Cả Tinh cầu đều bị nô dịch, không cần nói chắc chắn rằng quân đội cũng đã biến mất. Lam Tiểu Bố lập tức nói, "Côn Lôn, truyền tin đi, ta tên là Lam Tiểu Bố, ta cũng đến từ Lam Á Tinh, ta thuộc Duy Hòa quân, bây giờ ta cũng muốn đến Chân Nặc Tinh, nhưng ta không biết Chân Nặc Tinh có thái độ ra sao. Có chút do dự, có nên quay lại và xem xét hay tiếp tục tới Chân Nặc Tinh. "
Lam Tiểu Bố chắc chắn bên kia chưa bao giờ nghe nói về Duy Hòa quân, nhưng điều đó không quan trọng, Lam Á Tinh đã bị nô dịch, sự tồn tại của những Duy Hòa quân sẽ không được xác minh. Nếu đối phương muốn xác minh nó, hắn sẽ nói rằng đây là một tổ chức tư nhân chống lại Phi Phác Tinh.
Kerr hiển nhiên không nghĩ tới việc Lam Tiểu Bố có phải là từ Lam Á Tinh hay không, hắn lập tức gửi tin nhắn nói: "Đừng quay lại Lam Á Tinh, khi trở về sẽ bị bắt làm nô lệ, thậm chí bị giết. Chúng ta hãy đến Chân Nặc Tinh cùng nhau, ngươi hãy Khóa định vị đĩa bay của ta, và đi theo ta. Ta có nhiều người quen ở Chân Nặc Tinh, chúng ta trước hãy đến Chân Nặc Tinh. "
Có vẻ như Kerr là một người thẳng thắn hơn nữa tâm đề phòng người rất nhỏ.
Lam Tiểu Bố đương nhiên sẽ không do dự, trực tiếp yêu cầu Côn Lôn khóa định vị đĩa bay của Kerr, sau đó đi theo Kerr đến Chân Nặc Tinh.
Kerr rõ ràng là người rất hay nói, liên tục nói với Lam Tiểu Bố về tình hình của Chân Nặc Tinh và những người Lam Á Tinh đang trú ẩn ở Chân Nặc Tinh.
Lam Tiểu Bố nghe đối phương liên tục nói chuyện phiếm, nhưng hắn đang suy nghĩ với thực lực của Rian liệu trong mảnh ký ức của gã này này có hay không chứa ngôn ngữ của các tinh cầu khác không?
Cho dù Lam Tiểu Bố hiếm khi đáp lại, Kerr vẫn là thao thao bất tuyệt. Lam Tiểu Bố nghi ngờ là do đối phương không thể rời khỏi đĩa bay, nếu không, hắn sẽ trực tiếp đi sang đĩa bay của mình để nói chuyện.
Từ miệng của Kerr, Lam Tiểu Bố cũng biết rằng đế quốc lớn nhất trên Chân Nặc Tinh là Đế quốc Hàn Lam, và người thống trị Đế quốc Hàn Lam là Thái Kiệt. Đội quân hùng mạnh nhất của Đế quốc Hàn Lam là Chinh Tinh Quân, trực thuộc lệnh điều khiển của Thái Kiệt. Theo lời của Kerr, bọn họ phải gia nhập Chinh Tinh Quân khi đến Đế quốc Hàn Lam. Chỉ khi tham gia Chinh Tinh Quân, mới có cơ hội tiến xa hơn.
Vì sự cằn nhằn của Kerr, Lam Tiểu Bố không thể tiếp tục việc tu luyện của mình. Đầu tiên hắn ta ném bộ xương của Rian vào không gian qua thùng rác của đĩa bay. Để thứ này trong đĩa bay của hắn luôn là một tai họa.
Sau khi làm xong, Lam Tiểu Bố lại cầm chiếc nhẫn bạc lên.
Lam Tiểu Bố đang định nghiên cứu xem chiếc nhẫn bạc này có gì kỳ lạ, điều khiến hắn kinh ngạc chính là chiếc nhẫn tầm thường này trước đây hắn không thể nhìn ra, lần này lại nhìn thấy một lớp màu xám bên trong.
Lam Tiểu Bố trong nháy mắt đã nhận ra, bởi vì sau khi tu luyện Đoán Thần Thuật, đã có ý niệm cảm ứng, chỉ có như vậy mới cảm nhận được thứ màu xám trong chiếc nhẫn.
Nhưng chỉ cảm thấy tầng tầng lớp lớp màu xám thôi chưa đủ, hắn không thể nhìn rõ bên trong chiếc nhẫn có thứ gì. Lam Tiểu Bố thử dùng thủ đoạn thôn phệ hồn phách Rian đến để xé mở lớp màu xám này, làm cho hắn kinh hỉ chính là, chỉ là thoáng một phát, hắn thật giống như trên bức tường kín mở ra một cái khe hở. . .
Lam Tiểu Bố lập tức xóa đi lớp màu xám bị hắn xé nát bằng ý niệm, trong đầu tự nhiên xuất hiện một chữ, luyện hóa.
Chẳng lẽ cái này là luyện hóa? Sau khi tu luyện Đoán Thần Thuật, hắn thực sự có thể luyện hóa pháp bảo như trong truyền thuyết? Đây là một kinh hỉ lớn đối với Lam Tiểu Bố. Về phần cái gì là pháp bảo, chiếc nhẫn kia trong có không gian, tự nhiên là pháp bảo không thể nghi ngờ.
Lam Tiểu Bố trọn vẹn bỏ ra nửa tháng thời gian, mới đem cái nhẫn này toàn bộ luyện hóa.
Có thể do Lam Tiểu Bố hồi lâu không có đáp lại, Kerr sau này cũng giảm bớt tần suất lải nhải. Trên thực tế, không cần biết Kerr thường xuyên lải nhải như thế nào, lúc này Lam Tiểu Bố cũng không có thời gian để ý tới hắn. Lam Tiểu Bố lúc này mới kinh ngạc cảm nhận được kích thước của chiếc nhẫn của mình, không gian của chiếc nhẫn này có bán kính hơn mười thước, nếu không có gì khác, đặt Côn Lôn của hắn vào trong đó cũng chỉ chiếm một phần tư không gian.
Điều khiến hắn hơi thất vọng là trong chiếc nhẫn bạc không có gì cả. Điều này có nghĩa là hắn ta đã tìm thấy một chiếc ví không có gì trong đó. May mắn thay, chiếc ví này cũng có giá trị.
Rất có thể Rian chưa mở được chiếc nhẫn này, hoặc nói là Rian chưa luyện hóa được nhẫn này. Mặc dù Rian đã đạt tới Nhị giai Đoán Thần Thuật, nhưng hắn nhất định sẽ không xé nát linh hồn để tu luyện Đoán Thần Thuật như hắn. Nếu không sinh ra ý niệm cảm ứng, tự nhiên không thể luyện hóa được cái không gian giới chỉ này.
Lam Tiểu Bố thử một chút, tiện tay cầm một lọ nguyên tố linh dược đem bỏ vào, sau đó dễ dàng lấy ra.
Có vẻ như chỉ cần hắn ta vẫn lạc thì trong chiếc nhẫn này sẽ có thêm một lớp sương mù nữa. Tuy nhiên, ngay cả khi có thêm một lớp sương mù, những người không có ý niệm cũng không thể xem trong chiếc nhẫn có gì.
Lam Tiểu Bố đã đặt một số thứ quan trọng của mình, cũng như hơn một nửa số sinh cơ nguyên tố linh dược trong khoang sinh tồn vào trong chiếc nhẫn.
Thứ cuối cùng trong tay hắn ta là một chiếc hộp gỗ, chiếc hộp gỗ này ban đầu hơi lạnh, ban đầu nó được lấy từ Thành Kiến Kiệt. Lúc trước không mở ra được, nhưng bây giờ Lam Tiểu Bố đã có ý niệm, hắn muốn thử xem có thể dùng ý niệm mở ra được hay không.
"Lam Tiểu Bố, phía trước đã đến Chân Nặc Tinh, ngươi thả chậm tốc độ. Ta đang liên lạc với Chân Nặc Tinh, chỉ cần bọn họ cho phép, ngươi sẽ theo tA Nhưyên qua bầu khí quyển của Chân Nặc Tinh để tiến vào..." Khi giọng nói của Kerr truyền đến, Lam Tiểu Bố nhanh chóng đáp lại, sau đó cất hộp gỗ đi.
Chân Nặc Tinh hiển nhiên đã nhận được tin rằng Lam Á Tinh đã bị xâm lược và sau đó đã bị nô dịch, và không mất nhiều thời gian để hắn ta và Kerr nhận được tín hiệu cho phép vào Chân Nặc Tinh.
Đĩa bay đi vào Chân Nặc Tinh, Lam Tiểu Bố nhìn thấy một tinh cầu khổng lồ màu xanh lá cây xen lẫn màu vàng, một tinh cầu không nhỏ hơn trái đất.
“Côn Lôn, thu thập tin tức của Chân Nặc Tinh, đừng để bị chú ý.” Lam Tiểu Bố lập tức ra lệnh.
“Vâng, dữ liệu thông tin của Chân Nặc Tinh đang được thu thập.” Giọng nói của Côn Lôn truyền đến, đồng thời Lam Tiểu Bố nhìn thấy từng đạo số liệu hiện lên trên màn hình.
Đây là Côn Lôn nói với hắn ta rằng việc thu thập dữ liệu rất suôn sẻ.
Đĩa bay bay qua bầu khí quyển của Chân Nặc Tinh, sau đó nhanh chóng rơi xuống Chân Nặc Tinh theo tín hiệu dẫn đường.
Hai mươi phút sau, chiếc đĩa bay đáp xuống một đường băng khổng lồ. Có hàng chục nghìn đĩa bay, máy bay, phi thuyền đậu trên đường băng này.
Theo bản đồ phân bố mà Côn Lôn đưa ra, Lam Tiểu Bố có thể thấy nơi Côn Lôn dừng lại thuộc khu vực ngoài rìa. Có thể thấy rằng với tư cách là một kẻ đào vong khỏi Lam Á Tinh, địa vị của hắn trên Chân Nặc Tinh là rất thấp.
Gần như ngay lúc đĩa bay dừng lại, giọng nói của Côn Lôn truyền đến, " Thu thập dữ liệu Chân Nặc Tinh đã hoàn tất, xin phân phó."
Lam Tiểu Bố rất muốn thử xem có thể thu Côn Lôn vào giới chỉ của mình hay không, nhưng hắn biết nếu làm vậy có thể gặp họa sát thân.
"Côn Lôn, ngươi cứ đợi ta ở đây. Nếu nhận được chỉ thị của ta, hãy đến ngay vị trí của ta để gặp mặt. Khi rời đi, nhớ chặn tất cả các tín hiệu theo dõi để không ai khác có thể phát hiện ra. Và nếu ngươi không nhận chỉ thị của ta, mà bị ai đó cường hành mở khoang thuyền, thì ngươi nên lập tức thoát khỏi Chân Nặc Tinh.” Lam Tiểu Bố cầm lấy điều khiển của Côn Luân, và liên tục dặn dò.
“Côn Lôn đã nhận lệnh.” Côn Lôn đáp.
Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, bỏ túi điều khiển cỡ lòng bàn tay, sau đó bước tới cửa khoang thuyền.
Côn Lôn là đĩa bay của công nghệ văn minh cấp năm, còn Chân Nặc Tinh bất quá chỉ là tinh cầu văn minh công nghệ cấp hai, có lẽ còn không làm gì được Côn Luân.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố rời đi, Cổ Đạo nhanh chóng đi theo Lam Tiểu Bố, muốn cùng hắn đi ra ngoài, Lam Tiểu Bố vỗ đầu Cổ Đạo, "Ngươi cũng ở Côn Lôn chờ ta."
Cổ Đạo bất lực vẫy vẫy đuôi, chỉ có thể trở lại vị trí cũ nằm xuống tiếp tục ngủ.
Sau khi Lam Tiểu Bố bước ra khỏi đĩa bay, hắn liếc mắt đã nhìn thấy Kerr ngay đầu tiên. Ngay sau đó, hắn cảm nhận được bầu không khí trong lành tươi mát và bầu trời trong xanh mà hắn chưa từng được nhìn thấy kể từ khi sinh ra. Nếu một ngày nào đó, trái đất có thể trở nên như thế này thì thật tốt.
Kerr tóc vàng, cao, đầu bù xù và trên cổ đeo một sợi dây chuyền đen. Hắn ta trông như mới ngoài hai mươi hoặc ba mươi. Quần áo trên người trông hơi cũ nát và trên mặt có vài vết sẹo.
"Haha, Lam Tiểu Bố, ngươi so với ta còn thảm hơn, nhưng trốn được cũng là chuyện tốt. Đi thôi, chúng ta cùng đến văn phòng trưng bình của Chân Nặc Tinh, ít nhất chúng ta có thể dùng bữa." Kerr cười, tựa như bằng hữu cũ bình thường gặp nhau, nói với một cái vỗ nhẹ vào cánh tay của Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố lúc này trông thật sự rất khổ sở, hắn ta vẫn đi chân đất, quần áo vẫn còn tả tơi. Dù đã tắm vài lần trên đĩa bay, nhưng hắn ta không có quần áo để thay nên trông luộm thuộm hơn Kerr.
Đôi mắt của Kerr sáng lên khi hắn nói về việc dùng bữa. Từ hốc mắt trũng sâu và gò má gầy guộc của Kerr, Lam Tiểu Bố có thể thấy gã này thực sự rất đói.
Linh dược là thứ tốt, nhưng không phải ai cũng có thể có được loại vật này. Kerr chỉ là một hạ sĩ quan đến từ tinh cầu có nền văn minh công nghệ sơ cấp, chưa kể là không có sinh cơ nguyên tố linh dược, có lẽ hắn ta chưa từng nhìn thấy thứ như vậy bao giờ.
“Kerr, tại sao không có người ở đây đón chúng ta?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ nhìn xung quanh, ngoại trừ các loại máy phi hành, hắn thật sự không thấy có người tới chào đón chúng ta.
Kerr nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, và nói sau một lúc, "Ngươi cho rằng chúng ta ở đây để giúp đỡ người ta chắc? Chúng ta đến đây để chạy nạn, đợi lát nữa nếu như không có ai người muốn chúng ta, chúng ta chỉ có thể ăn một bữa, sau đó, phải lập tức rời khỏi đây. "
“Nếu ta không rời đi thì sao?” Lam Tiểu Bố có chút khó hiểu, rốt cuộc mãi mới tìm được tinh cầu có người, lại phải rời khỏi nơi này để đi lang thang sao?
Kerr gật đầu, "Nếu ngươi từ bỏ đĩa bay của mình, ngươi có thể ở lại. Ngươi có thể gia nhập một quốc gia nào đó trên Chân Nặc Tinh và trở thành một công dân bình thường. Nếu ngươi không muốn từ bỏ đĩa bay của mình, chỉ có thể lựa chọn rời khỏi Chân Nặc Tinh. Đi thôi, hãy làm no bụng trước. Ta đã ăn thức ăn khô trong một tháng, đã ăn muốn nhổ ra. Sau một thời gian nữa, thậm chí còn không thể ăn thức ăn khô nữa, may mắn rằng đã bình an vô sự đi tới Chân Nặc Tinh."