Sâu trong Ma Lâm, một thiếu nữ đang không ngừng chạy trốn. Nàng thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa, gương mặt nhỏ xinh đẹp trắng bệch nhưng nàng hoàn toàn không dám dừng lại. Sau lưng nàng, một con ma thú không tên đang hưng phấn đuổi theo. Nó giống như đang chơi đùa với nàng, chỉ rượt đuổi mà không hề công kích.
“Thiến Hi!... Minh Tùng!...”
Thiếu nữ vừa chạy vừa hoảng sợ gọi ra hai cái tên, nhưng thứ đáp lại nàng chỉ có không khí. Sâu trong Ma Lâm um tùm, ánh nắng lấm tấm rơi xuống xuyên qua lá cây dày đặc, xua đi bóng tối trong rừng, nhưng lại không xua tan được nỗi sợ hãi của thiếu nữ.
Không biết qua bao lâu, thiếu nữ chạy ngày càng chậm, vừa nhìn là biết nàng đã tiêu hao rất nhiều thể lực. Ma thú đuổi theo nàng cũng mất đi hứng thú, cơ thể khổng lồ của nó chợt nhảy lên trên rồi nhắm đánh vào trên lưng nàng.
Một ánh sáng màu xanh lóe lên, đánh thẳng về phía tấm lưng của thiếu nữ. Thiếu nữ bất ngờ bị một cỗ trọng lực đánh từ sau, cơ thể gầy yếu của nàng không khống chế được bay ra phía trước, sau đó nặng nề đập xuống đất. Đầu nàng đập lên trên tảng đá nổi trên mặt đất rồi bắt đầu chảy máu không ngừng. Cơn đau đớn kịch liệt ập tới, thiếu nữ hoàn toàn không còn sức để đứng dậy, đầu ngày càng nặng nề, ánh mắt ngày càng mơ hồ, cuối cùng chìm vào trong bóng tối.
Cùng lúc đó…
Trên tầng thượng của tòa nhà cao chọc trời tại nước M, một cô gái mặc áo da, quần da, tóc đuôi ngựa buộc cao, vừa nhìn là biết cô là người vô cùng lão luyện. Cô lưu loát bỏ bảo bối của mình vào cặp da nhỏ tùy thân, không thèm nhìn tòa nhà lớn đối diện. Cô là Bách Lý Thần Hi - tay lính đánh thuê chủ chốt của nước M, là thần thoại bất bại trong giới lính đánh thuê. Xưa nay cô gϊếŧ người chưa từng thất thủ. Cô vô cùng tự tin, một súng là chết người, dù không cần nhìn cũng có thể chắc chắn được điều đó. Bách Lý Thần Hi cất xong đồ vào cặp da nhỏ rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi, không ngờ…
“Chậc chậc, lính đánh thuê chủ chốt ra tay quả nhiên có hiệu quả khác ngay. Một súng bắn ra không thèm nhìn cái nào cũng có thể chắc chắn đối phương đã chết.” Trong lời nói trào phúng có cả sự ghen ghét và không cam lòng.
“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là kẻ mãi mãi chỉ hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín…” Bách Lý Thần Hi phản kích lại không thèm khiêm nhường.
“Cô…” Mọi người đều căm hận nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần Hi. Nhưng chỉ trong chốc lát, Lão Lục nói: “Sau hôm nay kẻ thứ nhất như cô sẽ không còn tồn tại nữa, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô!”
“Giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ? Nhưng e là các người không có bản lĩnh này đâu.” Sự tự tin của Bách Lý Thần Hi cũng không phải là nói bừa, cô thật sự có bản lĩnh. Tuy là đối phương có tám người, còn là mấy người chỉ xếp hạng sát theo sau cô, nhưng thực lực giữa bọn họ lại có khác biệt rất lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà tám người này không chấp nhận cô.
“Có bản lĩnh đó hay không thì chẳng mấy chốc nữa cô sẽ biết ngay thôi.”
Đối phương còn chưa dứt câu đã bắt đầu ra tay. Bách Lý Thần Hi đã ở trong trạng thái chiến đấu từ sớm nên đối phương vừa nhúc nhích một chút là cô đã đoán được ý đồ, phản ứng theo bản năng của cơ thể còn nhanh hơn phản ứng của đại não. Hai bên giao chiến, Bách Lý Thần Hi dùng thân thủ linh hoạt, tốc độ kinh người và kỹ thuật bắn chính xác của mình, chỉ trong nháy mắt cô đã bắn chết tám lính đánh thuê hàng đầu, tạo ra một kết thúc hoàn mỹ.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Bách Lý Thần Hi không thèm nhìn mấy người kia, chỉ xách cặp da nhỏ rời đi.
Nhưng cô đã đánh giá quá thấp sự thù hận của mấy người kia đối với cô. Cô còn chưa đi tới cửa thì cao ốc đã phát nổ, mọi thứ ầm ầm sụp đổ…