cậu sau này hãy tránh xa con gái tôi ra chút…”
Nói xong, ông ta ưỡn cái bụng phệ, chậm rãi rời đi.
Ông ta hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ của An Kim phía sau.
An Hoa hoàn toàn không biết, bởi vì Vương Thủy Khẩu kéo thù hận cho cô nên cả nhà ông An đã chạy đến thành phố Hoa Nam một cách thần kỳ để kiếm chuyện với nhà cô.
Lúc này, cô đã học việc được vài ngày ở đội bảo trì, cũng đã nhớ tất cả các dụng cụ và bắt đầu sửa chữa một số lỗi xe đơn giản.