• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Học Mậu hừ lạnh, bỏ qua Lâu Như Ngọc, xoay người bước vào phòng.

  Lâu Chính Tu vội vàng bước vào, Lâu Như Ngọc khó hiểu, đại bá từ trước đến nay đều rất tốt với hắn, sao hôm nay lại đối với hắn sắc mặt khó coi như vậy? Bất quá hắn cũng không dám đắc tội đại bá, vội vàng đi vào.

  “Như Ngọc, từ hôm nay trở đi, ngươi không được phép đi lung tung bên ngoài. Hoặc là học tập cho ta, hoặc là theo ta tiến vào khu mỏ làm việc." Lâu Học Mậu sau khi ngồi xuống, ngữ khí nhẹ nhàng nói ra, thế nhưng mà ý tứ trong lời nói lại có chút nghiêm khắc.

  “A, đại bá, đại bá cũng biết con không phải là không đi học mà.” Lâu Như Ngọc không hiểu tại sao đại bá lại đột nhiên bắt mình thay đổi như vậy.

  Lâu Học Mậu phớt lờ câu trả lời của Lâu Như Ngọc và tiếp tục, "Ngoài ra, sau này ta sẽ hủy hôn ước của ngươi với Tô Sầm của Hải Dương Tô gia, ta không cho phép ngươi lấy bất cứ lý do gì để tìm cô ấy."

  "Tại sao? Đại bá, đó là nữ nhân mà con thích." Lâu Như Ngọc không chịu nổi khi nghe tin phải hủy hôn với Tô Sầm.

  Lâu Học Mậu lạnh lùng nhìn Lâu Như Ngọc, "Muốn Lâu gia ta bị san bằng thì ngươi cứ đi tìm Tô gia. Nhưng trước đó, ta sẽ xử lý Lâu Như Ngọc ngươi."

  Nghe ngữ khí đáng sợ của đại bá, Lâu Như Ngọc cũng rùng mình, không dám nói thêm lời nào.

  Lâu Chính Tu ở bên nói: "Chủ tịch, mặc dù Lam Tiểu Bố rất đáng sợ, hẳn không thể là mối đe dọa đối với Lâu gia ta, đúng không? Theo tôi biết, Cử Kiệt và Cử Quân đều đã bị giết bởi Lam Tiểu Bố trong phòng phẫu thuật. Hơn nữa, sau khi giết người, Lam Tiểu Bố cũng trốn đi. "

  Lâu Chính Tu sau đó không nói gì nữa, nhưng Lâu Học Mậu minh bạch ý của Lâu Chính Tu, đó là Lâu gia có rất nhiều cường giả. Hơn nữa, Lâu gia khởi nghiệp bằng nghề khai thác mỏ, đừng nhìn vào không có nhiều tin tức tiêu cực, trong thực tế tranh chấp khai thác mỏ lần nào không phải là một vụ đẫm máu? Chết mấy người là chuyện thường xảy ra.

  Cho dù Lam Tiểu Bố có thực lực đến đâu, hắn cũng chỉ là một bác sĩ. Lâu Chính Tu lịch sự với Lam Tiểu Bố, nhưng cũng bởi vì Lam Tiểu Bố tâm ngoan thủ lạt, không muốn trở mặt loại người này. Nhưng một Lam Tiểu Bố đơn thuần muốn đè lên đầu Lâu gia, dường như vẫn chưa đủ.

  “Đại bá, Lam Tiểu Bố làm sao vậy?” Lâu Như Ngọc cẩn thận hỏi, hắn đương nhiên biết Lam Tiểu Bố. Giết Cử Kiệt và Cử Quân của Cử gia à, Cử Quân không thành vấn đề, nhưng Cử Kiệt còn mạnh hơn cả đại bá.

  Lâu Chính Tu trả lời, "Tô Sầm là nữ nhân của Lam Tiểu Bố, vì vậy ngươi không nên nghĩ về Tô Sầm nữa."

  Lâu Như Ngọc cảm thấy cổ có chút lành lạnh khi nghe tin Tô Sầm là người phụ nữ của Lam Tiểu Bố. Hắn mặc dù là một thiếu gia ham chơi, nhưng hắn cũng biết rằng Lam Tiểu Bố không sợ bất luận một vị thiếu gia nào cả. Nếu không, Cử Kiệt và Cử Quân đã không bị giết. Điều hắn lo lắng không phải là Lam Tiểu Bố sẽ đối phó với nhà họ Lâu, mà là Lam Tiểu Bố sẽ đối phó với hắn.

  Hắn ta mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian ở bên ngoài, cho nên nếu như Lam Tiểu Bố muốn đối phó với hắn, thật sự là quá đơn giản. Nghĩ đến điều này, hắn vốn đang muốn kháng cự thoáng một phát, nhưng hắn không thể nói được.

  Lâu Học Mậu nhìn Lâu Chính Tu và thở dài nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sợ Lam Tiểu Bố vì hắn đã giết Cử Kiệt và Cử Quân sao? Cử gia quả thực mạnh hơn Lâu gia ta, nhưng mà ta không kiêng kị Lam Tiểu Bố vì điều này... "

  Thấy Lâu Chính Tu vẫn là khó hiểu, Lâu Học Mậu lại nói: "Cách đây không lâu, ta biết tin rằng Sinh Ngạc Bang đã bị Lam Tiểu Bố một người ngạnh sanh tiêu diệt. Ngươi có nghĩ Lâu gia ta có mạnh hơn Sinh Ngạc Bang không?"

  Nghe những lời của Lâu Học Mậu, Lâu Chính Tu cảm thấy da đầu mình tê dại và toàn thân ớn lạnh. Lúc này, hắn chỉ có một loại vui mừng, vui mừng là hắn từ đầu đến cuối đối với Lam Tiểu Bố đều khách khí, không có làm cái gì khác.

  Người bình thường có thể không biết Sinh Ngạc Bang, nhưng làm sao Lâu Chính Tu lại không biết Sinh Ngạc Bang? Ngũ Tướng của Sinh Ngạc Bang đều là những người cường hãn. Sau khi nguyên khí của Trái Đất bộc phát, có thể có thêm một vài nội kình cường giả trong số Thập Nhị tử. Bang phái này có thể đi ngang ở Đông Nam Á, bây giờ lại bị Lam Tiểu Bố quét sạch, hắn có thể không lạnh sao?

  Ngược lại, Lâu Như Ngọc, người không biết về Sinh Ngạc Bang, cảm thấy bình thản hơn một chút, xa không bằng chuyện Lam Tiểu Bố giết Cử Quân mà bị uy hiếp.

  Lâu Học Mậu trầm giọng nói: "Mặc dù ta và ngươi chưa từng luyện võ, ta tin ngươi cũng đã quen thuộc với nội kình võ giả. Trong Lâu gia ta cũng có một gã nội kình võ giả nhưng ngươi có thấy gã nội kình võ giả nào có thể biến mất khỏi cửa của ta chỉ trong hai bước.? "

  Khi Lam Tiểu Bố rời đi, bước đầu tiên đi được mấy thước, bọn họ chỉ thấy một thân ảnh, bước thứ hai, bọn họ không còn biết Lam Tiểu Bố đã đi đâu.

  Lâu Chính Tu hít một hơi dài, cẩn thận hỏi: "Chủ tịch, Lam Tiểu Bố tiêu diệt Sinh Ngạc Bang, tin tức đã được xác nhận chưa?"

  Lâu Học Mậu lắc đầu, "Ta cũng vừa mới biết tin do một vị bằng hữu cũ đã nói với ta. Nếu không, ngươi có nghĩ rằng ta sẽ vội vã trở về như vậy chỉ vì một Lam Tiểu Bố không? Chuyện này tựu nói đến đây thôi, không cho phép truyền đi. Còn có Như Ngọc, ngươi phải thu liễm tâm tư, không cho phép ở bên ngoài có nửa điểm vi phạm gia quy. Ta một sẽ đi đến Tô gia để giải trừ ngươi cùng Tô Sầm hôn ước, chuyện này coi như kết thúc."

  “Vâng, Đại bá.” Lâu Như Ngọc cúi đầu.

  ...

  Núi Côn Lôn, đệ nhất Thần Sơn ở Trung Quốc, nơi đây mang quá nhiều truyền thuyết của Trung Quốc.

  Vì dãy núi Côn Lôn quá hiểm trở và bí ẩn nên những người đi vào dãy núi Côn Lôn thường biến mất, nên luôn có binh lính chắn giữ.

  Tuy nhiên, loại h thủ hộ này mang tính biểu tượng nhiều hơn, cũng không phải là đến cấp độ phong tỏa núi.

  Lam Tiểu Bố cảm thấy mình thật may mắn, dọc đường không gặp nguy hiểm gì, chỉ trong mấy ngày đã tới ngoại vi núi Côn Lôn. Điều làm cho Lam Tiểu Bố càng thêm may mắn là tuy rằng nguyên khí trên trái đất càng ngày càng dồi dào, nhưng ở núi Côn Lôn hiện tại vẫn chưa có người nào chú ý tới.

  Có nghĩa là, cho đến nay, không có tin tức nào về vụ rơi của vật thể không xác định ngoài không gian vào dãy núi Côn Lôn.

  Lam Tiểu Bố siết chặt ba lô, quay đầu nhìn lại, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, sau đó không chút do dự hủy sim điện thoại, thậm chí còn vứt điện thoại di động đi.

  Từ nay về sau, Lam Tiểu Bố hắn tùy thời sẽ chết ở sâu trong núi Côn Lôn, cho dù là tái sinh chưa đến một năm, nhưng mọi chuyện trong quá khứ sẽ không liên quan gì đến hắn.

  Mặc dù Lam Tiểu Bố rất muốn tu luyện đến Tiên Thiên rồi tiến vào núi Côn Lôn, nhưng hắn biết điều này là viển vông. Không nói tới việc hắn có thể tu luyện tới Tiên Thiên, coi như có thể tu luyện tới Tiên Thiên, thì núi Côn Lôn đã bị cấm vào từ lâu rồi.

  ...

  Khi quay lại Đại học Y Hải Dương một lần nữa, Tô Sầm có chút lo lắng, các bạn học xung quanh có thể nhận ra rằng trạng thái tinh thần của cô có điều gì đó không ổn.

  “Đinh.” Chuông điện thoại vang lên, hẳn là có tin nhắn. Tô Sầm lấy điện thoại di động ra xem, trên đó có một dòng tin nhắn, "Tha lỗi cho ta đã thất hứa, kiếp này ta không thể đồng hành cùng ngươi, ngươi hãy bảo trọng."

  Số điện thoại không quen thuộc, từ ngữ không thể giải thích được. Ngay khi Tô Sầm muốn xóa tin nhắn rác này, giọng nói của Trương Mỹ Huân vang lên, "Tô Sầm, mẹ của cậu đến rồi."

  “A.” Tô Sầm bừng tỉnh, không tin nhìn lên cửa.

  Ngay sau khi cô vào đại học, bố mẹ cô rời Hải Dương, nói rằng đã ra nước ngoài, nhưng họ cũng chưa từng liên lạc lại với cô, chứ đừng nói đến gặp cô ở trường. Nếu không có ông nội, cô sẽ không muốn trở về. Nhưng hôm nay, mẹ cô đến gặp cô ở trường, chuyện gì vậy?

  Có một người phụ nữ mặt hốc hác đứng ở cửa phòng học, đỏ bừng nhìn Tô Sầm, "Sầm Sầm..."

  “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Tô Sầm nhanh chóng đứng dậy, mặc dù cô không hiểu tại sao bố mẹ lại phớt lờ cô và rời đi sau khi cô vào đại học, nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ của cô.

  “Sầm Sầm, bố mẹ, xin lỗi con.” Sau khi ra khỏi lớp, Vi Nam ôm con gái Tô Sầm của mình, không biết bao nhiêu lần cô muốn trở về, nhưng cô không thể.

  “Mẹ, bố đâu rồi?” Tô Sầm biết mẹ nói xin lỗi với mình, vì bố mẹ cô đã biến mất sau khi cô vào đại học. Bất quá mẹ cô có thể trở về đến thì tốt rồi, bởi vì có ông nội chiếu cố, cô tại đại học rất tốt.

  "Sầm Sầm, cha của con và ta đã bị gia tộc cưỡng ép đuổi tống xuất ra khỏi đất nước vì chúng ta phản đối việc con kết hôn với tên ăn chơi Lâu Như Ngọc của Lâu gia ngay sau khi con tốt nghiệp. Chúng ta không có năng lực ..."

  “Cái gì?” Tô Sầm bị lời nói của mẹ mình Vi Nam làm cho sững sờ, cô phải kết hôn với Lâu Như Ngọc sao? Cô đã nghe nói về người này, hắn ta hoàn toàn là một tên cặn bã. Tô Sầm sắc mặt tựu tái nhợt khi nghĩ rằng bố mẹ cũng không thể kháng cự.

  Ngay lập tức cô tỉnh lại: "Mẹ, mẹ định bí mật đưa con ra nước ngoài à?"

  Vi Nam vuốt tóc con gái, cô cảm thấy rất có lỗi, nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, "Sầm Sầm, đó là chuyện trước kia, nhà họ Lâu đã chủ động hủy hôn ước của con với Lâu Như Ngọc, cho nên ta mới có thể trở về. Cha của con đang giải quyết nốt các sự tình bên kia, ông ấy sẽ sớm trở lại. "

  Nghe vậy, Tô Sầm chạnh lòng.

  “Sầm Sầm, sắc mặt của con không tốt, thần sắc lại có chút hoảng hốt. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Dù đã không ở cùng con gái mấy năm, Vi Nam vẫn cảm thấy có gì đó không ổn khi nhìn thấy con gái.

  Tô Sầm có chút do dự, trước đây cô sẽ không giấu mẹ chuyện gì, nhưng bây giờ đã mấy năm không gặp nhau, cô luôn có chút ngượng ngùng, thêm nữa lại lớn rồi nên có mấy lời mà không cách nào nói ra.

  “Sầm Sầm, ta biết con nhất định có ý kiến với chúng ta, nhưng dù sao ta cũng là mẹ con, con có chuyện gì khó nói với ta?” Vi Nam thở dài trong lòng, cô biết chỉ có thời gian và tình yêu mới có thể chậm rãi đền bù khoảng cách giữa hai mẹ con.

  Tô Sầm ngập ngừng trước khi hỏi, "Mẹ ơi, con có những giấc mơ kỳ lạ gần đây, thậm chí là một số chuyện trong tương lai, hơn nữa rất không hợp thói thường..."

  Vi nam nghe nói như thế, lập tức cũng có chút lo lắng. Nếu như là ngẫu nhiên có một hai giấc mơ, quan hệ đến chuyện tương lai cái này cũng không thể nói cái gì, nhưng nếu như là thường xuyên xảy ra, cái này cũng có chút cổ quái.

  "Sầm Sầm, đừng lo lắng, ta sẽ đưa con đến chùa Hành Kiên để hỏi, Bình Sơn đại sư, trụ trì của chùa Hành Kiên, có thể giải đoán những giấc mơ. Ta sẽ dẫn con đến đó xem có trúng tà không." Vi Nam đang an ủi con gái của mình, Bà còn lo lắng hơn cả con gái của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK