Lam Tiểu Bố nghi ngờ nhìn Quý Chính, lanomycin hiện tại danh tiếng chính vượng, gần như đạt đến đỉnh cao. Là bởi vì hắn nói lanomycin có chút vấn đề, khiến đối phương tức giận sao? Có vẻ không giống, bất quá hắn đã nói như vậy, đối phương có tức giận cũng không sao.
"Xin chào, đây là bản lý lịch của tôi ..." Nhìn thấy Lam Tiểu Bố đã rời khỏi chỗ ngồi, một người đàn ông cao gầy đeo kính đi tới, đưa bản lý lịch trong tay cho Quý Chính.
Quý Chính cầm lấy bản lý lịch nhưng nhìn Lam Tiểu Bố nói: "Bác sĩ Lam, tôi không thể rời đi bây giờ. Chúng ta có thể nói chuyện khi hội chợ tuyển dụng kết thúc được không?"
Lam Tiểu Bố có chút do dự, hội chợ việc làm chỉ có một ngày, thời gian của hắn bây giờ rất quý giá, cho dù không tìm được việc, hắn cũng không thể đợi ở đây một ngày.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố do dự, Quý Chính vội vàng nói: "Tôi là Quý Chính từ khoa cấp cứu. Nếu tin tôi, buổi tối có thể đến gặp tôi. Nếu không tìm được việc, chúng ta có thể nói chuyện thêm, nếu như thích hợp, tôi có thể cung cấp cho cậu một công việc thực tập không biên chế. "
Quý Chính biết rất rõ rằng Lam Tiểu Bố chưa tốt nghiệp Đại học, và hầu như không thể tìm được việc làm trong bệnh viện.
Lam Tiểu Bố nghe vậy liền không chút do dự nói: "Được rồi, buổi tối tôi sẽ đến bệnh viện Côn Hồ tìm anh."
Lam Tiểu Bố cũng biết trong lòng hắn rất khó tìm được một công việc phù hợp với mình, những công việc khác cũng không dễ dàng, trừ phi là lao động chân tay. So với đề nghị của Quý Chính sẵn sàng cho mình một công việc thực tập, hắn đương nhiên đồng ý.
...
Như Lam Tiểu Bố dự đoán, sau một vòng, anh vẫn chưa tìm được công việc phù hợp với mình. Nghĩ đến lời nói của Quý Chính, Lam Tiểu Bố đơn giản từ bỏ tìm việc và trở về nơi ở của mình.
Các loại công pháp trong hàng đợi tải xuống về cơ bản không sai biệt lắm, Lam Tiểu Bố đã tìm kiếm hàng chục loại công pháp khác nhau và để máy tính tiếp tục tải chúng xuống. Bản thân hắn đang nghiên cứu Dịch Cân Kinh.
Có tổng cộng mười hai thức trong Dịch Cân Kinh, và nhiều người đã thực hành nó, nhưng chưa bao giờ nghe ai nói rằng họ có thể tu luyện ra nội khí. Lam Tiểu Bố không có việc gì, bày ra thức thứ nhất, giơ hai tay về phía trước chắp tay, dừng ở bên ngoài huyệt Thiên Trung trước ngực ...
Theo ý của Lam Tiểu Bố, trước tiên hắn nên làm quen với phương pháp tu luyện, khi có thiên địa nguyên khí thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Điều khiến Lam Tiểu Bố ngạc nhiên là, hắn vừa mới dẫn khí một vòng, một cỗ nhu hòa khí tức theo Tiểu Đan Điền bay lên.
Đây là……
Lam Tiểu Bố vô thức mở mắt ra, lập tức cảm giác được thế giới tinh tế khác biệt, thần trí vô cùng tươi mới, dường như trong đan điền có một cỗ lực lượng mạnh mẽ cho phép hắn phóng ra. Khi Lam Tiểu Bố giơ tay đánh một quyền, một quyền này đánh lên không trung, nhưng cách hắn không xa một tờ giấy bị gió cuốn lên.
Đây là nội khí?
Chẳng mấy chốc Lam Tiểu Bố đã chắc chắn rằng mình vừa tu luyện nội công. Sau khi thử một chút, hắn đã tu luyện ra nội khí của mình? Tư chất của chính mình thật sự nghịch thiên?
Chẳng mấy chốc, Lam Tiểu Bố đã hiểu rằng hiện tại có thể luyện được Dịch Cân Kinh, không cần đợi đến một năm sau.
Có nghĩa là đến hôm nay Thiên Địa nguyên khí của trái đất đã được kích phát, hắn là người đầu tiên khám phá ra nó. Hồ Châu là thành phố gần nhất với dãy núi Côn Lôn, có thể vì gần với dãy núi Côn Lôn nên thiên địa nguyên khí đến sớm hơn, nhưng ...
Lam Tiểu Bố nhớ tới kiếp trước của mình, chính là một năm sau trên trái đất có thể tu luyện thiên địa nguyên khí, đã xảy ra chuyện gì?
Loại chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi bởi vì hắn tái sinh, khả năng duy nhất là có người ở kiếp trước từ lâu đã biết thiên địa nguyên khí bắt đầu tăng lên, thậm chí có thể tu luyện. Chỉ là những người nắm được tin tức đang cố tình che giấu không cho người khác biết, cho đến khi tin tức không thể che giấu được nữa.
Bất kể như thế nào, đối với Lam Tiểu Bố, đây là một điều tuyệt vời. Hắn cần phải vào núi Côn Lôn trước Thương Vĩ, tốt nhất là vào núi Côn Lôn trước khi hầu hết mọi người biết về thiên địa nguyên khí, rồi vô tình lấy đi đĩa bay.
Để tiến vào núi Côn Lôn, hắn đương nhiên cần một lượng sức mạnh nhất định, hiện tại thực lực của hắn đi vào chính là đi vào chỗ chết.
Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, gác lại mọi suy nghĩ, chuyên tâm luyện tập Dịch Cân Kinh. Chỉ là mấy tức thời gian, Lam Tiểu Bố lại đắm chìm trong tu luyện, theo Chu Thiên vận chuyển Dịch Cân Kinh, trong cơ thể hắn khí tức cũng đang không ngừng tuần hoàn lưu loát hơn.
...
Quý Chính hôm nay lơ đãng cả ngày, sau khi tuyển dụng xong liền vội vàng trở lại bệnh viện, muốn đợi Lam Tiểu Bố.
Kể từ khi Lam Tiểu Bố nói rằng lanomycin không hoàn hảo và đề nghị anh không nên sử dụng nó để điều trị, anh đã nghĩ đến việc nói chuyện với Lam Tiểu Bố về nó. Từ lúc lanomycin ra mắt đến nay, chỉ có Lam Tiểu Bố cùng hắn có ý nghĩ tương tự.
Sau khi trở lại bệnh viện, Quý Chính thậm chí còn không ăn bữa tối, mà đợi Lam Tiểu Bố ở khoa cấp cứu. Làm cho Quý Chính thất vọng chính là, một mực chờ đến tám giờ tối, cũng không có trông thấy Lam Tiểu Bố đến.
Điều này khiến Quý Chính hối hận vì đã không để lại thông tin liên lạc cho Lam Tiểu Bố, ít nhất anh ta nên để lại thông tin liên lạc cho Lam Tiểu Bố.
"Chờ đã, cậu đang tìm ai vậy? Đây là phòng làm việc, đối diện là bác sĩ ..." Ngay khi Quý Chính đang vội vàng thì giọng nói của y tá từ bên ngoài truyền đến.
Quý Chính vội vàng chạy ra ngoài, vừa nhìn thấy Lam Tiểu Bố đứng ở hành lang, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Cậu rốt cục đến rồi, nhanh lên, vào đi."
Quý Chính nói nhanh.
Lam Tiểu Bố cười xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, tôi đến muộn một chút."
Hắn thực sự bị cuốn hút bởi việc luyện tập Dịch Cân Kinh, mãi đến hơn bảy giờ tối, hắn mới bị đánh thức bởi cơn đói. Hắn vội vàng ăn gì đó rồi đến gặp Quý Chính.
Tại sao Quý Chính lại quan tâm Lam Tiểu Bố đến sớm hay muộn? Vừa bước vào phòng, Quý Chính đã sốt sắng hỏi: "Lam Tiểu Bố, cậu đến từ Đại học Y Hải Dương. cậu nói rằng lanomycin là không hoàn hảo? Nó là nghiên cứu của một sinh viên năm cuối của Đại học Y Hải Dương?"
Cho dù Lam Tiểu Bố đến từ Đại học Y khoa Hải Dương, Quý Chính cũng không cho rằng Lam Tiểu Bố có khả năng nghiên cứu lanomycin. Khả năng lớn nhất là một giáo sư tại Đại học Y Hải Dương đã phát hiện ra vấn đề của lanomycin và sau đó nói về nó trong lớp. Chỉ cần Lam Tiểu Bố ở lại đây thực tập, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có cơ hội gặp giáo sư đã tìm ra vấn đề của lanomycin.
Lam Tiểu Bố ngồi xuống, cười và nói: "Không, đó chỉ là kết quả nghiên cứu của riêng tôi, tôi đưa ra kết luận này với sự giúp đỡ của phòng thí nghiệm của trường và dữ liệu trường hợp của nhiều bệnh nhân đã sử dụng lanomycin. Mặc dù lanomycin có thể ức chế gần 20 loại tế bào ung thư, nhưng nó có một nhược điểm chết người, đó là bệnh nhân được tiêm lanomycin sẽ có một loại tế bào có hại mới trong cơ thể. Tế bào mới này không phải là tế bào ung thư, nhưng nó sẽ làm tổn thương rất nhiều đến gan và lá lách của bệnh nhân, và nó gần như vô phương cứu chữa"
" Quả nhiên là tổn thương lá lách ..." Tay Quý Chính run lên, như thể đang tự lẩm bẩm một mình, thậm chí còn quên hỏi Lam Tiểu Bố làm thế nào mà một học sinh cuối cấp lại có thể nghiên cứu ra được thành quả đỉnh cao như vậy.
Lam Tiểu Bố không làm phiền Quý Chính, Quý Chính trông giống như một người cuồng nghiên cứu học tập, và không biết tại sao hắn lại được chỉ định vào khoa cấp cứu. Dựa theo suy đoán của Lam Tiểu Bố, hẳn là đắc tội lãnh đạo rồi, hắn cũng không phải là chưa trải qua loại chuyện này.
Một lúc lâu sau, Quý Chính mới định thần lại, nhìn Lam Tiểu Bố, "Cậu chỉ là một học sinh năm cuối, làm sao có thể nghiên cứu ra loại vấn đề này? Hơn nữa nếu có khuyết điểm trí mạng, tại sao những người dùng lanomycin lại khôi phục rất tốt? "
Lam Tiểu Bố cười nhẹ, "Mặc dù là học sinh năm cuối, nhưng tôi cũng đã học xong các môn cần học rồi, tôi tin tưởng y thuật của mình không kém phần lớn bác sĩ. Đương nhiên, anh nhất định sẽ không tin, không thành vấn đề. Chỉ cần anh có thể cung cấp cho tôi một cơ hội thực tập. Về lý do tại sao những người đã sử dụng lanomycin hiện đang hồi phục tốt là do chu kỳ phát triển của tế bào có hại này từ năm đến bảy năm. Theo như bệnh nhân tiêm vào, bệnh nhân có thể đối mặt tử vong từ năm đến bảy năm sau liều lanomycin đầu tiên. "
Quý Chính thở dài và chậm rãi nói, "Lam Tiểu Bố, tôi tin tưởng nghiên cứu của cậu, bởi vì nghiên cứu của tôi không sai biệt lắm với nghiên cứu của cậu. Tuy nhiên, nghiên cứu của tôi mang tính suy đoán nhiều hơn và không có tế bào gây hại hoàn toàn nào được tìm thấy. Và cũng chưa tìm thấy tế bào có hại cho gan, theo nghiên cứu và suy đoán của các cậu, năm sau sẽ là thời điểm lanomycin xảy ra vấn đề”.
Lam Tiểu Bố gật đầu, "Đúng vậy, sang năm sẽ có vấn đề lớn. Quý chủ nhiệm, tôi có thể ở lại làm việc ở đây được không?"
Chắc chắn là có vấn đề với lanomycin, nhưng so với chiến tranh hạt nhân, vấn đề của lanomycin chẳng là gì trong mắt Lam Tiểu Bố.
Quý Chính gật đầu, "Cậu có thể ở đây thực tập với mức lương ba nghìn..."
Lam Tiểu Bố nhíu mày, lương 3.000 thì không đủ sống.
Lam Tiểu Bố chưa kịp nói gì thì Quý Chính đã nói tiếp: "Ngoài tiền lương, còn có một phần tiền thưởng, có thể nhiều hơn hoặc ít hơn, cộng lại sẽ lên đến khoảng 10.000 một tháng. Nhưng tôi muốn nói với cậu là, không có cơ hội để cậu trở thành nhân viên chính thức trong kỳ thực tập của cậu. Thứ hai, cậu cần hỗ trợ tôi nghiên cứu về lanomycin, và thứ ba, cậu không nên đi xem bệnh cho người khác. Có một khoảng cách lớn giữa lý thuyết và thực hành . "
Trên thực tế, mục đích chính của Quý Chính khi lưu lại Lam Tiểu Bố là để giúp hắn ta nghiên cứu vấn đề về lanomycin. Về phần lương hứa hẹn là 10.000 tệ, hắn ta định tự mình đưa cho.
“Thành giao” Lam Tiểu Bố vỗ tay nói.
Mục đích chính của hắn không phải là để trở nên tích cực, mà là để tồn tại.