Khi Lam Tiểu Bố mở mắt ra, phát hiện mình vẫn còn sống, linh hồn muốn thôn phệ ý thức của hắn đã biến mất. Lúc này, Lam Tiểu Bố kích động không thôi, hắn thành công rồi.
Chỉ là hắn vừa nghĩ tới những lời này, trong đầu vô cùng vô tận từng mảnh ký ức chen chúc mà đến. Lam Tiểu Bố há mồm phun ra một ngụm máu, lại suýt nữa ngất đi.
Lam Tiểu Bố trợn to hai mắt, hắn cảm thấy những mảnh ký ức lao tới, quá mức kinh hãi. Không chỉ là quá nhiều mà còn có một lượng tri thức vô tận mà hắn chưa từng nghe thấy, thậm chí là chưa từng nghĩ tới.
Khoảng cách ngắn nhất giữa hai vật không phải là một đường thẳng, không gian có thể bị gấp khúc, thời gian có thể bị kéo dài ra do va chạm
Có thể mâu thuẫn với nhiều lý thuyết vũ trụ học khác nhau, và sự tồn tại của vật chất ngưng đọng có thể vượt qua giới hạn lực G ... Công thức tính khoảng cách qua lực G được suy ra ...
“Phốc!” Lam Tiểu Bố lại phun ra máu, trong đầu càng ngày càng nhiều kiến thức, nếu không phân loại thành của mình, hắn sẽ phát điên mất.
Lúc này, Lam Tiểu Bố đâu dám tiếp tục suy nghĩ về những chi tiết của kiến thức này, hắn chỉ đang điên cuồng phân loại những phần kiến thức thu được. Dù là tốt hay xấu, chúng đều được cất giữ trong đầu, trước tiên trở thành của hắn. sở hữu, và sau đó chậm rãi sắp xếp lại...
Chờ đã, làm thế nào mình có thể làm điều này?
Lam Tiểu Bố rất muốn tìm ra câu hỏi này, nhưng không dám nghĩ tới nữa, kiến thức vụn vặt ngày càng nhiều buộc hắn phải gác mọi chuyện khác sang một bên trước.
Không biết đã qua bao lâu, Lam Tiểu Bố thấy đói. Trong đầu hắn chợt lóe lên suy nghĩ, hắn nhất định phải ăn no cái bụng đã, nếu không sẽ chết đói.
Ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên, Lam Tiểu Bố liền đi tới mở cửa đĩa bay. Tuy rằng động tác của hắn đang mở cửa, nhưng ánh mắt của hắn không có nhìn về phía cửa. Bởi vì lúc này, vô số kiến thức lướt qua trong đầu hắn cần phải được sắp xếp lại.
Vô ý thức dùng động tác đẩy cửa một cái, nhưng nó không mở. Lam Tiểu Bố chỉ dừng lại một chút, và dường như đã đọc được trong mảnh ký ức nào đó, hắn bước đến phía trước phòng điều khiển của đĩa bay, sau đó trong phòng điều khiển ấn tay lên một mặt kính bên trái.
" Đĩa bay trong trạng thái vô chủ, đĩa bay trong trạng thái vô chủ..."
Lam Tiểu Bố ánh mắt vẫn là mờ mịt, miệng lẩm bẩm, lúc này đang điên cuồng đối phó với những mảnh kiến thức không ngừng tràn vào trong đại não.
Đĩa bay hét lên bảy tám lần rằng đang ở trạng thái vô chủ, Lam Tiểu Bố như người máy, nhấc tay ấn xuống lần nữa.
"Đĩa bay bắt đầu nhận chủ. Bắt đầu đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1 ... Đĩa bay đã nhận dạng thành công chủ nhân. Hãy đặt tên cho đĩa bay."
"Côn Lôn ..." Lam Tiểu Bố nói ra hai chữ này gần như vô thức.
"Côn Lôn đã nhận, chờ mệnh lệnh của chủ nhân."
"Mở cửa..."
Lam Tiểu Bố nói xong hai chữ này, lại bước tới cửa đĩa bay.
Lần này, cửa đĩa bay tự động mở ra, Lam Tiểu Bố bước ra. Gần như thời điểm Lam Tiểu Bố rời đi, cánh cửa đĩa bay lại bị đóng lại.
Lam Tiểu Bố đang điên cuồng tiếp nhận vô số kiến thức, hắn hiện tại cũng không quan tâm mình đang ở địa phương nào. Vẫn còn nhớ một đáp án nằm sâu trong tiềm thức của hắn, tranh thủ thời gian tìm thứ gì đó để ăn, sau đó phân loại tất cả các mảnh kiến thức.
...
Tần Lĩnh luôn là dãy núi truyền thừa nền văn minh Trung Quốc, ở đây có rất nhiều con đường cổ như Tử Ngọ, Bao Tà, Trần Thương, Kỳ Sơn, Kim Ngưu, v.v.
Những con đường cổ kính này luôn đông đúc du khách, đi bộ trên những con đường cổ kính này, bạn có thể cảm nhận được nền văn minh huy hoàng của đất nước Trung Hoa và một bầu không khí hoàng kim lâu đời.
Nhưng những năm gần đây, con đường cổ nổi tiếng nhất thuộc dãy núi Tần Lĩnh không phải là những con đường này, mà là Thái Xuyên Cổ Đạo.
Nhiều người thậm chí còn chưa nghe nói đến Thái Xuyên Cổ đạo, người ta đồn rằng sau khi của Lý Bạch thất vọng chốn quan trường, ông đã đến núi Thái Bạch ở Tần Lĩnh để nhìn thấy Tiên nhân chân chính, nhưng tiên phàm khác lộ, ông chỉ có thể nhìn lên Tiên nhân mà không thể chạm. Vì vậy ông đã viết xuống bài thơ “Cổ Phong”.
Lý Bạch không cầu được tới phương pháp tu luyện trường sinh, sau khi rời khỏi Thái Xuyên Cổ đạo, bắt đầu tập trung vào hành trình tìm kiếm trường sinh, hái tiên thảo, luyện chế thuốc trường sinh.
Thái Xuyên Cổ đạo là một con đường núi quanh co mới khai phá dựa trên sự tích này, do con đường này quá dốc, nên cho dù Thái Xuyên Cổ đạo rất nổi tiếng, nhưng nó vẫn chưa được du khách ưa chuộng lắm.
Lạc Thái Tư mang theo một chiếc ba lô không quá lớn, đang đứng trên đài ngắm cảnh trên Thái Xuyên Cổ Đạo nhìn dãy núi mù sương phía xa.
Cô cảm thấy lúc này mình giống như sương mù trên những ngọn núi kia, cô không rõ đường đi của mìn, và cô cũng không biết phải làm gì tiếp theo.
Cô ấy đã từ San Francisco trở về để thảo luận về y học với tác giả của một bài luận văn, nhưng thực tế khiến cô ấy hiểu rằng không phải là những gì cô ấy muốn làm là có thể làm được.
Lam Tiểu Bố đó có thể nói là bác sĩ tài năng nhất mà cô từng gặp từ khi bắt đầu hành nghề y, mới mười tám tuổi đã có thể phát hiện ra những vấn đề tiềm ẩn của lanomycin. Phải biết rằng, lanomycin được gọi là khám phá vĩ đại nhất của thế kỷ 21. Vô số bệnh nhân đã sử dụng lanomycin và chưa bao giờ có một đánh giá tiêu cực nào.
Có bao nhiêu bác sĩ và nhà nghiên cứu y học trên thế giới? Nhưng chỉ có Lam Tiểu Bố phát hiện ra vấn đề của lanomycin. Nếu ai đó nói rằng Lam Tiểu Bố nhảm nhí và bắt mắt trước chuyện này, nhưng những bệnh nhân đã sử dụng lanomycin hai tuần trước đều gặp vấn đề, thì điều đó đã chứng minh rằng nghiên cứu của Lam Tiểu Bố là đúng. Giờ phút này, vô số tổ chức y học đang điên cuồng tìm kiếm Lam Tiểu Bố, vì Lam Tiểu Bố có thể tìm được vấn đề này, hắn đương nhiên có thể giải quyết nó.
Lạc Thái Tư không nghi ngờ rằng Lam Tiểu Bố có thể giải quyết vấn đề này, bởi vì hắn ta đã từng nói với cô rằng có một giải pháp cho lanomycin.
Nếu điều này vẫn không giải thích được thiên phú y thuật của Lam Tiểu Bố cao đến mức nào, thì phương pháp chữa trị bệnh tằm đông lạnh sẽ cho mọi người thấy rõ rằng thiên phú y thuật bẩm sinh của Lam Tiểu Bố.
Căn bệnh tằm đông lạnh đeo bám không biết bao nhiêu bệnh nhân trong nhiều năm nay cũng được bác sĩ Lam Tiểu Bố phá bỏ.
Lạc Thái Tư thở dài, thật tiếc khi một bác sĩ giỏi như vậy đã biến mất. Và trước khi biến mất, hắn ta còn bị đối xử bất công và bị truy nã. May mắn thay, cuối cùng người ta phát hiện ra rằng không liên quan gì đến bác sĩ Lam, và lệnh truy nã đã được rút lại.
Đối với Lạc Thái Tư, việc Lam Tiểu Bố bị truy nã quả thực là nực cười. Lam Tiểu Bố chỉ là một bác sĩ mà thôi, ngươi nói một bác sĩ có thể đi vào đại gia tộc giết gia chủ của họ kiểu gì? Đoán chừng chỉ là một số người ghen tị với thành tích của bác sĩ Lam Tiểu Bố và muốn hãm hại bác sĩ Lam Tiểu Bố mà thôi.
Một tiếng thở dài của cô ấy một phần là tại sự tình Lam Tiểu Bố, một phần là chính bản thân cô ấy. Kể từ khi ông nội mất, tình yêu dành cho y học của cô gần như đã đi vào sâu tận xương tủy. Từ tận đáy lòng, có lẽ cô muốn tìm cách trị bệnh cho ông nội, nhưng tài năng có hạn. Nếu tài năng y thuật của Lam Tiểu Bố là 100, thì tài năng y thuật của cô ấy có lẽ còn chưa đạt điểm chuẩn.
Cô đã từng thấy qua một câu như vậy, nếu bạn không có tài năng thì dù bạn có nỗ lực 1000% thì thành tựu cũng có hạn.
Vì đã có thứ để so sánh mà nói, lúc này Lạc Thái Tư cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cô không biết con đường của chính mình phải đi như nào, nên tiếp tục tiếp theo đuổi y học như trước hay làm cái gì khác?
Những ngọn núi được mây mù bao phủ, Lạc Thái Tư rơi vào cảnh đẹp bên trong. Hồi lâu, cô như nhớ ra điều gì đó liền mở điện thoại lên chụp vài tấm hình.
“Đinh linh linh!” Điện thoại reo ngay khi nó được bật lên.
Lạc Thái Tư nhìn vào điện thoại và do dự một lúc trước khi cô ấy bắt máy.
"Đại ca ..." Lạc Thái Tư kêu một tiếng về sau, lại lần nữa trầm mặc xuống.
“Thái Tư, ngươi về nhà ngay lập tức, không được phép ra ngoài nữa.” Một giọng nói rất uy nghiêm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Giọng nói của Lạc Thái Tư rất bình tĩnh, "Ta có chủ kiến của riêng mình. Ta không cần phải hứa hẹn bất cứ điều gì với bất kỳ người nào. Ta hy vọng sẽ được làm những gì ta thích. Nếu không có chuyện gì, ta sẽ cúp máy đây."
Đầu bên kia điện thoại do dự một chút, sau đó chậm lại, "Thái Tư, ta biết ta không thể thuyết phục ngươi từ bỏ y thuật, nhưng ngươi phải hứa với ta là không được đi tìm Lam Tiểu Bố. Ta biết, ngươi lần này trở về là vì tìm Lam Tiểu Bố, hiện tại hứa với ta, không được tìm Lam Tiểu Bố nữa. "
"Tại sao? Bác sĩ Lam có y thuật xuất sắc và là một thiên tài y học, lệnh truy nã của hắn cũng chỉ là hiểu lầm. Ta tìm bác sĩ Lam nghiên cứu thảo luận y học, có chuyện gì mà không được?", Lạc Thái Tư cau mày.