Sau khi Hình Y Cảnh về nhà, tâm tình không không được tốt. Như hoàn cảnh của Tiểu Mạn, hắn không là lần đầu tiên gặp phải, không có cách nào tốt hơn ngoài việc cắt bỏ chân, cái này đối với khoa chỉnh hình mà nói, là một loại bi ai cùng châm chọc. Hắn đã và đang rất nỗ lực để nâng cao trình độ y thuật của mình, có thể y đạo mênh mông, hắn càng học lại càng cảm giác mình thiếu hiểu biết.
Ngày hôm sau lần nữa trở lại bệnh viện, Hình Y Cảnh trực tiếp tiến về phòng bệnh Tiểu Mạn, hắn biết rõ, Tiểu Mạn loại tình huống này càng kéo dài càng bất lợi, bây giờ ước tính chỉ cần cắt cụt đến đầu gối là được. Nếu như lại đợi tiếp, rất có thể toàn bộ đùi đều hỏng mất.
Hình Y Cảnh vừa đến bệnh viện đã nhìn thấy Tiểu Mạn đang tiến hành thủ tục xuất viện, hắn vội vàng ngăn cản đi, "Thư tỷ, cậu như thế nào để Tiểu Mạn tiến hành xuất viện? Tình hình chân của Tiểu Mạn không thể kéo dài hơn được nữa."
Thư tỷ thở dài, "Bác sĩ Hình, cậu có thể không cắt bỏ chân của Tiểu Mạn sao?"
Hình Y Cảnh biểu tình ngưng trọng, hiện tại với trình độ của hắn , không giúp Tiểu Mạn cắt căn bản là không được. Thế nhưng mà hắn làm không được, bất kỳ ai khác cũng vậy.
"Cảm ơn Bác sĩ Hình, Tiểu Mạn không thể bị cắt bỏ chân." Thư tỷ vành mắt có chút biến thành màu đen, cô cả một đêm không ngủ, cuối cùng vẫn là quyết định đánh bạc một lần nhìn xem.
Hình Y Cảnh ngữ khí có chút lo lắng, "Thư tỷ, tại khoa chỉnh hình tôi tuy nhiên không dám nói chính mình lợi hại nhất, có thể cậu bây giờ ra viện, trong thời gian ngắn căn bản là không cách nào tìm được chuyên gia chỉnh hình tốt hơn."
Hắn không cần nói những lời này, là một bác sĩ, hắn vẫn không cách nào vi phạm lương tâm của mình.
Thư tỷ không nói gì, chỉ là đối với Hình Y Cảnh cúi người hành lễ, sau đó phụ giúp Tiểu Mạn đẩy xe lăn chậm rãi ly khai. Cô so với ai khác đều rõ hơn, cắt đi đôi chân đối với Tiểu Mạn mà nói, chính là cái chết. Cho nên vô luận như thế nào, cô cũng không thể khiến Tiểu Mạn đi chết.
"Bác sĩ Hình, Thư tỷ nói muốn chuyển viện, sau đó tựa hồ mua thật nhiều dược phẩm cùng thiết bị y tế, có nhiều thứ vẫn là năn nỉ tôi mua hộ." Người y tá một mực chiếu cố Tiểu Mạn đã đi tới, cô đồng dạng không biết Thư tỷ định làm cái gì, có thể cô căn bản là không quản được.
Chuyển viện? Hình Y Cảnh nghi hoặc nhìn đi xa Thư tỷ, bệnh viện Côn Hồ là bệnh viện tốt nhất trong các thành phố lân cận, chuyển viện có thể chuyển đi nơi nào?
. . .
Lam Tiểu Bố vừa mới hoàn thành một bộ Quang Minh quyền, đã nhìn thấy một chiếc xe taxi ở bên ngoài. Xe taxi cửa vừa mở ra, hắn đã nhìn thấy Thư tỷ.
Thật sự tới? Hắn cho rằng với phản ứng của Thư tỷ lúc đó, chắc có lẽ sẽ không tới. Bởi vì loại chuyện này, chỉ cần suy nghĩ bình thường, đều sẽ không tin tưởng.
Thư tỷ thật sự đã tới, cái kia nói rõ Thư tỷ có lẽ cũng đã nhìn ra, ý định đi chết trong mắt con gái cô Tiểu Mạn, thật sự là không còn cách nào khác. Đoán chừng sau khi Tiểu Mạn mắc bệnh tằm đông cứng, chính mình là bác sĩ duy nhất hứa rằng bệnh của Tiểu Mạn có thể được điều trị.
"Thư tỷ." Lam Tiểu Bố gọi một tiếng rồi nhanh chóng bước tới giúp đỡ.
Lấy xe đẩy ra mở ra, Lam Tiểu Bố đem Tiểu Mạn ôm vào xe đẩy.
Tiểu Mạn thật giống như một cái tượng gỗ, vô luận là ôm ra khỏi xe hay ngồi trên xe lăn, cô đều là không có biểu tình.
"Bác sĩ, tôi còn không biết cậu xưng hô như thế nào." Thư tỷ trong mắt toàn bộ là tâm thần bất định, tuy rằng đang hỏi tên của Lam Tiểu Bố, nhưng trong mắt lại lo lắng cho Tiểu Mạn.
Cô thật sự là đến bước đường cùng rồi, coi như là một người ăn xin ven đường nói có thể cứu con gái của cô, chỉ sợ cô cũng lựa chọn tin tưởng.
"Chị gọi tôi Bác sĩ Lam là được rồi, mấy thứ đồ tôi bảo đã mua hết chưa?" Lam Tiểu Bố không quan tâm đến thái độ của Thư tỷ, chỉ hỏi.
"Toàn bộ đều đã mua được." Thư tỷ vội vàng đem cái rương kéo lớn mang bên người nhấc lên.
Lam Tiểu Bố gật gật đầu, chủ động tiếp nhận rương kéo, "Chị phụ giúp đẩy Tiểu Mạn tiến lên, chúng ta bây giờ bắt đầu trị liệu cho Tiểu Mạn."
Ngôi nhà nơi Lam Tiểu Bố sống không lớn nhưng rất sáng sủa.
"Bác sĩ Lam, có cần tôi đi bệnh viện tìm một phòng giải phẫu hay không?" Thư tỷ đi vào phòng Lam Tiểu Bố, trong nội tâm càng là thấy bất an. Mặc dù sạch sẽ, nhưng không có cái gì ở đây.
Lam Tiểu Bố xua tay, "Không cần, ngay ở chỗ này là tốt rồi, đợi lát nữa chị giúp tôi một tay. Chị yên tâm, loại giải phẫu này tôi đã làm quá nhiều rồi."
Trong bệnh viện có camera giám sát khắp nơi, Lam Tiểu Bố cũng không dám làm loại giải phẫu này trong bệnh viện.
Thư tỷ rất muốn nói rằng một khi giải phẫu xảy ra vấn đề, Tiểu Mạn chắc chắn sẽ không thể sống sót. Nhưng cô ấy lo lắng rằng Lam Tiểu Bố nghe xong lời của cô, sẽ không chữa cho Tiểu Mạn nữa.
Lam Tiểu Bố làm nghề y vài chục năm, tự nhiên tinh tường tâm tình của Thư tỷ, hắn không có nói nhiều, trực tiếp lấy ra một tấm drap trải giường sạch sẽ kê lót trên giường, sau đó đem Tiểu Mạn ôm vào giường.
"Bác sĩ Lam . . ." Thư tỷ hay vẫn là nhịn không được, trong nội tâm thật sự là quá mức lo lắng.
Lam Tiểu Bố đối với Thư tỷ khoát khoát tay, ý bảo cô đừng nói, sau đó đem rương kéo mở ra đặt sang một bên.
Dược phẩm và dụng cụ y tế trong rương kéo được sắp xếp ngăn nắp, phân loại rất rõ ràng, tựa hồ lo lắng Lam Tiểu Bố sẽ nhầm lẫn. Có lẽ cô không có nghĩ qua, cách chữa bệnh của Lam Tiểu Bố cho con gái cô như thế nào.
Lam Tiểu Bố chỉ là muốn Thư tỷ chuẩn bị kẹp mạch thẳng, nhưng nơi này chẳng những có kẹp mạch thẳng, liền kẹp mạch cong, kẹp góc vuông, kẹp khăn vải thậm chí là kẹp Koke, kéo các loại đồng dạng không thiếu, đao giải phẫu cái kia càng là đầy đủ hết rồi. Châm cứu càng là có loại thô loại mảnh, dài ngắn khác nhau . . .
"Thư tỷ, như thế nào nhiều như vậy?" Lam Tiểu Bố nghi hoặc nhìn Thư tỷ, với y thuật của mình, hoàn toàn không cần nhiều dụng cụ như vậy. Đối với chân của Tiểu Mạn, điều quan trọng nhất là phương pháp cấy ghép và tái tạo tế bào, điều này đều được thông qua dược liệu.
Nghe Lam Tiểu Bố hỏi, Thư tỷ trong mắt có chút lo lắng, nhưng vẫn là nói: "Tôi cũng là học y, lo lắng trong lúc vội vàng sẽ có cái gì bỏ sót, cho nên chuẩn bị thêm."
Chỉ thiếu chút nữa nói thẳng cậu chuẩn bị quá không đầy đủ.
Lam Tiểu Bố gật gật đầu, đối với Thư tỷ nói ra, "Tôi trước đi đun thuốc, chị chờ một chút, nếu như cảm thấy sốt ruột, cứ xoa chân cho Tiểu Mạn."
Thư tỷ mặc dù có vô số lời muốn hỏi Lam Tiểu Bố, có quá nhiều nghi vấn muốn nói ra, nhưng cô không dám, cô luôn lo lắng rằng vị bác sĩ duy nhất hứa sẽ cứu Tiểu Mạn lại không muốn chữa trị cho Tiểu Mạn nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, không khí nồng nặc mùi thuốc bắc cộng thêm sự lo lắng chờ đợi.
Gần kề hơn một giờ, Lam Tiểu Bố liền đem dược phẩm vớt lên, cho vào chậu bên cạnh, dùng đá rửa sạch giã nát.
Nhìn thuốc bắc đang dần dần trở thành dược tương, Thư tỷ cau mày thật sự là nhịn không được hỏi, " Đây không phải là thuốc để uống sao? Hơn nữa chỉ mới sắc hơn một giờ, cái kia. . ."
Lam Tiểu Bố khoát khoát tay, " Đừng lo lắng, không cần uống thuốc này, sẽ không có tác dụng gì. Thuốc này bôi vào, có thể phục hồi cơ bắp.”
Một lúc lâu sau, Lan Tiểu Muội giã nhỏ thuốc, sau đó bọc vào một miếng vải đã khử trùng rồi để sang một bên, sau đó mới bắt đầu châm cứu.
Thư tỷ trong nội tâm càng ngày càng căng thẳng, đây là muốn bắt đầu giải phẫu sao?
Tiểu Mạn vẫn là thẫn thờ nhìn lên nóc nhà, trong mắt không có bất kỳ sinh cơ nào.
Lam Tiểu Bố cố gắng chậm dần ngữ khí của mình nói ra, "Tiểu Mạn, tôi đã từng trị liệu qua những bệnh nhân nặng hơn cô, hơn nữa đều khôi phục phi thường hoàn mỹ. Tôi không phải nói lời an ủi cô, mà là vì tôi thật sự có loại năng lực này. Cho nên tôi hi vọng trị liệu kế tiếp cô cần phối hợp với tôi, nếu như cô vẫn là loại tư thái cam chịu này, tôi cũng bất lực rồi."
Nghe được lời của Lam Tiểu Bố, ánh mắt Thư tỷ có chút sáng lên. Cô ấy đã nghe một bài giảng của một giáo sư rằng nếu một bệnh nhân mất ý tưởng sống, thì khả năng thành công của bất kỳ ca phẫu thuật nào sẽ giảm tới 80%. Nếu như trước khi giải phẫu Lam Tiểu Bố đã nói ra lời này, rất có thể là bác sĩ Lam này thực sự có năng lực.
Tiểu Mạn sau khi nghe được Lam Tiểu Bố nói, trong mắt hiển nhiên tràn đầy sức sống, trong mắt hiện lên một tia khát vọng cực độ.
Lam Tiểu Bố lại nói: "Đừng lo lắng, cho đến giờ vẫn chưa có ai nắm được nguyên lý chữa bệnh của tôi. Tôi là người duy nhất trên thế giới này có thể thông thạo phương pháp này. Nếu không phải vì nguyên nhân nào đó, tôi cũng sẽ không đến phẫu thuật cho cô. "
"Cảm ơn Bác sĩ Lam" Tiểu Mạn ánh mắt rốt cục bắt đầu chuyển động, cô thậm chí nhẹ giọng nói một câu cảm tạ.
Thư tỷ nghe được Tiểu Mạn nói, vành mắt đỏ bừng. Từ khi biết được chính mình sẽ bị cắt bỏ đôi chân, Tiểu Mạn chưa bao giờ nói một lời nào.