Bách Lý Thần Hi rất kiêu ngạo, đây không phải là không có lý do. Vì nàng có bản lĩnh đó.
Vốn dĩ nàng bị Nạp Lan Ngôn Kỳ uy hiếp, ăn xong chùi mép, trong lòng Bách Lý Thần Hi đã đè nén lửa giận. Nhưng đám nữ nhân này lại cố tình chạy tới chặn họng súng, còn dám uy hiếp nàng. Vậy thì đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
Thủ đoạn gϊếŧ người của Bách Lý Thần Hi vô cùng thành thạo. Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của mình, nàng cũng không muốn nhìn thấy nhiều máu tươi như vậy. Lưỡi đao sắc bén vừa vặn cứa đứt cổ họng Linh phi, máu tươi không hề bị bắn tung tóe.
Bách Lý Thần Hi đẩy Linh phi chết không nhắm mắt ra, nâng tay lên, vươn chiếc lưỡi đinh hương liếm liếm máu tươi trên lưỡi dao. Trong con ngươi màu tím là một mảng lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một độ cong khát máu. Đôi lông mày từ đầu đến cuối không nhăn lại, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Bách Lý Thần Hi lúc này giống như sứ giả câu hồn đến từ Địa Ngục, cả người đều tản ra hơi thở chết chóc khiến cho người khác sợ hãi.
Đây thật sự là đứa vô dụng kia sao? Là đứa ngốc kia à? Đây rõ ràng là một ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt!
Ai cũng không ngờ rằng Bách Lý Thần Hi lại dám gϊếŧ Linh phi, nhất thời khiếp sợ đến mức nói không ra lời.
Tức khắc, cả Tê Phượng Cung im lặng đến mức một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng, trong không khí bao phủ mùi máu tươi nhàn nhạt, lộ ra chút quỷ dị không nói thành lời.
Bách Lý Thần Hi lạnh lùng nhìn lướt qua đám nữ nhân bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, cười nhạo trong lòng. Không có một chút bản lĩnh nào mà cũng dám chạy đến chỗ nàng ra oai, quả thực là tìm chết.
Không có chút xíu thương hại, Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thanh Long, nhả ra từng chữ lạnh như băng: “Đứng ngẩn ở đó làm gì? Còn không mau thu dọn sạch sẽ?”
Không ai dám động! Phải biết rằng, người chết chính là cháu gái ruột của đương kim Thái Hậu. Vị Quý phi Bách Lý Thần Hi này chỉ sợ cũng đã đến hồi kết, ai còn dám động?
“Bổn cung cho các ngươi thời gian ba giây để lựa chọn.” Bách Lý Thần Hi hơi híp mắt, lạnh lùng quét qua đám cung nữ, thái giám.
Vẫn như cũ không ai di chuyển.
“Tốt! Rất tốt!” Bách Lý Thần Hi gật gật đầu, độ cong khóe môi càng lớn hơn, càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi: “Đều cút ra ngoài.”
“Bách Lý Thần Hi, ngươi là đang tìm chết.” Cuối cùng có người bừng tỉnh, lớn tiếng quát.
Đứng ở đây đều là sủng phi của Nạp Lan Ngôn Kỳ, nói chuyện tất nhiên sẽ lớn tiếng một chút. Cái chết của Linh phi khiến các nàng rất tự tin cho rằng cuộc sống Quý phi của Bách Lý Thần Hi sắp kết thúc. Gan cũng lớn hơn, mỗi người chỉ trích một câu, còn to gan hơn nữa sai người bắt Bách Lý Thần Hi lại.
“Người đâu, bắt nàng ta lại, bắt hung thủ gϊếŧ người này.”
“Ai dám động?” Ánh mắt lạnh lùng của Bách Lý Thần Hi đảo qua, nháy mắt như băng đóng ngàn dặm. Loại hơi thở nữ vương bễ nghễ thiên hạ kia làm cho người khác cả người phát lạnh, muốn tiến lên bắt Bách Lý Thần Hi nhưng lại không tự chủ được mà dừng bước.
“Còn chưa ra tay? Các ngươi cũng muốn chết sao?” Âm thanh bén nhọn gọi suy nghĩ của đám thị vệ quay lại. Bốn gã thị vệ lập tức như ong vỡ tổ mà xông lên.
Bách Lý Thần Hi đứng yên tại chỗ, lúc thị vệ sắp chạm đến tay nàng liền xuất hiện một đạo hồng quang, đầy lùi bốn gã thị vệ. Ngay sau đó, một nữ nhân mặc cung trang và một đám Ngự Lâm Quân lần lượt tiến vào, trực tiếp chắn trước người nàng.