• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tiểu Bố bước đến gần Cử Kiệt, "Cử Gia chủ, thật tiếc vì hôm nay không giết được con của ngươi. Nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ giết hắn sớm thôi. Ngươi đúng là một lão già thâm độc, gọi bác sĩ tới khám bệnh mà ngang tàng như vậy sao? Về phần nơi ở của ngươi, khi rời đi ta sẽ tới châm lửa, ta sẽ đốt nơi này cho ngươi dùng. "

  “Ư ư…” Cử Kiệt muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đã vỡ vụn, khóe miệng vẫn còn đang rỉ máu, rốt cuộc không nói được lời nào. Hắn hiểu được vì sao Lam Tiểu Bố cần phòng mổ có cửa sổ vì để trốn đi. Câu nói mà Lam Tiểu Bố đằng sau bổ sung một câu, mở cửa không có cửa sổ cũng không sao, hiển nhiên là biết mình sẽ không bao giờ chọn phòng mổ không có cửa sổ. Chỉ cần có lựa chọn, Cử gia của hắn phải chọn cái tốt nhất.

  Lúc này, điều Cử Kiệt muốn làm nhất đúng là gọi Cử Phi tới nhưng tiếc rằng hắn không thể làm gì được. Cả đời này hắn ta tung hoành, nhưng không ngờ lại bị lật thuyền trong mương.

  Lam Tiểu Bố không đợi thêm được nữa, giơ chân dẫm lên đầu Cử Kiệt, dùng một lực mạnh khiến Cử Kiệt mất mạng ngay tại chỗ.

  Khi cổ Cử Kiệt nghiêng sang, một thứ màu đen treo trên cổ hắn rơi xuống sàn. Lam Tiểu Bố không thèm quan tâm xem đó là cái gì, liền giật đứt bỏ vào túi. Thứ được Cử Kiệt đeo lên cổ thường sẽ rất quan trọng hoặc là rất quý giá.

  Lam Tiểu Bố không vội vàng rời đi, mà đổ hết Cực Dạ Thảo vào trong nồi, sau đó lấy một ít thảo dược cho vào nước, đun trên lửa lớn rồi sau đó chuyển sang lửa nhỏ nhất. Đợi một lúc lâu bên ngoài chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng, trường hợp này người ngoài nhìn vào cũng biết là đang đun thuốc bên trong chứ không phải là không có ai cả.

  Lấy xong những việc này, hắn vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó mở cửa sổ cách âm, kiểm tra tình hình phía dưới rồi nhảy xuống.

  Nếu không phải để câu giờ cho bản thân, hắn nhất định sẽ phóng hỏa thiêu rụi Cử gia trước khi rời đi.

  Nếu hắn muốn phóng hỏa vào lúc này, thì mọi người trong Cử gia sẽ biết Lam Tiểu Bố đã làm gì. Hắn ta mang quá nhiều thứ, ngoài một gói lớn dược liệu, hắn ta còn có 200.000 đồng tiền mặt và một cái nồi để nấu thuốc.

  Mặc dù có rất nhiều việc, chỉ cần hắn ta không kinh động những người còn lại trong Cử gia, hiện tại hắn ta bí mật bỏ trốn, thì cho dù những người khác có biết rằng hắn ta đã giết Cử Kiệt, thì đó cũng là chuyện sau đó mấy tiếng. Lam Tiểu Bố chắc chắn rằng nếu không có lệnh của Cử Kiệt thì không ai dám vào phòng mổ.

  ...

  Thâm Phủ Tòa nhà Hải Ngạc, đây là sản nghiệp của Sinh Ngạc Bang.

  Vào lúc này, trong phòng họp cực lớn trên tầng cao nhất của Tòa nhà Hải Ngạc, chỉ có hai người đàn ông đang ngồi ở đây. Hai người họ đều có thể hình trung bình, một người còn rất béo, ngồi đó như một đống đồ gì đó. Một người khác nhưng lại cực kỳ khôi ngô tuấn tú, cả người đều để lộ ra một loại khí tức cực kỳ lợi hại.

  Hai người này đi tại trên đường cái có lẽ không ai biết, nhưng ở Sinh Ngạc Bang lại không người không biết. Tên mập và lùn được gọi là Cốt Đinh, là Hậu tướng một trong năm Ngũ tướng của Sinh Ngạc Bang. Gã đẹp trai tuấn tú tên là Đỗ Dịch Bồng, một trong Ngũ tướng, Tả tướng. Trong Sinh Ngạc Bang nguyên đều là dưới một người trên ngàn người.

  Hai người ngồi ở đây không nói lời nào, như thể đang suy nghĩ chuyện riêng.

  Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng hội nghị bên ngoài bị gõ vang, sau đó một gã đàn ông ánh mắt nham hiểm bước vào, cung kính cúi đầu chào rồi mới nói: "Hai vị đại nhân, tất cả cửa hàng ngọc đều đã thu xếp xong, chợ đen cũng theo dõi cả ngày, đến nay vẫn chưa tìm ra dấu vết của Lam Tiểu Bố."

  Cốt Đinh mỉm cười, "Đừng lo lắng, chúng ta có nhiều thời gian, Phong đại ca nói rằng Lam Tiểu Bố sẽ đến Thâm Phủ, hắn nhất định sẽ đến. Cơ Đầu, lần này ngươi làm rất tốt, ta rất ấn tượng."

  Cơ Đầu nghe vậy lại vội vàng cúi đầu, "Không dám, trước mặt Hậu tướng cùng Tả tướng, Cơ Đầu tôi chỉ là vận khí tốt."

  Cơ Đầu hiểu rõ hơn bất cứ ai khác gã Bàn tử cười tủm tỉm cả người lẫn vật vô hại này đang ở trước mặt mình. Là Hậu tướng của Sinh Ngạc Bang, một khi ngươi bị kẻ này nhắm tới, cái chết có thể là thứ mà ngươi mong muốn nhất. Cốt Đinh giết người, cũng sẽ không quản ngươi có phải hay không người của Sinh Ngạc Bang.

  Đỗ Dịch Bồng nói: "Đó là công lao của ngươi, vì vậy đừng khiêm tốn. Ngươi chú ý theo dõi và thông báo cho chúng ta ngay khi Lam Tiểu Bố xuất hiện. Chúng ta thời gian có hạn và không thể ở đây lâu."

  " Lão Thành thực sự là đồ ăn hại. Hắn ta bị giết bởi một tên gà mờ. Thật xấu hổ cho Ngũ tướng Sinh Ngạc Bang chúng ta." Cốt Đinh lắc đống mỡ trên khuôn mặt của mình, đôi mắt của hắn ta nheo lại.

  Khi Đỗ Dịch Bồng muốn nói điều gì đó, nét mặt của Cơ Đầu thay đổi.

  “Có chuyện gì vậy?” Đỗ Dịch Bồng nhìn chằm chằm Cơ Đầu hỏi.

  Cơ Đầu nhấc một chiếc điện thoại đang rung lên và nói: "Đó là tin tức từ Lam Tiểu Bố."

  “Mau trả lời đi.” Cốt Đinh hừ một tiếng, lấy ra một con dao sắc bén và bắt đầu cắt tỉa móng tay.

  Cơ Đầu đã nghe nói về Hậu tướng, nghe nói rằng khi Hậu tướng muốn giết ai đó, gã sẽ cắt tỉa móng tay của mình. Hắn không dám nhìn Hậu tướng cắt tỉa móng tay, nhanh chóng trả lời điện thoại, sắc mặt liền trở nên cổ quái.

  Chỉ nửa phút sau, hắn ta đặt điện thoại xuống, kính cẩn nói: "Tôi vừa nhận được tin Lam Tiểu Bố vào Cử gia giết Cử Kiệt, gia chủ Cử gia, Cử Quân, người thừa kế Cử gia, và Tân Yến, mẹ ruột của Cử Quân ... "

  Đỗ Dịch Bồng đột nhiên đứng lên, khóe miệng giễu cợt nói: " Hảo tiểu tử, không hổ là người dám khiêu khích Sinh Ngạc Bang, cả Cử gia cũng dám động. Quả nhiên là một hạt giống tốt. "

  "Này, tiểu tử này không phải loại đơn giản như vậy, hắn còn là một tai tinh. Tên này đã xúc phạm Sinh Ngạc Bang chúng ta, trước đây hắn cướp đồ của Thương gia, bây giờ hắn lại đến Thâm Phủ chọc Cử gia. Ta đã ở trong giới rất lâu rồi. Chưa bao giờ gặp một kẻ thú vị như vậy, hy vọng khi gặp hắn sẽ đem lại sự thú vị cho ta"

  Nghe những lời của Cốt Đinh, Cơ Đầu bất giác rùng mình. Cốt Đinh nói làm cho hắn gặp một sự thú vị, cũng không phải là nói giỡn thôi.

  “Lam Tiểu Bố hẳn là đã rời khỏi Thâm Phủ, chúng ta ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.” Đỗ Dịch Bồng vừa đi về phía cửa vừa nói.

  ...

  Lam Tiểu Bố đã rời khỏi Thâm Phủ, toàn quốc đều đang náo động. Chưa kể trong nước, ngay cả nước ngoài cũng đang nói về Lam Tiểu Bố. Là một nhà nghiên cứu y học cấp cao nhất, tại sao Lam Tiểu Bố lại làm chuyện thương thiên hại lí như vậy? Một số nhà nghiên cứu y học lúc này đều rất thương tiếc cho Lam Tiểu Bố, một học giả bị hủy hoại như thế này thì thật đáng tiếc.

  Vụ án của Lam Tiểu Bố hiện vẫn chưa được công bố, Lam Tiểu Bố đã bị truy nã khắp nơi.

  Tô Sầm từ Đại học Y khoa Hải Dương ngốc trệ nhìn danh sách truy nã trên mạng. Cách đây không lâu, Lam Tiểu Bố là chuyên gia xuất bản luận văn trên Con đường Y học. Có vô số phương tiện truyền thông và phóng viên đang tìm kiếm Lam Tiểu Bố. Ai lại không muốn đặt lịch hẹn với Lam Tiểu Bố và có cuộc phỏng vấn độc quyền đầu tiên?

  Trong nháy mắt, Lam Tiểu Bố lại trở thành tội phạm bị truy nã trong nước, thủ đoạn phạm tội thật độc ác.

  Trong một thời gian ngắn, Lam Tiểu Bố bỏ học trở thành một chuyên gia y tế nổi tiếng thế giới và sau đó thành một tên tội phạm bị truy nã.

  Lam Tiểu Bố, chuyện gì đã xảy ra?

  ...

  “Ba!” Thương Hồng Trạch một quyền đập mạnh xuống bàn, Lam Tiểu Bố chính là gã mà Thương gia bí mật đuổi giết, giờ lại bị cả nước truy nã.

  Đây nhất định không phải chuyện tốt đối với Thương gia, Thương gia không muốn Lam Tiểu Bố, bọn họ muốn phương thuốc rèn luyện gân cốt trên người Lam Tiểu Bố. Chỉ có họ mới biết phương thuốc này có giá trị như thế nào. Khi tất cả mọi người đều biết thiên địa nguyên khí bùng phát có thể tu luyện được, thì phương thuốc này là thứ mà mọi người tranh nhau cướp đoạt.

  Bây giờ Lam Tiểu Bố bị truy nã, Thương gia của hắn sẽ còn cơ hội nào nữa?

  “Tiểu súc sinh này thật sự là một kẻ biết gây tai họa.” Thương Phi Hùng chua xót nói.

  Thương Hồng Trạch đứng dậy nói: "Thương Vĩ sẽ bắt đầu tu luyện võ công ngay, Phi Hùng, ta cho phép ngươi sử dụng nguồn lực lớn nhất của Thương gia ta, nhất định phải tóm được Lam Tiểu Bố trước những người khác. Lấy lại phương thuốc trên người hắn, nó thuộc về Thương gia chúng ta. "

  “Vâng.” Thương Phi Hùng đáp ứng ngay lập tức.

  ...

  Lam Tiểu Bố biết có rất nhiều người đang tìm hắn, hắn cũng biết mình không thể sống sót trong thành phố. Giờ phút này, hắn xách một cái túi lớn lên xe khách đường dài, qua một hai ngày liền đến ngoại vi Thập Vạn Đại Sơn.

  Ban đầu, Lam Tiểu Bố dự định đến núi Côn Lôn, nhưng núi Côn Lôn cách Thâm Phủ quá xa, nên hắn chỉ có thể rút lui và đi đến Thập Vạn Đại Sơn.

  Khi đến vùng ngoại vi của Thập Vạn Đại Sơn, Lam Tiểu Bố biết rằng về cơ bản mình đã an toàn. Chắc chắn rằng sau khi hắn ta rời khỏi Thâm Phủ, Cử gia có thể không biết hắn ta đã giết Cử Kiệt mấy người. Nếu không, hắn đã không yên ổn như vậy trên đường đi.

  Chỉ cần tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, hắn sẽ điên cuồng luyện tập với sự trợ giúp của phương thuốc, cho dù không thể tu luyện đến Tiên Thiên, chỉ cần có thể tu luyện đến Thông mạch hậu kỳ, hắn liền có thể tới núi Côn Lôn.

  Thập Vạn Đại Sơn trải dài hơn 100 km và sản vật rất phong phú. Ở sâu trong núi, hẳn là có rất nhiều dược liệu. Hiện tại hắn có rất nhiều dược liệu để rèn cốt, nếu không đủ sẽ vào trong núi tìm. Đừng nói là ngay từ đầu hắn đã học qua dược học, cho dù là chưa học, với kiến thức về dược liệu của hắn, việc tìm kiếm một số dược liệu cũng không có vấn đề gì.

  Ba ngày sau, Lam Tiểu Bố đã vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Trên đường đi, Lam Tiểu Bố tránh hết mức có thể những người thu hái thảo mộc, hắn biết rõ mình bây giờ là không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cho dù là Cử gia, Thương gia hay Sinh Ngạc Bang, hiện tại đều có thể dễ dàng bóp chết Lam Tiểu Bố.

  Vào ngày thứ tư, Lam Tiểu Bố tìm thấy một nơi trú ẩn trong một thung lũng sâu, đây là một hang động nhỏ với một tảng đá lớn có đường kính vài mét bên ngoài hang động. Và không xa phía trước, có một con suối. Về cơ bản không có ai đến đây, và xung quanh cũng không có rừng rậm nên có thể sống ở đây rất an toàn. Quan trọng hơn, nó phù hợp để hắn ta rèn cốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK