“Đội trưởng Tôn, thật sự, tôi cam đoan sẽ chăm sóc gia đình anh cả mà.”
“Đúng vậy! Đội trưởng Tôn, lời của cha cháu nói như đinh đóng cột, chắc chắn nói được làm được, hơn nữa không phải còn có cháu là con trai sao? Cháu là cháu đích tôn nhà ông An, cháu có một miệng ăn, sẽ không làm nhà bác cả cháu đói đâu.”
Sau đó là một loạt tiếng bộp bộp, vừa nghe là biết người nói chuyện chắc chắn đang vỗ mạnh ngực mình, ra sức cam đoan.
Lúc An Hoa đi vào từ cửa lớn đã được bác bảo vệ ở cổng cho biết phòng làm việc của đội trưởng Tôn có hai người đàn ông đến, nhìn diện mạo hai người đó có hơi quen.
An Hoa vừa nghe thấy những lời này, trong lòng lập tức hồi hộp, cô đi nhanh hơn vào tòa nhà làm việc. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, nên tài xế không cần lái xe cũng không có ở đây, văn phòng ngoài chị Kim - người phụ trách sổ sách kế toán ghi chép tình hình điều xe hôm nay ra thì cũng không có ai khác.
An Hoa vừa bước vào chị Kim liền nháy mắt với cô, An Hoa lập tức biết người đến chắc chắn cô quen.
Chờ đến khi cô đứng ở cửa văn phòng khép hờ của đội trưởng Tôn, thì vừa lúc nghe được hai lời thề son sắt phía trước.
Cô vừa định đẩy cửa cắt ngang cuộc nói chuyện bên trong thì nghe thấy giọng nói lớn quen thuộc của đội trưởng Tôn: “Hai ngày trước hai người nói nhảm ở nhà ông An thì thôi đi, hôm nay lại nhờ ai mà đến được chỗ tôi đây. Vị trí là của ông An, trước khi ông ấy chưa có quyết định thì ở chỗ tôi cũng không có kết quả đâu, cầm đồ mà hai người mang đến rồi mau đi đi!”
Nói xong, đội trưởng Tôn đứng lên trước, trực tiếp kéo cửa văn phòng ra để cho người bên trong không chịu đi nhanh chóng ra ngoài.
Kết quả ông ấy vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy dáng vẻ An Hoa cười tủm tỉm.
Đội trưởng Tôn nhìn An Hoa rồi lại nhìn hai cha con An Quốc Phú vẫn đang đứng trong văn phòng, hắng giọng: “Tiểu Hoa, ông An có chuyện gì sao?”
An Hoa khẽ lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn sang hai người đang trừng mắt nhìn mình: “Thật trùng hợp! Chú, anh họ, sao hai người đến thành phố sớm như vậy?”
Phải biết rằng, cho dù đại đội Hồng Miên cách thành phố Nam Hoa không xa nhưng họ đi xe buýt từ đại đội đến công xã, lại đến đại đội vận tải, trước và sau ít nhất cũng phải mất ba tiếng! An Quốc Phú và con trai lớn An Kim cũng ngạc nhiên khi thấy An Hoa đột nhiên xuất hiện.
Thời gian lần này đến đây là cha con họ đặc biệt chọn, ngày nghỉ có ít nhân viên, đến sớm chút còn có thể thử mấy đường, chỉ là không ngờ con đường đầu tiên còn chưa đi được một nửa đã bị họ Tôn này đuổi ra ngoài, hơn nữa còn đúng lúc gặp phải cô gái nhỏ An Hoa này.
Mặc dù hai người có hơi sợ sức mạnh kỳ lạ của An Hoa, nhưng có Tôn Hải ở đây họ biết An Hoa sẽ không tùy tiện ra tay.
“Hì hì, Tiểu Hoa, hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh sao? Anh muốn đến thăm bác cả chút, nhưng không biết bác cả thế nào, sợ bỗng nhiên chạy đến làm phiền bác cả dưỡng bệnh nên anh đã chạy đến hỏi thăm đội trưởng Tôn về tình hình bác cả trước.”
Vẻ mặt An Kim thành thật giải thích lý do hai cha con xuất hiện ở đây, sau khi hỏi thăm tình tình bác cả mình anh ta còn ngượng ngùng đưa tay sờ gáy, dáng vẻ chân chất thật thà.
An Hoa cảm thấy nếu không phải là mình xuyên không, thì chắc chắn là bị dáng vẻ này của An Kim lừa gạt, chỉ là tên này thoái thác như vậy, ngược lại hợp tâm ý cô.
Cô nháy mắt với đội trưởng Tôn, ý bảo ông ấy đừng mở miệng phản bác lời nói của An Kim.
“Vậy tôi gặp hai người ở đây, thật sự quá trùng hợp rồi.” An Hoa nói, lại đi vài bước về phía cha con An Quốc Phú, sau đó giống như phát hiện ra chuyện gì tốt, cô kinh ngạc thốt ra: “Ôi chao! Chú, anh họ, sao hai người khách sáo như vậy, lại mang nhiều đồ tốt đến tặng cha cháu thế này! Cử chỉ An Hoa nhanh nhẹn mở túi urê đặt ở trên bàn làm việc của Tôn Hải ra.
Khá lắm! Túi urê giản dị bẩn thỉu, bên trong giấu một túi gạo nếp và bánh quế hoa được gói bằng giấy kraft, một túi đường nâu in dấu đỏ, một bao thuốc lá Chienmen, một hộp sữa mạch nha, còn có một miếng thịt ba chỉ bọc trong giấy dầu, An Hoa không nhịn được lấy tay nhéo, lập tức tay đầy dầu, mắt thường nhìn thấy đoán chắc nặng một cân.
Chậc chậc! An Hoa thật sự khâm phục cha con trước mặt.
Anh cả và bác cả ruột nhà mình bị tai nạn xe, đến thăm người ốm là người lao động thì chỉ tặng túi khoai lang không đáng một xu, lúc này ngược lại tặng cho người ngoài như đội trưởng Tôn món quà nặng như vậy, xem ra đã kiên quyết muốn dành vị trí kia cho bằng được, nếu không sẽ không nhiệt tình với đội trưởng Tôn như vậy.
Chỉ là họ đã đánh giá thấp tính cách không a dua nịnh bợ của đội trưởng Tôn.
An Hoa đoán rằng, lúc này đội trưởng Tôn không đá thẳng đuổi cha con này ra ngoài đã là nể mặt An Quốc Cường rồi.
Trong nhà vì chuyện An Quốc Cường xảy ra tai nạn xe đã không dám lấy chút tiền tiết kiệm còn lại ra tiêu, sợ sau này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Gần đây, một ngày mỗi người chỉ có thể ăn một quả trứng để bồi bổ cơ thể, An Hoa từ lúc xuyên không đến đây thật sự chưa từng được ăn một miếng thịt nào, nhưng bây giờ miếng thịt ba chỉ béo ngậy kia, hì hì, sắp nhảy đến bát nhà họ An bọn họ rồi! “Tiểu Hoa, cháu là một cô gái, đừng không hiểu chuyện, nhiều đồ tốt thế này cũng không phải là tặng cha cháu.”
Tuy bình thường An Quốc Phú láu cá, nhưng nhìn thấy An Hoa mở túi ra, lại nghe thấy câu nói kia của cô, ông ta tự nhiên không nhịn được nhăn trán, lập tức buột miệng trách móc.
An Hoa không hề sợ ông chú tham lam này, sau khi nghe An Quốc Phú nói xong, ánh mắt cô hơi nheo lại, bắp thịt trên mặt cũng cau chặt, miệng ngập ngừng ấp úng hỏi: “Chú, vừa rồi không phải chú nói đến thăm cha cháu ư? Sao lúc này chú lại nói quà này không phải tặng cho cha cháu chứ.”
Sau đó, cô vỗ đầu mình như thể cô đã tỉnh ngộ: “Cháu hiểu rồi. Chú cầm nhiều đồ như vậy chạy đến văn phòng bác Tôn, chú đây là… muốn… tặng… quà… cho bác ấy!!”
Vừa nghe hai chữ tặng quà, Tôn Hải lập tức không chịu nổi nữa, phải biết rằng vị trí này của ông ấy nếu nhận lễ vật không rõ nguồn gốc sẽ bị phê phán, đương nhiên tặng quà cũng không thoát được.
Cũng may, Tôn Hải vẫn luôn im lặng từ sau khi An Hoa đến, bây giờ ông ấy đại khái biết được ý của cô nên đã lập tức phối hợp lắc đầu: “Chuyện đó không có khả năng, bác không có giao tình với chú và anh họ cháu, sao họ có thể tặng quà cho bác được?”
An Quốc Phú vừa nghe những lời này, lập tức giậm chân: “Sao không…”
Những lời sau còn chưa nói ra đã bị tay của An Kim bịt lại, chỉ thấy trên mặt An Kim vẫn là dáng vẻ thật thà chất phác, hơn nữa đoán chắc là bởi vì cảm xúc dâng trào mà khuôn mặt hơi đỏ, xem ra có vẻ như rất xấu hổ.
“Đội trưởng Tôn, ngại quá, cha cháu đã không nói rõ việc này, cha con cháu chắc chắn không phải đến tặng quà cho bác đâu.” An Kim nói, vỗ mạnh vai An Quốc Phú.
Đội trưởng Tôn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ ông đây không muốn tha thứ cho hai người.
Ngược lại An Hoa lập tức tiếp lời: “Vậy là tôi nhầm lẫn rồi… Chú, cháu hiểu lầm chú với anh họ rồi, thật sự xin lỗi nha!”
An Hoa ngoài miệng xin lỗi nhưng động tác trên tay cũng không chậm, trực tiếp đưa tay buộc chặt túi urê trên bàn, nói tiếp: “Vậy cháu thay cha cháu nhận quà của hai người nhé! Cháu nói rồi mà, sao người thân ở quê có thể tặng một túi khoai lang cho cha cháu coi như dùng để bồi bổ cơ thể chứ, bây giờ xem ra chúng ta đều thật sự hiểu nhầm rồi…”
An Hoa cười tủm tỉm ra sức nịnh An Kim và An Quốc Phú.
Chỉ là nhìn khuôn mặt không nhịn được mà méo mó kia của An Quốc Phú, An Hoa biết lần này họ đã mất hết vốn gốc, nhưng không sao cả, hiện tại đồ tốt này đều là của cô rồi.
Ngược lại người anh họ được hời kia của cô, từ đầu đến cuối sắc mặt đã thơi thay đổi một lần, ngược lại là một nhân vật lợi hại, nghĩ đến đây mắt An Hoa đảo qua: “Chú, anh họ, hôm nay sáng sớm cha cháu đã đến bệnh viện thay thuốc, lát nữa hai người qua trong nhà cũng không có ai, nếu không hôm khác hai người lại đến nhé.”
Mắt An Quốc Phú vẫn còn dán vào túi urê luyến tiếc rời đi, ông ta thật sự muốn trở mặt ở đây, trực tiếp ra tay cướp túi urê tầm thường không có gì lạ đựng đầy đồ tốt kia về.
Vẫn là An Kim giữ được bình tĩnh, không quên mục đích hôm nay họ đến thành phố Nam Hoa, anh ta dứt khoát đè vai An Quốc Phú, nói với đội trưởng Tôn và An Hoa họ về trước, lúc này mới kéo An Quốc Phú không cam tâm đi.
“Buông ra, buông ra, Kim Tử, buông cha con ra, hai cha con ta cùng nhau ra tay chắc chắn có thể cướp được đồ về! Đó là một túi đựng đầy những đồ tốt, mất gần một trăm đồng đấy! Còn chưa kể đến phiếu mua những thứ kia, không dễ dàng con mới để dành được…”
An Quốc Phú gào thét bị con trai kéo ra khỏi tòa nhà làm việc của đội vận tải, ông ta liên tục ra sức giãy giụa, muốn quay lại cướp đồ về.
An Kim cũng oán hận giậm chân, cố gắng kiềm chế bản thân muốn cướp lại đồ, phải biết rằng anh ta là một công nhân bốc xếp của nhà máy dệt, đầu tắt mặt tối một tháng, tiền lương cũng chỉ có 35 đồng mà thôi, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu thuốc lá đều là hắn vất vả để dành, bây giờ thì tốt rồi, nha đầu chết tiệt An Hoa kia múa mép khua môi đã cướp hết đồ.
Nếu không phải anh ta còn chưa nhận được vị trí của người bác cả đã mất kia, nếu không phải sợ bị người ta tố cáo họ tặng quà cho đội trưởng Tôn, thì vừa rồi anh ta đã trở mặt, ông trời thật không có mắt, sao không để bác cả chết luôn trong vụ tai nạn xe chứ, như vậy còn lại cô nhi quả mẫu kia sẽ dễ dàng thao túng hơn.
Bây giờ bác cả tuy vẫn còn khỏe nhưng đã bị mất nửa chân, không thể làm mọi việc dở dang được, rất khó giải quyết.
Hai cha con vừa đau vừa nghĩ rồi đi đến một nơi khác.
Mà ở trong văn phòng của đội trưởng Tôn, từ sau khi hai người kia rời đi đội trưởng Tôn liền lắc đầu với An Hoa: “Cháu đó! Cháu đó! Cháu bảo bác nói gì đây?”
An Hoa tinh nghịch nháy mắt một cái: “Bác Tôn, bác không thể khen cháu thông minh lanh lợi sao? Nhiều đồ tốt như vậy, mang về nhà đủ cho một nhà bốn người chúng cháu ăn trong một thời gian dài rồi.”
An Hoa vui vẻ tìm ghế ngồi xuống rồi nói tiếp: “Bác Tôn vẫn là bác có máu mặt, quỷ hút máu kia của nhà ông An đoán chắc là lần đầu tiên bỏ nhiều tiền như vậy, nghĩ phải mua một đại lễ cho người già như bác, nếu không phải bác không cần những đại lệ này thì còn chưa đến lượt nhà cháu đâu!”
Tôn Hải thật sự không có cách nào bắt chẹt đứa con gái của em trai, ông ấy thoải mái dựa vào lưng ghế, thẳng thắn hỏi: “Tiểu Hoa, đừng cười nhạo bác Tôn của cháu nữa, cháu đến sớm như vậy là cha cháu có chuyện gì sao?”
An Hoa vừa nghe vậy, vẻ mặt lập tức nghiêm túc: “Bác Tôn, hôm qua cháu đã thương lượng xong với cha cháu rồi, cha đã đồng ý cho cháu làm tài xế lái xe lớn.”