• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"@ # ¥% ..." Một giọng nói tức giận phát ra từ sâu trong ý thức của Lam Tiểu Bố, dường như hắn vô cùng khó chịu vì Lam Tiểu Bố lại dám điên cuồng phản kháng như vậy.

  Giọng điệu khó hiểu này khiến Lam Tiểu Bố càng chắc chắn rằng sự tồn tại muốn đoạt xá hắn không phải từ Trái đất, mà là từ ngoài không gian.

  Lam Tiểu Bố cắn môi tay chân luống cuống chụp vào trên da ghế lái.

  Hắn không thể bị linh hồn điên cuồng này đoạt xá, nếu như hắn bị đoạt xá, hắn cùng Thương Vĩ có gì khác nhau? Người hắn khinh thường nhất chính là Thương Vĩ, chẳng lẽ muốn biến hắn trở thành thứ rác rưởi mà hắn ghét nhất sao?

  Hắn thậm chí cả chết cũng không thể chết được, Lam Tiểu Bố không chắc sau khi chết đối phương còn có thể dùng thân thể của hắn hay không, hắn cho rằng tám chín phần mười có thể dùng được. Không những không chết được mà còn phải kéo theo linh hồn này, tốt nhất song phương cùng đồng quy vu tận.

  Ý thức bị xé rách truyền đến đau đớn kinh hoàng, Lam Tiểu Bố hai mắt đỏ bừng, thậm chí còn nghe thấy tiếng linh hồn của mình vỡ ra. Đó có phải là linh hồn của hắn đã bị xé nát không?

  Màn hình lớn phía trước chỗ ngồi của phi công đột nhiên sáng lên, sau đó bên trong đĩa bay vang lên tiếng 'di-di'. Lam Tiểu Bố đang giãy dụa nhìn rõ trên màn hình có vài bóng người xuất hiện, một trong số đó mà hắn biết chính là Cung người mặc áo vàng muốn giết hắn.

  Lam Tiểu Bố biết những người kia có khả năng là đồ đệ của Cung, nhưng bây giờ bản thân hắn còn khó bảo toàn, căn bản không thể trốn thoát. Trời đã về đêm, Cung còn mang theo một ít đồ đệ đến đây, đều là một cái ngoan nhân.

  Linh hồn muốn đoạt xá Lam Tiểu Bố hiển nhiên biết có người khác từ bên ngoài đến, nhưng lúc này Lam Tiểu Bố đang giãy dụa điên cuồng, không cho phép hắn đoạt xá.

  Hắn không biết đã thôn phệ qua bao nhiêu hồn phách để cường hóa thần thức, nhưng hắn chưa từng gặp qua một tên điên cuồng như Lam Tiểu Bố. Nhất định phải đi, không đi thì càng nhiều người tới đây, đối với hắn càng ngày càng bất lợi.

  Lam Tiểu Bố thà rằng để đĩa bay đã rơi vào trong tay Cung chứ không bao giờ cho phép linh hồn ngoại tộc này đoạt xá hắn đem đĩa bay rời đi.

  Nhưng vào lúc này, hai đạo đau đớn kinh hãi như bị kim châm truyền đến, hai đạo kim châm này dường như bị xoắn lại vài lần ở nơi sâu nhất trong linh hồn của Lam Tiểu Bố.

  Lam Tiểu Bố há mồm phun ra một ngụm máu, cả người đều hôn mê bất tỉnh.

  Nhưng vào lúc này, thân thể Lam Tiểu Bố run rẩy giãy dụa, bước tới chỗ phòng điều khiển, nhanh chóng ấn vào mấy cái nút trên màn hình lớn.

  Đĩa bay đột nhiên phun ra luồng khí mạnh, Cung cùng mấy tên đệ tử còn đang ở bên ngoài nhanh chóng lui ra ngoài. Khoảnh khắc tiếp theo, chiếc đĩa bay loạng choạng lao lên, rồi phóng nhanh lên trời.

  Không thể bị đoạt xá, không thể bị đoạt xá. Chấp niệm của Lam Tiểu Bố lại làm cho hắn tỉnh lại, nhìn thấy hắn đã ngồi ở trong phòng điều khiển, không biết là lúc hôn mê, đối phương đã dùng thân thể của hắn điều khiển đĩa bay bay đi.

  Lam Tiểu Bố như phát điên, vận chuyển Dịch Cân Kinh trong khi cố gắng giãy giụa thoát khỏi linh hồn thôn phệ linh hồn hắn ta. Hắn lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, rồi điên cuồng kháng cự.

  Đĩa bay mất kiểm soát, nó không còn theo hướng thoát ra khỏi bầu khí quyển nữa mà bay nghiêng nghiêng ra ngoài.

  Đĩa bay có mất kiểm soát hay không, Lam Tiểu Bố cũng không quan tâm, điều hắn quan tâm là không được để cho linh hồn người ngoài hành tinh này đoạt xá mình.

  Lam Tiểu Bố không lo lắng, linh hồn đoạt xá Lam Tiểu Bố tựa hồ lo lắng hơn, làm đĩa bay há lại có thể rơi xuống trên trái đất? Lúc trước nó ở sâu trong ngọn núi, không ai để ý, một khi đáp xuống một nơi bình thường, cho dù hắn có cường đại cỡ nào cũng sẽ chết.

  Giờ phút này, hắn thậm chí không thèm quan tâm hồn phách nguyên vẹn của Lam Tiểu Bố, một bên cưỡng ép xé rách ý thức hồn phách Lam Tiểu Bố, một bên cưỡng ép thôn phệ.

  Lam Tiểu Bố lo lắng về loại thuật kim châm đâm vào linh hồn mà đối phương sử dụng vừa rồi, tuy rằng hắn không thể xé nát linh hồn của đối phương, cũng không thể thôn phệ nó, nhưng hắn cũng có một lợi thế, lợi thế của hắn chính là thân thể là của chính mình. Nếu không có thân thể, chỉ dựa vào linh hồn để chống lại đối thủ, hắn đã bị thôn phệ sạch sẽ từ lâu rồi.

  Vận chuyển Dịch Cân Kinh liên tục có thể thêm năng lực đối kháng cho Lam Tiểu Bố, đồng thời tăng tốc độ hồi phục cho Lam Tiểu Bố. Mặc dù khả năng đối kháng cùng khả năng hồi phục tăng lên này rất yếu, nhưng sẽ không để cho linh hồn của Lam Tiểu Bố trước tiên xé rách, sau đó bị cắn nuốt.

  Sau khi trải qua cơn đau kinh hoàng ban đầu, Lam Tiểu Bố đã từ từ thích ứng với nó, thậm chí khi bên kia xé nát thần thức của hắn, hắn cũng từ từ học được điều gì đó.

  “Bùm!” Đĩa bay rơi xiên và đâm nghiêng xuống đất một lần nữa.

  Lam Tiểu Bố bị một cú va chạm cực lớn hất tung lên và rơi xuống đỉnh đĩa bay. Nhưng Lam Tiểu Bố dường như không để ý đến nỗi đau, vẫn dồn hết sức chú ý vào việc xử lý linh hồn sắp thôn phệ thần thức của hắn.

  So với nỗi đau xé nát linh hồn, nỗi đau về da thịt chẳng là gì đối với Lam Tiểu Bố.

  Linh hồn thôn phệ Lam Tiểu Bố lúc này cũng đã có chút kinh hãi, hắn thậm chí còn muốn lao ra khỏi Tử Phủ của Lam Tiểu Bố, nhưng lúc này đã muộn.

  Lúc Lam Tiểu Bố đối kháng lại hắn, đã từ từ học cách xé nát linh hồn và thủ đoạn thôn phệ ý thức. Khi linh hồn yếu ớt của hắn bị Lam Tiểu Bố lần đầu tiên xé nát, nỗi đau kinh hoàng đã bóp méo tất cả ý thức của hắn.

  Hắn không có thời gian để bội phục linh hồn của Lam Tiểu Bố, dù đã bị hắn xé nát nhiều lần trước đó, thậm chí hắn còn dùng gai linh hồn đâm vài nhát mà vẫn sống sót. Lúc này, hắn chỉ muốn lao ra khỏi Tử Phủ của Lam Tiểu Bố mà trốn đi trước tiên.

  Đoạt xá thất bại còn chưa tính, thậm chí ngay cả mình cũng đáp đi lên. Hắn biết mình đã làm sai một chuyện, chính là trước đó đã đâm chết linh hồn đối phương, ngay sau đấy phải khống chế lấy thân thể của đối phương, không nên điều khiển phi thuyền rời đi, mà nên tiếp tục hoàn toàn bóp chết ý thức của đối phương và hết thảy ý chí, đem hắn hồn phách cắn nuốt hết.

  Bây giờ hắn đã để cho đối phương cơ hội trì hoãn, có thể bắt đầu xé nát linh hồn hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn không phải sẽ chết sao?

  Lam Tiểu Bố cảm thấy rõ ràng linh hồn muốn đoạt xá hắn không còn uy lực như trước, hắn càng điên cuồng xé nát linh hồn đối phương bằng thủ pháp xé rách vừa mới học được, xé nát liên tục rồi cố gắng thôn phệ nó.

  Lúc này, cảm giác kim châm khiến hắn ngất đi trước đó lại quay trở lại.

  Không, Lam Tiểu Bố đã cắn vào lưỡi của mình đến mức chảy cả máu. Hắn không được ngất lần thứ hai. Việc hắn có thể tỉnh lại và tỉnh lại sau khi ngất xỉu lần thứ nhất đã là may mắn rồi, chắc chắn sẽ không có may mắn lần thứ hai như vậy.

  Làm cho Lam Tiểu Bố mừng rỡ không thôi chính là, lần kim châm này dường như không lợi hại nhiều so với lần trước, và hắn cũng không ngất đi. Lam Tiểu Bố giờ phút này đâu còn quan tâm tới cái mạng nhỏ của mình? Hắn chỉ chú tâm xé nát linh hồn đối phương, và sau đó thôn phệ nó bằng ý thức linh hồn của chính mình.

  Đây đều là những gì hắn biết được khi đối phương đoạt xá hắn, về phần có di chứng gì không, hắn hoàn toàn không để ý tới. Chính mình còn sắp sửa bị đoạt xá rồi, còn quan tâm đến di chứng gì nữa?

  Một giọng nói bén nhọn vang lên trong tâm khảm, Lam Tiểu Bố cảm thấy dường như đối phương đang cầu xin lòng thương xót, ý tứ để cho hắn dừng lại.

  Lam Tiểu Bố kích động không thôi, muốn hắn dừng tay, ha ha nằm mơ đi.

  Cường đại ý chí cuốn động lên ý thức của mình, học bộ dạng trước đó của đối phương, thôn phệ tất cả những bóng đen đang chạy khắp trong Tử Phủ.

  Ầm ầm! Như thể sông Hoàng Hà vỡ bờ, nước sông vô tận dốc xuống, nước sông đổ xuống toàn bộ đều trùng kích vào đầu óc của Lam Tiểu Bố. Cho dù là Lam Tiểu Bố không muốn, hắn lại lần nữa ngất đi.

  ...

  Lạc Thái Tư tâm tình rất là không tốt, cô trở về Trung Quốc để tìm Lam Tiểu Bố, sau đó thảo luận về vấn đề lanomycin với Lam Tiểu Bố. Trên thực tế, khi cô nhìn thấy Lam Tiểu Bố và phát hiện Lam Tiểu Bố còn có thể trị được bệnh tằm đông lạnh, thì sự kinh ngạc quả thực là không gì sánh kịp.

  Còn chưa kịp ngồi xuống thảo luận với Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố đã rời khỏi bệnh viện Côn Hồ. Mặc dù còn chưa buông tha, nhưng sau đó biết tin Lam Tiểu Bố đã giết Cử Kiệt của Cử gia và bị truy nã.

  Có điều gì phiền lòng hơn điều này không? May mắn thay, lệnh truy nã sau đó đã được rút lại, nhưng cô vẫn không tìm thấy Lam Tiểu Bố.

  Những điều này không thể ngăn cản quyết tâm tìm Lam Tiểu Bố của Lạc Thái Tư để thảo luận y học. Trong thời gian cô đi tìm Lam Tiểu Bố, gia tộc đã gọi điện thoại, yêu cầu cô lập tức trở về, hơn nữa cảnh cáo cô coi như là không cách nào từ bỏ sở thích đối với y thuật, thì cũng tuyệt đối không được đi tìm kiếm Lam Tiểu Bố.

  Vì sao? Bởi vì Thiên Âm đang tìm Lam Tiểu Bố. Những ai đắc tội Thiên Âm chắc chắn sẽ chết. Cho dù Lam Tiểu Bố có lợi hại đến đâu, thì trước mặt Thiên Âm, hắn vẫn chỉ là một con kiến.

  Lạc Thái Tư không biết Thiên Âm là gì, và cô ấy cũng không muốn biết. Gia tộc thúc giục nên cô ấy chỉ đơn giản là tắt điện thoại di động, một mình đi đến Tần Lĩnh để thư giãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK