• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Lam Tiểu Bố đã đá vào chân hai người họ ngay khi họ vừa lên, nhưng không ai trong số những người ngồi trong phòng họp ra tay động thủ.

  Ngược lại, người đàn ông có đôi mắt quỷ dị ngồi ở phía trên lại cười nói với ngữ khí cực kỳ bình thản: "Ta biết ngươi có thực lực, nếu không ngươi sẽ không giết được Thành Kiến Kiệt. Cho dù có thực lực đến đâu, tại đây, ngươi cũng không thể thắng được ta. Nhân tiện để ta tự giới thiệu, ta tên là Phong Bác, thủ lĩnh của Sinh Ngạc Bang. Các vị, hãy giới thiệu cho bác sĩ Lam Tiểu Bố biết."

  Người đàn ông thứ nhất bên trái tướng mạo cực kỳ tầm thường, thoạt nhìn cũng rất bình thường, Phong Bác nói xong liền nói: "Tên ta là Lãnh Hàn, Trung Tướng của Sinh Ngạc Bang."

  Phần giới thiệu rất đơn giản và rõ ràng, nhưng người đầu tiên bên phải mỉm cười nói: "Ta là Cốt Đinh, Hậu Tướng của Sinh Ngạc Bang, sở thích của ta cũng đồng dạng như tên của ta, ưa thích thanh âm xương đứt gãy, thật là nhân gian dễ nghe nhất Diệu Âm."

  Khi hắn nói, da thịt béo núc của hắn run lên và với khuôn mặt tươi cười của hắn, càng làm cho người khác cảm thấy hắn đang nói đùa.

  Lam Tiểu Bố chắc chắn những gì tên này nói không phải là nói đùa, mọi lời nói đều là sự thật.

  Người đàn ông cuối cùng là người đẹp trai nhất, hắn ta đang cầm bật lửa trong tay, hắn ta thậm chí không thèm ngẩng đầu lên, "Đỗ Dịch Bồng, Sinh Ngạc Bang Tả Tướng."

  “Giới thiệu cũng đã giới thiệu xong, bây giờ nói chuyện đi, kêu ta tới có chuyện gì.” Lam Tiểu Bố thản nhiên nói, "Còn có, tại thời điểm chúng ta nói chuyện, đừng tìm một ít chó mèo đến sau lưng ta làm mấy sự tình."

  Nếu muốn đem hắn khống chế rồi lại bàn sự tình, vậy thì đừng có nằm mơ.

  "Ngươi giết Hữu Tướng Sinh Ngạc Bang chúng ta, đó là sinh tử chi thù. Nhưng Sinh Ngạc Bang của ta luôn muốn kết thiện duyên, chưa kể ngươi cũng đã phát hiện ra vấn đề của lanomycin. Hẳn là một vị bác sĩ tài năng, thật đáng tiếc khi phải diệt trừ đi. Vì chuyện của ngươi, ta đã bàn bạc với Sinh Ngạc Bang nhiều ngày, sau đó ta quyết định tha cho ngươi một mạng. Tất nhiên, ngươi phải trả giá một chút ... " Phong Bác nói đến đây, nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, ngược lại là không có gọi người đi khống chế Lam Tiểu Bố.

  Lam Tiểu Bố trong nội tâm cười lạnh, chuyện này thật là nhảm nhí. Tên này có lẽ thực sự coi hắn như gã học sinh ở trường vậy, nếu không thì đã không nói ra những lời ngây ngô và lố bịch như vậy.

  “Thả Tô Sầm ra.” Lam Tiểu Bố không hỏi Phong Bác giá phải trả là gì.

  “Đương nhiên, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này, Tô Sầm đương nhiên sẽ được thả ra.” Phong Bác nói, bắt Tô Sầm hoàn toàn là ngoài ý muốn.

  Đó là bởi vì Tô Sầm sốt sắng đến bệnh viện Côn Hồ tìm Lam Tiểu Bố, xem Tô Sầm bộ dạng tựa hồ cùng Lam Tiểu Bố rất quen thuộc, bọn hắn lúc này mới tạm thời có ý nghĩ bắt Tô Sầm mang đi. Không ngờ, ý định nhất thời này thật sự hấp dẫn Lam Tiểu Bố đến.

  Phong Bác đương nhiên không biết rằng nếu Lam Tiểu Bố không có dư tiền, hắn ta thậm chí sẽ không đến bệnh viện Côn Hồ, và hắn sẽ không biết rằng Tô Sầm đã bị Sinh Ngạc Bang bắt đi nếu không đến bệnh viện Côn Hồ.

  “Nói cho ta biết, ngươi cần cái gì?” Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói.

  Hai mắt Phong Bác lóe lên, khiến cho đôi mắt vốn đã quái dị lại càng thêm kỳ quái. Lam Tiểu Bố nội tâm nghi hoặc, hắn có thể nghĩ ra chuyện gì mà khiến cho tên cầm đầu Sinh Ngạc Bang này không thể hoàn toàn áp chế được sự kích động của mình?

  "Thiên Âm đã tổ chức một cuộc đấu giá ở Tân Thành vài tháng trước ..."

  Phong Bác chưa kịp nói xong, Lam Tiểu Bố đã hoàn toàn hiểu rằng tên này đã nhắm lấy phương thuốc trên người hắn.

  Không có gì lạ khi Sinh Ngạc Bang điều tra ra người lấy đi phương thuốc của Thương gia là hắn.

  Phương thuốc trước kia vô giá trị, nhưng bây giờ vì một bài đăng trên diễn đàn Giang Hồ, mọi chuyện về nguyên khí của Trái đất đều được biết, hiện tại phương thuốc rèn cốt này đương nhiên có giá trị ngàn vàng.

  Phong Bác nói xong đứng lên, thậm chí tiến lên vài bước, "Tại cuộc đấu giá có một phương thuốc. Nếu ta đoán không lầm, phương thuốc hẳn là ở trong tay của ngươi."

  Lam Tiểu Bố thậm chí không có ý tứ che giấu, "Đúng vậy, phương thuốc đang ở trong tay ta, nếu muốn phương thuốc, người lập tức thả Tô Sầm đi. Chuyện này từ đầu đến giờ không có liên quan gì đến cô ấy."

  "Đương nhiên là được rồi, thả người đi, lấy phương thuốc ra ..." Phong Bác chậm rãi xoay người sau khi nói xong.

  Lam Tiểu Bố cảm thấy sau gáy truyền đến một cỗ lạnh thấu xương, lập tức nghiêng người sang một bên. Tuy nhiên, hắn không triệt để né tránh mà cố tình chậm lại một điểm.

  “Phốc!” Một lưỡi dao màu trắng xuyên qua bả vai của hắn, mang theo vết máu, đó là một thanh đoản đao.

  Lam Tiểu Bố kêu một tiếng, không đợi hắn động thủ, Phong Bác lại lần nữa quay lại nói, " Nếu ngươi dám động, ta lập tức giết Tô Sầm. Ta nói được thì làm được, không tin ngươi có thể thử xem."

  Vẻ mặt Lam Tiểu Bố bình tĩnh, dường như vì lời nói của Phong Bác mà không rút đoản đao ra. Đối với những gì đối phương nói, hắn tin nó là sự thật. Thanh đoản đao làm hắn bị thương hẳn là phải được bắn ra bở một loại thiết bị phóng nào đó, con người không thể có tốc độ và sức mạnh này.

  “Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ không bao giờ lấy được thứ đó, thứ đó đang nằm trong trí nhớ của ta.” Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói, nhìn chằm chằm Phong Bác.

  Người này rất hung ác, nếu vừa rồi không cảm nhận được một đao kia, cố ý để thanh đao cắm vào vai, thì lưỡi đao đã xuyên thẳng vào gáy, đoạt mạng hắn ta. Hắn ta là một bác sĩ nên đương nhiên biết đâm vào đâu sẽ gây ra ít tổn thương nhất cho hắn ta.

  Sở dĩ hắn để thanh đao làm mình bị thương, Lam Tiểu Bố cho rằng đối phương là tại thăm dò thực lực của hắn, bằng không mà nói sẽ không đưa hắn mang đến nơi đây, trực tiếp ở bên ngoài động thủ chẳng phải là rất tốt?

  Phong Bác khẽ mỉm cười rồi tiến lên vài bước, "Ồ, tệ hơn ta tưởng. Ta đoán là ngươi có thể né được nhát đao này, nhưng không ngờ ngươi lại hoàn toàn không thể né được. Trên thực tế, ta từ đầu tới cuối đều không có nghĩ qua muốn giết ngươi. Ngươi xem, ngươi không phải nên tránh né một chút sao?"

  Lam Tiểu Bố trong nội tâm nguyền rủa, tên khốn kiếp này. Nếu vừa rồi không tránh được, hắn thật sự đã bị giết.

  ...

  Cùng lúc đó, sắc mặt Tô Sầm tái nhợt.

  Từ lúc Lam Tiểu Bố bước vào phòng họp, cô đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Khi vai Lam Tiểu Bố bị lưỡi đao xuyên qua, mang theo tấm áo đầy máu, đầu cô cảm thấy choáng váng.

  Lam Tiểu Bố đã chọc phải cái quái quỷ gì vậy? Những người này thật tàn nhẫn và đáng sợ? Đây có còn là thế giới mà cô ấy biết không?

  "Này, ngươi đã nhìn thấy rồi. Nếu ngươi muốn cứu mạng hắn, hãy hợp tác với chúng ta và để hắn giao đồ ra. Nếu không, điều khủng khiếp hơn vẫn còn chờ ở phía sau." Một người đàn ông đứng cạnh Tô Sầm hắc hắc một tiếng nói ra.

  "Ta ..." Đầu óc Tô Sầm trở nên trống rỗng, cô đến tìm Lam Tiểu Bố chỉ để hỏi tại sao Lam Tiểu Bố lại phải bỏ học? Tất nhiên, quan trọng hơn, cô ấy muốn tìm ra giấc mơ mà cô ấy đã có được gần đây là về cái gì. Đâu nghĩ tới, sẽ bị bắt cóc đến đây, nhìn thấy Lam Tiểu Bố tính mạng đang treo sợi chỉ? Hắn có thể sống sót trong tay của những kẻ xấu xa này?

  Phong Bác liếc nhìn Cơ Đầu và nói: "Là khách từ xa đến, sao lại đối xử với khách của chúng ta như thế này, mau rút đao ra?"

  “Bác sĩ Lam, đừng cử động. Nếu ngươi cử động, ta sẽ không đảm bảo an toàn cho Tô Sầm.” Phong Bác nhìn Lam Tiểu Bố rồi lại nói.

  Lam Tiểu Bố không động, hắn cũng không, hắn lo lắng cho Tô Sầm, hình như vừa rồi hắn đã nghe thấy thanh âm của Tô Sầm. Nếu Tô Sầm ở đây, chỉ cần hắn giữ Tô Sầm, có thể buông tay động thủ.

  Cơ Đầu rất vui mừng, "Vâng, Bang chủ."

  Sau hai ba bước, hắn đi tới trước mặt Lam Tiểu Bố, giơ tay rút lưỡi đao đang cắm sau lưng Lam Tiểu Bố.

  “Phốc!” Một đạo máu tươi bắn ra, Tô Sầm đang nhìn qua kính đơn hướng cả kinh kêu lên, cả người ngất đi. Cô ấy học y học lâm sàng, đáng ra cô ấy không nên ngất xỉu. Nhưng trong nhân sinh của cô ấy, không hề nghĩ đến y học lâm sàng.

  Lam Tiểu Bố đang một mực chú ý đến Tô Sầm lần này nghe thấy rõ ràng, liền không chút do dự xông lên phía trước, liền một cước đá vào tường.

  Ầm! Tường bị Lam Tiểu Bố đạp vỡ ra, nhìn thấy Tô Sầm ngất xỉu ở một bên. Bên cạnh Tô Sầm còn có một người đàn ông khác, trước khi người này kịp ra tay, Lam Tiểu Bố đã rút đoản đao từ thắt lưng ra, đồng thời đoản đao trong tay hắn ta hóa thành một đạo bạch mang xẹt qua cổ họng của người đàn ông.

  Cùng lúc máu bắn ra từ cổ họng của gã kia, Lam Tiểu Bố đã đưa Tô Sầm ngất xỉu vào góc tường.

  “Bang Bang!” Hai tiếng súng vang lên, nhưng Lam Tiểu Bố đã không còn ở đó nữa.

  "Mau phế hắn ..." Phong Bác vừa mới nói ba chữ liền nhìn thấy Lam Tiểu Bố xuất hiện ở phía sau Trung Tướng Lãnh Hàn, "Tiểu ..."

  Hắn ta vừa nói một lời, Lam Tiểu Bố đã một quyền oanh thẳng vào lưng Lãnh Hàn. Cùng lúc đó, Tả Tướng Đỗ Dịch Bồng và Hậu Tướng Cốt Đinh ở phía sau đồng thời lao về phía Lam Tiểu Bố.

  Phong Bác đã bắt đầu lùi lại, hắn ta có một chút kinh hoàng. Lam Tiểu Bố nhất định không phải cảnh giới Tôi Kình Đoạn, mà đã vượt qua Tôi Kình Đoạn. Trong số các tướng của Sinh Ngạc Bang, Lãnh Hàn là người ổn định và thận trọng nhất, và sức mạnh của hắn ta chỉ đứng sau cựu Tiền tướng Đới Cưu Sơn.

  Với thực lực của Lãnh Hàn, vậy mà không có năng lực phản kháng lại dưới đòn đánh lén của Lam Tiểu Bố.

  Phải biết rằng Lam Tiểu Bố nghiêm khắc mà tính căn bản chưa gọi là đánh lén. Lam Tiểu Bố trước hết giết người sau cứu Tô Sầm, sau mới quay đầu đối với Lãnh Hàn động thủ, ngay cả như vậy mà Lãnh Hàn cũng không có năng lực phản kháng.

  Vì vậy, Phong Bác không tin tưởng Đỗ Dịch Bồng và Cốt Đinh có thể giết Lam Tiểu Bố, và dựa trên hiểu biết của mình về Cốt Đinh, sợ rằng hắn ta sẽ bỏ chạy sau khi nhìn thấy thực lực của Lam Tiểu Bố. Lúc Lam Tiểu Bố giết chết Lãnh Hàn, hắn vẫn còn có chút hoài nghi, giờ phút này hắn khẳng định, vừa rồi Lam Tiểu Bố không phải không thể né nhát đao, mà là cố ý bị đao bắn trúng. Chỉ có như vậy, bọn hắn mới cảm thấy Lam Tiểu Bố thực lực chỉ có như vậy. Nếu không, Lam Tiểu Bố sẽ không bao giờ có thể giết mấy người trong một khoảng thời gian ngắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK