• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng như Phong Bác dự đoán, Đỗ Dịch Bồng và Cốt Đinh đồng thời lao về phía Lam Tiểu Bố, thậm chí chỉ cách Lam Tiểu Bố hơn hai thước. Cốt Đinh xoay chuyển thân hình, trực tiếp vượt qua Phong Bác xông ra ngoài phòng họp.

  Lam Tiểu Bố dường như bay tới, chân trái nhanh như chớp đá thẳng vào cổ Đỗ Dịch Bồng đang lao tới.

  Đỗ Dịch Bồng cũng đã bước vào nội kình võ giả, đối mặt với cước của Lam Tiểu Bố, hắn muốn né tránh nhưng không được. Chỉ có thể hét thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất. Xương cổ đã là triệt để vỡ vụn.

  Lam Tiểu Bố chưa kịp rơi xuống thì đoản đao trên tay đã phóng ra ngoài.

  “Phốc!” Đoản đao cắm vào cổ họng của gã đàn ông vẫn đang chần chờ xem có nên bắn súng không. Thật sự bởi vì Lam Tiểu Bố động tác quá nhanh, lại chưa dừng tại một chỗ nên hắn không thể bắn, một khi lỡ tay làm bị thương một trong Ngũ Tướng hoặc Bang chủ, hắn sẽ chết.

  “A!” Một tiếng hét thảm truyền đến, Phong Bác bước chân đang lui ra sau bỗng dừng lại, mu bàn chân đã cắm một con dao mổ, trực tiếp ghim xuống đất.

  Cho tới giờ khắc này, Lam Tiểu Bố mới rơi xuống mặt đất, hắn vừa vặn đứng ở cửa phòng họp. Bước chân của Cốt Đinh dừng lại, lớp mỡ trên mặt hắn ta đang run lên.

  "Bác sĩ Lam, tất cả đều là hiểu lầm, tôi từ đầu đến cuối không liên quan gì đến chuyện này..."

  Cốt Đinh lời mới nói được một nửa, Lam Tiểu Bố tung quyền đập vào đầu hắn, đồng thời nói: "Cho ngươi nghe thanh âm ngươi thích nhất."

  Cốt Đinh nhìn thấy rõ ràng một quyền của Lam Tiểu Bố đang lao tới, hắn rõ ràng đã né tránh, nhưng một quyền kia lại vẫn đánh vào đầu hắn. Sau khi sức mạnh chênh lệch đến một mức nhất định, hành động cũng không thể theo kịp suy nghĩ nữa.

  Hắn cảm thấy ông một tiếng, âm thanh cuối cùng mà Cốt Đinh nghe được là tiếng xương răng rắc, đó là tiếng hộp sọ của chính hắn vỡ nát, nhưng âm thanh đó lại khiến hắn vô cùng kinh hãi. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cho tới bây giờ chỉ có hắn nghe thấy tiếng xương của người khác gãy, hôm nay lại nghe thấy tiếng xương của chính mình gãy. Hắn thậm chí không nghĩ rằng, trước giờ luôn luôn là người khác cầu xin lòng tha mạng trước mặt hắn, nhưng hôm nay hắn thực sự đang cầu xin tha mạng trước mặt người khác.

  

Điều khác biệt là khi ai đó cầu xin hắn ta tha mạng, hắn nhất định sẽ nghe cẩn thận, và hắn ta sẽ chờ đối phương xin tha mạng xong sẽ giết đối phương, điều hắn ta muốn là loại khoái cảm đó. Và bây giờ, hắn đang cầu xin tha mạng trước mặt người khác, những lời cầu xin chưa được thốt ra, và sau đó ... sau đó cả thế giới của hắn chìm vào bóng tối.

  Cơ Đầu nhìn Lam Tiểu Bố ngốc trệ, và Phong Bác, thủ lĩnh của Sinh Ngạc Bang cách đó không xa, cũng quên đi cơn đau khủng khiếp ở lòng bàn chân, ngây người nhìn Lam Tiểu Bố.

  Trong một khoảng thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố đã giết chết ba trong số năm thành viên mạnh nhất của Sinh Ngạc Bang. Không những vậy, còn giết nhị tướng của Sinh Ngạc Bang.

  Lam Tiểu Bố nhìn năm đấm của mình, trong lòng cảm nhận được sức mạnh cường đại của Thông Mạch Cảnh. Trận chiến hôm nay đã cho hắn hiểu rõ về thực lực của bản thân. Động tác của đối thủ, trong mắt hắn, thật giống như đang quay chậm. Hắn ta có thể dễ dàng nắm được nhất cử nhất động của đối thủ, sau đó nhanh chóng giải quyết bằng một nhát đao. Nếu là bước vào Tiên Thiên, không biết thực lực sẽ còn ra sao nữa?

  Nhìn Lam Tiểu Bố gần như nhuộm đỏ máu, Phong Bác cảm thấy khóe miệng có chút khô khốc. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ coi Lam Tiểu Bố là đối thủ. Lam Tiểu Bố đứa nhóc mới ra trường, trong tay Phong Bác không phải muốn thích nhào nặn như nào cũng được? Cho là Sinh Ngạc Bang của hắn là Cử gia sao? Ôi thật là mù quáng. Hắn không tu luyện võ công nhưng có Sinh Ngạc Bang hậu thuẫn, hắn trở thành thủ lĩnh không phải vì thực lực cường hãn, mà là bởi vì trí tuệ của hắn.

  Nhưng hôm nay hắn đã được bại, trong tay của một gã học sinh.

  Phong Bác rùng mình, hắn biết khi Lam Tiểu Bố để đao xuyên qua vai, hắn đã bước chân vào kế hoạch của Lam Tiểu Bố. Không chỉ có hắn, Tam tướng còn lại cũng đã bước vào vòng này, không hề coi trọng Lam Tiểu Bố.

  "Bác sĩ Lam ..." Từ khi gia nhập Sinh Ngạc Bang, Cơ Đầu chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, nhất thời không biết phải nói gì để cầu xin được tha mạng.

  Phong Bác đã bình tĩnh lại, hắn đối với Lam Tiểu Bố liền ôm quyền, "Chúc mừng Lam huynh đã vượt qua nội kình võ giả, bước lên một tầng cao hơn. Bây giờ toàn cầu võ đạo hưng thịnh, Lam huynh hẳn là người đứng ở đỉnh phong. Thế hệ của ta, tự là cường giả vi tôn. Ta trước đây không biết rằng võ công của Lam huynh đã đạt đến trình độ cao như vậy, không biết tự lượng sức mình cùng với Lam huynh phân cao thấp, thật sự là tầm nhìn hạn hẹp. Dùng Lam huynh loại thực lực này, ta Phong Bác coi như là đi theo làm tùy tùng cũng cam tâm. "

  Ngay cả Phong Bác, người đang có vô số chủ ý, lúc này trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh. Vốn dĩ mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Lam Tiểu Bố sẽ vượt qua nội kình võ giả lên một cấp độ mới.

  Đã từng có người nói với hắn rằng khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu đều là trò cười. Hắn ta đã giễu cợt, sở dĩ Sinh Ngạc Bang phát triển đến ngày nay là do có một số nội kình võ giả ngoan ngoãn phục tùng Phong Bác hắn ta, không phải vì Phong Bác của hắn ta mạnh như thế nào, mà là vì bộ não mạnh mẽ của hắn ta.

  Hôm nay hắn rốt cục minh bạch khi thực lực của đối phương đạt đến trình độ nhất định, âm mưu thực sự chỉ là trò cười. Mọi thứ hắn mưu đồ, dù chỉ một phần mười vẫn chưa hoàn thành, kịch bản đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

  Không, âm mưu không phải một trò cười. Chính là hắn đã bước vào âm mưu của Lam Tiểu Bố, hắn coi thường Lam Tiểu Bố, hoặc là đã đề cao thực lực của chính mình, hoàn toàn không coi trọng Lam Tiểu Bố. Nhát đao đâm Lam Tiểu Bố chính là để bọn họ bỏ qua về thực lực của Lam Tiểu Bố.

  “Ngươi muốn nói cái gì?” Lam Tiểu Bố bước tới, rút đoản đao của mình ra khỏi cổ họng của tên cầm súng, tung cước đá gãy chân hai nhân viên bảo vệ.

  "Sinh Ngạc Bang của ta từ hôm nay đã là khẩu súng trong tay Lam huynh. Lam huynh nói đánh ở đâu, chúng ta tựu đánh ở đó. Ta Phong Bác tay trói gà không chặt, chỉ có đúng là giỏi về kinh doanh, nguyện dùng điểm ấy năng lực vì Lam huynh làm việc. Ta tin tưởng với thực lực của Lam huynh, thành tựu tương lai không thể tưởng tượng được.” Ánh mắt Phong Bác dường như có một loại háo hức, háo hức muốn gia nhập làm thủ hạ của Lam Tiểu Bố. Vô luận như thế nào, hắn phải sống sót trước, sự tình khác chờ hắn sống sót nói sau. Vì vậy hắn ta nhắc nhở Lam Tiểu Bố rằng hắn ta chỉ là tên trói gà không chặt, không cần để ý đến.

  Đây là căn cứ của hắn, hắn vẫn còn cơ hội. Chỉ cần trở lại chỗ ngồi của mình, hắn có thể rời đi ngay lập tức. Đồng thời lúc rời đi, có thể giết chết Lam Tiểu Bố.

  Cơ Đầu thậm chí còn cúi đầu nói: "Từ nay về sau, Cơ Đầu cũng sẽ đi theo Lam huynh ..."

  Lam Tiểu Bố ngắt lời Cơ Đầu, "Nói cho ta biết, Sinh Ngạc Bang có bao nhiêu người?"

  "Để ta nói ..."

  Phong Bác chỉ nói mấy câu, Lam Tiểu Bố đã ngắt lời hắn, "Đợi ta hỏi ngươi mới có quyền nói chuyện, nếu ngươi dám tùy ý chen ngang, ta sẽ cho ngươi cả đời không nói được nữa."

  Phong Bác biết rõ chính mình cho dù nghĩ biện pháp đào tẩu, có thể tại trước mặt Lam Tiểu Bố, biện pháp gì cũng đều vô nghĩa. Dù muốn lùi thêm hai bước nữa về chỗ ngồi, nhưng hắn không dám nhúc nhích, cũng không dám cúi xuống rút dao mổ trên chân.

  Cẩn thận cả đời, nhưng lần này hơi chủ quan một chút, đã làm cho hắn lâm vào vùng nguy hiểm cấm địa. Hắn thầm hận mình bất cẩn, sao có thể rời khỏi chỗ ngồi? Cho dù có đủ cả Ngũ Tướng, hắn cũng không thể rời khỏi chỗ ngồi của mình. Chính là vì nhát đao, chỉ vì thấy Lam Tiểu Bố không né được dao, nên hắn mới an tâm rời khỏi chỗ ngồi.

  Thấy Lam Tiểu Bố đang nhìn mình, Cơ Đầu không dám không nói, "Kẻ mạnh nhất dưới trướng của Bang chủ Sinh Ngạc Bang là Ngũ Tướng, chính là Tiền, Hậu, Tả, Hữu, Trung. Sau đó là mười minh tử, mười ám tử. Về phần các thành viên trong bang, có hàng ngàn người khác ... "

  “Bang chúng không tính, Ngũ Tướng cùng Minh Ám tử đều ở nơi nào?” Giọng điệu của Lam Tiểu Bố rất bình tĩnh.

  Cơ Đầu đáp: "Ngài đã giết bốn trong số Ngũ Tướng. Chỉ có Tiền Tướng là ở bên ngoài chưa có trở về. Mười ám tử đều ở đây, mười minh tử hôm nay bị ngài giết hai cái."

  "Thân phận của ngươi là gì? Nhân viên bảo vệ bên ngoài và người lái trực thăng là ai?" Lam Tiểu Bố lại hỏi.

  Cơ Đầu kính cẩn đáp: "Tôi là Ám tử, các nhân viên bảo vệ bên ngoài và tầng dưới đều là những bang chúng bình thường."

  Lam Tiểu Bố nhìn Phong Bác, "Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, gọi tất cả Minh Tử, Ám Tử, và Tiền Tướng của Sinh Ngạc Bang trở lại đây."

  Phong Bác lúc này đã khôi phục bình thường trở lại, hắn khoanh tay lại và nói: "Lam huynh, sức mạnh của ngươi thật kinh người, ta Phong Bác khâm phục dị thường. Muốn làm được những điều này rất đơn giản, nhưng Lam huynh phải cam đoan không được động đến ta nửa phân."

  Phong Bác đã thấy Lam Tiểu Bố lúc này rất cẩn thận, hắn không dám lùi bước, hắn chắc chắn chỉ cần hắn lùi lại, Lam Tiểu Bố có thể giết chết hắn ngay lập tức.

  Đoản đao trong tay Lam Tiểu Bố lóe lên ánh đao, một bên cánh tay của Phong Bác bị đứt rời, sau đó quay sang Cơ Đầu nói: "Ngươi có thể làm những gì ta vừa nói không? Nếu ngươi làm được, ta sẽ cho ngươi cơ hội."

  “Tôi có thể làm được.” Giọng điệu của Cơ Đầu có chút run rẩy, thậm chí hắn ta còn không dám hỏi Lam Tiểu Bố xem cơ hội này có phải là cơ hội sống sót hay không.

  Mồ hôi lạnh trên mặt Phong Bác kéo dài ra, trên cánh tay vết máu không ngừng chảy ra, không dám cầm máu. Trong đầu hắn lúc này chỉ có hai chữ hối hận.

  “Vậy thì gọi mau.” Lam Tiểu Bố hừ một tiếng, hắn ta dùng đao chặt đứt tay còn lại của Phong Bác.

  Nhìn thấy Lam Tiểu Bố định động thủ với chân của mình, Phong Bác vội la lên: " Dừng tay, ta làm theo lời ngươi nói, ngươi cho ta một cái thống khoái."

  “Muộn rồi.” Khi Lam Tiểu Bố lên tiếng, liếc mắt nhìn Cơ Đầu, hắn không dám do dự chút nào, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm số.

  Đoản đao trên tay của Lam Tiểu Bố lướt qua cổ của Phong Bác không chút do dự, trong mắt Phong Bác hiện lên vẻ tuyệt vọng, hắn ta lẩm bẩm: "Thực hối hận."

  Hôm nay hắn đã làm sai một vài sự tình, thứ nhất là hắn không nên gọi Lam Tiểu Bố đến sào huyệt của mình để đối mặt, cho dù Lam Tiểu Bố là con sâu cái kiến trong mắt hắn. Thứ hai là không nên rời khỏi chỗ ngồi của mình vì Lam Tiểu Bố không thể né được nhát dao kia. Thứ ba, khi biết Lam Tiểu Bố sát phạt quyết đoán, hắn vẫn nghĩ đến tính mạng của mình, không nghĩ tới sẽ đồng quy vu tận với Lam Tiểu Bố.

  Phải biết rằng hắn ta có khả năng để tất cả những người trong tòa nhà này đồng quy vu tận, nhưng bây giờ đã quá muộn.

  Phong Bác chưa bao giờ tu luyện, nhưng Lam Tiểu Bố cho rằng tên này rất đáng sợ. Vừa rồi, hắn nhìn thấy một thứ tương tự như điều khiển từ xa từ bàn tay bị cắt đứt của Phong Bác. Lam Tiểu Bố không dám đánh bạc, việc trở thành Bang chủ của tên này chắc chắn không phải là một điều may mắn. Nếu có thể giết hắn, hãy giết hắn ngay lập tức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK