Lam Tiểu Bố nắm chặt tay, hẳn nên tu luyện Đoán Hồn Thuật rồi. Võ công của hắn đã đến bình cảnh, hắn từ Thông Mạch Cảnh sau cũng không cách nào tiến thêm. Vốn dĩ hắn định tu luyện thử ở núi Côn Lôn, nhưng không ngờ không lâu sau khi vào núi Côn Lôn lại gặp được Cung, sau đó liền tìm được đĩa bay.
Lam Tiểu Bố còn chưa bắt đầu tu luyện, hắn đã nhận được một tin tức trọng yếu, Rian có một chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với Rian và dường như có thể tồn trữ đồ vật. Chỉ là trong trí nhớ của Rian, hắn cũng chưa hề mở ra chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn có thể tồn trữ đồ vật không? Lẽ nào nền văn minh công nghệ của người ngoài hành tinh đã phát triển đến mức như vậy? Có thể gấp không gian bằng kích thước của một chiếc nhẫn và chế tạo ra nó để tồn trữ đồ vật?
Lam Tiểu Bố đã nghe nói về Không Gian Giới Chỉ trong thần thoại và truyền thuyết. Hay sự tồn tại của Không Gian Giới Chỉ không phải trong truyền thuyết mà lại có thật?
Lam Tiểu Bố trước tiên bước đến bên cạnh Rian, trước khi ném xương cốt của Rian ở đây, Lam Tiểu Bố không thèm để ý. Lúc này hắn mới thấy Rian có một chiếc nhẫn bạc trên ngón tay của mình. Nếu không phải có trí nhớ hoàn toàn của Rian, Lam Tiểu Bố chắc chắn sẽ không quan tâm đến chiếc nhẫn này. Trừ khi hắn ta nhiều lần quan sát bộ xương của Rian, nhưng bộ xương của một người chết, Lam Tiểu Bố tự nhiên không có ý định xem kỹ.
Sau khi tháo chiếc nhẫn ra, Lam Tiểu Bố quan sát nhiều lần và thấy rằng chiếc nhẫn cũng giống như một chiếc nhẫn bình thường. Hắn đã kiểm tra nó nhiều lần, và thậm chí thử nó bằng cách nhỏ máu lên, nhưng chiếc nhẫn này chỉ là một chiếc nhẫn bình thường. Cũng giống như chiếc hộp gỗ nhỏ mà hắn có được trước đây, chiếc nhẫn không có bất kỳ năng lực trữ vật.
Có lẽ hắn ta không tìm ra cách để mở chiếc nhẫn, tất nhiên, có thể thông tin Rian nhận được là sai.
Lam Tiểu Bố đeo chiếc nhẫn vào tay, hiện tại không tìm được cũng không sao, tương lai sẽ nói sau.
Thu hoạch đầy đủ, Lam Tiểu Bố bắt đầu tu luyện Đoán Hồn Thuật, về phần Côn Lôn bay đi đâu, hắn không quan tâm nó bay như thế nào. Cho dù Côn Lôn có vô tình dính vào khe hở không gian gấp khúc, sinh mệnh nhỏ bé của hắn cũng sẽ không còn, Lam Tiểu Bố cũng sẽ không quan tâm. Sau khi rời khỏi trái đất và bước vào vũ trụ bao la, hắn biết rằng cơ hội sống sót của mình là không lớn, và việc đó chẳng liên quan gì đến việc hắn có đủ thức ăn hay không.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Lam Tiểu Bố bước vào Đoán Hồn Thuật Nhất giai, hắn kinh ngạc khi phát hiện ra ý niệm của mình có thể nhìn thấy mọi thứ trong vòng một thước quanh cơ thể. Ngay cả nơi mắt không thể nhìn thấy, ý niệm của hắn ấy cũng có thể cảm nhận được.
Đoán Hồn Thuật bên trên rõ ràng đã từng nói qua, tu luyện Đoán Hồn Thuật chỉ là rèn luyện hồn phách, làm cho linh hồn lớn mạnh mà thôi, không có đề cập đến việc có thể cảm nhận được những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt.
Lam Tiểu Bố chắc chắn rằng không phải Đoán Hồn Thuật có công năng này nhưng lại không đề cập tới, hẳn là khi hắn tu luyện đã xảy ra một thứ gì đó đặc biệt.
Không cần biết chuyện gì xảy ra, Lam Tiểu Bố kích động không thôi, có thể tu luyện đến mức ý niệm cảm nhận được những thứ mà mắt thường không thấy. Hắn càng quyết tâm nhất định phải tu luyện Đoán Hồn Thuật lên trình độ cao hơn, lúc đó có thể phạm vi cảm nhận sẽ rộng hơn.
Cũng giống như cách hắn luyện tập Dịch Cân Kinh lúc đầu, Lam Tiểu Bố phát hiện tốc độ tu luyện Đoán Hồn Thuật đồng dạng rất nhanh. Theo những ghi chép về Đoán Hồn Thuật trong trí nhớ của Rian, để tu luyện từ nhất giai lên nhị giai, dù là người có thiên phú cũng sẽ phải mất ít nhất vài năm. Còn tu luyện từ nhị giai lên tam giai, cho dù thiên phú cao tới đâu cũng khó có thể vượt qua, nhất định phải có cơ duyên mới có thể làm được. Rian bị mắc kẹt ở nhị giai, một mực không cách nào đột phá.
Chỉ trong vòng hơn một tháng, Lam Tiểu Bố cảm thấy mình sắp chạm ngưỡng nhị giai. Nhưng đồng thời, hắn cũng phát hiện ra một vấn đề khác, đó là càng tu luyện thì tốc độ của hắn càng chậm lại. Đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là khi vừa bước vào nhất giai, ý niệm của hắn đã có thể cảm nhận được những thứ trong phạm vi một thước xung quanh mình. Hiện tại hắn đã phải chạm ngưỡng nhị giai rồi, bởi vì Đoán Hồn Thuật rèn luyện, linh hồn càng là cường đại hơn nhiều. Nhưng ý niệm của hắn vẫn chỉ có thể cảm nhận những thứ trong phạm vi một thước xung quanh hắn ta.
Linh hồn của hắn đã được luyện hóa, nhưng cảm giác nhận thức không tăng lên, cái này rất không thích hợp?
Lam Tiểu Bố cau mày suy nghĩ, hắn nhớ ra hắn có được Đoán Hồn Thuật là do hắn tiêu diệt Rian thông qua thủ đoạn xé rách linh hồn của hắn. Hắn bắt đầu tu luyện sau khi đạt được Đoán Hồn Thuật, tại thời điểm mà hắn tự xé linh hồn của mình.
Chẳng lẽ muốn tu luyện ra ý niệm cảm ứng, cần phải liên tục xé nát linh hồn?
Lam Tiểu Bố run lên khi nghĩ đến điều này. Điều này thực sự quá kinh hãi, tưởng tượng cái loại đau đớn đi sâu tận xương tủy khiến hắn thật sự không muốn lại nếm thử.
Nhưng khi nghĩ rằng nếu mình thực sự có thể tăng cường ý niệm thông qua phương pháp này, Lam Tiểu Bố lại không kìm chế được dục vọng của mình.
Quên đi, không sợ chết còn sợ khổ sao? Tiếp tục xé linh hồn!
Lam Tiểu Bố nghĩ tới là làm, đau đớn kinh hãi truyền đến, Lam Tiểu Bố tâm hồn cùng da thịt run lên, ngay cả xương cốt đều không chịu nổi, có một loại co quắp run rẩy.
Nhưng lần này Lam Tiểu Bố vừa xé rách một chút liền bắt đầu vận chuyển Đoán Hồn Thuật tu luyện, chỉ trong hai ngày, Lam Tiểu Bố kinh hỉ phát hiện phạm vi mà ý niệm có thể cảm nhận được đã tăng lên, từ một đến hai thước. Đây là chưa kể, tốc độ tu luyện Đoán Hồn Thuật của hắn cũng ngày càng tăng lên.
Phỏng đoán là đúng, nếu vậy, tại sao lại còn chần chừ? Linh hồn xé rách cũng không phải mới làm một lần, đau đớn chênh lệch nhiều ít cũng không lớn lắm, lại đến!
...
Lam Tiểu Bố hoàn toàn đắm chìm trong loại tu luyện vô tận này, trong nháy mắt đã trôi qua vài tháng, tuy rằng chưa bước vào nhị giai Đoán Hồn Thuật, nhưng ý niệm của hắn đã có thể cảm nhận được phạm vi năm sáu mét.
Linh hồn không ngừng bị xé nát, chữa trị rồi lại xé nát, điều này khiến linh hồn của hắn trở nên vô cùng ngưng thực. Vào lúc này, nếu Rian lại đến đoạt xá, Lam Tiểu Bố sẽ giải quyết hắn trong vài hơi thở.
“Phát hiện tung tích đĩa bay, phát hiện tung tích đĩa bay, xin chỉ dẫn…” Giọng nói đột ngột từ Côn Lôn đánh thức Lam Tiểu Bố đang chìm đắm trong tu luyện.
Hắn nhìn vào chiếc lọ thủy tinh bên cạnh mình chứa sinh cơ nguyên tố linh dược, và ước tính rằng hắn đã luyện tập được hơn bốn tháng. Nhìn Cổ Đạo cách đó không xa, hiện tại con sói nhỏ đã cao một thước.
Mặc dù không ăn thịt, nó chỉ ăn Khổ và uống sinh cơ nguyên tố linh dược, Cổ Đạo trường cũng không tính chậm.
Ngoài trừ khoảng một tháng đầu, Lam Tiểu Bố còn cho Cổ Đạo ăn một ít Khổ và một lọ nguyên tố linh dược. Trong vài tháng tiếp theo, Cổ Đạo thường xuyên mở một lọ sinh cơ nguyên tố linh dược và tự mình ăn Khổ. Có thể nó biết rằng chủ nhân của nó không đáng tin cậy, vì vậy đừng ỷ lại vào chủ nhân khi nó có thể tự chủ.
Nếu đã lớn như vậy mà không cần ăn thịt, Lam Tiểu Bố nghi ngờ nếu như có ăn thịt, thì Cổ Đạo bây giờ có thể là một con sói nhỏ cao hai thước rồi.
Điều khiến Lam Tiểu Bố hài lòng là Cổ Đạo rất nhạy bén và biết những gì chủ nhân đang làm, nó không bao giờ làm phiền việc tu luyện của Lam Tiểu Bố.
“Không tệ.” Lam Tiểu Bố vỗ đầu Cổ Đạo tán thưởng, sau đó nhìn về phía màn hình lớn.
Đúng lúc này, trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh một chiếc đĩa bay, chiếc đĩa bay trên màn hình lớn hiển nhiên không phải là Côn Lôn.
“Nhìn xem cái đĩa bay này là sản phẩm cấp độ nào? Đúng rồi, chúng ta đã rời khỏi hệ Ngân Hà rồi sao?” Lam Tiểu Bố hỏi, hắn biết Côn Lôn là sản phẩm của văn minh khoa học kỹ thuật Ngũ cấp. Nếu đĩa bay này cũng từ ngũ cấp trở lên, nghĩa là ở đây có tinh cầu trên ngũ cấp, hắn nên tránh xa.
Mặc dù bây giờ hắn đã tiếp thu rất nhiều kiến thức khoa học công nghệ nhưng hắn vẫn muốn tìm hiểu thêm những kiến thức văn minh khoa học công nghệ. Tuy nhiên, trong lòng Lam Tiểu Bố biết rất rõ, văn minh khoa học kỹ thuật cấp năm không quan tâm đến sinh mệnh bước ra từ văn minh cấp thấp. Việc tiêu diệt hắn, cũng là bình thường.
"Đó là đĩa bay của nền văn minh công nghệ sơ cấp. Trước mắt, bọn họ vẫn chưa phát hiện sự tồn tại của chúng ta. Chúng ta đã rời khỏi hệ Ngân hà ba tháng trước." Giọng Côn Lôn vang lên.
Nền văn minh công nghệ sơ cấp? Theo kiến thức và hiểu biết mà Lam Tiểu Bố có được, đây phải là cấp độ thấp nhất để bước vào một tinh cầu văn minh công nghệ. Tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật được chia thành bảy cấp, sơ cấp là cấp một, và cao nhất là cấp bảy.
“Côn Lôn, trái đất là tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật thuộc cấp độ nào?” Lam Tiểu Bố nghĩ đến trái đất, theo phân loại các tinh cầu văn minh khoa học kỹ thuật, trái đất có khả năng đang ở giai đoạn sơ cấp. Tuy nhiên, trí tuệ nhân tạo cùng hàng không vũ trụ phát triển không tồi, có lẽ nó là cấp độ thứ hai.
“Theo trình độ khoa học kỹ thuật trên trái đất, vẫn chưa thể bước vào hàng ngũ tinh cầu khoa học kỹ thuật.” Giọng nói của Côn Lôn truyền đến.
Lam Tiểu Bố xoa đầu, trình độ phát triển công nghệ trên Trái đất còn không bằng một tinh cầu công nghệ sơ cấp, một tinh cầu công nghệ cấp bảy liệu mạnh đến mức nào?
“Côn Lôn, ngươi cũng có thể cải trang thành đĩa bay của nền văn minh công nghệ sơ cấp sao?” Lam Tiểu Bố hỏi.
Dù không có vấn đề gì khi một mình lang thang trong vũ trụ bao la, dù có thể chịu đựng được sự tịch mịch nhưng lâu dần sẽ cảm thấy suy sụp tinh thần. May mắn thay, hắn ấy đã tu luyện Đoán Hồn Thuật, áp lực hiện tại vẫn có thể chấp nhận được đối với hắn.
“Vâng.” Côn Lôn đáp.
“Sau đó ngụy trang tương tự đĩa bay đối phương, đến gần để đối phương phát hiện ra chúng ta.” Lam Tiểu Bố lập tức nói.
Côn Lôn có một hệ thống tấn công, nhưng hệ thống tấn công có chút tiêu hao năng lượng. Nếu một đĩa bay sơ cấp muốn tấn công hắn ta, hắn ta sẽ chỉ cho đối phương cách làm một chiếc đĩa bay trung thực trong vài phút ... Không, đó hẳn là một mảnh vỡ đĩa bay.
Quả nhiên, tại Côn Luân ngụy trang thành Sơ cấp đĩa bay, hơn nữa giải trừ tàng hình về sau, chiếc đĩa bay kia đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Côn Lôn và gửi một tin tức.
"Ngươi là Lam Á Tinh đồng bào? Ta là Kerr từ quân đội của Lam Á Tinh ..."
Lam Á Tinh? Lam Tiểu Bố biết ngay đó là do Côn Lôn thay đổi phương thức tín hiệu của mình giống với đối phương, khiến đối phương nghĩ rằng hắn cũng là người của Lam Á Tinh.
Lam Tiểu Bố chưa kịp trả lời thì bên kia đã gửi một tin nhắn khác, "Lam Á Tinh đã bị Phi Phác Tinh chiếm đóng, tinh cầu đã bị nô dịch, ta đang chạy trốn đến Chân Nặc Tinh ..."