• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh!

Một đạo tiếng sấm trên không trung vỡ ra, hóa thành mấy đạo hồ quang màu màu xanh đánh vào một cái thân cây bên trên sườn đất trọc, đem cái cây duy nhất trên sườn đất này xé làm hai nửa

Lam Tiểu Bố đột nhiên ngồi dậy, hắn đờ đẫn nhìn khoảng cách chỗ hắn chỉ cách tàn cây có vài thước, cảm giác đầu tiên không phải tìm được đường sống trong chỗ chết, mà là mờ mịt.

Sấm sét vẫn gào thét, bất quá thanh âm đã dần dần đi xa.

Lam Tiểu Bố ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, một mảnh tối tăm mờ mịt, một số kiến trúc cao lớn, giờ phút này trong mắt Lam Tiểu Bố chỉ có hình dáng mông lung.

"Thu. . ." Một con chim không biết tên kêu một tiếng, theo tầm mắt mông lung của

Lam Tiểu Bố nhìn qua, đảo mắt tựa hình dáng đã biến mất sâu trong mênh mông bụi thép xi-măng.

Lam Tiểu Bố vừa mới cảm thấy có chút không đúng, đầu liền đau kịch liệt, làm cho Lam Tiểu Bố không cách nào tiếp tục suy nghĩ tiếp.

Bành! Tựa hồ mặt đất dưới chân bị cái gì đó oanh trúng, kịch liệt rung lên một cái.

Còn chưa triệt để tỉnh táo lại Lam Tiểu Bố vô ý thức tìm nơi gục xuống, sau một khắc, hắn đờ đẫn nhìn về phương xa. Trên bầu trời tối tăm mờ mịt, xuất hiện một đạo lại một đạo cột sáng màu trắng, những cột sáng màu trắng này không phải từ phía trên trời rơi xuống, mà là từ mặt đất bay lên, phủ kín tầm mắt của hắn, mà ngay cả bầu trời bị khói bụi mịt mù ô nhiễm cũng đều trở nên sáng lên.

Địa chấn? Không đúng, cảnh tượng này rất quen thuộc, đã từng phát sinh qua một lần. . .

"Lam Tiểu Bố. . ." Một tiếng thanh thúy vội vàng kêu lên, theo sát đó là một thân ảnh thon thả từ dưới sườn núi vừa mới chạy tới.

Khi Lam Tiểu Bố nhìn rõ ràng khuôn mặt thanh tú của người tới, vô ý thức kêu lên, "Tô Sầm. . ."

Theo nữ hài mặc chiếc váy màu vàng càng ngày càng tới gần, trí nhớ của Lam Tiểu Bố dần dần rõ ràng, cơn đau đầu kịch liệt đã dịu đi rất nhiều.

Tô Sầm, vợ của hắn, có thể đó là sự tình của nhiều năm trước?

Đúng rồi, nơi này là Đại học y khoa Hải Dương, ta gọi Lam Tiểu Bố, năm nay học đại học năm 4. . .

Không chờ Lam Tiểu Bố tiếp tục nghĩ tiếp, Tô Sầm đã đứng ở trước mặt của hắn, "Lam Tiểu Bố, có phải vừa mới có địa chấn? Thế nhưng mà địa chấn như thế nào lại xuất hiện cột sáng?"

Lam Tiểu Bố lúc này mới nhớ tới, cái cột sáng màu trắng kia sớm đã biến mất không thấy gì nữa, bầu trời lần nữa khôi phục một mảnh tối tăm mờ mịt.

Lam Tiểu Bố bị cảnh tượng trước đó Tô Sầm đột nhiên xuất hiện làm rung động, trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần.

Tô Sầm tựa hồ cũng không có để ý khác thường của Lam Tiểu Bố, tiếp tục nói, "Ngươi không có việc gì là tốt rồi, cái kia chỉ là chút chuyện nhỏ, tự ái của ngươi cũng có chút quá mạnh rồi. Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về."

Lúc này Lam Tiểu Bố đã tỉnh táo lại, hắn lần nữa đứng lên, tiện tay vỗ một cái rũ đi bụi đất trên người, sau đó vừa cười vừa nói, "Sầm Sầm, cám ơn ngươi đã lo lắng cho ta. Ta thật sự không có việc gì, sự tình kia ta đã sớm không thèm để ý tới rồi. Ta tới nơi này chỉ là để cảm ngộ thoáng một chút tang thương nhân sinh ta đã trải qua mà thôi, không cần lo lắng, ngươi đi về trước đi, ta ngồi một lúc nữa."

"Ha ha, ngươi phải nhớ kỹ ngươi mới mười tám tuổi, ngươi bây giờ mới học đại học năm 4 là vì ngươi thi chính là lớp thiếu niên của Đại học Y Hải Dương. Cho nên cái gì mà cảm ngộ tang thương nhân sinh, coi như xong đi. Còn có, mới một ngày không thấy, ngươi đã trở nên miệng lưỡi trơn tru rồi, Sầm Sầm không phải tên để ngươi gọi. Nếu ngươi muốn cảm ngộ nhân sinh, ngươi cứ chậm rãi cảm ngộ, ta đi trước đây." Tô Sầm nhìn thần sắc Lam Tiểu Bố cùng trong giọng nói đã thấy, Lam Tiểu Bố thật sự không có việc gì, lo lắng của nàng có chút dư thừa.

Chỉ là cái ánh mắt này. . . . . Tô Sầm cố gắng lắc đầu, Lam Tiểu Bố bởi vì thi đậu lớp thiếu niên sau chuyển chuyên nghiệp, bây giờ là học sinh lớp học nhỏ nhất, làm sao có thể có ánh mắt tang thương? Nàng khẳng định có cảm giác sai lầm.

Lam Tiểu Bố đứng im không nhúc nhích, Sầm Sầm không phải là để hắn gọi sao? Hắn cũng gọi hai mươi năm rồi. Trong lòng của hắn thở dài một tiếng, chỉ là khoát khoát tay, "Không có việc gì, ngươi đi đi, ta rất tốt."

Nhìn xem bộ dạng của Lam Tiểu Bố, Tô Sầm bỗng nhiên cười nói, "Ta nghĩ hay không cầm cái cốc giấy đựng nước đưa cho ngươi, để ngươi cũng một bên tay run run cầm vào một bên ngồi xuống, vừa nói không có việc gì?"

"Có sao? Nếu như mà có, ta có thể học thoáng một chút của Tinh gia." Lam Tiểu Bố cười hắc hắc.

"Có cái đầu của ngươi, xem ra ngươi là thật sự không có sự tình gì rồi, gặp lại." Tô Sầm quay người đi vài bước bỗng nhiên lần nữa quay đầu lại nói ra, "Lam Tiểu Bố, ngươi nói trời có thể chuyển xanh sao?"

Lam Tiểu Bố ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, lộ ra một nụ cười xán lạn, "Nếu có một ngày ta còn có thể trở về, ta nhất định khiến trời chuyển xanh."

Tô Sầm sững sờ, lập tức nói, "Không thèm nghe ngươi nói nữa, ngươi có thời gian chuyển dần qua làm thơ đi."

Lần này sau khi nói xong, Tô Sầm nhanh chóng rời đi. Có thể thấy được vừa rồi mặt đất chấn động cùng cột sáng dị tượng cũng không có khiến cho Tô Sầm để ý, vừa rồi những lời nói hỏi thăm Lam Tiểu Bố cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Lam Tiểu Bố trả lời làm cho nàng không hiểu thấu, cho rằng gia hỏa này đang ra vẻ mơ hồ.

Nhìn xem bóng lưng Tô Sầm dần dần đi xa, Lam Tiểu Bố nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn đang xám xịt, Lam Tiểu Bố hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hắn lại đột nhiên trở lại hai mươi mốt năm trước. Bởi vì vào ngày này là sinh nhật của hắn, cũng là ngày hôm nay, hắn triệt triệt để để đã yêu Tô Sầm. Bất quá trong lòng của hắn rất rõ ràng, ở kiếp này, hắn và Tô Sầm không bao giờ có cơ hội là vợ chồng.

Trên bầu trời tối tăm mờ mịt không phải là vì sương mù, cũng không phải bởi vì bầu trời tối đen, mà là vì hiện tại toàn bộ Trái đất đều bị ô nhiễm khí thải công nghiệp, cho dù là mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống, bầu trời đồng dạng mang theo một loại không khí trầm lặng u ám.

Lam Tiểu Bố đã từng cho rằng đây là thứ đáng sợ nhất, hắn thậm chí đã hối hận vì học y, hắn hi vọng có thể thay đổi ngành học thành ngành học bảo vệ môi trường, làm cho Trái đất đang ô nhiễm dần dần tốt hơn.

Về sau Lam Tiểu Bố mới biết được, đó cũng không phải thứ đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất chính là 17 năm chiến tranh hạt nhân. . .

Sau trận chiến tranh hạt nhân kia, nhân loại biến thành nô dịch, địa cầu gần như hủy diệt, hết thảy đều muốn đi về hướng vô tận thâm uyên, vĩnh viễn không ngày nổi danh. Hiện tại không khí bị ô nhiễm bởi công nghiệp? Tại hơn mười năm sau đây là xa xỉ phẩm, lúc đó không khí đều bị ô nhiễm bởi hạt nhân.

Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên một chuyện, khi đó hắn trơ mắt nhìn Tô Sầm miệng mở rộng, rơi vào phế tích bị ô nhiễm hạch nhân, chảy nước mắt tuyệt vọng nhìn hắn. . .

Mà hắn lại chỉ có thể dựa vào khẩu hình mới biết được Tô Sầm trước khi đi câu nói sau cùng là, “ thực xin lỗi, ta muốn đi trước rồi. . . ”

Trong lòng của hắn hiểu rõ Tô Sầm tại sao phải đối với hắn nói xin lỗi, đó là bởi vì Tô Sầm gả cho hắn cũng không phải vì thật sự yêu hắn, dù là Tô Sầm cuối cùng đã bị chết ở bên trong phế tích bị ô nhiễm hạch nhân, cũng chưa bao giờ yêu mến Lam Tiểu Bố hắn. Nói xin lỗi, là hắn Lam Tiểu Bố dùng tánh mạng của mình hóa thành tình yêu cho Tô Sầm, mà Tô Sầm trước khi chết đều chưa từng yêu Lam Tiểu Bố hắn, cho nên nàng cảm thấy có lỗi với Lam Tiểu Bố.

Yêu, không phải muốn cho là có thể cho, lại càng không phải trả giá là có thể lấy được.

Sấm chớp lần nữa vạch phá bầu trời bị mây mù che phủ, một lúc sau, mới truyền đến âm thanh sấm sét nặng nề. Trước mắt của hắn hiện ra tràng cảnh cuối cùng của kiếp trước, chính là lúc hắn chết chìm. Tô Sầm đi khiến hắn luôn trong cơn mê mang, sau đó bị cưỡng ép đi gặp một bác sĩ có lý lịch, hắn không có có tâm trạng nói rằng mình không thể chữa khỏi. . .

Lam Tiểu Bố nắm chặt nắm đấm, nhìn bầu trời xám xịt, nói từng câu từng chữ, "Ta tuyệt không cho phép. . ."

Kiếp này hắn tuyệt không cho phép chiến tranh hạt nhân phát sinh lần nữa trên địa cầu, tuyệt không cho phép Tô Sầm đi theo hắn vượt qua quãng đời khổ cực, hắn phải học được các buông bỏ.

Cuộc chiến tranh hạt nhân này có thể tránh được vì cuộc chiến tranh hạt nhân này không phải là cuộc chiến giữa các quốc gia trên trái đất, mà là cuộc chiến trên trái đất để ngăn chặn những kẻ xâm lược ngoại bang.

Thật đáng tiếc chính là khi đối mặt với người từ ngoài đến, cho dù là phát động chiến tranh hạt nhân, địa cầu vẫn không thoát khỏi được bị người từ ngoài đến nô dịch.

Lam Tiểu Bố hít một hơi thật sâu liếc qua thành phố xám xịt bị ô nhiễm bởi công nghiệp, mặc dù không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng trong lòng hắn biết muốn ngăn chặn một cuộc chiến tranh hạt nhân toàn cầu, hắn phải hành động ngay bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang