“Lam Tiểu Bố đâu?” Sáng sớm hôm sau, sau khi đến phòng học, việc đầu tiên của Tô Sầm là đi tìm Lam Tiểu Bố.
Trong mắt cô, Lam Tiểu Bố thực ra cũng không khác gì những bạn học khác. Từ ngày hôm qua sau khi đi tìm Lam Tiểu Bố trở về, nàng có một cảm giác rất kỳ lạ, thậm chí còn cảm thấy mình và Lam Tiểu Bố là vợ chồng, mặc dù cảm giác này quá vô lý.
Nếu nói chỉ là cảm giác hoang đường còn chưa tính, mà tối hôm qua cả đêm giấc mơ của cô đều là về Lam Tiểu Bố. Cô thấy cô và Lam Tiểu Bố sống nương tựa vào nhau ở một thành phố không quá lớn, cô thấy mình mắc một loại bệnh kinh khủng, Lam Tiểu Bố điên cuồng ra ngoài phẫu thuật, ngày đêm kiếm tiền chữa trị cho cô ...
Cô nhìn thấy Lam Tiểu Bố, mới ngoài ba mươi tuổi, vì cô mà mệt mỏi như một ông già tầm 60, 70, có lẽ bệnh của cô còn chưa khỏi, thì Lam Tiểu Bố đã chết vì kiệt sức trên bàn mổ. Cuối cùng cô cũng không thể chịu đựng được nữa, cố gắng gượng dậy, rồi lao ra khỏi Phòng hộ thành ...
Phòng hộ thành là gì? Tại sao nàng và Lam Tiểu Bố lại trốn trong Phòng hộ thành? Phòng hộ cái gì?
Tô Sầm trằn trọc trong giấc ngủ, cô không thể hiểu nổi.
Mặc dù trời mùa thu vẫn còn hơi lạnh, Tô Sầm tỉnh dậy trong mồ hôi lạnh, nửa đêm sau cô không thể chợp mắt được nữa. Cô và Lam Tiểu Bố xưa nay không có nửa điểm quan hệ, chuyện xảy ra ngày hôm qua đổi thành bạn học khác, với chức vụ lớp trưởng của cô cũng đều sẽ đi qua để an ủi họ. Chỉ là giấc mộng này quá kinh người, kinh hãi giống hệt như thật.
Vì vậy hôm nay khi đến lớp, việc đầu tiên cô làm là đi tìm Lam Tiểu Bố, mặc dù không biết tới tìm Lam Tiểu Bố làm cái gì?.
Những học sinh đến sớm hơn trong lớp đều ngạc nhiên nhìn Tô Sầm , buổi sáng Tô Sầm đến tìm Lam Tiểu Bố làm gì?
Lời của chỉ đạo viên từ ngoài cửa truyền đến, "Lam Tiểu Bố nghỉ học, ta đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Tiểu Bố bỏ học? Tất cả học sinh trong lớp đều có chút choáng váng, bây giờ học trường y khó thế nào? Cuối cùng cũng đỗ vào được, mà thành tích học tập của Lam Tiểu Bố vẫn rất tốt, tại sao hắn ta lại bỏ học? Không phải vì hôm qua Tiết Đông Tiễn làm nhục Lam Tiểu Bố đấy chứ? Nếu vậy, Lam Tiểu Bố có quá yếu nhược không?
Tô Sầm sững sờ, một lúc sau mới nói: "Cho dù muốn thôi học, vẫn cần một chút thời gian làm thủ tục. Còn những người khác thì sao?"
Chỉ đạo viên cũng xoa trán, "Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn nhắn tin cho ta báo rằng sẽ thôi học, sau đó hắn cũng không hỏi về thủ tục gì. Khi ta gọi lại thì hắn đã tắt điện thoại. "
“Nhà của Lam Tiểu Bố ở đâu?” Tô Sầm bất đắc dĩ hỏi.
"Ngươi không phải đi đến nhà hắn, đoán chừng hắn sẽ không có về nhà. Lam Tung tập đoàn, ngươi có biết nó..."
Chỉ đạo viên không cần nói tiếp, tất cả mọi người đều biết lai lịch của Lam Tiểu Bố. Thời gian quay ngược lại mười năm, và công ty tập đoàn khổng lồ của Hoa Hạ là Tập đoàn Lam Tung.
Thật đáng tiếc khi một công ty khổng lồ như vậy, không biết vì lý do gì, cuối cùng hoạ từ trong nhà, gần trăm xí nghiệp lớn, trong vòng ngắn ngủn hai năm thời gian hóa thành hư ảo, ngoại trừ mấy người trốn ra hải ngoại, phần còn lại mất tích, một số phải ngồi tù. Một số ít người còn sống nhưng cũng sợ rằng họ đã bị nợ nần làm cho phát điên.
Thật sự không ngờ rằng Lam Tiểu Bố đã từng là thiếu gia của tập đoàn Lam Tung, thiếu gia của tập đoàn Lam Tung còn có thể tốt chứ?
Bất kể là Lam Tiểu Bố có phải là hậu nhân của người cầm quyền tập đoàn Lam Tung hay không, ở tập đoàn Lam Tung, chỉ cần là họ Lam, đều có thể được gọi là Thiếu gia.
...
Lam Tiểu Bố đã rời Hải Dương, hắn ta đang ngồi trên chuyến tàu đến Đinh Giang.
Đinh Giang là quê hương của Lam Tiểu Bố, nơi hắn và mẹ đã sống trong bảy năm. Cho đến khi hắn thi đậu vào lớp thiếu niên của Đại học Y khoa Hải Dương, mẹ hắn đã rời Đinh Giang và không bao giờ quay trở lại.
Hắn thậm chí nhiều lần nghĩ rằng nếu hắn không thi đậu vào lớp thiếu niên, mẹ hắn đã không rời khỏi Đinh Giang. Thật không may, hắn đã tái sinh ở tuổi mười tám thay vì mười bốn.
Lần này, hắn có mục tiêu rất rõ ràng, sau khi lấy đĩa bay sẽ không trở về Đinh Giang, cho nên trước khi rời đi, hắn muốn về quê nhà một chút. Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai hắn sẽ nằm chờ chết giữa không gian vũ trụ bao la, lúc đó ít nhất hắn cũng sẽ có trong tay một nắm cố thổ làm bạn.
Sau khi đến Đinh Giang, nơi tiếp theo Lam Tiểu Bố dừng lại là ở là Hồ Châu.
Hồ Châu là một thành phố rất trẻ, mới trở thành thành phố được hai mươi năm. Đây là thành phố đi lên nhờ du lịch, chỉ trong 20 năm dân số đã vượt quá 4 triệu người.
Lam Tiểu Bố chọn Hồ Châu chủ yếu vì Hồ Châu gần dãy núi Côn Lôn, ngoài ra mức độ ô nhiễm không khí ít hơn, còn có nhiều tiện nghi đối với công việc của hắn.
Vì Hồ Châu gần Côn Lôn nên nguyên khí của nơi đây một năm sau mới mạnh mẽ hơn những nơi khác. Điều này đã khiến một năm sau, giá nhà đất Hồ Châu tăng chóng mặt, muốn mua nhà ở đây còn đắt hơn cả các thành phố ven biển.
Từ Hải Dương đến Hồ Châu phải mất 12 tiếng, điều đầu tiên Lam Tiểu Bố làm khi ngồi xuống là mở chiếc máy tính xách tay cũ của mình và điên cuồng tải xuống các loại võ đạo công pháp khác nhau trên mạng.
Những võ đạo công pháp này vô luận đúng hay sai, trước không cần nói đến.
Trong một thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố đã tải hơn 20 loại bài tập thở nội công, bao gồm Dịch Cân Kinh, Thuần Dương Vô Cực Công, Thập Lục Đoạn Cẩm. Đối với tất cả các loại quyền cước công pháp, có một lượng lớn người đang đợi tải xuống. Ngay cả khi phải mất tiền để tải xuống, hắn cũng sẽ nạp tiền mà không do dự.
Một tiếng ho dữ dội ở phía đối diện khiến Lam Tiểu Bố đang mải mê tìm kiếm các loại võ công khác nhau ngẩng đầu lên, ngồi đối diện với hắn là một người đàn ông trung niên đang che miệng cúi đầu ho khan.
Lam Tiểu Bố thở dài, khẽ cau mày, hiện tại hô hấp dẫn đến quá nhiều bệnh phổi. Sở dĩ hiện nay việc học ngành Y được yêu thích như vậy là do bầu trời ô nhiễm kinh khủng. Vô cùng vô tận bụi bậm cùng sương mù, không còn một nơi để thoải mái hô hấp trên Trái đất.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố khẽ cau mày nhìn mình, người đàn ông trung niên nhanh chóng nói lời xin lỗi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta bị bệnh, khụ khụ khụ..."
Lam Tiểu Bố mỉm cười, "Không sao."
Loại bệnh viêm phế quản và ho di ứng do ô nhiễm khói bụi gây ra, Lam Tiểu Bố tự mình nghĩ ra một thủ pháp xoa bóp, tối đa chỉ cần bảy lần, phối hợp với một ít thảo dược có thể chữa khỏi bệnh cho người bên kia, nhưng Lam Tiểu Bố không nói gì sau đó. Không có khả năng khiến đối phương tin tưởng, cũng không thể để đối phương đi theo mình bảy ngày.
Người đàn ông trung niên lại mỉm cười xin lỗi, sau đó lấy ra một chiếc khẩu trang và đeo vào. Dù đeo khẩu trang nhưng thỉnh thoảng người đàn ông trung niên vẫn ho vài tiếng.
Lúc trước Lam Tiểu Bố đang tìm kiếm các loại võ công trên mạng, không quan tâm đến người đàn ông trung niên kia. Lúc này, Lam Tiểu Bố đang để máy tính tải xuống, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, bên kia lại ho khan khiến cho Lam Tiểu Bố cảm giác được có cái gì không đúng.
Chẳng mấy chốc, Lam Tiểu Bố đã xác định được người đó đang giả vờ ho.
Không biết kiếp trước hắn đã gặp bao nhiêu bệnh nhân, triệu chứng nào chưa thấy? Đã thấy quá nhiều bệnh ho do hô hấp. Cái loại này thỉnh thoảng lại cố ý để cho chính mình ho khan vài tiếng, hắn cư nhiên là nghe ra được.
Tại sao một người lại giả vờ ho? Lam Tiểu Bố liếc nhìn người đàn ông trung niên, một tia nhàn nhạt lệ khí bị Lam Tiểu Bố cảm nhận được.
Lam Tiểu Bố kiếp trước đã từng chứng kiến quá nhiều giết chóc bạo lực, hắn tự tin mình không nhầm, người đàn ông trung niên này lai lịch không bình thường, hẳn là đã từng giết người. Vừa nghĩ tới đây, người đàn ông trung niên đột ngột hỏi: "Cậu là học sinh à?"
Lam Tiểu Bố mỉm cười, "Tôi vừa mới tốt nghiệp và tôi sẽ đến Tân An để tìm việc làm."
Nơi mà Lam Tiểu Bố sẽ đến là Hồ Châu, để lấy được đĩa bay trong dãy núi Côn Lôn, nên không định cho người ta biết nơi mình đi, gã trước mặt lại giả vờ ho khan vô cớ. Lam Tiểu Bố càng không muốn cùng người này nói chuyện.
“Cậu tốt nghiệp trường nào?” Người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi.
"Đại học Công nghệ Tân Thành ..." Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong, hắn ta suy nghĩ và nói thêm, "Tôi tên là Thương Vĩ, tôi tốt nghiệp Đại học Công nghệ Tân Thành chuyên ngành vật lý và điện tử."
Lam Tiểu Bố cảm thấy được nếu không nói rõ, người bên kia nhất định sẽ hỏi lại, đây là một loại trực giác cùng kinh nghiệm, hắn đơn giản là nói rõ nội tình của chính mình.
Kiếp trước Thương Vĩ tìm thấy đĩa bay, đem đĩa bay rời khỏi trái đất, cuối cùng thu hút ngoại giới làm cho trái đất lâm vào tai họa. Đối mặt với gia hỏa có lệ khí này hắn giả làm Thương Vĩ, trong lòng Lam Tiểu Bố không hề cảm thấy có lỗi.
Chỉ là sau khi Lam Tiểu Bố nói xong, trong lòng có chút sững sờ. Thương Vĩ là sinh viên chuyên ngành vật lý và điện tử, còn hắn ấy là sinh viên chuyên ngành Y. Nếu cần kiến thức vật lý và điện tử để mở chiếc đĩa bay đó thì dù có tìm thấy nó cũng chẳng có ích lợi gì.
Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố trong nội tâm cả kinh, dù sao sử dụng đĩa bay cũng cần đến kiến thức vật lý và điện tử, hắn cũng phải tranh thủ thời gian này để học thêm.
Người đàn ông trung niên khen ngợi, "Chuyên ngành này tốt, rất tốt. Ta có một thứ ở đây, đoán chừng cần kiến thức vật lý chuyên ngành mới có thể nghiên cứu sử dụng, ta giữ lại cũng vô dụng. Gặp nhau là duyên phận, cho nên ta sẽ tặng nó cho cậu. "
Trong khi nói, người đàn ông trung niên đã lấy ra một chiếc hộp gỗ phong cách cổ xưa, đưa cho Lam Tiểu Bố.
Có ý tứ gì? Bèo nước gặp nhau có thể xảy ra chuyện này? Lam Tiểu Bố còn đang nghi hoặc, người đàn ông trung niên đã nhét hộp gỗ vào tay Lam Tiểu Bố, sau đó nhắm mắt lại nói: "Ta sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, khụ khụ..."