• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu bác sĩ Lam đã chuẩn bị xong, chúng ta trước vào phòng mổ đợi thiếu gia trở lại.” Cử Phi đợi Lam Tiểu Bố làm xong những việc này rồi mới lên tiếng.

  Lam Tiểu Bố cầm bút lên, sau đó viết một đống dược liệu, đưa cho Cử Phi, "Lập tức mua hết những dược liệu này sau đó đưa tới phòng mổ. Nhân tiện còn có lò sắc thuốc, bếp lò cùng nồi sắc, bếp lò không cần quá lớn. Nhớ kỹ, cần hai cái nồi. "

  Những dược liệu này đều là cần thiết cho việc rèn cốt của hắn, bây giờ hắn chỉ cần mua chúng nhờ thủ đoạn của đối phương. Lam Tiểu Bố không nói cần thảo dược tốt hay xấu, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ mua những thứ tốt nhất.

  “Bác sĩ Lam, ngươi còn chưa gặp bệnh nhân sao đã kê đơn thuốc?” Cử Phi nhìn Lam Tiểu Bố có chút nghi hoặc.

  Lam Tiểu Bố nhàn nhạt nói: "Ta là bác sĩ, hay ngươi là bác sĩ? Chỉ cần thiếu gia của ngươi mắc bệnh tằm đông lạnh, cứ theo yêu cầu của ta mà uống thuốc."

  “Đi, làm theo lời hắn nói.” Giọng điệu của Cử Kiệt vô cùng nhẹ nhàng.

  “Vâng.” Cử Phi nhanh chóng đáp lại.

  Trong lòng hắn biết rất rõ khi sát khí của gã gia chủ lên đến cực điểm, chính là biểu hiện thoải mái như thế này. Một khi gia chủ như vậy, cái kia ý nghĩa Lam Tiểu Bố chỉ sợ liền ngày mai đều sống không qua khỏi. Đây là chuyện bình thường, hắn cũng đã nghe Lam Tiểu Bố điều trị cho Tiểu Mạn mất có nửa ngày, sau đó hắn cũng không cần tái khám nữa.

  Sau khi Cử Phi rời đi, Lam Tiểu Bố nói với Cử Kiệt, "Tuy rằng tôi có thể tiến hành làm trong đại sảnh, nhưng nếu là phòng phẫu thuật cấp cao nhất, hiệu quả phẫu thuật sẽ càng hoàn hảo hơn. Hơn nữa, phòng phẫu thuật cũng cần phải có cửa sổ, bệnh tằm lạnh không giống như các bệnh khác, bệnh này cần tiếp xúc với không khí lưu thông bên ngoài càng sớm càng tốt sau khi mổ. Tất nhiên, nếu không có cửa sổ thì phải mở cửa phòng mổ càng sớm càng tốt sau cuộc phẫu thuật. "

  Chỉ cần là phòng mổ đỉnh cấp thì sẽ cách âm. Lam Tiểu Bố tin rằng với sức mạnh của Cử gia, điều này có thể giúp được.

  “Ngươi yên tâm, có phòng mổ đúng theo yêu cầu của ngươi.” Cử Kiệt nhẹ nói.

  ...

  Phải nói năng lực của Cử gia rất mạnh, Lam Tiểu Bố không phải đợi lâu trong phòng mổ mới chuẩn bị xong, Cử Phi đã đem hết dược liệu đến.

  “Nhanh như vậy?” Lam Tiểu Bố nghi ngờ nhìn Cử Phi mang theo một đống dược liệu, nếu không phải để chữa bệnh cho người Cử gia, hắn cũng hoài nghi chỗ thuốc đó có phải để lừa mình hay không.

  Cử Phi cười, "Trung Dược Lâu lớn nhất ở Thâm Phủ thuộc về Cử gia chúng tôi."

  Chẳng trách lợi hại như vậy, Lam Tiểu Bố nghĩ thầm, có nên lấy thêm không? Nhưng ý tưởng này ngay lập tức bị gạt bỏ. Hắn ta sắp bỏ chạy, và nếu kê quá nhiều thuốc, hắn ta chỉ đơn giản là không thể cầm nó đi.

  Lam Tiểu Bố là một bác sĩ đã hành nghề y 20 năm, thậm chí không cần phải mở các loại dược liệu ra xem, chỉ cần ngửi chúng là biết những loại thảo dược này có chất lượng cao nhất.

  Đúng lúc này, một chiếc giường bệnh di động được đẩy vào phòng mổ, một người đàn ông trung niên hét lên: "Bác sĩ Lam, bệnh nhân đến rồi, ngươi cần phẫu thuật ngay."

  Trên giường bệnh có một thanh niên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt của Lam Tiểu Bố dừng trên mặt người thanh niên đó một hồi, sau đó đáp xuống chân người kia, suy nghĩ lại đi xa.

  Năm đó Tô Sầm chết ở ngoài phòng hộ tường, hắn nhìn Tô Sầm rời đi trước mắt, trong đầu chỉ toàn là bóng dáng Tô Sầm, không có gì có thể khơi dậy được trong lòng hắn. Mà vừa lúc này, hắn bị cưỡng ép đi khám bệnh cho thiếu gia kia.

  Hắn không biết gã thiếu gia là ai, hắn chỉ biết người khác gọi hắn là Thiếu gia, đồng thời hắn cũng biết phụ thân của gã thiếu gia kia cũng không có chân.

  Cuối cùng không cứu chữa được cho gã Thiếu gia, bị lão già giọng khàn khàn kêu ném hắn xuống biển sâu ...

  “Ngươi có phải là Lam Tiểu Bố không?” Người thanh niên mặt tái nhợt trên giường bệnh hỏi Lam Tiểu Bố với giọng điệu rất khó chịu.

  Ánh mắt của Lam Tiểu Bố rơi vào người thanh niên sắc mặt tái nhợt này, thế sự Luân Hồi báo ứng thật khó chịu. Khi đó, hắn khám cho đứa con trai mặt tái nhợt này, và cuối cùng bị ném xuống biển sâu. Tái sinh xong lại khám bệnh cho đúng tên mặt tái nhợt này, haha ...

  “Đúng vậy, ta là Lam Tiểu Bố. Bệnh của ngươi rất đơn giản, ta có thể trị được.” Không đợi tên sắc mặt tái nhợt hỏi lại, Lam Tiểu Bố đã cam đoan.

  Nghe nói Lam Tiểu Bố có thể chữa khỏi, một người phụ nữ trung niên đi theo thanh niên sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ kinh ngạc, sốt sắng nói: "Bác sĩ Lam, chỉ cần ngài giúp con trai tôi trị bệnh ở chân, ngài muốn bất cứ gì cũng có thể đáp ứng. "

  “Ngươi không có tư cách nói chuyện đây, đi ra ngoài.” Giọng nói uy nghiêm của Cử Kiệt truyền đến.

  "Vâng, thưa cha ..." Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Cử Kiệt đang nhìn theo mình, giọng nói của bà ta dừng lại, sau đó bà ta hạ thấp giọng và cung kính đáp lại.

  Lam Tiểu Bố xua tay, "Cô không cần phải đi ra ngoài, cô là mẹ của bệnh nhân đúng không? Ở lại đây. Nhân tiện, cha và ông nội của bệnh nhân cũng ở lại đây, vì tôi có một số vấn đề muốn hỏi.

  Cử Phi nghi ngờ nhìn Lam Tiểu Bố, "Bác sĩ Lam, có vấn đề gì mà phải ở lại đây nhiều người như vậy?"

  Lam Tiểu Bố nghiêm nghị nói: "Bệnh tằm đông lạnh có hai nguồn, một là di truyền lặn, hai là nhiễm trùng. Ta cần xác định có phải di truyền hay không. Hơn nữa, đừng quấy rầy ta khi đang điều trị. Cho dù đó là người trong phòng mổ hay người ở bên ngoài, nếu không, tôi không chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì xảy ra. "

  Thực lực của Cử Phi này có lẽ không kém hơn so với Thành Kiến Kiệt mà hắn đã giết trước đó, Lam Tiểu Bố biết thực lực của hắn không quá cao, cũng không muốn khiêu chiến với Cử Phi. Không chỉ vậy, gia chủ Cử gia cũng không đơn giản, theo như lời của Thành Kiến Kiệt, e rằng hắn ta cũng là một nội kình cường giả.

  Cử Phi còn muốn nói gì đó nữa, Cử Kiệt xua tay, "Mọi người đi ra ngoài đi. Cha của Quân nhi chưa về. Nếu có chuyện gì, ta là ông nội hắn có thể trả lời."

  Lam Tiểu Bố thầm kêu đáng tiếc, nhưng Cử Kiệt ở đây quả thực đã ổn rồi.

  Khi mọi người rời khỏi phòng phẫu thuật, Lam Tiểu Bố đóng cửa lại, bắt đầu lấy một ít thuốc bắc ra đun.

  “Bác sĩ Lam, cậu đun thuốc trước khi khám bệnh à?” Người phụ nữ trung niên cũng có chút khó hiểu khi thấy Lam Tiểu Bố trực tiếp bắt đầu đun thuốc.

  Lam Tiểu Bố nhẹ nói: "Đợi chút ngươi sẽ biết."

  Lam Tiểu Bố chỉ lo lắng về Cử Kiệt, hắn đoán rằng Cử Kiệt cũng là một nội kình cao thủ. Theo phương thuốc mà hắn lấy được, Cực Dạ Tử trong quá trình nấu sẽ tạo ra một lớp sương mù có tác dụng triệt tiêu nội lực, nhưng cũng rất dễ giải quyết, chỉ cần có miếng Tuyết Phong Lam Sâm ngậm trong miệng.

  Lúc này, Lam Tiểu Bố đã ngậm một miếng Tuyết Phong Lam Sâm, Tuyết Phong Lam Sâm này đương nhiên là do Cử Phi mua.

  “Ngươi chỉ đun một loại thuốc?” Cử Kiệt cứ nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, lúc này cũng có chút khó hiểu, có mấy chục loại thuốc mà Cử Phi mang về, Lam Tiểu Bố lại đun có một loại

  Lam Tiểu Bố không tiếp tục đun thuốc, mà quay đầu nhìn Cử Kiệt, thản nhiên nói: "Ngươi tên gì?"

  Lệ khí trên mặt Cử Kiệt nháy mắt biến mất, " Lão phu Cử Kiệt, chẳng lẽ bác sĩ Lam muốn thỉnh giáo ta điều gì trước khi chữa trị cho hắn sao?"

  Lam Tiểu Bố cười nhẹ, cầm dao mổ đi đến bên cạnh Cử Quân.

  “Dừng lại.” Cử Kiệt cảm thấy Lam Tiểu Bố cũng không giống một bác sĩ xem bệnh, giọng điệu của hắn ấy trở nên nghiêm nghị.

  Lam Tiểu Bố quay đầu lại, nhìn chằm chằm Cử Kiệt rồi chậm rãi nói: "Hai mươi mốt năm sau, ta cũng sẽ tới đây xem bệnh, nhưng bệnh nhân được nhìn thấy không phải là cháu của ngươi, mà là chắt của ngươi. Ngươi có thể vẫn còn sống, hai mươi mốt năm mà giọng vẫn không cải biến nhiều, haha ... "

  Cái quái gì thế? 21 năm sau? Cử Quân và người phụ nữ trung niên ngơ ngác nhìn Lam Tiểu Bố, trong khi Cử Kiệt cau mày, tay cầm thêm một ngọn phi đao.

  “Cử Phi!” Cử Kiệt hét lớn trong khi lấy ngọn phi đao ra. Lập tức hắn tỉnh táo lại, đây là phòng mổ đỉnh cao, trừ khi hắn mở cửa, nếu không bên ngoài sẽ không thể nghe thấy tiếng do cách âm. Tuy nhiên, Cử Kiệt không hề sợ hãi, coi hắn là một ông già, chính là mù quáng. Ba mươi năm trước, hắn đã tiến vào hàng ngũ nội kình võ giả, tiến nhập suốt mấy năm nay, không chỉ một Lam Tiểu Bố, cho dù có một đoàn người tới, ngọn phi đao trên tay hắn cũng có thể dễ dàng giết chết tất cả.

  Lam Tiểu Bố hiểu rõ tác dụng cách âm của phòng mổ này, dường như không nhìn thấy Cử Kiệt lấy phi đao ra, tiếp tục nói: "Lúc đó, vợ ta vừa mới qua đời, trong lòng chỉ nghĩ về cô ấy, ta khi đó chỉ nói rằng không thể chữa trị được. Haha, ta không phải là người duy nhất không thể chữa khỏi cho chắt của ngươi, nhưng ta vẫn nhớ rõ những gì ngươi đã nói lúc đó “ném xuống biển sâu”. Sau đó ta bị ném xuống biển … "

  Ngay cả khi Cử Kiệt, kẻ đã giết nhiều người, lúc này cũng có chút lạnh buốt. Có một điều là hắn ta không sợ Lam Tiểu Bố, nhưng những gì Lam Tiểu Bố nói thật sự không thể hiểu thấu, quá kỳ quái.

  Lam Tiểu Bố liếc nhìn Cử Quân đang nằm trên giường với ánh mắt vô hồn, lại nói: "Ta chỉ không trị được cho khuyển tử của hắn, ngươi và lão già kia của ngươi đã giết ta. Ta hôm nay không thích xem chữa bệnh cho người thì thế nào ... "

  Nói xong, con dao găm trên tay Lam Tiểu Bố vẽ một đạo bạch mang, trên cổ Cử Quân xuất hiện một đạo chỉ đỏ.

  "Ngươi muốn chết ..." Cử Kiệt đang định tách ra, ngọn phi đao trong tay hắn sắp bay ra ngoài, nhưng hắn lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn, và hắn không thể vận lên nội lực của mình lên chút nào. Ngay sau đó, Lam Tiểu Bố đã xông lên, một quyền oanh tại trên cổ của hắn.

  Lúc này, hắn mới nhận ra vừa rồi Lam Tiểu Bố nói nhiều lời như vậy không phải để giải thích cho hắn, mà là đợi dược tính của dược liệu đun sôi phát ra, khiến hắn không cách nào vận khí. Trong lòng hắn vô vàn hối hận, đáng lẽ ra hắn phải mở cửa ngay lập tức, cho dù có chỉ phát ra một tiếng động nhỏ.

  "A ..." Mãi cho đến bây giờ người phụ nữ trung niên mới tỉnh táo lại, nhưng chỉ sau nửa tiếng kêu sợ hãi, Lam Tiểu Bố đã một đao cắt phá cổ họng.

  Cử Kiệt ngã ngồi trên mặt đất, xương cổ họng đều vỡ vụn, miệng phát ra tiếng uh uh, mắt như muốn phun ra lửa, phẫn nộ đã đến cực hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK