Đây đã là ngày thứ sáu Lam Tiểu Bố tiến vào Núi Côn Lôn, so với Núi Côn Lôn, Thập Vạn Đại Sơn thật là nhỏ hơn.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố chính mình cũng không có phương hướng, chỉ có thể dựa vào cảm giác của chính mình đi tìm. Tìm kiếm đĩa bay trong vô biên núi non ... Lam Tiểu Bố ngẫm lại đã cảm thấy da đầu run lên.
Phải biết rằng dãy núi Côn Lôn khác với những dãy núi khác, độ cao cao nhất ở đây là bảy tám ngàn mét. Ngoài những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, còn có không ngớt những đỉnh núi cao, và những Hoang Nguyên vô tận ...
Có phải trước đây hắn ấy đã cho rằng mình có thể tìm thấy một chiếc đĩa bay ở một nơi như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn là điều hiển nhiên?
Lam Tiểu Bố có chút khâm phục Thương Vĩ, hắn chỉ cần bốn năm tháng đã có thể tìm được đĩa bay, phải nói là kinh ngạc. Có lẽ là vận khí, nhưng vận khí đồng dạng lợi hại.
Nhìn những đỉnh núi tuyết liên tiếp dưới chân, Lam Tiểu Bố thở dài, hắn trước tiên phải xác định phương hướng, sau đó tìm theo hướng này. Nếu không, cái kia chính là mò kim đáy biển.
Lam Tiểu Bố khó khăn nhớ lại, Thương Vĩ tìm đĩa bay ở đâu trong dãy núi Côn Lôn?
“Hình như ngươi đang tìm kiếm thứ gì đó?” Một giọng nói đột nhiên khiến Lam Tiểu Bố đang cố gắng hồi tưởng liền giật mình, trong vô thức hắn lùi lại vài bước.
“Nếu lùi nữa thì sẽ ngã đấy.” Giọng nói rất bình tĩnh, không hề vội vàng không nóng nảy, bình tĩnh như người quen đang tán gẫu.
Lúc này Lam Tiểu Bố mới nhìn rõ có một người đàn ông cách hắn hơn mười mét, người đàn ông này nhìn khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ quần áo màu vàng. Lạ thay, người đàn ông này thực sự búi tóc, trông chẳng khác gì người cổ đại.
Chẳng lẽ tên này đã sống hàng trăm năm? Cái này rất khó nói, tu luyện ở núi Côn Lôn có thể đến đẳng cấp cao hơn Tiên Thiên.
“Ngươi là ai?” Lam Tiểu Bố âm thầm đề phòng, một bên dò xét người tới vừa nói.
Người mặc áo vàng khẽ mỉm cười, "Ta tên Cung, ta đã nhìn thấy chân dung của ngươi, ngươi tên là Lam Tiểu Bố sao?"
Cung? Một cái tên kỳ lạ như vậy? Tuy nhiên khi Lam Tiểu Bố nghe Cung nói rằng đã nhìn thấy chân dung của hắn thì mới biết tên này không phải là tu luyện đắc đạo cao nhân của núi Côn Lôn, đồng dạng là một người từ ngoài đến.
Chẳng lẽ tin tức núi Côn Lôn có vật thể rơi từ ngoài không gian lọt ra ngoài? Nếu như bị lộ nhanh như vậy, thì người đến núi Côn Lôn có lẽ không phải chỉ có một mình Cung.
Khi người này nhìn thấy bức chân dung của hắn ta, chẳng lẽ đó là bức chân dung khi hắn giết Cử Kiệt, bị truy nã về tội giết người, nhưng lệnh truy nã này đã được rút lại.
"Tôi có một đệ tử tên là Thương, Thiên Âm do hắn thành lập."
Lời nói của Cung khiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc, tên này địa vị lớn như vậy sao? Hắn biết rõ về Thiên Âm Đấu giá hội, hắn đã tham gia một lần. Bây giờ đã biết rằng kẻ tiêu diệt Lam gia hắn thực sự là Thiên Âm, và người thành lập Thiên Âm Đấu giá hội hóa ra lại là đệ tử của gã này.
Lam Tiểu Bố đang tự nghĩ không biết mình có thể giết được tên này không. Đây là vực sâu của dãy núi Côn Lôn, tên này khi tới đây có vẻ rất thoải mái, ít nhất cũng dễ dàng hơn hắn rất nhiều, điều này cho thấy tên này rất mạnh. Động thủ thời điểm nhất định phải coi chừng, đừng để đối phương phản công lại.
“Buổi đấu giá Thiên Âm cách đây không lâu đã đấu giá một phương thuốc ở Tân Thành. Lúc đó, phương thuốc đó đã được Thương gia mua đi, sau đó bị ngươi lấy trộm phương thuốc giữa chừng đúng không?” Lời nói của Cung luôn có vẻ hơi hững hờ.
Lam Tiểu Bố nghĩ thầm, tên này giống như đang giả bộ. Bây giờ ở trên đỉnh núi tuyết sâu trong dãy núi Côn Lôn, tên này lại giả làm bình thường gặp nhau ngoài đường nói mấy câu tán gẫu. Ngươi giỏi như vậy, tại sao không đến Hollywood đóng phi, đến đấy diễn làm gì.
"Thương gia nợ ta một chuyện. Ta lấy phương thuốc coi như trả lại, không được sao?" Lam Tiểu Bố nhẹ giọng nói, nhưng ngươi không phải là người duy nhất có thể giả vờ.
Cung gật đầu, "Đương nhiên là nên, nhưng phương thuốc là thứ mà Thiên Âm đã bán đấu giá, ngươi hãy trả lại cho ta."
Lam Tiểu Bố sững sờ, hắn đã từng thấy rất nhiều lời nói không biết xấu hổ, nhưng hắn chưa từng thấy có người nói những lời không biết xấu hổ một cách thản nhiên vậy.
Sau vài lần hít thở, Lam Tiểu Bố thở dài nói: " Lời nói của ngươi, ta coi như là người không biết xấu hổ, cũng khó thể cùng ngươi so sánh, ta quả thực tựu là có được cùng Maria đồng dạng phẩm đức. Theo như ngươi nói, ngươi Thiên Âm đấu giá hội dù bán ra thứ đồ vật gì, cái đó đều là của Thiên Âm các ngươi đúng không? Chỉ cần Thiên Âm muốn, tùy thời cũng có thể lấy lại đến có phải hay không? ”
Cung không bị lời nói của Lam Tiểu Bố kích động, mà nghiêm túc nói: "Đúng vậy, đồ vật mà Thiên Âm bán đấu giá đương nhiên là của Thiên Âm, chả lẽ là của người khác sao? Về phần có hay không muốn lấy lại thì phải xem thứ đó có dùng được không, nếu nó có thể dùng được, những thứ thuộc về Thiên Âm sẽ tự nhiên được lấy lại. ”
"Tốt lắm, ta cũng rất đồng ý, làm người nên kiên trì như vậy. Đến thương gia lấy đi, ta đi đây ..." Nói xong, Lam Tiểu Bố xoay người rời đi không chút do dự.
Cùng lúc quay người lại, Lam Tiểu Bố đã rút đoản đao trên thắt lưng ra, quay đầu chém một đao. Bất quá, hắn ta chỉ sử dụng một phần ba sức mạnh cho nhát dao này, với chút sức mạnh, tốc độ tự nhiên chậm lại. Giả heo ăn thịt hổ để che giấu sức mạnh, Lam Tiểu Bố dùng rất lão luyện.
“Xoẹt xẹt!” Một tiếng xé vải vang lên, Lam Tiểu Bố chỉ thấy Cung lướt qua mình như một chiếc lá.
Hắn nghĩ không sai, tại hắn lúc xoay người, Cung động thủ với hắn rồi, hắn một đao kia chỉ là làm cho Cung quần áo xé rách mà thôi, đối với Cung là không có nửa điểm thương tổn.
Lam Tiểu Bố trong nội tâm trùng xuống, hắn suy đoán không sai, tên này rất mạnh. Hắn ta chưa bao giờ gặp một vị cao thủ nào như vậy kể từ khi hắn ta tu luyện đến Thông Mạch Cảnh. Lúc trước Sinh Ngạc Bang một đám ngoan nhân, hắn nói diệt liền diệt. Vừa rồi hắn dùng một phần ba sức lực, cho dù là cố hết sức, e rằng nhiều nhất chỉ rạch một đường máu trên người này, cũng không có khả năng để giết chết đối phương.
Vẻ bình thản trên mặt Cung biến mất, hắn nhìn Lam Tiểu Bố nói: "Phương thuốc thật sự đến từ thời Thượng Cổ, ngươi sắp tiến vào Thông Mạch Cảnh rồi đúng không? Cho dù ở tuổi của ngươi, ngươi có thể tu luyện đến Đoán Cốt Cảnh đỉnh phong với sự giúp đỡ của phương thuốc, thiên phú cũng đã phi thường tốt rồi. Ngoài ra, ngươi rất thông minh. "
Cung ngược lại không nói dối Lam Tiểu Bố, mấy đệ tử của ông, người thiên phú cao nhất là Vũ, cũng bước vào Đoán Cốt Cảnh sau 30 tuổi. Hắn không mảy may nghi ngờ thực lực của Lam Tiểu Bố chỉ đến Đoán Cốt Cảnh, bởi vì Lam Tiểu Bố cái này tuổi có thể tu luyện tới Đoán Cốt cảnh đã là phi thường vượt trội. Còn với Thông Mạch Cảnh, điều đó là hoàn toàn không thể. Dù là địa cầu nguyên khí bộc phát cũng không có khả năng, dù sao địa cầu nguyên khí bộc phát mới bao lâu thời gian?
Nói Lam Tiểu Bố thông minh bởi vì khi Lam Tiểu Bố xoay người lại, đoán được rằng hắn sẽ nắm lấy cơ hội đó để tấn công. Dù may mắn hay không thì hắn cũng rất thông minh. Đổi thành Đoán Cốt Cảnh tầm thường khác, sau nhát dao vừa rồi Lam Tiểu Bố chỉ sợ sẽ là trọng thương.
Lam Tiểu Bố không trả lời, kiếp trước xuất hiện Đoán Cốt Cảnh, Thông Mạch Cảnh, chỉ đến sau khi nguyên khí địa cầu bộc phát ra. Tên này hơi khác một chút, bây giờ, hắn ta đã biết về Đoán Cốt Cảnh và Thông Mạch Cảnh?
Thấy Lam Tiểu Bố không trả lời chính mình, mà chỉ là nhìn chằm chằm hắn nắm chặt đoản đao đề phòng, Cung cười nhẹ nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi trả lời câu hỏi của ta, có lẽ có thể cứu mạng ngươi. Câu hỏi thứ nhất, có phải ngươi tu luyện đến Đoán Cốt Cảnh đỉnh phong nhờ phương thuốc khồn? Thứ hai, ngươi tới Núi Côn Lôn để tìm ngọn nguồn bộc phát nguyên khí trên Địa Cầu sao? "
Lam Tiểu Bố vẫn mặc kệ Cung, không phải là đối thủ sao? Ha ha, ngươi phải chiến đấu mới biết được. Hắn đoán chắc Cung cũng chưa bước vào Tiên Thiên Cảnh, nếu đối phương đã bước vào Tiên Thiên Cảnh, nhét dao mà hắn chưa cố hết sức vừa rồi sẽ không thể chạm tới góc áo của đối phương.
Cung thở dài nói: “Ai, đã thế thì để ta xem thực lực của ngươi vậy.”
Nói xong, Cung tiến lên một bước. Hắn và Lam Tiểu Bố còn cách nhau chừng mười thước, nhưng sau khi bước một bước này, tay hắn đã ở trước mặt Lam Tiểu Bố. Cứ như thể hắn và Lam Tiểu Bố thật ra chỉ cách nhau có một thước, liền một bước sẽ vượt qua một thước đó.
Ngay lập tức, hắn giơ tay chộp về phía Lam Tiểu Bố, không chút do dự, Lam Tiểu Bố vung ra một nhát dao khác, lần này chém thẳng vào cổ tay của Cung.
Một nụ cười nhàn nhạt nở trên khóe miệng Cung, cổ tay khẽ đảo, chuẩn bị tóm lấy sống dao của Lam Tiểu Bố.
Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có gì đó không ổn, một cỗ sát khí lạnh lẽo xuyên thấu, đoản đao trong tay Lam Tiểu Bố nhanh hơn hắn dự đoán gấp mấy lần.
“Phốc!” Cổ tay Cung trở nên lạnh lẽo, lúc này, Cung làm sao có thể không biết sự thâm hiểm của nhát dao khi trở tay của Lam Tiểu Bố lúc trước, cố ý khiến bản thân cho rằng hắn chỉ mới ở Đoán Cốt Cảnh. Người có thể chặt cổ tay mình, cho dù không ngờ tới, nhất định không phải ở Đoán Cốt Cảnh, mà là Thông Mạch Cảnh.
Cung đang tức giận đau còn quan tâm đến sự sống chết của Lam Tiểu Bố, hắn ta đã dùng tay trái một quyền đi xuống. Chỉ là vừa rồi hắn còn chưa tụ tập hết toàn bộ nội lực, giờ phút này phẫn nộ một quyền oanh xuống, cũng đã thi triển đi ra bảy tám phần lực lượng.
Lam Tiểu Bố thấy rõ ràng quyền của Cung đang lao tới, nhưng hắn không thể tránh được. Lúc này, tay trái đao thế đã hết, chỉ có thể dùng tay phải ra quyền.
Cung bởi vì khởi thế thời điểm không có tụ toàn bộ nội lực, cho nên cái kia vội vàng một quyền không cách nào đem hết toàn lực xuất ra, Lam Tiểu Bố dùng tay trái xuất đao chặt đứt cổ tay phải của Cung, động tác đã tận. Hiện tại nắm tay phải đồng dạng cũng không thể tụ tập toàn bộ nội lực.
Oanh, răng rắc, răng rắc. .
Hai đầu quyền đập vào nhau, tiếng xương tay vỡ nát làm xuyên thủng màng nhĩ.
Lam Tiểu Bố như diều đứt dây, bị quyền của Cung đánh bay lên không trung, đồng thời phun ra một ngụm máu, cả người lăn xuống tuyết.
Xương cánh tay của Cung đã bị nứt hoàn toàn, đồng dạng bị quyền của Lam Tiểu Bố ném ngược xuống, khóe miệng rỉ máu. Hắn thậm chí không thèm nhìn lại tình huống của Lam Tiểu Bố, nắm lấy bàn tay đã bị cắt đứt của hắn, xoay người nhanh chóng chạy về phía bên kia ngọn núi.
Thông Mạch Cảnh, Lam Tiểu Bố chắc chắn là Thông Mạch Cảnh. Hắn không ngờ rằng ngoài hắn ra, trên trái đất còn có Thông Mạch Cảnh thứ hai. Lam Tiểu Bố còn trẻ, có phương thuốc rèn cốt, nhất định hồi phục nhanh hơn hắn, kinh hãi hơn nữa là sau một thời gian ngắn tiếp xúc, hắn đã nhận ra Lam Tiểu Bố quá nham hiểm nên Cung đã bỏ đi trước.