• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tiểu Bố dừng lại, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, một khe núi sâu hơn mười thước trải dài trước mặt, phải biết rằng tất cả đều là đá cứng. Ánh mắt hắn nhìn theo khe đá, và ở cuối khe rãnh có một thứ to tròn xiên vào.

  Đây có phải là chiếc đĩa bay mà hắn đang tìm kiếm? Lam Tiểu Bố lập tức xác định đây đúng là đĩa bay mà hắn đang tìm kiếm. Dù không biết đã ở đây bao lâu nhưng bề mặt đĩa bay vẫn hiện ra kim loại sáng bóng. Việc cày xới từ trước đến nay trên nền đất đá cứng này dường như không để lại dấu vết gì.

  Cuối cùng cũng tìm được, Lam Tiểu Bố đè nén kích động trong lòng, hít sâu một hơi rồi mới cẩn thận đi về phía đĩa bay.

  Đường kính của đĩa bay khoảng mười một hoặc mười hai mét, nhỏ hơn so với mong đợi của Lam Tiểu Bố.

  Lam Tiểu Bố đưa tay chạm vào đĩa bay, đó là một cái chạm cực kỳ lạnh lẽo, hắn rút đoản đao của mình ra, gõ vào đĩa bay một cái, dường như không phải là tiếng kim loại va vào nhau. Hay chiếc đĩa bay này được chế tạo bằng chất liệu đặc biệt mà ngay cả Trái đất cũng không có.

  Khi Lam Tiểu Bố lượn một vòng quanh đĩa bay, hắn ngạc nhiên phát hiện đĩa bay không có cửa.

  Đĩa bay này giống như một khối sắt, chẳng biết cửa vào đâu cả? Hay là cánh cửa của đĩa bay ở phía bị chôn dưới đất?

  Lam Tiểu Bố trong lúc nhất thời ngược lại không biết phải làm gì, hắn thấy rằng một số kiến thức vật lý và điện tử mà hắn đã học được chẳng có ích gì cả.

  Không đúng, do hắn ta không vào được, làm thế nào mà Thương Vĩ lại vào được đĩa bay và còn lái nó đi? Việc hắn ta tự mình kéo chiếc đĩa bay này lên khỏi mặt đất rõ ràng là không thực tế.

  Lam Tiểu Bố không ngừng đập vào đĩa bay, đi một vòng quanh đĩa bay để cẩn thận kiểm tra xem đĩa bay có ẩn nút nào không. Đang định gõ đĩa bay một vòng nữa, đĩa bay liền mạch đột nhiên chậm rãi mở ra một cánh cửa.

  Nếu Lam Tiểu Bố không sớm đề phòng, có lẽ hắn đã giật mình.

  Lam Tiểu Bố đứng bên ngoài đĩa bay nhìn vào, một phòng điều khiển khổng lồ với nhiều thứ được đặt đằng sau. Mặc dù không đi vào, nhưng Lam Tiểu Bố vẫn cảm thấy bên trong đĩa bay khá gọn gàng, nhìn không giống như đột nhiên bị rơi xuống.

  Sau khi xác định không có sinh mệnh trong đĩa bay, Lam Tiểu Bố mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn hoàng hôn phía dãy núi Côn Lôn. Ở đây yên tĩnh, không có cả tiếng côn trùng, im lặng như thể không còn sinh vật sống xung quanh.

  “Gặp lại sau!” Lam Tiểu Bố lẩm bẩm ba chữ, có thể là hắn tạm biệt bằng hữu quen thuộc, cũng có thể là tạm biệt Trái đất.

  Vô luận là loại nào, thì hắn cũng biết rất rõ rằng chỉ cần hắn bước chân vào chiếc đĩa bay này, khả năng hắn trở lại Trái đất gần như bằng không. Mặc dù hắn nghĩ rằng mình sẽ có thể một mình trở lại trong tương lai, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của hắn.

  Hít một hơi thật sâu, Lam Tiểu Bố bước vào đĩa bay không chút do dự.

  Đĩa bay hiển nhiên cảm nhận được Lam Tiểu Bố tiến vào, vừa lúc Lam Tiểu Bố bước vào đĩa bay, cửa đĩa bay từ từ đóng lại.

  Lam Tiểu Bố không để ý, khi trước Thương Vĩ có thể phóng đĩa bay rời khỏi trái đất, hẳn là hắn ta có cách khởi động đĩa bay rời khỏi trái đất.

  Có người? Ngay khi cánh cửa đĩa bay vừa đóng lại, Lam Tiểu Bố vô thức dừng lại. Hắn thực sự cảm thấy có người bên trong đĩa bay. Nhưng vừa rồi bên ngoài hắn rõ ràng không cảm giác được có dị thường?

  Lam Tiểu Bố lấy đèn pin trong ba lô ra và chiếu xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đó. Là hắn cảm giác sai lầm, hay là điều gì khác? Mặc dù đã tu luyện đến Thông Mạch Cảnh và là một y sĩ đã hành nghề y 20 năm, nhưng Lam Tiểu Bố vẫn cảm thấy da đầu có chút run lên.

  Ánh sáng của đèn pin chuyển từ phía sau đĩa bay ra phía trước, rồi chuyển đến chân ...

  Một thi thể với quần áo cực kỳ chỉnh tề xuất hiện trước mặt hắn, Lam Tiểu Bố giật mình, hắn lập tức lui về phía sau mấy bước, ánh sáng của đèn pin lại rơi vào trên thi thể.

  Lam Tiểu Bố nhanh chóng xác định, thi thể mới ở đây cũng không lâu, nhiều nhất chỉ là nửa tháng, thậm chí không đến nửa tháng. Và từ quần áo của xác chết và chiếc túi da trên lưng, có thể thấy rằng đây hẳn là người thu hái thảo mộc từ núi Côn Lôn.

  Có một số dược liệu đỉnh cấp nằm sâu trong dãy núi Côn Lôn, và đôi khi người ta có thể bán với giá cao ngất trời. Vì vậy, ngay cả khi sâu trong dãy núi Côn Lôn là cực kỳ nguy hiểm, vẫn có một số người thu hái thảo mộc mạo hiểm tiến vào sâu trong dãy núi Côn Lôn.

  Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, nhất định là hắn vô tình bị kẹt trong đĩa bay, sau đó ...

  Không nghĩ đến thì không sao, nhưng nghĩ đến đây da đầu Lam Tiểu Bố càng run lên. Người hái thảo dược này đã vào được đĩa bay bằng cách nào? Nếu giống như chính mình, chẳng lẽ chỉ cần có người tới đây, đĩa bay sẽ tự động mở ra sao?

  Cho dù đĩa bay tự động mở ra, người hái thảo dược không thể đi ra ngoài, trước khi chết cũng không tháo túi đựng thảo mộc trên người, hơn nữa nhìn vào tư thế? Chắc chắn có một cái gì đó cổ quái ở đây.

  Nghĩ đến đây, Lam Tiểu Bố nhanh chóng lùi ra cửa đẩy mạnh, nhưng cánh cửa của đĩa bay vẫn bất động.

  Lam Tiểu Bố dùng đèn pin tìm kiếm hồi lâu, phát hiện không có tay nắm cửa để đi ra ngoài. Lúc này, Lam Tiểu Bố chắc chắn rằng đĩa bay đã cảm nhận được người bên ngoài nên tự động mở cửa. Về phần cảm nhận nó như thế nào, Lam Tiểu Bố chỉ hy vọng đó là công nghệ mà hắn không biết hơn là có người núp trong đó điều khiển. Nhưng trong sâu thẳm hắn biết rất rõ rằng khả năng này là vô cùng nhỏ.

  Lam Tiểu Bố càng thêm thận trọng, một tay cầm đoản đao, một tay cầm đèn pin, bước qua cái xác trên mặt đất đi thăm dò.

  “Rắc rắc!” Một âm thanh nhẹ phát ra từ ghế lái, Lam Tiểu Bố giật mình, đèn pin của hắn ta lập tức chiếu vào chiếc ghế khổng lồ trong phòng điểu khiển.

  Vừa rồi ở cửa nên hắn không nhìn rõ, nhưng bây giờ hắn đã có thể thấy rõ ràng. Trên chiếc ghế khổng lồ đó, có một bộ xương khô màu trắng.

  Không biết cái xương khô này đã chết bao lâu, bởi vì hắn mất đi lực chống đỡ của cơ bắp, ngã quỵ xuống ghế, bị thành ghế chặn lại, khiến từ bên ngoài cũng không nhìn thấy.

  Không giống như người hái thảo dược vừa rồi, Lam Tiểu Bố đoán được bộ xương khô này chính là chủ nhân thực sự của đĩa bay và là người ngoài hành tinh. Nhìn vẻ ngoài của bộ xương khô này, người ngoài hành tinh có vẻ giống với con người trên Trái đất, cũng không có nhiều tay chân hơn.

  Âm thanh vừa rồi có lẽ là do xương cốt rã rời, Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm, đèn pin dời khỏi xương cốt, định kiểm tra cabin phía sau.

  Vào lúc này, Lam Tiểu Bố cảm giác được một luồng khí tức băng giá xông thẳng vào mi tâm, trực tiếp vào Tử Phủ.

  Ngay cả khi hắn ta không tu luyện, là một bác sĩ Lam Tiểu Bố biết Tử Phủ ở đâu. Lúc này, Lam Tiểu Bố da đầu như muốn nổ tung, hắn biết mình đã gặp phải chuyện quỷ dị.

  Khoảnh khắc tiếp theo, một cỗ lực lượng đáng sợ tràn vào toàn bộ thần thức của hắn, và lực lượng kinh khủng này dường muốn thôn phệ toàn bộ thần thức của hắn.

  Lam Tiểu Bố vứt bỏ đèn pin và đoản đao, quyết không để cho mình hôn mê, thần thức của hắn điên cuồng ngăn cản lực lượng kinh khủng kia thôn phệ thần thức của mình. Thật đáng tiếc là hắn không thể sử dụng lực lượng của mình, điều duy nhất hắn có thể dựa vào chính là ý chí của bản thân.

  Đại não đau đớn kinh hãi truyền đến, mồ hôi lạnh trên trán Lam Tiểu Bố hóa thành nước, hắn tức giận hét lên: "Cái quái gì vậy, cút ngay cho Lão tử."

  Điều khiến Lam Tiểu Bố tuyệt vọng là hắn có một thân lực lượng, đáng tiếc những lực lượng này toàn bộ không sử ra được. Quyết không được để ý thức của mình bị thôn phệ, một khi ý thức bị thôn phệ, rất có thể linh hồn của hắn sẽ biến mất. Nói cách khác, ý thức chính là biểu hiện của linh hồn hắn ta.

  Mau vận chuyển Dịch Cân Kinh, lúc này đối với Lam Tiểu Bố mà nói, chỉ có vận chuyển Dịch Cân Kinh mới có thể làm cho nội lực của hắn lưu chuyển, có thể giúp hắn một chút.

  Điều làm cho Lam Tiểu Bố ngạc nhiên là sau khi hắn vận chuyển Dịch Cân Kinh, lực lượng thôn phệ thần thức của hắn quả thực đã bị chặn lại một chút. Nhưng cỗ lực lượng đó hiển nhiên không như vậy bỏ qua, thay vào đó nó còn càng thêm điên cuồng muốn nuốt chửng ý thức của Lam Tiểu Bố.

  Đừng kháng cự nữa, ta sẽ đáp ứng mọi mong muốn của ngươi, chỉ cần ngươi thả lỏng nội tâm, chỉ cần ngừng kháng cự, mọi thứ sẽ bình yên và mọi đau đớn sẽ tan biến ...

  Trong đầu dường như có một giọng nói không ngừng nhắc nhở Lam Tiểu Bố, để cho Lam Tiểu Bố buông tha đối với chính mình ý thức thủ hộ, buông tha cho vận chuyển công pháp.

  Lam Tiểu Bố trợn tròn mắt, môi cắn đến chảy máu, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Giờ phút này hắn đã triệt để đã minh bạch là chuyện gì xảy ra, đoạt xá, cái này dĩ nhiên là thật sự.

  Lúc này, hận ý của Lam Tiểu Bố đối với Thương Vĩ đã sớm biến mất từ lâu, hắn biết mình đã trách nhầm Thương Vĩ, Thương Vĩ hẳn là vừa tiến đến đã bị cái linh hồn này một đoạt xá rồi, những chuyện Thương Vĩ làm sau này, có thể linh hồn trong cơ thể của Thương Vĩ đã không còn là Thương Vĩ nữa, mà là con quái vật ngoài hành tinh này.

  Thương Vĩ là Thương Vĩ, còn Lam Tiểu Bố hắn dù ý thức có vặn vẹo ra sao, cũng tuyệt không cho phép bị người đoạt xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK